Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Chương 4
H
ope đang vừa đọc tạp chí vừa dùng bữa trưa là một chiếc sandwich trong căng tin. Đứng bên ngoài, Josh quan sát cô đã được một lúc lâu, vờ như đang kiểm tra thư điện tử cho tới khi một tin nhắn xuất hiện trên màn hình:
“Anh còn đứng như trời trồng trước cửa kính như vậy lâu không?”
Anh ngẩng đầu lên và Hope thích thú khi ánh mắt họ giao nhau. Anh bước vào bên trong để tới chỗ cô.
- Em khỏe chứ? anh vừa hỏi vừa ngồi xuống.
- Anh chỉ tìm ra được câu đó thôi sao?
- Em ngủ ngon chứ?
- Càng lúc càng khá hơn rồi đấy...
- Được rồi, anh nên nói gì cho phải phép đây?
- “Chào em” sẽ là một khởi đầu tốt đẹp, một nụ hôn là cách khá hay để tiếp tục, rồi...
- Trông em cũng có vẻ ngủ không ngon giấc nhỉ.
- Không, ngược lại thì có. Gần tám tiếng liên tiếp, đã lâu rồi em không được ngủ ngon đến thế.
- Ra thế, Josh thở dài.
- Salem hay đấy chứ. Anh muốn nghe câu đó chứ gì?
- Đúng vậy. Anh có thể biết em đang lo lắng chuyện gì không?
- Không có chuyện gì đâu, ngoại trừ một cơn đau nửa đầu tệ hại, vả lại bố em vừa gọi cho em, tối thứ Sáu này ông sẽ tới đây.
- Và đó không phải một tin mừng ư? Anh cứ nghĩ em tôn thờ bố mình kia đấy?
- Em tôn thờ ông nếu ông không tới đây để giới thiệu bạn gái mới.
- Anh hiểu rồi.
- Không, anh chẳng hiểu gì đâu.
- Nỗi ghen tuông của đứa con gái duy nhất chứ gì?
- Chuyện đó không hề liên quan, em chưa bao giờ ghen tuông, chỉ là từ khi mẹ mất, bố em có biệt tài chỉ giao du với toàn những cô ả lăng loàn.
- Nếu những cô ả lăng loàn đó khiến ông ấy hạnh phúc thì chuyện đó có gì quan trọng?
- Giá như những cô ả đó khiến ông ấy hạnh phúc, nhưng chẳng bao giờ được như vậy.
- Em cứ chờ gặp cô ta đã, hãy cho cô ta một cơ hội.
- Như thể em được quyền lựa chọn ấy... Anh đã nói chuyện với Luke rồi à? Em cứ nghĩ đêm qua anh sẽ gửi tin nhắn cho em cơ đấy.
- Anh cũng chờ tin nhắn của em.
- Anh ấy phản ứng thế nào?
- Thoải mái thôi, cậu ấy mừng cho chúng ta.
- Thật sao?
- Bố em ở lại cả hai ngày cuối tuần này hả?
- Có lẽ thế, sao anh lại hỏi vậy?
- Bởi vì anh đoán chừng chúng ta sẽ không gặp nhau và quãng thời gian đó sẽ rất dài. Anh biết vẫn còn sớm để nói những loại chuyện này, thậm chí Luke đã khuyên anh không nên làm vậy, nhưng anh quá mệt mỏi với việc chơi trò giả bộ.
- Mà này, vì bố em muốn giới thiệu với em tình nhân mới của ông, em không biết tại sao mình lại không làm điều tương tự luôn nhỉ.
- Em muốn anh làm anh chàng lăng loàn của em hả, kiểu kiểu như vậy đúng không...
Hope phì luôn ngụm trà cô vừa nhấp.
- Luke không thể can anh thú nhận với em là dịp cuối tuần vắng em sẽ thật dài hả...
- Bố em là người thế nào?
- Hơi cổ lỗ, nhưng tuyệt lắm, mà mặt anh đừng có bí xị như vậy chứ, ông ấy sẽ không ăn thịt anh đâu.
Hope nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy.
- Em đã cân nhắc về cuộc trò chuyện của chúng ta. Em không nghĩ chúng ta làm việc cùng nhau là một ý hay.
- Nếu anh cho em thấy một điều thực sự khó tin, em sẽ cho anh cơ hội cuối cùng để thuyết phục em chứ?
- Anh cứ thử xem sao.
- Trước tiên em phải hứa sẽ không nói chuyện này cho ai biết, không thì anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy.
- Hai anh đang tổng hợp ma túy hả?
- Anh cảm động với đánh giá ưu ái em dành cho anh quá.
- Luke có lý ở một điểm, hài hước không phải phẩm chất hàng đầu ở anh.
- Bởi vì hai người đã bàn tán về anh sau lưng anh?
