Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Mcmahon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2194 / 16
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
olly chạy đến chiếc ghế xích đu có vắt chiếc khăn tắm của nàng. Nàng lau khô mình mẩy rồi ngồi tựa lưng vào ghế, đeo kính râm lên mắt. Nhờ kính râm, nàng tránh được ánh mắt đăm đăm của Tell phần nào.
Anh bước theo nàng, rồi nằm dài trên ghế xích đu bên cạnh nàng. Anh kéo ghế sát vào bên ghế nàng. Khi trông thấy lồng ngực của anh phập phồng dưới đều đặn, nàng biết anh đã ngủ dưới ánh mặt trời nóng bức.
Molly nằm yên lặng, nhưng nàng lại suy nghĩ mông lung. Cuối cùng nàng đã hôn anh, đã nếm mùi vị đôi môi anh, đã biết cảm giác khi cơ thể anh quyện lấy cơ thể nàng. Nhưng nàng chỉ chú ý đến đôi môi nhiều nhất, đôi môi nóng hổi ham muốn: cứ nhớ đến là lòng nàng lại cảm thấy cháy bỏng, hồi hộp. Anh có hôn người khác như thế không, hay là chỉ hôn nàng mà thôi? Nàng le lưỡi liếm môi.
Trong khi nàng nhớ lại những giây phút hồi hộp ấy, thì nắng nóng đã làm cho nàng oải ngườira, nàng bèn ngồi dậy, mong sao hứng ngọn gió cho mát bớt người. Chắc nàng phải nhảy lại xuống nước thôi, hay là phải nghĩ đến chuyện khác mới được.
- Có gì không ổn à?
Bên cạnh nàng, Tell uể oải hỏi.
Nàng nhìn sang. Anh vẫn không mở mắt ra. Làm sao anh biết được nàng cảm thấy không ổn nhỉ?
- Em nóng quá! - Nàng đáp, cố nín thở, hy vọng anh không hỏi lý do.
- Ừ, nóng thật, vì trời không có gió. Đợi chút, anh sẽ đi kiếm cái dù.
Anh uyển chuyển ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi ghế xích đu, rồi nhanh nhẹn băng qua sân nắng. Chỉ một lát sau, anh mang lại một cái dù lớn che kín cả hai ghế. Che dù xong, anh xích ghế gần sát vào ghế của MOlly rồi nằm ngửa ra, lim dim mắt trở lại.
- Cám ơn anh. - Nàng nói nho nhỏ, hơi quay người để nhìn rõ anh.
Vẫn không mở mắt ra, anh nhếch mép nói với nàng:
- Em nói cho anh nghe em đã làm gì nào.
Molly bèn kể cho anh nghe công việc nàng đã làm cho bà Beverly, những công việc phải làm liên miên nhưng nàng rất say mê, vừa nói nàng vừa đưa mắt nhìn anh, vì nàn sợ anh chán ngấy khi nghe nàng kể.
- Bà ta hoàn toàn khác với những gì em dự kiến trước đây, bà rất tuyệt vời khi em làm cho bà.
- Em sợ không còn làm lâu với bà ấy, hả?
- Dạ không, em vừa mới làm việc với bà ấy mà. Khi công việc cũ của em chấm dứt, em cứ sợ thất nghiệp lâu, nhưng em lại có việc làm ngay. Công việc này em được trả lương cao, lại có tiền thưởng thêm để đi du lịch nữa. Chưa khi nào em nghĩ đến chuyện tói Acapulco cả.
- Lộc bất ngờ, tuyệt đấy! Nói anh nghe về L.A. đi.
Molly nằm ngửa ra ghế, nhắm mắt lại, thủng thỉnh kể cho Tell nghe về cuộc đời nàng. Nàng thêu dệt thêm cuộc sống đơn côi của nàng và cho anh biết lắm lúc nàng rất cô độc.
Nàng kể sơ qua cho anh nghe chuyện bố mẹ nàng đã chết, nhưng không nói đến cuộc vật lộn để mưu sinh của bố mẹ cho đến lúc lâm chung ra sao. Nàng cũng không nói đến tuổi thơ ấu thiếu thốn gian khổ của nàng ra sao, mà nhờ nó nàng mới thành người được. Thế nhưng nàng lại nói nhiều đến tiến bộ của nàng trong công việc, nói nhiều đến thú đọc sách và may và trong lúc rảnh rỗi.
Nói xong nàng dừng lại, không muốn nói nhiều về mình nữa. Nàng muốn biết thêm về Tell.
- Còn anh? Đời sống cao bồi của anh ra sao? - Nàng hỏi.
- Anh chỉ biết có mỗi công việc ấy. Anh thích đời sống chăn bò. Cưỡi ngựa suốt ngày, chăn giữ đàn bò ngu ngốc. Nhưng không gian rộng mênh mông trước mắt mình, mình tự do và làm những gì mình muốn, khi nào mình muốn. Khỏi phải chuyện trò với ai hết. Thường ở ngoài trời, và anh thích thế.
