Nguyên tác: Bet Me
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Chương 5
M
ắt Cal đen huyền như sô-cô-la, và Min hốt hoảng khi anh lại cúi xuống. Cô chống tay lên
ngực anh, bảo, “Không, chờ đã,” còn anh nhìn xuống và nói, “Được,” rồi lấy một miếng doughnut
khác lên. Cô mở miệng ra để nói, “Không,” và anh nhét luôn mẩu bánh vào. Cô nhắm mắt lại, hơi
nóng trong miệng cô làm kem tan ra, và hương kem lan tỏa khắp mọi nơi, biến thành khoái lạc. Và
khi cô mở mắt ra, anh đã ở đó.
Anh ngả người tới trước hôn cô thật nhẹ nhàng, miệng anh vừa khít với cô đến mức cô run rẩy.
Cô thưởng thức hơi nóng của anh, liếm sô-cô-la khỏi môi anh, cảm thấy lưỡi anh ở trên lưỡi cô,
nóng bỏng và có sức tàn phá. Cho đến khi anh dừng lại, cô thở hổn hển, choáng váng và nhức nhối
muốn có thêm nữa. Anh giữ chặt mắt cô, trông cũng sững sờ y hệt, nhưng cô chả bị lừa gạt một xíu
nào đâu, cô biết rõ anh là kiểu người nào.
Chỉ có điều cô không thèm quan tâm.
“Nữa,” cô nói, và anh với tay lấy bánh, nhưng rồi cô nhắc lại, “Không, anh ấy,” và tóm lấy áo
anh để kéo anh vào gần hơn. Lần này anh hôn cô thật mạnh mẽ, bàn tay anh đặt sau đầu cô, và cô
ngã vào lòng anh khi ánh sáng chói lòa nổ tung sau mi mắt của cô. Cô cảm nhận được tay anh trên
eo mình, trượt nóng bỏng bên dưới chiếc áo len, máu trong huyết quản dâng lên cuồn cuộn và cảm
xúc trong đầu cô bật thốt lên, người NÀY.
Rồi đột nhiên anh giật nảy mình về phía trước và đập mạnh vào cô.
“A ui?” cô rên lên, và anh nhìn ra đằng sau, trong khi vẫn đang giữ chặt lấy cô bằng cả hai tay.
“Cái quái quỷ gì vậy?” Cal nói.
“Tôi nói là,” Liza giơ ví da lên, “anh đang làm gì vậy?”
“Trông giống như tôi đang làm gì chứ?”
“Tớ cắn vào môi rồi,” Min chạm tay lên môi.
Cal quay lại và kéo ngón tay cô ra, mặt anh đỏ bừng lên và đầy vẻ quan tâm. Anh ở gần cô đến
nỗi cô nhoài cả người tới trước khi tim cô đập thình thịch, và anh cũng phản ứng y hệt vậy, mắt anh
lại khép hờ lần nữa. Trong đầu cô chỉ nghĩ, Ôi, chúa ơi, vâng. Thế rồi Liza giật mạnh cánh tay Min
và gần như lôi cô xuống khỏi cái bàn.
“Xuống khỏi đó, Thống Kê,” Liza nói trong khi đầu Min thì đang quay cuồng.
“Tony,” Cal rít lên qua kẽ răng.
“Xin lỗi, anh bạn,” Tony nói. “Cô ấy không thể kiểm soát được.”
“Bọn tớ mới vừa ăn tráng miệng.” Min lùi lại xa hết mức có thể với Cal vẫn đang ngồi trên váy
cô. Mình biết thế là ngu ngốc, cô bảo bụng, cố không nhìn anh, nhưng mình còn muốn thêm nữa.
“Tráng miệng á?” Liza nhìn xuống bàn. “Cậu vừa ăn doughnut ư?”
“Ồ,” Min thú nhận, cảm giác tội lội xóa bớt trạng thái mê mụ của cô.
“Cô là gì thế?” Cal trừng mắt với Liza. “Cảnh sát calo à? Đi chỗ khác đi.”
“Không,” Liza vặc lại. “Tôi nghĩ cậu ấy nên ăn hết số bánh doughnut mà cậu ấy muốn. Tôi chỉ
không muốn anh cho cậu ấy ăn chúng.”
“Tại sao?” Cal cực kỳ tức giận.
“Bởi vì anh là Morrisey Dám làm mà không Dám chịu, và cậu ấy là bạn thân của tôi.” Liza kéo
mạnh cánh tay Min lần nữa. “Đi thôi. Bonnie đang đợi.”
“Tôi là gì cơ?”
Min cố lùi lại tí nữa, nhưng Cal vẫn đang ngồi trên váy của cô. Thực sự thì thế cũng ổn.
“Bonnie đang ngồi trên ghế công viên và nói chuyện với Roger ở đằng kia.” Tony bảo với Liza.
“Cô ấy có thể không để ý.”
“Sao lại không để ý được,” Liza nói. “Cậu ấy có thể.” Cô chỉnh Min với một cái nhìn trừng
trừng. “Chúng ta đã nói về chuyện rồi. Rời khỏi bàn đi.”
Phải rồi, Min nghĩ. Mình không muốn đâu.
Đối diện với cô lúc này, dẫu là đang nổi khùng trong ánh nắng, Cal trông còn tuyệt vời hơn
thường lệ. Nhưng khi trạng thái mụ mị đã qua đi, cô nhớ ra tại sao mình không nên ở đây. “Làm
ơn cho tôi rút lại váy của mình với?” cô khẽ nói, và anh xoay người vừa đủ để cô có thể kéo mảnh
vải ra. “Cảm ơn anh nhiều. Vì bữa trưa. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt diệu.”
“Ở lại đi,” anh bảo, và cô nhìn sâu trong mắt anh rồi ngẫm nghĩ, Ồ, vâng.
“Không,” Liza kéo Min rời khỏi bàn khiến cô suýt ngã xuống bãi cỏ.
“Cô ấy có thể tự quyết định,” Cal nói.
“Thế à?” Liza bước một bước lại gần anh. “Hãy nói với tôi rằng anh hiểu cậu ấy. Nói với tôi
rằng anh quan tâm đến cậu ấy. Nói với tôi rằng anh sẽ yêu cậu ấy cho đến ngày tận thế đi.”
“Liza,” Min kéo tay cô.
“Tôi chỉ vừa gặp cô ấy ba ngày trước,” Cal nói.
“Vậy thì anh đang làm gì mà lại hôn cậu ấy như thế?” Liza quay lưng lại với anh. “Đi thôi,
Min.”
“Cảm ơn vì bữa trưa,” Min nói trong khi Liza nắm chặt tay lại. Cô với tới đôi sandal ở trên bàn
và tóm được sợi ruy băng, nhưng rồi Liza lôi cô đi qua các thân cây.
Khi họ đã khuất dạng, Cal quay sang bảo Tony, “Tớ không thể quyết định xem nên thuê người
giết cậu hay tự mình ra tay.”
“Không phải tớ, Liza chứ,” Tony thanh minh. “Và thực sự là cô ấy đã gọi tên Min rồi chọc vào
sườn cậu vài lần trước khi lấy ví đánh vào sau đầu cậu.” Mắt anh chuyển hướng tới chỗ cái bàn. “Ê,
hotdog kìa.” Anh ngồi lên bàn và với lấy một miếng sandwich.
“Người phụ nữ đó bị điên rồi,” Cal xoa xoa đầu. Lúc này đây hơi nóng đang dịu bớt bởi Min đã
đi rồi, nhưng điều đó không khiến anh hạnh phúc hơn tí nào. “Thế là hành hung.”
“Cô ấy điên ấy à?” Tony mở một cái xúc xích ra. “Thế còn cậu?”
“Đấy không phải chuyện gì ghê gớm lắm.” Thêm mười phút nữa và chúng ta sẽ chẳng mặc gì
cả. Đấy hẳn sẽ to chuyện đấy.
“Hãy bảo Harry thế ấy,” Tony nói. “Chuyện này hẳn là phải nhiều hơn những gì cậu bé cần biết
về những việc chú Cal làm lúc rỗi rãi rồi.”
“Harry?” Cal sực nhớ và nhìn ra chỗ Harry vừa ngồi. Cậu bé vẫn đang ở đó, chỉ có điều giờ có
thêm một cô gái tóc vàng mảnh dẻ đứng cùng. Bink. Cal nhắm mắt lại và những ký ức về hơi nóng
của Min biến mất. “Hãy bảo tớ rằng không phải Bink cũng vừa nhìn thấy bọn tớ đi.”
“Chịu. Cô ấy không ở đó khi bọn này tới đây, nên cô ấy có thể chỉ bắt gặp màn kết thúc hoành
tráng thôi. Tớ đang ngồi lên cái khỉ gió gì thế này?” Anh kéo từ dưới khăn trải bàn ra một chiếc
giày gắn hoa đỏ.
“Của Min đấy,” Cal hồi tưởng lại cảm giác dễ chịu về những ngón chân của cô. “Khi nào có cơ
hội, cậu đưa nó cho Liza nhé. Nếu được thì nhét vào họng cô ấy luôn thể.”
“Phải rồi, cứ như rằng tớ sẽ nhớ không bằng,” nói rồi Tony thả chiếc giày vào thùng ướp lạnh.
Cal lại lấy nó ra trước khi đá kịp làm ướt bông hoa và cố không nghĩ về Min. “Hóa ra Bonnie là
một cô nàng tử tế, nên Roger sẽ ổn thôi.” Anh xoay chiếc sandal của Min trong tay. Nó là một chiếc
giày kỳ cục với một cái gót hơi nhọn hẳn sẽ lún xuống đất khi cô băng qua bãi cỏ, còn bông hoa ngớ
ngẩn kia thì sẽ trở nên rối beng nếu cô đi trong trời mưa, và nó cũng rất kích thích.
“Roger không hề ổn đâu,” Tony nói với cái mồm nhồm nhoàm xúc xích. “Cậu ta sẽ cưới đấy.”
