Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Người Thống Trị Terabithia
ăm học mới bắt đầu vào ngày thứ ba sau dịp lễ Quốc tế Lao động nên tuần đó kết thúc rất nhanh. Thật là một điều may mắn vì tình thế ở trường ngày một xấu hơn. Leslie tiếp tục tham gia chạy với lũ con trai vào giờ nghỉ và lần nào nó cũng thắng. Đến ngày thứ sáu thì nhiều thằng lớp bốn và lớp năm đều bỏ cuộc và tham gia vào trò chơi leo núi ở phía sau sân trường. Vì chỉ còn một nhúm người tham gia chạy nên cũng chẳng cần phải chia ra thành từng nhóm khác nhau để chạy đua và cũng chẳng còn mấy đứa hứng thú với môn chạy này nữa. Tất cả đều do lỗi của Leslie.
Jess biết rằng bây giờ thì nó chẳng còn cơ hội nào để trở thành người chạy nhanh nhất trong khối lớp bốn và lớp năm, nhưng điều an ủi duy nhất đối với nó lúc này là ngay cả Gary Fulcher cũng không hòng đoạt được danh hiệu đó nữa. Hôm thứ sáu, chúng lại tổ chức chạy đua và cũng không ai thắng nổi Leslie. Chẳng ai nói ra lời nhưng trong lòng đều thầm nghĩ những cuộc chạy đua như vậy là hết rồi.
Vì là ngày thứ sáu nên sau giờ nghỉ, lớp năm có giờ học nhạc với cô Edmunds. Jess đã nhìn thấy cô Edmunds trong hội trường từ trước đó rồi và chính cô đã dừng nó lại hỏi xem dịp hè vừa qua nó có còn tiếp tục vẽ nữa không.
– Có ạ.
– Cô có thể xem những bức vẽ của em được không hay là bí mật?
Jess vén mái tóc để lộ cái trán đã ửng đỏ.
– Lúc khác em sẽ cho cô xem ạ.
Cô Edmunds cười, khoe hàm răng trắng, đều đặn, tuyệt đẹp và hất mái tóc đen óng ra sau lưng.
– Tuyệt quá! Hẹn gặp sau nhé!
Jess gật đầu và cũng cười đáp lại. Ngay cả những ngón chân của nó cũng cảm thấy ấm áp và náo nức khi được trò chuyện với cô.
Lúc này ngồi trên chiếc ghế cũ kĩ trong phòng giáo viên, cảm giác ấm áp đó đang lan truyền khắp cơ thể khi giọng nói ngọt ngào của cô vang lên như một bản nhạc.
Cô Edmunds bắt đầu giờ học bằng những cuộc trò chuyện với một vài học sinh. Cô hỏi chúng xem dịp hè vừa rồi chúng làm những gì và có vui không. Bọn học sinh lí nhí đáp lại. Cô vẫn mặc chiếc quần jean như mọi lần và thản nhiên ngồi bắt chân chữ ngũ trước mặt học sinh, như thể đó là cách mà giáo viên vẫn thường làm.
Cô vừa nói chuyện vừa chỉnh lại dây đàn ghi ta và gẩy thử xem tiếng của nó đã chuẩn chưa. Chuỗi vòng trên cổ tay cô cũng lắc lư theo nhịp đàn cô gẩy. Cô không nói trực tiếp với Jess, nhưng cặp mắt xanh của cô nhìn nó cũng đủ làm nó phấn khởi rung lên như những dây đàn trong tay cô.
Cô nhận ra Leslie là học sinh mới và yêu cầu nó giới thiệu về mình, điều mà những đứa con gái thường không thích làm. Nghe xong, cô vui vẻ cười với Leslie và Leslie cũng vui vẻ cười đáp lại. Jess nhớ đến nụ cười đầu tiên nó thấy trên mặt Leslie khi nó về nhất trong cuộc thi chạy vào hôm thứ ba.
– Em muốn hát bài gì nào Leslie?
– Bài nào cũng được ạ.
Cô Edmunđs dạo mấy nốt nhạc rồi khe khẽ hát. Giọng cô nhỏ hơn mọi lần, có lẽ đặc biệt với bài hát này:
Đất trời thật sáng trong,
Thời khắc đang đến dần
Để chúng ta bên nhau
Tay trong tay, chỉ có anh và em…”
(Lược dịch)
Cả lớp cùng bắt vào hát theo, lúc đầu còn dè dặt, nhưng khi đã khớp được với nhịp điệu của cô giáo và nhất là đến đoạn kết thì chúng hát to đến mức có lẽ cả trường đều nghe thấy. Hòa cảm xúc vào bài hát nhất là ở câu kết hãy luôn như chính mình, bạn và tôi, Jess quay sang, bắt gặp cái nhìn của Leslie. Hai đứa cùng cười. Cái gì vậy? Chẳng có lí do nào để nó không thể cả. Nó sợ cái gì chứ? Chúa ơi, thỉnh thoảng nó lại ứng xử như một thằng ngốc vậy. Jess gật đầu và mỉm cười với Leslie lần nữa. Leslie cũng cười đáp lại. Nó cảm thấy như chính tại nơi đây, trong phòng giáo viên này, một mùa xuân mới bắt đầu trong cuộc sống của mình và nó quyết định sống một cuộc sống mới.
