Số lần đọc/download: 1329 / 11
Cập nhật: 2015-12-02 02:09:02 +0700
Chương 4: Lần Gặp Đầu Tiên
C
ác ngươi từng trải qua chuyện như vậy sao?
Từng có một người luôn sống bên cạnh ngươi, cùng ngươi nói chuyện, lại bỗng nhiên vào một buổi sáng biến mất….
Hoàn toàn không có gì thay đổi cả, chỉ là cảm thấy thiếu đi một người, cũng chỉ là cảm giác một người biến mất.
Tôi ốm nặng một thời gian, ý thức mơ hồ, hỗn loạn.
Mơ màng nằm trên giường, ở trong mộng tôi không ngừng đuổi theo một bóng hình đang rời xa kia, nụ cười sáng lạn kia. Tôi càng tới gần, hắn lại càng rời xa. Có đôi khi, giống như gần trong gang tấc, tay như đã có thể chạm tới, nhưng mà, bất luận hai tay có cố gắng với đến như thế nào, cũng không thể với tới hắn, như thế nào cũng không với tới được.
Hấn tựa như không khí hư ảo, theo khe hở giữa các ngón tay đang nắm chặt của tôi tuôn ra rồi tan biến. Cho dù tôi có nhanh tay như thế nào….
Có người trong lúc này nắm lấy tay tôi, vảm giác thật ấm áp.
Bên tai tôi, là tiếng khóc như đứt từng khúc ruột: “Tịch Ngôn, Tịch Ngôn… Mẹ không thể lại mất đi một đứa con!”
“Tịch Ngôn”
Tịch Ngôn
Đúng vậy, bà đã mất đi một người con, không thể lại tiếp tục mất đi tôi.
Tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy mẹ hỉ cực[1] nhìn tôi mà khóc, tôi khẽ động khóe miệng, còn chưa nói chuyện, trong mắt cũng đã đong đầy nước mắt, hai hàng lệ lặng lẽ chảy dài theo hai má, lăn xuống cần cổ, lạnh lẽo….
Lộ Tịch Duy dùng sinh mệnh của hắn để dổi lấy 1 chiếc huân chương, còn có thêm một lễ tang. Hi sinh vì nhiệm vụ. Chỉ hai chữ “nhiệm vụ” kia, liền đem một sinh mệnh biến mất…. Tôi thẫn thờ đứng ở một góc linh đường, nhìn người đến người người, trên mặt ai cũng mang nét bi thương cũng luyến tiếc vô hạn.
Một người xuất sắc như vậy, lại bỗng nhiên biến mất, hơn nữa, còn là chết không thấy xác!
Đúng vậy, bọn họ ngay cả thi thể của hắn cũng tìm không được, điều này làm cho tôi và mẹ có thêm một chút hi vọng là hắn còn sống. Nhưng cha lại nói cho chúng tôi biết, Lôh Tịch Duy trong lúc thi hành nhiệm vụ đã rơi xuống từ vách núi cao, bên dưới là nước biển cuồn cuộn, không tìm thấy thi thể là vì bị cuốn trôi. Nhưng mà, tôi tình nguyện tin tưởng hắn còn sống, hoặc là tin tưởng một người hoàn mỹ như hắn sẽ không dùng phương thức bi tráng như vậy mà chết đi, nếu sinh mệnh hắn ngắn ngủi như vậy, vì sao lại cho hắn thật nhiều xuất sắc và nổi bật! Cho nên, tôi tình nguyện tin tưởng hắn còn sống, sống ở một ngõ ngách nào đó trên thế giới này.
Một dông nghiệp của Lộ Tịch Duy lại nói lúc hắn rơi xuống vách núi cao kia đã bị trúng đạn!
Tôi không thể tưởng tượng được hình ảnh ghê người kia, càng không thể biết được rốt cuộc Lộ Tịch Duy chấp hành nhiệm vụ gì, rốt cuộc bị ai giết chết. Rốt cuộc….
Cuối cùng tôi cùng mẹ chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Chấp nhận mẹ mất đi một đứa con, tôi mất đi anh trai.
Chúng tôi mất đi Lộ Tịch Duy.