“Thế không chết được,” Cal cố tưởng tượng xem tại sao một người thực tế như Min lại đi một
đôi giày thế này. Nhưng rồi rõ ràng là Min phải có một mặt không thực tế, nếu không thì cô ấy đã
chẳng hôn anh trên một cái bàn pic-nic. Cảm xúc dâng lên khi anh nghĩ về chuyện ban nãy xóa
nhòa mọi âm thanh trong một khoảnh khắc. “Gì cơ?” anh nói.
“Tớ vừa nói, vâng, đó là lý do khiến cậu chạy trốn Cynthie.” Tony nhắc lại.
“Chà, hôn nhân không dành cho tớ, nhưng với Roger thì có lẽ là có,” Cal thả chiếc giày xuống
bàn. “Cậu ấy chưa bao giờ đánh giá cao sự phấn khích.”
“Phải rồi,” Tony nói. “Và nếu Bonnie là một người phụ nữ tốt, sau cùng có thể tớ sẽ sống ở gara nhà họ.”
“Thêm tin tốt lành cho tớ đấy,” miệng nói vậy nhưng tâm trí Cal lại nghĩ về Min, đầy đặn và
nóng bỏng dưới bàn tay anh - Không. Anh không cần thêm sự thù địch trong đời mình. Nếu muốn
tình dục tuyệt hảo, anh luôn luôn có thể quay lại với Cynthie, ít nhất thì cô ta cũng chưa bao giờ tỏ
ra xấu tính. Anh cố gợi lại những ký ức về Cynthie để phủ lên những ký ức về Min, nhưng cô ta
dường như chỉ là hai màu xám và trắng bên cạnh Min nóng giận gợi cảm, làm người ta nóng người
lên, cùng những đôi giày hở mũi rực rỡ.
“Gì vậy?” Tony hỏi.
“Còn lại cái hotdog nào không?” Cal nói. “Những cái mà cậu chưa ngồi lên ấy?”
Tony tìm được một cái dưới một nếp gấp trên tấm khăn và thảy nó qua. Cal mở bánh ra và cắn
một miếng, quyết tâm tập trung vào một giác quan không bị Min làm ảnh hưởng. Rồi anh nhớ đến
nét mặt cô khi nếm món xúc xích này, và tưởng tượng ra khuôn mặt cô như thế với cơ thể di
chuyển bên dưới anh, nóng bỏng và khêu gợi, môi cô ướt…
Ồ, chết tiệt.
“Vậy cậu định nói gì với Harry?” Tony hỏi.
“Về chuyện gì?”
“Về chuyện cậu vừa xử Min trên bàn pic-nic,” Tony nói. “Hai người trông có vẻ khá nóng
bỏng.”
“Tớ định nói với nó là tớ sẽ giải thích chuyện này khi nó lớn hơn,” miệng bảo vậy nhưng Cal lại
nghĩ, Bọn mình mới nóng bỏng làm sao. Và giờ bọn mình đã xong việc. “Lớn hơn nhiều,” đoạn
anh quay lại thùng lạnh lấy một lon bia.
“Được rồi, tại sao bọn mình lại phải về?” Bonnie hỏi khi họ đang ở trong chiếc mui trần của
Liza và Min đã bị đẩy xuống ghế sau.
“Bởi vì Min vừa đá lưỡi với một tên đút doughnut.” Liza ngoái qua ghế nhìn Min, kẻ tội lỗi, và
lắc đầu.
Bonnie quay lại để cũng có thể nhìn qua ghế. “Cậu đã ăn doughnut sao?”
“Ừ,” Min vẫn đang cố kéo mình thoát khỏi cơn mê mụ. “Cứ làm như là chuyện ghê gớm lắm.”
Bonnie gật đầu khi Liza khởi động xe. “Anh ta hôn có giỏi không?”
“Có,” Min nói. “Khá giỏi. Rất giỏi. Đẳng cấp thế giới. Phi thường. Đã đánh thức tớ dậy ngay lập
tức. Cộng thêm đó là những cái bánh doughnut, chúng thật tuyệt vời.” Cô lại nghĩ về Cal, nóng
bỏng cùng hối thúc, và khi Liza bắt đầu xuống khúc quanh vòng ra đường, Min nằm xuống ghế sau
trước khi lại ngã xuống vì cơn choáng váng còn sót lại. Thật tốt khi được ngả lưng xuống thế này,
nhưng buồn thay là cô chỉ có một mình.
“Cậu mất trí rồi phải không?” Liza nói qua thành ghế.
“Chỉ trong một hoặc hai phút đó thôi,” từ dưới ghế, Min đáp lại, mắt quan sát các ngọn cây di
chuyển trên đầu. “Tớ đã khá là thích nó.” Rất thích.
“Cậu biết không,” Bonnie nói với Liza, “Có thể anh ta thành thật đấy. Anh ta trông thực sự vui
vẻ với cậu ấy. Thậm chí cả Roger cũng nói thế.”
“Ồ, thật mừng nếu Roger nói vậy,” Liza nhại lại.
“Đừng lấy Roger ra giễu cợt,” giọng Bonnie đầy vẻ cảnh cáo.
“Được rồi,” Min lại ngồi dậy vì mọi thứ xung quanh cô đã trở lại bình thường. “Giờ thì tớ ổn
rồi. Rất thực tế.” Cô nhặt chiếc giày của cô lên để gỡ các sợi ruy băng ra. “Vậy Tony thế nào?”
“Hơi thú vị,” Liza nói. “Ngừng ngay việc đổi chủ đề đi. Cậu định sẽ làm gì về Cal?”
“Không gặp anh ta nữa,” Min đưa mắt tìm chiếc giày thứ hai. “Ồ, vì Chúa. Tớ làm rơi một
chiếc giày rồi. Chúng ta phải quay lại.”
“Không,” Liza từ chối và tiếp tục lái.
“Chúng là đôi giày yêu thích nhất của tớ,” Min cố gắng tỏ ra thật chân thành.
“Mọi đôi giày của cậu đều là những đôi giày cậu ưa thích nhất,” Liza bác bỏ, “Chúng ta sẽ
không quay lại đó.”
“Cậu ổn chứ?” Bonnie nói với Min.
“Tớ rất ổn,” Min gật đầu như một người điên. “Cal đã kể với tớ về Roger. Cậu có lời chúc phúc
của tớ.”
“Dựa trên lời nói suông của tên quái vật Calvin,” Liza chêm vào.
“Tớ có cách làm anh ta tiết lộ bí mật.” Min nói. “Tớ biết cách trị anh ta mà.”
“Phải rồi, tớ đã thấy cậu trị anh ta,” Liza nói. “Cậu thật yếu ớt.”
“Ồ, thôi nào,” Min rên lên, cảm giác tội lỗi khiến cô tức giận. “Tớ đã nghe về vụ cá cược. Tớ
biết chuyện gì đang diễn ra. Tớ sẽ không gặp lại anh ta nữa. Đặc biệt là từ khi cậu la hét và chửi bới
anh ta.” Cô nghĩ về lúc Cal dựa lại thật gần, ngực anh rắn chắc thế nào khi áp vào tay cô, miệng anh
nóng bỏng thế nào trên miệng cô, cảm giác tuyệt vời thế nào khi bàn tay anh đặt trên ngực cô. “Dù
vậy tớ đã biết bằng cách nào mà anh ta có được tất cả những người phụ nữ đó rồi,” cô vui vẻ nói.
“Hóa ra là không phải chỉ nhờ sức quyến rũ thôi đâu.”
“Có lẽ cậu nên gặp lại anh ta,” giọng Bonnie nghe có vẻ trầm tư. “Tớ nghĩ thỉnh thoảng chỉ đơn
giản là cậu phải tin.”
Thế có thể tốt đấy, Min thầm nghĩ.
“Bonnie,” Liza nói. “Cậu có muốn cậu ấy bị tổn thương bởi cùng một tên đã làm tan nát trái
tim chị họ cậu và thực hiện vụ cá cược đó với David không?”
Thế sẽ rất tệ đấy, Min lại nghĩ.
“Không,” Bonnie đáp, có sự hồ nghi trong giọng nói của cô.
“Vậy thì không thêm một lời cổ vũ nào về việc tin vào những con cóc nữa,” Liza nói.
“Không phải chúng biến thành hoàng tử khi cậu hôn chúng à?” Bonnie hỏi lại.
“Đó là ếch,” Liza nói. “Hai sinh vật hoàn toàn khác biệt.”
“Phải rồi,” Min cố đẩy Cal ra khỏi tâm trí. “Cóc không phải là ếch. Mà là quái vật. Hoàn toàn là
vậy.” Rồi cô thở dài, “Nhưng anh ta thực sự có những cái bánh doughnut ngon tuyệt,” và nằm lại
xuống ghế để hồi phục các giác quan cho minh mẫn.
David đang yên vị ngồi xem ti-vi vào chiều Chủ nhật khi chuông điện thoại reo lên. Hắn nhấc
máy lên và nghe thấy giọng Cynthie. “Hôm nay Cal và Min đã ra công viên,” cô ta nói. “Anh ấy đã
hôn cô ta. Đó là sự vui sướng, một dấu hiệu tâm lý có thể đưa họ vào trong…”
“Chờ đã,” David ngăn lại và hít một hơi thật sâu. Là vì vụ cá cược chết tiệt đó. Cal sẽ làm mọi
việc chỉ để giành phần thắng.
“Anh ấy đã đút doughnut cho cô ta,” Cynthie nói tiếp. “Anh ấy đưa cô ta đi pic-nic và rồi…”
“Min đã ăn doughnut ư?” David lạnh người trước ý nghĩ ấy. “Min không ăn doughnut. Min
không ăn đồ có carb. Cô ấy không bao giờ ăn carb với tôi.”
“Và mỗi lần anh ấy cho cô ta ăn một miếng, anh ấy lại hôn cô ta.”
“Tên khốn,” David tỏ ra hằn học. “Chúng ta làm gì đây?”
