Số lần đọc/download: 5387 / 79
Cập nhật: 2015-06-22 11:57:17 +0700
Chương 5
C
hương 5: NÓI CHUYỆN CÙNG GIÀ WRINKLY
Sáng hôm sau, Hiccup kiểm tra con rồng dưới gầm giường. Cu cậu vẫn còn ngủ.
Khi mẹ cậu, Valhallarama hỏi trong bữa sáng, “Con yêu, Buổi Nhập Môn hôm qua thến ào?” Hiccup nói, “Ồ, ổn thôi mà mẹ. Con bắt được rồng rồi.” “Tốt lắm con yêu,” Valhallarama ngờ ngợ đáp.
Stoick Vĩ Đại ngước lên từ tô thức ăn và hò hét, “TUYỆT VỜI, TUYỆT VỜI,” trước khi tiếp tục nhiệm vụ quan trọng là đổ đồ ăn vào mồm.
Sau bữa sáng, Hiccup tới ngồi ở bậc thềm nhà cùng ông ngoại đang phì phèo tẩu thuốc. Đây là một sáng mùa đông đẹp trời, lạnh lẽo và trong vắt, lặng gió và biển phẳng lặng như mặt gương.
Già Wrinkly thổi ra từng vòng khói tròn trong khi ngắm mặt trời lên. Hiccup rùng mình và dùng dương xỉ lót đá. Cả hai không nói gì trong một lúc lâu.
Cuối cùng Hiccup nói, “Cháu bắt được rồng rồi.”
“Ông đã nói rồi mà, đúng không??” Già Wrinkly trả lời, hài lòng với chính mình. Già Wrinkly về già trở thành một nhà tiên tri, nhưng hầu như toàn đoán trật lất. Nhìn vào tương lai là một công việc phức tạp. Vì thế ông đặc biệt hài lòng khi mình nói đúng.
“Ông nói cái gì đó phi thường,” Hiccup phàn nàn. “Ông nói là một con rồng thực sự phi thường. Một con vật sẽ khiến con nổi bật trong đám đông.”
“Tất nhiên,” Già Wrinkly đồng tình. “Định mệnh không thể chối từ.”
“Điều phi thường duy nhất về con rồng này,” Hiccup nói tiếp, “Là nó phi thường NHỎ. Trong chuyện này nó Siêu Phi thường. Con còn bị người ta chế giễu nhiều hơn.”
“Ồ, cháu yêu,” Già Wrinkly nói, vừa cười vừa ngậm tẩu.
Hiccup nhìn ông trách móc. Già Winkly nhanh chóng chuyển từ cười sang ho.
“Kích cỡ cũng chỉ là tương đối mà thôi, Hiccup,” Già Wrinkly nói. “TẤT CẢ lũ rồng đều là Siêu nhỏ so với một con Rồng biển thực sự. Một con rồng biển THỰC SỰ to gấp năm mươi lần sinh vật nhỏ bé này. Một con Rồng Biển Thực sự dưới đáy đại dương chỉ ngáp cái đã nuốt trọn mười chiếc tàu Viking cỡ lớn mà không biết.
Một con Rồng biển THực sự là một sinh vật huyền bí độc ác, bất cần như chính đại dương vô tận kia vậy, một lúc trước nó hiền như sò điệp, nhưng một lát sau lại giận dữ như một con bạch tuộc ấy.”
“Ờm, ở Berk,” Hiccup nói, “nơi chúng ta chưa từng thấy một con Rồng biển nào để mà so sánh, con rồng của cháu rõ ràng nhỏ hơn rồng của tất cả mọi người. Ông đang lạc đề đấy.”
“Thật sao?” Già Wrinkly nói.
“Vấn đề là, cháu không thấy làm sao mà cháu trở thành Người Hùng nổi,” Hiccup bi quan nói. “Cháu là thằng bé ít có máu Anh Hùng nhất trong tộc Hooligan.”
“Xùy, cái tộc lố bịch này,” Già Wrinkly nhả khói. “Được rồi, cháu không phải người được sinh ra đã là Anh hùng. Cháu không to lớn, không kiên cường hay có uy như Snotlout. Nhưng cháu sẽ quen thôi. Cháu sẽ phải học làm Anh hùng Theo Đường Vòng.