Nhưng mà Trái Đất sẽ không vì một một người chết đi mà ngừng quay, cho dù nguwòi đo là Lộ Tịch Duy. Thời gian đúng là liều thuộc tốt để chữa lành mọi vết thương. Rất nhiều điều chúng tôi tưởng như không bao giừo quên, thậm chí là đau đớn đến chết đi sống lại đều đã biến mất theo thời gian. Bi thương của chúng tôi dần dần hóa thành hoài niệm, người chết đã ngủ yên, người còn sống như chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống.
Nhà chúng tôi sau một thời gian bị mây đen dày đặc, u ám cùng thương tâm bao phủ, cũng dần dần tiếp đón ánh nắng ấm áp. Cha đã trở lại cương vị công tác, so với trước kia càng thêm tích cực tập trung làm việc, mẹ cũng không còn mỗi ngày đều buồn bực đau lòng, tôi cũng quay lại tiếp tục học Đại học.
Có ai đó đã từng nói, con người thường có khuynh hướng quên đi những chuyện bi thương, ở trước mặt tôi, mọi người đều không hề nhắc tới Lộ Tịch Duy. Chỉ là ngẫu nhiên thất một hình ảnh quen thuộc, một đồ vật quen thuộc mỗi khi về nhà tôi mới có thể nhớ tới, nhớ tới hắn, nhớ tới anh trai, nhớ tới Lộ Tịch Duy.
Tôi phải kiên cường đứng lên, cha mẹ chỉ còn mình tôi.
Một năm sau ngày Lộ Tịch duy mất, tôi lên năm thứ hai Đại học. Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi hình thành thói quen đọc sách, một mình cầm sách giáo khoa, khi trời vẫn còn sớm đã đi vào sân thể dục của trường, lặng lẽ ngồi ở một góc sáng sủa, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương vị trong lành của buổi sáng. Hít thở trong không khí như vậy, đầu óc cũng sẽ thật thanh tỉnh.
Tât nhiên là không chỉ có mình tôi là người chăm chỉ, ở xung quanh cũng có nhiều người ngồi thành tốp năm tốp ba, những người này đều bước đi từng bước, không nói chuyện cũng không hỏi nhau, chỉ hết sức chuyên tâm đọc sách hoặc là đọc Tiếng Anh theo máy ghi âm.
Nơi tôi học là trưởng điểm của cả nước, trước đó được nhận vào học có thể nói chắc chắn là đã trải qua “Thiên chuy bách luyện” (nghĩa là muôn ngàn thử thách đó ạ). Nhưng lời đồn đại ở bên ngoài rằng vào đây học như vào chỗ vui chơi có chút bất đồng. Sinh viên ở đây đều chăm chỉ, không có chút lơi lỏng, tất cả đều đã bắt đầu suy tính cho tương lại của chính mình.
Có đôi khi nghĩ lại, đời người thật đúng là gian nan, học xong lại phải nghĩ đến chuyện xin việc làm, xin được việc làm lại nghĩ đến chuyện chức vị và lương bổng( Hàm Nhi: cái này là đúng thật). Thậm chí có người cả đời lúc nào cũng bận rộn, nhưng mà đến khi nghỉ hưu nghĩ lại cuộc đời mình, lại không thể lý giải được vì lí do gì làm cho chính mình trở nên bận rôn như vậy.
Thật đáng buồn!
“Ba ba…” Tiếng bóng rổ đập vào khung sắt trên cột lưới kéo tôi ra khỏi suy nghĩ miên man, tôi ngẩng đầu, không cố ý nhìn thấy một bóng người cao gầy, hôm nay hắn mặc áo thể thao màu lam, mái tóc theo động tác của thân mình hắn bay bay phiêu lãng, cánh tay hắn giơ lên, búng một cái, quả bóng bay lên theo một đường cong thật đẹp, chuẩn xác rơi vào lưới.(Lưới bóng rổ ý ạ).
Tôi cảm thấy kích động, vội kìm nén ý nghĩ muốn vỗ tay cùng trầm trồ khen ngợi, nhìn sang bên cạnh, mọi người vẫn không bị chút ảnh hưởng nào mà chăm chú đọc sách, tôi thật sự bội phục sự tự chủ của bọn họ.