“Chúng ta phải làm gì đó với những thứ khiến họ cảm thấy thu hút, tạo ra niềm vui, làm cho
họ nhớ ra lý do họ muốn chúng ta,” Cynthie nói. “Ngày mai hãy đưa cô ta đi ăn. Làm cho hoàn hảo
vào. Khiến cô ta cảm thấy mình đặc biệt và được yêu thương, cho cô ta niềm vui, và giành lại cô ta.”
“Tôi không chắc,” David nhớ lại vẻ mặt của Min khi hắn đá cô. Ý tưởng ban đầu là để cô lẽo
đẽo quỳ gối theo sau hắn, không phải là hắn đến với cô.
“Tôi sẽ đi ăn trưa với Cal,” Cynthie nói như thể hắn chưa từng mở miệng. “Tôi đã án binh bất
động, hy vọng anh ấy sẽ tự mình quay lại, nhưng giờ không còn thời gian cho chuyện đó nữa. Tôi sẽ
có anh ấy trên giường trước món tráng miệng, và điều đó nên chấm dứt toàn bộ chuyện này.”
“Min vẫn đang tức giận với tôi,” David nói. “Tôi nghĩ là vẫn còn quá sớm cho một bữa trưa.”
“Ồ, thế là quá nóng nảy thật.” Một khoảng im lặng thật lâu và rồi Cynthie lên tiếng, “Gia đình
cô ta. Có phải anh từng nói cô ta cần họ tán thành người yêu của mình?”
“Phải rồi,” David sực nhớ. “Mẹ cô ta phát cuồng lên vì tôi.”
“Vậy anh tiến tới đi,” Cynthie giục. “Gọi cho mẹ cô ta và kể cho bà ấy nghe sự thực về Cal và
phụ nữ ấy.”
“Không được,” David nhớ lại sự thiếu hứng thú của bà Nanette về bất cứ chuyện gì không liên
quan đến calo hoặc thời trang. “Hôn phu của em cô ấy. Greg. Tối nay tôi sẽ gọi anh ta.”
“Chuyện đó có ích gì?”
“Anh ta sẽ kể ngay với Diana,” David nói. “Tối nào anh ta cũng gặp cô ấy. Và vì lẽ còn sống
chung với gia đình nên cô ấy sẽ kể với bố mẹ mình thôi. Bố cô ấy rất bao bọc gia đình.”
“Tốt đấy,” Cynthie tán thành.
“Anh ta đã cho cô ấy ăn doughnut thật à?” David vẫn nhăn nhó trước ý nghĩ ấy.
“Từng miếng một,” Cynthie nói.
Đồ con hoang. Hắn ta đang làm thế vì vụ cá cược chết tiệt kia. Sau tất cả những câu đao to búa
lớn về việc đê tiện nhưng không nhớp nhúa, hắn ta lại đi quyến rũ Min với doughnut và rồi quay lại
để hốt mười nghìn đô của mình. Calvin Morrisey vĩ đại lại chiến thắng.
Sẽ không nếu mình làm gì đó.
“David?” Cynthie gọi.
“Hãy tin tôi,” David đáp thật dứt khoát. “Min vừa mới ăn miếng doughnut cuối cùng của cô ấy
rồi.”
Vào thứ Hai, Roger đi làm muộn. Chắc là do Bonnie đây mà, Cal nghĩ, điều ấy lại khiến anh
nghĩ về Min, thật là lố bịch.
“Gì thế này?” Tony ngạc nhiên. “Tớ là người cuối cùng đến chỗ làm. Đó là truyền thống mà.”
“Bonnie.” Roger ngáp khi ngồi xuống bàn làm việc của mình. “Tối qua bọn tớ đã nói chuyện
khá muộn.”
“Nói chuyện,” Tony ngồi trên mép bàn làm việc. “Ít ra thì cậu cũng có thể làm tình chứ.”
Roger nheo mắt lại.
“Được rồi, giờ thì tất cả chúng ta đã ở đây…” Cal nói.
“Tớ sẽ cưới Bonnie,” Roger bảo Tony. “Cậu không nói chuyện kiểu đó về người phụ nữ cậu lấy
làm vợ.”
“Xin lỗi,” Tony nói. “Tớ sẽ không bao giờ kết hôn nên tớ chả biết mấy chuyện đó.”
“…chúng ta cần lên kế hoạch cho hội thảo Winston…”
“Cậu sẽ biết khi cậu tìm thấy đúng người,” Roger nói.
“Chẳng có người như thế tồn tại đâu,” Tony phản đối.
“…và hoàn thành gói công việc này,” Cal cất cao giọng.
“Cô ấy có nụ hôn tuyệt vời,” Roger nhìn ra ngoài cửa, hẳn là về hướng mà anh cho là có
Bonnie. “Các cậu đã từng hôn như thế bao giờ chưa, nụ hôn mang lại cảm giác tất cả mọi thứ đều
chính xác tuyệt đối và đơn giản là thổi tung đỉnh đầu cậu ấy?”
“Chưa,” Tony trông có vẻ ghê tởm.
“Rồi,” Cal nói, và Min quay lại với anh, theo sau đó là hết thảy vẻ đẹp rực rỡ nóng bỏng và
mềm mại của cô. Cả hai người kia đều quay sang nhìn anh, và anh đánh trống lảng, “Chúng ta có
thể làm việc bây giờ chưa? Bởi vì chúng ta sắp sửa bắt đầu ăn kem và tán dóc về cảm giác của
chúng ta trong khoảng một phút nữa, và tớ không nghĩ là chúng ta có thể thoát khỏi chủ đề đó.”
“Tớ sẽ bắt đầu với các hóa đơn,” Roger đi tới bàn làm việc của mình.
Cal dựa người vào ghế, mở một tập tin trên máy tính và nghĩ về Min. Trước đó, anh không hề
có ý định hôn hít gì hết, và sau đó anh đã nhảy xổ vào cô. Một cơn bốc đồng điên rồ nào đó đã đẩy
anh vào lòng cô. Và cô cũng chả giúp gì. Đáng lẽ cô nên tát anh xây xẩm mặt mày, nhưng thay vì
thế cô lại ở đó và bảo “Nữa,” khuyến khích anh …
Điện thoại reo và Tony nhấc máy lên. “Morrisey, Packard, Capa nghe đây,” anh nói và rồi đảo
tròn mắt với Cal. “Chào, Cynthie.”
Cal lắc đầu.
“Cậu ấy không có đây,” Tony nói. “Tôi cho là cậu ấy sẽ đi cả buổi sáng.” Anh cau mày với Cal,
người vừa thở dài và dựa lại vào ghế nhìn lên trần nhà.
“Bữa trưa á?” Tony nói. “Tôi rất tiếc, cậu ấy có hẹn ăn trưa rồi. Ở quán Emilio. Với bạn gái mới
của cậu ấy.”
Cal ngồi dậy nhanh đến nỗi chân anh đập xuống sàn nhà thô cứng. Không, anh dùng miệng ra
dấu với Tony và lấy tay làm động tác cắt ngang cổ họng.
“Nên cô không phải lo rằng cậu ấy sẽ tuyệt vọng vì mất cô,” Tony lại nói. “Cậu ấy đã sẵn sàng
trở lại rồi.”
Cal đứng dậy, lửa giận bùng lên trong mắt anh, và Tony dứt lời. “Tôi phải đi rồi,” và gác máy.
“Cậu điên à?” Cal nổi cáu.
“Này, chuyện đó tống khứ được cô ta, phải không nào?” Tony nói. “Tớ đã giúp cậu đấy.” Anh
cau mày. “Tớ nghĩ thế. Tất cả chuyện đó đến với tớ trong chớp nhoáng.” Anh nhìn Roger. “Đấy có
phải là một nước cờ tồi tệ không?”
“Tớ không chắc,” Roger nói. “Có lẽ trong tương lai cậu sẽ muốn tránh xa các ý nghĩ bất ngờ
đấy.”
“Tớ không muốn gặp lại Min,” Cal nói và nghĩ về việc gặp lại Min lần nữa.
“Thế thì sao? Cynthie không cần biết điều đó,” Tony tỉnh bơ.
“Vậy thì giờ tớ phải đưa Min tới quán Emilio, bởi vì Cynthie sẽ kiểm tra,” Cal nói.
“Tớ không hiểu sao phải làm thế,” Roger hỏi. “Nếu Cynthie vặn vẹo, cậu có thể nói mình đi
chỗ khác rồi.”
“Tớ cố gắng nói dối ít nhất có thể.” Cal lại ngồi xuống, cố cảm thấy tức giận về toàn bộ mớ hỗn
độn này. Anh nhấc điện thoại lên và quay số công ty Min, tìm số cô qua tổng đài điện thoại, nhưng
điện thoại của cô đang bận và tin nhắn thoại không thể dùng được. Không có ai mời người khác đi
ăn trưa qua tin nhắn thoại cả.
Anh gác máy và thấy Roger cùng Tony đang nhìn anh. “Gì?”
“Không có gì,” Roger nói.
“Không có gì,” Tony đáp theo.
“Tốt,” Cal lờ họ đi và quay lại với màn hình máy tính của mình.
Khi điện thoại trong văn phòng reo lên, Min thầm nghĩ đến Cal, và sau đó tự mắng mình. Tên
quái vật hẳn phải có quyền năng phủ mây mù lên suy nghĩ của phụ nữ nếu cô nghĩ đến hắn lúc chín
giờ sáng thứ Hai, khi đang làm dở một bản báo cáo kiểm tra định kỳ.
“Minerva Dobbs nghe đây,” cô nói vào trong điện thoại, gõ gõ chiếc bút đỏ lên mặt kính mờ
trên bàn mình.
“Kể cho mẹ nghe về người con đang hẹn hò đi,” giọng mẹ cô vang lên.
“Ôi, trời đất quỷ thần ơi.” Min dựa người vào ghế Aeron, tức giận.
