Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-11-08 19:43:20 +0700
16 Bộ Chỉ Huy Ba Cục
K
hi gần đến Phòng Thường Trực, tôi nghe danh từ «BỘ CHỈ HUY BA CỤC» trên cửa miệng của anh cán bộ trung đội nói ra.
Danh từ này thật mới lạ, tôi chưa nghe lần nào trong suốt 2 năm qua ở khu A. Anh ta giải thích cho tôi biết Bộ Chỉ huy Ba Cục hay Bộ Chỉ huy R đều là «Bộ Chỉ huy tối cao lực lượng vũ trang và bán vũ trang» Miền Nam.
Ở các vùng xa, các nơi, các tỉnh gọi đây là Rờ (R) hay Bộ Chỉ huy R. Họ không biết danh từ Bộ Chỉ huy Ba Cục. Nhưng khi về đến Tây Bắc, đến đây, các đơn vị trực thuộc của R thì lại gọi là Bộ Chỉ huy Ba Cục. Nó có cách xử lý trong nội bộ phạm vi.
BA CỤC, do R chỉ mới lập có ba Cục: Cục Tham Mưu, Cục Chính Trị, Cục Hậu Cần. Và Ba Cục đều đóng chung trong một căn cứ, sử dụng một vùng rừng rộng nằm giữa Bổ sung Túc-Kàtum và biên giới Miền, giáp ranh giới với Tỉnh Mimot, sử dụng hàng cây cảnh số vuông dọc theo Nước Trong.
Để bảo vệ R, E70 tức trung đoàn 70 chia nhau đóng chung quanh căn cứ, cảnh giới thường xuyên và ba cổng gác trước khi đến Phòng Trực Trực.
Đến cổng gác thứ nhất, cả đoàn dừng lại mười phút nghỉ. Tôi vừa bồng bềnh ngồi xuống ven đường thì từ trước cậu chiến sĩ cần nhiệm vụ của Ba Đình chạy lại gọi tôi:
- Báo cáo anh, anh Ba cho gọi anh!
- Có chuyện gì vậy cậu? - Tôi hỏi.
- Dạ...em không biết!
Tôi lại đứng dậy, xách tay bước đi có thể về trước. Ba Đình đang ngồi trên một cây mục gốc, nhịp điệu Nhìn tôi đi tới. Tôi lên tiếng:
- Dạ...thưa anh Ba cho gọi tôi?
- Ừ! Đồng chí ngồi đây.
Tôi ngồi xuống. Ba Đình nói nhẹ nhàng vừa đủ cho tôi nghe
- Gọi đồng chí lên đây để chốc nữa đồng chí theo tôi với tiểu đội vệ binh đi vào Phòng Thường Trực. Còn đại đội theo sự bảo vệ của mình từ khu A, các đồng chí ấy dừng quân ở lại đây. Họ không được vào.
Tôi đang nhìn về phía trước. Ba Đình giải thích:
- Cái đó thuộc về vấn đề nguyên tắc tổ chức.
Giải pháp của Ba Đình càng khiến tôi ngơ ngác, tôi mù bổ sung. Nguyên tắc tổ chức là thế nào? Nhưng yêu cầu Ba Đình giải thích thêm, điều đó không thể được. Tôi đâu đó yêu cầu!
Mười phút sau, tiểu đội bảo vệ binh. Ba Đình và tôi bắt đầu theo đường mòn tiến vào cổng thứ hai. Một tổ tam tam ngồi hoàng hôn nhẹ nhàng với nhau thấy Ba Đình đến, thơm đứng chào. Thì ra, có lẽ lính ở đây, hầu hết đều biết mặt Ba Đình. Cho nên, vừa thấy mặt, bạn nào cũng nứt ra nép.
Qua lần cổng gác thứ 3 và hàng rào chiến đấu, mấy nhà tranh ngang đường hiện ra Trong nhà đầu tiên, ba bốn người đang quay quần trà xung quanh một chiếc bàn con cười khề khà với nhau. Lựa chọn một người nhìn:
- Kỳ, anh Ba về tới nhìn!
Mọi người cô gái đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc. Tôi nhận ra Cường. Và Cường bước tới:
- Dạ, chào anh Ba! Anh Ba mới về tới, anh Ba mạnh giỏi anh Ba?
Ba Đình Hương nón, cười thành tiếng:
- Vậy chứ không mạnh làm sao về tới đây, đồng chí Cường. Thư giãn chân và trà đây.
- Dạ, báo cáo anh Ba, cái gì chớ trà thì sẵn lắm.
- Tốt!
Cường nhìn tôi:
- Có anh Hùng nữa nè! Mạnh mẽ bắt đầu?
Tôi cũng cười vui vẻ:
- Còn anh? Không ngờ mình lại gặp nhau ở đây. Trong anh có vẻ phát tướng lắm rồi đó.
Chúng tôi bắt tay nhau, đi song song theo Ba Đình vào nhà. Ba Đình liệng nón lên bàn, trượt phăng cúc áo phanh.
- Ơ! Trà đâu! Bạn làm một nội dung ngon coi.
Anh cán bộ vừa bắt tay anh Ba Đình xong, đứng ở sau tia chớp mắt với cạnh viền. Anh kia lãoi tai, thập tháp ra trước mặt Ba Đình
- Dạ, báo cáo với anh ba có trà tông Ích...
Mắt Ba Đình sáng lên, chăm chú:
- Hả? Lý tông Ích hả? Chà, đâu vậy?
- Dạ, báo cáo anh Ba, vừa mới có một nửa hộp cân, do anh Cường mang tới nhưng....
Quay nhanh sang Cường, Ba Đình gật đầu nhẹ:
- Cường! Cường ở đâu vậy? Bạn chơi sang hơn Bộ chỉ huy rồi.
Cường đáp nhanh:
- Dạ đâu có anh Ba! Dạ, của Bộ Chỉ huy đó!
- Ủa, của Bộ Chỉ huy sao ở đây?
- Dạ, theo lệnh của anh Chín Phó Chính Uỷ, anh Năm Hoà bảo tôi đi Tà Băng kiếm về để đãi khách. Tôi mới cung cấp cho các đồng chí ở Phòng Thường Trực một hộp.
- Khách nào?
- Dạ, đoàn Điện Ảnh Tân Hoa!
- MỘT!...
Cường xum xoe:
- Dạ, để tôi lấy hộp trà anh Ba xem. Cũng có thể cánh hợp tác mậu dịch của anh Trường Sơn vẫn được là một hộp dù không chắc chắn nhưng phải chờ cho người đi Nam Vang mua về.
- Gian nan ha!
Cường đi lại với tay lên kệ để quần sát nhà thoải mái, xuống một hộp thư tròn, dài, sơn đỏ, in chữ bạc trông rất đẹp mắt và cũng rất «Tàu» đưa cho Ba Đình:
- Dạ, đây anh Ba!
Ba Đình cầm lấy, nhẹ nhàng trên tay. Cường độ tiếp theo:
- Dạ, lệnh của anh chín bảo thủ để tại đây một hộp nửa chừng mỗi khi có phi đoàn thả lại bất ngờ thì pha khách sẽ thu phục. Dạ, nghe mấy anh bảo đây là loại trà tàu ngon nhất của Đài Loan. Ngon gấp mấy lần chè Phú Thọ loại một của ta ở miền Bắc.
- Ừ thứ này trung thực lắm. Nhưng loại này cũng có nhiều hạng, nhiều thứ khác nhau. Hộp này ít ra cũng hai ngàn bạc bạc!
Cường cười theo kiểu «cầu tài»:
- Hì...hì! Dạ khui ra nghe anh Ba? Khui ra lấy một nội dung, phục vụ anh Ba. Dạ, anh Ba đang mệt mỏi uống một nội lực này, liền.
Ba Đình đổi giọng, yếu tố đi «
- Chà! Your client! Cậu đừng có xúi giục tôi chứ cậu!
- Dạ, cả nửa...cân trà, cả hộp, một nội dung là bao anh Ba. Tiên chủ hậu khách. Chủ đồng chí Trung Quốc biết uống, mình cũng biết uống vậy chớ anh Ba.
- Cậu ăn nói bậy quá cậu!
- Dạ, có thể gặp anh Ba...pha cho anh Ba một nội. Sôi dịp anh Ba cho món ăn này thử coi nó ra sao mà quý quá vậy. Hì...hì. Dạ đã thử qua một lần, sau này có hy sinh ngoài mặt trận cũng không ân hận chưa biết cái mùi Lý tông Ích nó ra sao...
Cường lém thật. Mọi người không ai mỉm cười, nhưng trước mặt Ba Đình cũng không ai cười cười ra tiếng. Cứ cống hiến, hăng hái, lấy chỏ kết thúc vào nhau.
Ba Đình Suy nhìn mọi người, bật cười thành tiếng, vui vẻ, Khoá mở, thân mật làm sao:
- Cậu quá lắm nghe Cường. Thôi! Được, khui ra đi. Nhận một nội dung, cho mỗi cậu bé qua một chút cho người ta biết.
- Dạ, cảm ơn anh Ba!
Cường độ cao, nhanh chóng rút dao găm, đón lấy hộp khui lớp chì hàn. Một bộ khác có thể lấy bình trà trên bàn đi ra sân xác định cũ. Lại thêm một người rinh bộ trà và cái nhớ nước sôi đi sang bên nhà bếp lấy nước rửa rửa lại. hương thơm thanh trà làm không khí hưng phấn vui vẻ thêm ra.
Cái tên trà Lý tông Ích này tôi mới nghe đến lần đầu. Không hiểu nó ngon đến mức nào, nó thơm tho ra sao mà xem bộ ai cũng «ngưỡng mộ» quá kích thước như vậy. Những tên ù lì, dốt nát về trà như tôi, dĩ nhiên không tài nào hiểu nổi, cũng không đủ «tu cách nói chuyện về trà.
