Số lần đọc/download: 1657 / 12
Cập nhật: 2015-12-01 15:52:53 +0700
Chương 5: Sẽ Có Người Phụ Nữ Dám Ra Tay Với Anh
C
hưa đến nửa tháng như tôi dự đoán, Lâm Diệu đã có thể ung dung đối phó với mọi kiểu khách hàng, hơn nữa chỉ cần nghe giọng anh ta đã nhận ra là "thần thánh phương nào rồi". Sếp thông báo Lâm Diệu có thể tự nhận đơn hàng, cuối cùng thì anh ta cũng ko cần ngồi bên cạnh tôi nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm Thực ra ở nơi nào đó trong sâu thẳm cõi lòng, tôi vẫn cảm thấy có hơi hụt hẫng. Trai đẹp ngồi ở xa rồi, tôi không thể sai khiến anh ta làm việc nọ việc kia nữa. Lâm Diệu ngồi ở một góc cách tôi hơn mười bước chân. Sếp rất chiếu cố anh chàng con riêng này nên chỉ giao cho anh ta một ít đơn hàng nhỏ, thời hạn giao hàng dài. Chúng tôi bận bịu tới tấp, trong khi đó anh ta cả ngày rảnh rang đứng bên cạnh tôi nghe tôi mặc cả với khách hàng. Riêng chuyện này cũng khiến cho đám con gái trong văn phòng vô cùng bất mãn, nói rằng Lâm Diệu thiên vị. Lâm Diệu ngay lập tức sẽ đáp một cách cường điệu rằng:
- Lâm Sảng là sư phụ của tôi mà Tôi vô cùng đắc chí. Cũng đúng thôi, người xưa có câu: “ Một ngày làm thầy, cả đời làm cha”. Đấy, phải tuyển thêm vài nhân viên kiểu như vậy. Tôi phải tìm cơ hội ra hiệu cho Mạc Lãnh, bảo với cô ấy rằng bộ phận này thiếu trai đẹp, thiếu trai đẹp! Một người đàn ông vừa đẹp trai, tính tình hoà đồng như Lâm Diệu, ở trong một văn phòng toàn nữ như thế này đương nhiên là sẽ thu hút không ít ánh mắt. Từ ánh mắt của những cô chưa chồng trong Lâm Diệu có thể thấy, anh ta được “ ưa chuộng” đến mức nào. Nếu như không phải sớm biết anh ta là con riêng thì trong đám con gái để mắt tới anh ta chắc chắn không thiếu tôi, Lâm Sảng này. Vì vậy, không thể ra tay với Lâm Diệu thì việc tuyển thêm một vài trai đẹp đến đây là điều cần thiết. Đúng vào lúc này, trong bộ phận tôi cuối cùng có người không thể ngồi yên đã bắt đầu tấn công Lâm Diệu. Cô gái đó chính là Dương Lệ Lệ. Nói về nhan sắc, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng có thể coi là ưa nhìn, thường ngày khá nhỏ nhẹ, nói chuyện với khách hàng trong điện thoại rất nhẹ nhàng, là mẫu con gái dịu dàng, hiền lành. Dương Lệ Lệ chính là cô gái mà sau khi được tôi cõng xuống lầu trong trận động đất lại quay sang cảm ơn Lâm Diệu trước. Thủ đoạn tấn công của cô ta khá đặc biệt, trước tiên là ra tay với tôi. Một hôm, cô ta cầm một bức hình đến hỏi tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt người hướng dẫn cô ta thật khó coi.
- Sao cô không hỏi cô Bình ấy?-Cô Bình là người hướng dẫn của Lệ Lệ.
- Chị ấy bận lắm! - Lệ Lệ khẽ nói.
- Tôi thấy cô ấy đang rảnh rỗi mà. - Mặt cô ta lập tức đỏ lựng lên. Da mặt mỏng như vậy làm sao mà ở nơi này?
- Thực ra tôi có chuyện này muốn nhờ chị giúp một tay!
- Ờ, cô cứ nói!
- Chị và Lâm Diệu đang hẹn hò à? - Lệ Lệ hỏi.
- Cô dựa vào đâu mà bảo chúng tôi đang hẹn hò? – Tôi cười.
- Tôi thấy hai người khá thân thiết với nhau! - Lệ Lệ cười bối rối.
- Tôi hướng dẫn anh ta. Anh ta không thân với tôi thì thân với ai?
- Thế anh ta có bạn gái chưa?
- Có bạn gái hay chưa sao tôi biết được? Để tôi hỏi giúp cô
- Thế thì cảm ơn chị nhiều!
