Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Chương 5: Sương - Đoạn Đường Mù Sương
H
ôm nay đến cả tiền bối Jeong cũng đi rồi, căn phòng dường như trống vắng hẳn.
Đến Hội quán mà vẫn chẳng có gì vui. Chị Mi Soon mua cho bánh gạo và động viên tôi gắng sức lên. Nhịn hai bữa nay quả là rất đói, nhưng tôi cũng chẳng rủ chị ăn thêm gì nữa.
Chị Mi Soon phải về nhà ăn cơm cùng chồng.
Chị cũng phải đi đón bọn trẻ con.
Tiễn chị Mi Soon đi rồi, tôi cứ thế đứng lặng trên đường. Những chiếc ô tô chạy tới chạy lui. Rốt cuộc thì ai cũng có một nơi nào đó để về…
Tôi trở về phòng, ngồi dựa vào tấm chăn tiền bối Jeong từng dùng, hút gần nửa bao thuốc. Một mình trong phòng, tôi tập xong bài thể dục tay không rồi viết một đoạn này dán lên tường:
Ngay cả trong thời khắc đau đớn nhất mình vẫn muốn giữ tinh thần tỉnh táo.
Nếu đó là cuộc đời mình… Thì bất cứ lúc nào mình cũng sẽ đứng tại ngay chính giữa.
Tôi đính nó lên chỗ của tiền bối Jeong cứ như thật.
Nhưng cảm giác hơi thiếu thiếu nên tôi cứ hạ một dấu chấm than. Muốn giữ tinh thần tỉnh táo!
Có thể bởi chính câu thần chú đó mà mãi tận sáng tôi vẫn không chợp mắt nổi. Trở dậy uống hết hơn nửa chai sô chu mới ngủ thiếp đi được.
Nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ thấy toàn là sương mù, con đường dày đặc sương mù.
Trong thoáng chốc, cả con đường trước nhà dường như biến mất hoàn toàn.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
Tháng 9 năm 1991.
“Chúng tôi chỉ biết là gặp tai nạn giao thông. Nghe nói một người lái tắc xi đã phát hiện và đưa cô ấy đến đồn cảnh sát. Cô ấy không bị sây sát ở đâu cả, chúng tôi sợ não bộ có thể chấn thương nhưng cũng không hề hấn gì. Trong túi áo có thuốc chữa hen suyễn. Là Pirazinamide – đã dùng đến loại này thì chắc là tình trạng cũng không ổn rồi.”
Cậu bác sĩ trẻ tuổi có vẻ không lớn hơn Yeo Kyeong là mấy, với nước da trắng, đeo kính gọng vàng, đứng một bên hành lang, tay đút túi quần, chậm rãi nói và quan sát Myeong Woo – người giám hộ cho Eun Rim.
“Bệnh hen… đã đến giai đoạn nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
Anh hỏi.
“Chúng tôi dạo này không chẩn đoán theo giai đoạn. Gần đây thuốc men cũng tốt hơn nhiều rồi. Trước tiên nên đến bệnh viện lớn để họ chẩn đoán. Có thuốc trong túi như vậy chắc bệnh nhân đã biết tình trạng của mình, vì thế trong trường hợp này cứ tiếp tục uống thuốc đều đặn. Dù thuốc thang có tốt đến mấy mà sao nhãng việc uống thuốc thì không tốt chút nào. Bệnh hen suy cho cùng cũng không phải là căn bệnh có thể xem thường được… Sau khi nghỉ ngơi cô ấy có thể ra về.”
Bác sĩ thực tập có vẻ mệt mỏi, chớp chớp đôi mắt dưới cặp kính rồi quay đi. Anh còn đang ngây người, thì anh ta quay lại.
“Chà! Chuyện ăn uống cũng phải lưu ý chút. Giờ đã mấp mé mức thiếu cân bằng dinh dưỡng rồi.”
Cậu bác sĩ trẻ thân thiện rời đi, còn Myeong Woo bước vào phòng cấp cứu. Có lẽ vì đêm tối mù sương, các bệnh nhân tai nạn giao thông đang được đưa ra đưa vào, tiếng gào thét của họ nghe như xé tai.
Anh để ý có người đàn ông được cán qua, hai ống chân dính đầy máu. Các bác sĩ đứng quây quanh anh ta, dùng kéo cắt rời bộ quần áo đẫm máu. Gào thét dường như đã trở thành con đường duy nhất để người đó chống đỡ ý chí của bản thân. Tuy nhiên, với người khác tiếng thét inh tai ấy như vọng lại từ địa ngục.
