Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5 - Nghỉ Hè
áng hôm sau, tất cả đều hân hoan vì kì nghỉ hè đã bắt đầu. Bữa điểm tâm diễn ra trong không khí vui vẻ. Bỗng bà Jo thốt lên:
– Hãy nhìn kìa! Một con chó!
Trên ngưỡng cửa, một con chó giống levrier xứ Ê-cốt to lớn đang đứng yên, nhìn thẳng vào Dan.
– Chào anh bạn! Cậu không thể chờ đến khi tớ đến đón được à? Cậu đã lén bỏ đi chứ gì?
Chú chó đặt chân lên vai chàng trai sủa phản đối.
– Được rồi! Don không bao giờ nói dối!
Trong khi Dan choàng tay ôm con thú to lớn kia thì qua cửa sổ cậu nhìn thấy một người đàn ông và một con ngựa đang đi tới.
– Con đã để đồ đạc của con lại nhà trọ tối hôm trước vì không biết sẽ gặp lại mọi người như thế nào. Hãy ra xem Octoo, con ngựa rừng cái của con đi, một con ngựa đẹp thực sự!
Dan bước ra, theo sau là cả gia đình, để chào đón kẻ mới đến. Mặc vẻ khổ sở của người đàn ông đang cố giữ nó lại, con ngựa định bước lên mấy bậc thềm vì nó nôn nóng đến cạnh chủ.
– Hãy để yên cho nó! - Dan nói. - Nó có thể leo trèo như một chú mèo và nhảy như một chú nai. Thế nào cô gái, cô muốn chạy một vòng chứ? - Cậu hỏi con vật tuyệt đẹp đang đi về phía cậu và hí vui vẻ.
– Đây là một con ngựa đáng để cho ta chăm sóc. - Ted nói đầy thán phục, hi vọng cậu được chăm sóc nó trong khi Dan đi vắng.
– Cặp mắt nó mới thông minh làm sao! Ta có thể nghĩ con ngựa muốn nói điều gì đó! - Bà Jo nói.
– Bằng cách riêng của mình, nó nói chuyện như con người vậy và có thể hiểu tất cả, phải không cô gái? - Dan nói, áp má vào má con ngựa cái thân yêu.
– Thế “Octoo” có nghĩa là gì? - Rob hỏi.
– “Tia chớp”, và đó là một cái tên xứng đáng với nó, như em có thể thấy. Diều hâu đen đã đổi nó lấy khẩu súng của anh. Bọn anh đã có một quãng thời gian thật đẹp ở đấy. Con ngựa đã nhiều lần tránh cho anh khỏi tình huống khó chịu! Các bạn có nhìn thấy vết sẹo này không?
Dan chỉ một vết sẹo nhỏ bị che phân nửa bởi bờm ngựa dài, và luồn tay quanh cổ Octoo, cậu kể lại câu chuyện:
– Một hôm, Diều hâu đen và con đuổi theo một đàn bò rừng. Nhưng vì bọn con không tìm thấy chúng, nên thức ăn bị thiếu. Bọn con đang ở cách sông Red Deer, nơi bọn con cắm trại khá xa. Con nghĩ là bọn con sẽ toi mạng mất, nhưng người bạn đồng hành can đảm của con đã bảo: “Tớ sẽ chỉ cho cậu cách để có thể sống sót trong khi chờ đợi đàn bò rừng”. Bọn con đã dừng lại nghỉ đêm cạnh một cái ao nhỏ. Không một bóng người quanh đó, cả một con chim cũng không. Chỉ thấy đồng cỏ mênh mông. Và mọi người có biết bọn con làm gì không?
Dan nhìn tất cả các gương mặt quanh cậu.
– Các anh đã ăn mấy con sâu như người Úc đã làm. - Rob nói.
– Các con đã nấu cỏ hoặc lá cây. - Bà Jo thêm vào.
– Các con đã nuốt đầy dạ dày đất sét, như vài bộ lạc đã làm. - Ông Bhaer gợi ý.
– Các cậu đã giết một con ngựa! - Tom thốt lên, luôn luôn say sưa khi nói đến máu đổ.
– Mọi người chưa đoán ra đâu! Bọn con chỉ lấy máu của một con ngựa. Hãy nhìn đây! Bọn con đã để cho máu chảy vào một cái ca và thêm vào đó mấy lá hoa sơn rừng cùng một chút nước rồi đun lên. Rất ngon, và bọn con đã ngủ một giấc ngon lành.
– Nhưng chắc chắn là không phải Octoo rồi! - Josie thốt lên, vừa vuốt ve con vật với vẻ thiện cảm.
– Không ảnh hưởng gì đến nó cả. Diều hâu đen bảo ta có thể sống như thế trong vài ngày và tiếp tục đi mà ngựa không hề bị ảnh hưởng. Nhưng ngày hôm sau, bọn con đã tìm thấy đàn bò rừng, thế là con đã giết con bò mà con mang cái đầu về đó.
– Thế cái dây da này dùng để làm gì vậy? - Ted hỏi khi đang chăm chú xem xét bộ yên cương của người da đỏ, chỉ có một sợi dây cương duy nhất, một sợi dây thòng lọng và dải băng bằng da mà cậu muốn biết công dụng.
– Người ta bám vào đấy khi tuột theo sườn ngựa để thoát khỏi kẻ địch mà vẫn phi nước đại. Để anh biểu diễn cho em xem.
Dan nhảy lên mình ngựa. Ngay lập tức con ngựa cái bắt đầu phi nước đại trên bãi cỏ. Bỗng người ta có thể nghĩ là nó đã hất người đang cưỡi nó xuống, tuy nhiên không thấy người này rơi xuống đất. Chàng kị sĩ lại xuất hiện và tuột người sang sườn bên kia để mọi người có thể chiêm ngưỡng trò nhào lộn của cậu. Nhưng Dan còn làm hơn thế nữa…
Đang phi nước kiệu, cậu nhảy xuống ngựa và lại leo lên nhiều lần, chạy bên cạnh con ngựa vừa giữ chặt dây cương, lại lên yên và nhìn về phía sau và làm tiếp bao nhiêu là động tác, trò nào cũng hấp dẫn.