Nàng tưởng tượng cảnh anh ngồi trên con ngựa to cao, kiêu hãnh trên yên ngựa, mắt nhìn ra những rặng núi bao la trải dài hằng dặm trước mặt. Nàng lại cố tưởng tượng thử anh làm việc trong một văn phòng, hay trong tiệm buôn, nhưng nàng nghĩ anh không thể như thế được... Vì anh hợp với khung cảnh bao la ngoài trời hơn.
- Đói bụng chưa? Nhà hàng tự chọn phục vụ được lắm.
Molly mở mắt ra, nàng mơ hồ cảm thấy khó chịu. Tại sao anh biết quá nhiều về chỗ này như thế?
- Đói rồi.
Nàng mặc chiếc áo trắng có diềm, rồi cùng anh đi đến cái bàn ăn kê dưới một tấm bạt màu sắc sặc sỡ. Gió nhẹ phảng phất thổi, lại ngồi dưới tấm bạt im mát, ăn trưa ở đây quả thật dễ chịu.
Quầy ăn dài có đủ thứ rau, thịt nguội và phó mát, còn thức uống có đủ thứ nước trái cây và trà đá. Molly chất đầy dĩa các thứ rau, trái cây vùng nhiệt đới, nàng muốn ăn xoài, măng cụt, vì các thứ này không tìm thấy ở Hoa Kỳ. Khi Tell chặn bớt lại, nàng quay qua chọn thức khác.
- Em ăn sầu riêng thử đi. Em chưa ăn thứ này phải không?
- Chưa. Ngon không?
- Cứ ăn thử thì biết. Đặc sản mà, anh cam đoan em sẽ thích cho mà xem.
Anh xúc một ít vaò đĩa nàng, rồi múc thêm vào đĩa anh.
Molly lấy một ly trà đá, đến ngồi ở chiếc bàn kê gần hồ nước. Một ban nhạc đang chơi nhạc nhẹ ở phía sau quầy ăn. Nàng nhìn khắp chung quanh. Mặt nước xanh nhấp nhánh, những cây cọ cao lớn cành lá đung đưa trong làn gió nhẹ, bầu trời trong veo, những dãy đồi chạy quanh vịnh Acapulco. Và anh chàng cao lớn rám nắng đến ngồi ngay trước mặt nàng. Molly đã dạn dĩ lên, nàng không còn e lệ nữa và có phần bớt đoan trang hơn.
Buổi ăn trưa diễn ra một cách vui vẻ ngoài sức tưởng tượng của nàng. Tell kể cho nàng nghe những chuyện về Texas và những kinh nghiệm trong nghề của anh bằng giọng hài hước vui vẻ. Nàng cười ngát khi nghe anh kể, mặc dù nàng biết anh có phần phóng đại ra, nhưng nàng vẫn thấy hấp dẫn và phấn chấn. Khi anh hỏi chuyện nàng, nàng lờ đi, không muốn nói nhiều về mình. Nàng không có tuổi ấu thơ sung sướng để nhớ, và nàng không muốn để cho những kỷ niệm buồn của mình làm mất vui buổi vui chơi của hai người.
Hôm ấy quả là một ngày hạnh phúc. Nàng trở nên dạn dĩ, tự nhiên, vì cách anh nhìn nàng, cách anh nói chuyện với nàng đều làm cho nàng vui cười. Tuy nhiên, mắt anh lại biểu lộ những ý khác khiến cho nàng thỉnh thoảng cảm thấy khó thở, và nàng rất hiểu ý đồ của anh.
Sau khi ăn xong, người ta mang đến cho nàng giấy tính tiền. Nàng ngước nhìn vào mắt anh, giật mình khi nhớ lại lời nói khộngđep của nàng vào tối hôm trước. Thấy anh nhìn dò xét, nàng cụp mặt xuống, nàng biết anh cũng nhớk và bây giờ anh lại tức giận rồi. Nàng ký vào phoếu, viết rõ số phòng của nàng. Chắc nàng phải dàn xếp với bà Beverly về bữa ăn của Tell sau. Molly chắc bà chủ sẽ bằng lòng chấp nhận số tiền trong phiếu thôi. Nàng phân vân không biết phải giải thích ra sao với bà chủ đây. Sẽ nghĩ ra cách thôi.
Nhưng rồi cuộc vui trong ngày bắt đầu trở nên ủ dột. Phải chăng anh chỉ đến đây vì mục đích khai thác nàng? Phải chăng anh đến đây để hưởng thú nghỉ hè bằng chi phí của nàng? Nếu nàng không để cho anh đến câu lạc bộ bãi biển, thì sẽ ra sao nhỉ... liệu anh có muốn dẫn nàng đi chơi đâu nữa không?
Khi nàng thức dậy, anh bèn đến bên nàng, nắm chặt lấy cánh tay trên của nàng. Anh đẩy nàng ra khỏi phòng ăn, ra ngoài khoảng trống nắng chói chang. Anh dẫn nàng đi qua những dãy ghế ngồi, đi vòng doi đất ở hồ tắm, vòng dãy trúc đào đến tận dãi đất nhìn ra Thái Bình Dương. Trên dãi đất bên bờ biển nàng vắng người; gió ở đây thổi mạnh hơn và sóng cũng lớn hơn. Anh lôi nàng ra trước mặt anh, nheo nheo cặp mắt màu tro trong suốt nhìn nàng rồi nói:
- Này Cô Đào Mỏ, anh không phải là đồ đàng điếm đâu nhé. Nếu em xem tiền bạc là quan trọng, thì tối nay anh se mang tiền theo để mời em ăn tối.