Tôi đã để ý hắn rất lâu, trong trí nhớ, từ ngày đầu tiên vào trường, hắn đã xuất hiện trong mắt tôi. Không cần ủng hộ, không cần cổ vũ, hắn chỉ lẳng lặng chơi bóng như vậy.
Khi còn học trung học, lúc đi xem bóng rổ, trong mắt tôi, bóng rổ là một môn thể thao cần hoạt động tập thể, vì vậy khi chơi bóng rổ, sẽ có một đội vô cùng náo nhiệt. Chơi một mình như hắn thì còn gì là vui?
Kỳ thật, sở dĩ tôi chú ý tới hắn, không chỉ là vì hắn làm gì cũng chỉ có một mình, mà bởi vì… bộ dạng hắn thực sự rất dễ nhìn.
Không sai, là xinh đẹp.
Có lẽ hình dung một nam sinh như vậy thật không đúng nhưng tôi không thể không thừa nhận, bộ dạng của hắn thật sự rất đẹp, làm cho nữ sinh đều cảm thấy hổ thẹn.
Nhìn hắn lúc này, làm cho tôi nhớ đến một người, đến một đoạn hồi ức bị vùi lấp, vì thế tôi không khống chết được mà dõi theo bóng hình hắn, nhưng dần dần, tôi lại phát hiện bản thân mình sai lầm rồi.
Ngũ quan xuất sắc của hắn làm cho tôi nhớ đến Lộ Tịch Duy, nhưng khi nhìm chăm chú vào ánh mắt của hắn lúc này, tôi lại không tìm được sự ấm áp trong trí nhớ.
Có người nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn. Như vậy thì người con trai này giống như không có linh hồn, trong dôi mắt xinh đẹp kia, trừ bỏ sự bình tĩnh đến lạ thường thì không có một chút tình cảm nào, mà Lộ Tịch Duy kia lại làm cho người ta vui cười như gió xuân. Mỗi khi nhìn vào đoi ngươi thâm thúy kia, đồng tử tĩnh lặng như nước, thâm trầm, thâm trầm đến đáng sợ.
Cứ như vậy, có lẽ là chú ý đến hắn quá nhiều, đã hình thành thói quen, như ngay lúc này đây, chỉ cần hắn đứng ở sân đưa bóng vào rổ, liền nhịn không được quan sát hắn.
Lúc này, mặt trời chậm rãi lên cao, ngày cao nhiều người đến chơi bóng, tôi biết hắn sẽ lập tức rời đi, đang nghĩ vậy, quả nhiên hắn cầm áo khoác, ôm bóng rổ rời đi, trên sân, nơi vừa rồi hắn chơi bóng đã có một đám nam sinh vây quanh, hi hi ha ha vừa nói chuyện vừa đi đến.
Hắn thật sự không hòa hợp với mọi người, hơn nữa còn rất lạnh lùng.
Tôi thậm chí đã không hề nghi ngờ là hắn có khuynh hướng tự cỗ lập mình, nếu nói nam sinh ở cái tuổi yêu này đùa giỡn là bình thường, thì hắn chắc chắn là không bình thường rồi.
Thở dài, tôi ngồi thêm một lát, cảm thấy thật buồn chán, đứng dậy cất sách vào túi rồi trở về. Buổi sáng hôm nay không có tiết học, nên tôi đang suy nghĩ xem phải vượt qua thời gian khó khăn này như thế nào, vừa bước đi, di dộng trong túi vang lên, là mẹ tôi, bà nói một thôi một hồi, không có gì ngoài việc bảo tôi cuối tuần về nhà một chuyến, tôi gật đầu đồng ý, biết bà nhớ con gái, vui vẻ tắt điện thoại, lại nghe dưới chân một âm thanh nhỏ vang lên. Cúi đầu, quả nhiên thấy gót chân hơi đau vì giẫm phải một thứ. Nhặt lên xem, thì ra là vòng cổ kim cương.
Tôi nhìn chiếc vòng cổ tinh tế trong tay mình, treo một cai vòng tròn hình bầu dục, mặt trên thật chói mắt, làm cho tôi đau mắt. Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy kim cương, nên tôi hoàn không thể phân biệt được giữa khối thủy tinh này và kim cương quý giá có gì khác nhau(Hàm Nhi: Chẹp! không phải kim cương hở, tiếc quá. Tuyết Ngân:*gõ đầu Hàm Nhi* Muội chỉ được cái ham hố thôi), nhưng là tôi tình nguyện tin tưởng đó là kim cương, như vậy có phải có thể nói tôi thật may mắn hay không?
