Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Chương 4
G
iống như những điều Phương Nam đã từng nói, không phải chuyển sang khoa Nội thì con đường sẽ bằng phẳng, nhưng cũng giống với những gì Lăng Lệ dự đoán, mặt tốt khi ở khoa Nội là thời gian đi làm tương đối chính xác, bệnh nhân đương nhiên vẫn là bệnh nhân, nhưng mà thái độ có cảm giác dễ chịu hơn nhiều, không giống bệnh nhân khoa Ngoại cứ luôn “căng thẳng dữ tợn”, Lăng Lệ có cảm giác rằng, giống như trong phút chốc được bò từ dưới sình lầy lên thảo nguyên xanh tươi, ít nhất cũng có thể hít thở được. Lúc này đây anh mới được tạm thời nghỉ ngơi, Phương Nam lại không vui, thẳng thừng chơi luôn trò biến mất không thấy tăm hơi, mất tích đúng ba ngày, Lăng Lệ đành phải đi tìm vợ khắp nơi, tìm đến nỗi không màng đến sống chết, làm cho vợ chồng anh Lăng Khang cũng sốt ruột chịu không nổi.
Sau đó Phương Nam xuất hiện, Lăng Lệ tức điên lên, “Em làm cái trò gì thế?”.
Phương Nam trả lời, “Rốt cuộc ai là người làm cái trò gì ấy hả? Em đồng ý để anh chuyển công tác chưa?”.
Lăng Lệ giận dữ nói, “Cho dù em chưa đồng ý mà anh đã chuyển công tác, nhưng mà anh cũng đã trao đổi trước với em rồi đúng không? Em mất tích như thế đã trao đổi với ai chưa?”.
Phương Nam lý sự cùn, “Em trao đổi với anh thì được tích sự gì? Anh có nghe theo lời em nói không? Anh có bàn bạc với em trước nên giờ anh có thể đứng đó rêu rao về đạo đức…”.
Việc nhà đúng là chẳng có “thước đo chân lý” nào cả, càng không có kết luận gì, người nào cũng có lý lẽ riêng của người đó, giày vò nhau mấy ngày trời, đôi vợ chồng trẻ đều cảm thấy cứ tạm để như vậy, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, Lăng Lệ không còn cách nào để quay về khoa Ngoại, Phương Nam cũng không thể nào bù đắp lại thời gian mất tích. Họ đều có thành ý giải quyết tranh chấp trong hòa bình, nhưng bắt buộc Lăng Lệ phải đưa ra thành ý trước, bởi vì xét cho cùng, anh là người khởi xướng trong việc này, không chịu để cho những tháng ngày trôi qua trong bình yên, cứ cố dằn vặt nhau. Phương Nam muốn Lăng Lệ đưa ra thành ý của mình bằng cách phải mua một chiếc xe hơi.
Thế nên Lăng Lệ rút hết tiền tiết kiệm của mình ra, mượn thêm của đồng nghiệp một ít, đắp vào đó mua một chiếc Đại Chúng bình thường nhất, vẻ ngoài đơn giản, chạy êm, không phô trương, hơn nữa dịch vụ hậu mãi rất tốt. Thái độ của Phương Nam đối với chiếc xe mới này không thích thú như Lăng Lệ kỳ vọng, cô trông có vẻ vô cùng thờ ơ. Khi lái xe đi hóng gió, cô hỏi Lăng Lệ, “Tại sao cứ lại phải làm bác sĩ cho bằng được? Với tố chất của anh, chỉ cần đi theo anh trai hai năm, chọn làm một hạng mục nào đó, chắc chắn sẽ nhiều hơn số tiền lương mấy năm nay của anh cộng lại”.
Lăng Lệ đưa ra một đáp án rất đỗi đơn giản, “Anh có tình cảm đặc biệt với sinh lão bệnh tử.” Anh nói với Phương Nam, “Em biết không? Mỗi sinh mệnh đều rất đặc biệt, giống như việc trên thế giới này mỗi người đều có khuôn mặt riêng không ai giống ai, mỗi kiểu chết chóc cũng như vậy mà thôi. Nhìn thấy rõ sự chết chóc, sẽ có thể hiểu được cuộc sống rốt cuộc là như thế nào…”.