“Greg bảo rằng cậu ta có tiếng xấu với phụ nữ,” Nanette nói. “Greg bảo cậu ta lợi dụng họ rồi
bỏ rơi họ. Greg bảo…”
“Mẹ, con không quan tâm Greg nói gì,” trước sự hốt hoảng của mẹ cô, Min nói. “Và không
phải con đang hẹn hò với anh ta. Bọn con đã đi ăn tối, có một bữa pic-nic ở công viên và đó là tất
cả.” Cô viết tên của Cal thành từng chữ in hoa rời nhau trên bìa bản báo cáo của cô và gạch một
đường đỏ đậm trên nó. Biến đi, biến đi, biến đi.
“Greg bảo rằng…”
“Mẹ.”
“…rằng anh ta là một kẻ bạc tình. Nó lo lắng cho con.”
Min bắt đầu nói, Ồ, làm ơn, rồi dừng lại. Greg chắc hẳn đang lo lắng về cô. Greg lo lắng về mọi
thứ.
Tại sao Greg lại lo lắng về cô mới được chứ?
“Làm sao Greg biết đến anh chàng ấy?” Min hỏi khi cô viết từ “Greg” thành từng chữ đỏ rời rạc
và gạch hai đường kẻ đậm lên trên. Và rồi cô viết “Tởm đời” bên dưới và thêm “Hớt lẻo” ở dưới nữa.
“Mẹ lo lắng cho con,” mẹ cô nói. “Mẹ biết con đang cố tỏ ra dũng cảm về việc mất David,
nhưng mẹ ghét điều đó. Mẹ không thể chịu được nếu con bị tổn thương.”
Min thấy họng mình nghẹn ngào. “Bà là ai và đã làm gì với mẹ tôi?”
“Mẹ chỉ không muốn con bị tổn thương,” bà Nanette nói, và Min nghĩ cô nghe thấy giọng bà
run run. “Mẹ muốn con cưới một người đàn ông tốt, biết trân trọng con vì sự tuyệt vời của con và
không bỏ rơi con chỉ vì vụ quá cân.”
Min lắc đầu. “Mẹ đã làm con cảm động đến tận câu cuối cùng.” Cô viết chữ “Mẹ” thành từng
chữ in hoa, vẽ một trái tim bao quanh và rồi, khi bà Nanette tiếp tục nói, cô gạch bốn đường kẻ
đậm lên nó.
“Hôn nhân rất khắc nghiệt, Min à,” bà Nanette thao thao bất tuyệt. “Có hàng triệu lý do để
đàn ông lừa dối và bỏ đi, nên con phải đối phó với nó mọi lúc. Trông con lúc nào cũng phải đẹp
mắt. Đàn ông yêu bằng mắt. Nếu họ thấy ai đó đẹp hơn…”
“Mẹ?” Min nói. “Con không nghĩ là…”
“Bất kể con đã cố gắng thế nào, luôn có ai đó trẻ trung hơn, ai đó tốt hơn,” bà Nanette nói,
giọng bà run rẩy. “Thậm chí cả đối với Diana, đối với tất cả mọi người. Con không thể bắt đầu với
một điều bất lợi, con không thể…”
“Chuyện gì đang diễn ra thế?” Min nói. “Greg đang lừa dối Diana à?”
“Không,” giọng mẹ cô nghe có vẻ bối rối. “Tất nhiên là không.”
Min cố hình dung cảnh Greg phản bội Diana, nhưng thế thật lố bịch. Greg không dám lừa dối.
Thêm vào đó, anh ta yêu Diana.
“Tại sao con lại nói thế?” mẹ cô hỏi. “Đó là một điều kinh khủng lắm đấy.”
“Mẹ là người đã khơi mào chủ đề lừa dối,” Min nói. Vậy nếu không phải Greg thì là ai? Bố ư?
Min cũng gạt suy nghĩ đó đi. Bố cô chỉ có ba sở thích trong đời: bảo hiểm, thống kê, và golf. “Thứ
duy nhất khiến bố bỏ rơi mẹ là một cây gậy đánh gôn số bốn hoàn hảo, nên không phải chuyện đó.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Mẹ muốn con cưới chồng và hạnh phúc và tên Cabot đó không…”
“Calvin,” Min nói.
“Đưa anh ta tới ăn tối thứ bảy đi,” bà Nanette nói. “Mặc gì đó màu đen để con trông gầy hơn.”
“Con sẽ không gặp lại anh ta nữa, mẹ ạ,” Min nói. “Cho nên khó mà có chuyện anh ta sẽ muốn
gặp cha mẹ con.”
“Hãy cẩn thận,” mẹ cô nói. “Mẹ không biết làm sao mà con tìm ra những tên đàn ông đó.”
“Anh ta nhìn xuống áo len của con và thấy cái áo lót ren đỏ đó,” Min nói. “Tất cả là lỗi của
mẹ.”
Cô dành thêm vài phút nữa trấn an bà Nanette, rồi cô gác máy và quay lại công việc chỉnh sửa
trong khoảng năm phút thì điện thoại lại reo vang.
“Ồ, tuyệt,” cô nói và trả lời điện thoại, sẵn sàng tranh cãi với mẹ cô lần nữa. “Minerva Dobbs.”
“Min, Di đây,” em gái cô nói.
“Chào, em yêu.” Min nói. “Nếu là chuyện Greg hớt lẻo về buổi hẹn picnic của chị, thì ổn thôi,
nó đã qua rồi, chị sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa.” Cô gạch thêm một đường nữa qua tên của
Greg. Theo cô thì, không thể có đủ đường gạch qua tên của Greg.
“Greg bảo là David kể rằng anh ta khủng khiếp,” Diana nói.
Min hơi ngồi thẳng lên, “David đã kể thế à?” Kẻ xấu xa đáng khinh đó thậm chí còn không
chơi công bằng trong vụ cá cược của hắn. Cô viết từ “David” in hoa và đâm cây bút của cô lên.
“Anh ta đã bảo Greg đừng kể cho em là anh ta bảo anh ấy,” Diana nói.
“Phải rồi,” Min nói, không thèm quan tâm đến việc đó.
“Chỉ là nghe anh ta không giống một phần trong kế hoạch của chị,” Di nói.
Min dừng đâm bút. “Kế hoạch của chị? Kế hoạch nào?”
“Chị luôn có một kế hoạch,” Di nói. “Giống em. Em đã lên kế hoạch cho đám cưới và hôn nhân
của mình vô cùng cẩn thận và Greg phù hợp một cách hoàn hảo. Anh ấy hoàn hảo cho em. Bọn em
sẽ có một cuộc sống hoàn hảo.”
“Phải rồi,” Min gạch thêm một đường nữa qua tên của Greg.
“Vậy nên em biết là chị phải có một kế hoạch và tên sói…”
“Quái vật,” Min nói.
“…ếch, gì cũng được, không thể phù hợp với kế hoạch của chị.”
“Anh ta không phải là ếch,” Min nói. “Chị đã hôn anh ta và anh ta không hề biến thành một
hoàng tử.” Mà anh ta đã biến thành chúa trời. Không, anh ta không. “Xem này, chị sẽ không bao
giờ gặp lại anh ta nữa, nên mọi người có thể bớt căng thẳng đi.”
“Tốt,” Di nói. “Em sẽ bảo mẹ là chị vẫn lý trí như mọi khi và mẹ sẽ không lo lắng thêm nữa.”
“Ồ, tốt,” Min nói. “Lý trí như mọi khi. Không có ai nhắc đến chuyện này với bố chứ, phải
không?”
“Có thể mẹ đã nói,” Diana nói.
“Ồ, chết tiệt, Di, sao em không ngăn mẹ lại?” Viễn cảnh về người cha quá mức bao bọc của cô
đứng dậy trước mặt cô như một con gấu lông vàng to lớn. “Em biết ông thế nào mà.”
“Em biết,” Di nói. “Em vẫn còn không chắc ông thích Greg.”
Em có chắc là mình thích Greg không? Min muốn nói thế, nhưng việc đó không có ích lợi gì
vì Diana đã khăng khăng rằng đó là tình yêu đích thực cho tới chết. “Chà, tin tốt đây, chị đã kiếm
được một cái bánh cho em…”
“Chị đã?” giọng của Di vút lên. “Ôi, Min, cảm ơn chị…”
“…nhưng nó sẽ không được trang trí nên Bonnie và chị sẽ làm việc đó với ngọc trai của mẹ và
rất nhiều hoa tươi.” Min bắt đầu vẽ một cái bánh cưới.
“Chị sẽ trang trí bánh cưới của em ư?” Di nói, giọng cô chùng xuống.
“Mọi người sẽ thích nó khi họ nếm thử,” Min nói, thêm vài chú chim bồ câu lên đỉnh bánh.
“Thử á?” Di nói. “Thế còn khi họ nhìn thấy nó?”
“Em đùa à? Hoa tươi và ngọc trai thật? Đó là sẽ là một cảm giác phi thường.” Min vẽ vài hạt
ngọc trai. Chúng dễ vẽ hơn bồ câu, và cô đã trải nghiệm đủ khó khăn với buổi sáng của mình rồi.
“Mẹ nói gì?”
“Tại sao chúng ta không hỏi bà hôm đám cưới?” Min giữ giọng cô vui vẻ.
“Được rồi,” Di nói, hít một hơi thật sâu vào điện thoại. “Em thực sự biết ơn. Và thật tốt vì nó có
vị thơm ngon. Cho cả những chiếc hộp bánh nữa.”
“Những chiếc hộp bánh?” Min nói.
“Những hộp nhỏ đựng bánh mà khách khứa sẽ mang về nhà như một món quà kỷ niệm,”
Diana nói. “Để mơ mộng.”
“Hộp bánh,” Min nói và bắt đầu vẽ vài hình vuông nhỏ. “Hai trăm. Cá thế.”
“Chị không đặt hộp bánh à?”
“Có,” Min vẽ hộp nhanh hơn. “Chị có hộp bánh. Em thoải mái đi nhé? Em nghe như thể đang
bị căng thẳng thần kinh vậy. Em thế nào?”