- Cũng hệt như chúng ta đang nhắc đến anh ấy ngay lúc này thôi. Được rồi, em nghe anh đây, bởi lẽ đây chính là tuần lễ mà em phải dành cơ hội cho bất kỳ ai.
Josh nghiêng người về phía Hope rồi hôn cô.
- Em nên đợi đến tối nay, và anh không phải là bất kỳ ai, anh nói đoạn bỏ đi.
*
Trong lúc ấy, Luke rời khỏi tòa nhà và tiến về bãi đỗ xe. Anh ngồi vào xe, luồn tay xuống dưới ghế để rút ra một cuốn sổ nhỏ, ghi vội vài dòng vào bên trong trước khi cất nó vào chỗ cũ. Anh đóng cửa xe mà không chốt lại, nhấc cần ăng ten cắm ở cánh trước xe ra rồi rảo bước về giảng đường lớn.
Khi Luke đẩy cửa bước vào giảng đường, giáo sư Flinch đã bắt đầu bài giảng của mình được nửa giờ.
- Cậu đến muộn thế, Josh thì thào trong lúc nhấc đầu gối lên cho bạn lách qua.
Anh ngồi xuống ghế rồi rút máy tính bảng ra.
- Tớ đã bỏ lỡ điều gì sao?
- Không, không hẳn.
- Hope đâu?
Một cánh tay giơ lên ở hàng ghế phía trước.
- Tớ phải khó khăn lắm mới thức dậy được, Luke nói thêm.
Hope ngoái lại, ném cho anh ánh nhìn như thiêu như đốt. Luke mỉm cười với cô trước khi tập trung vào giáo sư Flinch đang gõ mổ cò trên bàn phím máy tính kết nối với máy chiếu.
- Giờ đây khi lớp ta dã có mặt đông đủ, và trật tự, vị giáo sư vừa nói vừa quở mắng gay gắt cậu sinh viên vừa cắt ngang bài giảng của ông, tôi muốn giới thiệu với các bạn một thí nghiệm vừa đáng chú ý vừa đầy hứa hẹn, được sáu trong số các sinh viên của tôi vừa thực hiện mới đây. Họ đã gắn vào đầu con khỉ con này những điện cực để một chiếc máy tính ghi lại những xung động điện trong não bộ của nó. Đặc biệt khi con khỉ sử dụng cánh tay phải.
Một bức ảnh chụp chú khỉ sóc xuất hiện trên màn hình đặt phía sau giáo sư Flinch. Chú ta mang diện mạo của một trong những con linh trưởng mà người ta gửi vào không gian trong thế kỷ 20.
- Đối với những ai lo lắng cho Mako, đó là tên của ứng viên duyên dáng của chúng tôi, thì hãy yên tâm, như các bạn có thể thấy, các điện cực được đặt trên chiếc mũ có thể tháo lắp mà không khiến chú khỉ đau đớn trong bất cứ trường hợp nào.
Tiếng xì xầm thỏa mãn lan khắp giảng đường. Giáo sư Flinch nở nụ cười trước khi tặc lưỡi và tiếp tục bài thuyết trình.
- Như vậy, chúng tôi có thể biết điều não bộ Mako đang làm, để chú ta cử động cánh tay theo nhiều cách khác nhau...
Một hình ảnh khác chỉ ra một loạt biểu đồ tương ứng với điện não đồ của chú khỉ.
- Bước tiếp theo là kết nối chính máy tính này với một cánh tay giả.
Hình ảnh mới, lần này chụp một cánh tay cơ khí cùng bàn tay liền khớp với nó.
- Chúng tôi đã lắp đặt bộ phận giả này trong một căn phòng khác. Rất nhanh chóng, trong khi đọc các sóng phát ra từ não bộ chú khỉ, máy tính đã học được cách điều khiển cánh tay cơ khí này, hay nói đúng hơn, tôi nên nói là, học cách để làm nó thực hiện lại những cử động mà Mako thực hiện với cánh tay thật của chú ta.
Đằng sau vị giáo sư, màn hình tách ra theo chiều dọc để hiển thị hai đoạn phim cùng lúc. Bên trái, Mako đang khua khoắng bàn tay; bên phải, cánh tay điện tử kia bắt chước chú ta y chang. Những tràng pháo tay lan ra khắp giảng đường. Giáo sư Flinch, vẻ mặt vui tươi, ra hiệu cho sinh viên kiên nhẫn thêm chút nữa trước khi thán phục.
- Xin các bạn trật tự cho, điều thú vị nhất vẫn còn ở phía trước. Chúng tôi đã trang bị cho căn phòng nơi chú khỉ sóc này đang ngồi một màn hình cho phép chú ta nhìn thấy cánh tay giả kia, và Mako đã bị mê hoặc.
Vẻ tò mò của chú khỉ gây nên một tràng cười nghiêng ngả. Ngoại trừ Hope không thấy gì là vui với những gì người ta đang bắt con vật này phải chịu đựng.