Lệ Lệ cầm bức hình hân hoan về chỗ ngồi. Tôi không biết nên than vãn rằng Lâm Diệu có sức hút lớn hay là cái xe của anh ta có sức hút lớn nữa. Thường ngày một cô gái nhút nhát như vậy nay bỗng nhiên trở nên dũng cảm, dám chủ động cưa cẩm anh ta. Tôi cảm thấy buồn thay cho Lệ Lệ, tôi cảm thấy Lâm Diệu chưa chắc đã để mắt đến kiểu con gái như cô ta, hơn nữa khả năng anh ta chưa có bạn gái là rất nhỏ, chỉ có điều tôi đã nhận lời người ta thì kiểu gì cũng phải cho người ta một cái đáp án. Đang mải mê nghĩ xem phải dùng cách nào để hỏi thì đột nhiên Lâm Diệu đến bên cạnh tôi.
- Anh làm gì thế hả? - Tôi trợn mắt quát Lâm Diệu.
- Vừa mới bị khách hàng chửi cho một trận, nói là tại sao lại đổi người, rõ ràng là cô Lâm theo dõi đơn hàng, sao lại trở thành anh Lâm rồi?
- Thế anh trả lời ra sao?
- Tôi nói cô Lâm chuyển giới rồi, giờ thành anh Lâm!
- Thế người ta có hỏi anh làm phẫu thuật chuyển giới ở đâu không? Để anh ta cũng đi làm phẫu thuật thành đàn bà, sau này tôi còn theo anh ta chứ!
- Chị thích theo hắn thế à?
Lâm Diệu sầm mặt xuống. Lúc nào nói không lại tôi anh ta đều sầm sì mặt mày như vậy. Hầy, tôi không quản lý nổi cái miệng của mình, đáng nhẽ ra tôi không nên cãi lại anh ta mới phải.
- Này, anh có bạn gái chưa?
- Chị hỏi chuyện này làm gì? – Anh ta chớp chớp mắt.
- Chị quan tâm đến chú, dù gì chúng ta ngồi cùng một bàn bao lâu nay, chẳng phải đã nói sẽ tìm hiểu về nhau sao?
- Chưa có
- Chẳng trách gan nóng thế.
- Thế chúng ta… tạm thời làm một đôi đi?
- Tôi có thể coi lời anh nói là thật chứ?
- Chị thấy sao?
Cái gã này mỗi lần nói không lại tôi không những nổi cáu mà còn mang cái khuôn mặt đẹp trai chết người kia ra để chọc tức tôi. Tôi tuyệt đối không trả lời câu hỏi của anh ta.
- Lâm Sảng, chị cũng có lúc không nói được ra lời à?
Lâm Diệu cười vang, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười thoải mái, tự nhiên và sảng khoái như vậy.
- Tránh ra chỗ khác, đừng cản trở tôi làm việc
- Tối nay có thời gian rảnh không, tôi mời chị đi ăn, coi như tạ ơn sư phụ!Chị đừng tưởng cứ thế mà bỏ mặc tôi không thèm đếm xỉa đến nhé, có khách hàng nào không giải quyết được tôi sẽ ném sang cho chị đấy!
- Cứ vậy đi!-Tôi cười ngọt ngào rồi đứng dậy, lớn tiếng nói.
- Mọi người dừng tay một chút, tối nay Lâm Diệu mở tiệc cảm tạ sư phụ, mọi người cũng đến dự cho vui nhé!
- Oa, Lâm Diệu hào phóng thế! Lâm Sảng cô có một đồ đệ tuyệt vời đấy! Tôi ngưỡng mộ cô quá!
Một đám con gái hò reo ầm ĩ rồi xúm lại hỏi địa điểm cụ thể. Lâm Diệu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nói cho mọi người biết thời gian và địa điểm.
- Oa, là khách sạn năm sao đấy! Lâm Diệu đúng là hào phóng, đáng nhẽ Tổng giám đốc Ngô phải giao anh cho tôi phụ trách mới phải!
Cô Bình lúc nói câu này còn cố ý đưa mắt liếc Dương Lệ Lệ. Dương Lệ Lệ ngại ngùng cúi thấp đầu, không giám lên tiếng Đợi các đồng nghiệp từ từ giải tán, Lâm Diệu mới quay sang cười nhạt với tôi:
- Lâm Sảng, chị giỏi lắm! Ánh mắt của anh ta khiến tôi rất khó chịu:
- Tôi chỉ đang giúp anh xây dựng mối quan hệ với các đồng nghiệp trong phòng! Anh phải hiểu cho nỗi lòng của tôi chứ? Đúng là đồ vô ơn! Tối nay tôi không rảnh, anh muốn mời ai thì m Thật kỳ quặc, địa điểm là một khách sạn năm sao thế mà tôi chẳng có hứng thú tham gia gì cả.
