Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Ba
M
arty lớn lên trong cảnh ăn bữa tối cạnh chiếc ti vi. Ti vi là cô trông trẻ, là người bạn thân, là thầy giáo của cậu ta. Cậu ta vẫn có thể đọc làu làu lịch chiếu từ thuở bé. Cậu ta có thể huýt sáo nhạc hiệu phim Dallas. Cậu ta là một trong những người bắt chước Dalek giống nhất tôi từng biết. Cuộc thi Hoa hậu Thế giới đã dạy cậu ta tất cả những gì bây giờ cậu ta biết về “chuyện ấy”, mà phải nói thẳng ra là không nhiều.
Cho dù tôi không giống cậu ta chút nào, Marty vẫn thích tôi vì tôi xuất thân từ cùng một kiểu gia đình với cậu ta. Việc đó nghe có vẻ không giống một nền tảng tốt cho tình bạn, nhưng bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy số người làm việc trong truyền hình có xuất thân như thế ít đến chừng nào. Hầu hết mọi người mà chúng tôi làm việc cùng đều đến từ những gia đình ham đọc sách.
Lần đầu chúng tôi gặp nhau ở đài phát thanh con con ấy, nói một cách hài hước thì chúng tôi đều là những người đa năng. Marty có tài đi mua bánh mì kẹp, phân loại thư từ và pha trà. Nhưng ngay từ hồi đấy, nguồn năng lượng từ nụ cười và đôi mắt lồi của cậu ta đã nhiều đến mức mà ai cũng phải để ý, cho dù không ai coi cậu ta ra gì.
Tôi ở một vị trí cao hơn Marty: viết bài, sản xuất chương trình và thỉnh thoảng run rẩy đọc bản tin thời sự. Như đã nói, tôi luôn rất tệ trong chuyện trở nên sinh động mỗi khi đèn đỏ bật lên - chỉ khá hơn Gina chút ít. Đèn đỏ bật lên và, thay vì trở nên sinh động, tôi như đơ người. Nhưng hóa ra sinh-động-trước-đèn-đỏ lại là năng khiếu bẩm sinh của Marty.
Khi chúng tôi đột nhiên bị mất người dẫn thường trực trong chương trình điện thoại đêm khuya - “ca dở hơi” là cái tên mà chúng tôi gọi nó - về tay một đài truyền hình cáp, tôi thuyết phục đài cho Marty một cơ hội. Một phần vì tôi nghĩ cậu ta sẽ làm tốt, nhưng phần lớn là vì tôi sẽ phát hoảng nếu phải tự mình làm.
Kỳ diệu thay, cậu ta làm nên những điều tuyệt vời từ những chất liệu ít hứa hẹn nhất có thể tưởng tượng ra được. Năm đêm một tuần Marty nhận những cuộc điện thoại từ những kẻ bài ngoại, những kẻ theo thuyết âm mưu, những kẻ theo dõi người ngoài hành tinh và đủ loại những tên dở người khác. Và cậu ta biến nó thành một chương trình radio hay ho.
Cái làm cho nó hay là Marty nói chuyện như thể cậu ta không muốn ở đâu khác hơn nơi đây, trò chuyện với đám dân cư sủi bọt mép của đất nước điên khùng này.
Chúng tôi dần dần có được một nhóm mà người ta gọi là fan cuồng nhiệt. Sau đó, chúng tôi nhanh chóng nhận được những lời mời để đưa chương trình lên ti vi. Người ta mời chúng tôi đi ăn trưa, nói những điều mát lòng và hứa hẹn nhiều thứ lớn lao. Và chẳng lâu sau chúng tôi bỏ rơi chương trình radio thành công của mình, một trường hợp hiếm hoi lũ chuột chạy khỏi con tàu đang nổi.
Nhưng mọi chuyện khác nhiều khi lên ti vi. Chúng tôi không thể cứ để những người khách của mình thản nhiên đi thẳng từ ngoài đường vào như trên radio. Những kẻ điên hài hước mang thai với người ngoài hành tinh động cỡn không còn là đủ nữa.