Nàng hốt hoảng vì thấy anh quá giận dữ. Nàng chỉ biết anh không mang tiền theo. Trên người anh chỉ có cái quần đùi và quần tắm, rõ ràng không có chỗ cho anh nhét một đồng ten nữa. Vả lại, ăn mộ bữa trưa với bạn bè thì có sao đâu. Nếu anh cứ tiếp tục ăn chực của nàng, nàng có thể từ chối được chứ. Phải chăng nàng sợ rằng anh có ý định lợi dụng nàng.
Nhưng nàng không muốn thấy anh quá giận dữ như thế này.
- Em không cần tiền bạc. Tell, hôm nay em rất vui. Em rất sung sướng khi có anh đến với em như thế này. - Nàng đáp, giọng thật khẽ, hơi run run. Nàng ngước mắt nhìn vào môi anh, đôi môi từ từ dịu lại, nàng bạo dạn nhìn lên mặt anh.
Đầu anh cúi xuống che khuất cả bầu trời, rồi anh đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Môi anh nóng hổi,thôi thúc, đòi hỏi, vì Molly chưa kịp đáp ứng. Hai tay anh lồng vào dưới chiếc áo thụng rồi kéo nàng sát vào người anh. Hai chân anh dang rộng kềm chặt lấy hai chân nàng, nụ hôn kéo dài, dữ dội.
Molly ngất ngây cả người, nàng run lên. Hai chân nàng như muốn khuỵu xuống, hai cánh tay đeo cứng vào cổ anh, kéo anh vào người nàng. Nàng mê mẩn, chỉ còn biết cảm giác kỳ diệu khi anh ôm hôn nàng mà thôi. Máu chảy rần rật trong đầu, tai không nghe tiếng sóng vỗ ì ầm sau lưng nàng nữa. Tim nàng đập thình thịch, hơi thở đứt quãng.
Rồi Tell vồ vập hôn xuống hai má nàng, cắn hai dái tai nàg, hôn xuống cổ, xuống mạch máu đang đập liên hồi dưới cổ nàng. Molly nhắm mắt lại. Cơ thể anh áp sát vào cơ thể nàng, niềm hứng khởi của anh gây cho nàng hứng khởi tột độ. Nàng không muốn giây phút này chấm dứt.
Nhưng ý thức nhắc nhở hai người phải chấm dứt. Họ đang ở trên bãi biển công cọng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xuất hiện. Nàng buộc lòng phải mở mắt ra, ánh nắng chói chang làm cho nàng chóa mắt, người run lẩy bẩy vì ham muốn, mà nàng lại cứ muốn nữa muốn hoài. Nàng lấy làm sửng sốt vì đã đáp lại anh quá cuồng nhiệt như thế này.
- Tell... - Nàng nói nho nhỏ, cảm thấy môi anh còn in trên cuống họng nàng hơi ấm, trí vẫn còn nhớ cảm giác các bắp thịt của anh dưới mây ngón tay của nàng, nhớ đôi vai vạm vỡ và chòm lông ngực trước mắt nàng. Nàng nhớ mãi hình ảnh này... mấy ngón tay nàng miễn cưỡng buông ra, nàng lại miễn cưỡng níu lại, nhưng phải thả tay ra thôi.
- Tell... Cảm phiền nhé, chúng ta phải dừng lại thôi.
- Tại sao? - Anh nhìn vào mắt nàng, ánh mắt anh vừa hừng hực, vừa bực bội lại vừa đam mê. Anh nhìn xuống miệng nàng rồi lại nhìn lên mắt, anh hỏi tiếp - Tại sao, Molly, bộ em không thích à?
- Dạ, thích chứ. - Nàng cố hết sức để nhích người ra khỏi anh, kẻo sợ lại để mất tự chủ - Thích lắm Tell à, nhưng hiện chúng ta đang ở nơi đông người mà.
Anh nhìn nàng mỉm cười, lòng ham muốn dịu dần, né hài hước lại xuất hiện trên mặt anh. Anh hỏi:
- Cô Đoan Trang sợ phải không?
- Ừ, em nghĩ là chúng ta nên...
- Việc chúng ta nên làm là về chỗ trại của anh ở. Ở đấy xa chỗ có người đến hàng dặm đườg. Cả buổi chiều, và tối, ta ngủ cùng nhau.
Hai má nàng ửng hồng, nàng đẩy vai anh ra.
- Em không thể làm thế được đâu. - Nàng nói thật kẽ.
Anh để nàng nhích người lui, hai tay vẫn để hai bên hông nàng. Anh thở dài đáp:
- Ừ, anh cũng nghĩ là em không thể làm thế được!
Molly đưa mắt nhìn qua vai trái của anh, nàng nhìn khắp bãi cát trắng xóa. Vì sóng lớn, nên không có người ra giỡn sóng phơi nắng. Nhưng cũng có thể có người đi dạo lắm chứ.