Anh rời mắt khỏi người đàn ông, nhìn quanh tìm kiếm Eun Rim. Đập ngay vào mắt anh là chiếc túi xách. Tuy đã gần chục ngày không gặp nhưng cô hình như vẫn luôn mang chiếc túi da màu nâu ấy. Túi bị vứt ở một góc giường còn Eun Rim ngồi đó với khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt dính chặt vào nỗi đau đớn của người đàn ông đang gào thét, được các bác sĩ y tá đứng quanh giường bệnh kia.
“Em không sao chứ?”
Myeong Woo đến gần cô rồi hỏi, nhưng ánh mắt của Eun Rim vẫn hướng về phía người đàn ông đang chảy máu.
“No Eun Rim.”
Phải đến lúc anh gọi tên, Eun Rim mới quay đầu lại, gương mặt thoáng vẻ thảng thốt.
“Anh đến rồi à? Em xin lỗi. Em đã đưa họ số điện thoại. Biết là sẽ làm phiền anh lắm nhưng quả thật em không còn ai để liên lạc nữa.”
Eun Rim cắn nhẹ môi. Người đàn ông kia lại gào thét, thứ âm thanh thoát ra từ địa ngục. Khuôn mặt Eun Rim vừa dãn ra khi gặp anh bỗng cứng đờ trở lại, tương phản hoàn toàn với gương mặt khó chịu của các cô y tá đang lê dép tất bật chạy qua chạy lại ở khắp nơi.
“Em không bị mất thứ gì chứ?”
“Ừm.”
Eun Rim cúi xuống nhìn chiếc túi rồi trả lời. Myeong Woo lại gần kéo tay Eun Rim bảo, đi thôi. Myeong Woo khoác áo khoác cho Eun Rim và cầm giúp cô chiếc túi. Lặng lẽ rời khỏi phòng cấp cứu, Eun Rim vẫn còn nhìn về phía người đàn ông đang gào thét phía trong. Myeong Woo kéo cô lại gần ôm trọn bờ vai Eun Rim. Hai người bước ra khoảng sân bệnh viện mù sương, lên ô tô của Myeong Woo.
Bên phía chỉ toàn sương. Ngay bóng đèn nát tơ ri ở sân trước bệnh viện trông cũng mờ ảo như bị hoà lẫn vào màn sương. Lúc nãy đứng trong căn hộ của mình, từ khu chung cư nhìn ra màn sương đêm, anh cũng đã thấy sương mù quanh khu vực bờ sông đang càng lúc càng dày đặc. Từ phòng cấp cứu bọn họ vừa rời khỏi lại có ai đó gào lên thứ âm thanh từ địa ngục, nhưng khoảng không trước bệnh viện đã hoàn toàn chìm trong màn sương, mọi sự tĩnh lặng đến lạ thường, như thể lớp sương mù là một bức tường cách âm khổng lồ. Là vì mắt không nhìn thấy ư, Myeong Woo tự hỏi trong khi bỏ chiếc túi nâu của Eun Rim ra hàng ghế sau, tiếp đó anh khởi động xe rồi châm một điếu thuốc. Anh cảm thấy trong giọng hạ sĩ Kang Hyeong Chul có gì đó thân thiện, gần gũi.
“Người phụ nữ tên No Eun Rim” nằm ngất trên đường trông rất không khoẻ. Nhìn có vẻ không giống người lang thang đầu đường xó chợ, mà như đang rất đau đớn ở đâu đó, bản thân anh ta hồi nhỏ cũng đã mất một người em gái vì tai nạn nên chẳng nói chẳng rằng chở thẳng cô tới bệnh viện. Tự nhiên anh nghĩ sao cảnh sát lại có thể thân thiện đến thế rồi bật cười một mình. Ở lứa tuổi đôi mươi bọn họ từng xô xát với những người mặc sắc phục, vậy mà giờ đây No Eun Rim có thể gặp lại Kim Myeong Woo nhờ một anh chàng cảnh sát thân thiện. Sao có thể tưởng tượng nổi chứ. Ngay khi nhìn Eun Rim lành lặn bước lên xe, đột nhiên mọi căng thẳng trong anh đều được tháo gỡ, cảm giác toàn thân bỗng rã rời, không chút sức lực.
Lúc bỏ lại Yeo Kyeong, vội vã chạy đến đây, anh đã tưởng tượng ra rất nhiều điều trong sương mù. Anh tưởng tượng Eun Rim đã chết, tưởng tượng cô đang lâm nguy, hoặc nếu không thì cũng đang chết dần. Đáng lẽ hôm đó anh không nên để cô đi như vậy, dù cô bảo rằng mình đã có nơi để đến, nhưng anh để cô cứ thế mà đi dưới cơn mưa với chiếc ô nhỏ màu xanh là anh sai rồi… Tuy hạ sĩ Kang nói giọng Chungcheong bảo rằng không phải là tình huống khẩn cấp nhưng anh vẫn thấy môi mình khô khốc. Nếu chẳng may có điều gì xảy ra với Eun Rim, nếu chẳng may không thể cứu vãn kịp, chắc chắn anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Vẫn ngậm điếu thuốc lá trên môi, anh khởi động xe, Eun Rim đưa tay lấy một điếu trong bao thuốc anh để cạnh cần số, đưa lên miệng định hút.
