Số lần đọc/download: 572 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:29:18 +0700
Chương 5: Yêu Đương Vụng Trộm Lại Gặp Yêu Đương Vụng Trộm
T
rong Vệ Vương phủ treo đèn ngọc lưu ly, bóng trúc xanh xếp thành hàng, tùng bách lay động đu đưa, phía trên ngói sáng ánh trăng nghiêng, cầu nhỏ phía dưới nước chảy khẽ ngâm nga.
Gió đêm thổi đến chầm chậm, thổi bay mái tóc đen như tơ lụa của Vệ Đông Li, khe phất qua dọc theo hai gò má tuyệt mỹ của hắn, quả nhiên là tuyệt đại tao nhã, khuynh quốc khuynh thành.
Trong lòng hắn nhớ tới Hòa Doanh Tụ thân thể suy yếu, cũng bất chấp mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, sau khi xuống ngựa trực tiếp cầm bình rượu ngâm mật rắn, mang theo một tia phấn khởi vô cùng hiếm có, bước nhanh hướng Tây Uyển mà đi.
Vệ Vương phủ phân thành Đông Nam Tây Bắc bốn uyển. Vệ Đông Li ở Đông Uyển, Nam Uyển
có ba ngàn môn khách, Tây Uyển có mĩ thiếp loan đồng, Bắc Uyển thì là nơi ở của nô tỳ hạ nhân.
Nay Hòa Doanh Tụ đang ở tại chính viện của Tây Uyển, nàng không phải mĩ thiếp cũng không phải loan đồng, mà là nhũ mẫu của Vệ Đông Li. Tuy nói là nhũ mẫu, nhưng là đối tượng tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ, đủ thấy địa vị người này ở trong Vệ Vương Phủ tôn quý như thế nào.
Hòa Doanh Tụ xuất thân thanh lâu, số phận lận đận. Nàng chẳng những có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, giọng nói càng giống như hoàng anh xuất cốc, uyển chuyển hàm xúc êm tai, quấn quýt ba ngày vẫn không dứt bên tai. Một khúc tỳ bà lại mềm mại bách chuyển, dẫn đến vô số công tử ca ái mộ không thôi.
Nàng là con gái của tú tài nghèo túng, lại vô ý rơi vào nơi trăng hoa, tú bà thấy giọng nói dáng điệu nàng đều đẹp, liền có lòng bồi dưỡng nàng trở thành đệ nhất hoa khôi, đợi khi nàng mười bốn tuổi, người giá cả mới cao.
Có lẽ là trong số mệnh của Hòa Doanh Tụ nhất định có quý nhân tương trợ, không nên rơi vào phong trần. Đợi ngày nàng đến mười bốn tuổi khai bao, lại được Kim Tử Quang Lộc Đại phu Triệu Diên nhìn trúng. Quan uy với vàng cùng sử dụng, Triệu Diên mua tuyệt đại danh kỹ Hòa Doanh Tụ danh tiếng lan xa này về, tàng trong kim ốc, ngày đêm sủng ái, sinh hạ một đứa con.
Nữ tử thanh lâu thân phận thấp kém, cho dù sinh hạ con nối dòng vẫn không được vào phủ. May mà, Triệu Diên sủng ái Hòa Doanh Tụ đến cực điểm, luôn ở bên cạnh nàng.
Mọi sự có một lợi tất sẽ có một tệ. Triệu Diên sủng ái Hòa Doanh Tụ, lạnh nhạt với thê thiếp trong phủ, làm cho đám thê thiếp này ghi hận trong lòng, lại mua chuộc người giết chết con trai của Hòa Doanh Tụ.
Hòa Doanh Tụ cực kỳ bi thương, vài lần muốn tìm đoản kiếm.
Triệu Diên giận dữ, Thượng thư triều đình, đã muốn hưu thê, lại muốn phù chính Hòa Doanh Tụ.
Hoàng thái hậu hiện nay, lúc đó là Hoàng hậu nương nương, sau khi sinh hạ Vệ Đông Li, triệu kiến Triệu Diên, cũng muốn xin gặp Hòa Doanh Tụ, tính tìm sai sót ban chết cho Hòa Doanh Tụ. Dù sao, chính thê của Triệu Diên là họ hàng xa của nàng, cho dù đã sai, cũng chẳng phải là muốn một cái mạng nhỏ ti tiện ư, sao có thể bị hưu? Như vậy, người mất mặt chính là Hoàng hậu!
Lại nói, Vệ Đông Li mặc dù sinh ra phấn điêu ngọc mài, nhưng hết sức kén ăn. Vì để Vệ Đông Li uống nhiều hơn chút sữa, trong cung liên tiếp chọn ra hai mươi sáu vị nhũ mẫu, nhưng, Vệ Đông Li lại thà chịu đói, cũng không muốn uống sữa của người khác. Cho dù Hoàng hậu nương nương tự mình nuôi nấng, Vệ Đông Li vẫn không thích ăn. Cứ như vậy, giày vò Hoàng hậu nương nương ăn ngủ khó khăn, khó tránh khỏi sinh ra tinh thần ác độc.
Nhưng mà, khi bóng dáng uyển chuyển của Hòa Doanh Tụ xuất hiện ở trong tẩm cung Hoàng hậu nương nương, Vệ Đông Li lại giống như ngửi thấy được hương sữa, mở cái miệng nhỏ hướng về phía Hòa Doanh Tụ,“Ê a ê a” kêu la cái gì đó.
Đều nói mẫu tử liên tâm, lời này không giả. Tâm tư Hoàng hậu nương nương vừa động, liền hiểu được ý của Vệ Đông Li. Tuy rằng Hòa Doanh Tụ thân phận ti tiện, Hoàng hậu nương nương không muốn cho Vệ Đông Li uống sữa của kỹ nữ ti tiện, nhưng, thân là mẫu thân, nàng lại không đành lòng làm cho Vệ Đông Li mới ra sinh không lâu phải chịu đói. Vì thế, nàng gọi Hòa Doanh Tụ tiến lên, lệnh cho Vệ Đông Li ăn.
Quả nhiên, Vệ Đông Li như uống rượu ngon, bắt đầu há miệng hút sữa.
