Số lần đọc/download: 2284 / 40
Cập nhật: 2016-02-15 17:06:32 +0700
Chương 5
L
úc Trà ở trong phòng tắm đang xát xà phòng đầy người thì nghe có tiếng chuông gọi cổng. Hốt hoảng, Trà nhảy tới đứng dưới vòi nước bông sen và mở tối đa cho nước rửa sạch xà phòng bám trên người Trà một cách nhanh chóng Trà mặc vội quần áo và chạy ra, tóc ướt đẫm và người toát ra mùi thơm xà phòng Zest.
Người gọi cổng là anh Sỹ.
Thấy Trà ra Sỹ trách:
- Gớm, cô bé làm gì trong nhà mà bắt người ta đợi hai mươi phút rồi.
- Anh nói quá, vừa nghe tiếng chuông reo là em vội vã "thanh toán" tất cả xà phòng trên người để chạy ra, làm gì tới hai mươi phút.
Sỹ cười:
- Ít lắm cũng đợi mười lăm phút. Em đang tắm à?
- Thấy rồi còn hỏi, người đầy mùi xà phòng.
- Tại sao em về nhà bất tử vậy?
- Mẹ tới nhà dì Cúc bắt về, không về bất tử sao được?
- Chà, có một ngôi nhà xinh đẹp như thế này mà không chịu ở, đòi bỏ đi.
- Anh vào nhà chơi, hay muốn đứng đó trêu em? – Trà háy mắt hỏi.
- Dĩ nhiên là vào nhà – Sỹ cười.
- Vậy thì dẫn xe vào đi, không em đổi ý đóng cửa lại đấy.
Sỹ lật đật dẫn xe vào. Vừa đi, Sỹ vừa hỏi:
- Sao nhà vắng tanh vậy cô bé?
Trà cười:
- Bộ anh Sỹ tưởng nhà em đông lắm hả?
- Chỉ có mình em thôi sao? – Sỹ ngạc nhiên.
- Em và bà già, nhưng mẹ em vừa đi chơi rồi.
Sỹ lo lắng:
- Như vậy là em phải coi nhà?
- Vâng.
- Như vậy còn lời hứa đi chơi với anh tối nay thì sao? – Sỹ khổ sở hỏi.
Trà cười:
- Hôm khác cũng có sao đâu.
- Nói như em thì huề vốn – Sỹ buồn bã nói.
- Thôi, hôm nay phải ở nhà nói chuyện. Để em đi pha nước cho anh uống nhé.
- Khỏi, anh không uống đâu. Buồn quá chẳng muốn ăn uống gì hết.
- Anh Sỹ giống con nít ghê. Sao anh hay hờn mát thế – Trà trêu chọc.
- Đúng là một ngày xui xẻo, bây giờ làm sao đây, anh đã hẹn với bạn bè cả rồi. Tối nay tụi nó đợi ở nhà hàng, không có anh tụi nó sẽ chửi chết.
- Thì anh đi một mình vậy, cần gì phải đèo nhỏ Trà này theo cho tăng phần chật chội.
- Em đừng đùa nữa, có được không?
- Ngồi đó một chút, đợi em pha cho anh ly nước chanh để hạ nhiệt.
Trà xuống nhà sau, mở tủ lạnh lấy đá để pha cho Sỹ ly đá chanh. Vừa đập viên đá bỏ vào ly, Trà vừa cười thầm. Giữa lúc đang buồn bã thế này, có người trêu chọc cũng vui, nhất là khi nhìn thấy gương mặt ngẩn ngơ của Sỹ, Trà lại mắc cười. Anh ta giống như một đứa trẻ con dễ bắt nạt và dễ giận dỗi. Trà hát nhỏ trong miệng, mang ly đá chanh để trước mặt Sỹ nói:
- Anh uống nước chanh cho bớt nóng.
- Em không uống à?
- Không.
- Anh đang bối rối không biết nói sao với bạn bè, trong khi đó mặt em cứ tỉnh bơ – Sỹ nhăn nhó.
- Việc của anh, mắc mớ chi em lo.
- Anh đã hẹn trước với em kia mà?
- Nhưng em có hứa đâu?