“Đó là của tôi!” Ngay lúc tôi đang tự hỏi có nên chiếm lấy nó hay không, vẫn là nên nhặt được của rơi trả người mất đi, thì ở bên cạnh vang lên một tiếng nói trầm thấp.
Tôi ngẩng đầu, là hắn!
Ông trời không có đạo lí mà, thật không thể tưởng tượng được thanh âm của hắn có thể dễ nghe như vậy…
“Của anh!” Tôi vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ như trước, hoài nghi nhìn hắn, kì thật trong lòng hiểu rõ, người như hắn cũng không phải là người nói dối. Hơn nữa, bây giừo lại nán lại nơi này, khẳng định là có gì đó, ví dụ như đánh rơi vật gì đó.
Bất quá, đây chính là một cơ hội tốt, để cho tôi chứng minh người con trai này rốt cuộc có lãnh đạm giống như vẻ bề ngoài của hắn hay không?
“Là của tôi, mong cô trả lại cho tôi!” Hắn gật đầu, vươn tay về phía tôi.
Tôi chu chu miệng: “Tôi làm sao biết được có phải của anh hay không, nếu phải anh gọi tên nó đi!” Tôi thật bội phục chính mình còn có thể nhân đó trêu chọc vài câu.
Nhưng mà hắn lại không tức giận giống như tôi nghĩ, chỉ là lông mày hắn có chút nhíu lại, thật lâu sau mới nói “Nó là của tôi!”
Tôi biết nó là của anh ta, nhưng người khác nhặt được đồ của anh ta, ít nhất anh ta cũng phải tỏ vẻ biết ơn một chút chứ!
Tôi nhìn hắn, nghĩ rằng sẽ không có khả năng làm hắn chủ động trước, vì thế được một lúc tôi lại tiến thêm một bước nói: “Nếu không anh mời tôi ăn cơm, như vậy tôi mới tin lời anh nói!”
Tôi đoán vòng cổ này chắc chắn là tín vật đính ước của một vị mỹ nữ nào đó, đối với hắn có ý nghĩa đặc biệt, nếu không hắn tại sao lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Lúc này, tôi ngồi đối mặt với hắn ở căn tin trong trường, thầm nghĩ con người cũng nên có một chút lòng tham, làm việc gì cũng phải chú ý đến chất lượng, lần này ở trước mặt hắn phải biểu hiện tốt một chút, như vậy sau này hắn thấy tôi mới không xoay lưng bước đi.
Ông chủ bận rộn trước sau, bưng tới hai bát canh nóng hầm hập, trước khi đi còn không quên liếc chúng tôi vài lần, ánh mắt kia, tràn ngập ái muội. Ngay cả mấy nữ sinh ngồi bàn bên cạnh cũng liên tiếp ngoái đầu nhìn, thì thầm bàn luận.
Mà hắn lại vẫn như trước thờ ơ, giống như những ánh mắt xung quanh là rất bình thường. Tôi còn thực hoài nghi hắn có phải thần kinh có vấn đề, nếu không, như thế nào ngay từ đầu đến cuối đều là một biểu tình… không. là không có biểu tình, ở trên mặt hắn hoàn hoàn không thể nhìn ra được hỉ nộ ái ố, giống như thế giới này không còn gì có thể khiến cho hắn bận tâm, cho dù trái đất có nổ tung cũng không liên quan tới hắn. Hay là nói hắn rất tự tin đi, tự tin đến mức không việc gì đáng để cho hắn chú ý tới.
Cây Thuốc Phiện Thiên Đường – Chương 4.2
Kỳ quái lại kỳ quái.
Kỳ lạ ở chỗ là hắn như thế nào sống ở một thế giới ồn ào như vậy, còn giống những người bình thường vào Đại học? Chẳng lẽ hắn không hề cùng với những người xung quanh nói chuyện?