- Không rảnh thật sao?-Lâm Diệu mặt mày sầm sì.
- Thực ra tôi rất rảnh, chưa bao giờ rảnh thế này!-Tôi lập tức nở nụ cười.
- Hừ!
Lâm Diệu hừ giọng quắc mắt nhìn tôi rồi bỏ đi. Lúc nghỉ trưa, tôi cố ý tránh cô Bình, âm thầm hẹn Lệ Lệ ra ngoài, kiếm một bữa ăn của cô ta rồi nói cho cô ta biết chuyện Lâm Diệu chưa có bạn gái, bảo cô ta tối nay ăn mặc đẹp đẽ một chút, tôi chỉ có thể giúp cô ta như vậy thôi. Lệ Lệ vô cùng cảm động, hai mắt đỏ hoe, thân thiết gọi:
- Chị Lâm… Các đồng nghiệp quả nhiên rất nể mặt, không chỉ đến đông đủ mà còn gọi cả sếp cùng đến. Cũng may là tôi đã có sự chuẩn bị vì biết rằng bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào phô bày bản thân. Vừa vào đã thấy, ai nấy ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm chải chuốt cầu kỳ. Chỉ có điều tôi cũng đã có sự chuẩn bị để không thua chị kém em, tôi đã kêu Mạc Lãnh đến cửa hàng quần áo, thay đổi hoàn toàn diện mạo của mình. Lâm Diệu và Dương Lệ Lệ ngồi cạnh nhau, đang nói chuyện vui vẻ, hai người cười với nhau rất ngọt. Tốc độ của Lệ Lệ quả là phi thường. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy sếp đang bị một đám con gái giỏi nịnh bao vây, cười tươi như hoa. Cảnh tượng này thật tình tứ, lãng mạng…nhưng nhân vật chính có còn là tôi không?
- Đã nhìn thấy chưa, ai nấy đều lẳng lơ như vậy đấy!-Tôi quay sang nói với Mạc Lãnh bằng giọng khinh khỉnh
- Cậu nên đắc chí mới phải, tớ nghe Ngũ Dật Thiên nói trong công ty chưa có ai bày tiệc cảm ơn sư phụ bao giờ đâu!
- Đương nhiên rồi, ha ha. Mọi người nhìn Mạc Lãnh đến liền đứng hết cả dậy, nói rằng Tổng giám đốc Ngũ cử phu nhân đến dự tiệc là nể mặt Lâm Diệu lắm đấy. Chỉ có điều, sao sếp cứ nhìn tôi chòng chọc thế?
- Mau ngồi xuống đi! Mọi người đã đến đông đủ rồi thì gọi món đi!
Mạc Lãnh vừa được người ta gọi một tiếng là phu nhân tổng giám đốc đã rối tung không biết đông tay nam bắc gì rồi, cậu tưởng là cậu chủ trì tiệc hôm nay đấy à? Lâm Diệu cười với hai chúng tôi, gọi phục vụ mang món ăn lên rồi cúi đầu nói chuyện với Lệ Lệ. Trời đất, cũng thân thiết nhau quá chừng Tôi để Mạc Lãnh ngồi bên canh Lâm Diệu, đang định ngồi xuống thì sếp đã đứng ngay sau lưng tôi, kéo áo tôi ra ý bảo tôi ra ngoài.
- Cô làm cái trò gì thế hả?
- Làm cái trò gì là trò gì ạ?-Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Làm gì mà phô trương thế, còn bắt người ta bày tiệc cảm ơn?-Sếp tức đến nhăn nhó mặt mày, bộ dạng thật khó coi.
- Có phải tôi yêu cầu đâu?-Rồi khẽ phản bác.
- Cô có thể từ chối mà! Muốn cảm ơn hai người đi ăn là đủ rồi, còn phải sĩ diện bày vẽ ra làm gì, còn gọi cả Mạc Lãnh tới. Tôi thấy cô đúng là kiểu trong tay có báu vật gì là phải phô ra hết. Đâu phải cô không biết thân thế của người ta đã thế còn làm bậy, cô mà đắc tội với người ta thì chỉ có tiêu đời!
- Tôi đâu có sĩ diện, chuyện thực ra là thế này, Lệ Lệ hình như có cảm tình đặc biệt với Lâm Diệu, thế nên tôi chỉ muốn tác thành hai bọn họ, nếu như chỉ gọi một mình Lệ Lệ ra chắc chắn mọi người đều ngại ngùng, thế nên tôi mới gọi mọi người cùng đến. Chẳng phải hai người họ đang nói chuyện vui vẻ lắm hay sao?