- Chẳng mấy chốc Mako đã hiểu ra rằng tất cả những hành động chú thực hiện bằng cánh tay mình, robot sẽ lặp lại y chang. Và trò chơi này khiến chú ta vô cùng thích thú. Như các bạn có thể thấy trên những hình ảnh đang trình chiếu, Mako không ngừng khua khoắng cánh tay mình để hướng dẫn cho robot. Nói cho cùng, chẳng phải trẻ con và người lớn đang thích thú làm điều tương tự với các đồ chơi điều khiển từ xa đó sao?
Tiếng cười rúc rích lại vang lên lần nữa trong cử tọa, nhưng đột nhiên, Mako không nhúc nhích và toàn bộ sinh viên trong giảng đường cũng im phắc khi ở bên trái màn hình cánh tay khớp nối vẫn tiếp tục cử động trong khi chú khỉ đã hoàn toàn bất động.
- Các bạn nhìn thấy rồi đó! giáo sư Flinch thốt lên, trong tiếng thở ra khoan khoái. Chú khỉ sóc của chúng tôi đã kích hoạt được một cánh tay giả từ xa, chỉ bằng những sóng não của mình.
Các sinh viên đứng dậy và bắt đầu vỗ tay giòn giã.
- Tôi để các bạn đoán xem chúng ta có thể dự kiến điều gì từ kết quả của một thí nghiệm như thế này nhé, giáo sư Flinch nói tiếp bằng giọng vang rền như sấm.
Lần này, cả giảng đường hoan hô ông nhiệt liệt.
- Hãy nghĩ đến những người lính của chúng ta đã mất một chi nào đó trên chiến trường, và một ngày không xa họ có thể tìm lại được cuộc sống bình thường, ông lớn tiếng.
Hope quay sang Josh và Luke.
- Cứ đà này, chẳng mấy chốc mà lão béo vừa ngu ngốc vừa kiêu ngạo kia sẽ yêu cầu chúng ta bỏ phiếu cho lão vào ghế tổng thống, cô thốt lên, nét mặt đanh lại.
Và trong khi giáo sư Flinch mời các sinh viên đọc bản báo cáo chi tiết về thí nghiệm sẽ được các trợ lý của ông phát vào cuối giờ, Hope thu dọn sách vở rồi tiến về phía lối ra của giảng đường. Hai người bạn thân nhìn nhau kinh ngạc, rồi Josh theo bước cô.
Đến khoảng sân trước giảng đường thì anh đuổi kịp cô, cầm cánh tay cô giữ lại.
- Em sao vậy?
- Em không thể tin được là anh đã vỗ tay.
- Dẫu sao thì những gì họ đã làm được cũng khiến người ta phải kinh ngạc! Và em không thể chối cãi là việc đó đầy hứa hẹn. Em có nghĩ đến những người tàn tật một ngày kia sẽ được hưởng lợi từ những nghiên cứu này không?
- Người ta có hỏi ý kiến Mako trước khi cấy ghép thêm cho nó một chi như vậy không? Anh vừa tận mắt nhìn thấy động vật có vú đầu tiên có ba cánh tay rồi đó. Anh nghĩ họ sẽ dừng lại ở giới hạn nào đây? Anh nghĩ là việc Flinch nhìn thấy ở cánh lính tráng những người được hưởng lợi đầu tiên từ những nghiên cứu của ông ta, như anh nói đó, chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi sao? Theo anh thì ai tài trợ cho loại công trình nghiên cứu này?
- Anh nghĩ là khoa, có lẽ là các phòng thí nghiệm tư, chuyện đó thì có liên quan gì chứ, chỉ có kết quả là đáng kể, phải không?
- Các phòng thí nghiệm được ngành y hay quân đội tài trợ? Để chữa trị hay để bày biện thừa mứa thịt da trước súng đại bác? Anh tin rằng chính mong muốn chữa lành những tổn hại cho họ là động cơ của đám người kia sao? Cứ việc tàn sát hành tinh này đi các bạn trẻ, nếu anh cụt một chân người ta sẽ tặng cho anh một cẳng chân mới cứng. Thậm chí người ta có thể cấy ghép cho anh một cẳng chân trước khi anh ra chiến trường, anh sẽ trở nên lợi hại hơn nhiều, thậm chí còn sắp trở nên bất khả chiến bại.
- Tại sao em còn làm nghiên cứu khoa học nếu như tiến bộ khiến em sợ hãi đến mức ấy?
- Không phải vì chuyện này, Josh ạ. để chữa bệnh thì đúng, nhưng không phải để chúng ta biến con người thành những cỗ máy siêu phàm, không phải để chúng ta tra tấn những con vật sẽ thực hiện giúp chúng ta những việc chúng ta không còn muốn tự mình làm nữa. Hãy nói với em rằng giáo sư Flinch hoàn toàn không tạo được niềm tin nơi anh đi, nói với em rằng em không phải người duy nhất lờ mờ đoán biết được những điều thái quá của thời tương lai này đi.