Cũng bởi vậy, cái mạng nhỏ của Hòa Doanh Tụ coi như tạm thời được giữ lại. Triệu Diên tuy rằng không muốn cho Hòa Doanh Tụ ở lại trong cung chăm sóc Vệ Đông Li, nhưng lại không có biện pháp khác, chỉ có thể khấu tạ ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.
Đúng vậy, trời có mưa bão bất ngờ. Ba năm sau Triệu Diên vì bệnh qua đời, chính thê này cầu kiến Hoàng hậu nương nương, nói là trước khi Triệu Diên từ thế nhớ thương nhất là Hòa Doanh Tụ, bởi vậy thỉnh cầu hoàng hậu nương nương khai ân, làm cho Hòa Doanh Tụ xuống mồ bồi táng.
Hoàng hậu nương nương tuy rằng đồng ý, nhưng Vệ Đông Li lại quyết không chịu. Vệ Đông Li che chở Hòa Doanh Tụ, làm ầm chuyện này lên, nói thẳng “Lẽ ra nên cho chính thê của Triệu Diên đi bồi táng”, dọa chính thê sắc mặt thay đổi gấp, không dám nói chuyện bồi táng nữa.
Cũng bởi vậy, mọi người trong cung hiểu được sự lợi hại của Vệ Đông Li. Hắn tuy chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, tâm trí này lại không người có thể sánh bằng.
Lại nói sau khi Hòa Doanh Tụ được Vệ Đông Li cứu giúp, lại tận tâm tận lực hầu hạ hắn. Bởi vì nàng hiểu được, nếu không có Vệ Đông Li, thì không thể có nàng. Trước không nói Hoàng hậu nương nương có thể dung nạp nàng hay không, mà hãy trong cung hỗn tạp này, tùy tiện một tiểu thái giám cũng có thể trêu cợt chết nàng. Nay Triệu Diên đã mất, hy vọng xa vời của nàng dĩ nhiên tan vỡ, chỉ có đặt tâm tư lên người Vệ Đông Li, nàng ngày sau mới có lối thoát.
Nàng chính trực tốt đẹp sáng sủa, chỉ sợ mình không chịu nổi cô đơn, làm cho người ta lấy ra làm chuyện bàn tán, tìm nàng gây khó dễ, vì thế cả ngày vây quanh bên người Vệ Đông Li, lời nói nhỏ nhẹ để ý trước sau.
Cho đến khi phụ hoàng Vệ Đông Li qua đời, anh trai Vệ Đông Li đăng cơ, Vệ Đông Li chuyển ra hoàng cung, Hòa Doanh Tụ đều vẫn giống như vòng chỉ đi theo bên người Vệ Đông Li, tận tâm tận lực chăm sóc.
Vì để tâm của Hòa Doanh Tụ, cho nên Vệ Đông Li đối với nàng rất là tín nhiệm.
Nay, Vệ Đông Li đang đứng ở tuổi mơ hồ đối với tình cảm, trong bất tri bất giác, đối với Hòa Doanh Tụ sinh ra một số tâm tư khác. Nhưng mà, trong tâm tư này, rốt cuộc chưa bao nhiêu phần ái mộ, bao nhiêu phần quen thuộc, bao nhiêu phần thói quen thì không thể biết được.
Trước đó không lâu, Hòa Doanh Tụ thân nhiễm bệnh nặng, suy yếu không chịu nổi, mắt thấy người gầy yếu đi, Vệ Đông Li lập tức mời ngự y đến chẩn trị. Ngự y nói bệnh này của Hòa Doanh Tụ muốn trị khỏi cũng không khó, lại chỉ thiếu một vị thuốc quan trọng. Thuốc này cần dùng mật rắn của “Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà” ngâm trong rượu thuốc, sau đó uống chung, như thế nhất định có thể thuốc đến bệnh trừ!
“Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà” sinh trưởng trong rừng sâu núi thẳm, mà kịch độc vô cùng, không ai có thể vô cớ trêu chọc, lấy mật rắn ngâm rượu.
Vệ Đông Li vì thuốc hay, tự mình dẫn dắt bọn thị vệ đi vào trong rừng sâu núi thẳm bắt “Hạc Đỉnh Diệp Nhi Thanh Xà” kịch độc vô cùng. Bởi vậy, thế mới có một hồi chuyện móc mật rắn trước đó.
Nay mật rắn đã tới tay, Vệ Đông Li khó nén phấn khởi, bước nhanh đi đến trước cửa phòng Hòa Doanh Tụ, đẩy cửa mà vào cũng không thấy dấu hương của nàng.
Hắn xoay người đi ra khỏi phòng, mũi chân hơi chạm đất, như tiên tử trên trăng nhẹ nhàng nhảy múa đến đình nghỉ mát, nhìn ra xa, rốt cục đã trông thấy dáng người thướt tha của Hòa Doanh Tụ bên cạnh hòn non bộ.
Tuy rằng Hòa Doanh Tụ đã hai mươi bảy tuổi, nhưng nàng vẫn giống như một thiếu nữ mười tám tuổi thanh xuân mỹ mạo, năm tháng dường như chưa từng lưu lại dấu vết trên gương mặt nàng, ngược lạivthêm vài phần phong vận cùng quyến rũ mà các thiếu nữ không có.
Làn mi nàng như núi Đại, mắt như trăng rằm, môi cười hàm xuân, răng như ngọc, khi nói chuyện hơi thở như lan, vô cùng thể hiện sự uyển chuyển xinh đẹp tuyệt trần của nữ tử. Khi soi gương, vẫn như hoa soi trong nước, bộ dạng động lòng người.
Tuy rằng trong bóng đêm dày đặc, nhưng Hòa Doanh Tụ vẫn chưa thắp đèn, mà lẳng lặng đứng, mặc cho vạt áo khe khẽ vuốt mép váy, càng thể hiển tư thái liễu yếu trước gió.
Nàng đứng đối diện một người mặc y bào màu xanh, cầm trong tay quạt giấy tranh sơn thủy, khóe môi cong cong nụ cười vô cùng tinh tế, thoạt nhìn vừa không lạnh lùng cứng nhắc, cũng không nhiệt tình quá mức, là một công tử đứng đắn ôn nhuận như ngọc.