Đấy là một cuộc biểu diễn thật hay. Ta có thể nghĩ mình đang ở đồng cỏ lớn và thế là cuộc sống ở đây, tại Plumfield, dường như bỗng chốc có vẻ hơi buồn chán và đơn điệu.
– Còn hay hơn cả ở rạp xiếc! - Bà Jo thốt lên và ao ước mình còn là một cô bé gái để có thể phi ngựa như thế. - Ta nghĩ là Nan sẽ rất bận rộn với việc cứu chữa tất cả các ca gãy xương. Ted chắc chắn sẽ làm gãy nhiều xương của nó vì muốn tranh đua với anh Dan!
– Một vài cú ngã sẽ không hại gì, và những niềm vui mới này sẽ rất tốt cho nó. Nhưng anh e rằng Dan sẽ không bao giờ có thể bằng lòng với việc đi theo sau một cái cày sau khi đã cưỡi một chú ngựa nhanh như thế này. - Ông Bhaer nói.
Con ngựa cái nhảy qua rào, chạy ngược theo lối đi như thể nó sắp bay lên và dừng lại, người rung lên vì kích động, chỉ chờ đợi một tiếng ra lệnh của chủ để làm theo. Dan nhảy phóc xuống đất, chào khán giả và chờ đợi sự hoan hô của mọi người.
Cậu được khen nức nở, nhưng cậu hạnh phúc vì con ngựa của cậu hơn. Ted đòi học ngay và chẳng mấy chốc em đã quen với bộ yên cương kì quặc kia. Em thấy Octoo hiền như một chú cừu non và phi nước kiệu về phía trường học để cho mọi người chiêm ngưỡng. Bess đã chứng kiến cảnh tượng từ xa và giờ bước đến gần. Tất cả đều tụ tập trên sân thượng trong khi Dan mở một cái thùng lớn mà người ta vừa mang đến.
Thông thường Dan rất ghét khi đi du lịch mà phải mang theo nhiều hành lí. Nhưng giờ đây có chút ít tiền, cậu đã mang theo cả một bộ sưu tập những chiến lợi phẩm mà cậu có được nhờ cây cung, ngọn lao và cậu mang chúng về để tặng bạn bè.
“Chúng ta làm mồi cho mấy con nhậy đây”, bà Jo nghĩ trong khi Dan lôi ra khỏi chiếc thùng một miếng da chó sói để làm ấm đôi chân của bà, một mảnh da gấu cho phòng làm việc của ông Bhaer và những bộ quần áo người da đỏ có trang trí bằng đuôi chồn cho mấy cậu con trai.
Nếu như các món quà đó hơi quá ấm đối với thời tiết lúc bấy giờ, thì chúng cũng vẫn được đón nhận thật vui vẻ.
Ted và Josie cải trang ngay lập tức và hét vang những tiếng thét tham chiến, tấn công ngôi nhà với mấy cái rìu, cung và tên, cho đến khi mệt lử.
Các cánh chim, các loại cỏ đầy lông tơ của đồng cỏ lớn, các đai nịt có kết vỏ ốc, các thứ bằng ngọc trai, bằng vỏ cây và lông chim khiến cho các cô gái thích thú. Những mẫu đá và đầu mũi tên thu hút sự quan tâm của ông giáo sư. Sau cùng thì chiếc thùng trống trơn, Dan tặng ông Laurie nhiều bản nhạc của người da đỏ khá buồn được khắc trên vỏ cây bulô.
– Chỉ còn thiếu một cái lều trên đầu chúng ta để cho mọi thứ thật hoàn hảo. Có lẽ tốt hơn hết ta cho mọi người ăn bắp với thịt sấy khô, các chàng trai à. Không ai còn muốn ăn thịt cừu với đậu Hà Lan sau buổi họp mặt tuyệt vời này. - Bà Jo nói và nhìn cảnh lộn xộn vui mắt đang bày ra ở sảnh.
Vài người ngồi ngay trên thảm sàn, những người khác thì đeo đầy lông chim, giày da lộn hoặc hạt ngọc trai.
– Mõm nai sừng tấm, lưỡi bò rừng, bít tết thịt gấu và xương có tủy rán sẽ rất thích hợp. Nhưng một thay đổi nhỏ không làm con ngại. Thế thì mẹ cứ mang con cừu non cùng với rau cải của mẹ đến đi. - Dan nói trong khi ngồi ngất ngưởng trên chiếc thùng của cậu như một thủ lĩnh da đỏ giữa bộ lạc của mình.
Các cô gái bắt đầu dọn dẹp, nhưng không có kết quả. Tất cả những gì các cô đụng đến đều dính đến một câu chuyện khiến các cô run lên, cho dù câu chuyện đó buồn cười hay man rợ. Nếu ông Laurie không lôi kéo Dan đến chỗ ông thì các cô gái thật khó hoàn thành công việc của mình.
Kì nghỉ hè đã bắt đầu như thế đó và thật lạ lùng khi ta thấy sự trở về của Dan và Emil đã mang lại sự bận rộn như thế nào trong cuộc sống êm đềm của gia đình. Ta có thể nói một ngọn gió tươi mát mà cả hai mang theo đã đem thêm sức sống cho mỗi người.