“Đừng hút thuốc.”
Lời nói bật ra nhanh hơn anh nghĩ.
Eun Rim nhìn anh ngạc nhiên. Ở lối vào phòng cấp cứu, khi được hỏi có phải là người giám hộ của No Eun Rim hay không, anh đã gật đầu, có lẽ kể từ giây phút đó anh đã thực sự trở thành người giám hộ của cô. Trong khi Eun Rim còn đang ngạc nhiên, Myeong Woo đã thô bạo cầm lấy điếu thuốc ném thẳng vào màn sương.
“Sao lại… như vậy?”
Eun Rim có vẻ bàng hoàng, cô cắn môi rụt rè hỏi anh. Anh không đáp lời. Mặt anh vẫn sa sầm như thế kể cả khi động cơ xe khởi động. Chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận. Một lúc sau Eun Rim lại đưa tay với lấy bao thuốc lá và rút ra một điếu, vẻ mặt dỗi hờn.
“Em thật là…”
“Em không…”
Hai người đồng thời mở miệng, rồi đồng thời nhìn sang đối phương, đến cả lời nói cũng đồng thời thốt ra.
“Em nói đi!”
“Anh nói trước đi!”
“Tại sao em để mình như vậy?”
“…”
“Thế nên mới ngất! Thế nên mới khiến cho người khác phải chạy đến trong sương mù…”
Myeong Woo không thể nói với cô rằng trong khi chạy tới chỗ cô, vì trời đầy sương mù nên anh luôn phải đè phanh giảm tốc, anh cũng không thể nói với cô khi đó anh đã lo lắng đến nhường nào. Đuôi mắt Eun Rim xếch lên.
“Em nghĩ là em đã làm phiền anh. Nhưng không phải em cố tình chọn một đêm sương mù như thế này để ốm đau đâu ạ.”
“Anh không bảo là phiền. Em hơn ba mươi tuổi đầu, đến tuổi phải tự biết lo thân mình rồi chứ.”
Eun Rim cắt ngang lời anh bằng giọng sắc lẹm.
“Đã ai nói chết chứ?”
Anh đột nhiên hét lên. Eun Rim lập tức đông cứng lại. Một chiếc xe tải lao đến trước xe anh với tốc độ kinh hồn. Anh hoảng hồn định đạp chân ga lách sang bên nhưng rồi lại thắng phanh, cả hai cùng đổ người về phía trước. Anh từ từ tăng tốc, trông thấy trước mặt có thứ gì đó chất thành dãy bên đường. Lái xe lướt qua, anh nhận ra đó một dãy ô tô đang đậu. Hình như đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn. Xe sau húc đuôi xe trước, rồi liên tục đâm vào năm chiếc xe bên đường. Anh từ tốn chuyển làn xe. Các xe qua đường vừa chạy chầm chậm vừa quan sát mấy chiếc xe gặp nạn. Anh cũng thận trọng giảm tốc.
Eun Rim ngậm điếu thuốc vừa rút ban nãy rồi châm lửa.
“Em đúng là cứng đầu không chịu nổi.”
Anh đạp chân ga, xe tăng tốc trở lại. Vì thế, cả người Eun Rim lại nhanh chóng ngả ra sau rồi đột ngột đổ ập về phía trước. Nếu không thắt dây an toàn, chắc cô đã bị thổi bay đi rồi. Cô đưa vội tay lên che miệng. Điếu thuốc lá giữa những ngón tay Eun Rim bén lửa phát ra những âm thanh lách tách. Một dự cảm kỳ lạ thôi thúc anh quay sang nhìn. Có gì đó chảy dọc xuống theo những ngón tay cô. Là máu.
Anh bật đèn xi nhan rồi tấp vào lề phải con đường cách cầu Seongsan không xa. Mặt anh dường như còn trắng bệch hơn mặt Eun Rim khi nãy. Anh bối rối lấy rừ trong túi ra chiếc khăn mùi soa lau tay cho cô. Dù trời giăng sương mù khiến mọi vật đều trở nên mờ ảo nhưng vệt máu dính trên chiếc khan tay vẫn rõ ràng và đậm nét. Đôi môi nhợt nhạt hẳn đi, Eun Rim tựa người vào lưng ghế.
“Em… Em không sao chứ? Có phải vào viện lần nữa không?”