- Này em, đằng kia có mấy cái võng đấy. Chúng ta đến nghỉ trưa cho tiêu cơm một chút rồi đi bơi sau. - Tell nói, anh từ từ vuốt hai bàn tay dọc theo hông nàng đến phía dưới chiếc áo rộng có diềm đăng-ten. Anh nắm tay nàng dẫn đi băng qua bãi cát đến mấy cái võng lớn treo dưới một chòi lá. Nằm trên võng tránh nắng, gió ngoài biển thổi vào, cảnh Thái Bình Dương mênh mông bát ngát, thật là một chỗ nằm lý tưởng để ngủ một chút sau giờ ăn trưa.
Tell ngồi trên mép chiếc võng thứ nhất, anh quay người Molly để nàng nhìn anh. Vừa mỉm cười hóm hỉnh, anh vừa lần hai bàn tay dưới áo nàng dọc theo hai bên hông, vuốt ve làn da mịn màng ở phía sau lưng nàng. Anh duỗi hai chân kéo nàng vào người anh, nàng nhìn rõ những nếp nhăn li ti tỏa ra từ cặp mắt màu tro của anh.
Tim nàng muốn ngưng đập, và khi cảm giác đê mê như hồi nãy bắt đầu dấy lên trong người, nàng thấy trống ngực đập thình thịch liên hồi. Nàng thở hổn hểnh, hai tay để trên hai cánh tay khỏe mạnh rám nắng của anh.
- Em cởi áo ra đi, ở đây không cần đến áo nữa. - Anh nói, giọng trầm xuống nghe khàn khàn rất khêu gợi.
Nàng nhìn vào mắt anh, cảm thấy thích thú, ham muốn.
Mắt không rời khỏi anh, nàng đưa tay tìm dải buộc thứ nhất, mò mẫm tìm dải thứ hai rồi tháo ra khỏi gút thắt. Chiếc áo rộng trên người nàng rung rinh trong cơn gió nhẹ. Molly tháo dải buộc thứ hai, nàng nhớ lại cung cách Tell tháo dải buộc áo nàng hồi nãy, nàng bắt chước những động tác của anh, để dải buộc từ từ lọt qua các kẽ ngón tay. Khi nàng sờ đến dải thứ ba, Tell thốt lên nho nhỏ trong họng:
- Em ơi, em làm anh điên lên mất. Em có chịu tháo ra nhanh không nào?
Nàng mỉm cười, từ từ tháo cái nút thắt ra. Khi hai tà áo đã mở rộng, Molly ưỡn ngực để cởi nó ra khỏi vai. Nàng cởi xong, để cái áo đung đưa trên máy ngón tay một hồi rồi từ từ thả xuống cát.
Tell kéo nàng vào gần anh và hôn nàng.
Molly rên rỉ, hai tay nàng ôm lấy đầu anh, kéo anh áp vào người nàng.
Tell tựa lưng ra sau, lôi nàng lên người anh, nhìn vào mắt nàng, anh hỏi:
- Cô Đoan Trang ra sao rồi đây?
- Em sợ bị mất tiêu trên bãi bể mất... - Molly đáp, người áp vào người anh.
Hai người cười đùa vui vẻ. Bỗng nàng ngước mắt giật mình thấy một toán khoảng năm sáu người đi ngoài bãi về phía có sóng biển. Nàng cố vùng đứng dậy để Tell thả nàng ra.
- Đồ mắc dịch. - Anh nói, vừa ngồi dậy, nhìn những người mới đến. Họ ở khá xa nên không thấy được vẻ mặt của anh, họ vui vẻ đưa tay vẫy chào.
Anh lại nằm xuống võng, đưa tay kéo Molly nằm xuống bên anh.
- Em yên chí, chúng ta tạm nghỉ một chốc, đợi cho đến khi họ đi hết đã.
Molly chỉ còn biết nằm nghỉ sát bên cạnh Tell; nằm cách ra sẽ nguy hiểm vì cái võng chật hẹp đung đưa rất dễ làm cho họ ngã. Nàng nằm sát vào người anh từ vai cho đến đùi, chưa bao giờ nàng thấy cơ thể anh rõ ràng như thế này. Nàng nắm mắt lại, cố lấy lại tư thế, cố giữ mình bình tĩnh để khỏi hành động điên cuồng.
Đang loay hoay xoay xở, nàng chợt thiu thiu ngủ.
Khi Molly thức dậy, mặt trời đã xế bóng. Nàng nhận ra mình đang nằm vắt trên người Tell, đầu tựa lên ngực anh, một cánh tay ôm quàng lên anh. Nàng chớp mắt ngồi dậy, nhìn thấy anh đang mỉm cười nhìn nàng, nụ cười hóm hỉnh quen thuộc.
- Xem em như ngủ say sau khi, chứ không phải trước khi ta yêu nhau. - Anh nói nho nhỏ.
Nhận ra thực trạng, nàng bèn tụt xuống khỏi võng, lật cái võng lên làm cho Tell ngã nhào xuống đất. Nàng thộp cái áo trên cát rồi đâm đầu chạy về phía hồ tắm, vừa chạy vừa mặc áo vào, hai tay lóng ngóng buộc dải áo lại.
- Molly!