Vài học viên ở lại trường trong kì nghỉ hè. Plumfield và Núi Thơ làm tất cả để cho kì nghỉ ở đây thoải mái đối với họ. Nhiều học viên đến từ những tiểu bang xa xôi và từ những gia đình nghèo: họ có ít dịp, ngoài Plumfield ra, trau dồi kiến thức và vui đùa. Emil, nhờ vào tính tình vui vẻ của cậu, thật thoải mái, cả với các chàng trai cũng như các cô gái. Dan cảm thấy có chút e dè nhất định đối với các học viên nữ xinh đẹp. Khi đi gần các cô, điều thường xuyên xảy ra vì các cô luôn muốn bầu bạn với cậu, cậu không được thoải mái cho lắm vì muốn tỏ ra mình là một người đàn ông có giáo dục và để không mắc phải sự vụng về nào, cậu giữ ý hơn. Nếu như cậu không nói năng gì, thì mọi người cũng thấy cậu rất dễ thương và gọi cậu là “Người Tây Ban Nha” vì cặp mắt đen của cậu nói lên nhiều điều hơn lời nói. Những con người thùy mị kia tìm cách tỏ cho cậu thấy sự quan tâm của họ đối với cậu bằng mọi cách, cách nào cũng dễ thương.
Cậu nhận thấy rõ điều đó và cố gắng tỏ ra xứng đáng: cậu chú ý đến lời lẽ của mình, làm dịu bớt phong cách hoang dã và cố gắng gây ấn tượng tốt. Không khí gia đình làm ấm trái tim cô đơn của cậu. Môi trường văn minh đã động viên cậu. Những thay đổi xảy ra trong thời gian cậu vắng mặt, trong con người cậu cũng như ở những người khác, đã mang đến cho ngôi nhà cũ dáng vẻ của một thế giới mới. Sau cuộc sống ở California, thật là tuyệt vời và êm ái khi được sống ở đây, bao quanh bởi những gương mặt thân thuộc và tin cậy.
Các buổi dạo chơi bằng ngựa hoặc bằng thuyền, các buổi dã ngoại, các buổi tối hòa nhạc, các buổi khiêu vũ ngoài trời và các buổi trình diễn kịch tiếp nối nhau không ngừng. Không thiếu lí do để giải trí.
Bess đã giữ lời: cô đã để cho bụi bám vào các khuôn mẫu thân quen của mình. Cô vui đùa với các bạn hoặc học nhạc với bố, người rất vui mừng khi thấy đôi má của cô hồng lên và nghe tiếng cười của cô vang lên.
Josie ít cãi vã với Ted hơn. Dan có cách nhìn khiến em bình tĩnh lại ngay lập tức và cái nhìn đó cũng ảnh hưởng đến cậu em họ bướng bỉnh. Nhưng Octoo còn có nhiều ảnh hưởng với chàng trai hăng hái này hơn. Sức lôi cuốn của con ngựa cái làm lu mờ sức hấp dẫn của chiếc xe đạp ngày trước đã từng làm cho cậu thích thú. Mẹ cậu rất đỗi vui mừng vì bà lo ngại thân hình cao gầy của cậu vọt lên nhanh quá, cậu có thể phát triển cơ bắp khi từ sáng đến tối cưỡi con vật đầy sức sống đó.
Trong thời gian đó, Demi bận rộn với việc chụp ảnh. Đôi khi cậu thực hiện được nhiều bức ảnh đẹp, nhờ cái gu tinh tế và sự nhẫn nại vô bờ bến của cậu. Con người rất ăn ảnh Dan luôn sẵn sàng để cho cậu chụp trong bộ trang phục của người Mễ Tây Cơ, cùng với con ngựa cái và con chó quý báu. Bess cũng là một trong các người mẫu Demi ưa thích nhất. Demi còn nhận được một giải thưởng ở cuộc triển lãm ảnh của những nhiếp ảnh gia nghiệp dư cho một bức ảnh chụp cô em họ, mái tóc buông xõa trên vai, mình mặc áo ren.
Trước cuộc đi xa, Nat đã tận dụng từng giây phút cậu có thể để ở cạnh Daisy. Bà Meg hơi mềm lòng một chút, tin chắc sự vắng mặt sẽ thắng được sở thích nhất thời không may đó. Daisy không nói gì, nhưng gương mặt cô thoáng buồn khi cô ở một mình. Vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mấy chiếc khăn tay cô đang thêu thật kĩ lưỡng. Cô tin chắc Nat sẽ không quên cô. Ôi! Cuộc đời sẽ buồn tẻ khi thiếu vắng người bạn từ thuở tâm sự trong cây liễu già. Daisy là một cô gái biết vâng lời, yêu thương và kính trọng mẹ. Những ý muốn của bà đối với cô là một quy luật. Nếu người ta cấm đoán cô không được yêu thì cô sẽ tự bằng lòng với tình bạn. Vì vậy cô giữ lấy nỗi buồn cho riêng mình, mỉm cười rất vui vẻ với Nat và cố gắng làm cho những ngày cuối cùng cậu còn ở nhà có thể hạnh phúc hết mức: cô cho bạn những lời khuyên và nói với bạn những câu dịu dàng, tặng bạn đủ thứ quà nho nhỏ, để dành cho bạn một hộp đồ ngọt trong chuyến đi.
Tom và Nan tận dụng tất cả thời gian dành ra sau những giờ học hành để sống những giây phút đẹp ở Plumfield với những người bạn cũ. Chuyến đi của Emil sẽ kéo dài thật lâu, sự vắng mặt của Nat còn chưa rõ ngày về và không ai có thể biết trước được bao giờ Dan trở lại. Nếu như họ tận hưởng những ngày hè vui vẻ đã quy tụ tất cả lại với nhau, thì họ cũng đều ý thức được họ không còn là trẻ con nữa và cảm nhận rằng cuộc sống đã trở nên thực sự nghiêm túc. Giữa các trò chơi, họ cũng nói về dự tính và hi vọng của mình, như thể muốn cho nhau thêm sức mạnh trước khi chia tay vì sự đòi hỏi của cuộc sống.