Bởi vậy, tôi đối với hắn có tò mò, liền vượt lên trước mặt hắn để đánh giá, tên tiểu tử này rốt cuộc có phải người hay không a, vì sao lại phải cùng tôi đến quán ăn nhỏ ven đường này ăn bát mì chỉ đáng giá 2 đồng, lại trông ngon như vậy?
“Hồ rớt!” Hắn nâng mí mắt lên nhìn tôi nói.
Tôi sửng sốt nhìn vào cặp mắt sâu thẳm kia, trong lòng lại khống chế không được sự kinh hoàng.
“Hồ dán!” Hắn nhắc lại.
Tôi mới cúi đầu nhìn xuống bát mới thấy món ăn trang trí chính là không được dễ nhìn cho lắm, khiến cho khách hàng phải kiên trì mới ăn được.
“Khó ăn hay sao?” Tôi hỏi.
Hắn không phủ nhận, lông mày chỉ nhẹ nhàng chau lại một chút.
Tôi cười “Trong phạm vi mười dặm, đây chính là nhà ăn tốt nhất.” Cũng không phải khoa trương, khi nói trường học này có ngành ẩm thực phát triển nhất, là nơi mọi người đến đông nhất. Nếu hắn nếm qua hết chỗ thức ăn kia, lại ăn hết chỗ thức ăn này, tôi khẳng định sẽ cảm động rơi nước mắt, bọn họ là có bí kíp gì có thể làm ra một bát mì khó ăn như vậy, là khó ăn như vậy thì vì sao cửa hàng của bọn họ lại không bị sập tiệm?
Hắn lại bày ra bộ dáng nghiêm trang, không nói gì tiếp tục ăn, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, tôi lại thấy được trong mắt hắn giống như lóe ra một chút một chút biểu cảm không yên.
Tôi hơi hơi nâng cao khóe miệng, thật ra cũng không giống như khó ăn lắm, không phải sao?
Lúc đi ra ngoài, tôi y như lời đã định mang vòng cổ trả lại cho hắn, nói nhỏ với hắn “Đây đúng là kim cương!” Đây là bảo bối?
“Nó không hề đáng giá!” Nhận lấy vòng cổ, cẩn thận xem xét rồi đút vào trong túi, hắn xoay người rời đi trong chớp mắt.
Cũng là như vậy đã xong ư? Tôi muốn gọi hắn dừng lại, nhưng là còn muốn như thế nào, không phải tôi đã bắt hắn ở lại cùng ăn rồi hay sao?
Đúng rồi, tôi còn chưa nói cho hắn biết tên của tôi.
Vì thế, tôi hô to “Này, Nghiêm Diệu, tôi tên Lộ Tịch Ngôn!”
Đúng vậy, Nghiêm Diệu, nhân vật quan trọng nhất của khoa Chính trị và Pháp luật, tôi không có khả năng không biết tên anh ta.
Chính là, trong lúc tôi gọi anh ta, khiến cho mọi người tò mò một hồi, duy nhất chỉ có Nghiêm Diệu – nhân vật nam chính vẫn tiếp tục đi về phía trước, không hề có một chút ý định dừng lại.
Mọi người đều nói con gái theo đuổi con trai là cách một tầng sa, ý nói là chuyện với cao, nhưng tôi vẫn là không tin! Không phải còn có chân dài hay sao?
Mặc kệ tôi nói theo đuổi Nghiêm Diệu là hành động theo cảm tình hay là nhất thời nhiệt huyết dâng trào, tóm lại, tôi còn chưa có hành động gì, một gã vô danh “Anh hùng” đã chủ động đem chúng tôi lên nơi đầu sóng ngọn gió. Có lẽ chính là ngày hôm sau, hoàng tử lạnh lùng của khoa Chính trị và Pháp luật cùng một người con gái hẹn hò, tin tức này lập tức lan truyền trong cả trường.
Các loại phiên bản mới cũ đều có, cũng không biết người truyền thông tin kia có phải lỗ tai có vấn đề hay không, nữ nhân vật chính là tôi lại bị biến hóa thành “Lộ Phân Phối”, Lộ Phân Phối thì thôi đi. Vậy mà còn có “Da Da Lỗ”? (cái này hình như là mặt dày, thô lỗ…)
Ngay cả ở trong phòng ngủ tôi cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhìn thấy tôi vào cửa, Trần Di ra vẻ thần thần bí bí nói “Nghe nói chưa? Chuyện của Nghiêm Diệu!” Biểu tình này, khiến tôi dường như thấy mình đang cùng cô ấy bàn luận một việc trọng vậy.