Nàng không phải là cô gái lẳng lơ, cũng không phải cô gái có tương lai để đến nỗi phải dan díu với một anh chàng chăn bò nghèo khổ không đồng xu dính túi. Mà nào anh ta có hề nói năng gì đến chuyện ấy cho cam.
- Đồ mằc dịch! - Nàng nghe giọng anh hét lên phía sau.
Molly chạy nhanh hơn nữa.
Nàng chay thật nhanh, Tell không đuổi kịp. Nàng rất đỗi ngạc nhiên, nhưng nàng không dừng lại để xem thử anh đang làm gì ở phía sau. Nàng không thèm lưu tâm. Nàng chỉ muốn chạy cho khỏi anh, cho rảnh trí. Nàng không có việc gì phải mắc mớ với anh chàng chăn bò Texas nguy hiểm này.
Khi nàng chạy đến chiếc xe jeep, thì nàng không còn thấy bóng dáng của anh nữa. Nàng lấy làm ngạc nhiên một lúc. Với cặp giò cao như thế, anh sẽ đuổi kịp nàng mấy hồi. Mặc kệ, anh muốn đến đây mà. Cứ để cho anh kiếm cách mà về.
Nàng cài số xe, lái phóng đi như những người lái xe jeep khác ở đây, phóng nhanh chạy ẩu.
Đêm đó, nàng có ý đợi Tell đến sân phòng trọ, nàng vào phòng mở máy điều hòa lên và kéo hết màn cửa lại. Thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt nhìn ra ngoài, nhưng chẳng thấy anh đến.
Mặc dù rất băn khoăn trong lòng, nhưng nàng vẫn không hề thất vọng. Nàng đến Mexico để làm việc, chứ không phải đến để vui chơi với mấy anh chàng chăn bò nghèo đi mua vui.
Sáng hôm sau, bà Beverly vẫn chưa có ý định viết tiếp, cho nên Molly quyết định đi xem Acapulco cho biết. Nàng biết đường ra chỗ xe đậu hôm trước, khi đi với bà Beverly, rồi từ đó nàng có thể đi quanh thành phố. Vì con đường Aveniola Sostera Miguel Aleman chạy men theo bãi biển từ đầu đường cho đến cuối đường, cho nên nàng chỉ có việc đi ra phía biển là tìm được đường trở về.
Mặc một cái quần đùi xanh ngắn ngủn và chiếc áo vải màu hồng, nàng phân vân suy tính. Ở Acapulco, người ta không quen mặc đồ lót, mà nàng thì trước đây đâu có thói quen ăn mặc đơn sơn như thế đâu.Thế nhưng, khắp đường phố ở đây đều nóng bức, ăn mặc như thế này mới chịu được. Buộc tóc cao lên cho mát, nàng liền nghĩ đến việc cắt tóc ngắn đi. Với thời tiết như thế này, phải thế mới tiện, và bà Beverly đã cho biết họ còn ở lại đây nhiều tuần nữa. Khi nàng nghĩ đến lời khuyên của Tell, nàng vội quay mặt đi không nhìn vào gương nữa. Nàng không muốn cắt tóc để làm vừa lòng anh ta!
Molly tìm ra bãi đậu xe không mấy khó khăn. Nàng bước theo con đường chính, hai bên san sát các cửa tiệm buôn bày hàng bên cửa sổ. Nàng nhìn hàng hóa trưng bày dọc hai bên vĩa hè nhộn nhịp. Khi đến một khách sạn lớn, nàng dừng lại, suy tính rồi bước vào.
Một giờ sau nàng lại bước ra đường phố, tóc đã cắt ngắn, đầu nhẹ nhàng, cổ mát mẻ. Nàng dừng lại trước một tấm gương nhỏ, nhìn mình trong gương rồi mỉm cười. Nàng đây ư? Nàng cất kính mắt để thấy cho rõ hơn. Những cuộn tóc bay phất phơ trong gió chiều, màu da trên mặt nàng đã sẫm lại sau mấy ngày đến đây, cặp mắt xanh hình như xanh thêm ra. Nàng có vẻ xinh xắn hơn trước. Bất giác, nàng mỉm cười.
Nàng rảo bước xa hơn, mỉm cười sung sướng khi nhìn thấy những cảnh mới lạ. Một chàng trai đi ngược chiều toét miệng cười với nàng, nhìn vào mắt nàng, rồi dừng lại khi nàng đi qua trước mặt gã, ánh mắt cứ trân trân nhìn nàng. Molly cảm thấy tinh thần hưng phấn. Có lẽ nàng đã đẹp lên rồi chăng?
Nàng đi vào khu Zocalo, khu trung tâm của Acapulco. Từng dãy gian hàng buôn bán đủ thứ, từ vải vóc áo quần màu sắc rực rỡ, cho đến nón rơm, đồ động, tượng gỗ chạm trỗ tinh vi. Cạnh đó có một công viên bóng mát, với những chiếc ghế dài cho khách ngồi nghỉ. Nhưng đây cũng là chỗ quảng trường đông đúc, du khách tấp nập chen chúc tìm kiếm hàng hóa mua sắm. Cảnh sinh hoạt ồn ào náo nhiệt làm cho Molly chóng mặt, nàng dừng lại để xem.