“Em ổn,” giọng Diana nhấn quá mạnh.
“Không có vấn đề gì với Ướt Át và Tệ Hơn chứ?” Min nói và rồi cau mày. “Ý chị là Susie và
Karen?”
Diana cười lớn. “Em không thể tin là chị vừa nói thế.”
“Chị xin lỗi,” Min nói. “Đó là...”
“Min, bọn em biết điều đó. Karen đã tình cờ nghe thấy Liza nói thế khi chúng ta học trung
học. Cậu ấy cũng gọi Bonnie và Liza là Ngọt ngào và Chanh Chua.”
Min bật cười.
“Đừng kể cho họ nghe nhé,” Diana nói. “Em sẽ tiếp tục giả vờ chị không gọi Susie và Karen là
Ướt Át và Tệ Hơn nếu chị cũng tiếp tục giả vờ là bọn em không gọi Bonnie với Liza là Ngọt Ngào và
Chanh Chua.”
“Thỏa thuận,” Min nói. “Chúa ơi, chúng ta là những con người kinh khủng.”
“Không phải chúng ta,” Diana nói đầy vui vẻ. “Bạn của chúng ta mới là người dựng nên trò
này. Chúng ta là những cô gái nhà Dobbs tốt bụng.”
“Chị nghĩ cái đó còn phụ thuộc xem em hỏi ai,” Min nghĩ về Cal. Cô phải nhớ tử tế hơn với
anh. Ngoại trừ việc cô sẽ không gặp lại anh nữa nên chuyện đó không thành vấn đề. Bên cạnh đó,
khi cô tử tế với anh ở công viên, mọi việc lại trở nên tệ hại. “Gần đây chị đã thực sự xấu tính...”
Giọng của cô nhỏ dần khi bố cô hiện ra lù lù ở khung cửa, trông như một người Viking lo âu. “Chào
bố.”
“Ồ, không,” Diana nói.
“Chị sẽ nói chuyện với em sau,” Min nói với Diana và gác máy. “Vậy, chuyện gì mang bố
xuống đây thế?” cô nói với bố. “Không khí ở tầng bốn mươi trở nên quá loãng ư?”
“Về tên con đang hẹn hò,” George Dobbs trừng mắt nhìn con gái khi ông bước vào văn phòng
cô.
“Đừng có bắt đầu nha bố,” Min nói. “Con biết bố có thể dễ dàng đe dọa các giám đốc kế toán
dưới quyền, nhưng nó không có hiệu quả với con đâu. Con sẽ không gặp Cal nữa, nhưng nếu có, đó
sẽ là lựa chọn của con. Thôi nào, bố.” Cô mỉm cười với ông, nhưng mặt ông vẫn đượm vẻ lo lắng.
“Hai triệu rưỡi người làm đám cưới mỗi năm trên đất nước này. Tại sao lại không phải là con?”
“Hôn nhân không phải dành cho tất cả mọi người, Min,” ông nói.
“Bố?” Min bối rối.
“Anh chàng này không phải là một người đàn ông tốt,” ông George tiếp tục.
“Giờ thì hãy chờ một phút,” Min nói. “Bố thậm chí còn không biết anh ấy. Anh ấy là một quý
ông hoàn hảo cả hai lần bọn con ra ngoài…” Chà, có những bàn tay ở công viên. “…và từ khi bọn
con quyết định là không gặp lại nhau nữa, nó gần như không phải là vấn đề.”
“Tốt.” Mặt của bố cô rạng rỡ hơn. “Mừng cho con. Thế là thông minh. Tại sao lại mạo hiểm với
một người đàn ông mà con biết rõ là không phải một rủi ro có lợi chứ?”
“Con sẽ không bán bảo hiểm cho anh ta,” Min nói.
“Bố biết, Min.” ông nói. “Nhưng cũng cùng một nguyên tắc. Con không phải một con bạc. Con
quá lý trí cho điều đó.”
Ông mỉm cười với cô, vỗ tay cô, rời đi, và Min ngồi ở bàn làm việc của cô và cảm thấy nhạt
nhẽo, lôi thôi, và buồn chán. Không phải một con bạc. Lý trí như thường lệ. Cô để cho mình nghĩ
về việc hôn Cal ở công viên, miệng của anh nóng bỏng trên miệng cô, bàn tay anh rắn chắc trên
người cô, và cô cảm thấy hơi nóng lại dâng lên khắp nơi. Chuyện đó không hề lý trí, chuyện đó
không phải là một kế hoạch. Và giờ thì cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cô nhìn xuống bản báo cáo của mình và nhận ra là cô đã đục thủng nó. Cô hẳn đã tiếp tục chọc
chọc nó, Norman Bates (1) của các bản phân tích số liệu thống kê. “Tuyệt,” cô nói và cố xé các tờ
giấy ra. Trang đầu tiên xé toạc, và điện thoại của cô rung lên, cô nhấc nó lên và gầm lên, “Minerva
Dobbs,” lần này sẵn sàng chọc thủng người gọi tới.
“Chào buổi sáng, Minerva,” Cal nói, và toàn bộ không khí chạy hết ra khỏi phổi của cô. “Làm
sao cô kiếm được cái tên khủng khiếp thế?”
Thở. Thở sâu. Thở thật sâu.
“Ồ,” cô nói. “Chuyện này hay đây. Thương tiếc cho tên của tôi từ một anh chàng có tên
Calvin.” Mình không quan tâm anh ta gọi điện. Mình hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện
này. Tim cô đang đập mạnh đến nỗi cô tin chắc là anh có thể nghe thấy nó qua điện thoại.
“Tôi được đặt tên theo ông chú giàu có Robert của tôi,” Cal nói, “mà chuyện hóa ra lại là hoàn
toàn vô ích vì ông ấy đã để lại mọi thứ cho các chú cá voi. Lý do của cô là gì?”
“Mẹ tôi muốn có một nữ thần,” Min nói yếu ớt.
“Chà, bà đã có rồi đấy,” Cal nói. “Tôi rút lại lời vừa nói, đó là cái tên phù hợp với cô.”
“Và mẹ của bố tôi tên là Minnie,” Min nói, cố quay lại cách nói chuyện tự nhiên, và không bối
rối. “Đó là một sự thỏa hiệp. Tại sao tên anh không phải là Robert?”
“Tôi đặt theo tên cuối cùng của ông ấy,” Cal nói. “Thế là tốt. Tôi không thể thấy bản thân mình
là một Bob.”
“Bob Morrisey.” Min dựa lưng vào ghế, giả vờ lãnh đạm. “Anh chàng kỳ cục ở bộ phận vận
chuyển bằng tàu thủy.”
“Đại diện bảo hiểm mà cô có thể tin tưởng,” Cal nói.
“Kẻ bán xe ô tô cũ mà anh không thể tin tưởng,” Min nói.
“Trong khi Calvin Morrisey là một lão già ngu ngốc đã sáng lập ra công ty từ năm 1864,” Cal
nói. “Hay trong trường hợp này, là kẻ có giày của cô.”
“Giày?”
“Ruy băng đỏ, gót tân thời, bông hoa ngớ ngẩn to đùng.”
“Giày của tôi.” Min ngồi dậy, vui mừng. “Tôi không nghĩ mình còn được nhìn lại nó nữa.”
“Chà, cô sẽ không nhìn thấy nó nữa trừ phi cô đi ăn trưa với tôi,” Cal nói. “Tôi giữ nó làm tiền
chuộc. Bây giờ có một khẩu súng đang dí vào đế giày đây.”
“Tôi ăn trưa ở bàn làm việc,” Min bắt đầu,và nghĩ, Ôi, trời đất quỷ thần ơi, mình còn có thể
thảm hại hơn nữa được không?
“Emilio đang thử nghiệm một thực đơn ăn trưa mới. Cậu ấy cần cô. Tôi cần cô.”
“Tôi không thể,” Min nói khi mọi tế bào trong cô đều đang hét lên, có, có, gì cũng được. Tạ ơn
chúa là các tế bào của cô không nói chuyện được.
“Cô không thể bỏ rơi Emilio,” Cal tiếp tục. “Cậu ta quý cô lắm đấy. Chúng ta sẽ có gà sốt rượu
vang. Đi thôi, hãy sống một tí đi. Một tí thôi.”
Một tí thôi. Thậm chí cả khi Cal biết rõ cô rất lý trí, không cờ bạc, một kẻ thua cuộc làm theo
các kế hoạch. “Được,” Min nhận lời, trong khi tim cô lại bắt đầu đập thình thịch. “Tôi rất vui được
lấy lại đôi giày của mình và ăn gà sốt rượu vang vào bữa trưa.”
“Hãy nhớ kỹ, rằng cô phải ăn nó cùng với tôi,” Cal nói. “Cô sẽ không nhìn thấy chiếc giày đó
nếu cô chưa ăn.”
“Tôi có thể chịu được điều đó,” Min cảm thấy cả người bay bổng. Rồi cô gác máy và nhìn
xuống bản báo cáo.
Cô vừa vẽ trái tim lên đó, những trái tim nhỏ xíu, hàng tá hàng tá.
“Ôi Chúa tôi,” Min kêu lên và gục đầu xuống bàn.
Khi Min tới quán Emilio, một cậu thiếu niên tóc đen ở cửa nói, “Chị tìm Cal à?” và khi cô gật
đầu, cậu liền nói, “Anh ấy ở bàn của chị,” rồi hất đầu vào trong nhà hàng.