Sau này Lăng Lệ mới biết, lúc ấy anh thật sự không phải là một người chồng chu đáo, chắc là anh được người khác chiều chuộng quen rồi, người có số may mắn thường như vậy, làm việc rất ít khi suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, ít nhất đối với anh, tình hình quả đúng như vậy. Lúc đó, anh không hề phát giác ra việc Phương Nam không thích thú với việc anh cứ nhắc đi nhắc lại vấn đề đó. Bi kịch lớn nhất của đời người, có lẽ nằm ở chỗ “sau đó” thì phải, có rất nhiều sự việc, sau đó anh mới giác ngộ ra, mỗi lần đều như vậy, mỗi một lần xảy ra việc gì, anh đều rút ra được kinh nghiệm nào đó, nhưng lại không kịp vận dụng theo ý mình cho những mâu thuẫn sau đó, nhưng kinh nghiệm có được trong mỗi lần vấp váp cũng không thể nào đuổi kịp tốc độ thăng cấp trong những mâu thuẫn giữa anh và Phương Nam, cuối cùng, anh mất đi cuộc hôn nhân của mình.
Uống hết cà phê, Lăng Lệ cố gắng không để mình đắm chìm vào trong quá khứ, hỏi Giản Minh, “Đúng rồi, sao em biết được anh làm việc ở khoa Ngoại?”.
Giản Minh nói như một lẽ đương nhiên, “Cảm giác thế thôi.” Cô hỏi ngược lại, “Cảm giác của em sai rồi sao?”.
Lăng Lệ đáp, “Cũng không hẳn là sai.”
Theo cách hiểu của Giản Minh, không hẳn là sai, thì có nghĩa là cũng gần đúng phải không? Đối với một bác sĩ khoa Ngoại, điều làm cô tò mò nhất là, “Anh đã bao giờ dùng dao phẫu thuật giết người chưa?”.
Lăng Lệ suy nghĩ một lúc, “Cứ coi như là…đã từng có…”. Nói cho Giản Minh biết về tình hình lần đầu tiên tiếp xúc với cái chết, anh và thầy giáo cùng chăm sóc một người bệnh, đó là một bệnh nhân bị bệnh tim, bỗng nhiên lên cơn đau thắt ngực, trải qua một vòng cấp cứu, bệnh tình dần trở nên ổn định, nhưng không bao lâu sau, bệnh nhân lại lên cơn đau như thế, Lăng Lệ còn nhớ rõ ràng, bệnh nhân ngửa đầu ra phía sau, kêu to lên một tiếng, nắm chặt bàn tay, đấm mạnh vào ngực mình. Đôi mắt của anh ta như lồi ra bên ngoài, chẳng khác nào như muốn rớt xuống đất, cuối cùng, anh ta hít thở một hơi thật dài, sau đó thì không thở nữa. Thế rồi một vòng cấp cứu mới lại bắt đầu, hỗ trợ tim bên ngoài không có tác dụng, sau đó mổ vùng ngực ra trực tiếp nắn bóp quả tim… Nhưng bệnh tình quá nghiêm trọng, người bệnh đó cuối cùng cũng ra đi. Lăng Lệ nói, “Cũng có thể nói là chết trong tay anh, trong một mớ hỗn độn, anh nắn bóp quả tim của anh ta, cảm thấy sức cản trong lòng bàn tay mỗi lúc một ít lại, trong quả tim của anh ta đã không còn giọt máu nào nữa, những điều anh làm đều phí công vô ích.”
“A…” Giản Minh kinh ngạc kêu lên, “Cảm giác lúc anh cầm quả tim thế nào?”.
“Giống như, nói thế nào nhỉ, giống như cầm một cái túi có vô số côn trùng lúc nhúc, ướt át dính lấy nhau.”
“Trời ơi, lúc ấy chắc là anh sợ hết hồn.”
“Thực ra, giáo viên của anh nói với anh rằng, bây giờ đã biết được mùi vị của một bác sĩ là như thế nào rồi chứ?”.
“Đúng rồi, sao anh lại làm bác sĩ vậy?”.
“Lý do quả thật rất đỗi tầm thường, bởi vì sức khỏe của cha mẹ anh đều không tốt lắm, cha anh bị cao huyết áp, còn bị bệnh về thận, mẹ anh cũng mắc một số bệnh về phong thấp, cho nên anh cảm thấy rằng, nếu như anh là một bác sĩ thì chắc chắn sẽ có thể chăm sóc họ một cách chu đáo.”
