Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 5
T
hắm thoát mà lấy nhau đã hai năm và mãi đến bây giờ đối với vợ, Walter cũng còn gần như là người xa lạ. Thoạt đầu nàng rất cảm động vì lòng tốt của chồng vừa hãnh diện vừa ngạc nhiên được chồng say mê đến thế. Nàng muốn gì Walter cũng ngoan ngoãn nuông chiều. Những lúc nàng đau chưa ai tíu tít săn sóc nàng chu đáo bằng Walter. Mỗi lần được dịp cực khổ vì vợ, Walter xem đó là một đặc ân và lúc nào cũng tỏ ra lịch sự. Khi nàng bước vào chàng đứng lên; chàng vịn cho nàng bước xuống xe; gặp nàng ngoài phố chàng ngả nón; chàng cẩn thận mở cửa cho nàng; chàng không bao giờ bước vào phòng ngủ hoặc phòng riêng của nàng mà không gõ cửa. Chàng không đối xử với nàng như phần đông các đức lang quân đối xử với vợ, mà như chủ nhà đối xử với một người khách quí. Trông cảm động nhưng cũng có lẫn một ít khôi hài. Giá Walter bớt giữ ý một chút có lẽ nàng cảm thấy thoải mái hơn. Việc vợ chồng ăn nằm với nhau cũng không kéo gần hai người lại được. Những lúc ấy Walter tỏ ra cuồng nhiệt, từ chỗ lãng mạn, du dương chàng đổi ngay ra thô bạo, tục tằn.
Bao nhiêu sự thay đổi tâm trạng bất chợt ấy làm nàng khó hiểu. Có nên bảo là sự tự kềm chế thường lệ của Walter đã khởi nguồn từ tính nhút nhát của chàng hoặc từ một sự bắt buộc lâu dài nào đó hay không? Kitty không biết được. Nhưng những lúc nằm nghỉ trong tay Walter, khi Walter đã thỏa mãn xong xác thịt, Kitty cảm thấy khinh bỉ nghe chàng nói những lời lẽ rất trẻ con, mà chàng xưa nay lại là một người vẫn ghét những lời ngây ngô, vẫn để tâm xa lánh những trò lố bịch. Một hôm chàng bị chạm nhiều đến lòng tự ái chỉ vì Kitty đã cười to, bảo là chàng nói những câu ngốc nghếch. Liền đó Kitty cảm thấy vòng ôm của chồng lỏng ra, và không nói không rằng Walter bỏ ra ngoài. Một hai ngày sau để xoa dịu, nàng nói:
- Thế nào? Mình còn những câu ngốc nghếch nào khác để nói cho em nghe nữa không?
Hơi thẹn chàng cười. Kitty hiểu ngay là Walter thiếu tự nhiên cũng như chàng không chịu được sự bộc lộ tình cảm. Trong sự giao thiệp với bạn bè, chàng như tự tách riêng ra ngoài các cuộc vui chung. Chàng cố làm ra vẻ thích, nhưng cái cười gượng gạo của chàng cho thấy rõ là chàng không được thú vị gì bao nhiêu bên cạnh những thực khách vui nhộn ấy. Chàng lãnh đạm trước những trò vui mà Kitty rất thích vì nàng vẫn còn tính bồng bột, trẻ trung. Lúc còn ở trên tàu chàng chẳng là người độc nhất đã từ chối không chịu hóa trang để đùa như mọi hành khách khác đó ư? Sự dửng dưng buồn bực của chàng đã làm Kitty mất thú.
Mà Kitty thì lúc nào cũng thích cười và nói. Thái độ câm nín của Walter làm nàng e ngại. Nàng bực mình vì cái điều kẻ cả của chồng, cứ giả vờ như không biết đến những câu xét đoán của nàng. Phải nhìn nhận là thường ngày Walter cũng chẳng cần trả lời khi vợ hỏi, nhưng một cái gật đầu của chàng ít ra cũng làm nàng hả dạ. Những lúc nàng nói: "Mưa to quá!", thay vì đáp: "Ừ, to nhỉ!" như nàng mong đợi thì chàng lại cứ thản nhiên. Nhiều khi nàng những muốn nắm cổ chồng mà lắc cho đỡ tức:
- Em vừa nói với mình là mưa to quá.
