"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lloyd Alexander
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Minh Đức
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 77 / 11
Cập nhật: 2020-06-12 14:05:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Những Chiếc Bóng
ữa tiệc tối hôm đó đúng là bữa tiệc linh đình nhất từng thấy ở lâu đài. Quạc đậu trên lưng ghế Taran, đầu gật gù ngắm nghía như thể bữa tiệc này được dọn ra cho riêng một mình nó vậy. Vua Rhuddlum mặt ngời ngời vui sướng; giọng nói và tiếng cười của các quan khách vang khắp đại sảnh. Đằng sau chiếc bàn dài, chen lấn với các thị tỳ của hoàng hậu Teleria, Magg chạy đi chạy lại, bật ngón tay tanh tách và thì thào ra lệnh cho các gia nhân đem tới vô số các đĩa thức ăn và những hũ rượu. Với Taran thì nó chẳng khác nào một cơn ác mộng giữa ban ngày; cậu ngồi im lặng bồn chồn không yên, không hề đụng tới đĩa thức ăn của mình.
“Anh không cần phải tỏ ra rầu rĩ như thế đâu.” Eilonwy nói. “Dù sao thì anh cũng đâu phải là người phải ở lại. Trong khi tôi đang cố làm mọi chuyện tốt hơn thì phải nói là anh không giúp được gì mấy. Tôi cũng muốn nhắc cho anh nhớ là tôi vẫn đang không thèm nói chuyện với anh đâu, sau cái kiểu cư xử của anh hôm nay.”
Không đợi nghe Taran bối rối cãi lại, Eilonwy hất đầu và bắt đầu quay sang bắt chuyện với hoàng tử Rhun. Taran cắn môi. Cậu cảm thấy mình đang gào lên một lời cảnh báo câm lặng, trong khi Eilonwy hoàn toàn không hay biết gì, đang vui vẻ lao tới mép một vực thẳm.
Đến cuối bữa tiệc, Fflewddur lên dây cho cây đàn của mình, bước ra giữa đại sảnh và hát bài hát mới của anh ta. Taran lắng nghe mà không chút hứng thú, mặc dù cậu cũng nhận ra đó là bài hát hay nhất mà anh ta sáng tác được từ trước tới giờ. Khi chàng ca sĩ hát xong, và vua Rhuddlum đã bắt đầu ngáp, thì các vị khách cũng đã đứng lên khỏi ghế. Taran giật giật tay áo Fflewddur và kéo anh ta sang một bên.
“Tôi đã nghĩ về khu chuồng ngựa.” Taran lo lắng nói. “Cho dù Magg có nói gì đi chăng nữa thì đó cũng không phải là nơi thích hợp với anh. Tôi sẽ nói chuyện với vua Rhuddlum và tôi chắc chắn ông ấy sẽ ra lệnh cho Magg trả lại căn buồng cũ trong lâu đài cho anh.” Taran ngập ngừng. “Tôi… tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tất cả chúng ta ở gần nhau. Ở đây chúng ta là người lạ và không biết gì về nơi này cả.”
“Belin vĩ đại, cậu không cần phải lo về việc ấy đâu.” Chàng ca sĩ đáp. “Về phần tôi thì tôi thích khu chuồng ngựa hơn. Thật ra đó cũng chính là lý do tôi lại đi lang thang: để thoát ra khỏi những toà lâu đài ngột ngạt ảm đạm. Hơn nữa,” anh ta che miệng nói, “việc ấy sẽ dẫn đến những chuyện rầy rà với Magg. Và nếu hắn khiến tôi không chịu đựng nổi nữa thì sẽ xảy ra đấu kiếm mất - một người họ Fflam luôn nóng đầu lắm – và đó không hẳn là cách cư xử lịch thiệp của một vị khách. Không, không, chúng ta sẽ ổn cả thôi, và sáng mai sẽ gặp lại nhau.” Nói đoạn, Fflewddur khoác cây đàn hạc lên vai, vẫy chào chúc họ ngủ ngon, rồi ra khỏi đại sảnh.