Kể ra, theo lời Ba Đình vừa nói, chỉ nửa cân trà mà ít lắm hai ngàn cân bạc. Tắt thật. Nó về cái tài khoản nào nhỉ? Không biết có nhiều «chú Ba» dựng lên một huyền thoại nào theo kiểu như «hầu trà» «trảm mã trà» cho nó không? Tôi nghĩ sau đây có dịp nào gặp mấy chú Ba Chợ lớn, thế nào tôi cũng hỏi thử xem cái thứ trà Lý tông Ích nó ra sao? Cái gì chứ Chợ Lớn thì thừa «tư cách» lắm.
Ở khía cạnh khác, nếu xét về «tư cách» uống trà, ở chiến khu này có lẽ chỉ có Bộ Chỉ huy là đủ «tư cách» thôi. Kỳ dư cán bộ lớn nào cũng không có mơ ước về nó. Bởi nó cân quá, không ai làm sao có đủ điều kiện để mua. Dù có đủ đi nữa cũng không có gan sử dụng. Dùng để kiểm tra nhận xét là hoang phí, có tư tưởng hưởng thụ lạc, thiếu ý thức gian khổ và nêu xà xấu cho cách mạng, bố ai tuyên dùng!
Bây giờ, Bộ Chỉ huy ra lệnh mua trà Lý tông Ích để phục vụ cho đoàn điện ảnh Tân Hoa. Tân Hoa là hình ảnh của ai đây? Trung Quốc chăng? Có thể lắm! Cái tên đặc sản Trung Quốc rồi. Nhưng đoàn điện ảnh đã được chú ý phục vụ thế này...Thợ chụp hình, quay phim của Trung Quốc, thật vui, «tư cách» thật! «Tư cách» như những Tướng lãnh cao cấp Việt Nam!
Hộp trà khui xong thì nước sôi cũng được mang đến. Bộ bình trà «chuẩn bị» đã hoàn tất. Cường đưa hộp thuốc lên mũi hít, hít mấy cái:
- Thơ quá anh Ba! Thơm thiệt! Nhưng không biết thế nào với chè hoa nhài Phú Thọ loại một của ta nó ra sao, anh Ba?
Ba Đình ung dung theo dõi Cường Giác giờ, hướng mắt:
- Hơn chứ cậu! Hơn xa!
Cường độ chiến thắng nước sôi bình, tráng chén, xong, nhóm lấy từng dum trà nhỏ bỏ vào bình. Cử chỉ cẩn thận của Cường, tôi thấy sốt khủng khiếp. Bên cạnh cha uống trà... «ngứa mắt» làm sao ấy!
Ba Đình cũng sốt ruột:
- Thôi cậu, nhanh lên! Trông rồng làm việc quá. Uống được trà của cậu pha, đế quốc Mỹ nó về nước từ đời tám hóanh nào.
Cường cười hì hì:
- Dạ, báo cáo anh Ba! Làm cho đúng sách mới của anh Ba!
- Thôi đi cậu! Mai cậu bé có pha trà cho các đồng chí Trung Quốc, hãy nhớ đừng có kiểu phấn khích này. Tâm trí ra.
MỘT! Tôi nghĩ thế nào là đúng. Đoàn điện ảnh Tân Hoa là đoàn điện ảnh từ Trung Quốc hát. Cái thế giới này, được làm dân Tàu là đệ nhất thiên hạ rồi.
Cường độ bình, chắt hết nước trà giai đoạn thứ nhất ra. Một ca lớn, giai đoạn nước vào thứ hai. Ba Đình với tay lấy ca sáng qua mấy chèn chung nhỏ.
Cường đưa tay ra giữ:
- Dạ báo cáo anh Ba, nước này là nước rửa trà. Không ngon lành gì đâu anh Ba. Xin anh ba chờ một chút, uống nước hai...
Ba Đình có vẻ cá tính:
- Đẹp cậu đi! Không có nước một, nước hai gì hết. Khát nước cháy cổ mà cậu bé ở đó kiểu cọ...Chướng quá!
Cường nhướng tay về, nụ cười tắt mất, vẻ nhẹ nhàng. Ba Đình nghĩ rằng, tiếp tục sang ra chung nhỏ, vừa thổi vừa uống không ngừng. Mọi người xung quanh im phăng phắc, suy luận ai nhẹ nhàng.
Do đó, sau khi uống đến trà trắng nhách, không biết nước thứ mấy nữa, nghĩ có ai mở miệng bình sản phẩm lấy một câu. Tướng đã nổi thì cấp dưới đừng có ba hoa xích thố, thêm đau khổ.
Còn tôi, không thuộc loại sành trà, thích trà nên từ lúc đầu dựa gốc cột ở hàng hiên, tôi là người sống bình nước chín ra «ực» đã chờ đợi, không có bụng. Đứa trẻ đến cái thứ lý tông Ích Đài Loan, tôi không «tham gia» thành ra không hiểu hương vị nó ngọt bùi ra sao.
Tôi nhìn mặt Cường như cái bánh bao bán ẾCH dài, nhìn buồn cười hết sức. Cái anh chàng này vốn vui tính, hay nói, hay đùa, anh ta mà không được nói, không được đìa, thực không có gì đau khổ cho anh ta hơn. Giá không bị Ba Đình say, thế nào khi bưng chung trà lên uống anh ta cũng «làm» một câu tương tự:
- Xin phép các đồng chí Trung quốc đại đại, trống rỗng phép làm trước một chung! Tiên chủ hậu khách mà!
Chợ Ba Đình sang anh có thể đặt kế hoạch bên cạnh:
- Anh Ba Long có ở nhà chứ, đồng chí?
Anh ta khép nép thưa:
- Dạ, báo cáo anh Ba, em chưa rõ ạ. Nhưng chắc anh Ba Long không đi đâu đâu. Nếu có, điều này được biết ngay lập tức.
Ba Đình với tay lên bàn, giở ống điện thoại để ở góc, quay rè rè:
- Alo! Alo!...Dạ anh Ba hả anh Ba?... Dạ, báo cáo anh Ba, Đình đây!... Tôi mới về tới Phòng Thường Trực. Ở nhà vẫn khỏe chứ anh Ba...Dạ, có gì lạ không anh Ba?...Dạ, chút nữa tôi về tới. Dạ cũng có ít quà Tiền Phương mang về biếu anh Ba và mấy anh...Dạ, thêm vấn đề nữa là trường hợp lý Vũ Hùng.. Đồng chí ấy cũng hiện có mặt ở đây. Dạ mình tạm thời để đồng chí ấy Phòng Thường Trực rồi giải quyết sau hay cùng đi với tôi về trong đó?...Dạ....
Ba Long là ai vậy cà? Qua giọng nói và lời lẽ của Ba Đình, khẳng định Ba Long phải là một nhân vật quan trọng trên của Ba Đình nữa. Và, không biết người ta đã xác định số phận tôi ra sao là ai? Tôi hết sức chờ đợi.
Uống thêm một nước chung. Lệnh Ba Đình cho bộ máy Trực tuyến:
- Đồng chí mang đến đây cho tôi bốn chiếc xe đạp.
- Dạ! Bây giờ hả anh Ba?
- Ừ! Tôi với anh Hùng và hai đồng chí cần phục vụ của tôi về ngay MỘT BẢY BA CHÍN (1739).
Anh cán bộ dậy, hoa cỏ
- Dạ, bây giờ cũng chiều rồi. Hơn 5 giờ rồi, chắc anh Ba cũng đói. Dạ, nếu không gấp, xin mời anh Ba ở lại dùng cơm rồi hãy đi về trong ấy. Gần mà anh Ba.
Ba Đình cười toe toét
- Sao? Các đồng chí có mục gì lạ lắm lắm sao?
- Dạ, báo cáo anh Ba, bắn này vừa bắn được một công, chắc cũng hơn mười cân. Hiện đang làm việc dưới bếp.
- Chà! Nhưng sợ tối...
- Dạ, đây về khoảng mười lăm phút. Xe có đèn, tốt mà anh ba...! Một lần nữa mời anh Ba.
Ba Đình lười biếng môi li. Anh ta nói thêm:
- Vậy là anh Ba đồng ý rồi. Dạ, để em làm mấy món này, anh Ba ăn sẽ nhớ hoài...
- Món gì mà cậu quảng cáo vậy cậu?
- Dạ cái món gỏi lá bứa với nem nướng, nhậu thú vị lắm anh Ba.
Anh cán bộ chạy đi.
Ba Đình ra lệnh cho tôi và hai đồng chí cần nhiệm vụ:
- Thôi, đồng chí nghỉ! Ăn xong cơm rồi!
Một cô gái cần dịch vụ loay hoay hồi bồng bềnh, lấy nhẹ nhàng cho Ba Đình nằm nghỉ. Tôi hấp háy mắt, tỉnh táo ra hiệu cho Cường theo tôi ra góc sân. Tôi vừa giải khát vào hai cành cây lớn ngạnh vừa hỏi Cường:
- Võng anh để đâu? nhẹ nhàng ra đây tăng, mình nói chuyện chơi cho vui!
- Ừ! Bỏ qua nhà. Chờ chút!
Cường vào nhà xách tay, giương kế bên tôi. Vài câu chuyện theo phong cách trời mưa, trời nắng, tôi hỏi Cường:
- Bộ anh mới đi mua trà Lý tông Ích ở đâu về đó hả?
- Ừ! Về tới đây trước giai đoạn nhẹ nhàng. Mua ở hợp tác xã mậu dịch biên giới ở Tà Băng?
- Đoàn điện ảnh Tân Hoa của Trung quốc chắc chắn mới từ bên Nam Vang vượt biên giới qua đây chứ gì, phải không anh?
Cường đang nằm, nhỏ bé dậy, ngoài ra từ phía bên tôi. Anh ta thì thầm ra vẻ quan trọng:
- Không phải đâu, từ Hà Nội, theo đường giây Xã Hội Chủ Nghĩa vào đó. Nói là quân đội ảnh chứ toàn là tướng tá không đó ông! Đoàn điện ảnh Tân Hoa chỉ là một cái tên ngụy trang
- Ủa, nói vậy...
