Số lần đọc/download: 2415 / 49
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Chương 4
T
ôi sẽ kể với bạn điều này, ngay trên các đường phố gọi là trung bình của New York, nơi thứ duy nhất khó kiếm là một chiếc taxi giữa trời mưa, chúng tôi đang cố quay đầu xe trong một buổi chiều tháng Chạp tàn nhẫn và ảm đạm.Nếu như thứ gì có thể tác động đến tình cảm sâu sắc nhất, rắn như thép cuộn của cư dân thành phố New York, tôi chắc là cảnh tượng huy động cả gia đìnhBennett - Chrissy ba tuổi, Shawna lên bốn, Trent lên năm, cặp song sinh Fiona và Bridget lên bảy, Eddie lên tám, Ricky lên chín, Jame lên mười, Brian mười mộtvà Juliana mười hai tuổi; tất cả vận quần áo Chủ nhật tươm tất và lần lượt đi sau tôi, như một thói quen.
Tôi cho rằng lẽ ra mình nên cảm thấy may mắn khi hiểu được rằng tính bản thiện của loài người chưa hoàn toàn khô cạn trong cái thành phố chán ngấy này.Lúc cha con tôi nhận được những cái gật đầu nhẹ và nụ cười ấm áp của những người tản bộ, đẩy xe nôi,những công nhân xây dựng và người bán bánh mì kẹp xúc xích từ lối ra của xe điện ngầm cạnh Bloomingdale trên đường đến đại lộ Một, tôi đã hoàn toàn lẫn lộn.
Đầu tôi bộn bề nhiều thứ quá.Người New York duy nhất có vẻ không giống như đang đến một bữa tiệc linh đình là ông già mặc áo khoác của bệnh viện đang say sưa hút thuốc và đẩy cái xe truyền dịch, tránh đường cho chúng tôi tới lối vào cánh cuối của Trung tâm Ung thư trong Bệnh viện New York.
Tôi cho rằng ông ta cũng có nhiều điều bận bịu trong tâm trí như tôi vậy.Tôi không biết Bệnh viện New York tuyển nhân viên mới cho những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối từ đâu, nhưng theo phỏng đoán của tôi, phòng nhânsự đã may mắn được thánh thần ban cho những người vô cùng nhân hậu.
Lòng trắc ẩn của họ thật bền bỉ, họ đối xử với tôi và gia đình tôi tử tế đến mức kinh ngạc.Lúc đi qua chỗ Kevin luôn tươi cười ở bàn tiếp tân và Sally Hitchens như thiên thần, chủ nhiệm Khoa Điều dưỡng, tôi phải ngẩng đầu và cố gật một cái yếu ớt đáp lại họ.Phải nói rằng, tôi không cảm thấy tỏ ra dễ gần gũi sẽ làm sự việc nhẹ nhàng hơn.
- Ồ, anh nhìn này, Tom, - một phụ nữ trung niên, rõ ràng là khách, nói với chồng trong thang máy. - Một giáoviên đưa học sinh vào hát mừng Giáng sinh. Dễ thương không kia chứ? Chúc các cháu Giáng sinh vui vẻ!Chúng tôi hiểu ngay. Tôi là người Mỹ gốc Ireland, nhưng tất cả bọn trẻ đều là con nuôi.
Trent và Shawna là người Mỹ gốc Phi; Ricky và Julia là dân Hispanic;Jane là người Triều Tiên. Chương trình ưa thích của đứa bé nhất là Chuyến xe đến trường kỳ diệu. Khi chúng tôi mang DVD về nhà, nó kêu toáng lên:- Bố ơi, đây là chương trình nói về nhà mình!Cho tôi một bộ tóc giả bù xù, đỏ rực, tôi sẽ thành ông Frizzle cao một mét tám mươi nhăm, nặng chín mươi ký.
Chắc chắn chẳng giống tôi tí nào, một thám tử lâu năm trong Đội Điều tra các vụ giết người của NYPD, là người dàn xếp, thương lượng, làm mọi việc cần thiết khi có người cần đến.- Các cô bé, cậu bé có biết bài It Came Upon a Midnight Clear không? - Người đàn bà bám theo chúng tôi dai dẳng.
Tôi định nói toạc ra sự ngu dốt của bà ta thì Brian, con trai cả của tôi liếc nhìn thấy tôi bực bội và vội nói ngay:- Thưa bà, không ạ. Cháu xin lỗi. Chúng cháu không biết ạ. Nhưng chúng cháu biết bài Jingle Bells.Suốt đường lên tầng Năm kinh khủng, mười đứa trẻ của tôi say sưa hát Jingle Bells, và lúc chúng ào ra khỏi thang máy, tôi thấy những giọt nước mắt hạnh phúc long lanh trong mắt người đàn bà.
Tôi hiểu rằng bà ta không ở đây vào kỳ nghỉ lễ, rằng con trai tôi đãcứu vãn tình thế cừ hơn cả một nhà ngoại giao LiênHiệp Quốc, và chắc chắn là giỏi hơn tôi rất nhiều.Tôi muốn hôn lên trán nó, nhưng những đứa trẻ mười một tuổi thà chết còn hơn bị hôn, vì thế tôi chỉ vỗ nhẹ vào lưng nó theo kiểu đàn ông, lúc chúng tôi xuống một hành lang im lìm, trắng muốt.
Chrissy vòng tay ôm Shawna, "người bạn tốt nhất" như nó vẫn gọi, hát đoạn thứ hai bài Rudolph the Red- Nosed Reindeer lúc chúng tôi đi qua chỗ các điều dưỡng viên.Có lẽ bọn trẻ là những khoảnh khắc quý giá sống động, những thân hình nhỏ bé mặc quần áo, tóc buộc đuôi ngựa nhờ sự chăm chút quá ư tỉ mỉ của các chị lớn, Juliana và Jane.
Các con tôi thật đáng yêu. Thực sự là đáng ngạc nhiên. Giống nhiều người khác, gần đây chúng đã tiến bộ vượt bậc, đôi khi khó mà tin nổi.Tôi đoán điều đó chỉ khiến tôi làm vướng chúng thôi. Chúng tôi rẽ ở cuối hành lang thứ hai và thấy mộtphụ nữ mặc bộ váy áo hoa phủ kín thân hình chỉ cònkhoảng bốn mươi ký, chiếc mũ Yankees che kín mái đầu không một sợi tóc, ngồi trên xe đẩy ở cửa phòng số 513 mở sẵn.