- Tôi không cần biết, lát nữa cô nói ít đi một chút!
Sếp tức giận đi thẳng vào phòng. Ông có còn chút thể diện nào không hả? Không vui ông có thể không đến mà, ban nãy được người ta nịnh nọt thì cười toe cười toét, thế mà giờ còn mắng tôi thế nọ thế kia, đúng là giả tạo, giả tạo!
Bị mắng cho một trận xong là tôi chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Vốn dĩ định kiếm bữa ăn từ gà con riêng kia, giờ lại thành ra là tôi thích khoe khoang, phô trương. Tôi bực bội trừng mắt nhìn Lâm Diệu, hoá lửa giận thành sức mạnh ăn uống, trút hết cơn giận vào thức ăn.
- Chị Lâm, phu nhân tổng giám đốc tương lai, tôi kính hai người một ly! Cảm ơn chị Lâm đã chỉ bảo cho tôi những ngày qua, cảm ơn tổng giám đốc đã giới thiệu cho một người thầy tốt như vậy!
Lâm Diệu sau khi bị tôi lườm, tâm trạng có vẻ vui hẳn lên, toét miệng cười ngọt ngào rót rượu cho Mạc Lãnh. Hai tay tôi còn đang mải bóc tôm, miệng vẫn còn đang nhai tôm thì Lâm Diệu đã bê rượu đến bên cạnh. Mạc Lãnh vui vẻ cạn ly với Lâm Diệu, tôi vốn dĩ không uống rượu, lúc này cũng đành phải nâng ly với anh ta. Chợt Lệ Lệ lọt vào tầm mắt của tôi, tôi liền nói:
- Lê Lệ, cô cũng cạn với chúng tôi đi! Không khí chợt đông cứng lại. Mặt Lệ Lệ lập tức đỏ lựng lên, sếp đang ăn ngon lành cũng khựng lại, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Lâm Diệu mặt chẳng chút biểu cảm nhìn tôi, chỉ có điều ly rượu trong tay hơi nghiêng đi, rượu đổ hết ra ngoài. Mạc Lãnh đang uống cũng không biết nên uống tiếp hay thôi. Lâm Diệu lạnh lùng nhìn tôi, nhìn tới mức tôi muốn dựng tóc gáy. Lẽ nào sếp nói đúng, tôi đã làm những chuyện đắc tội với anh ta rồi?
- Lệ Lệ, nếu chị Lâm đã mời như vậy thì cô cũng cùng cạn ly đi!
Lâm Diệu lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó. Lệ Lệ nghe thấy vậy liền bẽn lẽn đứng dậy, bốn người cùng nâng cốc chạm vào nhau rồi khó nhọc nuốt hết ly rượu vào bụng. Sau khi uống rượu xong, mọi người lại bắt đầu ăn. Tôi vừa ăn vừa quan sát hai người đó, phát hiện ra Lâm Diệu không hề nói với Lệ Lệ thêm một câu nào nữa.
Hỏng việc rồi, nhưng đâu phải lỗi tại tôi. Tôi đã dốc tàn lực giúp cô, chỉ tại “ tín hiệu” của cô ta kém, Lâm Diệu mà dễ hạ gục thì đâu đến ượt cô? Ăn được nửa chừng thì Mạc Lãnh nhận được điện thoại của Bầu Trời, anh ta đang đợi Mạc Lãnh ở dưới. Mạc Lãnh đứng dậy từ biệt, nói vài lời cảm ơn mọi người, tôi cũng nhân cơ hội này định đánh bài chuồn.
- Chị cũng định đi à?-Lâm Diệu ngạc nhiên hỏi
- Đúng thế, ở nhà tôi còn cả đống quần áo chưa giặt!
- Thế tôi không tiễn!
Lâm Diệu lạnh lùng nói. Vì anh ta cúi đầu nên tôi không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta, chỉ cảm thấy giọng nói anh ta có vẻ thất vọng. Không phải tôi đa nghi quá chứ? Trơ mặt ngồi vào xe của tổng giám đốc, Mạc Lãnh bắt đầu oán trách tôi:
- Lâm Diệu chỉ chúc có hai chúng ta, cậu lôi Lệ Lệ vào làm gì?
- Cậu sáng mắt ra chút có được không? Cậu không thấy cô Lệ Lệ đó có ý với Lâm Diệu à? Tớ làm vậy chẳng phải để giúp họ hay sao?
- Lệ Lệ nào?-Bầu trời xen vào.
- Một cô sinh viên mới vào, tên Dương Lệ Lệ!-Tôi đáp.
- Cô ta muốn theo đuổi Lâm Diệu?