“Có điều gì đó khiến ta nghĩ rằng chúng ta nên để ý trông chừng lâu đài.” Taran nói với Gurgi. Cậu giơ một ngón trỏ ra dưới chân Quạc và đặt con chim lên vai Gurgi. Ở đó, nó liền ngay tức thì rúc mỏ sục qua đám lông rối tung của Gurgi. “Hãy nằm gần phòng Eilonwy.” cậu nói. “Ta sẽ sớm đến canh chừng cùng mi. Hãy giữ Quạc ở bên và gửi nó đi tìm ta nếu thấy có chuyện gì không ổn.”
Gurgi gật đầu. “Vâng, vâng.” Nó thì thầm. “Gurgi trung thành sẽ cảnh giác chờ đợi. Nó sẽ canh chừng cho những giấc ngủ đầy mộng đẹp của công chúa cao quý.”
Lần vào giữa đám khách đang rời đi, Taran lẻn ra sân. Hy vọng có thể tìm được Gwydion, cậu vội rảo bước về phía chuồng ngựa. Bầu trời đêm trong trẻo đầy sao và vầng trăng sáng rực đang lơ lửng trên những vách đá của đảo Mona. Taran không thấy ông hoàng dòng họ Don đâu mà chỉ thấy Fflewddur đang nằm cuộn tròn giữa đống rơm, tay quàng lấy cây đàn hạc và đã ngáy khò khò một cách ngon lành.
Tanan lại quay trở lại lâu đài giờ đã chìm vào bóng tối. Cậu đứng đó một lát, băn khoăn không biết còn có thể đi tìm ở đâu được nữa.
“Chào, chào!” Hoàng tử hun xông ra từ một góc sân, đột ngột đến nỗi suýt nữa thì đẩy Taran ngã nhào. “Anh vẫn còn thức à? Tôi cũng vậy! Mẫu hậu bảo tôi đi doạ một vòng trước khi đi ngủ là rất tốt. Tôi đoán hẳn anh cũng đang đi dạo? Hay quá! Chúng ta sẽ đi cùng với nhau.”
“Không được!” Taran kêu lên. Hơn lúc nào hết, bây giờ cậu không thể để cho chàng hoàng tử hậu đậu này cản đường được. “Tôi… tôi đang đi tìm đám thợ may.” cậu vội nói thêm. “Họ nghỉ lại ở đây vậy?”
“Anh đang đi tìm đám thợ may ư?” Rhun hỏi. “Lạ thật! Để làm gì cơ chứ?”
“Chiếc áo của tôi,” Taran đáp nhanh. “nó… nó không vừa. Tôi phải nhờ họ sửa lại.”
“Giữa đêm hôm thế này sao?” Rhun hỏi, khuôn mặt tròn như mặt trăng của cậu ta có vẻ bối rối. “Thật là đáng ngạc nhiên đấy!” Cậu ta chỉ về một phía của lâu đài khuất trong bóng tối. “Phòng của họ ở đằng kia. Nhưng tôi không nghĩ họ lại có lòng dạ nào khâu vá khi bị anh dựng dậy giữa khuya đâu. Thợ may rất dễ tự ái, anh biết đấy. Tôi khuyên anh nên đợi đến sáng mai đi thì hơn.”
“Không, nó phải được sửa ngay bây giờ.” Taran nói, nóng lòng muốn thoát khỏi Rhun.
Chàng hoàng tử nhún vai, vui vẻ chúc cậu ngủ ngon rồi lại túc tắc bước đi. Taran đi về phía khu nhà kho đằng sau chuồng ngựa. Nhưng ở đây cuộc tìm kiếm của cậu cũng vô ích. Chán nản, cậu đã toan quay về với Gurgi thì đột nhiên đứng sững lại. Một dáng người vừa vội vã chạy ngang qua sân, không hướng về phía cổng chính mà lại hướng về góc xa nhất của bức tường đá dày.
Chẳng lẽ Eilonwy đã tìm được cách trốn được Gurgi và lẻn ra ngoài rồi sao? Taran định lên tiếng gọi. Nhưng sợ đánh thức cả lâu đài dậy, cậu liền chạy theo dáng người ấy. Một lát sau, dường như nó đã hoàn toàn biến mất. Nhưng Taran vẫn cố dấn tới. Khi đến chỗ bức tường, cậu vấp phải một khe hở nhỏ, chỉ vừa đủ rộng cho một người chui qua. Taran lao qua bức màn dây thường xuân che kín khe hở và thấy mình đang đứng bên ngoài lâu đài trên một bờ dốc đá nhìn xuống bến cảng.