“Dù gì,” Già Wrinkly nói tiếp. “có thể đó là cái bộ tộc này cần, một sự thay đổi trong đường lối lãnh đạo. Vì vấn đề là, thời đại đang thay đổi. Chúng ta không thể đánh bại người khác nhờ to con hơn và hung bạo hơn. CHúng ta cần TRÍ TƯỞNG TƯỢNG. Mà cháu lại có cái đó. Một người hùng của Tương lai sẽ phải thông minh sắc sảo, chứ không chỉ to xác với cơ bắp đồ sộ. Anh ta sẽ phải ngăn mọi người đánh cãi nhau và chung sức đối mặt với kẻ thù.
“Sao cháu có thể thuyết phục mọi người làm điều gì?” Hiccup hỏi. “Họ bắt đầu gọi cháu là Hiccup VÔ DỤNG. Đây không phải một cái tên tuyệt vời cho một Chỉ huy Quân đội.”
“Cháu phải nhìn rộng hơn, Hiccup,” già Wrinkly nói, lờ tít nó đi. “Cháu bị gọi bằng cái tên khác. Cháu không giỏi chơi Bashyball. Ai quan tâm? Đó chỉ là vấn đề nhỏ trong cái tổng thể lớn lao thôi.”
“Ông thì có thể nói đó là vấn đề nhỏ,” Hiccup cáu kỉnh nói, “nhưng với cháu có rất nhiều vấn đề nhỏ. Cháu phải huấn luyện con rồng siêu nhỏ này cho Thứ Ba của Thần Thor hoặc bị đuổi khỏi tộc Hairy Hooligan mãi mãi.”
“À, đúng,” Già Wrinkly ngẫm nghĩ nói. “CÓ một cuốn sách về vấn đề này mà nhỉ? Nhắc ta nhớ xem tiến sĩ Đại học Thịt Thủ đã nói gì về chuyện luyện rồng nào?”
“Ông ấy nghĩ chúng ta nên hét vào mặt chúng,” Hiccp nhúc nhích trên phiến đá. “Cho con quái vật đó biết ai là Chủ Nhân bằng cách cho nó thấy mình là người nắm quyền. Cháu chỉ có uy bằng con sao biển và hò hét lại là một chuyện cháu vô dụng nữa.”
“Ờ- Ờ- Ờ,” Già Wrinkly nói, “nhưng có lẽ cháu sẽ huấn luyện rồng theo ĐƯỜNG VÒNG. Cháu biết nhiều về rồng, đúng không Hiccup? Cháu quan sát rồng bao nhiêu năm cơ mà?”
“Đó là bí mật mà ông,” Hiccup khó chịu nói.
“Ông đã thấy cháu nói chuyện với chúng,” Già Wrinkly nói.
“KHÔNG ĐÚNG,” Hiccup cự nữ, mắt đỏ rực lên.
“Vậy thì được rồi,” Già Wrinkly làm lành, bình tĩnh hút tẩu. “không đúng,”
Lại im lặng.
“Dạ đúng ạ,” Hiccup thừa nhận. “nhưng vì thần Thor, ông đừng nói cho ai biết nhé, họ không hiểu đâu.”
“Nói chuyện với rồng là một kỹ năng đặc biệt phi thường,” Già Wrinkly nói. “Có lẽ,” ông nói, “cháu có thể huấn luyện rồng bằng cách nói chuyện với chúng thì tốt hơn là hét vào mặt chúng.”
“Hay thật,” Hiccup nói, “và đây là một suy nghĩ rất mới lạ đấy ah. Nhưng, một con rồng không phải sinh vật mềm mại như chó, mèo hay ngựa con. Một con rồng không làm theo những gì ông nói vì ông nhờ vả nó. TỪ những gì cháu biết về rồng,” Hiccup nói, “cháu thấy hét là biện pháp khá tốt đó ạ.”
“Nhưng nó cũng có giới hạn, đúng không?” Già Wrinkly chỉ ra. “Ông sẽ nói rằng hò hét đặc biệt có hiệu quả với những con rồng nhỏ hơn sư tử biển Và đây là cách tự đâm đầu vào chỗ chết nếu cháu thử với một con rồng lớn hơn. Vì sao cháu không tự mình nghĩ ra phương thức huấn luyện mới? Cháu có thể thêm điều gì đó vào cuốn sách của Giáo sư Yobbish. Ta luôn nghĩ cuốn sách cần thêm cái…gì nhỉ….”
“TỪ NGỮ,” Hiccup nói. “Cuốn sách cần nhiều từ hơn.”