“Chị có bàn riêng sao?” Min hỏi, nhưng khi cô thấy Cal ngồi bên cửa sổ ở chiếc bàn họ có tối
thứ Tư, cô liền ngừng thở trong một phút. Mình đã quên mất rằng anh ta đẹp trai đến thế nào, cô
nghĩ, và quan sát anh thư giãn trên ghế của mình, đôi mắt đen lay láy dán chặt lên con đường bên
ngoài, nét mặt nhìn nghiêng của anh hoàn hảo. Anh đang gõ gõ các ngón tay lên bàn, bàn tay anh
trông thật khỏe khoắn. Min nhớ đến việc chúng tuyệt vời thế nào trên người cô và nghĩ, Ra khỏi
đây. Rồi anh nhìn thấy cô, ngồi thẳng người lên và mỉm cười, đôi mắt sáng lên như thể anh vui
mừng được gặp cô, cô mỉm cười đáp lại và bước đến gặp anh. Cậu bé Quyến rũ, cô nghĩ, và bước
chậm lại, nhưng anh đã kéo ghế ra cho cô.
“Cảm ơn vì đã tới,” anh nói và cô ngồi vào chiếc ghế, thầm nghĩ trong đầu, Anh ta đang tính
làm gì đó, hãy cẩn thận. Rồi cô để ý thấy anh đang nhìn xuống sàn nhà và nói, “Gì thế?” giọng cô
lạc đi vì căng thẳng.
“Giày,” anh nói. “Cô đang đi gì thế?”
“Anh nghe như thể một gã gọi điện quấy rối vậy,” cô cố giữ giọng nói phản bội của mình đều
đều, nhưng cô chìa bàn chân ra để anh có thể nhìn thấy đôi giày bó sát màu xanh dương, hở mũi
để khoe ra bộ móng chân màu xanh hợp tông.
Anh lắc đầu. “Cô có thể làm tốt hơn. Nhưng những ngón chân thật xinh xắn.”
“Đây là giày đi làm,” sự khó chịu xóa tan căng thẳng ở cô. “Ngoài ra, anh giữ chiếc giày đỏ của
tôi nên tôi không thể đi đôi đó được. Tôi có thể lấy lại giày của mình chứ?”
“Không cho đến sau bữa trưa,” anh ngồi xuống đối diện cô. “Nó là đòn bẩy duy nhất của tôi.”
“Anh mắc chứng tôn sùng bàn chân này lâu chưa?” cô hỏi, khi anh chuyển cho cô giỏ bánh mì.
“Chỉ mới từ khi tôi gặp cô,” anh nói. “Bỗng nhiên, có cả một thế giới mới bên ngoài.”
“Thật mừng khi biết tôi cũng tạo ra ảnh hưởng,” cô nói và thất kinh khi nhận ra rằng cô thực
sự đã tạo được ảnh hưởng. Thế là đủ để khiến sự căng thẳng của cô quay lại. Anh ta không thành
vấn đề. Cô đẩy giỏ bánh mì lại chỗ anh, quyết tâm trở nên tiết hạnh trong việc tiêu thụ đồ ăn nếu
không thể tiết hạnh trong suy nghĩ, và nói, “Vậy kẻ quyến rũ ở ngoài cửa là ai thế? Cậu ta cần vài
lời khuyên từ anh đấy.”
“Cháu trai của Emilio.” Cal cầm một mẩu bánh mì lên và xé nó. “Cách phục vụ bàn ăn của cậu
ta cần cải thiện.”
“Emilio không có ai khác để đưa ra ngoài sao?” Min lấy khăn ăn để lên trên để giữ tay tránh
xa bánh mì. “Cậu bé không tốt cho công việc làm ăn.”
“Brian là người duy nhất thông thạo giao tiếp trong gia đình,” Cal nói. “Các anh của cậu ta ở
lại trong bếp, nơi mà họ sẽ không làm ai bị thương cả. May thay, họ có thể nấu ăn. Tôi đã đặt món
rồi. Salad, gà sốt rượu vang, không pasta.”
“Ồ, tốt,” Min nói. “Bởi vì tôi đang chết đói đây. Anh có biết là bốn mươi phần trăm tất cả các
loại pasta được bán là spaghetti không?” Quái gở, cô nghĩ, và cố kìm lại bản năng thống kê của
mình trong khi mỉm cười với anh. “Tôi nghĩ điều đó cho thấy một lượng lớn thiếu hụt hình a…”
Brian quăng một đĩa salad trước mặt cô và một đĩa khác trước mặt Cal. “Gà của hai người sẽ
tới trong khoảng mười lăm phút nữa,” cậu ta bảo với Cal. “Anh có muốn rượu vang cùng với nó
không?”
“Có, cảm ơn,” Cal nói với cậu bé. “Anh tưởng em đang cải thiện sự tế nhị của mình.”
“Không phải với anh,” Brian nói. “Em biết anh gọi gà, nhưng với anh, rượu vang đỏ, phải
không?”
“Phải,” Cal nói. “Giờ thì hãy hỏi anh loại rượu nào?”
“Bất cứ loại gì Emilio đổ vào cốc,” Brian nói và bỏ đi.
“Đúng là một tia sáng nhỏ,” Min nói. “Nhưng nói đủ về cậu bé rồi. Đưa tôi mười đô.”
“Mười đô?” Cal trông trống rỗng một cách tuyệt đẹp và rồi lắc đầu. “Chẳng có vụ cá cược nào
hết. Hãy dừng ngay việc quấy rối tôi để lấy tiền đi.”
“Anh đã mời tôi ra ngoài mà không có một vụ cá cược nào ư?” Min nói.
“Không có tờ tiền nào sẽ bị đổi chủ hết,” Cal nói. “Ngoại trừ việc tôi trả hóa đơn.”
“Chúng ta có thể ai trả phần người nấy,” Min đề nghị.
“Không, chúng ta không thể.”
“Tại sao không? Tôi có thể cáng đáng nổi khoản đó. Chúng ta không hẹn hò. Tại sao…”
“Tôi đã mời cô, tôi trả,” vẻ mặt Cal bắt đầu hình thành vẻ bướng bỉnh khiến cô tức giận.
“Tức là nếu tôi mời anh, tôi trả.” Min nói.
“Không, lúc ấy tôi cũng trả.” Cal nói. “Nên hãy kể cho tôi nghe xem ai là Diana, Ướt Át, và Tệ
Hơn.”
“Đó là lý do anh mời tôi đi ăn trưa à?” Min thắc mắc, pha vào giọng nói của cô sự hoài nghi hết
mức có thể.
“Không.” Cal áp tay lên đầu. “Chúng ta có thể chỉ một lần gặp gỡ như những người bình
thường không? Cười với nhau, nói chuyện phiếm, giả vờ là cô không ghét tôi?”
“Tôi không ghét anh,” Min nói, thấy choáng váng. “Tôi thích anh. Ý tôi là, anh có những thói
hư tật xấu…”
“Thói hư tật xấu nào?” Cal nói. “Tất nhiên là tôi có, nhưng tôi đã cư xử tốt hết mức với cô.
Ngoại trừ việc đánh vào mắt cô và tấn công cô trên bàn pic-nic. Cô thế nào?”
“Tôi ổn,” Min cố để giọng nói cô vui vẻ hết mức có thể. “Tôi đang thay đổi cách sống. Chấp
nhận mạo hiểm. Như là ăn trưa với một con sói.”
“Tôi là một con sói?” Cal hỏi lại.
“Ồ, làm ơn đi,” Min nói. “Hôm thứ Sáu anh đã sang mời tôi đi chơi với câu ‘Xin chào, cô bé.’
Anh nghĩ mình đang đóng vai ai nào, hoàng tử chắc?”
Emilio xuất hiện với rượu vang trước khi Cal kịp nói gì, và Min cười rạng rỡ với anh ta, biết ơn
vì sự giải cứu này. “Emilio, bạn thân mến. Tôi đã quên nhắc đến những cái hộp bánh. Hai trăm hộp
bánh.”
“Tôi đã bắt tay vào làm nó rồi,” Emilio nói. “Ngoại nói em sẽ cần chúng. Bà bảo để bà kiếm
hộp vuông một tấc cho những chiếc bánh cỡ bảy phân rưỡi.”
“Tôi sẽ lấy những cái hộp đó,” Min gật đầu. “Chắc chắn. Tuyệt. Tốt. Bà anh là một thiên thần
và anh là người hùng của tôi. Và tất nhiên, một thiên tài nấu ăn.”
“Và em là khách hàng ưa thích nhất của tôi.” Emilio hôn má cô và biến mất vào trong bếp.
“Tôi yêu anh ấy,” cô bảo với Cal.
“Tôi cũng nhận thấy vậy,” Cal nói. “Cô đang gặp gỡ cậu ta sau lưng tôi, phải không?”
“Phải,” Min nói. “Chúng tôi đã có vài cuộc trò chuyện về bánh.”
“Ôi chao,” Cal nói. “Với cô, thì đó là nói chuyện dâm dục đấy.”
“Vui đấy.” Min lại xiên nĩa vào món salad và cắn những miếng rau xanh tươi ngon. Nước sốt
của Emilio thơm ngon và dịu nhẹ, một phép màu đến từ chính bản thân đĩa rau. “Chúa ơi, tôi yêu
Emilio. Món salad này thật khó tin. Đó không phải là một từ tôi hay dùng với ‘salad’ đâu.”
“Kể cho tôi nghe về cái bánh đi,” Cal bắt đầu dùng đĩa salad của anh.
“Em gái Diana của tôi sẽ cưới trong ba tuần nữa,” Min mừng vì được ở trong một chủ đề không
nguy hiểm. “Hôn phu của nó bảo rằng anh ta biết một thợ làm bánh tuyệt vời và anh ta sẽ đặt chiếc
bánh đó như một sự bất ngờ. Và rồi sự bất ngờ hóa ra lại là anh ta đã không đặt bánh.”
“Và đám cưới vẫn tiếp tục?” Cal nói.
“Có. Em tôi bảo lỗi là của nó vì đã không nhắc anh ta.”
“Em gái cô nghe không giống cô,” Cal nói.
“Em gái tôi đối lập hẳn với tôi,” Min nói. “Nó là cô bé đáng yêu.”
Cal cau mày. “Điều đó biến cô thành người thế nào?”
“Tôi ư?” Min ngừng ăn, ngạc nhiên. “Tôi ổn.”