Vệ Vương phủ tuy rằng không phải Hoàng cung, nhưng nơi này không cho phép người thấp kém tùy ý đi lại, tuyệt đối không tha cho người không tuân theo!
Mọi người đều biết, Vệ Đông Li không phải là một chủ nhân dễ tính, không ai dám đụng vào râu hổ của hắn.
Trong tòa Vệ Vương phủ này, chỗ nào có thể đi vào, nơi nào có thể ra, trong lòng mỗi người đều biết. Nhất là Tây Uyển này là nơi ở của mĩ thiếp loan đồng, càng là cấm địa của ba ngàn môn khách, người có thể tự do ra vào nơi này, quả thực là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hiện giờ nam tử đang gặp riêng Hòa Doanh Tụ dưới trăng, chính là thầy của Vệ Đông Li Nhiễm Mặc Bạch. Người này kiến thức phong phú, làm người khiêm tốn lễ độ, nổi danh giàu có, là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều đại gia khuê tú cùng tiểu gia bích ngọc.
Nhiễm Mặc Bạch năm nay hai mươi lăm tuổi, trong nhà tuy có hai mĩ thiếp, nhưng vẫn chưa từng thú thê.
Mà Hòa Doanh Tụ mặc dù có sự thật phu thê cùng Triệu Diên, nhưng không có danh phu thê, đến ngay cả thiếp thất cũng không thể tính.
Nay nam chưa lấy vợ nữ chưa gả đi, tự nhiên có tình ý đến với nhau.
Lúc này, ánh trăng che phủ, mỹ nhân như vậy, chỉ cần một hơi thở khe khẽ, cũng có thể xúc động đáy lòng khát vọng của nhau.
Chỉ thấy Hòa Doanh Tụ mặt nhiễm hoa đào, yếu đuối ho thấp, vươn tay đem đai lưng giấu trong tay áo tặng cho Nhiễm Mặc Bạch.
Nhiễm Mặc Bạch thu đai lưng vào cổ tay áo, nâng tay vỗ nhẹ lưng Hòa Doanh Tụ, dịu dàng thì thầm nói:“Doanh Tụ phải chăm sóc mình thật tốt, đợi Vương gia trở về, Mặc Bạch liền xin hắn làm chủ, gả nàng cho ta.”
Hòa Doanh Tụ cúi xuống, xem ra dường như đã đồng ý đề nghị của Nhiễm Mặc Bạch, nhưng miệng nàng lại nói: “Vương gia đối với nô tỳ ân sủng có thừa, nếu biết ta muốn rời đi, sợ là sẽ không nỡ.”
Nhiễm Mặc Bạch quá thông minh, lập tức hiểu được ý của Hòa Doanh Tụ, lúc này cam đoan nói: “Nếu như có được Doanh Tụ, Mặc Bạch nhất định lấy kiệu hoa tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng! Cuộc đời này, quyết không phụ nàng!”
Hòa Doanh Tụ ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt Nhiễm Mặc Bạch, để đối phương nhìn thấy nồng tình mật ý trong mắt mình.
Dưới hòn non bộ, Hòa Doanh Tụ cùng Nhiễm Mặc Bạch nhẹ nhàng ôm nhau, kể lể tâm tình; trên đình nghỉ mát, con ngươi Vệ Đông Li co rút, cầm bình rượu nhỏ trong tay ném xuống đất, trong bóng đêm phát ra tiếng vỡ vụn rõ ràng.
Hai người triền miên dưới ánh trăng giật mình, nhanh chóng tách thân thể đang dựa sát nhau ra, lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi hòn non bộ, tự mình trở về trong phòng, chỉ sợ sau khi bị người khác nhìn thấy sẽ gây trở ngại.
Sau khi Hòa Doanh Tụ trở lại phòng, cảm thấy thân thể càng không khoẻ, sắc mặt dưới ánh nến lay động trở nên vàng vọt, không còn kiều diễm mông lung như trong đêm tối vừa rồi. Nàng gọi nô tỳ hỏi trong phủ tình hình, sau khi biết được Vệ Đông Li trở về, sắc mặt nàng càng không tốt, giống như hoa cúc sợ lạnh, ngay cả thân thể cũng co rúm lại.
Nhiễm Mặc Bạch đêm nay lưu lại ở phòng khách Nam Uyển, sau khi rửa mặt qua vốn định nghỉ ngơi, nhưng là càng nghĩ càng cảm thấy tiếng vỡ chói tai vừa rồi không bình thường, vì thế cũng gọi nô bộc, cẩn thận hỏi một phen. Sau khi biết được Vệ Đông Li đã trở lại Vương phủ, bất an trong lòng chàng càng lớn, hoàn toàn chiếm đoạt chàng.
Hòa Doanh Tụ cùng Nhiễm Mặc Bạch giống nhau, trằn trọc một đêm không ngủ.
Mà Vệ Đông Li, sau khi ném vỡ bình rượu nhỏ ngâm mật rắn, liền phi thân nhảy xuống từ trên đình nghỉ mát.
Lúc này, chó xù lông trắng chạy đến cạnh bình rượu nhỏ, cuốn đầu lưỡi một cái, nuốt mật rắn vào trong bụng.
Khổng Tử Viết vẫn đang bị vây trong trạng thái hôn mê chỉ cảm thấy cả người chấn động, ý thức dần dần tỉnh táo lại. Khi cô chậm rãi mở mắt, thì đã nhìn thấy tên đao phủ đã mổ bụng cô– Vệ Đông Li!
Chính cái gọi là kẻ thù gặp lại không ngoại trừ đỏ mắt, Khổng Tử Viết cũng bất chấp mình bây giờ đang lấy hình thức nào tồn tại, cái đầu chậm chạp chỉ muốn muốn báo thù rửa hận! Cô há mồm, hiện ra răng nhỏ sắc bén của con chó, hung tợn nhào về phía Vệ Đông Li! Cho dù cắn hắn không chết, cũng phải làm cho hắn biến thành tàn phế suốt đời!