Nó không cần phải có một lời tuyên bố nào với Leslie rằng nó đã thay đổi định kiến của mình về con bé cả, nhưng Leslie đã cảm nhận được điều đó. Trên chuyến xe buýt về nhà ngày hôm đó, nó ngồi sát vào Jess và cố xích lại gần hơn nữa để May Belle vẫn có thể ngồi cùng trên chiếc ghế đó. Leslie say sưa kể về Arlington, về ngôi trường rộng lớn ở vùng ngoại ô mà nó học trước kia cùng phòng học nhạc thật hoành tráng, nhưng nó cũng phải công nhận rằng chẳng có một giáo viên nào ở trường đó đẹp như cô Edmunds cả.
– Trường đó có phòng tập thể thao không?
– Có chứ, tớ nghĩ trường nào cũng có hoặc phần lớn các trường đều có. – Leslie thở dài rồi nói tiếp: – Tớ nhớ cái phòng tập trường tớ lắm vì tớ rất thích và tớ cũng rất thích thể thao.
– Thế à? Tớ nghĩ có lẽ cậu không thích ở đây?
– Chắc ở đây, các cậu cũng có phòng tập thể thao chứ?
– Tất nhiên rồi.
Leslie lặng yên nghĩ về trường cũ của mình, còn Jess cũng đang tưởng tượng về một ngôi trường mới sáng sủa với phòng tập thể thao rộng rãi, khang trang hơn hẳn một trường công hợp nhất như trường nó.
– Chắc cậu có nhiều bạn ở trường đó lắm nhỉ?
– Đúng vậy.
– Tại sao cậu lại chuyển về học trường này?
– Bố mẹ tớ muốn mua khu trang trại cũ đó và dự kiến sẽ chuyển sang làm nông nghiệp và cho đó là một việc quan trọng.
Jess há hốc miệng chăm chú nghe và hết sức ngạc nhiên. Những gì Leslie nói thật sự nực cười và khó có thể tin được.
– Cậu là người duy nhất phải trả giá cho quyết định của bố mẹ mình.
– Đúng vậy, nhưng tớ chẳng làm thế nào khác được.
– Sao bố mẹ cậu không nghĩ cho cậu nhỉ?
– Cả nhà đã bàn mãi rồi. – Leslie kiên nhẫn giải thích.
– Chính tớ cũng muốn chuyển đến đây với bố mẹ mà. – Leslie nói và nhìn lơ đãng ra cửa sổ xe buýt.
– Làm sao mà biết trước được cái gì ở phía trước cơ chứ.
Xe dừng lại. Leslie dắt tay May Belle đỡ nó xuống xe. Jess xuống theo, đầu vẫn theo đuổi ý nghĩ không hiểu tại sao hai người lớn và một đứa con gái thông minh như Leslie lại muốn từ bỏ một cuộc sống thoải mái ở vùng ngoại ô tới một nơi tồi tệ như chỗ này.
Chiếc xe buýt lăn bánh, cả ba đứa ngoái nhìn theo.
– Không thể phát triển trang trại vào thời buổi này được. – Jess nói. – Cậu biết đó bố tớ phải lên tận Washington kiếm việc làm, nếu không nhà tớ cũng không đủ tiền chi tiêu…
– Tiền không phải là vấn đề quan trọng.
– Tiền rất quan trọng chứ.
– Ý tớ là, – Leslie giải thích. – tiền không là vấn đề quan trọng đối với nhà tớ.
Phải mất một phút sau, Jess mới vỡ lẽ ra. Đối với nó hay nó chưa từng thấy người nào lại cho tiền không phải là một vấn đề và từ đó nó rất tránh lặp lại vấn đề tiền bạc với Leslie.
Thực ra ngoài sự xáo trộn, Leslie còn gặp nhiều vấn đề ở Lark Creek này hơn là thiếu thốn tiền bạc. Một trong những vấn đề đó là vô tuyến.
Điều đó bắt đầu bằng việc cô Myers đã đọc cho cả lớp nghe bài văn Leslie viết về những sở thích của mình. Tất cả học sinh, ai cũng phải viết về sở thích của mình. Jess đã viết về niềm đam mê bóng đá, thực tế đó lại là môn thể thao nó ghét nhất, nhưng nó đủ khôn để biết rằng nếu nó viết về đam mê hội họa của mình thì bọn học sinh sẽ cười nhạo nó. Hầu hết bọn con trai trong lớp đều viết rằng thích nhất là được xem chương trình Washington Redskin trên truyền hình, còn bọn con gái thì phân thành mấy nhóm khác nhau. Những đứa chẳng mấy quan tâm xem cô Myers nghĩ thế nào thì chọn những chương trình trò chơi trên truyền hình còn những đứa như Wanda Kay Moore vẫn đang hi vọng được xếp hạng A thì lựa chọn sở thích của mình là đọc những cuốn sách hấp dẫn. Cuối cùng cô Myers đã chẳng đọc cho cả lớp nghe một bài viết nào ngoài bài của Leslie.
– Cô muốn đọc cho các bạn nghe bài luận văn sau vì hai lí do. Thứ nhất là vì hành văn của bài rất lưu loát và thứ hai là bài này viết về một sở thích ít khi thấy ở một nữ sinh. – Cô Myers vừa nói, vừa hướng nụ cười “ngày khai trường” của mình về phía Leslie. Leslie cúi gằm mặt xuống bàn. Thật sự là được cô Myers ưu ái cũng là một mối hiểm họa tại cái trường Lark Creek này. Bài viết “Lặn với bình nén khí của Leslie”.