- Đồng ý, Flinch không phải người dễ mến nhất mà anh biết, ông ấy tự phụ quá, nhưng em phải công nhận rằng đó là một người tiên phong đáng nể. Đừng có nhìn đâu cũng thấy cái xấu, điều chúng ta vừa được chứng kiến thực sự có thể đem lại lợi ích cho loài người, chỉ cần đưa ra một khuôn khổ đạo đức cho việc nghiên cứu. Chính chúng ta cần vạch ra khuôn khổ đó.
- Và thời buổi này, khi bức thư điện tử nào của chúng ta cũng bị Cơ quan An ninh Quốc gia dò xét, trong một thế giới nơi tiếng nói của những kẻ buôn bán vũ khí vẫn luôn có trọng lượng hơn tiếng nói của các bậc cha mẹ có con cái phải lãnh đạn súng trung liên ngay trong trường học, anh sẽ leo lên một cái bục và nói với họ rằng đủ rồi đấy, chúng ta cần phải định ra một khuôn khổ đạo đức! Em chúc anh may mắn. Nhưng cũng được, em còn yêu anh hơn nữa vì đã ngây thơ đến mức ấy.
- Em yêu anh ư?
- Khỉ thật Josh!
Hope bỗng im bặt, ánh mắt cô cảnh giác nhìn theo một chuyển động trên bãi đỗ xe đằng sau họ.
- Có chuyện gì vậy? Josh hỏi.
- Đằng kia, có vẻ như gã đàn ông đội mũ bảo hiểm đang định dòm ngó xe hơi của Luke. Đó có đúng là xe của anh ấy không nhỉ?
Chiếc Camaro đang đỗ cách họ một quãng khá xa.
Josh đưa đồ cho Hope giữ để chạy tới xem sao.
- Anh đừng manh động nhé, biết đâu hắn có vũ khí! cô hét lên rồi cũng lao theo anh.
Cô cố gắng đuổi kịp anh, nhưng với đống đồ vướng víu trên tay, cuộc đua giữa họ thật không cân sức.
Khi Josh chạy tới gần thì gã đàn ông ngồi lên mô tô và biến mất.
- Thế nào? Hope nói khi tới chỗ anh, thở không ra hơi.
Josh đi vòng quanh chiếc Camaro nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu mất mát nào.
- Không có gì, tất cả đều bình thường. Rõ ràng là em nhìn đâu cũng thấy cái xấu mà.
- Em cam đoan với anh là hắn ta trông có vẻ mờ ám lắm, chúng ta đã làm hắn lủi mất trong khi chưa kịp ra tay.
- Có lẽ hắn sẽ đánh cắp chiếc xe hơi cà tàng của Luke rồi để lại chiếc mô tô xịn đét của hắn cũng nên.
Hope mở cửa chiếc Camaro.
- Em đã nói gì ấy nhỉ, xe bị phá khóa rồi đây này!
Josh đi vòng qua trước mặt cô để ngồi vào sau tay lái.
Chiếc radio gắn trên xe vẫn ở đúng vị trí, sự lộn xộn trong hộc đựng đồ vẫn đúng như anh thường thấy và những cuộn băng cassette của Luke vẫn nguyên trạng.
- Chẳng thiếu thứ gì cả, hẳn là cậu ấy quên không khóa xe thôi.
Josh ra khỏi xe mà không nhìn thấy cuốn sổ nhỏ thòi ra dưới ghế.
Hope nhún vai, trả đồ cho anh rồi lại men theo đường về ký túc xá.
- Hay tối nay bọn mình đi xem phim nhé? anh đề xuất.
- Tại sao lại không nhỉ, vụ này sẽ giúp em thư giãn đầu óc đấy.
- Ta có thể đi xem lại Kẻ hủy diệt.
Hope thúc khuỷu tay sang anh. Josh ôm cô vào lòng rồi hôn cô.
- OK, anh sẽ đi cùng em đến bữa tối với bố em. Chúng ta hòa nhé?
- Bọn mình phải có một chỗ hẹn cho buổi tối thôi. Ta sẽ không chơi trò thiếu niên lén lút gặp gỡ đâu. Vả lại em muốn ngủ cùng anh.
- Giờ đây khi Luke đã biết sự thể rồi, có gì ngăn em đến ngủ trong phòng của anh mỗi khi em muốn đâu nhỉ. Căn hộ một phòng của bọn anh đâu có xa xôi đến thế, tòa nhà cũng không có quy định nào cấm nam nữ ở chung.
- Và Luke sẽ dung túng cho cái vụ nam nữ ở chung này chứ? Dù sao anh cũng hỏi qua anh ấy đi.
Hope hôn Josh rồi bỏ đi.
*
Josh gặp lại Luke ở thư viện và ngồi xuống đối diện với bạn.
- Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ hả? Luke hỏi.
- Cậu nên khóa xe lại. Tớ biết, cậu nghĩ một cách chính đáng rằng ngoài cậu ra, chẳng ai muốn rước về một cái thùng rác như thế, nhưng rốt cuộc vẫn có đấy.
- Cậu đang nói về chuyện gì vậy?
- Tớ vừa thực hiện một cuộc chạy đua nước rút đuổi theo một gã lảng vảng gần chiếc Camaro của cậu. Chính Hope đã phát hiện ra hắn.
- Ổ khóa xe bị lỏng rồi, tớ chắc chắn đã khóa rồi kia mà, dù sao cũng cảm ơn cậu.
- Cậu không muốn biết hắn có lấy cắp thứ gì không à?
- Cậu muốn người ta lấy cắp thứ gì trong một cái thùng rác nào? Vả chăng, hãy nhắc tớ nhớ đến câu này vào lần tới cậu muốn mượn xe của tớ.
- Nhưng mấy người bị làm sao mà đều cáu kỉnh thế không biết?
- Tâm trạng tớ đang rất tốt đấy chứ. Nhưng còn về Hope, sau cái màn chúng ta chứng kiến trên giảng đường, thì để cô ấy tham gia cùng chúng ta chẳng đem lại lợi lộc gì đâu.
- Tớ đã mời cô ấy ngủ đêm nay tại nhà chúng ta.
- Cậu đã làm gì kia? Luke hỏi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
- Cậu nên nhớ giờ này cậu vẫn còn xe hơi là nhờ cô ấy đấy nhé.
*
Thay cho bữa tối mặt đối mặt với Josh, Hope phải bằng lòng với việc ăn chung một món Tàu do Luke đặt hàng qua điện thoại. Cả ba người ngồi trong căn phòng được dùng làm phòng làm việc và phòng khách, ngăn giữa hai phòng ngủ nhỏ trong căn hộ.
- Các anh đã làm thế nào mà có được một lâu đài như thế này? Hope hỏi.
- Như em có thể thấy đấy, bọn anh tiết kiệm tiền mua đồ ăn, Josh đáp trong lúc miệng đầy ứ.
- Bọn anh tự xoay xở thôi, Luke cắt ngang trước khi bạn mình kịp nói thêm điều gì.
- Cô ấy biết rồi, Josh nói tiếp.
- Chính xác là cô ấy biết chuyện gì rồi thế? Luke gặng hỏi, gác đôi đũa lên cái thùng được dùng làm bàn thấp.
- Hãy nói để em yên tâm nào, Hope xen ngang, các anh vẫn nhận ra em đang ở đây chứ?
- Biết chúng ta đang làm việc cật lực cho một công ty chi trả học phí cũng như tiền thuê căn hộ ba mươi tám mét vuông tuyệt vời này cho chúng ta, Josh tiếp lời.
- Và Hope cũng biết cô ấy không được tiết lộ điều này cho ai khác chứ? Luke vặn hỏi.
- Hope rất thích người ta nói về cô ấy ở ngôi thứ ba và Hope đang nói với anh rằng hãy biến đi bởi Hope không phải một kẻ tọc mạch và anh nên nhận ra điều ấy rồi mới phải. Hope cũng nghĩ Luke và Josh có quyền làm những gì họ muốn, với cuộc đời cũng như với buổi đêm của họ... Cuối cùng, thật là buồn cười, ta có thể tiếp tục nói chuyện như thế, hoặc không nói với nhau lời nào, vì sợ sẽ tiết lộ những bí mật vĩ đại, cô nói thêm để màn giễu cợt thêm phần chua cay.
Luke lại cầm đôi đũa lên rồi lặng thinh ăn tiếp.
- Đồng ý, em không nên xâm phạm lãnh thổ như vậy, anh đừng lo, Luke ạ, em sẽ không ngủ lại đây đâu, cảm ơn vì đã mời em ăn tối, lần sau em sẽ đãi hai anh.
- Nhưng hai người làm sao vậy? Hai người thôi cãi cọ nhau đi! Josh nổi cáu.
Luke thở dài trước khi chìa tay cho Hope, ra hiệu giảng hòa.
- Xin lỗi nhé, anh đã cư xử quá thô lỗ.
- Em nhận lời xin lỗi của anh, nhưng em sẽ không bắt một bàn tay dính xì dầu đâu.
- Trong khi chờ đợi, Luke nói đoạn lau miệng, mẹo vặt này không thể kéo dài thêm nữa đâu. Hoặc là em tham gia cùng bọn anh, hoặc là em chấp nhận không can thiệp vào công việc của bọn anh, dù quan hệ giữa em và Josh thế nào đi nữa.
- Đôi lúc anh làm em phát sợ, Luke ạ, các anh đang buôn gian bán lận cái gì mà bí mật đến vậy?