Dáng người nọ, Taran chợt nhận ra không phải là Eilonwy – quá cao, cách bước đi cũng khác. Cậu nín thở khi cái bóng mặc áo choàng quay lại để lén lút liếc nhìn về phía lâu đài và trong một khoảnh khắc, ánh trăng rọi lên gương mặt hắn.
Đó là Magg.
Tựa như một con nhện, tên tổng quản đang nhanh chóng bước xuống dốc. Lòng trào lên những mối nghi ngờ và sợ hãi, Taran mò mẫm trèo qua những hòn đá lởm chởm, cố hết sức bám theo vừa nhanh vừa lặng lẽ. Mặc dù màn đêm trong trẻo, con đường vẫn rất khó đi; những tảng đá bất thình lình hiện ra lù lù trước mặt khiến cậu bị vấp luôn. Cậu thầm ước có ánh sáng từ quả cầu của Eilonwy trong khi đâm đầu bò theo Magg về phía bến cảng đang say ngủ.
Magg đã xuống được đất bằng từ lâu trước Taran và đang hối hả chạy dọc con đập chắn sóng cho tới khi y đến được chỗ đống đá khổng lồ phía cuối đập. Với vẻ nhẹ nhàng khéo léo lạ thường, viên tổng quản đu mình lên, bò qua đống đá và một lần nữa lại biến khỏi tầm mắt Taran. Quẳng sự thận trọng sang một bên, chỉ sợ mình mất dấu Magg, Taran liền bắt đầu chạy. Mặt nước lấp lánh ánh trăng đang vỗ bập bềnh và thì thầm dọc theo con đập. Một bóng đen thoáng vụt qua giữa những cầu tàu được dựng trên cọc cao. Hoảng hốt, Taran vội ghìm bước lại, rồi lại vội vã lao tới. Mắt cậu đang giở trò chơi khăm cậu. Ngay cả những hòn đá dường như cũng vươn cao lên trước mặt như những con thú đang khom mình đầy hăm doạ.
Nghiến chặt răng, Taran trèo qua hàng rào đá tối sẫm. Bên dưới, mặt nước xoáy tròn thành những cuộn sóng lấp lánh và nổi bọt trắng xoá giữa các phiến đá. Tiếng sóng ập vào tai cậu trong khi cậu đu mình trèo lên đỉnh đống đá. Cậu bám vào đó, không dám đi xa hơn. Magg đã dừng lại cách đó chỉ vài bước chân, bên mép một mũi đất hẹp. Taran thấy y quỳ xuống và cử động thật nhanh. Một giây sau, một tia sáng bừng lên.
Tên tổng quản đã thắp một cây đuốc và đang giơ nó lên cao quá đầu, chầm chậm đi chuyển ngọn lửa bập bùng qua qua lại lại. Trong khi Taran nhìn theo, sợ hãi và bối rối không hiểu, một điểm nhỏ màu da cam bỗng loé lên ngoài biển. Taran đoán rằng tín hiệu trả lời này hẳn xuất phát từ một con tàu, mặc dù cậu không thể nhìn thấy hình dạng của nó hay biết được nó ở cách bao xa. Magg lại vẫy cây đuốc một lần nữa, theo cách khác. Tia sáng ở con tàu lặp lại tín hiệu này, rồi vụt tắt. Magg dúi cây đuốc của mình xuống nước, ở đó nó kêu xèo xèo và lụi đi; y quay lại và rảo bước về phía đống đá nơi Taran đang nằm. Taran chớp mắt trong bóng tối bất ngờ, vội tìm cách trèo xuống trước khi Magg nhìn thấy cậu, nhưng không tìm được chỗ đặt chân. Trong lúc hoảng loạn, cậu dò dẫm được một tảng đá chìa ra phía dưới, trượt chân và tuyệt vọng cố tìm một tảng đá khác. Cậu có thể nghe thấy Magg đang lộp cộp bước lên đầu bên kia của đống đá và đành để mặc mình rơi xuống lớp đá bên dưới. Nhăn mặt vì cú ngã đau nhói, cậu cố tìm cách giấu mình vào bóng tối. Cái đầu của Magg hiện ra trên đỉnh đống đá, Taran bỗng bị túm chặt lấy từ phía sau.