- Đúng thế!
- Cô đổi nghề làm mai mối rồi à? Đừng có ôm rơm nặng bụng! Tôi nghẹn họng không nói được gì, chỉ lắp bắp: “ Anh…anh…anh…” Tức tối vì không làm gì được Bầu Trời, tôi đành quay sang trừng mắt với Mạc Lãnh. Mạc Lãnh nhận được tín hiệu của tôi liền lập tức phản kích Bầu Trời:
- Anh nói khó nghe thế, Lâm Sảng chẳng qua chỉ vì tốt trong bụng thôi mà!
Đồ khốn, hai anh em cùng hùa vào bắt nạt một đứa con gái yếu đuối, các anh không sợ s đánh chết hay sao? Đúng là cùng một cái lò mà ra, ăn nói quá đáng như nhau. Tôi không dây được chẳng nhẽ tôi không biết tránh? Lệ Lệ tỏ ra vô cùng cảm kích trước sự giúp đỡ của tôi, nói rằng muốn hẹn tôi ra ngoài ăn cơm để cảm ơn nhưng tôi từ chối, nói rằng sau này cô ta chỉ có thể dựa vào khả năng của chính bản thân. Lâm Diệu không phải là loại dễ tán tỉnh đâu. Tôi không nói hé răng chuyện Lâm Diệu là con riêng cho cô ta biết, cũng không nhẫn tâm nói ra sự thực rằng Lâm Diệu chẳng có ý gì với cô ta. Thực ra tôi cũng sợ ngộ nhỡ Lâm Diệu có tình cảm với người ta thật mà lại bị tôi phá hoại, thế chẳng phải tôi thành người có tội hay sao? Giờ tôi chỉ có thể giữ im lặng mà thôi. Sau bữa tiệc hôm ấy, tôi và Lâm Diệu bắt đầu chiến tranh lạnh. Thực ra cũng không hẳn là chiến tranh lạnh, chỉ có điều anh ta chẳng buồn đếm xỉa gì đến tôi nữa. Thỉnh thoảng lúc tâm trạng tốt tôi có chủ động chào hỏi anh ta, nhưng anh ta cứ coi như không nhìn thấy tôi vậy. Hầy, những đứa trẻ con một, tính cách thường lập dị như vậy đấy. Trong khoảng thời gian tôi cũng không gây chuyện gì thêm, chỉ ngoan ngoãn làm đúng bổn phận của mình, chẳng phải Bầu Trời đã bảo tôi đừng có ôm rơm nặng bụng rồi sao? Lệ Lệ gần đây bắt đầu tiếp cận Lâm Diệu bằng cách cầm hình vẽ đến hỏi Lâm Diệu như với tôi trước đây. Tôi âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Diệu, anh ta chỉ nói dăm ba câu chẳng nóng chẳng lạnh rồi tìm cách đuổi Lệ Lệ đi, sau đó ngoảnh phắt nhìn sang tôi, bắt quả tang tôi đang nhìn trộm anh ta, liền cười khinh khỉnh. Tôi thấy đầu óc rối bời, anh ta sao càng lúc càng khó nắm bắt thế nhỉ? Trong cái bộ mặt khó hiểu ấy ra để doạ ai chứ? Bà đây còn lâu mới sợ nhé! Tôi không ngồi yên được nữa nên đứng bật dậy, bắt đầu nói chuyện phiếm:
- Bình ơi, trong nhà vệ sinh hết giấy rồi à?
- Làm sao tôi biết được? – Cô Bình ngây ra.
- Chẳng phải cô vừa đi vệ sinh sao?
- Người vừa đi chẳng phải là cô sao?
- À, tôi nhớ nhầm!
Nghe thấy tôi “ à” lên một tiếng, cả văn phòng cười ầm lên bao gồm cả Lâm Diệu. Khoé miệng tôi khẽ giật giật. Sao dạo này mình hay hâm hâm thế nhỉ? Đều tại cái tên Lâm Diệu ấy gây ra. Tôi sẽ không bao giờ quan sát hai người bọn họ nữa, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên đi. Cứ như vậy, tôi và Lâm Diệu duy trì trạng thái chiến tranh lạnh cho đến tận lúc Mạc Lãnh cưới. Nhận được tin mừng nửa tháng nữa Mạc Lãnh sẽ kết hôn, tôi nhắm mắt lại, cố gắng để sự ghen tỵ của mình không bộc lộ ra ngoài
- Nhân lúc tớ chưa phát điên, cậu mau biến đi!
- Con ranh!-Mạc Lãnh ôm lấy tôi, nói.