Cho nên…… miếng này, Khổng Tử Viết hướng về phía tiểu đệ đệ của Vệ Đông Li! Tuy rằng hành vi này rất bỉ ổi, làm cho cô có chút không mở miệng được, nhưng dưới tình huống thù lớn hơn trời, cô cũng không chú ý được nhiều như vậy!
Khi Khổng Tử Viết vô cùng hung dữ nhào về phía tiểu đệ đệ của Vệ Đông Li, Vệ Đông Li vừa vặn xoay người tránh ra. Kết quả, Khổng Tử Viết một ngụm cắn trên mông của Vệ Đông Li, để lại…dấu hai hàng răng chó quý giá.
Vệ Đông Li chưa từng nghĩ đến con chó này có thể cắn mông hắn, quả nhiên là đã chần chừ một chút. Thị vệ vẫn ẩn thân ở góc tối, âm thầm bảo vệ Vệ Đông Li lại càng không ngờ con chó có thể cắn Vệ Đông Li! Cho nên, trong một khoảng thời gian ngắn, không có thị vệ nhấc đao chém về phía con chó.
Vệ Đông Li giận không thể át, chộp lấy con chó lông xù, muốn bẻ cổ con chó trút hận! Nhưng mà, ngón tay hắn lại dừng lại một giây, xoay người gọi thị vệ Tiêu Doãn bên người hắn, hỏi:“Chó của ai?”
Tiêu Doãn đáp: “Hồi bẩm vương gia, đây là chó của Như mỹ nhân.”
Vệ Đông Li ném con chó xồm trong tay cho Tiêu Doãn,“Nấu chín rồi đưa đến cho Như mỹ nhân ăn.”
Tiêu Doãn cúi đầu lĩnh mệnh, bóp cổ con chó, bước đi về hướng phòng bếp.
Khổng Tử Viết chẳng những khó thở, lại hận nghiến răng nghiến lợi! Cô âm thầm thề một ngày nào đó phải tra tấn chết Vệ Đông Li, thù này giữa bọn họ xem như đã kết!
Tiêu Doãn đi vào phòng bếp, động tác lưu loát giơ tay chém xuống.
Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy gáy căng cứng, liền lại mất đi tri giác. Đương nhiên, trước khi mất đi tri giác, cô gắng sức ăng ẳng hai tiếng, mỗi tiếng đều là chửi rủa Vệ Đông Li không được chết tử tế! Tuy Khổng Tử Viết vẫn không biết tên của Vệ Đông Li, nhưng điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến lời nguyền rủa của cô với hắn!
Hấp hấp luộc luộc, lăn lăn xào xào, thêm đường thêm muối thêm gia vị!
Khi Khổng Tử Viết với hình thức một mâm thịt kho tàu xuất hiện ở trên bàn cơm của Như mỹ nhân, vừa vặn là giờ cơm tối.
Tiêu Doãn nói với Như mỹ nhân:“Đây là đồ ăn Vương gia ban.” Sau đó liền nhanh chóng biến mất trong phòng nữ quyến Tây Uyển, đi phục lệnh cho Vệ Đông Li.
Như mỹ nhân là con gái nuôi của Thừa tướng đại nhân tặng cho Vệ Đông Li, đến Vương phủ đã hơn hai năm, được cho là có đại mỹ nhân có người đứng sau. Bình thường trong Tây Uyển này, trừ Hòa Doanh Tụ, lời nói của nàng cũng có trọng lực. Bình thường mà nói, Hòa Doanh Tụ chưa bao giờ tranh chấp với người khác, suy cho cùng nàng là nhũ mẫu của Vệ Đông Li, muốn tự giữ thân phận. Nhưng Như mỹ nhân không như thế, nàng vốn là mĩ thiếp Thừa tướng đại nhân đưa cho Vệ Đông Li, ở trong dưới tình hình trong Vệ Vương phủ không có chính thê, nàng chính là người đứng đầu, có vài phần quyền lợi sai bảo người ta.
Vệ Đông Li tuổi vị thành niên, còn chưa từng cá nước thân mật với nữ nhân, đến nay vẫn không nhìn ra hắn rốt cuộc sủng ái vị mĩ thiếp nào.
Về phần Như mỹ nhân đây, nàng đã là con gái nuôi của Thừa tướng đại nhân, lớn lên lại vô cùng kiều diễm, nói vậy ngày sau ắt hẳn có thể lấy được sự sủng ái của Vệ Đông Li. Cho nên, người trong Vệ Vương phủ, tự nhiên không muốn đắc tội với nàng ta, chẳng những nhường nhịn mọi chỗ, lại càng nể mặt nàng ta hơn.
Kỳ thật, vị Như mỹ nhân này từ nhỏ được Thừa tướng đại nhân thu dưỡng, chuyên được dạy dỗ làm sao để mị hoặc nam nhân, nay nàng nhập phủ đã hai năm, Vệ Đông Li còn chưa từng cho nàng hầu hạ! Trong lòng Như mỹ nhân dâng lên oán khí, không khỏi cảm thấy cô đơn khó nhịn, lại sợ hãi uy nghiêm của Vệ Đông Li, không dám lén xằng bậy, chỉ có thể ngóng trông Vệ Đông Li sớm ngày “thông suốt”, đừng làm cho nàng khuê phòng trống văng, gối đơn khó ngủ.
Mĩ thiếp luyến đồng trong phủ này nhiều không kể xiết, mỗi một vị đều là được nhân sĩ có lòng chọn kỹ lựa khéo đưa tới. Mục đích của những nhân sĩ có lòng đó vô cùng rõ ràng, đơn giản chính là muốn nịnh bợ Vệ Đông Li vị Vương gia có bối cảnh hùng hậu này.
Lúc các mỹ nhân được đưa tới, đều đang tuổi thanh xuân, mà Vệ Đông Li kia lại tuổi nhỏ, đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không hiểu. Một năm hai năm này trôi qua, các mỹ nhân tuổi tác già đi, trong lòng sinh ra cô đơn cùng sợ hãi, chỉ lo hai năm tiếp theo mình sẽ biến thành chuyện đã qua, mà mỹ nhân các nơi vẫn như đào tươi ngon được đưa vào Vệ Vương phủ, đến khi đó làm sao còn có nơi sống yên ổn cho các nàng?