Taran vội chộp lấy thanh gươm. Một bàn tay bịt chặt miệng cậu, bóp nghẹt tiếng kêu của cậu và cậu bị kéo xềnh xệch về phía những làn sóng gợn lăn tăn nổi bọt, để rồi bị lặng lẽ ném xuống giữa những hòn đá.
“Đừng gây ra tiếng động!” Giọng nói của Gwydion cất lên thì thầm ra lệnh.
Người Taran nhũn ra vì nhẹ nhõm. Phía trên đầu cậu, Magg trèo từ đống đá xuống và đi ngang qua hai bóng người đang khom mình ẩn nấp, chỉ cách họ chưa đầy chục bước chân. Gwydion bám chặt vào những tảng đá nhô lên khỏi mặt sóng, ra lệnh cho Taran ngồi nguyên ở chỗ núp. Tên tổng quản không thèm liếc nhìn về phía sau lấy một lần, lại vội vã chạy theo con đập chắn sóng về phía lâu đài.
“Bắt lấy hắn đi!” Taran giục giã. “Có một con tàu thả neo ngoài kia. Cháu đã thấy hắn phát tín hiệu cho nó. Chúng ta phải buộc hắn cho chúng ta biết hắn đang âm mưu điều gì.”
Gwydion lắc đầu. Cặp mắt xanh của ông dõi theo Magg đang rút lui và môi ông nhếch lên thành một nụ cười như con sói đang rình mồi. Ông vẫn đang mặc bộ quần áo rách nát của người thợ giày; nhưng thanh gươm đen Dyrnwyn đang được đeo bên thắt lưng. “Cứ để hắn đi.” Ông lẩm bẩm. “Mưu đồ của hắn vẫn chưa được thực hiện đâu.”
“Nhưng còn tín hiệu?” Taran mở lời.
Gwydion gật đầu. “Ta cũng đã nhìn thấy nó. Ta đã để ý canh chừng toà lâu đài khi rời chỗ cháu. Mặc dù một phút trước,” ông nói thêm vẻ nghiêm khắc, “ta đã sợ là một chàng Phụ - Chăn lợn sẽ rơi vào cái bẫy ta căng ra để bắt một tên phản trắc. Cháu muốn giúp ta ư? Vậy thì quay về lâu đài ngay đi. Hãy ở gần bên công chúa.”
“Chúng ta để mặc cho Magg tự do như vậy ư?” Taran hỏi.
“Hắn phải được tự do, ít nhất là trong một thời gian.” Gwydion đáp. “Người thợ giày sẽ sớm đặt chiếc dùi xuống và cầm gươm lên. Từ giờ tới lúc đó thì hãy im lặng. Ta sẽ không làm hỏng kế hoạch của Magg trước khi biết được thêm về nó.
Những người đánh cá đảo Mona đã kể cho bác thợ giày tò mò vô hại một phần những gì ông ta muốn biết.” Gwydion tiếp tục. “Đủ để ta có thể chắc chắn một điều: Achren đang ở trên con tàu đó.
Phải,” Gwydion nói tiếp khi Taran hít mạnh một hơi, “ta đã nghi ngờ điều này. Achren không dám trực tiếp tấn công Eilonwy. Toà lâu đài vốn vững chãi và được canh gác cẩn mật. Chỉ có sự phản bội từ bên trong mới giúp mở được những cánh cổng của nó. Achren cần một kẻ làm theo lệnh mụ ta. Giờ thì ta đã biết kẻ đó là ai.”
Gwydion cau mày nói tiếp. “Nhưng tại sao chứ?” Ông lẩm bẩm như tự nói với chính mình. “Vẫn còn quá nhiều điều ta chưa tỏ tường. Nếu việc này đúng như ta lo ngại thì…” Ông vội lắc đầu. “Ta không muốn dùng Eilonwy như một miếng mồi để gài bẫy mà không báo cho cô bé biết, nhưng ta không thể làm gì khác được.”
“Magg thì còn có thể canh chừng được,” Taran nói, “nhưng còn Achren thì sao?”
“Ta sẽ phải tìm một cách nào đó để biết được kế hoạch của mụ cũng như của Magg.” Gwydion đáp. “Giờ cháu hãy đi nhanh đi.” Ông ra lệnh. “Mọi chuyện sẽ sớm được làm rõ. Ta hy vọng là thế, vì ta sẽ không để công chúa Eilonwy bị đe doạ lâu.”