Eun Rim lắc đầu. Có vẻ không còn đủ sức để nói gì thêm nữa. Myeong Woo ngả ghế của cô ra chừng bảy mươi độ. Eun Rim dựa hẳn người vào lưng ghế, nhắm nghiền mắt. Anh nhìn xuống bàn tay mình. Trên chiếc khăn và trên tay anh, màu đỏ thẫm của máu thật chói mắt. Anh xuống xe, cầm theo chiếc khăn vừa lau máu cho cô, vứt lại bên đường. Chiếc khăn dính máu rớt xuống trong đêm tối sương mù mờ mịt. Anh châm điếu thuốc và đi đi lại lại trong chốc lát. Những chiếc xe thoắt hiện ra từ màn sương rồi cũng nhanh chóng chìm tiếp vào màn sương giống như mơ. Đèn xi nhan nhấp nháy sau xe Eun Rim đang ngồi cũng bị những giọt sương bao phủ, đọng lại trên vỏ đèn. Mọi vật đều bị sương mù che phủ, sương mù bao trùm lên hết thảy. Ngay đến thứ ánh sáng vĩnh hằng từ bên ngoài vũ trụ kia chắc cũng chẳng thể xuyên qua bức tường sương mù này được.
“… Sông ở hướng nào anh nhỉ?”
Không biết bao lâu sau, anh nghe thấy giọng Eun Rim vang lên sau lưng.
“Sao em lại ra ngoài. Phải ngồi trong xe chứ?”
“Không. Em hơi chóng mặt một chút. Đằng kia là sông hả anh?”
Không biết có phải vẫn lợm giọng vì mùi máu còn vương trên môi hay không mà Eun Rim liên tục khạc nhổ. Cô chỉ về thửa đất trũng sâu dưới dốc.
“Không. Đây chỉ là một cái vũng thôi. Sông thì phải đi thêm chút nữa. Thấy cây cầu kia không, dưới đó chính là sông. Sao em lại hỏi sông?”
“Em chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi…”
Eun Rim ngồi xuống bên vệ đường, nhìn về phía vũng nước. Myeong Woo tắt thuốc và ngồi xuống cùng cô. Sương phủ trên mái tóc Eun Rim thành một lớp ẩm ướt. Như cảm nhận thấy Myeong Woo đang nhìn, Eun Rim quay đầu lại. Lẫn trong màn sương, chỉ thấy ánh lên đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Eun Rim. Myeong Woo cảm nhận được ở Eun Rim nỗi cô độc đến trơ trọi, như thể chỉ có một mình cô giữa thế gian này. Bật đèn pha phía trước xe, anh thầm nghĩ, không biết trong những chiếc xe đang chạy tới lui trên đường kia, có ai còn nhớ câu chuyện giữa anh và Eun Rim không. Lúc này đây anh bỗng phần nào hiểu được tâm trạng của những người bỏ tiền thuê anh viết hồi ký. Họ đang sợ hãi. Đó là nỗi sợ chỉ những kẻ bị sương mù cô lập mới thấu hiểu nổi…
“Em xin lỗi… Tự nhiên em nghĩ có khi mình chết thật chưa biết chừng. Đây là lần đầu tiên em nôn ra máu.”
Eun Rim ngừng lời, đôi mắt từ từ nhắm lại, như thể trong đó chỉ chứa đầy phiền muộn. Ngay hàng mi cô cũng lấp lánh như có những hạt sương đọng trên đó.
“Em bị như vậy từ khi nào?”
“Khoảng một hai tháng rồi.”
“Sao em không uống thuốc?”
“Em hay quên.”
Giọng Eun Rim chẳng có chút sức lực. Không hiểu sao cô bảo hay quên uống thuốc, anh bỗng thấy tim mình đau nhói. Anh cố hạ giọng để lời nói thốt ra mang vẻ bình thản:
“Bác sĩ bảo bây giờ thuốc men tốt lên nhiều rồi nên em sẽ không sao đâu. Chịu khó uống thuốc vào. Em đừng suy nghĩ ngốc nghếch nữa. Em hứa với anh nhé, được không?”
Eun Rim nhìn Myeong Woo rồi gục đầu, ngồi bất động một lúc mới nói:
“Lúc nãy, những người la hét ở phòng cấp cứu ấy. Em không có cảm giác đấy là việc của người ta. Không biết từ lúc nào, dường như em cũng bắt đầu la hét không kém họ. Tuy chẳng ai biết, chẳng ai nghe thấy nhưng hình như em đã bắt đầu làm thế từ rất lâu rồi. Nên vừa rồi trong phòng cấp cứu, em cứ có ảo giác những tiếng la hét ấy là chính mình phát ra.”