Giọng chua ngoét của cô Myers đã cắt những câu văn của Leslie thành nhiều đoạn ngớ ngẩn, nhưng lời lẽ Leslie dùng cũng đủ kéo cả Jess và Leslie xuống dưới mặt nước tối om. Đột nhiên Jess cảm thấy khó thở và nghĩ không biết mình sẽ làm thế nào nếu như nó đã lặn sâu xuống nước và nước tràn vào mặt nạ dưỡng khí trong khi không sao ngoi lên khỏi mặt nước? Nghĩ đến đây nó cảm thấy ngạt thở và sợ toát mồ hôi mặc dù đã cố ghìm nỗi hoảng sợ xuống. Vậy mà môn lặn lại là sở thích của Leslie mới kì cục chứ. Chẳng ai có thể bịa ra môn thể thao này là sở thích của mình nếu như thật sự không phải như vậy. Thế có nghĩa là Leslie đã lặn rất nhiều lần rồi và nó chẳng hề sợ hãi khi lặn sâu dưới nước, sâu đến mức, rơi vào một thế giới chẳng còn không khí và ánh sáng. Chúa ơi! Sao mình lại hèn nhát đến vậy? Tại sao mình lại hèn đến nỗi chỉ mới nghe cô Myers đọc về chuyện đó mà đã sợ run lên rồi chứ? Có lẽ mình còn hèn nhát hơn cả một đứa bé mới đẻ, hèn hơn cả Joyce Ann nữa, thế mà bố lại mong muốn mình trở thành một người đàn ông, còn mình lại để một đứa con gái chưa đầy mười tuổi làm cho sợ thót tim chỉ với câu chuyện mà nó coi như đi đạo dưới nước. Thật tồi tệ. Mình thật ngu xuẩn quá!
– Cô nghĩ tất cả các em, cũng như cô, đều rất ấn tượng về bài văn hay và thật hấp dẫn của Leslie.
Hấp dẫn! Lạy Chúa, mình tưởng chừng như sắp chết đuối rồi.
Tiếng giở sách sột soạt át cả tiếng cô giáo.
– Bây giờ cô sẽ giao bài tập về nhà cho các em. – Cô Myers cố nói lớn để học sinh tập trung. – Và cô tin chắc rằng tất cá các em đều rất thích làm bài tập này. Tối nay trên kênh truyền hình số 7 vào lúc 8 giờ sẽ có chương trình đặc biệt về nhà thám hiểm dưới đáy biển Jacques Cousteau. Cô muốn tất cả các em đều xem rồi viết một bài dài một trang giấy, kể lại những gì mình đã học được từ chương trình đó.
– Dài tới cả một trang cơ ạ?
– Đúng vậy.
– Lỗi chính tả có tính không ạ?
– Lâu nay lỗi chính tả có tính không hả Gary?
– Viết cả hai mặt giấy ạ?
– Một mặt là đủ rồi, Wanda Kay, nhưng cô sẽ cộng thêm điểm nếu em nào viết dài hơn.
Wanda Kay cười nhạt. Cái đầu nhọn hoắt của nó lúc này đã có thế tưởng tượng ra tới cả mười trang giấy rồi.
– Thưa cô Myers.
– Gì vậy Leslie? – Chúa ơi, cô Myers có thể sẽ bạt tai con bé nếu như nó vẫn cười như vậy.
– Nếu không xem được chương trình truyền hỉnh đó thì sao ạ?
– Hãy nói cho bố mẹ biết rằng đây là bài tập về nhà. Cô nghĩ chắc chắn bố mẹ em sẽ không phản đối việc em xem truyền hình vào buổi tối.
– Nếu như… – Leslie lên giọng, lắc đầu, rồi lại hắng giọng để cho những từ nó nói ra được mạnh và rõ ràng hơn.
– Nếu không có vô tuyến để xem thì sao ạ?
Leslie. Đừng hởi vậy. Bạn có thể xem truyền hình bên nhà tớ được mà. Nhưng đã quá muộn để có thể cứu Leslie khởi tình thế này rồi. Sự hoài nghi đã được nhân lên thành cơn thịnh nộ.
Cô Mayers chớp mắt lia lịa. – Được lắm! Được lắm! – Cô lại chớp chớp mắt thêm mấy lần nữa. Rõ ràng là chính cô cũng đang tìm cách để giải thoát cho Leslie. – Thôi được, nếu như không có vô tuyến để xem thì có thể viết một bài dài một trang về một điều gì khác mà em biết vậy. Như vậy được không, Leslie? – Cô Myers hỏi và cố nở nụ cười, đưa mắt nhìn bao quát cả lớp và dừng nụ cười của mình nơi Leslie nhưng chẳng mấy tác dụng. Nụ cười dành cho Leslie đã nhanh chóng biến thành tiếng hét tức giận để dẹp cơn bão trong lớp học.
Cả lớp yên lặng! Trật tự! Trật tự!
Cô Myers phát bài tập số học cho cả lớp. Jess vẫn lén lút nhìn Leslie đang cúi khuôn mặt đỏ vì tức giận trên trang giấy bài tập toán.
Giờ ra chơi, từ xa Jess vẫn để ý thấy bọn con gái do Wanda Kay đứng đầu túm tụm quanh Leslie. Mặc dù không nghe thấy bọn chúng nói những gì, nhưng Jess cũng có thể đoán được từ cử chỉ ngạo nghễ của Leslie khi bị bọn kia chế nhạo. Đúng lúc đó, Greg Williams chộp lấy nó và cả hai quắp lấy nhau vật lộn một hồi thì Leslie cũng biến đâu mất. Thực sự, việc của Leslie chẳng có gì liên quan tới mình, nhưng Jess đã cố hết sức quật ngã Greg rồi hét lớn, mặc dù không ám chỉ ai cụ thể “Cút đi”
Jess dừng lại khi đi ngang cửa phòng vệ sinh nữ. Leslie ra ngoài vài phút trước đó. Jess nhận thấy con bé đã khóc.