Cal lắc đầu khi Emilio xuất hiện với một khay gà sốt rượu vang bốc khói nghi ngút. Khi anh ta
và Min đã cam đoan với nhau về tình yêu bất diệt của mình, anh ta rời đi, còn Cal ăn gà và nấm.
“Vậy Ướt Át và Tệ Hơn đóng vai trò gì trong câu chuyện chiếc bánh này?”
“Không gì cả,” Min nói. “Ngoại trừ việc họ là phù dâu của em gái tôi. Nhưng đừng kể với ai là
tôi gọi họ thế.” Cô ăn miếng thịt gà đầu tiên, thưởng thức nó, và rồi liếm một giọt súp lang thang
khỏi môi dưới của cô. “Anh có nghĩ là…”
“Đừng làm thế,” Cal nói, giọng anh yếu ớt.
“Gì?” Min chớp mắt với anh. “Hỏi câu hỏi ấy à?”
“Liếm môi cô. Cô vừa định hỏi gì tôi?”
“Tại sao? Điệu bộ xấu à?” Min nói, một cách nguy hiểm.
“Không,” Cal nói. “Nó làm tôi xao lãng. Miệng cô tuyệt lắm. Tôi biết. Tôi đã ở đó một lần. Cô
vừa định hỏi gì tôi?”
Min nhìn vào mắt anh, và anh nhìn lại cô chằm chằm, không hề chớp mắt. Ồ, cô nghĩ và cố
nhớ xem họ đang nói về chuyện gì, nhưng thật khó bởi vì tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là anh
đã ở đó một lần như thế nào, và anh đã mang lại cảm giác tuyệt vời ra sao, và đôi mắt anh đang
nhìn cô nóng biết chừng nào, và cô…
“Hai người ổn chứ?” Brian lên tiếng.
“Gì?” Cal ngẩng phắt đầu lên.
“Có gì không ổn với thịt gà à?” Brian cau mày với cả hai người họ. “Hai người trông lạ lắm.”
“Không,” Min lại cầm cái nĩa của cô lên. “Món thịt gà rất tuyệt vời.”
“Được rồi,” Brian nói. “Hai người cần gì nữa không?”
“Một người phục vụ biết trên dưới?” Cal nói.
“À, phải rồi, như thể em sẽ lãng phí chúng với anh không bằng.” Brian nói, và thong thả bước
đi.
“Vậy dẫu sao đi nữa,” Min bò sang một chủ đề an toàn hơn, “khi Diana kể cho tôi nghe về vụ
cái bánh, tôi đã tìm đến Emilio trong những giờ phút tuyệt vọng, và anh ấy đã gọi cho bà mình.
Vậy nên anh ấy là người hùng của tôi.”
“Hãy đợi đến khi cô nếm thử chiếc bánh,” Cal nói. “Bà chỉ làm cho đám cưới và nó không
giống thứ gì khác trên thế giới.”
“Anh đã ăn bánh cưới lúc nào thế?” Min nói.
“Khi Emilio làm đám cưới,” Cal nói. “Khi anh trai tôi làm đám cưới. Khi những người tôi quen
làm đám cưới. Tony, Roger, và tôi là những kẻ ngoài vòng cuối cùng, nên đã có rất nhiều đám cưới.
Và giờ Roger cũng đang đếm ngược.”
“Chà, ít nhất thì anh và Tony cũng còn có nhau,” Min vui vẻ nói. “Vậy là anh có một người anh
em. Nhỏ hơn hay lớn hơn thế?”
“Lớn hơn. Anh Reynolds.”
Min ngừng ăn. “Reynold? Reynolds Morrisey?”
“Phải rồi,” Cal nói. “Chồng của Bink, bố của Harry.”
“Không phải có một công ty luật tên là Reynolds Morrisey sao?”
“Đúng rồi đấy,” Cal nói. “Bố tôi, cộng sự của ông John Reynolds, và anh trai tôi.” Anh không
có vẻ quá hào hứng về bất kỳ ai trong số họ.
“Ấm cúng nhỉ,” Min nói. “Vậy Harry thế nào?”
“Vĩnh viễn sợ hãi vì đã nhìn thấy chúng ta ở trên bàn pic-nic.”
Min nhăn mặt. “Thật à?”
“Khó nói lắm. Tôi vẫn chưa gặp lại nó từ hôm đó. Bink giờ hẳn đã đưa nó vào liệu pháp tâm lý
rồi. Vậy dự đoán của cô về Bonnie và Roger là gì?”
“Họ sẽ đính hôn trước mùa thu,” Min nói, và họ bắt đầu thảo luận về Bonnie, Roger và những
chủ đề an toàn khác đến cuối bữa ăn. Khi họ ăn xong và Cal đã ký hóa đơn, anh nói. “Vậy ăn trưa
với tôi là mạo hiểm. Có phải điều đó có nghĩa là cô cần một lời xin lỗi cho bữa trưa lần trước của
chúng ta không?”
“Không.” Min mỉm cười và cố trông thật bình thản. “Tôi vẫn tiếp tục dùng cái lý thuyết là nếu
chúng ta không nói tới nó, thì tức là nó đã không xảy ra. Mặc dù rất nhiều người dường như biết về
nó. Greg, ví dụ. Anh ta đã mách lẻo chuyện của chúng ta và giờ mẹ tôi muốn anh tới ăn tối.” Cal
trông bối rối trong một phút, và cô nói, “Tôi đã bảo bà là anh hoàn toàn là một người lạ nên
chuyện bữa tối là bất khả thi.” Rồi đột nhiên, cô buột ra, “Vậy hôm thứ Bảy là sao vậy nhỉ?”
“Chà.” Cal hít một hơi thật sâu. “Đó là phản ứng hóa học. Và nó rất phi thường. Tôi còn hơn cả
thích thú muốn lặp lại nó lần nữa, đặc biệt là trần trụi và nằm ngang, nhưng…”
Nhịp đập của Min tăng tốc, nhưng cô tự đánh vào trán mình để ngăn anh và trí tưởng tượng
bội bạc của cô lại.
“Gì thế?” anh nói.
“Tôi nhớ ra tại sao người ta nói đừng bao giờ đề nghị đàn ông nói thật rồi,” cô nói. “Bởi vì
thỉnh thoảng họ nói thật.”
“Luận điểm của tôi là,” Cal nói, “Liza đã đúng, tôi không có lý gì để hôn cô như thế bởi vì tôi
không muốn bất kỳ chuyện gì nghiêm túc. Tôi chỉ vừa mới thoát ra khỏi một mối quan hệ mãnh
liệt hơn là tôi đã nhận thấy và…”
Min cau mày. “Làm sao nó có thể mãnh liệt hơn anh nhận thấy được?”
“Tôi đã nghĩ bọn tôi chỉ vui đùa,” Cal nói. “Cô ấy nghĩ chúng tôi sắp làm đám cưới. Nó kết
thúc ổn thỏa, không có cảm xúc cay đắng nào…”
Min nhìn anh đầy ngạc nhiên. “Cô ấy muốn cưới, anh thì không, nhưng lại không có cảm xúc
cay đắng nào.”
“Cô ấy nói nếu tôi không sẵn sàng cam kết, cô ấy sẽ phải tiếp tục đi tiếp,” Cal nói. “Nó được cắt
đứt khô ráo an toàn.”
“Vậy mà anh là gã đàn ông được xem như là phù thủy trong việc thấu hiểu phụ nữ. Nó không
được cắt đứt khô ráo. Cô ấy hoặc là ghét anh, hoặc là nghĩ anh sẽ quay lại.”
Cal lắc đầu. “Cynthie rất thực tế. Cô ấy biết mọi chuyện đã xong. Và cả hai chúng tôi đều thế
bởi vì, thậm chí là nó rất tuyệt, nó cũng không phải là chuyện mà ai trong chúng tôi muốn tiếp tục
theo đuổi.”
“Phải rồi,” Min nói, dù không vui vẻ nhưng cũng hoàn toàn hiểu. “Mọi chuyện sẽ khác nếu
chúng ta hoàn toàn hợp nhau. Tôi không chống đối sự cam kết gắn bó đặc biệt là khi nó thú vị,
nhưng điều cuối cùng tôi cần là yêu một ai đó mà tôi đã biết chắc là không tốt cho mình chỉ bởi vì
anh ta hôn như Chúa trời vậy. Bên cạnh đó, tôi đang đợi kiếp sau của Elvis và anh không phải ông
ấy. Nhưng…”
Cô dừng lại bởi vì Cal trông rất lạ.
“Gì thế?” cô nói. “Tôi chỉ đang đùa về Elvis thôi.”
“Tôi không tốt cho cô,” anh nói, “nhưng tôi hôn như Chúa trời à?”
Min cân nhắc nó. “Khá giống. Tại sao? Anh có một giả thuyết khác về chuyện đó à?”
Cal mở miệng rồi dừng lại và nhún vai. “Tôi đoán là không. Tôi không nghĩ cô sẽ không tốt
cho tôi, tôi chỉ không thể chịu được những trận cãi cọ. Cô không phải một phụ nữ đem lại cảm giác
yên bình.”
“Điều đó đúng,” Min nói. “Nhưng tự anh chuốc vào mình đấy chứ. Anh đúng là một con sói.”
“Tôi đã nghỉ hưu rồi,” Cal nói. “Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là một chút thanh thản và
yên tĩnh. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi.”
“Đấy là kế hoạch của tôi,” Min nói. “Tôi cũng tạm ngừng hẹn hò.”
“Cho đến khi Elvis xuất hiện,” Cal nói.
“Đúng vậy. Theo những gì tôi có thể thấy được cho đến nay, kế hoạch đó hoàn toàn không có
khuyết điểm gì.”
“Không tình dục,” Cal nói.
“Tôi có thể chịu đựng vụ đó,” Min nói.
“Phải rồi, cô rất giỏi việc từ chối nhu cầu của bản thân.”