Mỹ nhân nghĩ như thế không ít, ngay cả Hòa Doanh Tụ không phải cũng bắt đầu vì nửa đời sau của chính mình mà suy tính sao?
Vệ Đông Li tuy đẹp, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đủ khiến người ta thần hồn điên đảo, khuynh tâm ái mộ, nhưng mũ phượng có đẹp cũng không phải mình đội, tự nhiên phải mưu cầu một chút thực tế mới có thể dựa vào.
Cho nên, Như mỹ nhân lén lút kết giao một người đệ đệ, tên là Phi Sắc. Phi sắc cực kỳ hay cười, cười rộ lên khỏi phải nói có bao nhiêu phong tao, quả thực có thể tê dại xương cốt người ta! Tuy rằng Như mỹ nhân hạng nhất tự ình rất cao, nhưng so sánh với vị Phi Sắc này, thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn, nháy mắt mất đi mị lực câu hồn đoạt phách.
Nhắc tới người so với người, thật đúng là tức chết mà!
Người ở trong Tây Uyển này, ai không ghen tị gương mặt ai hả? Có khi đây là số mệnh, ngươi ghen tị cũng vô dụng!
Như mỹ nhân vốn dĩ ghen tị với Phi Sắc, nhưng vừa nghĩ lại, mình đã mười tám tuổi, qua hai năm nữa liền hai mươi, ngày hoa tàn ít bướm cách nàng ta càng ngày càng gần, Vệ Đông Li lại càng không thể liếc nhìn nàng một cái. Mà vị đệ đệ Phi Sắc này nay mới mười hai, cho dù hai năm sau cũng không quá mười bốn tuổi, đúng là thời gian luyến đồng tốt nhất. Nếu hắn có thể lấy được sự sủng ái của Vệ Đông Li, chính mình cũng có thể đi theo hưởng chút hào quang, không chừng còn có thể hầu hạ Vệ Đông Li sinh hạ một nam một nữ, nàng sau này cũng coi như có chỗ dựa vào.
Vừa nghĩ như vậy, Như mỹ nhân liền chủ động đến gần Phi Sắc nhiều hơn.
Đêm nay, nàng có được tặng phẩm của Vệ Đông Li, tự nhiên muốn mời phi Sắc cùng đối ẩm hai chén. Một là để khoe khoang, để Phi Sắc biết nàng rất được sủng; hai là vài ngày không thấy, thật đúng là nhớ được ngay.
Sau khi tính toán như thế, Như mỹ nhân phái tỳ nữ tâm phúc len lén đi tìm Phi Sắc, bản thân mình lại rửa mặt chải đầu trang điểm một phen, chờ người đến.
Không bao lâu, vị đệ đệ Phi Sắc trong truyền thuyết kia rốt cục đã từ từ mà đến.
Phi Sắc đã đến, giống như mang tới một áng mây bừng sáng lộng lẫy, chiếu rọi cả gian phòng phát ra màu sắc hoa lệ.
Phi Sắc có đôi mắt song hẹp dài giống như hồ ly, bờ môi cong cong mê người hồng như anh đào, sống mũi khéo léo mũi như dãy núi xinh đẹp tuyệt trần, trong hít thở khe khẽ tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt. Một mái tóc dài mềm mại sáng bóng đen như mực chỉ dùng một sợi dây đỏ cột lại đuôi tóc, tùy tiện mà lười nhác. Dưới một thân sa y đỏ rực, là bờ vai nhẵn nhụi cùng tấm lưng mỏng manh, khi bước đi, hai chân thon dài thẳng tắp lại như ẩn như hiện, khiến người ta mơ màng vô hạn, chiếm hết phong lưu thế gian.
Vừa vào cửa, Phi Sắc liền ngả ngớn đuôi mắt, hướng về phía Như mỹ nhân kêu một tiếng mềm nhũn,“Tỷ tỷ……”
Như mỹ nhân bị hắn gọi trong lòng run lên, thiếu chút nữa thì bình rượu cầm trong tay rơi xuống đất. Nàng vội thu lại tâm thần, lôi kéo Phi Sắc ngồi xuống, gắt giọng: “Đệ đệ, ngươi cũng không nhớ tỷ tỷ, thế nào cũng phải tỷ tỷ phái người đi tìm, mới bằng lòng tới gặp. Quả nhiên là đồ không có lương tâm!”
Phi Sắc vươn bàn tay nhỏ dưới vạt tay áo hồng sa, dính đầy một chén rượu vì Như mỹ nhân.
Thân mình hắn giống như một làn gió thơm quấn quýt say mê, lướt qua trước ngực Như mỹ nhân. Trong con mắt hẹp dài lưu chuyển phong tình vạn chủng, cười mỉm chi nhìn Như mỹ nhân nói: “Như tỷ tỷ không tìm, đệ đệ sao dám đến làm phiền? Cho dù nhớ đến đau lòng, cũng phải một mình chịu đựng, miễn cho làm cho tỷ tỷ chê cười.”
Như mỹ nhân tim như trống đánh, muốn ôm lấy Phi Sắc hung hăng cắn cho hai cái, nhưng nàng trời sinh tính nhát gan, không dám lỗ mãng, chỉ có thể cúi đầu, vừa cười gắp thức ăn cho Phi Sắc, vừa nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói:“Đây là đồ ăn Vương gia thưởng, đệ nếm thử xem.”
Phi Sắc cũng không khách khí, trực tiếp gắp lấy trái tim của con chó, cắn trên môi. Sau đó, kề người dán đến hướng Như mỹ nhân, mập mờ nói:“Đệ đệ cho tỷ tỷ ăn, xem như xin lỗi được không?”
Như mỹ nhân sớm đã quên suy nghĩ, chỉ có thể ngốc nghếch hé miệng, nhìn bờ môi mềm mại của Phi Sắc chậm rãi tới gần, ngay cả nàng nuốt trái tim vào như thế cũng không biết. Chỉ cảm thấy, trái tim này thật sự ăn quá ngon, giống như đang chìm dần trong rượu, sau khi nuốt vào bụng, liền cảm thấy say mê.