Khi xem đã chán chê rồi, nàng quay mặt nhìn về phía con đường chính. Bỗng nàng mở to mắt ngạc nhiên. Bên kia đường, Tell đang từ trong một gian hàng bước ra. Anh đi khập khiễn. Nàng hốt hoảng khi nhìn xuống bàn chân anh; một bàn chân quấn trong vải băng trắng toát.
- Tell! - Nàng gọi lớn, vừa đi về phía anh.
Anh nhìn quanh khi nghe tiếng nàng gọi, nhưng mãi cho đến khi nàng đến gần, anh mới nhận ra nàng. Anh mở to mắt tròn xoe nhìn nàng, miệng cười sung sướng. Anh nhìn lướt trên người nàng và Molly bất chợt nhớ ra bộ quần áo nàng mặc trên người là do anh đã chọn cho nàng mua.
- Tuyệt, em không đẹp hơn ư? - Anh nói, đưa mắt nhìn kỹ mái tóc cắt ngắn trên đầu nàng.
Nàng e lệ sung sướng khi nghe anh khen, mặt ửng đỏ khi nhớ ra lý do khiến nàng cắt tóc ngắn, đó là vì anh đã khuyên nàng như thế. Nhưng nàng đã nhanh nhẩu lên tiếng:
- Em không cắt tóc vì anh đã khuyên đâu nhé.
- Tất nhiên là không rồi. - Giọng anh hóm hỉnh như báo cho nàng hay anh không tin vào lời nàng đâu.
Anh khập khiễng đến bên nàng, cặp mắt long lanh trong ánh nắng. Thế rồi anh coi thường thế sự, nghiêng người hôn lên cổ nàng, nụ hôn ấm áp dịu dàng.
- Tell, bàn chân anh sao thế? - Nàng hỏi, vừa đưa tay sờ vào cánh tay anh và cứ để yên bàn tay như thế. Da anh ấm áp, bắp thịt rắn chắc.
- Anh phải đánh đòn em mới được. Molly à. Khi em thình lình bỏ chạy đi, anh đuổi theo em.Anh đã dẫm phải vỏ nghêu sắc cạnh, rách bàn chân. Phải khâu hai mũi. Anh đang đi nghỉ hè, cho nên chẳng đi bệnh viện làm gì.
- Ôi, Tell, em xin lỗi!
- Đúng, em phải xin lỗi mới được. Mà tại sao em lại bỏ chạy đi như thế? - Anh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Em... có chuyện... Em thấy... - Nàng ấp úng. Làm sao nói cho anh biết lý do nàng bỏ chạy được? Nàng phân vân.
- Đồ quỷ! Molly, anh nói cho em biết, nếu em không muốn thì chúng ta không yêu nhau đâu. Cả đời anh, anh chưa hề làm thế với ai, thì với em, anh cũng thế thôi.
- Em có nghĩ anh sẽ làm thế đâu! - Nàng đáp, vẻ khổ sở ra mặt. Nhưng đồng thời nàng lại đâm ra phân vân, tự hỏi không biết mình có thật nghĩ là anh sẽ không làm thế?
- Còn nếu vì vấn đề tiền bạc... - Vừa nói anh vừa đưa tay vào túi.
- Không, không, không phải vì tiền bạc. Tell à, thú thật là em thấy phải về thôi. Em xin lỗi đã làm anh phật ý.
- Mình không lấm cát tức là không phải đôi cắm trại, mà anh thì lại phải kiêng nước mặn vài hôm nữa, nhưng dù sao cũng không quan trọng. Em ra phố làm gì đấy? Bà chủ em ở đâu đây hả? - Anh nhìn quanh khu thị tứ đông đúc, người đủ quốc tịch đang chen chúc nhau. Bà Beverly thấp nhỏ, nếu bà có ở đây, chắc bà cũng sẽ bị khuất đi trong đám người đông đảo như thế này.
- Không. Hôm nay bà ấy bận đi thăm bạn bè. Em được nghỉ cả ngày.
Mặt Tell tỉnh bơ, anh lại có vẻ muốn bỏ đi. Molly cảm thấy đau khổ. Hôm qua, khi nghe nàng nói nàng được nghỉ một ngày, anh liền tỏ ý muốn cùng đi chơi với nàng. Thế mà hôm nay, anh không tỏ ý muốn cùng nàng đi chơi. Nàng không trách anh, nàng đã làm cho anh nổi giận mà. Nàng nhìn xuống bàn chân anh, ước gì hôm qua nàng đừng hành động khinh suất như thế! Thực ra thì nàng luôn luôn ước mong được gặp Tell.
Khi nghe nàng nói, anh chỉ đáp cụt lủn:
- Anh đoán em đi mua hàng.
- Em cũng muốn đi xem phong cảnh một chút. Em không biết khi nào mới có được ngày nghỉ nữa, cho nên hôm nay em tranh thủ đi xem phong cảnh luôn thể. - Nàng nhìn anh, lòng mong sao anh mời nàng cùng đi chơi cả ngày với anh. Nàng mong được cùng đi với anh.
- Hôm nay mà đi chơi thì tuyệt, mặc dù đến trưa trời có thể nóng đấy. Chúc em vui chơi thoải mái.