Sỹ uống ngụm nước chanh, có lẽ chẳng thú vị gì nên anh ngả người dựa vào thành ghế im lặng rít thuốc. Gương mặt của Sỹ lúc này trông thật đau khổ. Trà vẽ ngón tay lòng vòng theo cạnh bàn, một lúc nhìn Sỹ:
- Anh hẹn với bạn mấy giờ?
- Bảy giờ.
- Bây giờ hãy còn sớm chán, anh có thừa thời gian để chạy tới xin lỗi người ta, hoặc là tới đó một mình.
- Nếu đi một mình anh rủ em làm gì?
Trà cười:
- Nói thế chứ em đang buồn, nhà có thể khóa cửa lại và em sẽ đi chơi với anh. Được chưa?
Sỹ sáng mắt, dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn cười:
- Vậy thì sửa soạn nhanh lên, đừng phí thời giờ.
- Em phải đợi cho tóc khô đã – Trà nũng nịu nói.
- Sẽ có cách, em bật quạt máy lên, mở số tối đa, ngồi trước quạt máy quay vù vù một lúc tóc em sẽ khô ngay.
- Sao anh có kinh nghiệm những chuyện của phụ nữ thế? Chắc anh đã từng bày cách đó cho nhiều cô lắm rồi phải không?
- Chuyện này có gì khó đâu, cô nào cũng biết.
- Em còn phải ủi quần áo. Cả tuần nay không ủi được, bây giờ mới biết đã hết quần áo mặc rồi.
- Anh có thể ngồi chờ.
- Cắm nhăn nhó – Trà cười.
- Miễn em nhận lời đi chơi tối nay thì chờ cả tiếng anh vẫn vui vẻ như thường.
Trà đứng lên nói:
- Không phải cả tiếng đâu, có khi hơn hai tiếng đấy.
- Được mà, em phải tranh thủ ngay đi, đừng có câu giờ nữa, sốt ruột lắm cô bé ơi.
Trà bỏ Sỹ ngồi lại trong phòng khách, bước lên cầu thang về phòng mình bật quạt máy hong tóc. Nói thế thôi chứ quần áo Trà còn một tủ đầy mặc cả tháng vẫn chưa hết. Nhưng phải bắt Sỹ chờ cho bõ ghét.
Trà đi lòng vòng trong phòng và nhìn xuống khu vườn. Buổi chiều đã hết nắng, chỉ còn lại một bầu trời nhàn nhạt và khu vườn lặng im với những bóng cây xanh. Khu vườn vẫn thế, những ngày không có mưa những viền cỏ có vẻ xác xơ chạy theo những lối đi, lá khô rụng nhiều không ai quét gom để đốt. Công việc đó trước đây thường là của Trà, nhưng cả tuần nay Trà đi vắng.
Qua khung cửa sổ, Trà bỗng thấy Sỹ lững thững đi dưới các tán cây. Có lẽ anh sốt ruột vì sự chờ đợi mỏi mòn. Thỉnh thoảng Sỹ liếc nhìn đồng hồ tay và rít thuốc liên tục. Trà cười, tới mở nhạc trong máy thu băng. Bài hát nói về nột buổi chiều hò hẹn, Bài hát Bích Quân rất thích. Cả tuần nay Bích Quân ra sao nhỉ? Chắc chắn là nó có tới nhà tìm Trà, nhưng có lẽ không gặp được mẹ, vì mẹ cũng ít khi có nhà. Trà chợt buồn bã vô hạn khi nhớ tới lớp học và những gương mặt bạn bè, nhưng làm sao Trà trở lại lớp cho được.
Bắt Sỹ chờ gần hai tiếng đồng hồ, khi Trà thay quần áo xuống nhà trời cũng vừa tối. Thấy Trà xuống, Sỹ đứng bật dậy, thở phào:
-Anh tưởng đâu hai thế kỷ đã trôi qua, em làm người ta muốn thót tim ra ngoài.
-Anh nói gì mà ghê vậy?
-Bây giờ chúng ta đi chứ? – Sỹ sốt ruột.
- Vâng, em không bắt anh chờ nữa đâu – Trà cười.
-Em đẹp lắm, Trà ạ – Sỹ khen với giọng xúc động.
-Nịnh.
-Thật mà, anh không nịnh đâu.