Họ chỉ có một vài tuần nữa thôi. Chiếc Brenda đã sẵn sàng nhổ neo. Nat phải đáp tàu đi New York còn Dan có dự định chứng kiến sự ra đi của bạn. Những dự tính của riêng cậu thì đang chín muồi trong đầu.
Một buổi tối chia tay được tổ chức tại Núi Thơ. Ai cũng ăn mặc thật tươm tất cho dịp này. George và Dolly lịch sự từ Harward cũng về. Jack và Ned xin lỗi vì không đến được, nhưng mọi người không tiếc rẻ lắm sự vắng mặt của hai cậu vì những lí do mà chúng ta đã biết. Chàng Tom đáng thương, vì muốn điều tốt, đã tưới lên đầu một thứ nước thơm rất mạnh với hi vọng có thể làm cho tóc bớt quăn đi, như là mốt lúc bấy giờ. Điều này không khỏi khiến Nan bỏ chạy và dùng quạt quạt thật mạnh khi vừa trông thấy cậu. Emil sáng chói trong bộ đồng phục mới. Cậu khiêu vũ thật phóng túng, chỉ có những thủy thủ mới có thể làm như thế, và tất cả các cô gái thấy cậu đều không thể cưỡng lại được. Vì không có quần áo cho dạ hội, Dan mặc bộ quần áo Mễ Tây Cơ của cậu - một chiếc quần với vô số cúc, một áo vét rộng và một thắt lưng to bản. Cậu thật ồn ào với đinh thúc ngựa khi dạy cho Josie những bước nhảy lạ lùng. Thỉnh thoảng cậu ngưỡng mộ nhìn về phía cô gái tóc vàng mà cậu không dám nói câu nào với cô.
Các bà mẹ thì ngồi tách riêng ra, mỉm cười nói những lời âu yếm, nhưng vẫn lưu ý đến việc làm yên lòng các chàng trai hơi vụng về và các cô gái nhút nhát. Vì thế mà ta nhìn thấy bà Amy được dìu bởi một chàng trai quê mùa đi đôi giày thô kệch hoặc bà Jo nhảy cùng với một chàng trai mặt đỏ gay vì e thẹn và hãnh diện. Trên chiếc ghế dài, bà Meg luôn có bên cạnh hai hoặc ba thiếu nữ, trong khi ông Laurie chăm lo các cô gái bị bỏ rơi với sự duyên dáng thật dễ thương. Giáo sư tốt bụng thì đi tới đi lui, nói vài câu dễ thương với mỗi người. Cụ March nói về hài kịch Hi Lạp với các quý ông quá nghiêm nghị không thể tham gia một việc phù phiếm như là khiêu vũ.
Phòng nhạc, phòng khách, sảnh và sân thượng đầy màu sắc tươi mát. Tiếng nói vui vẻ và tiếng ồn của những bàn chân đánh nhịp trong khi dàn nhạc gia đình chơi thật hăng say. Vầng trăng thân thiện góp ánh sáng thần tiên của mình vào quang cảnh.
Mệt mỏi vì bao nhiêu là hoạt động, bà Jo và ông Laurie gặp lại nhau trong sảnh.
– Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, chị Jo. Chúng ta xứng đáng được như thế.
– Một ý hay, tôi đã khiêu vũ nhiều quá nên bây giờ mệt lử.
Cả hai vừa mới bước đi thì thấy một cảnh tượng, nơi khung cửa sổ, khiến cả hai chú ý. Cụ March ngồi trong một chiếc ghế phô tơi thật êm trên sân thượng, Bess ngồi dưới chân cụ, trên một chiếc gối, trong khi Dan đứng trước mặt cả hai, đang múa say sưa.
– Hãy nhìn kìa, chị Jo. Ta có thể nói đây là Othello và Desdemone*.
– Đúng vậy! Bộ quần áo, da mặt hơi xỉn, giọng nói trầm, mọi thứ đều khiến cho nó giống như Othello.
Rồi bà Jo khẽ nói thêm:
– Tôi hạnh phúc là nó sẽ lại ra đi thật xa. Nó quá khác biệt, khó có thể sống gần mấy cô gái lãng mạn kia mà không gây ra thiệt hại gì. Tôi e rằng nó sẽ không bao giờ thích hợp được với các thiếu nữ đó.
– Không có gì đáng lo cả, Dan hoang dã quá và em sợ rằng nó sẽ luôn luôn như thế… mặc dù nó đã khá hơn trong nhiều lĩnh vực. Hãy nhìn bà hoàng bé nhỏ của em mới đẹp làm sao trong ánh sáng dịu dàng kia!
– Lọn tóc vàng thân yêu! Nó kiều diễm ở khắp mọi nơi!
Sau khi đưa một cái nhìn đầy yêu thương về phía cô cháu gái, bà Jo bước đi. Nhưng cảnh đó còn đeo đuổi theo bà rất lâu, cũng như những lời tiên tri kia.
Cảnh tiếp theo thoạt tiên trông có vẻ bi thảm. Tom, đầu quấn một chiếc khăn tay to, quỳ gối trước Nan đang lấy một cái gai hay một cái dằm từ bàn tay cậu một cách khéo léo, nếu như ta nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bệnh nhân.
– Tớ không làm cậu đau chứ? - Cô hỏi trong khi đưa bàn tay về phía ánh trăng để nhìn rõ hơn.
– Không hề đau chút nào cả. Cứ tiếp tục đi, tớ thích như thế lắm! - Tom đáp mà không hề nghĩ đến đầu gối đau buốt và chiếc quần đẹp nhất của cậu bị hỏng.
– Không còn lâu nữa đâu.
– Ôi, cậu có thể tiếp tục vài tiếng đồng hồ cũng được!
Không hề cảm động trước những lời nhận xét dịu dàng kia, Nan đeo một cặp kính to và nói giọng thản nhiên:
– Tớ trông thấy nó rồi! Đó là một cái dằm. Nó đây rồi!