- Ừ! Phi hành đoàn cố gắng xây dựng quân đội của quân đội giải phóng Trung Quốc đến nghiên cứu chiến trường miền Nam mình, rút kinh nghiệm về chiến thuật chiến lược đó. Trưởng đoàn là đồng chí Trần Hoa. Theo lời anh Chín Vinh phó Chính văn giới thiệu trong buổi tiếp tân hạn chế, chào mừng phong đoàn tại Hội trường Cục Chính Trị thì đồng chí Trần Hoa là thiếu tướng. Còn theo lời tiết lộ của anh Hùng thông dịch viên của phái đoàn theo phục vụ từ miền Bắc vào đây thì bảo cấp bậc đồng chí Trần Hoa là Trung tướng.
- Phái đoàn chắc chắn nhẹ hai ba chứ gì?
- Không! Tất cả đều là người chính. Ngộ một cái là tất cả người chín đều họ Trần.
Tôi cười:
- Trần ở đâu mà lắm thế? Chắc chắn lại ngụy trang lần nữa?
- Chắc chắn vậy! Nà là Trần Hoa, Trần Quang, Trần Quý, Trần Hòa, Trần Quảng.... tràn đầy Trần. Trong đoàn có một đồng chí trẻ nhất, đẹp trai, cốt-xì-tô là mang cấp bậc thấp nhất: đại sứ. Đồng chí vừa được bảo vệ vừa là bí mật của đồng chí Trần Hoa.
- Nhưng dưới tên Đoàn điện ảnh Tân Hoa, họ có mang theo máy quay phim, máy chụp ảnh gì không? Hoàn toàn ngụy trang là đoàn điện ảnh mà không có máy móc gì, nó tiết lộ bí mật cha đi rồi.
Cường lõ mắt:
- Bậy nè! Có chớ! Hãy bỏ những mang theo bốn năm cái máy ảnh, rồi mỗi người thêm một máy ảnh chụp còn một trung đội đi theo mang đủ thứ máy móc dụng cụ vật liệu. Thùng lớn, thùng nhỏ đủ hết. Ấy là chưa kể cái chuyện quay phim thật sự xuyên suốt quãng đường từ Khu 5 vào đây. Ở đâu có nhà nghề điện ảnh.
Tôi tìm hiểu về hình thức ngụy trang. Hết cách ngụy trang rồi sao? Chọn chi cái hình thức chuyên ngành mạch rối đó bổ sung cực ra. Tôi hỏi Cường thì Cường giải thích, theo lời tiết lộ của anh thông dịch viên tên Hùng cho biết công việc này đã được Đảng Cộng sản và quân đội Trung Quốc tính toán kỹ thuật lưỡng với những yếu tố như sau:
Công việc quay phim, ngụy trang là mục phụ. Mục chính yếu là Trung Quốc có những bộ phim tài liệu trung thực về du kích chiến, về những trận chiến tại chiến trường, về đời sống, sinh hoạt của các cơ cấu tổ chức điều hành, tinh thần vật chất của giải phóng quân miền Nam.
Mặt khác, Quân đoàn Trung Quốc vẫn chụp được những bức ảnh toàn bộ hình thái chiến tranh xảy ra tại đây, những phương tiện chiến tranh hiện đại, kỹ thuật tác chiến chính qui của «đế quốc Mỹ» cũng như những tài liệu, công cụ v.v..
Hỗ trợ đó, công tác nghiên cứu chiến lược, chiến thuật sao cho phù hợp với tư tưởng, lý thuyết «chiến tranh nhân dân» của đồng chí «Mao Trạch Đông vĩ đại», nâng cao đường hoàng «chiến tranh nhân dân» lên cấp tuyệt đỉnh, chỉ có thắng và đại thắng. Đồng chí Mao bảo thế, quyết định như thế.
Vì vậy, phương tiện phim ảnh là phương tiện nghiên cứu chính xác, cần thiết. Nó còn giúp cho «giải phóng quân Trung Quốc», cho các chiến lược gia ở Bắc Kinh và cả đồng chí chủ tịch Mao Trạch Đông nữa. Phim sẽ được gửi về Trung Quốc nghiên cứu thêm.
Ấy là chưa kể những cuốn quay sẽ ra nhiều bản, gửi đi khắp thế giới làm tài liệu tuyên truyền vô cùng hữu hiệu, lợi ích vô song. «Bọn đế quốc» sẽ thu hút chúng ta, thu lợi xã hội chủ nghĩa, phần lớn giúp cho công tác tuyên truyền.
Cho nên, để đạt được «nhất cử tam lợi» phái đoàn cố quân sự Trung Quốc trước khi được cử đi sang nghiên cứu chiến trường Nam Việt Nam, mọi người trong thư đoàn đều trải nghiệm qua một lớp huấn luyện đặc biệt về kỹ thuật điện ảnh, đạt đến trình độ chuyên gia.
Phức đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc lên đường sang Hà Nội từ sau lễ Quốc Khánh tháng 10 năm 1963, mang theo sứ mạng của Đảng Cộng sản Trung Quốc và đồng chí «Mao chủ tịch vĩ đại»
Tại Hà Nội, phái đoàn được Hồ chủ tích tiếp, Ủy ban Thường vụ Trung Ưong Đảng Lao động thảo luận công tác và sau cùng là Tổng Quân ủy toàn quân miền Bắc bố trí thực hiện chuyến đi Nam chịu trách nhiệm bảo vệ sức khỏe, an ninh và mọi nhu cầu cần thiết khác.
Theo chi nhánh quân đoàn có ba thông dịch viên do Trung Quốc Đảng chỉ định, hai bác sĩ, ba y tá, một đại úy An ninh và một Trung đội Bảo vệ thiện chiến. Chưa kể trên đường đi, mỗi khi sắp xếp đến địa phương nào ở đó được báo trước, chuẩn bị tiếp, đưa đón và tập trung năng lượng quân sự để bảo vệ, đãi phía sau, ăn uống chug vv..
Vì là một cuộc nghiên cứu, quan sát, cố vấn kỹ thuật cho toàn chiến trường miền Nam, nên phái đoàn không đi theo hệ thống đường dây Xã Hội Chủ Nghĩa, cũng không có lịch trình nhất định. Sau khi vượt qua Bến Hải đoàn quân dừng chân ở Quảng Trị. Hết Quảng Trị đến Thừa Thiên vv.. Tỉnh nào cũng được phái đoàn chiếu cố gắng đến nghiên cứu chế, quay phim, quay phiết cát hoàng, tà tà vào cho đến sông Đồng Nai.
Do đó, phải đến gần tháng 10 tháng sau, đoàn «Điện ảnh Tân Hoa» mới đặt chân đến Bộ Chỉ huy Ba Cục. Nghỉ ngơi yên tĩnh, bồi dưỡng, hội nghị tại Bộ Chỉ huy Ba Cục hơn mười ngày sau, bất thần, phái lại khăn gói lên đường lộn ngược trở về khu A đi «nghiên cứu' đường 20 và các khu vực trọng yếu thuộc tỉnh Biên Hòa.
Trong buổi tiếp cận giới hạn tại hội trường Cục Chính Trị dưới sự chủ trì của đồng chí Sáu Vi, tức đại tướng Nguyễn Chí Thanh, trưởng phái quân đoàn Trần Hoa đã tuyên bố:
...Nhân danh hai Đảng, chúng tôi xin gửi đến các đồng chí lời thăm hỏi nồng nàn nhất...
Ở một phần khác, Trần Hoa xác định:
...Nhận nhiệm vụ của hai Đảng giao cho chúng tôi đến đây với các đồng chí, ước mong được đóng góp góp ý với các đồng chí và cuộc cách mạng thần thánh của nhân dân miền Nam một phần nhỏ kinh nghiệm chiến tranh nhân dân của «T Chung cùa tơ Jền công chie-phang chuýn túi» (giải phóng quân nhân dân Trung Quốc)...
Lời tuyên bố, xác định nhiệm vụ của Trần Hoa Bình Hỏa «xanh dờn». Hai thực tế là Đảng Cộng sản Trung Quốc và Đảng Lao Động Việt Nam. Hết sức rõ ràng...
Sau khi tiết lộ cho tôi biết những chi tiết tối trên, Cường kết luận:
- Bây giờ phái quân đoàn còn công tác đâu ở bên khu A. Vậy mà ở đây, anh Chín Vinh đã chỉ thị cho anh Năm Hoà bắt tôi đi Tà Băng mua sẵn trà Lý tông Ích để ở Phòng Thường Trực này phòng nửa chừng thì anh đủ biết tính cách quan trọng nó ra sao?
Cường ngã đầu xuống cười khúc khích
- Kể ra cũng sảng khoái! Công mình đi cực khổ, về đến đây nhờ có anh Ba Đình nên được tác động trước một nội, kể cùng cha thiên hạ thiệt. Nhưng anh Ba ảnh làm mình tối tăm mặt mũi, mất hết tinh thần có còn thưởng thức mẹ cái cái hương Lý tông Ích đâu.
- Vậy anh uống để làm chi mà anh ổ biết không?
- By vậy mới nói? Anh nghĩ, vừa uống, vừa tức, vừa chạy thì biết gì?
Tôi cười phá lên làm Cường cũng cười theo.
Nghe Cường nói đến đại tướng Nguyễn Chí Thanh tôi càng ngạc nhiên, tò mò thêm, nôn nao thêm. bao nhiêu năm trời qua, riêng tôi, tôi chưa trong suốt nghe nói đến đại tướng Nguyễn Chí Thanh lần nào. Tôi chỉ được biết đến ở miền Bắc có mỗi mình đại tướng Võ Nguyên Giáp, trong suốt từ đầu cuộc kháng chiến chống Pháp. Bây giờ sao lại có một đại tướng nữa? đại tướng Nguyễn Chí Thanh là nhân vật như thế nào? Cái tên không xác định, không quen thuộc.