“Này,” Min bị xúc phạm. “Chúng ta chỉ vừa mới cư xử nhã nhặn với nhau và rồi anh lại bắn tôi
một phát.”
“Xin lỗi,” Cal nói.
Họ đứng dậy rời đi. Min hôn tạm biệt Emilio và họ đi ra ngoài đường.
“Được rồi, bây giờ là ban ngày và văn phòng của tôi chỉ cách đây sáu khu phố,” Min nói. “Anh
không cần đưa tôi về.”
“Được rồi,” Cal giơ tay ra. “Chúng ta chắc sẽ gặp lại nhau ở đám cưới của Roger và Bonnie.
Trong trường hợp chúng ta không gặp lại, hãy sống tốt nhé.”
Min bắt tay anh và thả nó ra. “Anh cũng vậy. Nhiều may mắn trong tương lai nhé.”
Cô quay người bước đi và anh nói. “Chờ đã,” khiến tim cô lảo đảo. Nhưng khi cô quay lại, anh
đang giơ giày của cô ra, sợi ruy băng đỏ đung đưa trong cơn gió nhẹ.
“Phải rồi,” cô nói, cầm lấy nó. “Cảm ơn anh rất nhiều.”
Anh giữ chặt nó một lúc, nhìn vào mắt cô, rồi anh lắc đầu và nói. “Không có gì,” và rời đi, cô
cũng bắt đầu đi xuống đường mà không hề ngoái lại, bụng đầy thức ăn tuyệt hảo nhưng gần như
không hạnh phúc như đáng lẽ ra cô phải thế.
Cậu bé Quyến rũ, cô nghĩ và đẩy anh ra khỏi đầu.
Thứ Ba, Min nhìn vào món salad trên bàn cô vào bữa trưa và nghĩ, Cuộc sống phải có nhiều
hơn thế này chứ. Đó là lỗi của Cal; cô đã có thức ăn chân chính vào giữa ngày, và nó đã làm cô hư
hỏng. Trước Cal, cô chưa bao giờ nghĩ gì khác về thức ăn ngoài trừ là thứ cô không thể có. Thậm
chí trước khi cô bắt đầu ăn kiêng cho bộ váy phù dâu, thì cũng không hề có bơ trong cuộc sống của
cô. Món này nên là bơ, cô nghĩ, và rồi nhận ra sự điên rồ của hành động đó.
Nhưng món này có thể là gà sốt rượu vang.
Min đẩy đĩa salad sang một bên, đăng nhập vào mạng, và tra cứu từ ‘gà sốt rượu vang’ bởi vì
tra cứu từ ‘Cal Morrisey’ hẳn sẽ không có ích gì với cái kế hoạch chết tiệt của cô.
“Món ăn vô cùng phổ biến,” cô lẩm bẩm khi có đến bốn mươi tám nghìn ba trăm kết quả phù
hợp. Dù có chấp nhận là hơn bốn tám nghìn trong số đó sẽ miêu tả công thức nếu cô đi được đến
chừng đó, thì vẫn là rất nhiều công thức. Có một công thức với atiso, thật điên rồ. Một cái có nước
cốt chanh, nó không thể đúng được, một cái khác có hạt tiêu, một có hành. Thật ngạc nhiên khi
biết có bao nhiêu cách người ta đã tìm ra để làm loạn một công thức đơn giản. Cô in ra hai cái nghe
có vẻ đúng và định thoát ra khỏi mạng, nhưng thay vì thế, trong một cơn bốc đồng đột nhiên đến,
tra Google cho từ “chứng khó đọc viết”. Một giờ sau, cô thoát ra với lòng kính trọng mới trước
những gì Calvin Morrisey đã trải qua.
Rời chỗ làm, cô ghé qua hàng tạp phẩm. Có gì đó liên quan tới việc có một kế hoạch cho bữa
tối, một công thức trong tay, khiến cô cảm thấy ít thù địch với đồ ăn hơn. Tất nhiên, cô sắp phải
điều chỉnh cái công thức ấy. Nó bảo là cho gà ngập trong bột mì, như thế chỉ có thêm calory và
không kém tí carb calory nào. Bỏ qua phần ngập. Muối và hạt tiêu cô đã có sẵn rồi, mùi tây thì
không có calory, nên cô cầm một lọ lên. Ức gà không xương không da thì cô quen, không vấn đề,
nhưng bơ và dầu oliu sao? “Chẳng có gì hay ho,” cô nói và lấy loại dầu oliu đựng trong chai xịt.
Nấm rơm phần lớn là nước, nên cô có thể có chúng, và tiếp đó là rượu vang đỏ. Cô tìm thấy nó ở
khu rượu nấu ăn. Cương quyết đi qua khu bánh mì, cô thanh toát với cảm giác hân hoan thắng lợi,
đi về nhà, thay sang bộ đồ thể thao ở nhà của cô, bật máy nghe nhạc CD, và hát vang đầu album
Elvis 30 khi nấu ăn.
Một giờ sau, Elvis bắt đầu lại từ đầu và cô đang trợn trừng mắt nhìn đống hỗn độn trong cái
chảo rán duy nhất của cô để cố tìm ra xem cái gì đã sai. Cô đã rán vàng thịt gà trong cái xoong
không dính và rồi làm theo mọi chỉ dẫn khác nhưng nó trông kỳ quặc và có vị như địa ngục. Cô gõ
gõ cái bàn xẻng trên thành bếp trong một lúc rồi nghĩ, Được rồi, mình không phải là một đầu bếp.
Mình vẫn xứng đáng có đồ ăn ngon lành, và thả bàn xẻng xuống để nhấc điện thoại lên.
“Emilio?” cô nói khi anh trả lời. “Anh có giao hàng không?”
Hội thảo Parker đang trở thành mớ hỗn độn tệ hại nhất mà Morrisey, Packard, Capa từng gặp,
chủ yếu là bởi kẻ đần độn chịu trách nhiệm đào tạo cứ tiếp tục thay đổi nội dung buổi hội thảo. “Tôi
vừa fax sang vài thông tin,” cô ta nói khi gọi điện. “Chỉ cần nhét nó vào chỗ nào đó.”
“Cô ả đó nên chết đi mới phải,” Tony nói khi cô ta gọi điện từ mười đến năm giờ chiều ngày
thứ Ba. “Tớ có hẹn với Liza tối nay.”
“Tớ sẽ ở lại chờ fax,” Roger nói. “Bonnie sẽ hiểu.”
“Hai người đi đi, tớ sẽ ở lại.” Cal nói. “Tớ không có hẹn và dẫu sao cũng quá mệt để đi đâu đó.”
Tony và Roger rời đi, cả hai đều hướng đến những người phụ nữ ấm áp, còn Cal đọc bản fax và xử
lý gói hội thảo thêm lần nữa, cố cảm thấy biết ơn vì không có chỗ nào anh cần phải đến, không có
người phụ nữ nào đòi hỏi thời gian và sự chú ý của anh. Lúc bảy giờ, anh nhẹ nhõm tắt máy tính và
nhận ra rằng mình đang đói ngấu.
Quán Emilio dường như là một ý kiến xuất sắc.
“Đừng nói gì,” Emilio nói khi Cal đi qua cánh cửa đang quay để vào bếp. “Gà sốt rượu vang.”
“Tớ đã có đủ gà sốt rượu vang trong thời gian này rồi,” Cal nói lúc điện thoại reo vang. Emilio
quay sang nhấc nó lên và Cal thêm vào, “Thứ gì đó đơn giản thôi. Cà chua và húng quế trong
spaghetti…” Không. Bốn mươi phần trăm các loại pasta được bán là spaghetti. Không có trí tưởng
tượng gì hết. “Làm loại mì fettuccine…”
Anh ngừng lại khi Emilio giơ tay lên và nói, “Quán Emilio nghe đây,” vào trong điện thoại.
Emilio lắng nghe rồi nhìn Cal qua vai và nói, “Thường thì chúng tôi không, nhưng cho một khách
hàng đặc biệt như em, chúng tôi sẽ có ngoại lệ. Gà sốt rượu vang hử? Không, không, hoàn toàn
không có vấn đề gì. Em có thể boa thêm cho cậu bé giao hàng.”
Anh gác máy và mỉm cười với Cal. “Là Min. Cô ấy muốn món gà sốt rượu vang. Cậu có thể giao
nó cho cô ấy.”
“Gì cơ?” Cal điếng người.
“Cậu biết đường. Nó hẳn là trên đường về nhà cậu.”
“Nó không ở trên đường về nhà tớ, nó không ở trên đường về nhà ai cả trừ nhà của Chúa, cái
chỗ chết tiệt đó ở tít trên cao. Cái gì cho cậu ý tưởng là tớ sẽ làm thế?”
Emilio nhún vai. “Tớ không biết. Cô ấy đã gọi điện, cậu ở đây, hai người rất tuyệt với nhau, nó
có vẻ là một ý kiến hay. Hai người cãi nhau à?”
“Không, bọn tớ không cãi nhau,” Cal nói. “Bọn tớ sẽ không gặp nhau nữa bởi vì tớ hoàn toàn
không tốt cho cô ấy và cô ấy đang chờ Elvis. Gọi lại cho cô ấy và bảo là cậu bé giao hàng của cậu
chết rồi.”
“Vậy thì cô ấy sẽ chẳng có gì ăn tối,” Emilio nói, “Và cậu biết Min đấy. Cô ấy là một trong
những người phụ nữ biết thưởng thức.”
Cal nghĩ về biểu cảm trên mặt Min khi cô ăn gà sốt rượu vang. Nó cũng tuyệt gần bằng biểu
cảm trên mặt cô khi cô ăn doughnut. Vẻ mặt đó còn không tốt được bằng biểu cảm trên mặt cô khi
anh hôn cô, nó thật là…
Emilio nhún vai. “Tốt thôi. Brian có thể mang đến cho cô ấy.”
“Không,” Cal nói. “Tớ sẽ mang đến cho cô ấy. Nhanh lên, được chứ? Tớ đói rồi.”