Phi Sắc mắt nhìn Như mỹ nhân thất thần, lại đập bàn cười ha ha đứng lên. Trong tiếng cười đó có sự ranh mãnh của thiếu niên, cùng một tia đùa cợt sâu kín; tiếng cười kia giống như một cây lông ngỗng mềm mại chọc ngứa tâm can của ngươi, quả nhiên là muốn mất hồn bao nhiêu thì có bấy nhiêu mất hồn.
Như mỹ nhân hai gò má đỏ lên, nâng chén đến bên môi, ngậm một ngụm rượu, muốn rót vào trong miệng Phi Sắc.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng!
Vệ Đông Li đứng ở cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Như mỹ nhân gục trên người Phi Sắc. Về phần tỳ nữ tâm phúc canh ở cửa, sớm đã bị Tiêu Doãn đánh bất tỉnh.
Như mỹ nhân liếc thấy Vệ Đông Li, chỉ cảm thấy hít thở tắc nghẹn, đầu óc choáng váng, trái tim run lên, đi đứng mềm nhũn, cả người từ trên ghế ngã nhào xuống đất, trong run rẩy đứt quãng cầu xin tha thứ nói: “Xin…… tha mạng…… Vương gia hiểu lầm, hiểu lầm rồi, thiếp thân không có…… không có…… Đều là cái đồ khốn kiếp kia dụ dỗ tiện thiếp, tiện thiếp…… Tiện thiếp đối với Vương gia trung thành như một, không có…… không có……”
Vệ Đông Li ôn hoà hỏi lại: “Không có gì? Là không có ăn thịt con chó của ngươi à? Hay là không có vụng trộm sau lưng bổn vương? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, đôi mắt này của bổn vương mù hay sao?!”
Con mắt của Như mỹ nhân trong nháy mắt trừng lớn, quay đầu nhìn về phía mâm thịt kho tàu trên bàn kia. Nàng cho dù như thế nào cũng thể ngờ, trái tim mà nàng ăn vừa rồi, lại là của con chó xù nàng một tay nuôi lớn! Dạ dày cuộn trào, lại không nôn được một chút gì. Như mỹ nhân đã sợ hãi lại hoảng hốt nhìn về phía Vệ Đông Li, chỉ có thể dùng sức dập đầu xin hắn tha mạng, trong cổ họng lại vì sợ hãi mà nói không nên lời một câu nào.
Vệ Đông Li đem ánh mắt quét về phía Phi Sắc đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy mắt hắn chứa vết nước trong suốt, cái miệng nhỏ đỏ tươi hơi mở, bờ vai khéo léo mượt mà đang run run, đã oan ức lại nhát gan nhìn mình, như vậy thật đúng là lê hoa đái vũ, hết sức thẹn thùng, có một loại tư vị mê người khác.
(Lê hoa đái vũ: miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Qúy Phi)
Vệ Đông Li tin rằng, cho dù là ai thấy bộ dạng này của Phi Sắc, nhất định sẽ cho rằng Như mỹ nhân cưỡng ép làm nhục hắn.
Chỉ tiếc, Vệ Đông Li căn bản không để ý ai đúng ai sai, lại càng không thích nam phong, hơn nữa vô cùng ghét nam tử diện mạo mềm mại đáng yêu! Càng ghét nam nhân hơi một tí là hai mắt rưng rưng!
Hắn biết, có rất nhiều người thèm muốn gương mặt này của hắn, cho nên hắn càng ghét người khác ca ngợi. Nếu có ai dám cả gan so sánh hắn thành nữ tử, hắn không ngại biến người đó thành thái giám na ná nữ tử!
Vệ Đông Li lạnh lùng quét mắt nhìn hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng, ra hiệu bảo Tiêu Doãn phái thị vệ trông chứng hai người, đợi ngày mai xử lý.
Dưới đêm trăng, Vệ Đông Li ngửa đầu nhìn trăng, thầm nghĩ: Thời gian một đêm à, không biết hai người kia sẽ ở trong bồn chồn lo sợ như thế nào mà vượt qua đây? Ha ha.
Cửa phòng điêu khắc tinh xảo bị khóa từ bên ngoài, một gian phòng trang trí xa hoa lập tức biến thành một cái lồng chim. Cái lồng chim này nếu là để nhốt chim hoàng yến cũng coi như có lợi ích, lại thành nhà giam, biến thành ngục giam nhốt phạm nhân. Ngày mai, không biết chờ đợi bọn họ sẽ vận mệnh thế nào đây?
Nến trong phòng ngọn đã tắt, thế giới của hai người rơi vào trong bóng tối kinh khủng.
Phi Sắc cúi đầu xuống, dựa vào chân, hai bờ vai không ngừng run run. Đừng tưởng rằng hắn đang khóc, kỳ thật, hắn đang cười! Phi sắc cười cuộc sống thay đổi thất thường này, cười cuộc sống đầu đường xó chợ của hắn, cười mỗi người tự ình là đúng, cười Như mỹ nhân đã khóc ngất đi, cười nàng là thứ không nhúc nhích!
Phi sắc khinh thường khẽ quét mắt nhìn Như mỹ nhân một cái, sau đó thong thả đứng lên, trở lại ngồi trên ghế, nương theo ánh trăng rót đầy một chén rượu ình, cái lưỡi đinh hương vươn ra liếm liếm, đuổi đi thời gian nhàm chán chờ đợi cái chết này.
Hắn không phải không căng thẳng, không phải không sợ hãi, chỉ là nếu đã tới bước này, không vứt sống chết sang một bên thì còn có thể thế nào đây? Nhưng mà, vừa nghĩ đến phải chết cùng đồ ngu xuẩn không có đầu óc kianhất tưởng đến cùng với cái kia không đầu không đuôi ngu xuẩn chết cùng một chỗ, hắn thật có chút uất nghẹn.
Nghĩ đến đó, trong lòng hắn trở nên phiền chán, vung chén rượu lên, hắt vào Như mỹ nhân đang nằm trên đất.