– Đàn bà mà, lúc nào tớ cũng mong mình có thể nói với cậu câu này! Khi nào thì cậu lấy chồng đây, tớ rất muốn nhìn thấy cậu sống thật hạnh phúc! Hầy, đừng nói là đàn ông ngay cả một người đàn bà như tôi cũng không thể chống lại sự cám dỗ này.
- Đừng có mong tớ sẽ tặng quà! Đừng có mong tớ sẽ ăn ít! Đừng có mong tớ dẫn bố mẹ đi cùng! Đừng có mong…
- Được rồi được rồi! Tớ chỉ mong cậu làm phù dâu cho tớ có được không?
- Được, đừng có mong tớ ăn diện đến nâng váy cho cậu!
Thực ra trong lòng tôi rất vui. Mạc Lãnh cuối cùng cũng lập gia đình rồi, như vậy có nghĩa là sau này tôi tha hồ hoành hành trong công ty. A ha ha, ông trời quả là có mắt! Mẹ ơi, ông trời ơi… con cũng phải cố gắng để lấy chồng thôi!
Ngày tổ chức hôn lễ, tôi cố tình chải chuốt rất tỉ mỉ. Cái gì có thể phô bày nét đẹp tôi đều đeo lên người, cái gì có thể che đi khuyết điểm tôi đều trát lên mặt, dù sao cũng đâu phải tiền tôi bỏ ra. Hầy, nhờ đó mà cái mặt tôi trông cũng chẳng đến nỗi nào! Đúng là phép lạ biến vịt thành thiên nga. Tôi chưa kịp vui hết đã thấy khuôn mặt đểu cáng của Lâm Diệu xuất hiện, anh ta đang đứng dựa đầu vào cửa, cười tinh quái với t
- Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à? - Chẳng phải anh không đếm xỉa với tôi nữa sao? Hừ, còn lâu tôi mới chịu thua nhé!
- Tôi đang chờ phù dâu của tôi! – Lâm Diệu cười khẩy.
- Hả, ý của anh là, anh là phù rể ư? – Tôi hoang mang
- Tôi có ý đó đấy! Hơn nữa lại vô cùng rõ ràng!
Lâm Diệu không lạnh lùng nữa, xem ra anh ta định bắt tay giảng hoà với tôi rồi, hoặc có thể anh ta đang gặp phải một khách hàng nào đó không thể giải quyết được. Cho dù thế nào đi nữa, khuôn mặt kia cũng rất đẹp trai! Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đúng là con riêng có khác, tiếp cận người khác cũng có chiêu cả, mới có mấy ngày mà đã thân thiết với Bầu Trời vậy rồi. Chủ trì hôn lễ đang khua môi múa mép, cô dâu chú rể tiến vào lễ đường dưới ánh mắt quan sát của mọi người, tôi với Lâm Diệu đóng vai trò là chân lon ton, rót rượu, đưa hoa, đưa nhẫn cưới… mệt đến toát mồ hôi. Thủ tục lằng nhằng mất cả buổi sáng, tôi đứng trên đôi giày cao đến mười phân mà chân như tê dại. Tôi hận bản thân vì sao cứ muốn cao hơn cô dâu mà tự đi giày vò bản thân như thế này cơ chứ? Cho dù có cao hơn cô dâu thì mày cũng đâu đẹp bằng cô dâu? Cho dù có đẹp hơn cô dâu đi nữa chỉ cô dâu cũng đâu phải là mày? Tôi ân hận quá, đức Chúa nhân từ ơi hãy cứu lấy con! Đợi hôn lễ hoàn tất, khách khứa cơm no rượu say ra về, tôi mới lao đến cái ghế dựa như lao vào Bồ Tát sống, ngồi phịch xuống ghế không muốn đứng lên nữa.
- Sao thế? – Lâm Diệu nhíu mày hỏi.
- Hãy lấy cho tôi bát cơm trắng, tôi sẽ hôn lên chân của anh! – Tôi ngẩng đầu yếu ớt nói.
– Mau đi đơm cho chị bát cơm đi, chị sẽ mua kẹo cho mà ăn, nhé!
Lâm Diệu cười xoà, cầm lấy bát của tôi và đi về phía nồi cơm. Tôi ăn ngấu nghiến như hổ đói, chén liền một lúc ba bát cơm đầy, lau sạch đầu mỡ trên môi rồi toét miệng cười.
- Đi thôi, mọi người về hết cả rồi, về nhà thay quần áo nghỉ ngơi một lát, tối nayđi đỡ rượu cho họ đấy!
- Tại sao chứ?
- Vì người ta còn phải động phòng!
- Động phòng?