Anh quay người bước xuống đường.
Molly nhìn anh đi, dáng buồn bã. Nàng nghĩ, chắc anh không muốn đi chơi với nàng. Hôm nay anh bận việc gì ư?
- Này, Tell - Nàng vội vã chạy theo anh, cất tiếng gọi - Tell!
Anh dừng lại đợi nàng bước đến, mắt nhìn bộ áo quần ngắn cũn cỡn trên người nàng. Bỗng Molly cảm thấy người nàng phô ra nhiều da thịt quá.
- Anh muốn đi chơi với em không? - Nàng hỏi, lòng hy vọng, lại vừa hồi hộp.
- Em có biết chắc anh đủ tiền trong túi để đi chơi với em không? - Anh đáp, mắt nheo nheo nhìn với vẻ chua chát. Molly hiểu tâm trạng của anh khi nhìn vào ánh mắt anh, anh lại giận rồi đấy!
Nàng thấy thẹn đỏ mặt, biết anh đang nhớ đến lời nàng cho anh là đồ điếm đàng. Nhưng chính anh cũng đã cho nàng là đồ đào mỏ mà...
- Em đãi anh - Nàng nói nho nhỏ - Anh vui lòng nhé.
- Không, anh không cần em đãi. Nếu anh đi chơi với em, chúng mình sẽ chia nhau thôi. Anh trả phần anh, em trả phần em, chi phí đi chơi, mua sắm hay là ăn uống. Bằng lòng không?
Nàng gật đầu chấp nhận các điều kiện của anh liền. Nàng sẽ bằng lòng bất cứ điều gì để được vui chơi với anh trong vài giờ. Tại sao anh làm cho nàng chết mê chết mệt như thế này nhỉ?
- Trước hết ta đi dạo chơi bằng xe ngựa nhé. - Anh đặt một bàn tay lên hông nàng, dẫn nàng đi qua vỉa hè, đến một trong những chiếc xe ngựa trang hoàng vui mắt đậu dọc lề đường.
Molly mỉm cười, lòng thích thú. Anh đã nhận lời ngay. Nếu nàng có những kế hoạch khác thì sao nhỉ? Tuy nhiên, nàng rất sung sướng khi có anh bên mình và nàng sẽ bằng lòng đi bất kỳ đâu mà anh đề nghị. Chắc anh biết rõ những nơi có cảnh đẹp đáng đến xem. nàng cứ để cho anh tùy nghi lựa chọn. Nàng biết gì mà chọn lựa địa điểm tham quan?
Nàng rất hài lòng về cỗ xe ngựa, xe được chùi rửa đánh bóng, trang hoàng bằng những dải lụa đỏ màu sắc và bong bóng cao su. Con ngựa gõ móng trên mặt đường như muốn mời chào nàng lên xe. Tell đỡ nàng bước lên xe đang mở rộng cửa, rồi nói nhanh bằng tiếng Tây Ban nha với người đánh xe. Anh leo lên, ngồi cạnh Molly.
Khi con ngựa bắt đầu cất vó, anh nhìn ra ngoài rồi nói nhỏ với nàng.
- Ta đi tham quan thành phố một vòng. Đây là cách thăm thành phố tuyệt nhất.
Tell có vẻ say mê xem cảnh thành phố Acapulco hơn là quan tâm đến nàng, nhưng rồi Molly cũng mê say ngắm nhìn cảnh vật trên đường đi. Nàng mê say nhìn những cảnh do người đánh xe và Tell chỉ cho thấy, những cảnh tương phản nhau trong thành phố Mexico này đã thu hút sự chú ý của nàng: đó là cảnh những khách sạn nghỉ mát cao ngất lộng lẫy, và cảnh những khu phố cổ, cảnh những nhà hàng, những gian hàng buôn bán trong chợ và những quán ăn lộ thiên ganh đua giành giật với những người hàng rong bán đủ thứ, từ đồ bạc cho đến các bánh quy giòn, những chiếc xe ngựa cổ lỗ sĩ chen chúc cùng những chiếc xe hơi tân kỳ đủ cỡ.
Tell dẫn nàng đến La Quabrada, nơi những người nhào lộn trổ tài nhảy từ trên chóp núi đá xuống biển cao đến gần năm mươi mét, qua một hẻm núi đá hẹp, và phải tính toán sao trước khi nhảy để xuống đến biển vào lúc con nước dâng lên cao. Tính toán sai lầm, người nhảy có thể toi mạng. Ngồi uống nước cam lạnh trên hành lang nhà hàng La Mirador, Molly sửng sốt xem anh chàng nhào lộn trổ tài. Mấy phút sau, anh ta đi khắp nhà hàng, xin tiền thưởng của khán giả. Khi anh ta đến gần nàng, nàng tươi cười đưa cho anh tờ giấy bạc. Liếc mắt qua Tell, nàng thấy anh cũng đưa cho anh chàng nhào lộn tờ giấy bạc như nàng.
- Cứ theo kiểu của tôi mà làm thôi. - Anh khẽ nói, vừa nhìn chằm chằm vào mắt nàng một hồi thật lâu.