Lông mi Như mỹ nhân hơi rung rung, nhưng vẫn không mở mắt. Hồi lâu, nàng mơ mơ màng màng bò lên, vươn tay sờ sờ cái trán vô cùng đau đớn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đưa tay đến trước mắt nhìn, lúc này lại hú lên quái dị, “Tay!” Đúng vậy, quả thật kêu là “Tay”, chứ không phải là “Máu”.
Thử nghĩ xem, nếu là Như mỹ nhân thật tỉnh lại, tất nhiên sẽ không sợ tới mức ngạc nhiên, nhưng người tỉnh lại là Khổng Tử Viết, cho nên cô mới biểu hiện kinh ngạc như thế.
Từ một bàn tay dẫn đến liên tưởng chính là – cô đã biến thành nữ nhân, biến thành nữ nhân đã ăn thịt con chó kia, biến thành Như mỹ nhân đã ăn thịt con chó xù kia!
Thượng tiên tuy rằng nói cho cô, cô phải vào trong thân thể của người khác, mới có thể bám vào thân thể của người kia. Nhưng hiện tại xem ra, chỉ cần ai cắn cô một miếng thịt, nuốt vào bụng, cô liền có thể thông qua cách này chiếm được thân thể người kia. Vừa nghĩ như vậy, cô càng ngày càng cảm thấy mình giống như loại ký sinh trùng có lực bám siêu mạnh.
Cảm giác này rất không tốt, hết sức không tốt, vô cùng không tốt.
Cô chẳng những chiếm lấy thân thể người khác, còn không có cảm giác tồn tại gì, dường như từ trước đến nay chưa từng thật sự sống. Hết thảy hết thảy, giống như có một người, người đó đã ở đủ các loại phòng, cuối cùng lại đều bị đuổi ra, đơn giản là vì đó căn bản là không phải nhà của người đó!
Trước mắt, điều duy nhất đáng mừng là – sau vài lần sống chết, cô rốt cục đã biến thành người! Thật sự là rất phấn khởi!
Nhưng mà…… cô biến thành Như mỹ nhân, vậy linh hồn của nữ nhân này lại bị đẩy đến xó xỉnh nào rồi?
Khổng Tử Viết đầy bụng nghi hoặc, nhào về phía cái gương trên bàn trang điểm. Khi cô nhìn thấy gương mặt mơ hồ của mỹ nữ trong gương, lập tức làm ra một động tác tay thắng lợi, run run bờ vai, hì hì cười ra tiếng.
Khi cô không biết chán kéo gương lại tự ngắm mình, đột nhiên thoáng nhìn thấy thêm một bóng người mơ hồ trong gương! Đó là một con quỷ xinh đẹp thân mặc sa y đỏ, đang đứng sau người cô, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô chằm chằm!
Khổng Tử Viết hít một ngụm khí lạnh, ra vẻ trấn tĩnh đặt gương đồng lại trên bàn trang điểm, sau đó chậm rãi xoay người, giả bộ dường như không có việc gì, đi chậm đến bên bàn, ngồi trên ghế, nâng tay cầm bình rượu lên, rót một chén rượu đầy ình, uống cho đỡ sợ.
Một chén, hai chén, ba chén rượu lần lượt vào bụng, Khổng Tử Viết quét mắt về phía con quỷ, phát hiện hắn vẫn không dời mắt nhìn mình chằm chằm. Khổng Tử Viết khẽ nhíu mày, tầm mắt từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng ở dưới chân con quỷ, nhìn thấy cái bóng vô cùng khó thấy. Hiển nhiên, có bóng, không phải quỷ.
Khổng Tử Viết ngẩng đầu, cùng Phi Sắc bốn mắt nhìn nhau, cô không biết phải nói gì với cậu bé xinh đẹp này, cũng không biết chủ nhân của thân thể này có quan hệ gì cùng cậu ta, càng không biết trên trán cô vì sao lại một mảng máu thịt lẫn lộn, cho nên, cô chỉ có thể duy trì trầm mặc, đợi sau khi trời sáng lại tính.
Cô bây giờ à, là lợn chết không sợ nước sôi! Cùng lắm thì, chết rồi lại sống lại!
Sau khi hạ quyết tâm, Khổng Tử Viết dứt khoát đi đến bên giường, đạp giầy ra, đắp chăn nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà, vết thương trên trán vẫn đang rớm máu, dinh dính vô cùng khó chịu. Vì thế, Khổng Tử Viết lại bò dậy, kéo giầy, lục hòm đảo tủ cũng không tìm ra kim sang dược, chỉ có thể nói với Phi Sắc: “Phiền ngươi tìm cho ta chút kim sang dược, cái trán này của còn đang chảy máu.”
Phi Sắc lạnh lùng nhìn Khổng Tử Viết, cảm thấy sau khi cô tỉnh lại liền trở nên càng không bình thường, vì thế cẩn thận đề phòng trả lời:“Nếu ngày mai ngay cả đầu cũng sắp không còn, ngươi còn bận tâm chút máu đó làm cái gì?”
Khổng Tử Viết trong phút chốc mở to hai mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Cái đầu này của ta sẽ bị ai đem đi sao?”
Phi Sắc nghe Khổng Tử Viết trả lời như thế, lập tức phì cười một tiếng, người cũng hai bước đến bên giường, ngồi ở trên giường, than nhẹ một tiếng, rủ rỉ nói: “Ngươi thèm muốn sắc đẹp của ta, muốn mưu đồ làm loạn với ta, bị Vương gia bắt được, cho rằng ngươi ta tư thông, rõ ràng là muốn chúng ta cùng nhau rơi đầu.” Thân thể gần sát, bờ môi như có như không quẹt qua vành tai của Khổng Tử Viết, “Sao thế, ngươi không nhớ ư?”
Khổng Tử Viết nhướn mày, trực tiếp hỏi:“Vương gia các người tên gì?”
Phi Sắc lại ngẩn ngơ, thân thể dịch về phía sau, thế này mới vừa quan sát vẻ mặt của Khổng Tử Viết, vừa thăm dò trả lời: “Vương gia họ Vệ, tên Đông Li. Tục danh của Vương gia, là không cho phép những hạ nhân như chúng ta gọi loạn. Điều này…… Ngươi cũng không nhớ sao?”