Tôi ngây người, cái đầu anh ta sao mà xấu xa thế, lại còn “ đêm xuân đáng giá nghìn vàng” nữa chứ. Tôi nghĩ anh ta chắc đã có cả tỷ lượng vàng rồi ấy chứ.
- Cho dù thế nào thì tối nay cũng là đêm tân hôn của họ, những chuyện trước đây đều không tính! – Lâm Diệu định dìu tôi đứng dậy
- Tôi đi không nổi nữa rồi! – Tôi ngồi gục xuống bàn, lười biếng nói.
– Anh vào thay chân bố hay mẹ tôi chơi bài đi hoặc không thì thay chân sếp cũng được
Lâm Diệu sầm mặt, nhấc tôi lên vai rồi đi thẳng ra xe. Toàn thân tôi như mềm nhũn ra! Thôi xong rồi, bệnh hám trai đẹp của tôi lại nổi lên rồi! Cái gã này ngay cả lúc hung dữ cũng thật cá tính! Tôi bị anh ta vác đi như vác một con gà ra ngoài. Bố mẹ tôi hoàn toàn không phát hiện ra, rốt cuộc hai người đang đánh mạt chược ở đâu chứ, con gái bố mẹ đang bị người ta “ ngược đãi” đây này! Hơn nữa Mạc Lãnh và Bầu Trời cũng chẳng hề phát hiện.
- Anh…anh có biết đường không đấy? - Cuối cùng tôi cũng định thần lại, phát hiện ra đường anh ta đang đi không dẫn về nhà tôi.
- Không biết đường nên đành phải vác chị về nhà tôi vậy! Yên tâm, trong nhà tôi có mấy bộ quần áo dành cho người giúp việc, chắc là hợp với chị lắm!
– Lâm Diệu nói mà chẳng thèm quay sang liếc tôi đến nửa cái. Người giúp việc? Tôi tức điên lên, trợn mắt nhìn anh ta.
- Này, anh định mang quần áo của người làm ra cho tôi mặc thật đấy à? Dù gì tôi cũng là phù dâu, dù gì đây cũng là thể diện của anh, anh làm như vậy còn ra cái thể thống gì nữa?
– Có đánh chết tôi cũng sẽ không mặc quần áo người làm.
- Chị cứ bình tĩnh đã nào! Nhà số mấy, tầng mấy? Chìa khoá đưa đây, giờ tôi về nhà chị lấy quần áo cho chị là được chứ gì!-Anh ta cười tinh quái nhìn tôi.
- Anh định vào nhà tôi lấy trộm đồ à?-Tôi trừng mắt gắt, sau đó tôi mới sực nhớ ra và dẹp ngay cái suy nghĩ vớ vẩn ấy.
- Tôi đi lấy quần áo cho chị thay!-Lâm Diệu có vẻ càng lúc càng bực. Tôi lấy chìa khoá ra, mắt ngân ngấn nước:
- Lấy cai màu đỏ ấy, màu đỏ ấy… …
Tôi nghe thấy tiếng đóng sầm cửa, đưa mắt nhìn quanh căn phòng, đồ đạc không nhiều, nhưng rất ngăn nắp, bài trí rất có phong cách, quả không hổ danh là con riêng của chủ tịch. Mở cánh cửa tủ quần áo ra, tôi ngây người rồi chửi thầm: Đồ cặn bã, súc sinh… Cả một tủ đầy quần áo, giày dép bày ngay ngắn, toàn là hàng hiệu. Cái xã hội này thật đáng ghét, giữa người với người sao lại cách biệt quá lớn như vậy?
Tôi chọn một bộ quần áo thể thao có vẻ đắt giá nhất rồi bắt đầu tắm rửa. Lúc gột sạch lớp phấn trang điểm trên mặt, nhìn vào trong gương, lại lần nữa tôi cảm thấy đau lòng. Cùng một con người ở trong các giai đoạn khác nhau đã khác biệt rất lớn, huống hồ không phải là một người. Đáng tiếc là cái quần rộng bụng quá, không có cách nào khác, tôi đành dùng một tay xách quần để cho nó khỏi tụt xuống. Cửa mở, “ con riêng” bước vào, nhìn thấy tôi, kinh ngạc hỏi:
- Sao chị lại ăn mặc thế này?
- Anh còn cái gì thích hợp hơn cho tôi mặc không?-Tôi nhăn nhó.
- Tôi mang quần áo ngủ lại cho chị đây này!
Nói rồi anh ta ném về phía tôi, tôi vội vàng lao vào nhà vệ sinh thay bộ quần áo thể thao kia ra. Trên bộ quần áo có mùi thơm thoang thoảng, rất giống mùi hương trên người chủ nhân của nó. Á, thôi ngay! Mình lại bắt đầu rồi đây! Cuối cùng tôi cũng đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường của anh ta. Nhưng mà cái điện thoại chết tiệt kia, tại sao mày cứ phải ông ổng bên tai tao đúng lúc tao đang ngủ ngon chứ?