Chàng âu yếm mỉm cười:
- Anh nghe em nói rồi.
Chàng không có ý định làm buồn lòng nàng. Chàng lặng im là bởi vì chàng không có gì để nói. Kitty nghĩ thầm: "Nhưng nếu không ai chịu mở miệng ngoài những lúc có gì để nói thì chẳng bao lâu loài người sẽ hóa ra câm như hến tất cả mất thôi".
°
° °
Thực sự ra thì Walter vô duyên quá sức. Do đó chẳng ai có cảm tình với chàng. Kitty cũng bắt đầu thấy thế.
Nàng không biết gì về những công việc của chồng, chỉ hiểu là, và hiểu rất rõ ràng, là một bác sĩ vi trùng học nhà nước không phải là một nhân vật ghê gớm. Chàng có vẻ không muốn cho vợ biết đến những công việc nghiên cứu của mình. Vốn có tính tò mò, việc gì cũng muốn biết, nàng đã đem chuyện ấy nói với chồng, nhưng bằng một giọng bông đùa chàng đã làm nàng mất hứng:
- Chán lắm và rất chuyên môn, thôi để hôm khác. Vả lại không được mấy tiền.
Chàng giữ nguyên thái độ kín đáo. Về quá khứ, nguồn gốc, sự giáo dục, cuộc đời của Walter trước khi gặp nhau, muốn biết, Kitty đã phải tra vấn từng câu như quan tòa hỏi cung tội phạm. Không gì làm Walter sốt ruột bằng bị hỏi, trước vô số các câu hỏi của Kitty những câu trả lời của chàng cứ mỗi lúc một thêm cộc lốc, khô khan. Nàng cũng tinh, nên nhận thấy là cái thái độ ấy phát sinh ở tính dè dặt bẩm sinh của chồng chứ không phải vì Walter muốn che giấu. Walter rất sợ phải nói về chính mình. Chàng rất ham thích văn chương, chỉ chú ý đến những quyển sách mà Kitty cho là chán ngắt. Không có những sách biên khảo về khoa học thì chàng đọc những tác phẩm nói về nước Tàu, những sách về sử học một cách đều đặn, ham mê, không bao giờ có vẻ nản. Nhưng chàng cũng chơi thể thao, nhất là quần vợt, và chàng đánh bài bridge rất tài.
Tại sao chàng lại yêu mình? Kitty tưởng tượng không còn gì ngược đời bằng một người đàn bà như nàng mà lại gặp phải một người đàn ông bưng bít, lạnh lùng và tự chủ như thế. Tuy nhiên Walter lại tôn sùng nàng, điều này không còn nghi ngờ gì cả. Giá có phải làm bất cứ việc gì để vợ vui lòng Walter cũng làm ngay, đối với vợ, Walter là một con bù nhìn sẵn sàng để nàng sai khiến. Nhưng có một vài khía cạnh bí ẩn của Walter mà chỉ riêng Kitty là biết được - đã khiến Kitty chán ngán. Có lẽ những câu hằn học của Walter, những cử chỉ khoan dung tự cao của chàng đối với một số người và việc mà Kitty cảm phục chỉ là một cách để chàng che đậy sự vụng về của mình mà thôi. Nàng tưởng Walter thông minh - nhiều người cũng cho là thế - nhưng ngoài một vài dịp rất hiếm để Walter lấy lại tự tin giữa một nhóm bạn bè có thiện cảm ra thì Kitty không hề thấy ở chồng một nét gì đáng vui cả. Do đó, nàng lạnh lẽo, thờ ơ.