Sau một năm tự dẫn chương trình, Marty vẫn trông như cậu ta đang ở chính xác nơi mình muốn. Nhưng sự căng thẳng đã bắt đầu hiện rõ, và mỗi tuần cậu ta lại cần thêm chút thời gian hóa trang để che đi những vết rạn. Không chỉ có nỗi căng thẳng của việc quanh năm suốt tháng tìm khách mời hay ho cho chương trình đang điểm những sợi bạc trên mái tóc vàng nhuộm của cậu ta. Khi chúng tôi còn trên radio, Marty không có gì để mất. Giờ thì cậu ta đã có.
Khi tôi đến phòng thu thì cậu ta đang ngồi trên ghế trong phòng hóa trang, thao thao trình bày ý tưởng về những khách mời tương lai cùng với một nhóm phụ nữ trẻ vây quanh, níu lấy từng ý nghĩ mơ tưởng của cậu ta trong khi cô gái hóa trang gắng làm cho da Marty trông giống thật đôi chút khi lên hình. Cậu ta lưỡng lự nhấm nháp một cốc nước được đặt trước mặt mình.
“Đây có phải nước Evian không?”
“Anh muốn nước có ga ạ?” một cô gái trẻ mặt mũi dễ thương đi bốt và mặc quần lính hỏi.
“Tôi muốn nước Evian.”
Cô thở phào. “Nước Evian đấy ạ.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Vâng thì nó là Badoit.”
Marty nhìn cô ta.
“Nhưng không có chai Evian nào trong máy nước tự động,” cô ta đáp.
“Thử phòng xanh xem,” cậu ta gợi ý, thở dài một cái.
Có mấy người lẩm bẩm đồng tình. Phòng xanh - “phòng giam” các vị khách của chương trình - đúng là nơi có thể tìm Evian cho Marty. Tiu nghỉu nhưng vẫn cười một cách dũng cảm, cô gái mặc quần lính đi khỏi phòng để tìm đúng loại nước được yêu cầu.
“Tôi đang tính đến một cuộc gặp gỡ kinh điển với một huyền thoại Hollywood,” Marty nói. “Tôi đang tính đến Michael Parkinson cầm bảng ghi chép gặp các ngôi sao. Tôi đang nghĩ đến Tinsel Town. Tôi đang nghĩ đến người được đề cử Oscar. Tôi đang nghĩ đến... Jack Nicholson?”
“Jack không ở trong thành phố,” nghiên cứu viên của chúng tôi nói. Cô là một cô gái nhỏ nhắn, bồn chồn và sẽ chẳng còn làm việc này bao lâu nữa. Móng tay cô ta chắc bị cắn đến tận đốt rồi ấy chứ.
“Leonardo DiCaprio?”
“Leo không rỗi.”
“Clint Eastwood?”
“Tôi đã gọi đến văn phòng ông ấy. Nhưng... không chắc chắn.”
“Robert Mitchum? James Stewart?”
“Họ chết rồi.”
Marty ném cho cô ta một cái lườm chết người.
“Đừng bao giờ nói thế,” cậu ta nói. “Chỉ là họ không thể tham gia chương trình vào thời điểm này.”
Cậu ta nhìn tôi trong gương, đôi mắt tròn, nhỏ và sáng chớp chớp giữa một đám kem nền da cam.
“Tại sao chúng ta không thể mời được những nhân vật vĩ đại chết tiệt của màn ảnh hả Harry?”
“Vì không có ai trong số những người cậu nhắc đến có tác phẩm gì mới ra cả,” tôi nói với cậu ta, như tôi vẫn phải nói với cậu ta mỗi tuần. “Và khi họ có thì chúng ta vẫn phải tranh giành họ với bao nhiêu chương trình trò chuyện khác.”
“Mọi người có xem thời sự tối nay không?” cô hóa trang mơ màng nói, theo cái cách mà các cô hóa trang hay nói, rõ ràng là hoàn toàn mù tịt về sự suy sụp hoảng loạn đang xảy ra quanh mình. “Nó thú vị cực. Người ta chiếu cảnh mấy người biểu tình ở ngoài sân bay. Những người xích mình vào mấy cái cây ấy? Biểu tình chống đối nhà ga mới?”