Chỉ có điều cô ấy nhắc tới Nghiêm Diệu, thực ra đã nói trúng vào tâm đen của tôi, phải biết rằng, tôi đã đoán ra được “Trò khôi hài” mà nhân vật chính Trần Di hướng tới.
“Làm sao vậy?”
“Bạn gái của hắn rốt cuộc cũng được đưa ra ánh sáng. Ngày hôm qua đã có người thấy được, còn nói bọn họ nắm tay nhau, nhìn hắn ngày thường lúc nào cũng mang bộ dáng lạnh như băng…. vậy mà….”
Nắm tay? Chúng tôi ngay cả đi cạnh nhau cũng không có, còn nắm tay ư, tôi không thể không cảm thán với cái thông tin trái ngược với sự thật này, hơn nữa, xem cách dùng từ ngữ của Trần Di, “rốt cuộc” cũng cảm thấy các câu hỏi trên đây của cô ấy giống như đang đi điều tra, không có việc gì làm đến nỗi mỗi ngày phải đi chú ý Nghiêm Diệu đại soái ca có mang tình cảm trao đi cho ai hay không, tuy rằng nói hắn thực nổi danh, nhưng là không nhất thiết phải khoa trương như vậy chứ?
“Cậu là không biết ư, Nghiêm Diệu này chính là đệ nhất nhân vật quan trọng của năm nay, mình chắc chắn nói nữ sinh trường này chín phần là thầm mến hắn đều không một chút khoa trương, còn lại một phần kia chính là công khai yêu mến hắn!” Không phải Trần Di cũng nằm trong chín phần kia chứ?
Tới phiên mắt tôi trợn tròn, dở khóc dở cười. Vẻ hoàn mỹ gì đó luôn làm cho người ta xua đi như xua vịt, dễ nhìn thật ra lại là kinh người.
Không nghĩ tới, ăn một bữa kia, nhờ phúc của Nghiêm Diệu, nhân vật vô danh tiểu tốt như tôi lập tức từ chỗ không có tiếng tăm gì cũng sắp thăng chức thành nhân vật quan trọng trong những lời bàn tán trên sân trường. Hắn chính là “Chất xúc tác” làm tôi biến hóa a!
Tôi chỉ nói cũng sắp thăng chức, đó là bởi có người còn không biết tôi, nhưng sẽ biết “Lộ Phân Phối”!! T.T
“Nếu mình nói với các cậu, người kia chính là mình, các cậu sẽ không té xỉu hoặc là muốn xin mình kí tên chứ?”
Trần Di dừng lại động tác nhìn tôi, trong mắt không có kinh ngạc, nhưng thật ra ánh mắt hoài nghi có phải đầu óc tôi xảy ra vấn đề gì hay không đang tràn đầy hốc mắt cô ấy.
“Mình nói này Lộ Tịch Ngôn, nếu là cậu thì nói hắn cười lạnh cũng không một chút đáng buồn cười!” (Khinh chị Tịch Ngôn của ta a!)
Cười lạnh? Nếu nói người con gái kia là tôi, như vậy là không có khả năng hay sao?
“Vậy cậu nghĩ lại xem, trường chúng ta có bao nhiêu người họ Lộ, tên đệm có chữ Tịch?” Mặc kệ là Phân Phối, Đông Đông, ít nhất ba chữ đệm, tên của tôi chiếm hơn một nửa.
Trần Di ngẩn người, giống như đang tự hỏi, mày càng lúc càng nhíu chặt, cơ hồ nhíu lại thành một đường.
Cuối cùng.
“Thật là cậu? Trời ạ, không thể nào, OH MY GOD!!! Ngay tại phòng chúng ta, mình không có nghe sai? Oa… Vinh quang a, trời ạ, mình muốn lập tức đi khắp nơi thông báo….” Nói xong, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Tôi ngây dại đứng ở đó, vừa rồi cô ấy làm sao vậy? Đây là loại phản ứng gì?
Đây là ma chướng?