Molly quay mặt nhìn đi chỗ khác, nàng không biết tại sao anh lại nhìn nàng một cách lạ lùng như thế. Hôm qua, anh có dè dặt như thế này đâu. Chắc phải có điều kỳ lạ lắm anh mới nhìn nàng như thế này chứ. Molly thấy e ngại vô cùng. Hôm qua, anh vồ vập nàng, hôn hít nàng, ham muốn nàng. Tại sao hôm nay anh lại xa cách lạnh lùng như thế này? Nàng đỏ mặt khi nhớ lại nguyên nhân đã làm cho anh có thái độ như thế. Hôm qua, nàng đã đột ngột bỏ chạy vì sợ. Chỉ hôm qua mà đã có nhiều thay đổi như vậy ư? Có phải nàng muốn anh hôn nàng không?
Cỗ xe ngựa dẫn họ đến quảng trường Juan Alvarez, nằm ở cuối khu Zocalo, để xem thánh đường. Molly chưa bao giờ xem những cái tháp nhà thờ xây theo kiểu Byzantine và một cái chóp đền hình củ hành kiểu Hồi giáo như thế này. Thánh đường nhìn ra quảng trường uy nghiêm, đẹp đẽ.
Pháo dài Las Casitas D’Oro là một di tích lịch sử quý nhất ở Acapulco, được xây dựng để bảo vệ thành phố khi thành phố này trở thành một hải cảng nối liền Mexico với phương Đông. Molly bắt đầu cảm thấy thấm mệt, nhưng nàng sợ Tell biết. Nàng nhìn bầu trời thường trong xanh, đang vần vũ kéo mây đến. Chắc trời sắp mưa? Nàng đã nghe nói đến những cơn mưa rào kéo dài trong vài giờ rồi thôi. Bầu trời đã bắt đầu đen kịt.
Molly sợ khi chuyến tham quan thành phố chấm dứt, anh sẽ bỏ đi mất, nên nàng cố nghĩ ra điều gì đó để nói với anh, hay là làm cho anh hiểu khi tham quan xong, nàng không muốn chia tay với anh. Nàng không biết tại sao hôm nay anh lại cao ngạo như thế. Nếu nàng biết được nguyên nhân, có lẽ nàng đã tìm cách để lấy lại tình bạn ban đầu rồi. Thậm chí hôm nay anh cũng không cười cợt chọc ghẹo nàng nữa.
Hai người đã về đến điểm xuất phát, nàng vẫn không nghĩ ra được điều gì để nói, hầu có thể giữ anh lại khi đã tham quan xong.
- Em rất thích khi đi xem thành phố. - Nàng nói. Nàng cắn môi khi nghe giọng mình có vẻ đoan trang quá. Nhưng câu nói đã có hiệu quả tốt vì khi nghe nàng nói, anh đã nhìn nàng với ánh mắt vui tươi thường thấy trước đây.
- Em biết - Nàng tiếp, trước khi anh kịp nói: “Lại tỏ ra đoan trang đứng đắn” - Nhưng em nói thật đấy. Đi như thế này hơn là đi một mình.
- Anh sung sướng khi thấy em thích chuyến đi chơi này. - Bây giờ đến lượt anh lại tỏ ra đoan trang đứng đắn. Anh không có vẻ gì là anh chàng Texas láo xược đã làm cho nàng bực mình hết.
- Chân anh đau phải không? - Nàng hỏi.
- Phải, anh thấy đi bộ quả thật khó chịu vô cùng. Hôm nay đi như thế này chắc đủ rồi, anh phải về trại thôi.
- Em đưa anh đi bằng xe jeep nhé?
Anh bước xuống khỏi chiếc xe ngựa, nói một hồi với người lái xe và đưa anh ta một xấp giấy bạc. Molly cùng nhảy xuống rồi đến đứng bên anh.
- Phần của em bao nhiêu?
Anh im lặng một hồi khiến nàng tưởng anh không trả lời. Cuối cùng anh đáp:
- Khoảng mười hai đô-la Mỹ.
Nàng làm một bài tính trong óc, lấy tiền Mexico ra, cẩn thận đếm. Đóng ví tiền lại, nàng ngước mắt nhìn anh, hỏi:
- Anh muốn về trại không? Để em giúp anh nấu bữa ăn tối.
Nếu anh không muốn nàng đến, anh sẽ nói liền. Nàng nín thở, cứ sợ anh nói anh không muốn nàng đến.
Anh nheo mắt ra vẻ thích thú, và đây là lần đầu tiên anh cười trong suốt buổi chiều. Anh đáp:
- Muốn lắm chứ, anh rất muốn được em đưa về. Xe jeep em để ở đâu?
Molly cảm thấy hạnh phúc tràn trề khi nàng dẫn anh đến chỗ xe đậu. Những giây phút được gần bên anh chưa hết. Nàng sẽ thấy nơi anh ở, và sẽ cùng anh ăn tối với nhau. Nàng không muốn nghĩ điều gì khác, vì nàng sợ những ý nghĩ ấy sẽ thành sự thật mất. Nàng muốn những giây phút trước mắt là những giây phút nàng được sống với Tell.
Cảm Xúc Cảm Xúc - Barbara Mcmahon Cảm Xúc