“Họ thì sao?” Marty hỏi. “Hay cô chỉ đang gợi chuyện?”
“Tôi rất thích anh cầm đầu,” cô ta nói. “Anh biết không - Cliff ấy. Cái cậu có tóc tết ấy? Cậu ta thật đẹp trai.”
Tất cả phụ nữ trong căn phòng đều lẩm bẩm đồng tình. Tôi đã nhìn thấy cậu Cliff trên cái cây - mảnh khảnh, lưu loát, tóc tết - nhưng tôi không hề biết rằng cậu ta được coi là một thực thể khêu gợi.
“Anh ta đúng là người mà anh cần có trong chương trình,” cô gái hóa trang đắc thắng nói, chấm chấm phấn nền lên mặt Marty. “Nhìn chung, anh ta thú vị hơn nhiều mấy siêu sao già cấy tóc và một bộ phim hành động kịch tính.”
“Cliff cũng không phải một ý tồi,” tôi nói. “Nhưng tôi không biết liên lạc với cậu ta như thế nào. Cho dù cậu ta không thể khó bằng Clint Eastwood được.”
“Thật ra, tôi có số di động của anh ta đấy,” có ai đó từ cuối phòng hóa trang nói. “Nếu chuyện đó giúp được gì.”
Ai cũng quay lại nhìn cô ấy.
Đó là một cô gái tóc đỏ mảnh mai với làn da Ai Len mỏng manh nhợt nhạt đến nỗi trông nó như chưa từng ra nắng bao giờ vậy. Cô mới ngoài hai mươi - trông như thể chưa tốt nghiệp đại học được bốn mươi lăm phút - nhưng cô vẫn có một ít tàn nhang. Cô sẽ có một ít tàn nhang đến hết đời. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô.
“Siobhan Kemp,” cô nói, không hướng tới riêng một ai cả, vừa giới thiệu bản thân vừa đỏ mặt. “Tôi là trợ lý sản xuất mới. Thế... tôi có nên gọi một cuộc cho Cliff không?”
Marty nhìn tôi. Tôi có thể thấy là cậu ta thích ý tưởng cậu người cây này. Và tôi cũng vậy. Vì, như bao người làm truyền hình khác, cái chúng tôi tôn thờ trên hết là tính xác thực. Tất nhiên là chưa kể những ngôi sao đích thực, “hạng nặng”. Chúng tôi tôn thờ cái đó nhất.
Chúng tôi đã chán lắm rồi những ngôi sao hạng còi cố quảng bá sản phẩm rẻ tiền của họ. Chúng tôi khát khao những người thật với cuộc sống thật và câu chuyện thật - chuyện chứ không phải giai thoại. Họ giúp chúng tôi làm chương trình truyền hình hay với giá thấp nhất. Chúng tôi cho họ cơ hội điều trị tâm lý, một cơ hội để giải tỏa cho nhẹ người, một thời cơ cho mọi thứ được xả ra trước hàng triệu khán giả.
Tất nhiên, nếu đột nhiên Jack Nicholson gọi đến van nài được xuất hiện trong chương trình thì chúng tôi sẽ ngay lập tức gọi bảo vệ để lùa tất cả những người thật ra khỏi tòa nhà. Nhưng không hiểu sao mà Jack không bao giờ làm vậy. Thời buổi này đúng là chẳng có đủ ngôi sao cho tất cả mọi người.
Thế nên chúng tôi sùng bái những người thật, những người thật có niềm say mê với điều gì đó, những người thật không có sự nghiệp cần bảo vệ. Và một người kẹt trên cây với đám chó cảnh sát ở dưới sủa vào cặp bi bẩn tưởi của anh ta nghe đúng là thật hết ý luôn.
“Làm sao mà cô quen anh ta?” tôi hỏi cô ấy.
“Hồi trước tôi hẹn hò với anh ta,” cô đáp.