Trong những ngày về công tác ở Bộ Chỉ huy Tiền Phương từ tháng ba 1965 vừa qua, tôi đã được nghe Cường và những anh em khách kể chuyện R, chuyện Bộ Chỉ huy, chuyện những anh lớn. Anh Tư Chi, anh Ba Trần, anh Sáu Vi, anh Chín Vinh, anh Ba Long, chị Ba Định vv..nhiều lắm. Nhưng trong số những người đó tôi chỉ nghe quen và biết từng người chị Ba Định từ hồi sinh chiến chống Pháp.
Ngoài ra, trong số những anh lớn kể tên, tôi chưa biết một ai. Những cái tên không rõ. Tự nhiên những tên này chỉ là những tên ngụy trang. Còn tên thật thì tôi không tiện hỏi. Hỏi thì người ta sợ ta cho tò mò. Mà không hỏi thì suy nghĩ ai bảo giờ tiết lộ những gì mình biết, trái với nguyên tắc phòng gian bảo mật.
Bây giờ, đã về đến Bộ Chỉ huy R rồi, tôi không thể không hỏi Cường để biết những «anh lớn» và nền nếp sinh hoạt ở đây.
Tôi mở đầu bằng câu chuyện Nguyên tắc, điều lệnh ra vào Bộ Chỉ huy:
- Anh Cường, lúc hài anh Ba nói về nguyên tắc ra vào khu vực Bộ Chỉ huy, tôi nghệ sao khó khăn quá vậy anh?
- Chuyện đó là chuyện tự nhiên, có gì đâu mà khó!
- Không khó nhưng không ai muốn vào cũng được.
- Đúng! Bộ chỉ huy quy định rằng, chỉ có thể bộ D trở lên, tức từ cấp thượng uý trở lên mới được qua ngưỡng cửa Phòng Thường trực vào Cục để giải quyết công việc.
- Còn những người có thể thấp hơn họ không được vào, dù họ đến một Phòng, một Ban nào của Cục để giải quyết công việc cũng vậy?
- Chớ sao! Quy chế quân đội là vậy. Ngay những năm tôi còn ở Hà Nội, Bộ Tổng áp dụng tối đa để quy chế Bộ Tổng giải thích rằng, những cán bộ sơ cấp, không có việc gì cần phải làm để giải quyết dứt điểm. By cán bộ sơ cấp không bao giờ đảm bảo nhận những trách nhiệm quan trọng đến nỗi đau phải liên hệ đến những bộ phận chuyên môn của Bộ Tổng Tư Lệnh. Ở cấp thấp phải theo hệ thống quân giai chớ!
- Bây giờ ở đây cũng áp dụng chế độ đó?
- Đây cũng là Bộ Tổng của miền Nam! Cũng chính như miền Bắc. Phải theo kịp truyền thông!
Tôi vẫn thắc mắc:
- Như vậy, giả sử như có một đại đội trưởng nào thuộc đơn vị trực thuộc của Cục Tham Mưu lưu hạn, đóng ở nơi khác trở về Cục để báo cáo một công ty quan trọng đồng chí ấy cũng được giữ ở Phòng Thường trực, không cho vào?
- Tùy! Nguyên tắc sẽ không được. Thông thường, Cục Tham Mưu sẽ ứng cử cho Người ra Phòng Thường Trực tiếp xúc, làm việc tại đây. Khi có bất kỳ vấn đề nào vô cùng quan trọng, bộ cục không thể giải quyết được báo cáo mới, ở nơi được phép mới vào.
- Găng ha! Tôi cười.
Cường cũng cười. Tôi nhớ đến «anh Ba» mà Ba Đình vừa điện thoại, liên lạc ban lân. Ba Đình thuộc quản lý cao cấp một lãnh chúa của Cục Tham Mưu, chắc chắn «anh Ba» kia là lãnh đạo, điều khiển Cục Tham Mưu.
Tôi hỏi Cường:
- Còn anh Ba Long là ai vậy anh?
Cường nhìn tôi trân trọng
- Anh không biết thiệt sao?
- Chủ năm nay ở bên khu A có ai nói gì mà biết!
- Chủ nhiệm Cục Tham Mưu R đó! Anh Ba Long tức là Trung tướng Lê Trọng Tấn. Trước năm 1954 là sư trưởng Sư đoàn 312. Sau này là Hiệu trưởng trường Lục quân Trung Cao.
- Còn anh Chín Vinh phó chính?
- Là Trung tướng Trần Độ, cựu Chính sứ Sư đoàn 312 và Chínhủ quân khu Hữu Ngạn. Vào đây lấy tên mới là Trần Quốc Vinh. Ảnh thứ 9 nên anh em đều gọi là anh chín Vinh.
- Nhưng sao còn gọi là anh Phó Chính Thủy?
- Ừ, thì anh Chín Vinh là Phó Chínhu Quân ủy Miền, mận chủ nhiệm Cục Chính Trị R.
Tôi làm ra vẻ hiểu biết, nói về một nhân vật khác:
- Vì vậy ra Trung tướng Trần văn Trà tức là thành viên quân sự của Mặt Trận dưới cái tên ngụy trang Trần Nam Trung vừa làm Tư lệnh Bộ chỉ huy R vừa hoa sen Chính ủy Quân đội.
Cường nhếch mép cười nụ, giọng ỡm cờ:
- Ai nói với anh vậy
- Thì anh em người ta nói!
- Bậy rồi ông ơi! Bật ra. Ông nên nhớ, Trần Nam Trung và Trung tướng Trần văn Trà là hai nhân vật khác nhau. Trần Nam Trung tức Trung tướng Trần Lương, ở một bảy ba chín (1739) đều gọi là anh Ba Trần.
Còn Trung tướng Trần văn Trà, tên mới bây giờ là anh Tư Chi. Và Trung tướng Trà cũng không phải Chínhủ Quân ủy đâu.
Tôi chớp nhoáng ngó ngang, chưng cất. Tôi đã hiểu sai. Càng nghe thêm, tôi thấy cái hiểu biết của tôi nghĩ có gì cả! Tôi gần như không biết chuyện gì hết.
Tôi khám phá ra rằng như vậy, cuộc chiến tranh tại miền Nam hôm nay, gần như Trung Quốc Đảng đã động viên hầu hết các tướng nổi tiếng miền Bắc đưa vào điều khiển, chỉ huy về quân sự.
Chân ướt, chân sẵn tôi mới về đây, nghe sơ sơ đã gói gọn lãnh rồi, còn ở chiến trường Khu 5, Khu 6, chiến trường miền Tây, miền Trung Nam bộ nửa chi. Có lẽ ít ra cũng có mười bảy tướng lãnh là ít.
Tôi nghe đến tên đại tướng Nguyễn Chí Thanh, tôi không hiểu ngày nay miền Bắc có còn đại tướng nào ngoài đại tướng Võ Nguyên Giáp nữa hay không? Tôi lại tò mò:
- Anh Cường nè! ở miền Bắc mình ngày nay chắc mới có 2 đại tướng. Một là đại tướng...
Cường ngắt lời tôi;
- Chắc chắn không có gì chắc chắn nữa. Ông thiệt không biết gì hết. Ai ai cũng đều biết rằng quân đội miền Bắc ta chỉ có hai đại tướng thôi, đại tướng Nguyễn Chí Thanh ngày nay còn lớn hơn đại tướng Võ Nguyên Giáp nữa.
Tôi ngơ ngác
- Ủa! Tôi có biết đâu. Hồi 9 năm kháng chiến, chỉ có mỗi một mình đại tướng Võ Nguyên Giáp. Uy danh đại tướng Võ nổi như cồn. Còn Nguyễn Chí Thanh tôi có nghe đến bao giờ đâu.
- Đại tướng Nguyễn Chí Thanh mới thụ phong đại tướng trong phong quân hàm toàn quân năm 1958 thôi. Nhưng đại tướng Nguyễn Chí Thanh mới thực sự là lãnh đạo quân đội đội, do đại tướng Nguyễn Chí Thanh là đại tướng chính trị Chính ủy toàn quân, bí thư Tổng Quân ủy. Về cấp bậc Đảng, vừa là Bí thư trong Ban Bí Thư Trung Quốc Đảng chuyên về thanh niên và nông dân, vừa là thoải mái Bộ Chính trị. Sau cuộc cải cách ruộng đất, chính sách cũng như vấn đề lãnh đạo của Trường Chinh bị sai, được kiểm duyệt, rồi Trường Chinh bị mất chức vụ Tổng Bí Thư, nhường cho anh Ba Duẫn. Nhưng trong khi đó, đại tướng Nguyễn Chí Thanh lãnh đạo quân đội đội thực hiện chính sách cải cách ruộng đất lại rất đúng đường hoàng. Nơi nào có quân đội tham gia thì nơi đó hết sức lực hoàn hảo, thành công vượt bậc. Do đó mà sau phong phóng phóng tay cải cách ruộng đất, uy tín của đại tướng Nguyễn Chí Thanh đột nhiên tăng lên vùn dịch vụ. Trung Quốc Giá đánh giá bên Nguyễn Chí Thanh còn vượt xa hơn cả Trường Chinh thì anh đủ biết. Nếu kể về thứ thứ thì trên hết là Hồ chủ tịch, Lê Duẩn đứng hàng thứ hai. Thứ ba phải là Nguyễn Chí Thanh, thứ tư mới đến Trường Chinh, thứ năm thủ tướng Phạm văn Đồng, đại tướng Võ Nguyên Giáp đứng hàng thứ sáu. Hôm nay, tuy chế độ ta không có chuyện sắp xếp nhưng nếu có thì mọi người, ai ai cũng phải đồng ý về sắp xếp như trên.
Ngỗng một chút, Cường độ tiếp theo:
- Cho nên người nắm vững quân đội, đề ra chánh sách đường lãnh đạo Đảng trong quân đội, người đó phải là đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Anh hiểu rồi chứ?
- Bây giờ đại tướng Nguyễn Chí Thanh đã vào đây để lãnh đạo cuộc chiến tranh miền Nam?