– Tay tớ chảy máu. Cậu có thể băng nó lại hộ tớ được không? - Tom đề nghị để kéo dài thêm niềm vui.
– Không cần đâu! Ngày mai cậu chỉ cần chú ý một chút, nếu như cậu phải mổ xẻ, để không bị nhiễm trùng!
– Đây là lần đầu tiên cậu tử tế với tớ làm tớ hi vọng mình có thể mất cánh tay!
– Tớ thì mong cậu mất cái đầu. Nó sặc sụa mùi dầu terebenthine và dầu hỏa. Hãy đi một vòng trong vườn để cho nó hưởng một chút không khí đi.
Vì ngại tiếng cười sẽ làm lộ sự hiện diện của họ, hai người đang theo dõi cảnh tượng bước đi, để lại cậu Tom đáng thương trong sự tuyệt vọng và Nan với đóa hoa cô kề vào mũi ngửi.
– Chàng Tom đáng thương! Không những nó không có một cơ may nào mà nó còn mất thời gian một cách vô ích. Ta phải bảo nó nên nghĩ đến việc khác đi và lo học hành, chị Jo à.
– Đó là điều tôi thường làm. Nhưng cần một cú sốc thật mạnh để cho cậu bé này trở lại biết điều. Tôi tự hỏi tất cả việc này sẽ mang lại gì đây… Trời ơi! Chuyện gì thế kia?
Ted ngồi trên một chiếc ghế đẩu, một chân trên không và thân mình nghiêng ra phía trước thật là nguy hiểm. Với đôi tay, cậu dường như muốn với lấy thứ gì đó đang ở rất xa. Josie và hai cô bạn của em vui vẻ bình luận cảnh tượng. Bỗng, chiếc ghế đẩu lật nghiêng dưới sức nặng của cậu bé và cậu ta ngã xuống đất. Cậu đứng dậy thật nhanh, nhưng chiếc ghế bị vướng vào chân cậu. Bằng những cử chỉ đạp loạn xạ, cậu cố gỡ ghế ra. Qua tiếng cười của Josie và các bạn thì ta có thể đoán là Ted đã thành công trong việc biến cú ngã không có gì đẹp đẽ của mình thành một điệu nhảy điên cuồng. Jo nhìn con trai, nụ cười khó che giấu trên môi.
– Chú ngựa non này hoang dã khó sửa đổi.
– Có thể là chị có lí. Nhưng dù sao thì đó là một chú ngựa thuần chủng. Thằng bé có cá tính và không gì có thể làm cho nó sợ.
– Cám ơn về những cảnh tượng mà cậu đã chỉ cho tôi xem. Nó cho tôi một ý hay, và tôi nghĩ, một ngày kia tôi sẽ đưa chúng vào một quyển sách…
Bà Jo đi về phía căn phòng nơi có tiếng li và bát đĩa vỡ.
Chúng ta hãy noi gương hai người bạn của chúng ta, chúng ta hãy len lỏi giữa đám người trẻ tuổi và nghe ngóng một chút nơi cửa để thu nhặt những sợi chỉ giúp ta dệt nên câu chuyện này. George và Dolly cũng có mặt tại buổi lễ. Sau khi đã làm tròn phận sự đối với các cô, cả hai đứng tách riêng ra, nuốt đủ thứ thức ăn và mặc dù ngon miệng khủng khiếp, họ cố tỏ ra thờ ơ một cách thanh lịch.
– Gia đình Laurence tổ chức thật tốt: thức ăn ngon, cà phê loại hảo hạng! Không có rượu, và đó là một sai lầm. - Stuffy nói và cậu vẫn còn xứng đáng với cái tên đó, vì cậu đã trở thành một chàng trai to béo mắt có quầng và da bánh mật.
– Không tốt cho các chàng trai, ông ấy nói! Trời ơi! Phải chi ông ấy chứng kiến một vài buổi tối uống rượu của chúng ta! - Dolly tiếp lời.
Mặc dù có những lời lẽ hơi thô thiển và trẻ con đó nhưng cả hai không phải là những kẻ tồi. Sự tự do mà việc học hành mang lại khiến họ hơi bị quá đà.
– Cô bé Josie sẽ trở thành một thiếu nữ khá đẹp, có phải không? - George hỏi trong lúc nuốt miếng kem đầu tiên.
– Hum! Không tồi, phải. Nhưng công chúa hợp gu tớ hơn. Tóc vàng, thanh lịch, dáng nữ hoàng…
– Đúng, Josie hoạt động hơi nhiều. Khiêu vũ với cô bé không khác gì khiêu vũ với một con châu chấu. Cô Perry thì có thể điều khiển dễ dàng hơn.
– Cậu có bao giờ là người khiêu vũ giỏi đâu. Cậu quá lười biếng. Tớ nghĩ tớ có thể dìu dắt bất cứ cô gái nào và tớ vượt trội tất cả các cậu. Khiêu vũ là sở trường của tớ! - Dolly huênh hoang như một chú trống choai.
– Cô Grey đang tìm cậu. Cô ấy muốn có thêm thứ gì đó để ăn. Khi đi qua hãy nhìn xem đĩa thức ăn của cô Nelson đã vơi chưa. Tớ không thể nuốt món kem của tớ một cách tử tế trong ba mươi giây.
George không rời khỏi góc của cậu, trong khi Dolly rẽ đám đông để làm tròn bổn phận của người bạn nhảy. Cậu trở về giận dữ, một vết nước sốt trên ve áo vét.
– Quỷ tha ma bắt mấy tay nhà quê này! Thà ở lại với mớ sách vở của mình còn hơn là đóng vai người của thế giới thượng lưu! Nhanh lên! Tớ chết đói đây! Tớ chưa bao giờ thấy những cô gái ăn nhiều như thế. Chứng tỏ là các cô ấy không phải làm việc nhiều lắm. - Dolly làu bàu.