- Nói đi!-Tôi áp điện thoại vào tai.
- Lâm Sảng, đồ vô lương tâm, cậu đang ở đâu hả?-Mạc Lãnh gào lên.
- Vô lương tâm ư? Cậu có lương tâm thế có biết tớ đã rời khỏi khách sạn như thế nào không hả? Cậu có lương tâm thế có biết tớ hiện giờ tớ đang ở đâu không? Cậu có lương tâm có biết trưa nay tớ ăn mấy bát cơm không? Hừ!
Xét về tài ăn nói thì xưa này tôi chưa bao giờ thua Mạc Lãnh, đương nhiên bao gồm rất nhiều người khác ngoài Mạc Lãnh.
- Vậy…vậy cậu mau đến đi! Con ranh, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời tớ, cả đời chỉ có một lần thôi, cậu không cãi lại tớ thì chết à?-Mạc Lãnh tức điên lên.
- Hầy, đến ngay đây!
Con người tôi thật quá lương thiện mà! Thay quần áo đi ra, phát hiện Lâm Diệu đang ngủ trên ghế sôpha phòng khách, tôi cúi đầu nhìn đôi mắt của anh ta, nhìn đôi lông mày, nhìn đôi môi…ừm…cực kỳ đẹp trai! Lúc nhắm mặt lại càng đẹp trai! Người này mà là con trai tôi thì cho dù có bắt tôi già đi ba mươi tuổi tôi cũng cam lòng. Đột nhiên Lâm Diệu mở mắt, cười ranh mãnh với tôi. Tôi cũng nhăn nhở cười đáp lại.
- Nhìn đủ chưa?-Lâm Diệu hỏi.
- Chưa!-Tôi trả lời chắc nịch.
- Hả?-Lâm Diệu có vẻ bất ngờ..
Đúng vậy, tôi đang quan sát, rốt cuộc anh có điểm nào giống con người, ha ha ha! Cười mãi cười mãi, cuối cùng tôi không cười nổi nữa, Lâm Diệu đang nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt đen láy của anh ta, khuôn mặt từ từ ghé sát vào tôi, một bầu không khí âm u bao trùm lấy chúng tôi. Tôi đứng bật dậy, chạy vù ra ngoài cửa, không cần biết anh ta có chạy theo không. Uống nhiều rồi. Không phải tôi uống mà là Lâm Diệu uống nhiều, bởi vì anh ta liên tục uống thay tôi, uống tới mức say mèm. Nhìn Lâm Diệu nằm bất động trên ghế sôpha, cô dâu chú rể đổ dồn ánh mắt về phía tôi, cứ như thể muốn nói: Người ta say là vì cô đấy, vì vậy cô phải đưa người ta đi! Tôi run bắn. Tôi định nói thật ra tôi và anh ta không thân lắm, chỉ có điều tôi biết có nói cũng vô dụng liền hấp tấp cầm điện thoại lên:
- Mẹ à, dạ, cái gì? Bệnh dạ dày của mẹ lại tái phát à? Ôi trời đất ơi, mẹ ơi là mẹ, con mua thuốc về cho mẹ ngay đây! Mẹ cố chịu đựng một lát nhé! Nói rồi tôi chạy như bay ra khỏi cửa. Ngày hôm sau đi làm, không nhìn thấy Lâm Diệu, tôi cười thầm, cậu nhóc hôm qua cứ ra sức đỡ rượu cho tôi, anh ta đâu có biết, một mình tôi có thể uống thắng mấy thằng đàn ông cơ đấy. Chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy có chút xíu cảm động, lâu lắm rồi không có người đàn ông nào chăm sóc cho tôi như vậy. Sự sĩ diện lại dâng lên trong lòng tôi, tôi đang háo hức chờ đợi các đồng nghiệp chạy đến hỏi tôi: “ Lâm Diệu sao hôm nay không đi làm”, đến lúc ấy tôi sẽ hồ hởi kể cho họ nghe, để cho họ chết vì ngưỡng mộ và ghen tỵ. Tôi cảm thấy bản thân mình càng lúc càng đen tối. Tôi đưa mắt liếc nhìn Lệ Lệ, thấy cô ta cũng đang nhìn mình, vẻ mặt lạnh lùng. Thấy tôi đang nhìn, cô ta liền cúi đầu xuống làm việc. Cô ta không coi tôi là tình địch của cô ta đấy chứ?