- Ừ! Nhưng cái tên Nguyễn Chí Thanh thì không còn nữa. Bây giờ là anh Sáu Vi. Viết báo thì dùng bí danh Trường Sơn hay hạ sĩ Trường Sơn. Về đây, anh mà láng cháng kêu bằng đại tướng, Thôi thôi đến đó. Nghe chưa ông!
- Vậy anh, Sáu Vi vào đây giữ nhiệm vụ gì, nhiệm vụ chính thức, danh chính ngôn ngữ thuận lợi như thế nào anh?
- Trời đất ơi! Sao mà ông ngây thơ quá vậy ông?
- Khó mà, tôi không biết thiệt mà, nên mới hỏi...
- Thì còn nhiệm vụ gì nữa bây giờ? Đại diện Trung Quốc Đảng, thay mặt Bộ Chính trị lãnh đạo đạo tại phòng, quyết định mọi đường lối chính của Đảng, Mặt Trận. Anh Sáu Vi vừa là Chínhu Quân Miền, vừa là Bí thư Trung Quốc Cục Nam. Bây giờ bao nhiêu cũng đã quá đủ rồi.
Siêu cường cường độ đầu lên:
- Có điều này tôi cần nhắn ông để ông đừng quên là cái tập quán sinh hoạt ở khu B, hoàn toàn khác chứng minh cho khu A. Cái nếp sống du kích, lưuộm thưộm của khu A không còn thích hợp nữa. Ở đây thì nếp, nguyên tắc chính được áp dụng triệt để như miền Bắc. Nhất là tại khu căn cứ Bộ Chỉ huy Ba Cục. Nguyên tắc để.
- Nhưng nguyên tắc chính như thế nào?
- Trong thời gian nhất, khó có thể trình bày cho anh hình dung được công cụ có thể làm tròn, nó mô ra sao. Khi vào trong đó rồi, sống chung với mọi người, các đồng chí khác sẽ nói cho anh biết. Bây giờ tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, để anh chuẩn bị tinh thần, đừng buồn trong những ngày đầu.
Mà thực, Cường có nói gì đi nữa, tôi làm sao có thể hình dung được khung cảnh và nếp sống nguyên tắc triệt để ở đây? Cái hiểu biết về thế giới vô sản chuyên chính của miền Bắc như thế nào, tôi làm sao biết được. Chưa chi trong ngày ở khu A, khung trời đã quá xa, chưa chắc chắn cho những ngày kháng chiến chống Pháp trước 1954. Vậy mà tôi còn thấy ngộp ở đây còn «triệt để> hơn ở khu A nhiều, tôi phải «chuẩn bị tinh thần»...tôi sẽ còn bị ngộp đến đâu?
° ° °
Ba Đình, tôi và hai cậu cảnh vệ lên xe chạy về đến B1 của C-1739, tức Cục Tham Mưu, thì trời đã tối từ lâu. Qua khỏi bộ phận cảnh bảo và nhiều căn nhà khác, chúng tôi tôi thả vào một căn nhà có chiếc chìa khóa Hoa Kỳ đốt sáng choang để trên bàn. Bên trong chiếc nhẫn tre. Mỗi thứ vừa phải cho một người.
Ở hàng hiên, một người đàn ông đang nằm trên nhẹ nhàng. Chiếc Radio Philip Hoà Lan ở đầu bàn trả giá, oang bản tin khoa học trong chương trình Việt ngữ của Đài VOA (tiếng nói Hoa Kỳ)
Bốn chiếc xe đạp đèn lồng của chúng tôi tỏa sáng khoảng sân nhỏ rồi tắt ngúm. Người đàn ông nằm trên im nhìn ra không có tiếng ồn. Đến gần Ba Đình xây dựng xe vào băng cây ở gốc sân, khệnh k bước vào nhà, nhẹ nhàng đó là người đàn ông mới Cô đật ngồi dậy, với tay cầm tắt radio và vồn âm la lên:
- Anh Ba! Mới về tới hả anh Ba? Vậy mà tôi tưởng ai đâu chớ? Mạnh mẽ anh Ba!
Ba Đình vừa bắt tay vừa cười:
- Phải mới tải về đây chứ anh! Ở nhà có điều gì chưa biết?
- Dạ, không anh!
- Anh hãy chọn tôi gửi một đồng chí mới của tôi ở đây nhé! Mai tôi ra. Bây giờ tôi về trong anh Ba Long.
- Dạ! Dạ được anh Ba!
- Mai tôi ra! Có gì cần giải quyết sau.
- Dạ, ở tiền phương về, chuyến này có gì lạ không, anh Ba?
- Cũng có! Đang thực hiện chế độ mới của Quân đội. Chuẩn bị hai trường thành lập. Để xem, để tôi nói chuyện lại với mấy anh ở trên, đừng coi nhẹ tôi sẽ kéo anh về công trường mới của tôi đó, anh Tám. Đồng ý!
- Dạ, đồng ý quá xá, anh Ba. Yên lặng ngồi nhà hoang chân rôm, tôi muốn hoạt động, xông xáo ở chiến trường hết sức, đề nghị mãi mà anh Ba Long chưa chấp thuận.
- Được rồi, cái này đã đến cơ rồi đó. Để tôi bàn với Quân đội. Thôi bây giờ tôi đi đây.
Đoạn Ba Đình quay ra sân:
- Anh Hùng, hướng dẫn xe, mang đồ vào đây!
Tôi đang đứng xe với hai cậu cần phục vụ ngoài giữa sân, dốc dạ lên một tiếng rồi đưa xe vào.
Ba Đình giới thiệu tôi với người được gọi là đoạn bảo vệ «anh Tám»:
- Đêm nay anh nghỉ ở đây. Mai tôi sẽ trở ra rồi ta chuyện công tác sau. Vui vẻ có vẻ chứ?
- Dạ.
Vui hay không vui gì cũng phải dạ, đâu sao làm khác hơn được. Ba Đình lại leo lên xe, quay trở ra đường rồi đi mất. Tôi vẫn đang bỡ ngỡ chưa biết phải làm sao thì «anh Tám» lên tiếng:
-Dựng xe đó, đồng chí! Hay sợ mưa thì đồng chí Đưa tuốt vô trong kia để chung với xe tôi kia. Này! Rồi đồng chí lấy đồ ủi ra, nghỉ trên giường này.
Lần đầu tiên, sau hơn hai năm trời vào chiến khu, tôi được nằm ngủ, ngủ ngủ, không phải ngủ trầm. Không biết có phải chuyện ngủ là nền nếp sinh hoạt chính mang từ Hà Nội vào hay không?
Từ chiều đến giờ, có hai cái lạ đối với tôi. Cái chưa biết thứ yếu là được đi xe đạp. Cái thứ hai lạ là giường ngủ. Như đệm «nề nếp sinh hoạt chính quy» nhất định đáng được hoan hô hơn «nề nếp du kích» rồi.
Rửa sạch, sửa soạn xong, tôi khơi dậy với «anh Tám» muốn được tắm rửa, tẩy rửa trước khi ngủ, «Anh Tám» lên tiếng gọi cậu bé cần phục vụ riêng, chơi đâu gần đấy về dẫn tôi đi tắm tắm. Cậu ta có vẻ vui lắm. Đường như cậu ta vừa dự một cuộc vui tập thể, đánh bóng hả còn vương lại trên mặt, trên mắt và trong cử chỉ săn thủ nhanh của cậu ta. Cậu ta đốt chiếc đèn lồng, che lá đi trước đường dẫn. Tôi ôm quần áo đi sau.
Đến một cái thang tròn có mủ cây đậy lại, cậu ta để đèn xuống đất vui vẻ:
- Dạ, thưa...thưa...anh để em xách nước cho.
Tôi chưa đạt được điều gì, bạn ta đã ngang bậc thang, khoe khoang trong tối om om. Chung quanh rãnh cây tấn công chung quanh để nước thải bên trên không thể di chuyển xuống được. Cậu ta bước lại bụi le gần đấy, lấy thùng thùng chứa dầu hôi 20 lít có đóng cây ngang ngang. Đồng thời, bạn ta kéo ra 1 sợi mây dây để cột thẳng vào thùng, giống như chân ra bỏ thùng xuống đáy giếng.
Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng, sợi dây mây, phía trên cột Gmail vào một đầu cần thiết, thứ «cần bứt» của đồng bào ở vùng để xách nước cho nhẹ nhàng. Và thật sâu ở đây. Chiếc bàn «cần chớp» chuyển động kêu cót két. Cậu ta kéo sợi mây buông phăng đến chín mười lần vẫn chưa chạm đáy. Tôi hỏi
- Bộ ngâm sâu lắm hả đồng chí?
- Dạ báo cáo anh, sâu lắm ạ. Hơn kích thước. Tháng này vẫn còn mưa, giúp đỡ. Chớ qua tháng nắng, mười sáu, mười bảy tháng mới có nước. Dạ, sâu thì sâu nhưng mình xách nước bằng «cần chọc» cũng khỏe ru, đâu có nặng nề gì.
Cậu ta lại kéo sợi dây. Thùng nước đầy tò mò mười ở cái móc. Cậu ta đi lấy một thùng thùng khác thùng ra, xách tay đến bụi bụi trước mặt. Tôi nghe có sự thay đổi trong vật thể.
Tôi đi theo cậu ta. Thì ra có nhà tắm hoàng, có thùng cây chứa nước. Sàn nhà tắm là sàn cây lô cao từ mặt đất trên ba tấc. Chắc chắn đây cũng là một sản phẩm, một tập quán của «nề nếp sinh hoạt chính»? By bao năm nay, «sinh hoạt du kích» có tắm chỉ an toàn tắm, suối dưới vòi sen, vỗ cần vật che thân, cũng tắm nhà tắm gì cả. Phái nam đã thế, phái nữ cũng vậy. Cho nên đôi lúc cái cảnh «đụng độ» nhau bất tử, kẻ thì «ứ hự», kẻ la oai oái, đó là chuyện thường. Ở đây thì chính quy rồi. Có nhà tắm «đình huỳnh» nam nữ khỏi phải lo chuyện «du kích» chộ mặt nhau.