Trong ánh mắt của Giản Minh đong đầy sự ngưỡng mộ, “Bây giờ chắc anh đã mãn nguyện rồi.”
Lăng Lệ gật đầu, “Đúng thế, chăm sóc cha mẹ được mấy năm, có điều, bây giờ họ đều đã qua đời rồi.”
“Cảm giác đối diện với nỗi đau mất đi người thân, có phải rất khác với nỗi đau khi bệnh nhân qua đời không?”.
“Ừm,” Lăng Lệ hơi ngẩng đầu lên suy nghĩ, nghiêm túc đưa ra kết luận, “Mỗi kiểu tử vong đều không giống nhau, xét cho cùng sức mạnh để tách rời linh hồn của con người ra khỏi thể xác, kiểu đó gần như là vô hạn…”.
Hình như đã lâu lắm rồi không như thế này, có người tình nguyện, nhẫn nại, hào hứng nghe anh nói về sinh lão bệnh tử, nói từ chuyện này sang chuyện khác, từ bệnh tim, cho đến chứng bệnh ngớ ngẩn của người già, cho dù là anh trai hay chị dâu cũng không được như thế, Lăng Lệ cảm thấy, gặp được Giản Minh là một trong nhiều việc tốt mà anh từng trải qua. Trên chuyến xe buýt lắc la lắc lư, chạy xuyên thành phố này, ngồi đối diện là một người phụ nữ mà anh chưa hiểu rõ lắm, cũng chưa thể gọi là quen lắm, họ nói chuyện với nhau, kiểu nói chuyện nhẹ nhàng và hợp ý, làm người ta cảm thấy vui trong lòng, cảm thấy những ánh đèn trong màn đêm giống như vô số bông hoa đang nở ra. Lăng Lệ nghĩ rằng, có thể kết bạn với cô, không phải là kiểu nam nữ yêu đương đó đâu, chỉ là bạn bè mà có thể tâm sự chuyện trong lòng, có thể bàn về nhân sinh, Lăng Lệ hy vọng Giản Minh cũng có nguyện vọng như vậy.
Đêm hôm đó, La Thế Triết về nhà, tắm rửa cho con trai, hai cha con cười nói rôm rả, chơi đùa một lúc, La Thế Triết cho con trai đi ngủ. La Đông vẫn tiếp tục cười đùa với cha. Hai cha con vẫn nô đùa chưa đủ, tiếng gõ cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên hai tiếng, cánh cửa ngay lập tức bị đẩy ra, Tô Mạn đứng ở đó, “Trễ rồi, còn không ngủ đi?”.
Đông Đông quay người nhanh như chớp, quay lưng ra phía cửa phòng, nhắm chặt đôi mắt lại. La Thế Triết than thầm trong lòng, tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ôm lấy vai của Tô Mạn, âu yếm thì thầm, “Hôm nay không phải em có hẹn với bạn đi ăn ở quán ăn gia đình nào đó với bạn à? Thế nào? Có được không? Nếu được lần sau dẫn anh đi ăn nhé”.
Tô Mạn vừa nhõng nhẽo vừa giận dỗi, “Không đi ăn ở đó, tâm trạng không được tốt.”
“Sao thế?”.
“Tại Giản Minh chứ sao, lại gọi điện thoại cho Đông Đông, giống như cả thế giới này chỉ có con của cô ta là quan trọng nhất ấy, em cũng cần có không gian riêng của em chứ…”.
La Thế Triết tiếp tục cố gắng chịu đựng, nghe hết bài trách mắng dài dằng dặc của vợ mình, cuối cùng vẫn là câu nói ngàn lần như một, “Cần gì phải so đo với cô ấy?”.
Tô Mạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chồng, vẻ mặt đanh lại, “La Thế Triết, cho dù là để ứng phó với em, xin anh ứng phó tốt hơn một chút được không? Chẳng có gì mới mẻ cả”.
Vì một câu nói này của Tô Mạn, vẻ mặt của La Thế Triết cũng mỗi lúc một lạnh lùng hơn, “Không được!”.