Tối nay Trà mặc váy trắng, đôi giày cao quai màu vàng chanh, mang vớ trắng chiếc áo Pull màu vàng sát cánh làm cho nước da Trà trắng thêm ra và khiến Trà đẹp lộng lẫy. Sỹ dẫn xe ra cổng nổ máy chờ sẵn. Trà khóa cổng rồi leo lên ngồi phía sau.
-Em ngồi xích tới một chút – Sỹ vừa lái xe vừa nói.
-Chi vậy? – Trà mỉm cười hỏi:
-Sợ em té.
-Còn lâu – Trà cong môi nói.
Sỹ chạy xe với tốc độ khá nhanh. Cố ý cho Trà phải ôm mình, nhưng Trà cứ tỉnh bơ, còn trêu Sỹ:
-Xe Dream mà anh chạy chậm như rùa, đưa em lái cho, anh sẽ lác mắt.
-Đường đông quá không thể chạy nhanh hơn được – Sỹ chống chế.
-Như thế này đời nào em ngã mà lo – Trà cười khúc khích.
Sỹ chạy xe vào dòng người tấp nập của con đường lớn hướng về trung tâm thành phố. Anh ta có vẻ hảnh diện khi thấy nhiều gã thanh niên chạy xe đều quay lại nhắm Trà.
-Anh đưa Trà đi đâu vậy? – Trà hỏi.
-Đi tới chỗ hẹn với mấy người bạn.
-Ai không biết như thế, nhưng chỗ nào cơ?
-Khách sạn Hữu Nghị.
-Eo ơi, phải leo lên tuốt tầng thứ mười bốn lận sao, em không đi nổi đâu – Trà nhõng nhẽo.
-Đi thang máy cô bé ơi.
-Bạn anh đông không?
- Vài ba người, toàn dân "quí tộc".
-Hôm nay có chuyện gì vậy?
-Một ngày bình thường như mọi ngày thôi. Tụi anh tối nào cũng gặp nhau ở các nhà hàng ăn tối và nhảy nhót cho đỡ buồn.
Trà cười:
-Anh mà có nỗi buồn nữa sao?
Sỹ làm thinh. Nhưng có lẽ anh giả vờ không nghe câu nói hàm ý trêu chọc của Trà vừa rồi. Đường phố về đêm thật đẹp, nó không còn vẻ nóng bức, chật chội và đầy bụi bặm nữa. Hai hàng cây xanh non, rủ tán lá thành những cái bóng lớn trên lòng đường. Gió từ mạn sông thổi về mát rượi, mang theo cả mùi cây lá mục ủ trong bùn ngai ngát.
Đây là lần đầu tiên Trà đi chơi tối với một người con trai, cảm giác lạ lùng, đồng thờ cũng làm cho Trà cảm thấy thú vị khi khám phá ra vẻ đẹp của thành phố về đêm. Lâu rồi Trà không thấy như thế vì Trà ít khi đi chơi tối. Nếu có, chỉ đi với Bích Quân và dạo qua các cửa hàng.
Sỹ cười, nói:
-Sẵn sàng đấy nhé, ăn xong sẽ có mà nhảy nhót. Hôm nay anh sẽ thử tài khiêu vũ của Trà.
-Em không biết nhảy.
-Anh chẳng tin đâu, đừng có giả vờ cô bé ơi.
Sỹ gởi xe ở bãi nhưng dựng chỗ đặc biệt vì người giữa xe tỏ ra thân thiệt với Sỹ. Có lẽ anh đã gởi xe ở đây nhiều lần rồi và cũng trả tiền giữ xe với giá đặc biệt. Sỹ háy mắt với người giữ xe khi anh ta nhìn chăm chú vào Trà.
Trà cự nự nói với Sỹ:
-Thằng cha giữ xe gì kỳ cục, không lo giữ xe cứ lo ngắm người ta.
-Tại em đẹp.
-Chứ không phải thằng cha giữ xe có máu dê à? – Trà nhăn nhó.
Hai người băng qua đường, Sỹ định nắm tay Trà nhưng Trà vội rụt tay về. Sỹ chữa ngượng:
-Coi chừng xe, ở khu này xe đông lắm và hầu hết đều chạy bạt mạng.
-Em có phải con nít mới ra đường đâu mà anh "hù" dữ vậy?
-Em thật là khó tánh – Sỹ lầm bầm.
Trà chỉ cười khúc khích, đi cách Sỹ một quãng đường ngắn.