Giọng Eun Rim vang lên đều đều nhưng có vẻ cô đang run rẩy. Myeong Woo kéo Eun Rim về phía mình, ôm lấy đầu cô. Anh cũng có ý nghĩ ấy. Nhìn cảnh tượng ở phòng cấp cứu, anh có cảm giác như khi xem bức tranh “Tiếng thét” của Munch, chẳng phải từ rất lâu trước đây chính mình cũng đã hét lên như vậy sao. Eun Rim kiệt sức tựa đầu vào vai Myeong Woo.
“Có người chị họ hứa là khi nào em đến Seoul sẽ cho ở nhờ, nhưng em tìm tới thì hàng xóm bảo chị ấy đã chuyển đi cách đây hơn một tháng rồi. Em xách túi đứng giữa đường mà tức quá. Tức chết đi được ấy? Em chẳng còn chỗ nào để đi nữa. Lúc cảnh sát hỏi đến, em đành mặt dày đưa số điện thoại của anh. Em đã sợ rằng mình sẽ chết mà không ai biết.”
“Em làm thế là đúng.”
Myeong Woo vừa đáp vừa vuốt mái tóc ẩm hơi sương của Eun Rim đang tựa vào mình.
“Anh Myeong Woo, nếu như, giả sử như em chết thật thì có ai nhớ đến không nhỉ? Không có bố, mẹ cũng đi rồi, ngay anh trai và đồng nghiệp cũng rời bỏ em.”
Myeong Woo nhìn Eun Rim. Eun Rim đang dõi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó, trông nghiêng thật thê lương.
“Chỉ nói vớ vẩn.”
“Anh không nghĩ tới cái chết à?”
Eun Rim quay mặt về phía anh, ngước mắt hỏi. Anh ngậm điếu thuốc, rít một hơi rồi quay sang nhìn cô.
“Anh không nghĩ đến điều đó.”
“Em thì có. Em cứ nghĩ, nếu như, giả sử em chết đi rồi, sang thế giới bên kia liệu có ai đó hỏi thăm em. Kiểu như, cô ba mươi hai tuổi, trước đây cô làm gì, rốt cuộc cô đã làm được gì?”
“Đứng dậy đi! Chúng ta đi uống cái gì đó âm ấm, rồi sẽ khoẻ ra thôi.”
Myeong Woo thấy lành lạnh vì sương, anh đỡ Eun Rim đi về phía ô tô.
“Đừng lo nghĩ gì cả. Ngủ chút đi. Về đến nhà anh sẽ gọi.”
Anh khởi động xe, bất chợt nhận ra khoé mắt Eun Rim loang loáng nước mắt. Myeong Woo vừa cho xe xuất phát vừa tự hỏi không biết cô đã khóc từ lúc nào.
“Anh Myeong Woo à, chúng ta ngày xưa…”
Eun Rim tựa lưng vào chiếc ghế đã được hạ góc bảy mươi độ, nhìn theo làn sương màu cam hắt ra từ những chiếc xe chạy phía trước, quan sát cây cầu dần trở nên to hơn khi xe anh chạy đến gần rồi qua cầu, cô cũng quan sát cả hơi sương đang tràn vào xe qua ô cửa. Eun Rim mấp máy môi nói. Myeong Woo liếc sang, khiến Eun Rim ngừng bặt.
“Ngày xưa làm sao?”
“Ngày xưa ấy. Nghĩ lại cũng không hẳn là ngày xưa. Lúc đó, lúc đó… mà thôi, giờ nhắc lại chuyện ngày xưa thì có tác dụng gì chứ.”
Eun Rim mím chặt môi rồi nhắm chặt mắt lại. Dù rất muốn hỏi xem cô định nói điều gì nhưng nghỉ cô vừa thiếp ngủ, anh đành cẩn thận lái xe về nhà.
Yeo Kyeong vẫn ngồi tựa ở góc giường hút thuốc lá. Ngay khi anh mở cửa bước vào nhà, ánh mắt Yeo Kyeong đã bắt gặp ngay ánh mắt của Eun Rim. Gương mặt cả hai cô gái đột nhiên trắng bệch ra, Yeo Kyeong ngồi thẳng dậy, móc lại cái móc thứ hai trên áo con. Dù không móc lại cũng chẳng sao và trông cô lúc này cũng không đến nỗi xộc xệch nhưng hành động của cô giống như phản xạ tự nhiên vậy. Ánh mắt Eun Rim bắt gặp Yeo Kyeong trong tình trạng ấy nhanh chóng cụp xuống. Đây là lần đầu tiên Myeong Woo thấy Yeo Kyeong một mình thức trắng đêm trong căn hộ của anh. Anh nhận điện thoại xong là vội vã rời khỏi nhà ngay, rõ ràng khi ấy Yeo Kyeong bảo hút xong điếu thuốc rồi sẽ tự về cơ mà. Đột nhiên anh cảm thấy lúng túng như ông chồng bị phát hiện đang lén lút hẹn hò với tình nhân, thậm chí còn hơi bực mình vì Yeo Kyeong đã không về nhà.