Tô Mạn bỏ vào phòng ngủ, đóng mạnh cửa lại. La Thế Triết tựa vào ghế sofa xem ti vi, bật hết kênh này sang kênh khác, một cách hững hờ, rồi chợt bừng tỉnh, giống như nhìn thấy dáng vẻ nhiệt huyết dâng trào, làm việc dứt khoát của vợ cũ khi huơ huơ cây lau nhà, “La Thế Triết, anh có thể dịch cái mông tư bản của anh sang một bên không hả?”. Con người ta, luôn ở trong tình trạng sau khi đánh mất thứ gì đó, mới chịu suy nghĩ xem bản thân mình rốt cuộc đã làm những việc gì.
Đêm hôm ấy, trên biển, trong phòng tắm của một căn phòng trên chiếc du thuyền xa hoa, Phương Nam bị nước gội đầu dây vào mắt không nhìn thấy gì, lần mò để tìm chiếc khăn tắm nhưng không được, hét lên, “Anh Lệ ơi, anh Lệ…”, nhưng lại bị giọng nói của chính mình dọa hết hồn, ngậm miệng lại, cô quên mất cô đã là người phụ nữ ly hôn, bắt đầu cuộc sống tươi đẹp mới, thói quen xấu trong cuộc sống đúng là không thể nào hiểu nổi. Im lặng mấy giây, lại hét lên, “Á Quân, Á Quân, Tiền Á Quân?”. Mãi chẳng thấy ai trả lời, Phương Nam nổi điên lên, vốc ngụm nước rửa sạch khuôn mặt, mở cánh cửa phòng tắm ra, hét ầm lên, “Tiền Á Quân, anh chết giẫm ở cái xó xĩnh nào rồi hả?”. Vẫn không thấy ai trả lời.
Phương Nam cảm thấy hơi bất an, tắt nước, khoác áo tắm lên người, mở nhẹ cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Tiền Á Quân cởi sạch quần áo trên người ra, một tay cầm cái bật lửa, tay kia xách xô rượu sâm banh lạnh bước vào, dọa Phương Nam sợ hết hồn. Trên khuôn mặt đẹp gần như hoàn mỹ của Tiền Á Quân luôn phảng phất đường nét gian tà, nụ cười cũng tà ác đến vô cùng, giọng nói quyến rũ, “Cưng à, chúng ta chơi trò ‘nước đá gặp lửa’ đi.” Nói đoạn, bật bật lửa lên.
Phương Nam cảnh giác, “Không được, em không cho phép anh đổ nước đá lên người em đâu.”
Tiền Á Quân cố tình không hiểu, “NO, NO, NO, cục cưng à, việc này em đâu quyết định được.” Nhanh như chớp, xô đựng sâm banh đã úp lên đầu của Phương Nam.
Phương Nam hét ầm lên, “Á á á á á á…” m thanh thê thảm vang lên, nhưng lại không kéo dài. Không phải nước đá lạnh thấu xương như đã tưởng tượng, mà là mùi thơm ngây ngất, những cánh hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng tươi đẹp, rớt từ trên đầu xuống, dính đầy vào người cô. Phương Nam đứng sững trừng mắt nhìn Tiền Á Quân, Tiền Á Quân vô cùng đắc ý, “Cô dâu của anh, có vui mừng, ngạc nhiên không nào?”.
Phương Nam nở nụ cười, khuôn mặt và mái tóc vẫn còn nhỏ nước, dưới màu sắc của những cánh hoa, trông cô rất rạng rỡ đáng yêu, cô trách móc, “Ngạc nhiên cái con khỉ, lại bị anh chơi cho một vố.” Trong tích tắc, đôi môi đã bị Tiền Á Quân khóa lại, trong khôn gian nhỏ hẹp, họ hôn nhau, lần tìm nhau, cuồng nhiệt, dục vọng kéo đến như thủy triều, Phương Nam tin tưởng rằng đây là tất cả mọi thứ mà cô cần, hạnh phúc của cô vốn dĩ phải như thế này, cuộc sống trước đây đúng là phí hoài.