– Dĩ nhiên. Điều đó không ra vẻ quý bà cho lắm. Tớ hi vọng một li kem và một miếng bánh ga tô đủ cho tớ. Những kẻ làm việc cật lực như bọn mình cần phải ăn nhiều. Trời ơi! Bồi bàn! Hãy mang cho ta đĩa thức ăn kia, và nhanh lên. - Stuffy ra lệnh cho một chàng trai mặc bộ y phục đã sờn đang đi qua với một khay đầy những cốc.
Chúng ta hãy rời xa mấy chàng trai vô giáo dục kia và cố gắng theo dõi câu chuyện của hai cô gái đang ngồi thoải mái ở một góc phòng, chờ đợi những người săn đón phục dịch mình được no nê.
– Tớ thấy gia đình Laurence tổ chức những buổi dạ tiệc thật hay, bạn không nghĩ thế à? - Cô gái trẻ nhất hỏi và nhìn quanh với vẻ mặt nghiêm nghị của những người không có thói quen hưởng thụ những niềm vui như thế này.
– Có chứ. - Cô kia đáp. - Nhưng tớ luôn có cảm tưởng như mình ăn mặc không đủ đàng hoàng. Ở nhà thì thấy quần áo tớ thanh lịch, nhưng ở đây trông như một đứa tỉnh lẻ quê mùa. Dù sao thì tớ cũng không có thời gian cũng chẳng có tiền để thay đổi, với điều kiện là tớ biết nên thay đổi như thế nào. - Cô nói thêm, lo lắng nhìn chiếc váy bằng lụa hồng trang trí với mớ ren rẻ tiền.
– Lẽ ra cậu nên hỏi ý kiến bà Brooke. Bà ấy rất tử tế với tớ. Tớ có một chiếc váy lụa màu lục trông không nhã lắm khiến tớ rất khổ sở. Thế là tớ hỏi bà mấy chiếc váy của bà Laurence giá bao nhiêu. Vì chúng rất giản dị, nên tớ nghĩ là chúng không hề đắt tiền. Nhưng té ra chúng đều bằng vải mút sơ lin Ấn Độ hoặc bằng ren Valencienne… Dĩ nhiên, tớ không bao giờ có thể có những chiếc váy như thế. Thế là bà Brooke đã bảo tớ: “Cháu hãy mua một ít vải mút sơ lin để phủ lên lớp vải lụa xanh lục kia, hãy cài những đóa hoa trắng chứ đừng cài hoa hồng lên mái tóc thì cháu sẽ có một bộ trang phục rất đẹp”. Có đúng là một thành công không? Màu xanh lục được làm dịu đi bởi vải mút sơ lin và trong mái tóc hung của tớ mấy đóa hoa trắng trông đẹp hơn là hoa hồng.
– Xinh lắm, thật đấy. Tớ sẽ xin bà lời khuyên cho chiếc váy màu đỏ của tớ. Bà Brooke đã giúp tớ trị khỏi bệnh nhức đầu và cảm giác nóng ran ở dạ dày của Mary Clay đã biến mất từ khi bạn ấy ăn uống khác đi.
– Bà Laurence đã khuyên tớ nên đến tập ở phòng thể dục để nâng đôi vai xệ của tớ lên và phát triển lồng ngực. Bây giờ tớ thấy khá hơn lúc trước.
– Thế cậu có biết ông Laurence trả tiền học cho Amelia Merril không? Bố bạn ấy bị phá sản và bạn ấy rất tuyệt vọng khi nghĩ đến việc phải thôi học. Nhưng con người tuyệt vời kia đã dàn xếp mọi thứ.
– Phải. Còn giáo sư Bhaer đã dạy thêm buổi tối ở nhà ông cho nhiều sinh viên để giúp họ theo kịp lớp. Bà Bhaer thì đích thân chăm lo cho Charles Mackey khi cậu ta bị ốm hồi năm ngoái. Tớ nghĩ đây là những người chu đáo nhất trên đời.
– Tớ cũng nghĩ thế. Những năm sống ở đây có lẽ sẽ là những năm dễ chịu và có ích nhất trong đời tớ.
Hai cô gái tạm quên trang phục và bữa ăn tối để nhận xét với lòng biết ơn về những người được nêu ra đây và những người này đã chăm lo thật tốt cho những ai đến bên họ…
Còn bây giờ thì bạn nghĩ sao, nếu như ta đến chứng kiến một bữa ăn tối khá vui nhộn đang diễn ra trên các bậc thềm hiên? Các cô gái ngồi trên các bậc thềm cao, các chàng trai dưới chân họ. Emil, người không bao giờ ngồi nếu như cậu có thể vắt vẻo trên một thứ gì đó, đang trang trí cho một cái trụ của lan can; Tom, Nat, Demi và Dan chăm chú ăn. Các cô gái đã được phục vụ xong, họ tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.
– Tớ thật tiếc là các cậu con trai phải lên đường. - Cô Nan đặc biệt duyên dáng buổi tối hôm đó lên tiếng. - Sẽ buồn khủng khiếp khi không có họ. Giờ đây khi họ không còn làm chúng ta bực mình nữa thì tớ thấy họ thật dễ chịu.
– Tớ cũng thế, ngoài ra Bess cũng đã nói thế với tớ lúc nãy. Em nó đang vẽ chân dung của Dan. Tớ chưa bao giờ thấy em chìm đắm trong công việc như thế. Bức chân dung thành công lắm: trông Dan rất ấn tượng, anh ấy làm cho tớ nghĩ đến một đấu sĩ sắp chết hoặc một nhân vật thời xa xưa.