“Chào chị. Chị là Eun Rim đúng không ạ?”
Người mở lời trước lại là Yeo Kyeong. Vì câu hỏi đó, hay vì gai nhọn ẩn giấu trong đó, hoặc cũng có thể chỉ do Myeong Woo phản ứng quá nhạy cảm, anh thoáng nhíu mày. Anh đưa Eun Rim đến ngồi trên xô pha.
“Em… là Moon Yeo Kyeong. Chị uống chút gì đó âm ấm nhé?”
Rõ ràng Yeong Kyeong đã hành động hơi thái quá. Đó không còn là Yeo Kyeong lúc trước nữa. Sao lại vậy nhỉ? Đột nhiên Myeong Woo nảy ra ý nghĩ Yeo Kyeong đang định giày vò Eun Rim bằng cách nào đó tồi tệ, dù không biết có phải bản thân đã quá nhạy cảm hay không. Myeong Woo mặc kệ, đổ đầy nước ấm, đặt lên bếp đun. Phải cho cô ấy uống cái gì âm ấm nhưng ngoài cà phê ra, anh không nhớ nổi trong nhà còn thứ gì khả dĩ nữa. Anh tự hỏi không biết mình đã vứt gói trà thanh yên mẹ gửi chị dâu mang lên cho hay chưa. Anh mở tủ bếp lục tìm. Trong ngăn tủ chỉ thấy toàn hộp cà phê, lọ thuỷ tinh đựng trà thanh yên chị dâu anh mang tới vẫn được bọc y nguyên bằng giấy báo, chưa hề bóc ra. May quá! Myeong Woo xúc đầy trà vào cốc.
“Yeo Kyeong cũng uống trà thanh yên nhé?”
Anh hỏi bằng giọng dửng dung. Từ lúc Eun Rim bước vào căn phòng này, đây là lần đầu tiên Myeong Woo nhìn vào mắt Yeo Kyeong lâu đến vậy. Đôi đồng tử trong mắt Yeo Kyeong ánh lên tia nhìn kỳ lạ. Vừa né tránh ánh mắt anh, Yeo Kyeong vừa mỉm cười nói:
“Em phải đi đây. Muộn quá rồi. Em ngồi chờ vì lo quá thôi. Chị cứ nghỉ ngơi thoải mái rồi hãy đi ạ.”
Lần này trong lời nói không còn sự gai góc nữa. Yeo Kyeong mặc lại áo khoác.
“Anh tiễn em ra bãi đỗ xe được không? Chị nghỉ ngơi thoải mái nhé!”
“À, vâng. Chào…”
Eun Rim lúng búng. Myeong Woo đưa mắt nhìn Eun Rim nhưng cô đã cụp ngay mắt xuống.
Myeong Woo đưa cho Eun Rim cốc trà thanh yên, rồi cùng Yeo Kyeong bước ra ngoài. Tất cả mọi người đã tan làm hoặc chìm vào giấc ngủ nên đoạn hành lang khu nhà càng trở nên tối tăm.
Tiếng giày của Myeong Woo vang lên bịch bịch, phía trước anh là tiếng giày cao gót của Yeo Kyeong gõ cộp cộp. Đến tận cửa thang máy Yeo Kyeong vẫn hoàn toàn im lặng. Anh cũng không nói lời nào. Nhưng thang máy vừa đóng lại, đột nhiên cô mở miệng và tuôn ra những lời như cỏ úa:
“Em cứ nghĩ mình sẽ giận lắm nhưng khi nhìn thấy mặt chị ấy em lại không thể.”
Myeong Woo chỉ nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đổi trên bảng hiển thị. Khuôn mặt anh đầy vẻ tức giận. Yeo Kyeong liếc nhìn anh, lại nói:
“Anh đừng giận. Em chỉ muốn biết mặt người phụ nữ tên No Eun Rim ấy thôi…”
“Có nhiều người không muốn để người khác biết mặt mình cơ mà. Từ bao giờ em chỉ biết nghĩ đến mỗi bản thân mình vậy?”
Bất ngờ trước phản ứng thái quá của Myeong Woo, Yeo Kyeong mở to mắt nhìn anh đầy kinh ngạc.
“Anh hiểu rõ chị ấy đến vậy sao?”
Myeong Woo không nói gì. Nãy thì cáu với Eun Rim, giờ lại nổi giận với Yeo Kyeong, cả anh cũng không giải thích nổi hành động của mình nữa.
Thang máy đến tầng một, họ đi qua sảnh lớn, mở cửa bước ra ngoài. Chắc vì cảm thấy có người nên ông bảo vệ đang ngủ gật bỗng giật mình mở bừng mắt, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Vừa mở cửa, sương mù đã bao bọc lấy họ. Hai người bước vào trong sương.