Marty và tôi liếc nhìn nhau. Chúng tôi rất ấn tượng. Thế ra cô Siobhan này cũng là một người thật.
“Nhưng chuyện không thành,” cô nói. “Khá vất vả khi một trong hai người cứ treo ngược hồn trên cành cây như vậy. Nhưng chúng tôi vẫn thân nhau và tôi khâm phục anh ấy - anh ấy thật sự tin vào việc mình đang làm. Anh ấy cho rằng, hệ thống hỗ trợ cho sự sống của trái đất đang gần đến mức kiệt quệ, và tất cả những gì các nhà chính trị làm là khua môi múa mép về những vấn đề sinh thái. Anh ấy nghĩ là khi con người tiến vào một vùng đất thì họ chỉ nên để lại dấu chân và mang đi những kỷ niệm.”
“Hay vãi chưởng,” Marty nói. “Ai là đại diện của anh ta?”
Tôi đang ở phòng chiếu xem một tá các màn hình chiếu năm góc quay cảnh Marty đang phỏng vấn một người đàn ông có thể thổi to cái bao cao su đang chụp lên nửa trên đầu - gã này giỏi ra phết - thì tôi thấy có ai đó đang ở cạnh mình.
Là Siobhan, cười tươi như một đứa trẻ ngày đầu tiên đi học ở một ngôi trường mới, một đứa trẻ bỗng dưng nhận ra rằng mình rồi cũng sẽ ổn.
Trong bóng tối của phòng chiếu, khuôn mặt cô tắm trong ánh sáng bởi những màn hình chiếu trên tường. Chúng là ti vi, chỉ có thế, nhưng chúng tôi gọi mấy cái đó là màn hình chiếu. Chúng cho phép đạo diễn chọn giữa một loạt các góc quay để phát sóng. Màn hình không chỉ chiếu hình ảnh sẽ được phát, mà là tất cả những hình ảnh có thể. Siobhan nhìn vào chúng và mỉm cười. Cô có nụ cười thật đẹp.
“Tôi cứ tưởng cái cậu Cliff này không nhận trả lời phỏng vấn,” tôi nói. “Nhất là khi cậu ta đã bị tờ Chủ nhật lên án là chỉ tham gia vì ánh hào quang và các cô gái híp pi.” Rồi tôi chợt nhớ ra là cô đã hẹn hò với cậu này. “Tôi không có ý xúc phạm gì đâu.”
“Không sao,” cô nói. “Đúng là thế, nhưng có lẽ lần này anh ấy sẽ nhận.”
“Tại sao? Vì cô à?”
“Không,” cô bật cười. “Vì anh ấy thích Marty. Anh ấy không coi Marty là một phần của lực lượng truyền thông.”
Tôi theo dõi Marty trên màn hình chiếu, gần như phải nín cười lúc cái bao cao su nổ tung trên đầu gã đàn ông. Nếu có ai là một phần của quyền lực truyền thông, đấy chính là Marty. Cậu ta sẽ coi đó là một lời khen.
“Và trên hết,” Siobhan nói, “vì chúng ta chiếu trực tiếp.”
Đúng là có thể nói chúng tôi là chương trình trực tiếp cuối cùng trên truyền hình. Đến giờ thì hầu hết các chương trình đều chỉ là “giả trực tiếp” - có nghĩa là họ làm giả sự náo nhiệt của truyền hình trực tiếp trong khi lúc nào cũng có lưới an toàn là ghi hình lại. Giả tạo kinh hồn.
Nhưng The Marty Mann Show là đồ xịn. Khi bạn xem cái gã có bao cao su trên đầu thì nó thực sự đang được thổi phồng lên vào chính giây phút đó.
“Những chiến binh vì môi trường này cho rằng,” Siobhan nói, “nơi duy nhất trong truyền thông mà không có kiểm duyệt chính là truyền hình trực tiếp. Tôi hỏi anh cái này được không?”
“Cứ tự nhiên.”
“Có phải ở dưới bãi đỗ xe là chiếc MGF của anh không? Cái màu đỏ ấy?”