– Leslie. – Jess nhẹ nhàng gọi.
– Cút đi! – Leslie ngoảnh mặt và vội vã đi về hướng khác. Jess vừa chạy theo vừa liếc nhìn cửa phòng giáo viên, thường thì chẳng có ai trong phòng vào giờ nghỉ cả.
– Leslie. Chuyện gì vậỵ?
– Cậu biết rõ chuyện gì rồi mà, Jess Aarons.
– Ừ. – Jess lúng túng vò đầu bứt tai ấp úng nói. – Lẽ ra cậu không nên nói thì hơn. Lúc nào cậu cũng vẫn có thể xem…
Leslie đã chẳng thèm đứng lại nghe mà bỏ đi về phía hội trường. Jess đã đuổi kịp trước khi kết thúc câu nói đó, nhưng con bé đã kịp chui vào phòng vệ sinh nữ và sập mạnh cửa ngay trước mũi Jess. Nó vội vã lẻn ra khỏi khu nhà vì sợ giáp mặt ông Turner lúc này. Biết đâu ông chẳng cho nó là một đứa hư hỏng đang luẩn quẩn quanh nhà vệ sinh nữ.
Sau giờ học, Leslie lên xe buýt trước và đi thẳng tới ngồi vào chiếc ghế dài cuối xe, nơi dành cho học sinh lớp bảy. Jess gật đầu ra hiệu cho Leslie lên phía trên nhưng con bé vẫn không thèm để ý, trong khi bọn học sinh lớp bảy đang ào ào lao tới. Lũ bần tiện, hung hăng và kiêu ngạo đó có thể giết Leslie vì xâm phạm lãnh thổ của chúng. Jess vội đứng dậy lao xuống phía cuối xe, nắm cánh tay Leslie kéo lên. – Cậu nên ngồi vào chỗ cũ của mình như mọi khi, Leslie.
Jess có thể nhận ra lũ học sinh lớp lớn đang xô đẩy ngay phía sau. Ngay lúc đó Janice Avery, người nổi tiếng hay bắt nạt học sinh lớp bé hoặc bất kì ai nhỏ hơn mình, đã ré lên: – Lui ra, nhóc.
Nó cố đứng thật vững để khỏi ngã, tim đã đập thình thịch.
– Xích ra Leslie. – Nó nói rồi xoay người tránh lối cho Janice Avery trong chiếc áo chẽn và chiếc quần jean lùng thùng, lách xuống phía dưới cùng với mái tóc vàng của mình. Jess ngẩng lên nhìn bộ mặt càu cạu của Leslie và nhắc nó đừng có nhìn như thể là còn đủ chỗ cho cả nó và Janice Avery ở ghế sau đó.
Có tiếng ai đó huýt gió. – Người giám sát trọng lượng đang đợi cậu đó Janice!
Mắt Janice đỏ ngầu tức giận nhưng nó vẫn để yên cho Jess và Leslie ngồi vào chỗ mà chúng vẫn thường ngồi. '
Leslie vừa ngồi xuống vừa ngoái lại nhìn, rồi cúi xuống nói nhỏ với Jess: – Thế nào nó cũng sẽ trừng trị cậu đó. Trông nó có vẻ điên lắm rồi.
Jess cũng cảm thấy mặt nóng ran, nhưng không dám nhìn lại. – Cậu tưởng tớ sợ con bò khùng đó sao?
Mãi cho tới khi xuống khỏi xe buýt rồi, Jess mới hoàn hồn và cố giơ tay vẫy nhè nhẹ với đám học sinh ngồi hàng ghế cuối khi xe chuyển bánh.
Leslie không nhịn được cười, bước sau May Belle.
– Tạm biệt nhé! – Jess vui vẻ chào.
– Cậu có nghĩ chúng mình có thể làm cái gì đó chiều nay không?
– Em chơi với. – May Belle háo hức nói chen vào.
Jess nhìn Leslie và nhận thấy câu trả lời của nó cho câu hỏi của May Belle là không đồng ý.
– Lần này không được đâu May belle. Leslie và anh có chút việc phải làm trong hôm nay mà. Mang giúp anh cặp sách về và nói với mẹ là anh sang bên nhà Burkes được không?
– Anh chẳng có việc gì phải làm cả. Đầu tiên anh có ý định đi đâu?
Leslie cúi xuống đặt nhẹ tay lên bả vai gầy gò của May Belle.
– Em có thích những con búp bê bằng giấy này không?
May Belle đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ hoài nghi.
– Búp bê gì?
– Cuộc sống ở Mĩ Thuộc Địa. (Life in Colonial America)
May Belle lắc đầu:
– Em muốn loại búp bê cô dâu hay hoa hậu Mĩ cơ.
– Em có thể giả vờ coi những con búp bê giấy này là búp bê cô dâu cũng được và cho rằng chúng đã bị mất những chiếc váy dài lộng lẫy rồi.
– Tại sao chúng lại bị mất váy?
– Chỉ là giả vờ thôi. Chúng không bị sao cả. Chúng đều là búp bê mới mà.
– Tại sao chị lại không thích chúng nếu như chúng mới và còn đẹp như vậy?