Cũng một khoảng thời gian rồi, nhân viên trong tiệm bánh ngọt cứ than thở với nhau rằng, người quản lý tiệm bánh Giản Minh là do trâu đầu thai vào, nước sôi để nguội mỗi ngày ở tiệm bánh đều bị Giản Minh uống hết, hệt như cá voi uống. Cô bé làm cùng sau khi soi từng chân tơ kẽ tóc mới cất tiếng hỏi, “Chị Minh, chị có đếm thử xem mỗi ngày chị vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần không? Em nói cho chị nghe, cha em uống nước cực kỳ nhiều, mỗi ngày phải vào nhà vệ sinh khoảng tám chín lần, tự nhiên gầy đi năm ký, cuối cùng đi khám mới phát hiện ra bị tiểu đường…”.
Bệnh tiểu đường ư? Đó không phải là loại bệnh thường gặp ở người lớn tuổi sao? Tôi mới ba mươi thôi, vẫn còn chưa đến độ tuổi trung niên nữa.
Nhưng mà, khi Giản Minh bắt đầu phát hiện ra bản thân mình có dấu hiệu không bình thường, cô uống nhiều đến nỗi dạ dày như muốn vỡ tung ra mà vẫn cảm thấy khát đến khó chịu, mới chịu suy nghĩ về lời nói của cô bé làm cùng.
Xin nghỉ một ngày phép, Giản Minh đến bệnh viện trên đường về nhà hay đi ngang qua, thứ nhất là bởi vì gần, thứ hai là nhỡ khi có cái gì đó không may xảy ra, cô cảm thấy còn có thể đi tìm người bác sĩ khoa Ngoại Lăng Lệ kia, hét lên “cứu mạng” với anh ta. Thực ra cô suy nghĩ như thế này, nếu như chỉ bị bệnh lặt vặt, không cần phải làm phiền người ta. Nếu như thật sự bị bệnh gì liên quan đến tính mạng, tự mình phải gánh vác, sinh lão bệnh tử, người ngoài cũng đâu giúp đỡ gì được. Xét cho cùng, chẳng qua nghĩ rằng bởi vì trong bệnh viện này, ít nhất cũng quen với một bác sĩ, sẽ được an ủi đôi chút với người có tâm lý cô đơn, không nơi nương tựa như cô.
Mới sáng sớm đã phải xếp hàng, đợi chuyên gia khám, đợi cho đến khi sông cạn đá mòn mới gặp được vị bác sĩ chuyên gia kia. Hỏi thăm bệnh tình xong, bác sĩ kê đơn cho Giản Minh đi làm xét nghiệm lượng đường trong máu trước, phải để bụng đói, sau khi ăn vân vân và vân vân. Giản Minh chạy lên chạy xuống lầu mấy lần liền, khi cô ngồi vào trước bàn làm việc của chuyên gia khoa Nội tiết kia đã là mấy giờ chiều, cũng chính là chị chuyên gia tầm khoảng bốn mươi tuổi lẩm bẩm nói một mình với các kết quả xét nghiệm của Giản Minh, “Sao lại thế nhỉ, cũng phức tạp đây.”
“Bác sĩ cho hỏi, có phải là tiểu đường không ạ?”, giọng nói của Giản Minh hình như cũng rất trấn tĩnh.
Bác sĩ gật đầu khẳng định, đưa mắt nhìn Giản Minh, “Nhập viện đi.”
Khuôn mặt Giản Minh tái đi, “Xin nghỉ phép không dễ lắm, chà, uống thuốc thôi không được sao ạ?”.
Đối với sự thiếu hiểu biết của bệnh nhân, đa phần bác sĩ sẽ có thái độ bực bội, “Cho dù uống thuốc, cũng cần phải theo dõi thêm nhiều hiện tượng khác nữa…”. Chị ấy tìm cái gì đó trên bàn nhưng không thấy, không chịu nổi nhấc điện thoại lên. “Này, ông Lăng, tôi đây, Đường Nhã Nghiên, chẳng phải nhờ ông tìm hộ một sinh viên đưa qua đây sao? Cái gì? Phải chờ nữa hả? Này, ông đừng có mà bảo vệ học sinh mãi như thế, đừng có xem tôi như siêu nhân…”.
Giản Minh ngấm ngầm liếc nhìn với ánh mắt phẫn nộ, vị chuyên gia này không thể giải quyết chuyện của cô xong rồi hãy tìm người khác hờn dỗi sao?
Bác sĩ làm nũng xong vẫn còn có thể nói về bệnh án của Giản Minh một cách trơn tru, “Chúng tôi cần có các chỉ số xét nghiệm khác nữa của cô, mới có thể cho thuốc, nhất thiết phải nhập viện.”