Lại nữa rồi, tôi nghĩ. Bài giảng về những gì xe ô tô gây ra với sự ô nhiễm không khí và cái lỗ thủng trên bầu trời. Nhiều lúc tôi buồn cho giới trẻ bây giờ. Suốt ngày họ chỉ nghĩ đến tương lai của hành tinh.
“Ừ, con đó là của tôi.”
“Xe đẹp đó,” cô nói.
Cả hai mẹ con đều đang ngủ khi tôi về nhà. Tôi đánh răng và thay quần áo trong bóng tối, lắng nghe tiếng vợ tôi thở khẽ trong giấc ngủ.
Âm thanh lúc ngủ của Gina chưa bao giờ thôi khuấy động trong tôi một sự âu yếm dào dạt. Đấy là lúc duy nhất cô có vẻ yếu đuối, lúc duy nhất tôi có thể lừa bản thân rằng cô cần tôi bảo vệ. Gina cựa quậy khi tôi trườn lên giường và vòng tay qua người cô.
“Chương trình hôm nay hay đấy anh,” cô thì thầm.
Cô ấm và mơ màng và tôi yêu cô như thế này. Cô đang quay lưng về phía tôi, dáng ngủ bình thường của cô, và cô thở dài khi tôi xích lại gần cô, hôn gáy và lần tay theo một trong hai cái chân dài ấy, thứ đã làm tôi đổ rạp ngay lần đầu gặp mặt. Và bây giờ vẫn vậy.
“Ôi, Gina. Gina của anh.”
“Ôi, Harry,” cô nói khẽ. “Anh không muốn - phải không?” Cô chạm tay vào tôi. “À. Có lẽ anh có.”
“Người em tuyệt quá.”
“Khá là nghịch ngợm nhỉ?” Cô cười, quay lại để nhìn tôi, cặp mắt vẫn nhắm hờ trong cơn ngái ngủ. “Ý em là, so với một người đàn ông tuổi này.”
Cô ngồi dậy trên giường, kéo chiếc áo phông đang mặc qua đầu và vứt nó xuống sàn. Cô vuốt tóc và mỉm cười với tôi, thân hình dài, quen thuộc được thắp sáng bởi ánh đèn phố rọi qua mành. Phòng chúng tôi không bao giờ thực sự tối cả.
“Vẫn muốn em sao?” cô nói. “Ngay cả sau từng ấy năm?”
Có lẽ tôi đã gật đầu. Môi chúng tôi chuẩn bị chạm vào nhau thì Pat bắt đầu khóc. Chúng tôi nhìn nhau. Cô cười. Tôi thì không.
“Em sẽ đưa nó sang,” Gina nói, và tôi nằm phịch xuống gối.
Cô quay lại phòng ngủ với Pat trên tay. Cu cậu đang thở hổn hển và với đôi mắt ướt, cố gắng giải thích cơn ác mộng của mình - con quái vật lớn gì đó - trong khi Gina dỗ dành nó, cho cu cậu vào nằm giữa chúng tôi. Như mọi khi, trong hơi ấm của giường cha mẹ, cơn khóc nhè của nó dừng ngay lập tức.
“Nằm úp thìa đi,” Gina bảo hai cha con.
Pat và tôi ngoan ngoãn quay người, đôi chân ấm nhỏ bé của Pat dưới lớp vải cotton mềm mại của bộ quần áo ngủ xếp vào sau chân tôi. Tôi có thể nghe thấy nó còn sụt sịt, nhưng cu cậu giờ đã ổn. Gina quàng cánh tay gầy và dài quanh chúng tôi, nép sát lại gần Pat.
“Đi ngủ thôi,” cô thầm thì. “Mọi thứ sẽ ổn cả.”
Tôi nhắm mắt lại, thằng bé ở giữa chúng tôi, và lúc mơ màng thiếp đi tôi tự hỏi liệu Gina đang nói với tôi, hay với Pat, hay với cả hai cha con.
“Không có quái vật đâu,” Gina nói, và chúng tôi ngủ trong tay cô.