“… Em hiểu anh Myeong Woo mà… Vẻ mặt chị ấy… Chỉ hơn em sáu tuổi, thế mà… Thế mà vẻ mặt lại tuyệt vọng nhường ấy… Em không giận gì cả… Nếu anh tức giận vì em thì thôi, vuốt giận đi…”
Yeo Kyeong quàng tay anh nói. Myeong Wo thấy hơi bối rối, anh gỡ tay cô ra khỏi cánh tay mình rồi nắm lấy bàn tay cô. Yeo Kyeong ngước nhìn Myeong Woo, nở nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng em vẫn chưa yên tâm đâu. Trên đường về nhà nhỡ đâu em lại thấy giận thì sao… Mà sao chị ấy lại gọi cho anh, dù người chồng đang trong tù, thì vẫn còn có người nhà bên chồng, không thì bố mẹ chị ấy, cả anh chị em nữa, nếu không thì bạn bè, không phải vậy sao? Tại sao lại gọi cho anh… Rồi còn theo tới tận nhà một người đàn ông sống một mình là thế nào? Nếu là em thì em sẽ không như thế đâu… Chỉ nhắc đến chuyện đó thôi đã thấy khó chịu rồi… Mà không biết có phải chị ấy ghen nên mới như thế không nhỉ… Không đúng, dù có ghen thì cũng không thể làm như vậy được… Người phụ nữ ấy chẳng phải không có tí gì gọi là lịch sự hay sao? Lời em nói anh thấy phải không?”
“…”
“Ngày mai chị ấy sẽ đi chứ?”
Anh phân vân lắc đầu. Yeo Kyeong giật tay ra khỏi tay anh, dừng bước. Anh cũng rút bàn tay vừa nắm tay Yeo Kyeong về, đút vào túi quần.
“Rồi thì sao?”
“Anh không biết.”
“Bố cô ấy mất rồi. Còn mẹ hiện đang ở Mỹ.”
“Thế chị ấy không có anh em gì sao?”
Yeo Kyeong hỏi lại vẻ bức bối.
“Có một người anh trai. Bằng tuổi anh… Nhưng hiện đang trong bệnh viện tâm thần.”
“Anh nói là bị điên sao?”
Yeo Kyeong hỏi.
Anh lục túi áo sơ mi để lấy bao thuốc. Có lẽ lúc nãy anh đã để nó lại trong xe. Anh chà chà miết miết ngón tay lên môi.
“Ừ.”
“Thật hết cách. Sao lại bất hạnh thế chứ… À không, vấn đề không phải chuyện đó… Ý em là… Dù vậy, sao anh Myeong Woo lại phải trông nom chị ấy chứ? Chưa kể, nam nữ sao có thể ngủ chung một phòng như vậy được? Em giả sử, nếu em cũng mang một người đàn ông nào đó về nhà, cùng ăn, cùng ngủ trong nhà mình thì anh Myeong Woo thấy sao?”
“Anh sẽ hiểu em. Và cũng tin em nữa.”
“Phải, anh có thể tin em… Vì em sẽ không bao giờ làm chuyện như thế… Có điều anh không phải là em. Em cảm thấy không vui chút nào.”
“Đó là vì em nghĩ sai.”
“Tâm trạng không tốt thì có gì đúng với sai chứ?”
Yeo Kyeong cứng rắn hơn anh tưởng. Myeong Woo dừng bước.
“Vì cô ấy là em gái của bạn anh nên anh coi cô ấy như người nhà. Thậm chí đổi lại Myeong Hee ở vào hoàn cảnh cô ấy bây giờ, thì Eun Cheon, anh trai Eun Rim, người đang mất trí nằm trong bệnh viện kia, cũng sẽ đối xử với Myeong Hee như anh đang làm bây giờ thôi…”
“Chị Myeong Hee dù có chết đi sống lại cũng không đi đến bước đường ấy đâu. Thực sự anh chỉ coi cô ấy là em gái của bạn thân thôi sao?”
Dứt lời, cô ngước lên.
“Yeo Kyeong này!”
“Cứ cảm giác có người xen vào, tâm trạng bực bội lắm.”
Anh nắm lấy tay Yeo Kyeong. Yeo Kyeong để mặc, không hẩy ra. Đây là đôi tay đã nuôi sống một người mẹ và hai người em phụ thuộc vào cô như những đứa trẻ, kể cả khi họ không phải những đứa trẻ. Đây là cô gái nói rằng việc mưu sinh kiếm sống cũng vất vả không khác gì phải cố gắng khoác chiếc áo đã ướt mưa lên mình. Anh quàng tay ôm lấy đôi vai Yeo Kyeong. Ánh mắt cô đang giương lên nhìn anh dần dịu đi.