Lần đầu tiên bước vào một khách sạn sang trọng, xung quanh toàn cửa kiếng và toát ra hơi lạnh làm Trà cảm thấy dè dặt và ngại ngùng. Thường ngày, Trà và Bích Quân cũng có đi ngang qua khu vực này, nhưng chỉ đứng từ bên ngoài nhìn vào bằng ánh mắt ngơ ngác của hai cô nữ sinh. Hôm nay đi với anh Sỹ, một người từng trải và ra vào các nhà hàng sang trọng như cơm bữa, Trà thấy mình giống như đứa trẻ con. Tuy nhiên, trước mặt Sỹ, Trà không để lộ những cử chỉ lúng túng của mình. Ở phòng khách của khách sạn người ta có kê những bộ xa-lông rộng lớn bộc nệm màu vàng. Phần đông người ngồi ở đây có vẻ nhàn rỗi và chờ đợi một điều gì đó. Có người lơ đãng nhìn ra cửa kiếng dày ngắn đường phố bên ngoài. Hầu hết họ là người ngoại quốc.
Anh Sỹ và Trà tới đứng trước cửa thang máy. Trà nhìn chiếc thang máy từ trên cao chạy xuống, qua mỗi tầng lầu, ánh đèn báo hiệu nhấp nháy. Cửa thang máy bật mở, Trà theo anh Sỹ bước vào cùng ba người khách khác, trong đó có một người ngoại quốc. Ba người đàn ông lạ mặt này đều nhìn Trà chăm chú khiến Trà phát ngượng và vội đứng nép sau lưng Sỹ. Họ cùng lên tầng thứ mười bốn, tầng cao nhất của khách sạn, ở trên đó là phòng ăn lộ thiên. Đứng trong thang máy tự nhiên Trà hồi hộp, nếu có trục chặc thì sao nhỉ? Trà tự hỏi và cười thầm. Trà liên tưởng tới cảnh chiếc thang máy cứ chạy lên chạy xuống hoài mà cửa không mở được, lúc đó những người bên trong chắc giống như những con dế bị nhốt trong chiếc hộp kín. Trời ạ, mong đừng có sự trục trặc nào xảy ra – Trà nói thầm.
-Trà nói gì thế? – Anh Sỹ quay hỏi.
-Không.
Trà lắc đầu giấu kín suy nghĩ buồn cười của mình. Cửa thang máy tự động mở. Trà theo Sỹ bước ra. Một cơn gió lạnh thổi tới làm Trà giật mình, đồng thời cũng báo cho Trà biết rằng đã lên tầng cao nhất của khách sạn.
Sỹ đưa Trà tới một cái bàn trong góc, ở đó có ba thanh niên và một cô gái đang ngồi xuống chiếc ghế cạnh Sỹ.
-Sao lâu thế, để bọn này chờ dài cổ? – Người thanh niên tóc dài, ngồi đối diện Trà vội hỏi.
-Kẹt một tí chuyện, thành thật xin lỗi.
Sỹ kiếm cách nói dối, nhưng Động cười phá lên:
-Lỗi phải gì bạn, bây giờ uống mới tin.
-Đúng đó, tụi này lai rai nãy giờ chờ mày đó Sỹ ơi.
-Thông cảm đi Thành – Sỹ nói với người đối diện mình.
-Thông cảm thì được rồi, nhưng uống nói mới tin.
Và lập tức Thành dúi vào tay Sỹ ly bia đầy, có những viên đá óng ánh.
-Uống hết trăm phần trăm nghen – Động cười.
Sỹ ngửa cổ uống hết ly bia, cười khà. Trà nhìn thấy trên bàn đã đầy những bia không, mấy dĩa thức ăn, cái gạt tàn thuốc đầy tàn thuốc lá. Họ đã nói thật, tất cả đều chờ Sỹ rất lâu. Cô gái ngồi ở góc bàn cứ nhìn Trà, ánh mắt không mấy thiện cảm. Lúc nãy Sỹ giới thiệu đó là Liên. Cô gái ăn mặc đúng mô-đen thịnh hành nhưng màu sắc chói rực khiến người khác cảm thấy khó chịu. Liên cũng uống bia như bạn trai, đôi mắt cô ửng đỏ vì men bia, nhưng gương mặt lại tái xanh. Trà cảm thấy gió trên này thật lạnh và dựa người vào thành ghế như tìm chút hơi ấm.