– Khi nào em lớn bằng chị, thì em cũng không thích chơi búp bê giấy nữa. – Leslie nói. – Bà của chị mới gửi cho chị đấy. Em biết không bà đã quên mất là chị đã lớn rồi.
May Belle cũng có bà sống ở Georgia, nhưng bà chẳng khi nào gửi quà cho em cả.
– Chị đã làm hỏng quần áo của chúng rồi đúng không?
– Không phải chị làm hỏng đâu. Chúng vậy đó, bà chị vừa gửi cho chị mà. Người ta đã may quần áo cho chúng như vậy. Không phải bị hỏng đâu.
Có vẻ như May Belle không còn gì để thắc mắc nữa. Jess bắt đầu tấn công tiếp:
– Nếu thích em có thể mang luôn chúng về nhà và nhớ nói với mẹ là anh sang nhà Burkes nhé. Được không?
May Belle cắp theo cả khối tài sản mới của mình, khệ nệ lên dốc đi về nhà, Jess và Leslie chạy ngay ra cánh đồng trống sau khu nhà cô Perkins, xuống tít tận đáy con lạch cạn khô, ranh giới giữa đồng cỏ và rừng rậm. Một cây táo dại già nua đứng ngay cạnh bờ con lạch và không biết từ bao giờ, ai đó đã treo lên cành cây một sợi dây chão rồi bỏ quên luôn trên đó đến tận bây giờ.
Hai đứa thay nhau bám vào sợi dây chão đu qua bờ bên kia con lạch. Một ngày thu tuyệt đẹp. Khi đu bổng lên, Jess cảm tưởng như mình đang bồng bềnh trôi trên không trung. Nó ngả người ra phía sau, khoan khoái uống cả bầu trời trong xanh vào bụng rồi lại tiếp tục nhún đưa mình lên cao, rồi lại hạ xuống, bồng bềnh trôi như một đám mây lười nhác lượn lờ trên bầu trời xanh.
– Cậu có biết chúng mình cần cái gì không? – Leslie ngước mắt liên hồi. Quá say sưa, ngụp lặn trong thiên đường Jess chẳng thể nghĩ được là có thể còn cần bất kì một cái gì trên trái đất nữa.
– Mình cần một nơi nào đó. – Leslie nói tiếp: – Chỉ cho hai đứa mình thôi. Nó phải là một nơi bí mật hoàn toàn và chúng mình sẽ không cho bất kì ai trên cái thế giới này biết về nơi đó cả. – Jess từ từ hạ đu xuống, chống chân xuống đất để dừng lại. – Leslie hạ thấp giọng gần như thì thầm: – Nơi đó phải là một đất nước bí mật, và hai chúng mình sẽ cai quản đất nước đó.
Quá phấn khích với những gì vừa nghe được. Thật sự nó đã rất muốn trở thành chủ nhân của một cái gì đó kể cả một thứ không có thật.
– Được lắm. – Jess nói. – Nhưng mình sẽ chọn chỗ nào?
– Ở đằng kia, phải ở trong rừng để không ai có thể đến làm đảo lộn vương quốc của mình được.
Jess thật sự không thích vào sâu trong rừng vì chúng tối tăm, ẩm thấp như ở dưới nước vậy nhưng nó không muốn nói ra.
– Tớ biết chỗ đó rồi. – Leslie vui vẻ nói. – Nơi đó thật sự là một vương quốc thần tiên giống như vương quốc Narnia vậy và cách duy nhất để tới đó được là dùng sợi dây chão trên cây táo dại này đu qua bờ bên kia của con lạch. – Vừa nói, Leslie vừa với tay nắm lấy sợi dây, mắt sáng long lanh.
– Lại đây! – Leslie vẫy tay gọi Jess. – Chúng mình phải tìm vị trí xây dựng lâu đài và thành trì của mình chứ.
Hai đứa vượt qua con lạch, rồi đi sâu vào rừng được một quãng thì Leslie dừng lại hỏi:
– Chỗ này được không?
Jess gật đầu đồng ý ngay lập tức để yên trí là chúng sẽ không phải đi vào rừng sâu hơn nữa. Tất nhiên là nó có thể đưa Leslie vào sâu hơn nữa, vì nó đâu có nhát đến vậy. Nó sốt sắng tìm hiểu khu vực xung quanh nơi chúng đã chọn, vì quanh đó toàn những cây thông cao vút lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng. Dù sao thì nơi này cũng rất phù họp để chúng có thể lui tới thường xuyên và là vương quốc vĩnh cửu của chúng với những thảm hoa chua me đất tím rực rỡ, bên cạnh những bụi sơn thù du lúp xúp xung quanh những gốc sồi quấn đầy dây thường xanh. Quan trọng nhất là mặt trời vẫn có thể thả những dòng suối vàng óng ả xuyên qua kẽ lá và sưởi ấm bàn chân của chúng.
– Chỗ này được lắm! – Jess nhắc lại như cho chính mình nghe và gật đầu lia lịa. Mặt đất bằng phẳng, khô ráo nên cũng rất dễ dọn nhũng bụi cây dại để xây dựng lâu đài cho hai đứa.
Leslie đặt tên cho mảnh đất bí mật của chúng là Terabithia và còn cho Jess mượn tất cả những cuốn sách nói về Narnia, để nó có thể tưởng tượng được những gì xảy ra ở vương quốc thần tiên đó, nơi mà cây cối, muông thú phải được bảo vệ và người trị vì phải biết cư xử sao cho đúng. Điều đó quả là khó. Vậy mà Leslie nói cứ thao thao bất tuyệt như thể nó là một hoàng hậu đích thực, còn thật là quá khó cho Jess nếu phải dùng cái thứ ngôn ngữ văn hoa như một vị vua.