Nhập viện ư, Giản Minh đã thực sự bị tâm trạng hoảng hốt, sợ hãi tấn công, lần sinh con kia tạm thời không tính, những ký ức nằm viện với Đông Đông khi còn nhỏ lần lượt ùa về trong trí óc cô, thời gian đó suy sụp như thế nào, khó khăn như thế nào, cô cảm nhận được rất sâu sắc. Nhưng tinh thần khủng hoảng đó của Giản Minh, chị chuyên gia kia đâu có thời gian mà để ý, xoẹt xoẹt xoẹt viết xong phiếu nhập viện.
Đành phải đến trụ sở chính của chuỗi cửa hàng bánh ngọt xin cấp trên nghỉ phép, sau đó về nơi ở lấy một vài vật dụng cá nhân cần thiết, khi Giản Minh quay về bệnh viện đã sắp đến giờ tan tầm. Bên cạnh bệnh viện này có công trình đang xây dựng, nghe nói là xây tòa nhà mới với nhiều phòng bệnh cho bệnh nhân khoa Nội, trước khi tòa nhà mới đó xây xong, cảnh quan xung quanh bệnh viện rất lộn xộn. Khoa Nội tiết cách khu nội trú của khoa Ngoại với những phòng khám đầy khí thế kia rất xa, yên phận nằm trong góc khuất trông rất tủi thân, phải đi qua công trình đang xây dựng, bãi giữ xe quanh năm suốt tháng đều chật kín, và một công viên nhỏ dành cho bác sĩ và bệnh nhân đi dạo trong thời gian nghỉ ngơi mới đến. Đó là một tòa nhà cũ kĩ xây dựng rất lâu rồi, gạch tường xám mốc, bỗng nhiên làm Giản Minh nhớ đến những năm tháng khi còn nhỏ. Không có thang máy, lối đi chật hẹp, quanh co, đi lên từng tầng một, mãi cho đến tầng cao nhất mới thấy đập vào mắt bảng chữ màu đỏ khoa Nội tiết to tướng.
Trực tiếp bước vào phòng y tá, các cô ý tá mặc áo blouse trắng, đi giày vải chạy tới chạy lui như thoi đưa, bận đến nỗi bước chân gần như không chạm đất, nhưng bận rộn một cách có trật tự. Giản Minh đưa giấy nhập viện ra, cô y tá gầy gầy nhìn có vẻ rất có sức sống và nhanh nhẹn, thở dài một cái thật mạnh với Giản Minh, “Hết giường rồi chị ơi…”. Cô ấy chỉ ra hành lang, ra hiệu Giản Minh tự qua đó xem để kiểm chứng rằng cô không nói dối. Khoảng cách từ phòng y tá cho đến phòng trực ban của bác sĩ nằm ở trong góc, hai bên hành lang dài thật dài đó đều là giường bệnh, giường bệnh và giường bệnh…
Giản Minh không nói nên lời, có thể nói lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy bản thân mình giống như một miếng thịt nằm trên thớt, phó mặc cho số phận, lần ly hôn với La Thế Triết cũng không đến nỗi tuyệt vọng như thế này.
Y tá trưởng cũng chẳng cần biết Giản Minh có ý kiến gì hay không, về cơ bản, cô ấy mới là người điều phối chính ở khoảng không gian một màu trắng toát nơi đây, hét lên với y tá, “Kê thêm giường bệnh, 106…”.
Cái gọi là 106 đó, là một chiếc giường đơn giản thấp tè, Giản Minh gật đầu chào hàng xóm của mình, giường 105, một cụ bà mập mạp, đi lại không tiện, móm mém cười với cô. Cụ bà hỏi thăm, “Này, con gái, nhà cháu ai bị bệnh đấy?”.