- Chẳng có gì bất hợp pháp cả, nhưng thế giới nơi bọn anh đang phát triển nghiên cứu mang tính cạnh tranh đủ cao để bọn anh không đành lòng chấp nhận nguy cơ phải chứng kiến những nỗ lực của mình làm lợi cho kẻ khác chỉ vì chút hớ hênh.
- Em biết giữ mồm giữ miệng kia mà.
- Em sẽ giữ mồm giữ miệng dễ dàng hơn nếu như em không biết gì hết.
Hope đứng dậy mở cửa sổ, mùi đồ ăn Trung Hoa hấp hơi khiến cô buồn nôn.
- Các anh sẽ cho là em bị cuồng ám, cô thì thầm, nhưng chiếc mô tô lảng vảng quanh xe hơi của anh đang đỗ dưới phố kìa.
Josh đứng dậy bước tới chỗ cô.
- Đó là một mẫu xe khá thông dụng, anh nói, nhưng anh công nhận là chuyện này khó hiểu. Cậu lại mà xem này, Luke.
- Xem cái gì kia, một chiếc xe hai bánh ngay giữa thành phố ư? Tớ dám chắc cảnh tượng phải mê hoặc lắm đấy. Hai người cứ chơi trò thám tử điều tra nhé, tớ còn nhiều việc phải làm, tớ rút vào phòng đây.
Josh và Hope rình thêm một lúc nữa rồi đóng cửa sổ lại, gần như thất vọng. Trong khu học xá có rất nhiều xe mô tô phân khối lớn và người lái chiếc xe kia có lẽ chỉ là một người mới dọn đến khu phố.
*
Hope luồn vào trong chăn rồi ôm Josh thật chặt.
- Anh ấy đang ghen đấy. Thủ thế đến mức này thì đúng là anh ấy đang ghen rồi, cô nhắc lại.
- Anh không nghĩ Luke lại đem lòng yêu anh đâu, nếu đó là câu hỏi em đang tự đặt ra cho mình, Josh cười gượng gạo.
- Em xâm nhập không gian của anh ấy, em xen vào tình bạn của hai người, hẳn là anh ấy không thể coi chuyện này như lẽ hiển nhiên, cô thì thầm. Tại sao anh ấy vẫn lẻ bóng thế nhỉ?
- Luke từng có những cuộc phiêu lưu tình ái đấy chứ, nhưng cậu ấy vẫn cứ một mình, đó là bản chất của cậu ấy rồi.
- Bản chất chẳng liên quan gì ở đây, là vấn đề gặp gỡ thôi, anh cũng vậy, anh từng có những cuộc phiêu lưu tình ái, vậy mà vẫn đang lẻ bóng trước khi quen em.
- Không giống như cậu ấy và không phải lúc nào cũng vậy. Anh từng có một chuyện tình kéo dài đấy chứ.
- Em ở lại đây chẳng phải một ý tưởng hay, Hope nói, mặt nhăn nhó.
- Hay chứ, đây là một ý tưởng tuyệt hay, anh đáp rồi hôn lên ngực cô.
Lưỡi anh di chuyển xuống phía rốn cô, lướt qua chỗ kín và đùi cô trước khi tiếp tục mạo hiểm hơn nữa.
- Tuyệt hay... Đó là từ chính xác, Hope rên lên.
*
Tối hôm sau, Josh và Hope đi xem phim. Luke đang lủi thủi về nhà thì một chiếc mô tô giảm dần tốc độ rồi dừng lại gần anh. Người cầm lái đưa cho anh một chiếc mũ bảo hiểm. Luke leo lên yên sau và chiếc mô tô phân khối lớn khuất vào màn đêm.
Hai chục phút sau, nó dừng lại trước một nhà hàng sang trọng ở đầu kia thành phố.
Luke xuống xe, trả mũ bảo hiểm cho chủ xe rồi bước vào trong.
Anh đã nhận ra dáng người ngồi bên quầy, bèn ngồi vào một chiếc ghế quầy bar.
Giáo sư Flinch búng tay ra hiệu cho nhân viên quầy bar phục vụ đồ uống cho khách mời của ông.
- Nhân viên chạy vặt của ông nên kín đáo hơn một chút, Luke nhỏ giọng.
- Căn cứ vào điều cậu đã báo cáo, tôi không chắc mình là người phải nhận những bài học về sự kín đáo. Tôi không thích chuyện này, cậu biết tôi coi trọng sự tận tâm của các ê kíp làm việc cho tôi không kém gì sự kín đáo của họ kia mà.
- Ông muốn tôi phải làm thế nào? Họ phải lòng nhau. Tôi chưa từng thấy Josh nhu nhược như thế bao giờ.
- Nhu nhược ư?
- Cậu ấy luôn làm theo ý của cô ấy.