Cậu cần dịch vụ xách tay cho tôi thùng nước rồi bưng đèn vào.
- Dạ, anh còn nhớ đường vô nhà không?
Tôi quên để ý đến chi tiết nhỏ này, nên bối rối:
- Chà!... Cậu...có thể chờ tôi một khoảnh khắc được không?
- Dạ được. Hay để em chạy lại nơi này một chút rồi em quay trở lại. Anh ăn chè không? Tôi hiện đang dạy hợp tác xã!
Tôi trả lời câu hỏi của bạn:
- Hợp tác xã là chè cái gì?
- Anh ổ...hổng biết sao?
- Tôi mới nghe bạn nói lần đầu đó!
Cậu ta cười:
- Là mỗi người bỏ phần vào «hợp tác» đó! Cái luật ở đây là như vậy, Tổ chức ăn uống đều theo kiểu hợp tác xã. Rẻ thôi! Chà hợp lý tối nay mỗi người chỉ có 5 đồng.
- Nếu không bỏ phần vào « hợp xã » thì có được ăn không?
Cậu ta cười hì hì
- Dạ...cái đó...cái đó khóa quá. Dạ, nó đã thành công rồi. Ai không « hợp xã » thì coi như không muốn ăn, tự làm, không ép ạ.
- Ừ, thì cậu cho tôi «hợp tác» với nhé! Thôi, bạn đi đi, một chút trở lại dẫn lối tôi về.
Cậu ta chạy. À, ra đây cũng là một kiểu «sinh hoạt chính quy» theo miền Bắc «xã hội chủ nghĩa»! Tôi nhớ đến cái tập quán sinh hoạt kiểu Mỹ, có những người bạn kể lại lúc tôi còn ở Sài Gòn.
Tắm xong về, ngồi ăn chè với «anh Tám», qua câu chuyện, tôi được biết Bộ Chỉ huy R vừa ra lệnh giải tán Bộ Chỉ huy Tiền Phương. Đồng thời, quyết định thành lập hai sư đoàn chủ lực đầu tiên của Miền là «công trường 9» và «công trường 5». Trường 9 gồm có 3 trung đoàn Q761, Q762, Q763. Công trường 5 gồm Q764, Q765, Q766.
Như vậy, trên thực tế, cho đến hôm nay chỉ có trường 9 đã sẵn sàng thành hình, còn trường 5 chưa tập trung đủ quân số, chỉ mới có 1764 và hai tiểu đoàn từ I-2 và I-3 gửi về, số còn lại có thể trên đường đến khu A nay mai. Tất cả các đơn vị từ I-2, I-3 được gửi đến sẽ được nhập lại thành Q765, Q766.
Việc chọn khu A làm địa điểm tập trung quân, làm lễ thành lập, xuất quân là vì Khu A «đất đai rộng», rừng dày, giấu quân dễ dàng. Thêm nữa, R quy định vùng hoạt động cho công trường 5 phía đông đường 20 và quốc gia số 1. Sau lễ thành lập, công trường này dễ dàng chuyển về khu vực của mình nhanh chóng.
Riêng về Bộ Chỉ huy Tiền Phương, sau khi giải tán sẽ chuyển sang công trường 9. Nghĩa là Ba Đình, Năm Thạch, Hải Chân trước đây là Tư lệnh, Phó Tư lệnh, Chính ủy của Bộ Chỉ huy Tiền Phương, giờ trở thành Tư lệnh, Phó Tư lệnh Chính của công trường 9
Nghe qua «anh Tám» nói, tôi ngạc nhiên hết sức lực. Những sự kiện này R đã thông báo cho Bộ Chỉ huy Tiền Phương đã biết từ lâu rồi, ngay những ngày sau chiến dịch Đồng Xoài, nên tôi nghĩ hay biết một mảy may dù tôi là kẻ thù ở cận bên Ba Đình. Xin chào, lúc này đây «anh Tám» ý muốn Ba Đình cho mình «theo», tức anh ta muốn đến công tác ở công trường 9. Anh ta có vẻ là một cán bộ «bự» nên anh ta sẽ đảm nhiệm chức vụ gì ở đó, nếu Quân ủy R chấp nhận lời yêu cầu «ra tiền tuyến» của anh ta?
Tôi ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng. Mọi sự suy nghĩ tưởng đều tan theo giấc ngủ say. dậy, đào hào rửa mặt xong, vừa ngồi vào bàn uống nhi trà nóng với «anh Tám», kể chuyện Tiền Phương thì Ba Đình và một cậu cảnh vệ đi xe đến, quẹo vào sân.
Tôi nghĩ bụng, không rõ thật! Ông này thức dậy từ lúc nào mà mới sáng bản mắt đã đạp xe đến đây rồi? Lúc ở khu A, giờ này hãy còn giờ ngủ kia mà. Rồi, đêm hôm qua, biết đâu ổng đã nghĩ thức đến một hai giờ sáng để hàn huyên, hội ý kể chuyện chiến trường với những tướng tá khác, những bạn bè của ông ta, với anh Ba Long tức Trung Lê tướng Tấn, chủ nhiệm Cục Tham Mưu? Chắc chắn có nguồn cung cấp gì ở đây...
Anh tám dậy đón Ba Đình, vồn hồng mời uống trà, và hỏi:
- Dạ, anh Ba định đi đâu mà anh Ba dậy sớm vậy anh Ba?
Ba Đình miễn thúc:
- Đến đằng...anh Sáu.
Đoạn quay sang tôi, Ba Đình bảo:
- Anh biên tập đi cùng tôi. Đi chơi một chút rồi về!
- Dạ, bây giờ hả anh Ba?
- Ừ!
Ba Đình gọi bạn cảnh vệ
- Chú vào đây! Chú ở đây chơi, để xe đó, đồng chí Hùng đi với tôi được rồi. Một khoảnh khắc tôi trở về. Nếu tôi chưa biết chú thích của mấy anh em ở đây ăn sáng nhờ một bữa đi.
Tôi bạch mã hoa lưng lên bụng, nhanh chân theo Ba Đình ra sân. Trên chiếc xe đạp của cậu cần nhiệm, sau «bọt-ba-ga» có một chiếc váy bồng bềnh chứa đồ có vẻ nhiều. Tôi lên tiếng:
- Dạ thưa anh Ba còn cái bồng bềnh của đồng chí cảnh vệ...
- Không! Không phải đâu. Bồng đó quà tặng của Tiền Phương tặng về biếu cho anh Sáu Vi và anh Tư Chi đó.
MỘT. Vậy là bây giờ tôi theo Ba Đình để gửi «quà» này đến biếu đại tướng Nguyễn Chí Thanh với Trung tướng Trần văn Trà đây. Nhưng mới sáng sớm thế này, biếu gì biếu gấp gấp vậy? Không có chiều gì được!
Tôi nhẹ nhàng bồng bềnh, thoăn thoắt cái xem giống như những gì trong ấy. Toàn lục địa, lò đá, hộp lớn, hộp nhỏ...Hình như có mấy hộp thuốc lá.
Leo lên xe đạp, đạp xe theo Ba Đình, tôi nhẹ nhàng không hiểu Ba Đình muốn giới thiệu giao diện với một ông tướng nào đó hay bảo tôi đi theo ý nào khác, kết quả là tôi không sao nổi nổi. Ba Đình đạp xe đi trước, tôi theo sau với bao nỗi suy tư nằm ngang dọc ở đầu.
Đọc theo đường những sợi dây điện thoại xanh đỏ trắng vàng, cột lại thành chùm cao từ đầu gác trên những cành le. Hết lòng ba này, đến ngã tư khác, nơi nào tôi cũng tìm thấy dây điện thoại ngang cung chịt. Và ở mỗi lần ngã lăn, đều có một tổ cảnh vệ ngồi súng xuống đất nói chuyện thầm thì với nhau, như không ngủ để ý đến ai.
Có hơn mười phút, tôi và Ba Đình đến một quãng nhà thưa, năm sáu cái cửa hàng xa xa nhau. Đến trước một ngõ vào nhà có cảnh báo đứng. Ba Đình cho xe liên tục:
- Anh Tư dậy chưa, đồng chí?
Anh cảnh báo nguy hiểm Ba Đình
- Dạ, báo cáo thủ trưởng, anh Tư vừa đạp xe đi...
Ba Đình chưng chương, như đã nói một mình:
- Lạ! Đi đâu sớm vậy? Tôi tưởng tôi đến sớm thế này, sợ anh Tư chưa đáp ứng được...Chả lẽ anh Sáu đi sinh hoạt thời sự...
Đứng yên một lúc, Ba Đình quay xe trở lại:
- Thôi mình trở lại thuốc chữa 70, thả đó bảo mấy vị y sĩ nấu nước pha trà cho mình uống cái đã.
Thế là chúng tôi quay xe trở lại đường cũ, Đau vào bệnh xá 70. Vừa dứt xe sân trước, trong nhà đã có tiếng reo lên:
- Chà! Lâu đài mới được gặp anh Ba! Ở Tiền Phương mới về hả anh Ba?
- Ờ, mới về hôm qua! Có cà-phê, có trà ngon pha uống chơi ông! Sao? Khoẻ chứa!
Một người đàn ông cao lớn, mặc đồ bà ba đen tuổi có đến 50, tiến ra:
- Dạ, báo cáo anh Ba khỏe ạ!
Tuy miệng Ba Đình vừa bảo pha cà-phê, pha trà nhưng mắt vẫn tinh ra đường:
- Tôi vừa đến anh Tư, không biết mới sáng sớm thế này ảnh đã đạp xe đi đâu mất. Chả lẽ, anh đi vào anh Sáu sinh hoạt lúc nào?