Khổng Tử Viết khẽ vuốt đầu, thoáng suy tư trong một lát, đã phân tích ra hoàn cảnh và tình trạng trước mắt của cô.
Nghĩ đến vướng mắc giữa mình và Vệ Đông Li, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mình làm sao lại chạy không thoát ma trảo của Vệ Đông Li? Không phải là một thằng nhóc xấu xa mười hai mười ba tuổi sao? Cô cũng không tin mình đấu không lại hắn! Cho dù chết, cũng phải dạy bảo hắn một lần, cho hắn biết Khổng Tử Viết không dễ chọc! Huống chi, cô cái gì cũng sợ, nhưng lại không sợ chết! Ngang bướng hết sức!
Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, nói với Phi Sắc:“Nếu như vậy, ngày mai ngươi đổ hết trách nhiệm lên đầu ta đi.” Trên thực tế, Phi Sắc đã đổ hết trách nhiệm lên người Như mỹ nhân rồi.
Phi Sắc cắn môi đỏ mọng, thong thả tới gần,“Tỷ tỷ đối với Phi Sắc tốt như thế, Phi Sắc làm sao báo đáp đây?”
Khổng Tử Viết lạnh lùng nhìn cậu bé xinh đẹp trưởng thành sớm trước mắt này, từng chữ rõ ràng nói: “Ngươi không phải nói, là ta thèm muốn sắc đẹp của ngươi, mới dẫn đến cục diện ngày hôm nay sao? Làm sao một lát sau, ngươi lại muốn báo đáp ta rồi?”
Phi Sắc hơi giật mình, cứng ngắc tại chỗ.
Khổng Tử Viết khoát tay, hào hùng vạn trượng nói:“Quên đi, tỷ tỷ ta không so đo với ngươi nữa. Ai sai ai đúng, đều đã qua rồi. Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ, chuyện hôm nay, tỷ tỷ ta chịu trách nhiệm!
“Nếu ngươi có chút cảm động, vậy thì chạy nhanh tìm chút kim sang dược cho ta lau trán, ta ngủ trước một lát.” Nói xong, ngã đầu ngủ luôn, trời biết trong khoảng thời gian này cô bị hành hạ mệt biết bao nhiêu.
Phi Sắc nhìn Khổng Tử Viết quả thật đang buồn ngủ, nhất thời trong lòng hỗn loạn, làm sao gắn liền nữ nhân này với nữ nhân khóc lóc cầu xin tha thứ vừa nãy lại với nhau, chẳng lẽ…… thật sự có Tá Thi Hoàn Hồn? Vừa nghĩ như vậy, Phi Sắc liền hoảng sợ, nháy mắt nhảy xuống giường, muốn chạy thẳng ra ngoài. Chạy hai bước, hắn lại không nhịn được quay đầu nhìn Khổng Tử Viết. Nhìn thoáng qua, hắn lại bắt đầu không quản được chính chân của mình, bước một bước tới gần đầu giường, vươn tay dò xét hơi thở của Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết vẫn chưa ngủ say, khi biết Phi Sắc đến dò xét hơi thở của cô, ý muốn đùa dai xuất hiện, cô ngừng thở.
Theo thời gian trôi qua, Phi Sắc bị dọa đến đi đứng mềm nhũn ngã xuống đất, vốn định lớn tiếng kêu cứu mạng, lại sợ chọc giận Khổng Tử Viết, vội lấy tay bịt miệng mình, sau hồi lâu mới run rẩy bò dậy, vừa nhìn chằm chằm động tĩnh của Khổng Tử Viết, vừa lui hướng ngoài cửa sổ.
Khổng Tử Viết mở một mắt, nhìn phía Phi Sắc cong môi cười,“Thuốc.”
Phi Sắc lại bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, giống như con thỏ sợ hãi, đầu chui vào trong ngăn tủ, lục lọi rầm rầm, rốt cục cũng tìm được một lọ kim sang dược.
Phi Sắc cầm lọ sứ men xanh xoay người, cẩn thận đi đến bên giường, lại cẩn thận run giọng hỏi: “Ngươi…… Ngươi còn muốn bôi thuốc sao?”
Khổng Tử Viết gật gật đầu, hàm hồ nói: “Bôi nhẹ một chút, ta buồn ngủ quá……” Lời còn chưa dứt, người đã lăn ra ngủ.
Phi Sắc thận trọng vươn tay ra, lại thăm dò hơi thở của Khổng Tử Viết, thấy cô hít thở đều đặn, hoàn toàn bất đồng với vừa nãy. Lại dùng tay sờ lên mạch đập của cô, sau khi xác định cô là người sống, mới thở dài một hơi, hung hăng trừng mắt nhìn Khổng Tử Viết một cái, biết vừa rồi là cô đã đùa giỡn hắn.
Mặc kệ nói như thế nào, Phi Sắc cũng cảm thấy hôm nay Như mỹ nhân thực không bình thường, cho người ta một cảm giác rất…rất không bình thường. Hắn không đọc sách, không biết nên hình dung như thế nào, dù sao cũng chính là không bình thường.
Than nhẹ một tiếng, cho dù Như mỹ nhân hiện tại cho hắn cảm giác gì, ngày mai qua đi cũng sẽ không còn cảm giác nữa. Người chết, còn có thể có cảm giác gì đây?
Phi Sắc tự giễu cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nhìn bộ dạng thất thần ngủ say của Khổng Tử Viết, buồn ngủ cũng dần dần kéo đến. Hắn điệu bộ lười biếng ngáp một cái, sau đó đổ kim sang dược trong lọ sứ men xanh ra, vừa bôi lên mặt Khổng Tử Viết, vừa mắng: “Sớm muộn gì cũng sẽ là cái đầu chịu đao chém, còn bôi kim sang dược làm gì, thật là lãng phí!” Lời tuy như thế, nhưng hắn xuống tay cũng là rất nhẹ. Bôi thuốc xong, hắn cũng nghiêng mình trên giường ngủ cùng Khổng Tử Viết.