- Cậu thì không có vẻ yêu cô ta nhỉ. Trừ phi hoàn toàn ngược lại... Nhưng tôi còn có những mối bận tâm khác ngoài việc lo lắng về mấy mối tình sinh viên, giáo sư Flinch làu bàu trong lúc nhấm nháp ly Martini trắng.
- Tôi muốn chờ thêm vài ngày rồi mới nói với ông, nhưng chúng tôi đã có được những tiến bộ... đáng chú ý.
- Cách cậu chuyển chủ đề trò chuyện thật buồn cười. Nhưng ai đã nói với các cậu rằng cậu có quyền quyết định khi nào và có báo cáo hay không về những tiến triển trong nghiên cứu của các cậu thế? Tôi có cần nhắc cậu nhớ lại những nghĩa vụ các cậu đã cam kết thực hiện không nhỉ?
Luke không động đến ly đồ uống mà nhân viên quầy bar vừa pha cho anh.
- Tôi đang nghe cậu đây! giáo sư Flinch ra lệnh, cảm giác tò mò trong ông đã thắng thế thái độ hạ cố ban ơn.
Luke, giọng bình tĩnh, gần như quá đỗi bình tĩnh, tiết lộ cho giáo sư biết những nơ ron thần kinh trích từ não bộ một con chuột sau khi được anh rã đông đã tự động ráp lại với nhau trên các mảng silic như thế nào.
- Đáng chú ý đấy! giáo sư Flinch huýt sáo tán thưởng.
- Ngày mai, hệ thống thần kinh này sẽ có độ dày đặc đủ để chúng tôi bắt đầu nhập lệnh.
Giáo sư Flinch gõ móng tay vào ly rượu đã cạn để nhân viên quầy bar rót thêm cho ông, có lẽ ông thấy cử chỉ này phù hợp với cương vị của mình hơn là một lời yêu cầu lịch sự.
- Nếu chuyện này suôn sẻ, hai cậu sẽ có được khoản trợ cấp cho năm thứ hai.
- Nếu chuyện này suôn sẻ, các ông sẽ phải đảm bảo cho chúng tôi khoản trợ cấp toàn bộ chương trình đại học, và cho cả hai chúng tôi.
- Tôi biết cậu vốn tự phụ, nhưng đến mức này thì...
- Trong vòng một tháng nữa thôi, Luke nói tiếp, chúng tôi sẽ tiến hành thử nghiệm đầu tiên trong việc sao chép các dữ liệu sang những bộ đồng xử lý đơn giản.
- Cậu nói nghiêm túc đầy chứ?
- Tôi đã từng làm ông thất vọng sao?
- Cứ cho là vậy đi... Rốt cuộc, ngoại trừ việc cậu chưa có bất cứ ý tưởng nào về bản chất các dữ liệu chứa đựng trong các bản gốc của mình. Bạn cậu nghĩ sao?
- Cùng quan điểm với tôi thôi, Luke đáp, cố gắng che giấu sự thật là câu hỏi Flinch đưa ra khiến anh phát bực. Nếu thí nghiệm khẳng định lý thuyết của chúng tôi, các thành phần sinh học có lẽ sẽ ghi nhớ những chỉ thị mà chúng tôi đưa ra cho chúng. Một khi việc chuyển giao được thực hiện, các đương lượng điện tử của chúng sẽ cho phép máy tính tái lập những chỉ thị này. Chính xác như trong thí nghiệm mà ông đã giới thiệu với chúng tôi, mà khỏi cần cầu viện đến sự hợp tác của một chú khỉ. Chúng tôi bằng lòng với những tế bào được trích ra từ não bộ một con chuột, tóm lại là vào thời điểm hiện tại, anh tự hào kết luận.
- Cậu làm ơn đừng đốt cháy giai đoạn. Chúng ta hãy cứ hy vọng là chuyện này suôn sẻ với một con chuột cái đã. Phần còn lại, chúng ta sẽ cùng xem xét. Vả chăng, không có chuyện các cậu cố gắng đi xa hơn mà không có sự bảo lãnh của tôi đâu. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi muốn nhận được báo cáo hằng ngày, và không phải thông qua mạng nội bộ của Trung tâm, cậu sẽ tiếp tục sử dụng cuốn sổ này.
- Thế tôi biết giải thích sao với Josh về việc chúng tôi không công bố kết quả nghiên cứu này trong khi quy định của các ông buộc chúng tôi phải làm vậy?
Giáo sư Flinch im bặt một lúc, vẻ nghĩ ngợi, mắt nhìn đăm đăm vào chất lỏng sánh như xi rô trong ly mà ông đang khuấy đầy thích thú. Ông chậm rãi đặt ly xuống rồi mỉm cười.
- Cứ mạo nhận là cậu muốn tạo nên một cú thật oách, đợi đi đến cùng thí nghiệm của các cậu để cố gắng đàm phán với tôi hai năm tài trợ đổi lấy kết quả này.
- Tôi tính đàm phán nhiều hơn thế kia.