Một câu nói làm Giản Minh muốn rớt nước mắt, đến đây nằm viện đa phần đều là người già từ năm sáu chục tuổi trở lên, chắc hiếm người trẻ tuổi như cô nhỉ? Sáu mươi tuổi, ít nhất con cháu cũng đầy nhà rồi, nếu có chết, chắc cũng chẳng còn gì phải hối tiếc nhiều? Nhưng tầm tuổi này của cô mà chết, phải tính thế nào đây? Đông Đông vẫn còn nhỏ như thế, cha mẹ già cả của cô vẫn chưa được cô chăm sóc ngày nào. Đến giờ này phút này, Giản Minh chợt phát hiện ra, bình thường thì cảm thấy căm hận thế giới này quá lạnh lùng thờ ơ, chia bè kết phái, trần trụi thô tục đến mức làm người ta thấy phẫn nộ, nhưng một khi có cơ hội để cô nói lời tạm biết với thế giới này, cô lại có chút gì đó không đành lòng.
Cụ bà giường đối diện đó nào đâu biết được rằng, trong nháy mắt, suy nghĩ của Giản Minh đã bay đến nơi nào rồi, vẫn tha thiết hỏi, “Con gái, là mẹ con bệnh hay cha con bệnh vậy…”.
“Không phải, người bị bệnh là cháu. Cha mẹ cháu vẫn khỏe lắm ạ.” Liếc thấy nét mặt kinh ngạc, thương cảm trong đôi mắt của cụ bà, Giản Minh cảm thấy ngại ngùng hơn nữa, đành phải chống chế, “Bệnh mãn tính mà, con người rồi ai cũng bị thôi, khống chế lại, có khả năng sẽ khỏi bệnh…”.
Cụ bà thôi hết kinh ngạc, thái độ trở lại bình thường, phều phào phụ họa theo, “Đúng rồi, còn trẻ mà, không sao đâu…”.
“Giường 106 đâu?”, một bác sĩ nữ dáng người nhỏ con, mặc áo blouse trắng bước qua, trắng trẻo, dịu dàng, đột nhiên xuất hiện trong không gian chật chội, lộn xộn này, giống như ánh trăng sáng chiếu rọi vào bụi cây, ngay lập tức, trong đầu Giản Minh hiện lên bốn chữ thực sự không ăn nhập gì với tình cảnh này, thiên kim nhà nghèo. Cô bác sĩ xinh đẹp cầm giấy bút, nói năng chậm rãi, rành mạch, “Giường 106, chị Giản Minh phải không? Khai hồ sơ bệnh án, tuổi tác…”.
Bệnh án này vô cùng chi tiết, Giản Minh bị truy vấn đúng bốn mươi phút, từ số điện thoại, địa chỉ thường trú, đơn vị công tác, tình trạng hôn nhân, tiền sử bệnh tật di truyền trong gia đình, đến việc lúc nào thì có kinh nguyệt, tại sao lại phát hiện ra bệnh, thậm chí đến cả việc ăn uống tiểu tiện ngủ nghỉ đều bị truy hỏi một cách triệt để, cô bác sĩ xinh đẹp mới chịu thôi, “Được rồi, trước mắt cứ thế đã, nếu có gì không rõ tôi sẽ đến hỏi chị.”
Tiếp ngay theo đó, giao một tập biên lai cho Giản Minh, đều phải làm xét nghiệm. Nữ bác sĩ xinh đẹp vừa “truy vấn” Giản Minh lúc nãy rất kĩ càng, giao từng tờ cho Giản Minh, chỉ cho cô phải đến những nơi nào để kiểm tra, đồng thời tự giới thiệu, “Tôi họ Mễ, là bác sĩ nội trú ở đây, có việc gì cô có thể tìm tôi, bác sĩ chủ trị cho chị họ Dương, chúng tôi cùng một tổ…”.
Thời gian đau khổ này rồi cũng xong, tiếp theo chính là quang cảnh giờ ăn cơm tối. Giản Minh bị kiểm tra lượng đường trước khi ăn, y tá dặn dò Giản Minh nhớ kĩ thời gian ăn miếng cơm đầu tiên, sau hai tiếng đồng hồ, phải đo lượng đường sau khi ăn. Một ngày của Giản Minh, đầu ngón tay bị chích đến mấy lần liền, mỗi lần nặn ra một giọt máu lên loại giấy chuyên dụng cho xét nghiệm, sau đó cho tờ giấy đó vào trong một cái máy điện tử nho nhỏ, để đo lượng đường trong máu. Nghe nói theo như qui trình nhập viện, mỗi ngày ít nhất phải chích vào tay như thế khoảng bảy tám lần, tay đứt ruột xót, sao lại tàn khốc như thế này cơ chứ.