- Dạ không, anh Ba! Dạ ít lâu nay, kể từ khi có đồng cố vấn Trung Quốc Trần Hoa đến ở cùng anh Sáu Vi thì mỗi sáng sinh hoạt hiện tại tại nhà anh Tư chứ không vào trong nhà anh Sáu nữa. Tin tức thời sự có điều gì lạ lùng Anh Tư vào một báo cáo của mình với anh Sáu thôi. Sáng nay, anh Tư sớm đi vậy chắc chắn có thể có việc làm khẩn cấp vào chương trình với anh Sáu đó.
- Dạ anh Ba nhẹ cái chi một chút bồng bềnh ngoài xe, bộ anh Ba mặc định tạo ra điều này hả anh Ba?
- Quà Tiền Phương tặng về biếu anh Sáu với anh Tư. Bên anh, chịu khó chờ lần khác.
- Dạ, dù vậy có lần khác chắc anh Ba về đây đâu còn gặp tôi ở đây nữa.
Ba Đình sực nhớ ra:
- Xin giới thiệu với anh đây là đồng chí Vũ Hùng cán bộ của tôi. Còn đây là đồng chí Đại, y sĩ trưởng bệnh 70.
Tôi xuống xe, bắt Đại. Và chúng tôi đi vào nhà, ngồi xuống ghế.
- Dạ, vài tháng nữa tôi đi học rồi, anh Ba. - Đại nói:
- Học gì?
- Dạ, lớp bổ túc bác sĩ ở Trường Quân y của anh Ba Thọ. Tôi được Phòng Quân y báo cho biết và anh Ba Long cũng đã chấp thuận rồi.
- MỘT!
Đại tràng nước trà đá mời Ba Đình và tôi. Nhưng Ba Đình đã dậy:
- Không thể! Tôi phải trở về phía sau nhà anh Một chút mới được. Hai đồng chí ngồi uống nước nói chuyện chơi. Tôi đi một chút.
Nói xong, Ba Đình hấp hối bước ra sân, leo lên chiếc xe đạp có nhẹ nhàng của tôi đạp thẳng ra đường.
Từ sáng đến giờ, đi theo Ba Đình, tôi thấy suốt như Ba Đình ở trong một trạng thái thần thoại bất ổn. Đầu óc như mơ, để ở đâu. Vừa bình, vừa đủ. Không biết những món quà cho hay vì công tác sắp tới của Ba Đình?
Giờ đây, chiếc xe đạp với cái bồng bềnh quà biếu mà Ba Đình giao cho tôi chuyên sâu, nứt không Ba Đình leo lên kích thước nó đi, không nói, không thích lấy một lời.
Đại tiện bột nước đến trước mặt tôi:
- Uống anh Hùng! Anh chắc chắn mới về công tác với anh Ba sau chiến dịch Bình Giã hả?
- Dạ, trước đây tôi công tác ở Khu A. Tôi được rút về công tác tại Bộ Chỉ huy Tiền Phương từ tháng 3 năm nay.
- Anh công tác chung với anh Ba có gì vui không anh?
Tôi cười:
- Cũng bình thường...
- Anh Ba được cái là vui tính. Nhưng ảnh nóng quá. Tôi công tác chung với ảnh từ năm 1960, từ lúc R chưa có ai, lèo tèo chỉ có vài người. Hồi đó, làm việc toàn miệng, đếm giấy tờ, nguyên tắc gì hết. Sướng lắm.
- Chắc chắn về Nam từ 1960?
- Ừ! Tôi về đây từ năm 1960. Lúc đó R chưa có tên, đâu có Bộ chỉ huy, đâu có Cục này Cục kề như giờ. Y tế chỉ có Ban Quân Y Miền do anh Bác sĩ Mười Năm làm trưởng ban. Nhân viên ở đâu được giải thích điều gì, toàn bộ hoạt động nghiên cứu. Anh Mười Năng lại lo công chính trị, lãnh đạo giáo chung, qua Bên Trận ở hoài bên trong. Thành ra về quân y coi như chỉ có mỗi mình tôi.
- Vậy anh thuộc loại khai sơn thạch ở R này rồi. Thuở đó chắc là vui lắm phải không anh?
- Vui quá! Ngay khi tổ chức phát triển ngành Quân y, mở các lớp huấn luyện viên y tá hoạt động thương mại, hồi đó loay hoay cũng chỉ có mỗi một mình tôi. Sướng lắm! R coi như chỉ thu trong hai tay tổ là anh Tư Khánh và anh Ba Đình. Dự án công tác toàn dự án. Cô ổng ừ một cái đã xong. Yêu cầu báo cáo, báo cáo bất cứ điều gì. Tiền nông thì tôi hô cần bao nhiêu là ảnh móc quần quần đưa cho bao nhiêu. Năm đêm, ba hào ngàn gì vậy, suy cần làm biên nhận, suy cần sổ sách thanh toán, chi tiêu. Hết thì lấy lại. Không biết tiền của mấy ổng ở đâu mà sẵn thế, không biết nữa. Lúc nào vào túi quần cũng có tiền cả thùng.
Uống một ly nước, Đại tiếp:
- Rồi sau này, năm 62, 63, y sĩ bác sĩ từ miền Bắc lục tục đổ kéo về, mới trình bày ra trò chơi này, trò nốc, chớ trước nó như vậy anh. Bây giờ thì căng lắm. Nguyên tắc, điều lệnh, răng lược, chính quy như miền Bắc hội chủ nghĩa. Từ ngày có mấy anh Chín Huê, anh Tám Hoa, anh Ba Trung, anh Ba Thành về, thành lập phòng Quân y R tới nay, tôi được sim vào cái bệnh xá 70 này dưỡng già. Mới đây lại quyết định gọi đi học lớp bổ túc bác sĩ làm anh Ba Trung mở ở trường Quân y R, tháng 12 tới đây.
- Vậy ra lúc tập kết ra Bắc anh chưa học bác sĩ?
- Chưa! Hồi kháng chiến, tôi là y tá trưởng bệnh viện Chợ Rẫy, ra khu tham gia kháng chiến tôi ở chi đội 16. Sau tập kết, tôi được đi học lớp y sĩ chương trình 3 năm, mình học ở miền Bắc lúc đó nó bỏ mẹ đi đâu phải như mấy lớp y sĩ sau này chỉ học có một năm hay theo cấp tốc độ tám tháng. Y sĩ mà học tháng tám thì m cần ăn chó gì được.
Nghe Đại nói, tôi nghĩ thầm trong bụng, cha nội này lại có điều gì ẩn ức, bất mãn đây! Cái nhiệm vụ bệnh xá trưởng bệnh xá 70 của anh ta không làm anh ta hài lòng, có thể vì nhanh chóng mình là loại ra khỏi cái hàng cán bộ quan trọng, nhường cho những kẻ về sau nhiều khả năng hơn.
Đại chép miệng, mắt đăm như tiết nhớ thời oai hùng cũ:
- Kể ra mấy anh ở Tiền Phương, nguy hiểm thì có nguy hiểm thật nhưng đi đó đi đây, được xử lý hết khả năng của mình chứ còn như yêu tôi....
Tôi cười «bốc thơm» anh ta:
- Coi như vậy đừng công tác nào nó cũng có cái thú riêng của nó. Anh ở đây kể ra cũng hoàng thiên hạ rồi. Những gì anh em y sĩ khác được như anh?
Ở phía sau nhà có một ngôi nhà khác. Tôi thấy có bốn, năm thanh niên cũng đang ngồi quây quần quanh chiếc bàn con nói chuyện, cười vui vẻ. Trên tay mỗi người đều cầm ca, kềm, đang soạn thảo đi ăn sáng.
Tôi hỏi Đại:
- Công tác điều trị của bệnh chữa khó nhọc lắm không anh?
- Anh coi, bệnh sốt này có điều trị ai đâu?
- Ủa! Tôi ngạc nhiên. Ở đây không có bệnh sao?
- Anh biết bệnh xá này, tuy thuộc Cục Tham Mưu quản lý, nhưng nó là một loại bệnh đặc biệt, chăm sóc sức khỏe riêng cho Bộ Chỉ huy. Mà mấy ông tướng làm sao có thể mắc bệnh? Dù có bệnh đi nữa mấy ông tướng cũng ở nhà riêng, cấp tôi đến chăm sóc đâu có ai đến đây.
- Bên khu A thì sốt rét lắm. Chắc chắn bên trong khu vực này ít sốt hơn nhiều, phải không anh?
Đại lắc đầu:
- Đâu? Khu b đâu thua gì khu A. Tôi đây nè, anh xem mặt mày xanh xao có gì khác mặt giộc. Anh em cũng vậy. Chỉ có Bộ Chỉ huy...
- Chủ ông ấy sao vậy, anh?
Đại cười vui vẻ:
- Có tôi ở đây để làm gì? Nhưng nói chơi với anh vậy chứ anh cũng hiểu là vi trùng chỉ vật ngã mình khi sức khỏe của cơ thể bị giảm nhẹ, yếu tố kháng kháng bị tiêu mòn. Chi nên yếu tố cơ đề suy yếu là yếu tố chính. Yếu tố vi trùng là yếu tố phụ. Bộ Chỉ huy ăn uống, bồi bổ nhất định không giống như bọn mình rồi. Tiêu chuẩn đặc biệt mà! Đã ăn uống như vậy, mỗi tháng còn có mấy sư tổ ở Bệnh viện 320 và Phòng Quân Y đến khám sức khỏe hai lần.
- Chủ anh ở đây chi? Cần phải có gì cho người khác?
- Ấy! Cái sự đời nó...ấy lắm! Mang huyết bệnh đặc biệt phục vụ cho Bộ Chỉ huy, thực sự ra minh hai năm nay điện này chỉ là những chuyên viên... chuyên bưng nước, thú nước và làm máy lụi theo mệnh lệnh của sư tổ. Sư tổ mỗi lần sức khỏe cho mấy ông tướng, kê toa, ra mệnh lệnh điều trị, mời này cứ việc răm rắp thi hành. Theo dõi, bảo vệ sức khỏe cho Bộ Chỉ huy là công việc của các sư tổ. Cung cấp cho tôi đâu được cái vui hạnh phúc, đó anh!