-Mời cô Trà uống gì đi chứ? – Động nhắc.
-Em uống cô-ca – Trà nói.
-Sao lại uống cô-ca? Ít ra cũng một lon bia chứ – Thành cười.
Người thanh niên thứ ba, ngồi giữa nãy giờ im lặng, anh ta tên là Tòng. Tòng đưa mắt nhìn Trà, nói:
-Thôi, tùy người ta quí vị.
Sỹ nhìn Trà, nói:
-Em uống cô-ca à?
-Vâng, em không quen uống bia.
-Thì uống một lần thử xem sao – Sỹ cười.
-Nhưng thôi, em đừng uống bia, uống cô-ca được rồi. Hôm nay anh dứt khoát không cho em uống bia đâu, dù rằng anh rất muốn thấy em say.
Liên nhìn Sỹ cười khinh khỉnh rồi bưng ly bia lên uống một hơi. Sỹ vẫy tay gọi người hầu bàn mặc đồng phục màu trắng tới và quay hỏi Trà:
-Chắc em đói lắm rồi, vậy mình gọi cái gì ăn nhé.
-Anh cứ gọi đi.
-Nhưng em thích món gì?
-Gì em ăn cũng được – Trà cười.
Sỹ gọi thêm thức ăn và bia. Anh ta bỗng cao hứng, nói:
-Ăn xong mời quí vị xuống phòng khiêu vũ nhé.
-Em đi với em có đôi rồi, tụi này lẻ loi thì làm sao? – Động hỏi.
-Thì xem người nhảy, hỏi gì vô duyên vậy – Sỹ nói.
Liên cười, nhìn ba người thanh niên, nói:
-Các anh cứ mời anh nhảy thoái mái, tối nay em là "đào" của các anh.
-Vậy thì ổn rồi, không kêu ca gì nữa nhé? – Sỹ cười.
-Ông cứ làm bổn phận của ông đi – Thành nhìn Sỹ háy mắt nói.
Người hầu bàn mang thức ăn ra đặt trên bàn. Sỹ gắp thức ăn bỏ vào chén Trà và rót cô-ca vào ly, mời:
-Em cứ tự nhiên nhé.
-Anh phải để cho em tự nhiên – Trà cười.
-Chúc sức khỏe cô Trà.
Tòng nhìn Trà nói và tự động bưng ly bia lên uống, những người khác tấy vậy làm theo. Trà cũng bưng ly cô-ca màu cánh gián của mình lên uống một ngụm. Không khí ngượng ngập lúc đầu dần dần tan biến, nhưng nhường chỗ cho những nụ cười thoải mái, cởi mở.
Trà đói sẵn nên ăn rất ngon. Sỹ nhìn Trà ra vẻ hài lòng. Tối nay Sỹ rất hạnh phúc và anh ta cũng không cần che giấu điều đó. Sỹ luôn mời các bạn của mình cụng ly, uống một trăm phần trăm. Sỹ nói nhỏ:
-Em đừng lo anh say, không bao giờ say đâu.
-Em chỉ sợ anh lái xe không nổi thôi, nhưng không sao em có thể về xích lô – Trà cười.
-Không bao giờ có chuyện đó, anh sẽ đưa em về nhà đàng hoàng. Anh là con người có uy tín.
Động cười giòn, bưng ly bia lên, nói:
-Uống đi mới tin, ông bạn.
Và Sỹ lại cụng ly, uống một trăm phần trăm.
Ăn xong Trà cảm thấy lạnh. Trà nép người trên ghế nhìn lên khoảng không gian phía trên đầu. Trên đó là bầu trời đầy sao. Từ chỗ này nhìn xuống dưới đường, những thứ ngó thấy được đều trở nên nhỏ bé như từ một thế giới khác.
Khi tất cả đều say ngất ngưởng, Sỹ gọi tính tiền và mời mọi người xuống phòng khiêu vũ.
-Ông Sỹ ơi, ông say quá rồi còn nhảy nhót gì nữa? – Liên cười nói.
-Sức mấy mà say – Sỹ trừng mắt.
Trà đi theo họ trong tâm trạng thật dửng dưng và đêm nay Trà muốn biết không khí của vũ trường như thế nào. Trà có thể nhảy một mình.