“Anh biết phải làm sao mà, đừng lo lắng quá, em về đi. Sương mù dày, nên lái xe cẩn thận chút.”
Vẻ ngang ngược mới rồi trên khuôn mặt cô đã không còn.
“Anh Myeong Woo, vậy mai lúc nào thức dậy hãy gọi điện thoại cho em.”
Anh gật đầu, Yeo Kyeong bước lên xe. Cô khởi động xe, đèn xe sáng lên, ánh sáng màu vàng rọi thẳng ra phía trước, trong ánh sáng ấy, sương mù như dày thêm. Anh vẫy tay nhưng cô lại hạ kính xe xuống.
“Anh Myeong Woo.”
“Sao?’
“Chúng ta quen nhau được bao lâu rồi nhỉ?”
Myeong Woo không trả lời, chỉ nhìn Yeo Kyeong. Nhưng ánh mắt Yeo Kyeong có gì đó như thúc giục.
“Suốt thời gian chúng ta quen nhau, trong mắt anh Myeong Woo em có phải là cô gái tốt không?”
Quen nhau cũng đã qua ba mùa, nhưng cô chưa từng hỏi anh câu hỏi đó. Mắt Yeo Kyeong long lanh nước. Anh bỗng hoài nghi, không rõ điều gì đã khiến Yeo Kyeong trở nên gấp gáp như vậy. Đây có đúng là Yeo Kyeong – người đã thẳng thắn bày tỏ quan điểm không muốn kết hôn khi hai người cùng nằm trên giường trước lúc anh chạy tới bệnh viện tìm Eun Rim không nhỉ. Myeong Woo nhìn cô với ánh mắt khó hiểu nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào anh. Thay vì trả lời, Myeong Woo đưa tay vuốt những sợi tóc ngắn ra sau vành tai giúp cô.
“Anh nói đi. Anh có yêu em không?”
Myeong Woo gật đầu. Anh muốn nói rằng đó là điều tất nhiên. Anh muốn bảo rằng anh đã biết điều này từ trước, đã biết ngay từ cái ngày mùa xuân khi cô tìm tới nhà anh với bộ dạng ướt mưa ấy. Nhưng anh không mở miệng nổi. Nếu không có Yeo Kyeong, một năm vừa rồi chắc anh đã rất vất vả. Dĩ nhiên là anh yêu em. Anh muốn nói như thế. Em là người phụ nữ đầu tiên anh nắm tay, cùng anh đi lên núi, cùng nhau ăn cơm hộp, cùng ra ven sông ngắm cảnh.
Yeo Kyeong cười. Lúm đồng tiền trên má lõm xuống, trông cô càng xinh đẹp hơn.
“Ngày mai em lại đến có được không? Em vừa nghĩ ra muốn làm chút gì đó ngon ngon cho chị ấy. Anh hôn tạm biệt em đi, để em lái xe cẩn thận trong màn sương mờ này nào!”
Yeo Kyeong nhắm đôi mắt còn ướt nước, chìa mặt qua cửa kính xe ô tô. Anh hôn lên đôi má trắng của Yeo Kyeong bị ẩm vì hơi sương. Đôi môi lạnh lẽo của anh chạm vào má Yeo Kyeong, quả thật rất ấm áp.
“Sáng mai đừng quên gọi điện cho em nhé.”
Chiếc xe của cô nhả khói trắng rồi biến mất trong màn sương mờ. Đột nhiên, bãi đỗ xe trở nên vắng vẻ. Chỉ có lác đác vài chiếc xe đứng im lìm giữa màn sương như những nấm mồ. Anh bỗng cảm thấy mình thật cô độc. Cuộc sống, cũng giống như đứng trong đêm đầy sương thế này, chỉ có thể nhìn rõ những thứ ở ngay trước mặt hoặc rất gần phía sau, chẳng phải vậy sao. Không, thậm chí còn mờ mịt hơn cả màn đêm đầy sương. Bở vì cuộc sống chẳng cho ta biết trước dù chỉ một tấc phía trước. Chưa biết chừng, cuộc sống còn là cái gì đó khắc nghiệt hơn nhiều so với màn đêm đầy sương thế này.
Anh trở vào trong phòng. Eun Rim đang ngủ. Mái tóc cô xoã ra rối tung. Đôi tay rã rời vắt lên tay ghế xô pha, hơi thở se sẽ thoát ra từ khuôn miệng nho nhỏ. Gò má gầy gò đỏ bừng lên. Myeong Woo cẩn thận đóng cửa lại, lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc. Anh định sẽ ra đắp chăn giúp Eun Rim, nhưng lại sợ đánh thức cô. Vì thế, mãi đến khi cô tỉnh lại, anh cứ ngồi đó canh cho cô ngủ.