Đi khắp nơi thông báo ư?
Ông trời ơi, đừng nói với con đây là sự thật!!!!!!!!
Trần Di thật đúng là không có phụ tôi đối với cô ấy một phen nhắc nhở, cô ấy cố gắng “Thông báo khắp nơi” rốt cuộc làm cho “bạn gái thần bí” của Nghiêm Diệu trồi lên từ mặt nước. Các loại tin đồn xôn xao, cho dù tôi không có ra khỏi cửa, về tôi và Nghiêm Diệu tiến triển thế nào, mỗi ngày đều có những phân đoạn tiếp diễn. Tôi thấy thật lạ, chuyện này có lý nào như vậy, không cần nam nữ nhân vật chính ra mặt, tình yêu của chúng tôi cũng có thể đơm hoa kết trái? Thật hết sức bội phục trí tưởng tượng của những người đó.
Cuộc sống của tôi đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng, đi đến nơi này nơi khác đều là bị chỉ chỉ trỏ trỏ, đặc biệt là ánh mắt của những mỹ nhân xinh đẹp kia, là khinh thường, là hèn mọn, tôi giống như bị đặt một khối đá lớn ở đỉnh đầu, làm cho tôi ngay cả dũng khí ngẩng đầu đều không có.
Tôi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một buổi sáng sớm, tôi đến sân bóng rổ tìm được Nghiêm Diệu, phải biết rằng, bởi vì tin đồn cùng hắn quan hệ, hầu hết thời gian đọc sách của tôi đều bị gián đoạn. Cuộc sống hoàn toàn bị làm cho loạn lên, tất cả cũng vì sao quả tạ là hắn mới thành như vậy. Nhưng mà tôi là ai? Vẫn là không thể không dùng danh hiệu bạn gái “hờ” mà hưởng thụ cho hết “quyền lợi” nên có của mình?
Vì thế tôi nói “Nghiêm Diệu, anh có biết hay không, bọn họ ở ngoài đều đồn tôi là bạn gái anh, mang đến cho cuộc sống của tôi rất nhiều phiền toái!” Tôi cố gắng tìm những lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc, nhìn khuôn mặt bình tĩnh trước mặt kia,
Nghiêm Diệu chính là thản nhiên liếc qua tôi một cái, không hề đáp lại.
Tôi không thấy lạ, tiếp theo còn nói “Ngày ấy quả thật có thể nói là nước nhóm lửa nhiệt.”
“….”
“Tôi đi đến đâu cũng đều bị chỉ chỉ trỏ trỏ!”
“….”
“Tôi ngay cả muốn chết tâm cũng có, anh có biết Nguyễn Linh Ngọc không, nghe tin đồn ấy không chịu nổi đã nhắn lại với tôi sẽ tự sát?”
“….”
“Nghiêm Diệu… Tôi đến đây chính là nói cho anh, anh đã làm cho tôi bị mang oan tình như vậy, thì, tôi muốn chính thức làm bạn gái của anh!”
Tôi nghĩ, một người con gái đã nhân nhượng như thế này, ảm chỉ như vậy cũng đủ rõ ràng, tôi thấy bội phục da mặt dày của mình lúc này, cũng ảo tưởng rằng, tiếp theo, có phải hay không nên phát triển giống như trong tiểu thuyết, nam nhân vật chính sẽ mỉm cười, nụ cười chói mắt vào lúc này tỏa ra, ấm áp ôm lấy tôi.
Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc!!!! (có tình người cuối cùng sẽ thành thân thiết)
Nhưng mà, sự thật là, trước mặt tôi, Nghiêm Diệu ngay cả lông mày không không một chút nhíu lại, cầm lấy bóng rổ, xoay người bước đi.
Đây là tình huống gì vậy? Tôi đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng cao gầy đang dần dần biến mất kia.
Cự tuyệt tôi, ngay cả một câu cũng luyến tiếc không nói?
Hết nói nổi, con mẹ nó, là ai nói con gái theo đuổi con trai cách tầng sa!!!!!
Hiện nay tôi chính là không còn mặt mũi nào, đang muốn đi mua khối đậu hũ về đâm nát, nhìn qua sân bóng lại thấy một chiếc áo khoác.