– Anh ấy thay đổi quá! Cậu còn nhớ anh ấy đã làm trò cho bọn mình nhiều lần không? Chúng ta đã nghĩ anh ấy sẽ trở thành cướp biển. Giờ thì tớ thấy anh ấy là chàng trai đẹp nhất hội.
– Tớ không đồng ý với cậu. - Daisy đáp vì cô đang yêu. Cô thích Nat hơn nhiều. - Tớ thấy anh Dan quyến rũ, tớ phải công nhận thế, nhưng năng lực tràn trề của anh ấy làm cho tớ mệt.
– Đó đúng là thứ mà tớ thích ở anh ấy. - Nan chen vào sôi nổi. - Một người đàn ông cần phải mạnh mẽ, dẻo dai, hoạt bát, có nghị lực, gan dạ. Cuộc sống là một cuộc đấu tranh và tớ yêu những người lính. Các cậu con trai hay có khuynh hướng buông lơi quá trong cuộc sống. Hãy nhìn chàng Tom ngốc nghếch kia đang lãng phí thì giờ của cậu ta vì không có được những gì cậu ấy muốn. Ta có thể nói đó là một đứa bé con đang khóc để có được mặt trăng. Tớ không đủ bình tĩnh với những người thiếu ý thức như thế - Nan nhìn anh chàng Thomas vui vẻ đang dồn bánh macarons đầy trong chiếc giày của Emil để quên đi một chút sự thất sủng của mình.
– Rất nhiều người sẽ cảm động trước sự thủy chung như thế. Tớ thì tớ thấy chuyện này thật đẹp. - Daisy nói từ phía sau chiếc quạt của cô.
– Cậu là một con ngỗng cái tình cảm và cậu không hiểu gì cả. Nat sẽ tốt lên gấp đôi khi cậu ấy trở về. Tớ ước muốn Tom đi cùng cậu ấy. Tớ nghĩ nếu chúng ta có ảnh hưởng nào đó thì chúng ta nên sử dụng nó vì sự tốt đẹp. Chúng ta không nên nuông chiều họ, biến họ thành những nô lệ của chúng ta để rồi chính chúng ta sẽ trở thành những tay bạo ngược. Họ nên cho chúng ta thấy những khả năng của họ trước khi có thể đòi hỏi bất cứ điều gì, và chúng ta cũng nên làm như vậy. Như vậy chúng ta sẽ biết được nên làm gì và sẽ tránh cho ta không làm điều sai lầm có thể phá hỏng cả cuộc đời chúng ta.
– Hãy nghe đây! Hãy nghe đây! - Lúc bấy giờ Alice Heath hô to, cô là một cô gái đúng như Nan thích, vì cô đã quyết định theo đuổi một nghề nghiệp. - Hãy cho chúng ta một cơ may đi và một chút thời gian. Thời nay, người ta đánh giá chúng ta cũng thông minh không kém đàn ông. Họ đã được hưởng sự ủng hộ của nhiều thế hệ phụ nữ. Trong khi họ không làm ngược lại. Hãy cho chúng ta những cơ may giống như họ. Sau một thời gian họ sẽ thấy việc gì xảy ra. Tớ thích sự công bằng và có thể nói người ta đã không công bằng với chúng ta.
– Lúc nào cũng hô hào chiến đấu cho tự do à? - Demi hỏi. - Hãy giương cờ của cậu lên đi! Tớ sẽ ở bên cạnh cậu nếu như cậu muốn. Nhưng với các cô gái như cậu và Nan thì tớ nghĩ phong trào của các cậu không cần sự giúp đỡ.
– Cậu an ủi bọn tớ rất nhiều Demi à. - Nan nói thêm. - Tớ sẽ không quên nhờ đến cậu trong trường hợp khẩn cấp. Cậu là một chàng trai tử tế. Nhưng đừng quên những gì cậu còn nợ mẹ cậu, các em gái cậu và các dì của cậu. Tớ thích những người đàn ông thẳng thắn không tự cho mình là thần thánh. Làm sao chúng ta có thể nghĩ họ là như thế khi ta nhìn lại tất cả những sai lầm khủng khiếp mà họ đã mắc phải cho đến ngày hôm nay? Hãy nhìn họ khi ốm, rồi các cậu sẽ biết họ là ai!
– Đừng đánh bọn tớ nữa khi bọn tớ đã bị ngã xuống đất. Hãy thương xót một chút và tiếp tục tin tưởng ở bọn tớ. - Demi biện hộ.
– Bọn tớ sẽ dễ thương với các cậu nếu như các cậu công minh với bọn tớ. Tớ không nói khoan dung, tớ chỉ nói công minh. Mùa đông năm ngoái, tớ đã dự một cuộc thảo luận công khai. Ở đấy tớ nghe những lời lẽ nhảm nhí tệ hại nhất, những lời nói thô tục nhất mà người ta có thể nói ra được. Và những người đàn ông có mặt ở đó là những người đại diện cho chúng ta. Tớ xấu hổ cho họ, cho mấy người vợ của họ và cho các bà mẹ của họ. Tớ muốn người đàn ông thông minh đại diện cho tớ, chứ không phải một gã điên, vì tớ không thể bảo vệ quan điểm của mình.
– Nan đang đi vận động bầu cử! - Tom nói to và mở một cái ô ra để tự bảo vệ vì cô gái trong khi nói đã ném một cái nhìn phẫn nộ về phía cậu.
– Tiếp tục đi! Tiếp tục đi! Tớ sẽ ghi chép và sẽ hoan hô. - Demi nói to trong khi giơ cao sổ tay và bút chì.
Lúc đó Daisy luồn tay qua các trụ và véo mũi cậu. Buổi họp mặt càng lúc càng trở nên ồn ào. Emil hét lên:
– Hãy giữ vững! Giữ cho vững! Cơn lốc ở mạn phải!