Taran vội vã làm theo lời Gwydion. Để ông hoàng dòng họ Don lại bên bến cảng, cậu chạy hết tốc lực trên con đường ngoằn ngoèo dẫn về lâu đài, tìm lại khe hở trên bức tường thành và chui qua nó vào khoảng sân tối mịt mù. Cậu biết Eilonwy sẽ không được an toàn chừng nào Magg vẫn còn tự do đi lại trong lâu đài. Nhưng ít ra Magg còn có thể theo dõi được. Nỗi kinh hoàng khiến tim Taran buốt lạnh đến từ con tàu đang rình rập trong màn đêm kia. Ký ức về Achren xinh đẹp và tàn nhẫn lại quay trở về với cậu. Từ cái ngày xa xưa trước kia, cậu nhớ lại khuôn mặt tím bầm của mụ, giọng nói của mụ khi nhắc đến cực hình và cái chết sao có thể dịu dàng đến vậy. Chính là bóng đen của mụ đang đứng sao tên tổng quản phản trắc.
Cậu lặng lẽ đi ngang qua sân. Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống từ một gian buồng nào đó. Taran rón rén đi về phía đó, nhón trên đầu ngón chân và nhòm qua cửa sổ. Trong ánh đèn dầu cậu nhìn thấy viên tổng quản. Magg đang nắm chặt một con dao găm dài vung lên, trong lúc liên tục nhăn mặt dữ tợn ghê gớm. Một lát sau, y giấu món vũ khí vào trong áo, rồi lấy ra một chiếc gương nhỏ và mỉm cười với bóng mình, bĩu môi, và tự ngắm nghía mình với vẻ hết sức tự đắc. Taran nhìn y vừa giận dữ vừa kinh hoàng, gần như không ngăn nổi mình xông vào tóm cổ y. Sau khi cười điệu với mình một lần cuối, tên tổng quản tắt ngọn đèn đi. Taran siết chặt nắm tay, quay đi và bước vào lâu đài.
Trước cửa phòng Eilonwy, cậu thấy Gurgi đang cuộn tròn trên sàn đá. Lông tóc rối tung và đang ngủ gà gật. Quạc, lông cũng rối bù không kém, thì thò đầu ra từ dưới cánh.
“Tất cả đều yên lặng.” Gurgi thì thầm. “Vâng, vâng, Gurgi cảnh giác đã không hề rời khỏi cửa! Gurgi can đảm tuy buồn ngủ nhưng vẫn bảo vệ công chúa cao quý. Cái đầu yếu ớt khốn khổ của nó nặng trịch, nhưng nó không hề gục xuống, ồ, không!”
“Mi đã làm khá lắm.” Taran nói. “Hãy đi ngủ đi, anh bạn. Hãy để cái đầu yếu ớt khốn khổ của mi được nghỉ ngơi và ta sẽ ngồi đây cho đến khi trời sáng.”
Trong khi Gurgi vừa ngáp vừa dụi mắt rón rén đi xuôi hành lang, Taran thế chỗ nó trước cửa căn phòng. Cậu ngồi phịch xuống phiến đá lát sàn và tay nắm chặt gươm, gục đầu trên gối và cố chống lại sự mệt mỏi của mình. Một hài lần gì đó, bất chấp cố gắng của mình, cậu vẫn thiếp đi, rồi lại giật mình bật dậy. Dãy hành lang che mái vòm dần dần sáng lên nhờ bình minh đang hé rạng. Taran nhẹ cả người khi nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của buổi sớm và cuối cùng cũng tự cho phép mình nhắm mắt lại.
“Taran xứ Caer Dallben!”
Cậu loạng choạng bò dậy và nắm chặt thanh gươm của mình. Eilonwy, vẻ khoẻ khoắn sau một giấc ngủ say đang đứng ở ngưỡng cửa.
“Taran xứ Caer Dallben!” Cô thốt lên. “Suýt nữa thì tôi vấp phải anh đấy. Anh đang làm trò gì vậy?”
Lúng túng, Taran chỉ biết lắp bắp rằng cậu thấy nằm ở hành lang dễ chịu hơn trong căn buồng của mình.