Để bù đắp cho khiếm khuyết về cách ăn nói của mình, Jess lại là đứa được việc. Hai đứa hặm hụi nhặt nhạnh những mảnh ván và tất cả những gì có thể từ đống đầu thừa đuôi thẹo trên đồng cỏ của cô bò Bessie, để dựng nên thành trì vững chắc của chúng, trên mảnh đất chúng vừa chọn trong rừng. Leslie chuẩn bị một thùng đồ ăn, dây để buộc, đinh và búa. Chúng còn rửa sạch năm lon pepsi đã dùng rồi và đổ đầy nước vào đó đem theo phòng khi, theo lời Leslie là “bị bao vây”.
Giống như Đức Chúa trong Kinh Thánh, chúng xem xét lại những gì mình đã làm và thấy thật sự hài lòng với thành quả lao động của mình.
– Cậu nên vẽ một bức tranh về Terabithia để chúng mình treo trong lâu đài này. – Leslie gợi ý.
– Tớ không vẽ được đâu. – Làm sao có thể diễn tả để Leslie hiểu rằng nó rất muốn ghi lại những gì nó cảm nhận được ở thế giới sinh động bên ngoài, xung quanh mình, nhưng mỗi khi vẽ thì những ý tưởng đó lại tuột khỏi tay và chỉ để lại những vết than đen trên giấy. – Tớ sợ mình không thể hiện được vẻ thơ mộng của cây cối và phong cảnh xung quanh. – Jess phân trần.
– Đừng lo! – Leslie gật đầu nói. – Thế nào cũng có lúc cậu làm được mà.
Jess cũng tin như vậy vì dưới ánh sáng trong cái lâu đài của riêng hai đứa thì điều gì cũng trở nên có thể. Một thế giới chỉ có hai đứa, không có kẻ thù, không có Gary Fulcher, không có Wanda Kay Moore, không có Janice Avery và cũng không có cả nỗi sợ hãi cũng như sự khiếm khuyết của chính Jess nữa; và theo phán đoán của Leslie thì không một kẻ thù nào có thể thắng được nếu chúng dám liều lĩnh tấn công thành trì này.
Vày ngày sau khi hai đứa xây dựng xong lâu đài Terabithia, Janice Avery đột nhiên ngã ngay trên sàn xe buýt và bù lu bù loa rằng chính Jess đã ngáng chân khi nó đi ngang qua. Nó la lối om sòm đến nỗi người lái xe, cô Prentice, đã buộc Jess phải xuống xe ngay lập tức và thế là nó phải cuốc bộ ba dặm đường mới về tới nhà.
Khi Jess tơi Terabithia của chúng thì đã thấy Leslie ngồi co ro cạnh một kẽ hở để lấy ánh sáng đọc sách. Bìa sách có hình con cá voi đang tấn công con cá dolphin.
– Làm gì đó? – Jess hỏi khi chui vào bên trong, ngồi xuống cạnh bạn.
– Đọc sách thôi. Tớ phải làm cái gì đó. Con bé đó… – Cơn thịnh nộ của Leslie bốc lên tột đỉnh.
– Không sao, đi bộ một chút có sao đâu. Đó mới chỉ là một việc nhỏ so với những gì Janice Avery muốn làm chống lại tớ thôi.
– Đó là nguyên tắc, cậu phải hiểu như vậy, Jess. Cậu phải ngăn chặn hành động của những người như vậy, nếu không họ sẽ trở thành những kẻ bạo ngược độc tài.
Jess với tay lấy cuốn sách từ taỵ bạn, vẻ như tập trung vào bức tranh có phần dã man trên bìa. – Cậu định làm gì thế?
– Gì cơ?
– Tớ nghĩ cậu đã có cách nào đó để đối phó Janice Ạvery rồi.
– Ồ không. Cậu chẳng hiểu gì cả. Mọi người đang cố gắng cứu những con cá mập. Chúng có thể bị tiệt chủng.
Jess trả lại sách cho Leslie. – Để cứu cá mập người ta đã bắn vào con người phải không?
Leslie cười. – Đại loại là như vậy. Cậu đã từng nghe chuyện về Moby Dick bao giờ chưa?
– Moby Dick là ai?
– Có một con cá mập trắng tên là Moby Dick… – Leslie đã kể lại cầu chuyện về một con cá mập trắng và một tay thủy thủ điên điên khùng khùng, muốn giết con cá mập bằng bất cứ giá nào. Nếu như Jess có được chiếc bút vẽ tốt, nhất định nó sẽ vẽ được con cá mập trắng đang vùng vẫy trong nước biển đen ngòm.
Thoạt đầu hai đứa tránh gặp nhau, hay nói chuyện ớ trường, nhưng đến tháng Mười, chúng có vẻ bất cẩn trong việc che giấu tình bạn của mình. Gary Fulcher cũng giống như Brenda thường chọc Jess vì có “bạn gái” nhưng Jess chẳng mấy bận tâm về sự chọc ghẹo đó. Nó hiểu nghĩa bạn gái tức là ai đó luôn theo đuổi mình và thế nào cũng đòi hôn mình nữa. Nó không bao giờ có thể nghĩ Leslie lại có thể theo đuổi một thằng con trai nào đó trên sân trường, mà luôn tưởng tượng thấy cô Myers có cái cằm chẻ đôi đang trèo lên cột cờ, hay Gary Pulcher đi đến chỗ nào đó để sưởi ấm ngón chân của nó.