Tom vỗ tay hăng hái. Dan ngước mắt lên nhìn như viễn cảnh một cuộc đụng độ, cho dù bằng mồm, khiến cậu thích thú. Nat đến ủng hộ Demi, vị trí của cậu, cậu nghĩ là tốt. Khi cuộc tranh luận đang ở đỉnh cao, trong khi tất cả đều cười nói thì Bess xuất hiện trong sảnh: ta có thể nói cô là một thiên thần hòa bình trong trận đụng độ quyết liệt này. Cặp mắt dò hỏi và nụ cười trên môi, em hỏi:
– Chuyện gì vậy?
– Một buổi họp để phản đối. Nan và Alice tấn công tất cả mọi người và bọn anh đang đứng trước vành móng ngựa để cố gắng bảo vệ mạng sống của bọn anh. Quý cô nương có muốn chủ trì buổi họp và làm trọng tài cho cuộc tranh luận không? - Demi hỏi trong khi sự yên lặng đã trở lại, vì đúng là không ai còn la hét trước mặt công chúa nữa.
– Em không đủ chín chắn cho việc đó. Em sẽ ngồi đây và lắng nghe mọi người. Mời mọi người cứ tiếp tục đi.
Và Bess đứng giữa các bạn, tươi mát và bình tĩnh không khác gì một pho tượng thần công lí, tay cầm một chiếc quạt và một bó hoa nhỏ thay cho thanh kiếm và cái cân.
– Và giờ thì các quý bà, hãy phát biểu!
– Tớ chỉ muốn nói một điều. - Nan bắt đầu bằng giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt lại tươi cười. - Tớ muốn hỏi các cậu con trai, các cậu thật sự nghĩ gì về vấn đề này. Dan và Emil đã nhìn thấy thế giới và có thể có ý kiến của mình. Tom và Nat đã có được những tấm gương tuyệt vời trước mặt trong nhiều năm tháng. Demi thì đứng về phía chúng tớ và chúng tớ hãnh diện về cậu ấy. Cả Rob cũng vậy. Ted là một cái chong chóng, còn Dolly và George, thì họ nghĩ họ là những vĩ nhân, nhưng cần phải được rèn luyện. Anh có sẵn sàng trả lời không, đô đốc?
– Tuân lệnh!
– Anh có ủng hộ quyền bầu cử của phụ nữ không?
– Có! Anh sẵn sàng đổi các lính thủy của anh để lấy các phụ nữ ngay khi em yêu cầu! Chẳng phải tất cả chúng ta đều cần đến một người phụ nữ để đưa chúng ta cập bến mà không gặp trở ngại?
– Tốt lắm Emil! Nan sẽ nhận anh làm phụ tá sau bài diễn thuyết tuyệt vời này! - Demi nói trong khi các cô gái vỗ tay.
– Bây giờ đến lượt Dan. Anh rất thích tự do, nhưng anh có thích tự do cho bọn em không?
– Anh hoàn toàn muốn, và anh sẽ đấu tranh với tất cả những ai nghĩ là các em không xứng đáng.
Câu trả lời ngắn và mạnh mẽ khiến bà chủ tịch thích thú. Cô nghiêng mình trước thành viên lỗi lạc đến từ California trước khi nói thêm thật nhanh:
– Nat sẽ không dám nói ra là cậu nghĩ khác, dù cho đúng là như vậy, nhưng tớ hi vọng cậu sẽ đứng về phía bọn tớ, và cậu sẽ không phải là người chờ cho cuộc chiến tranh kết thúc rồi mới theo.
Nan nói những lời này để bắt buộc Nat phản ứng. Cậu này đỏ mặt đến tận chân tóc, rồi trả lời với một vẻ khiến ta phải cảm động:
– Tớ sẽ là chàng trai vô ơn nhất nếu như tớ không yêu, không tôn kính và phục vụ phụ nữ thật lòng với tất cả sức lực của mình, vì tớ đã mang ơn họ bởi tất cả những gì tớ có được ngày hôm nay và có lẽ cả sau này.
Daisy vỗ tay và Bess ném bó hoa của em vào lòng Nat, trong khi các cô gái kia quơ quạt của họ, vui vẻ đồng tình.
– Thomas Bangs, hãy bước ra trước phiên tòa, và hãy nói lên sự thật, tất cả sự thật, chỉ có sự thật thôi. - Nan ra lệnh và gõ nhanh để duy trì trật tự cho buổi họp.
Tom xếp ô lại, đứng lên, đưa tay ra và nói long trọng:
– Tớ đồng ý với tất cả các quyền. Tớ tôn thờ tất cả phụ nữ và sẽ chết vì họ bất cứ lúc nào nếu như có thể bảo vệ sự nghiệp của họ.
– Sống và làm việc cho sự nghiệp đó thật là khó và đáng tôn trọng. Những người đàn ông luôn sẵn sàng chết vì chúng tôi. Nhưng không vì thế mà họ cố gắng làm cho cuộc sống của chúng tôi thú vị hơn. Tình cảm rẻ tiền và lí luận kém cỏi. Tuy nhiên cậu đủ rồi, Tom, nên đừng có nói nhiều điều bậy bạ quá. Còn giờ thì buổi họp kết thúc. Tớ hạnh phúc thấy là Plumfield đã tạo ra sáu người đàn ông có chất lượng cho thế giới. Và tớ hi vọng họ sẽ tiếp tục tung hoành với sự nghiệp, dù cho cuộc sống đẩy đưa họ đến nơi nào. Còn giờ thì các cô gái, hãy tránh xa chỗ gió lùa; còn các cậu con trai, hãy coi chừng nước quá mát khi các cậu đang khát.
Nói xong, Nan kết thúc vai trò của mình và đứng lên, các cô gái theo sau, tất cả đều quyết định tận dụng những quyền hiếm hoi dành cho họ.
Các Cậu Bé Của Jo Các Cậu Bé Của Jo - Louisa M. Alcott Các Cậu Bé Của Jo