Eilonwy lắc đầu. “Đúng là điều ngốc nghếch nhất mà tôi được nghe sáng nay.” Cô nhận xét. “Nhưng biết đâu được, có lẽ tôi sẽ còn nghe được điều gì đó ngốc nghếch hơn, bởi vì buổi sáng vẫn còn dài, nhưng tôi nghi ngờ điều đó đấy. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng cách suy nghĩ của những anh chàng Phụ - Chăn lợn vượt quá tầm hiểu biết của tôi rồi.” Cô nhún vai. “Thôi, tôi chuẩn bị đi ăn sáng đây. Sau khi anh đã rửa mặt và chải tóc cho hết rối thì anh cũng nên đi ăn đi. Nó sẽ tốt cho anh đấy. Trông anh bồn chồn như một con ếch bị rận cắn vậy!”
Không đợi cho Taran tỉnh ngủ, và trước khi cậu kịp ngăn cô lại, Eilonwy đã chạy biến ra khỏi hành lang. Taran vội đuổi theo cô. Ngay cả giữa ánh sáng ban ngày rực rỡ cậu vẫn cảm thấy những bóng đen bám lấy mình như tấm mạng nhện đen ngòm. Cậu hy vọng là đến lúc này Gwydion đã khám phá ra âm mưu của Achren rồi. Nhưng Magg vẫn được tự do. Khi nhớ tới con dao găm được giấu kín của tên tổng quản, Taran quyết định sẽ không để Eilonwy lọt ra khỏi tầm mắt mình một giây nào.
“Chào, chào!” Với khuôn mặt tròn xoe sáng rỡ như thể vừa được cọ rửa xong. Hoàng tử Rhun thò đầu ra khỏi phòng mình đúng lúc Taran đi ngang qua. “Anh đi ăn sáng đấy à?” Chàng hoàng tử reo lên, vỗ vai Taran. “Hay quá! Tôi cũng thế.”
“Nếu vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau trong đại sảnh.” Taran vội vã đáp, cố thoát khỏi bàn tay bám chặt thân thiết của Rhun.
“Thật đáng kinh ngạc là người ta lại có thể thèm ăn đến thế chỉ sau có một đêm.” Hoàng tử Rhun nói tiếp. “À, nhân tiện, anh có đánh thức được đám thợ may không?”
“Thợ may?” Taran sốt ruột trả lời. “Thợ may nào? À… có, và họ đã làm việc tôi nhờ rồi.” cậu vội thêm vào trong khi nhìn xuôi ngược hành lang.
“Tuyệt vời!” Rhun reo lên. “Ước gì tôi cũng may mắn như vậy. Anh có biết lão thợ giày ấy không thèm khâu cho xong đôi dép của tôi không? Ông ta chỉ vừa bắt đầu, rồi biến đi mất, và đôi dép của tôi thế là xong đời.”
“Có thể ông ấy có việc quan trọng hơn phải làm.” Taran đáp, “Tôi cũng vậy…”
“Với một người thợ giày thì còn việc gì quan trọng hơn đóng giày nữa?” Rhun hỏi. “Dù sao thì…” cậu bật ngón tay đánh tách. “A! Tôi biết à có việc gì không ổn mà. Tôi để quên mất chiếc áo choàng rồi. Chờ chút, sẽ chỉ mất một lát thôi.”
“Hoàng tử Rhun!” Taran kêu lên. “Tôi phải đi tìm công chúa Eilonwy.”
“Chúng ta sẽ đến đó ngay thôi mà.” Rhun nói vọng từ trong phòng ra. “Ôi chết tiệt! Cái quai chép của tôi lại đứt rồi! Tôi thật sự mong ông thợ giày đó làm cho xong việc đi!”
Mặc cho chàng hoàng tử đảo Mona loay hoay trong phòng mình, Taran lo lắng lao đến đại sảnh đường. Vua Rhuddlum và hoàng hậu Teleria đã ngồi bên bàn xung quanh hoàng hậu vẫn là các thị nữ như mọi khi. Taran nhìn quanh thật nhanh. Magg, thường thường vẫn đứng hầu, giờ lại không có mặt ở đó. Cũng chẳng thấy bóng dáng Eilonwy đâu.
Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Biên Niên Sử Xứ Prydain Tập 3 - Lâu Đài Llyr