- Sư tổ nào vậy, anh?
- Anh không biết sao? Anh Ba Thành với anh Ba Trung đừng còn ai vào đây nữa.
- Phải anh Ba Thành tức anh Bác sĩ Nguyễn Thiện Thành, quân y viện trưởng khu 9 và anh bác sĩ Trương Công Trung, quân y viện phó Khu 9 hồi phản chiến Pháp đó hả?
- Ừ, đúng! Anh Ba Thành sau 1954 tập kết ra Hà Nội được đưa đi Liên Xô học về khoa thần kinh cao cấp, đỗ thủ khoa Phó tiến sĩ Y học. Còn lại anh Ba Trung cũng hát Liên Xô về ngoại, chuyên giải trừ đau bụng và tẩy. Sau cả hai anh ấy trở về Hà Nội làm chủ nhiệm khoa nội và khoa ngoại ở bệnh viện 103. Cả hai anh ấy cũng được Trung Ương Đảng cử làm bác sĩ riêng theo sức khỏe sức khỏe cho mấy câu thành viên Trung Ương Đảng như Lê Đức Thọ, Nguyễn văn Vịnh, Lê văn Lương. Ngoài những nhiệm vụ trên, hai anh ấy còn là giáo sư giảng dạy ở đại học Y Khoa và trường Quân y cao cấp của Viện nghiên cứu y học quân sự Hà Nội. Về trong năm hồi phục này, hai anh ấy giữ chức vụ Phó Phòng Quân y R tư chuyên gia nội và ngoại ở bệnh viện 320 - bệnh viện lớn nhất của R. Anh nghĩ, ở miền Nam này có ai hơn hai anh ấy? Vì ảnh thuộc hàng sư tổ còn mình thuộc loại nhép, lý do là gì?
- Thành ra công việc thường ngày của mấy anh chỉ vậy?
- Vậy chứ còn gì nữa bây giờ? Mỗi tháng hai, cứ đầu tháng, giữa tháng hai ông sư tổ lóc khăn gói xe đạp đến thăm sức khỏe ra mệnh lệnh điều trị, chọn tiêm thứ thuốc bổ sung này, cho bổ sung thứ thuốc uống kia.
Thỉnh thoảng vài tháng một lần, hai ổng còn kéo theo một lô mấy bác sĩ nha khoa, bác sĩ tai mắt mũi liễu toàn bộ một lần. Bệnh xá dưới quyền của tôi có bảy bác sĩ. Tôi phân công mỗi chu vị, theo dõi một ông tướng, lo bưng nước uống tiêm thuốc và săn sóc ăn thường xuyên hàng ngày. Riêng tôi mỗi sáng tôi phải đến tư vấn thăm tình hình sức khỏe ăn uống cho anh Sáu Vi, đại tướng Nguyễn Chí Thanh đó. Hương những điều đó, còn nhắc nhở, phân công anh em đảo qua các kiểm kiểm soát thức ăn, đề nghị thực đơn mới cho mấy ổng ăn được ngon miệng. Ngày nào có ông tướng ăn ít cơm, bạn xem là hôm đó có vấn đề rồi. Phải kiểm tra, tìm hiểu nguyên nhân, rút ngắn kinh nghiệm đủ thứ. Ấy là chưa kể cái khoản mời mời làm phiếu lệnh cho người đến dược liệu chứa axit citrique về phân chia cho anh nuôi các bếp pha ra làm dấm trộn gỏi gà...
Chà lấy axite citrique pha thay dấm, cái này thì sang quá mạng rồi. Dấm là acide acétique e rằng các tướng ăn có hại không tốt bằng acide citrique. Quý ông y sĩ này ở đây, vẽ chuyện thực. Không biết người ta có lấy acide citrique pha đường sirop làm nước ngọt uống chơi chăng? Copy tag.
- Host anh thiệt thiệt! Nhân viên bệnh cũng sang.
Đại chu mỏ ra:
- Khổ muốn chết chứ sung sướng. Mới nghe qua anh tưởng sướng lắm phải không? Không đâu.
- Vậy thì còn gì nữa anh!
- nhiệm vụ lớn như núi đó! Từ cái ăn, cái ngủ, cái khí mình, cho đến hàng trăm thứ liên quan đến đời sống, sinh hoạt thường ngày của mấy ông tướng đều là trách nhiệm của phản tôi. Lúc ngon, lúc vui sướng có ai biết đến mời này, nhưng chữa lành không vừa ý một tí là lê kiểm duyệt trùng đầu, chớ anh đừng tưởng. Còn công tác này nữa nè, ngoài những công tác đó, còn có cái tài khoản pha cà-phê, ca-cao cho thủ trưởng uống nữa đừng! Phải đi khui cá hộp, khui thịt hộp ăn sáng, đi lấy thuốc lá, đi chế lo cháy lửa, rút quai dép, vân vân...
- Chuyện đó là chuyện của việc cần làm đừng!
- Ậy! Vì vậy, yêu cầu đó không được thực hiện. Y sĩ, bác sĩ làm hết. Đôi lúc còn phải xem nhẹ con chó berger Đức quốc gia hiệu ăn.
- Ủa! Ở đây cũng có chó berger? - Tôi ngạc nhiên.
- Con chó berger của anh Chín Vinh, Phó Chính Thủy. Anh Chín ảnh có nuôi một con. Từ miền Bắc gửi vào. Ảnh sảng khoái lắm. Đi đâu, hình ảnh cũng dẫn nó theo. Mà, anh lạ cái gì giống chó berger Đức, nuôi phải chăm sóc đủ mọi thứ, nó sướng gấp mấy mình, nếu không thì nó chết làm sao.
Tôi hỏi nhỏ:
- Anh Chín Vinh là Phó Chính Trần Quốc Vinh phải không anh? Mà cũng là Trung tướng Trần Độ cựu chính sư đoàn 312 miền Bắc?
- Ừ! Chính ủy sư đoàn 312 hồi trước 1954, chớ bây giờ trước khi vào Nam anh Chín Vinh là Chínhủ Quân khu Hữu Ngạn. Đó! Anh thấy đó, yêu tôi đâu có hân hoan, có hát như anh tưởng. Nè để tôi kể chuyện chàng Điệp, chàng y sĩ dưới quyền tôi, tiêm thuốc cho anh Ba Long như thế nào, thì anh biết..
Vấn một liều thuốc rê, đưa lên miệng bập bập, khói khói bay um, Đại kể lể:
- Trong số tướng lãnh ở Bộ Chỉ huy, tiêm «găng xi tê» nhất phải kể là anh Ba Long. Anh Ba Long là Trung tướng Lê Trọng Tấn. Anh biết chứ?
- Dạ, chưa biết anh, nhưng có nghe nói. Tôi đọc cuốn sách «Đại đoàn chiến thắng»
- Thằng Điệp là một trong bảy y sĩ thuộc bệnh tôi. Tôi phân công nó theo dõi, săn sóc sức khỏe cho anh Ba Long. Lần đó, trong mệnh lệnh điều trị bồi dưỡng, anh Ba Thành ảnh kê toa tiêm cho anh Ba Long ống ống Receptol. Anh biết thuốc Receptol là một loại thuốc «thập toàn đại bổ» tiền lắm. Một hộp có ba bình, mỗi bình hai phân khối, giá cả có đến hơn ba trăm đồng một bình..Anh biết...thằng Điệp phải như ăn tối nhà, suốt mấy ngày liền. Rút ống tiêm vào rồi bỏ qua hộp sáu hộp mực vẫn chưa được tiêm.
- Sao kỳ cục vậy?
- Có gì đâu mà bất cứ lúc nào! Anh Ba Long ảnh tiêm thuốc thì chờ lúc nào thấy ảnh miễn phí rang hãy tiêm thuốc. Anh xem, sáng ra thì có mấy ổng mắc bệnh hoạt động thời sự ở nhà sau Sáu Vi. Hết sinh hoạt thì về nhà ăn sáng. Ăn xong thì làm việc. Hết việc làm đến chiều dài. Rồi ngủ, rồi thức dậy đi tắm, làm việc, chơi bong bóng. Lại đi tắm, đi ăn, đi dạo mát, rồi trình, rồi ngủ. Như vậy, anh tính coi làm gì cái khe hở nào để chích thuốc? Từ sáng đã sớm nấu kim, anh chàng Điệp nó rút thuốc vô ống, ra ngoài đường ngóng đã đời ảnh đi sinh hoạt về. Không thể chích được, thấy thuốc rút đã lâu sợ bị nhiễm trùng nhiễm trùng, phải bỏ, rút ống khác. Cứ thế vào bốn ngày liền mà không tiêm thuốc vào ống.
Tôi góp ý kiến:
- Thì mình đã được tiêm một lần xin phép. Có gì khó đâu anh!
- Ái chà? Trước kia thằng Điệp nó đã bị anh Ba Long hét cho một lần rồi. Ảnh bảo «Thầy thuốc vẽ chuyện! Sẽ bị mất vào lúc này! Chưa được chích!»
- Coi vậy mà vải ha!
- Chỉ có anh Tư Chi với anh Chín Vinh thì việc tiêm thuốc tương đối dễ hơn. XUẤT XUẤT Kim khí đến báo cáo được phép sử dụng.
- Rồi lần đó mấy anh làm sao tiêm cho anh Ba Long?
- Thằng Điệp nó báo cáo lên tôi, tôi phản ánh ảnh với Chiêu rồi thỉnh thị ý kiến anh Chín Vinh. Đợi anh Chín Vinh, ảnh điều đình, thảo luận, sau đó mới được tiêm.
Đại dậy bảo tôi:
- Cối mò anh Ba Đình dài mới trở lại đây. Hơi đâu mà anh chờ. Thôi anh xuống dưới đây ăn cơm sáng với tôi.
Tôi nhẹ nhàng khởi đầu, dậy bước theo Đại.