Thực sự cũng chẳng có mấy thời gian rảnh rỗi ở trường ngoài giờ ra chơi. Lúc này cũng chẳng có những cuộc chạy đua nữa, nên Jess và Leslie thường tìm chỗ nào vắng vẻ trên sân trường ngồi nói chuyện. Ngoài ra, Jess cũng vẫn mong ngóng đến nửa giờ học tuyệt vời vào những ngày thứ sáu hàng tuần. Leslie luôn là người đưa ra những ý nghĩ khôi hài làm cho những ngày dài ở trường đỡ nhàm chán. Nó luôn có những câu chuyện hài hước về cô Myers. Leslie luôn tỏ ra là đứa học sinh ngoan ngoãn, hoàn thành tốt bài vở, không nói chuyện hay làm việc riêng hoặc nhai kẹo cao su trong lớp, nhưng trong đầu nó luôn chứa đầy những trò tinh quái, mà bất cứ giáo viên nào nhìn thấu được qua lớp mặt nạ thật hoàn hảo của nó, cũng sẽ nổi cơn tam bành và đuổi nó ra khỏi lớp ngay lập tức.
Jess cũng khó có thể ngồi yên trong lớp mà không tưởng tượng ra những gì đang diễn ra phía sau vẻ mặt thiên thần của Leslie. Một buổi sáng, trong giờ ra chơi, Leslie đã kể lại là nó tưởng tượng thấy cô Myers đang ở trong một trang trại toàn những người phụ nữ béo phì tại vùng Arizona. Trong trí tưởng tượng của nó thì cô Myers là một trong những người ham ăn nhất, luôn dấu kẹo bánh vào bất cứ chỗ nào nếu có cơ hội, ngay cả trên nóc bình nước nóng, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện ra và bị chế nhạo trước tất cả những người đàn bà béo khác. Giờ học buổi chiều hôm đó, Jess luôn tưởng tượng thấy cô Myers mặc mỗi chiếc áo lót màu hồng và cô giáo hiệu trưởng cao gầy bắt gặp nói: – Bà vẫn tiếp tục lừa mọi người đấy chứ! – Cô Myers giận tím người, nước mắt rưng rưng, chực khóc.
– Jess Aarons! – Cái giọng sắc như dao của cô Myers xuyên thẳng vào giấc mơ ngày, làm nó hết hồn không dám ngẩng lên nhìn khuôn mặt béo phì của cô nữa mà chăm chăm nhìn xuống gấu váy lệch của cô.
– Dạ… – Jess ấp úng và nghĩ nhất định là nó phải theo một khóa đào tạo nữa của Leslie vì cô Myers luôn bắt được nó khi đầu óc đang lang thang đâu đó, mà chưa bao giờ nghi ngờ Leslie không tập trung nghe giảng cả. Nó lén nhìn về phía Leslie. Con bé vẫn tỏ ra tập trung hết sức vào cuốn sách địa lí. Nếu ai không biết gì về Leslie, chắc chắn sẽ nghĩ con bé đang rất tập trung vào bài vở.
Tháng Mười Một, Terabithia rất lạnh nhưng chúng không dám đốt củi sưởi bên trong lâu đài, mà thỉnh thoảng phải đốt lửa bên ngoài, ngồi co ro sưởi. Leslie cũng lén mang được hai túi ngủ đến để hai đứa sử dụng. Nhưng đầu tháng Mười Hai, bố Leslie đã phát hiện ra mất hai chiếc túi ngủ nên nó lại phải mang chúng về nhà. Đúng hơn là chính Jess đã yêu cầu Leslie mang túi ngủ về. Cũng không hẳn vì nó sợ nhà Burkes. Bố mẹ Leslie còn trẻ. Cả hai đều có bộ tóc dày và hàm răng trắng đều đặn, Leslie gọi cha mẹ là Bill và Judy. Chính điều đó làm Jess ngại hơn cả, dù thực sự Leslie xưng hô với cha mẹ thế nào cũng đâu có ảnh hưởng tới nó, nhưng đúng là nó không thoải mái với cách xưng hô đó.
Cả hai ông bà Burkes đều là nhà văn. Bà Burkes viết tiểu thuyết và theo Leslie thì mẹ nổi tiếng hơn bố và ông thường hay viết về chính trị. Tủ sách của họ đúng là cái hấp dẫn nhất đối với Jess. Bút danh của bà Burkes là Judith Hancock. Trên trang bìa sau cuốn tiểu thuyết có bức hình của bà, trông còn rất trẻ nhưng có vẻ nghiêm nghị. Ông Burkes thường xuyên đi lại Washington để hoàn tất cuốn sách mà ông đang cùng làm với một vài đồng nghiệp khác. Ông hứa với Leslie là sau lễ Giáng Sinh ông sẽ ở nhà để sửa sang nhà cửa và trồng thêm cây cối trong vườn, nghe nhạc, đọc sách và chỉ viết khi nào thật sự có thời gian rảnh rỗi.
Trông họ không giống những người giàu có theo cách nghĩ của Jess, nhưng dù sao nó cũng biết rằng những chiếc quần jean họ mặc không phải mua tại Newbery này. Nhà Burkes không có vô tuyến nhưng lại có hàng núi băng, đĩa và chiếc máy stereo trông giống như trong phim Star Trek (Cuộc chiến tranh trên các vì sao). Ô tô của họ cũng nhỏ và cũ nhưng là loại xe đắt tiền của Ý.