- Tại sao lại không nhỉ! Cậu luôn có thể thử nghiệm cả mặt này, giáo sư Flinch cười gằn đoạn vỗ vào vai anh. Trong khi chờ đợi, nhớ canh chừng để cô bạn gái của Josh khỏi làm rối tung mọi chuyện. Tôi không phản đối gì chuyện cậu ấy chơi bời một chút, vả chăng, cậu cũng vậy thôi, chuyện đó sẽ rất tốt cho cậu đấy, nhưng đừng để bất cứ chuyện gì khiến cậu ấy lơ là việc nghiên cứu. Cả hai chúng ta đều biết rằng tài năng của cậu ấy... tóm lại, tôi đồ rằng cậu biết rõ hơn tôi.
Luke nốc cạn ly Martini rồi đứng dậy.
- Nếu đúng là cậu ấy đang nhất nhất nghe lời cô gái ấy, sớm hay muộn cậu ấy cũng sẽ kể cho cô ta nghe về Trung tâm thôi. Tôi không thích điều này, giáo sư Flinch nói tiếp.
- Chúng tôi có thể đề nghị cô ấy nghiên cứu cùng không?
- Ý tưởng không tồi chút nào, giáo sư Flinch thốt lên, kín đáo quan sát Luke.
- Tôi không nghĩ ông thích ý tưởng này, thậm chí còn đoán là ông phản đối kịch liệt nữa kia.
- Tôi thích mà, thậm chí đó còn là một ý tuyệt hay. Các bộ ba luôn tạo ra sự đua tranh. Một đua với hai, hai đua với một, mỗi người vì chính mình, nhưng hiếm khi ba trái tim lại đập cùng một nhịp, ba trí tuệ thì lại càng hiếm. Sự đua tranh thường gây bực bội, cội nguồn của năng lực sáng tạo, của năng lượng gia tăng. Dĩ nhiên, nếu cô gái duyên dáng đó nhận lời, chúng tôi có thể dành cho cô ấy những ưu đãi giống như đã làm với các cậu. Điều này, cộng với tình cảm dành cho bạn cậu, có thể khiến cô ấy có thêm động lực.
Giáo sư Flinch giữ Luke lại bằng cách đặt tay mình lên tay anh.
- Một lời khuyên thôi và tôi khá nhiều kinh nghiệm trong chuyện này rồi. Nếu cậu chủ động đề nghị thì sẽ hoàn toàn có lợi cho cậu, cậu sẽ có được lòng biết ơn của cô ấy. Cậu sẽ dẫn dắt ê kíp thay vì đi theo vận động của nó. Còn bây giờ, cứ để mặc tôi, có người đang chờ tôi dùng bữa tối. À mà này, tôi rất ấn tượng với sự kiện cậu vừa cho biết, trong khi tôi không phải dạng người dễ bị gây ấn tượng đâu, chúc mừng các cậu. Tôi hy vọng cậu đánh giá đúng lời khen này.
- Tôi làm cách nào để về nhà đày?
Giáo sư Flinch lục trong túi rồi để vài tờ tiền nhàu nhĩ lên mặt quầy.
- Bằng taxi, tôi cho là thế.
Luke lại xuyên qua thành phố, tâm trí cũng u ám như bầu trời. Anh bảo tài xế dừng trong khi vẫn còn khoảng trăm mét nữa mới tới nhà. Anh cuốc bộ dưới cơn mưa rào mới trút xuống rồi bước vào tòa nhà, ướt sũng từ đầu đến chân. Điều duy nhất khiến anh hài lòng trong buổi tối ngày hôm đó là thấy căn hộ vắng bóng người. Anh vào phòng riêng, cởi hết quần áo rồi đi tắm một chầu nước nóng cho người ấm lại. Anh vừa tắt đèn thì nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng cười rúc rích. Josh và Hope dò dẫm tìm đường vào giường, xuyên qua bóng tối phòng khách.
Sáng hôm sau, khi họ thức giấc, Luke đã đi khỏi.
*
Lúc tan học, Josh đọc thấy tin nhắn của Hope gửi vào điện thoại di động của anh:
“Em đi ăn tối với Luke, đừng đợi em.”
Anh lập tức nhắn lại:
“Đánh lẻ như thế chẳng hay chút nào.”
Cô bèn đáp:
“Em nghĩ thời gian vừa qua chính chúng ta mới đánh lẻ. Và anh nói đúng, làm vậy chẳng hay chút nào.”
Josh cất điện thoại vào túi rồi nhún vai. Hope nói không sai, anh đã bỏ mặc Luke kể từ dịp cuối tuần tại Salem và tình bạn của họ cũng vì thế mà ảnh hưởng. Anh tự giận mình vì Hope mới là người nảy ra ý định chủ động dàn hòa, hoặc có lẽ vì bằng cách đó cô đã chứng tỏ cho anh thấy cô độ lượng hơn anh.