Một át, khóe miệng tôi chậm nâng lên, Nghiêm Diệu, đây chính là lần thứ hai tôi nhặt được đồ của anh, như vậy lần này, anh tính dùng cái gì để trao đổi?
Nhưng mà quần áo này rõ ràng không thể so sánh với vòng cổ. Hắn thậm chí còn không có quay trở lại tìm, đợi một lúc lâu không thấy hắn trở lại, tôi cầm áo khoác hắn trở về ký túc xá, vừa vào cửa, Trần Di lập tức nhìn cánh tay cầm áo của tôi, ánh mắt chuyển đến mặt tôi “Đừng nói với mình, đây là áo của Nghiêm Diệu nhé!”
Tôi gật gật đâu, đây đúng là áo của hắn.
“Trời ạ!” Trần Di khoa trương tóm lấy áo khoác, đem lên mũi ngửi ngửi! Cô ấy cũng không ngại người khác nhìn vào bộ dáng mình lúc này ư? Tuy rằng tôi chưa từng ngửi qua mùi trên mình Nghiêm Diêu, nhưng người thì tất sẽ có mùi mồ hôi.
Tôi mím mím miệng, nhìn Trần Di như con chó nhỏ đem áo ngửi, nhíu mi nói “Nếu cậu thích, mình có thể cho cậu mượn đi chụp một bức ảnh!”
“Thật sự!” Tôi không nghĩ tới cô ấy thật là có tính này, tôi thấy cô ấy quả thật là điện rồi!
Mặc nàng làm loạn, tôi đi thẳng vào giường ngủ, nằm đến mềm nhũn người, nằm nghiêng nửa người, chỉ chốc lát, buồn ngủ đã kéo đến, cùng với một mảnh sương trắng lượn lờ trong thế giới, một bóng người cao gầy xuất hiện, cùng với xa không thể với tới, tôi liều mạng chạy, liều mạng chạy, hăn tuy rằng không có bước đi, nhưng cho dù tôi có cố gắng bước nhanh thế nào cũng đuổi không kịp, hắn lại quay lưng về phía tôi. Tôi thậm chí không nhìn được mặt hắn, không thể nhìn được đôi mắt ôn nhu như trong trí nhớ kia, tôi mệt mỏi ngồi xuống, thở dốc, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da, tôi vui mừng ngẩng đầu, lại hé ra một khuôn mặt lạnh lùng, cặp con ngươi đen như mực kia như muốn đem linh hồn người khác hút vào thật sâu, thật sâu. Ánh mắt lạnh lùng ấy lại bắn thẳng đến đây……..
“Lộ Tịch Ngôn. Lộ Tịch Ngôn….” Tôi đột nhiên bừng tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt Trần Di, tôi ngây dại một lát mới trở về trạng thái bình thường, thì ra tôi đang mơ.
“Cậu làm sao vậy? Luôn miệng kêu tên ai đó?” Trần Di cố gắng tìm kiếm hình ảnh nào đó trong mắt tôi.
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng nhíu mi, tôi đã kêu? Kêu cái gì? Lại như thê nào tưởng như không đứng dậy nổi.
“Nằm mơ thôi!” Trần Di thấy tôi không sao, đứng dậy cầm lấy bộ quần áo trên giườn mặc vào “Hôm nay là cuối tuần, cậu không về nhà hay sao?”
“Ách?” Tôi chợt nhớ ra, đã đến cuối tuần rồi.
“Mình lại quên mất, cậu sao có thể về nhà được, còn phải cùng với Nghiêm Diệu hẹn hò đi!” Trần Di ái muôi nhìn về phía tôi nháy mắt mấy cái. Tôi xấu hổ cười.
“Mình đây là muốn về nhà, cậu thoải mái hẹn hò đi!” Trước khi đi, Trần Di không quên liếc mắt nhìn tôi một cái “Đi rửa mặt đi, nhìn cậu kìa, sắc mặt không tốt chút nào!”
Tôi ngơ ngác, lúc đứng dậy nhìn thấy Trần Di đặt một chiếc áo khoác ở đầu giường tôi, mang theo một chút đăm chiêu mà nhìn ra ngoài cửa sổ…… Nguồn gốc chuyện này là do toi khởi xướng a!