Bố mẹ Leslie đều rất niềm nở khi Jess qua chơi, nhưng khi họ nói về tình hình chính trường ở Pháp, hay về những dụng cụ âm nhạc như bộ tứ đàn dây (lúc đầu nó cứ tưởng là một cái hộp vuông kết bằng những sợi dây), hay những câu chuyện làm sao cứu được những con sói lông xám vùng Bắc Mĩ, hoặc loài cây tùng gỗ đỏ hoặc loài cá voi biết hát thì nó chẳng dám hé răng nó lấy một lời. Nó thật sự chẳng hiểu biết gì về những câu chuyện đó cả.
Jess cũng chẳng muốn Leslie đến nhà mình chơi. Joyce Ann chắc chắn sẽ nhìn Leslie chằm chặp rồi nhét ngón tay chỏ vào miệng, nước dãi chảy lòng thòng còn Brenda và Ellie thế nào cũng đưa ra những lời nhận xét về “bạn gái” của nó. Mẹ thì có những hành động kì cục, bực bội giống như khi bà phải đến trường các con vì một chuyện phiền toái nào đó. Cuối cùng thế nào mẹ cũng phải bình luận về cách ăn mặc của Leslie. Nó luôn mặc quần chứ không mặc váy, kể cả khi đến trường. Tóc nó còn cắt ngắn hơn cả tóc con trai và theo bà thì ngay cả cách ăn mặc của bố mẹ Leslie cũng có phần hipi. Những lúc như vậy, May Belle thường cố hòa nhập với Leslie hay Jess còn hơn bị lạc lõng. Bố mới gặp Leslie vài lần nhưng cũng chỉ gật đầu chào chứng tỏ ông đã thấy nó. Mẹ có lần đã khẳng định rằng bố rất bực tức vì đứa con trai duy nhất của mình chẳng làm gì khác ngoài chơi bời lêu lổng với bọn con gái và cả hai bố mẹ đều rất lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Jess chẳng quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Chỉ biết rằng lần đầu tiên trong đời nó có được cái gì đó để mong đợi vào mỗi buổi sáng khi thức dậy. Đối với nó, Leslie không chỉ là một người bạn mà còn hơn thế nữa, hay nói cho đúng hơn thì Leslie chính là một nửa của nó, một nửa luôn vui vẻ của mình, là con đường tới Terabithia và là tất cả thế giới bên ngoài đối với nó.
Terabithia là bí mật của riêng hai đứa, một điều thật tuyệt vời mà Jess khó có thể diễn tả cho người ngoài cuộc biết được. Chỉ mới đặt chân lên con đường đi vào rừng, nó đã cảm thấy một sự ấm áp lan truyền khắp cơ thể. Càng đến gần con lạch khô cạn và cây táo dại già nua, nơi có sợi dây chão để đu qua bờ bên kia, tim nó càng đập rộn ràng hơn. Tay nắm sợi dây chão để đu sang bờ bên kia với một niềm hồ hởi lạ thường và khi nhẹ nhàng hạ chân xuống đất, nó cảm thấy mình cao lớn hơn, khỏe mạnh hơn và thông minh hơn trên mảnh đất thần tiên, huyền bí này.
Những lúc không ngồi trong lâu đài, Leslie thích nhất là khu rừng thông. Những cây thông vươn cao vút lên đón ánh nắng mặt trời, nên chẳng một loài cỏ dại nào có thể mọc trong bóng râm bên dưới, bởi vậy mặt đất chỉ là một thảm lá thông dày mà theo cách gọi của Leslie là những cây kim vàng.
– Trước nay tớ cứ nghĩ khu này đáng sợ lắm. – Jess thú nhận với Leslie vào cái buổi chiều đầu tiên nó lấy đủ can đảm để đưa bạn đến khu rừng thông này.
– Ôi, chẳng có gì mà phải sợ cả. – Leslie nói. – Nó vắng lặng thật nhưng nó đâu có bị ám ảnh bởi những điều xấu xa.
– Sao cậu biết được?
– Bạn có thể cảm nhận được mà. Hãy lắng nghe đi.
Ban đầu nó chỉ thấy nơi đây tĩnh lặng quá. Chính sự tĩnh lặng đã làm nó hoảng sợ. Nhưng lúc này đây cũng chính trong sự tĩnh lặng đó thì nó lại có cảm giác hân hoan, như ngay sau khi cô Edmunds kết thúc bài hát của cô và những âm thanh cuối cùng đang tắt dần. Leslie đã đúng. Hai đứa vẫn đứng nguyên tại chỗ, gần như bất động, không hề cầu nguyện, mong những cây kim vàng dưới chân chúng xua đi những điều xấu xa. Xa xa vọng lại từ cái thế giới cũ của chúng, tiếng những con ngỗng đang di chuyển về phía nam.
Leslie khoan khoái hít một hơi thật sâu rồi thì thầm nói: – Đây không phải là một nơi bình thường. Những người trị vì Terabithia đến đây vào những lúc đau buồn nhất hay vui sướng nhất cũng đều phải tôn trọng sự thiêng liêng của nó. Phải cố không được khuấy động những Thần Linh của khu này.
Jess gật đầu tán thưởng. Hai đứa lặng lẽ trở lại bờ con lạch cùng chia sẻ bữa cơm trịnh trọng gồm bỏng ngô và mứt hoa quả.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên