Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lá Summer
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1401 / 25
Cập nhật: 2017-03-24 12:44:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
rước ngày ra sân bay về nước, Kiên đến thăm nhà Sa Von theo lời mời của cô vào một buổi tối nhiều sao trời. Kiên nghĩ: Chắc bà mẹ đã suy nghĩ lại về cái trạm BTS sẽ đặt ở vườn nhà mình, hoặc cô bé định thanh minh điều gì đó. Không! Có thể chỉ là lời mời thăm nhà xã giao lịch sự bình thường. Thực ra, anh cũng muốn đến nhà Sa Von với tư cách như một người quản lý, lãnh đạo đến thăm nhà nhân viên; một phần cũng vì việc đặt cái trạm BTS ở đó không thành. Và lặng thầm trong lòng Kiên cũng náo nức muốn tìm kiếm, khám phá tiếp những điều bất ngờ, bí ẩn nơi cô gái Khơ Me khác biệt, xinh đẹp này.
Xe qua cầu Monivong. Sao trời rắc chi chít xuống dòng Tonle Sap. Mỗi lần bắt gặp con sông huyền bí, dịu dàng chở bao nhiêu kỷ niệm một thời, lòng Kiên lại xao xuyến, thổn thức. Bất chợt, chuông điện thoại reo. Ô lại 098...; còn quá sớm, không phải số điện thoại của Sa Von mà là của bố.
- Con Kiên đây, bố ơi.
Đang gọi, bất chợt ông lặng im, ở đầu đằng kia im lìm đến phát sợ. Kiên hốt hoảng:
- Bố ơi, có chuyện gì đấy?
Giọng bố anh chậm dãi, da diết:
- Kiên ơi! Bố già rồi. Bảy mươi tuổi rồi, sống chẳng được là bao nữa. Bố mong có cháu đích tôn. Xấu đẹp gì con cũng lấy vợ đi cho bố mừng. Đừng sống độc thân mãi như thế! Con khổ. Mà bố cũng khổ...
Kiên lặng người. Lại câu chuyện lấy vợ của anh. Thương bố đến nao lòng, nhưng anh chưa tìm cách diễn đạt thế nào để bố hiểu? Đã vài ba cuộc tình đi qua đời Kiên. Bạn bè hỏi: Toàn cô gái trẻ trung xinh đẹp tốt nết, nghề nghiệp ổn định, mà sao mày cứ yêu rồi thôi? Kiêu không trả lời cụ thể. Độc thân có phải là một cách sống? Tình yêu ơi ở đâu? Anh vẫn chưa tìm thấy cái nửa thật sự của mình. Cái nửa phải rất khác biệt, không thể lẫn trong đám đàn bà, con gái ồn ào, nhạt nhẽo và nông cạn. Hay hình ảnh cô gái Khơ Me ngày xưa đã choán hết tâm hồn tình cảm của anh rồi?
Sa Von mở cổng đón Kiên. Xe chạy thẳng, chui vào gara. Kiên và Sa Von quành sang đi bộ thư thả trên lối nhỏ rải sỏi màu trắng.
Căn biệt thự nhỏ xinh xắn, thoảng hoặc có đám rêu phong và cây trắc lá nhỏ mỏng leo chân tường ốp đá sần. Khuôn viên khá rộng. Kiên bắt gặp một phong cách kiến trúc khá độc đáo, chứng tỏ chủ nhân của nó là một người sống không nhạt nhòa, không dễ lẫn vào đám đông. Đèn ở vườn sáng tỏa nhẹ. Thảm cỏ Úc xanh ngắt mịn như nhung hứng những cái bóng đổ dài từ lùm cây thốt nốt. Các lối nhỏ lát đá dẫn đến mảnh hồ bán nguyệt có hòn non bộ và các vòi phun nước. Mùi hương hoa hồng dìu dịu phảng phất xa gần lẫn mùi hương hoa ngọc lan xao xuyến. Bước chân người lính mách bảo rằng, anh đang ở một nơi sang trọng và quý phái.
- Hôm nay, em sẽ dành cho ông một bất ngờ lớn. Kiên bảo:
- Đời tôi luôn luôn là một chuỗi bất ngờ. Thêm một bất ngờ nữa cũng thú vị đây.
Người giúp việc ra, chào lễ phép bằng tiếng Khơ Me. Kiên đáp lại cũng bằng tiếng Khơ Me làm chị ta ngạc nhiên. Sa Von kêu một cà phê đen đá. Kiên gọi một ly cà phê nâu. Dưới ánh đèn neon xanh dịu, nhạc nền dân ca Khơ Me nhẹ nhàng đầy ắp căn phòng, Sa Von có vẻ hiền từ, dịu dàng hơn lúc ban ngày làm việc ở công sở. Kiên lại bắt gặp hình ảnh gương mặt và mái tóc xoăn thân quen trong ký ức. Anh bồi hồi nhớ buổi khảo thí tháng trước với kiến thức vững chắc và khả năng biến hóa ứng xử của cô bé Sa Von. Thật thú vị. Chưa bao giờ anh gặp một thí sinh thông minh và sắc sảo như vậy.
Hôm ấy, Kiên hỏi:
- Say it your way - Hãy nói theo cách của bạn. Câu slogan này của Viettel, bạn hiểu ý nghĩa của nó như thế nào?
Cô gái Khơ Me tóc xoăn ngước đôi mắt bồ câu đưa một ánh nhìn đối thoại chứ không phải trả lời:
- Thưa ông! Em nghĩ, Người Viettel muốn nói với khách hàng là: Viettel đã, đang và sẽ luôn luôn quan tâm, lắng nghe và nỗ lực đáp ứng làm thỏa mãn mọi khát vọng riêng biệt, nhu cầu giao tiếp thông tin liên lạc của mỗi người. Chọn Say it your way, Người Viettel muốn khẳng định sự quan tâm, lắng nghe, thấu hiểu của lãnh đạo đối với từng cá nhân trong ngôi nhà chung Viettel. Thông điệp khuyến khích mọi người phát triển bản sắc cá nhân và ủng hộ mỗi cá thể sáng tạo để làm phong phú tư tưởng và hành động của Viettel... Thưa ông! Em muốn làm một người khác biệt trong ngôi nhà chung Viettel của các ông. Vì chính các ông tôn trọng, tạo điều kiện cho mỗi cá nhân được nghĩ, được sống, được yêu, được nói theo cách của riêng mình để sáng tạo và hành động là một trong những nguyên nhân mà em thi tuyển vào Viettel.
Kiên lại hỏi:
- Sa Von. Còn nguyên nhân nào nữa? Dù không trả lời câu hỏi này, bạn vẫn chắc chắn trúng tuyển hàng đầu vào Viettel.
- Chuyện riêng tư của gia đình. Xin ông hãy hiểu: Chính cái nguyên nhân không nói thành lời ấy là động lực lớn nhất làm em bỏ công ty cũ đến với Viettel Cambodia của Việt Nam các ông một cách quyết liệt.
Không phỏng vấn nữa. Chẳng có gì đáng phàn nàn, Sa Von sắc sảo, giàu hàm lượng tri thức chuyên môn, xã hội, được trình bày cô đọng với một giọng trầm ấm, vang ngân. Lúc đó, Kiên đã nghĩ: Cô gái này sẽ còn đầy bí ẩn.
Bây giờ, cô gái Khơ Me mắt bồ câu sẽ mang điều bất ngờ lớn nào đến với Kiên nữa đây? Kiên đưa mắt nhìn quanh căn phòng khách khá rộng. Một cây chuối lùn nở hoa đỏ chói chang ở góc nhà. Một bình cổ đất nung màu đỏ nâu. Một bức sơn dầu phong cảnh đền tháp Angkor hùng vĩ. Và một bức ảnh nhiều người đen trắng to bằng nửa cái cánh cửa. Ôi trời ơi! Có lẽ nào mình đang ngự trên bức tường kia?
Kiên bật dậy. Đây rồi! Là Kiên, là Rêu, Dên, Sa Ly, và Chương. Bức ảnh đen trắng chụp từ dạo bọn Kiên ở Tổ công tác của Sư đoàn bộ ngày xưa... Kiên đưa bàn tay lóng ngóng đặt lên vai, rờ rẫm từng gương mặt, rồi gục đầu vào bức ảnh. Kiên lặng người...
- Đó là nguyên nhân lớn nhất để cháu bỏ công ty cũ về làm ở Công ty Viettel Cambodia. Mẹ con cháu bao nhiêu năm nay đi tìm hai người đàn ông trong ảnh.
Kiên buông một tiếng thở dài:
- Và mẹ con cháu đã từng thất vọng?
- Vâng! Thất vọng rồi lại hy vọng, dù hy vọng rất mong manh.
- Mẹ cháu đã kể những gì?
- Cha cháu hy sinh mà không biết mặt con. Mẹ ít nhắc lại vì mỗi lần kể là một lần đau lòng. Mẹ khóc. Đội quy tập mộ liệt sĩ từ Việt Nam sang tìm kiếm cất bốc, nhận ra hài cốt cha cháu dưới hố chôn bởi trùng điệp những sợi dây thông tin hữu tuyến quấn quanh. Người ta đưa hài cốt cha cháu về quê hương Việt Nam. Mẹ theo đưa tiễn cha về tận cửa khẩu Mộc Bài. Về nhà, mẹ nằm bệt, âm thầm khóc. Cháu thì quá nhỏ để chưa biết việc đời việc tình việc nghĩa. Ba ngày sau, mẹ dậy trở lại hố cải táng. Mẹ cháu đào lại hố chôn, lặng lẽ nhặt nhạnh những sợi dây thông tin hữu tuyến lấm đất ấy mang về chôn ở vườn nhà. Mẹ giữ kỷ vật đau thương linh thiêng trong lòng đất...
Kiên lặng im. Có một vùng ký ức thời loạn mênh mông trước mặt anh. Kiên hình dung ra hình ảnh thiếu phụ Khơ Me trong dáng chiều tà hoang vắng ngồi khóc bên đống dây thông tin hữu tuyến dính bùn đất. Những con chim kiếm ăn xa đập cánh xập xệ tìm về nơi tổ ấm...
“Thực ra, lúc đầu mẹ cháu rất ngại đặt cái cột trạm phát sóng di động BTS ở trong vườn nhà mình. Mẹ bảo: Cứ mỗi lần nhìn thấy cái cột ấy, mẹ sẽ nhớ lại chuyện ngày xưa. Sau đó, nghĩ lại, mẹ bảo: Mẹ đang ở rất xa, bọn con ở nhà không biết lại đào phải nơi chôn đống dây thông tin hữu tuyến ấy. Mẹ cần có thêm thời gian để nghĩ về việc này...”.
Sáng, Kiên phải ra phi trường Pochentong để về Việt Nam. Anh không còn thời gian để chờ Sa Ly đáp máy bay từ Paris về Phnompenh. Đêm hôm ấy, anh chìm đắm trong một giấc mơ huyền ảo.
Sa Von và anh ngồi ở quán café Bến xưa. Đèn màu hồng lung linh sáng. Cái lầu vọng nguyệt nhô ra mặt nước sông Tonle Sap. Trăng đổ tràn ánh bạc. Kiên thấy lòng mình bâng khuâng, cảm giác gần gũi, ấm cúng đầy ắp. Sa Von vẫn cái giọng tinh nghịch theo lối xưng hô phương Tây:
- Sáng mai, ông về Việt Nam. Em muốn dành cho ông một bất ngờ cuối cùng.
Lại bất ngờ! Kiên cảm thấy thật thú vị.
- Ông hãy nhìn kìa...
Kiên nhìn ra cửa theo tay Sa Von chỉ. Một thiếu phụ mặc xà rông màu lửa, áo trắng thêu vài họa tiết nơi ngực trái, khoan thai bước vào quán. Kiên nhấp nhổm và đứng phắt dậy, bàng hoàng.
Thiếu phụ cũng quá đỗi bất ngờ, ngạc nhiên khi nhìn thấy Kiên. Chị dừng bước, hai chân bủn rủn khuỵu xuống. Sa Von nhào ra đỡ và dìu thiếu phụ đến bên bàn. Không thể tin ở mắt mình, Kiên thảng thốt:
- Sa Ly...y? Có phải Sa Ly không?
Thiếu phụ nức nở:
- Kiên. Anh Ki...ên.
Hai bàn tay nắm chặt hai bàn tay. Rồi thiếu phụ nhào đến, gục đầu vào bờ vai xưa cũ của Kiên như ngày xưa thẫn thờ thất vọng nhìn xe ô-tô chở Chương về đơn vị trong bụi cuốn mù. Da diết quá! Kiên cảm thấy tim đang đập thình thình. Cuộc gặp gỡ bất ngờ không hẹn trước sau mấy chục năm. Thời gian làm cho nàng đã đi vào mùa thu cuộc đời, nhưng vẻ đẹp ngày xưa thì vẫn còn lưu lại không hề mất đi.
- Thưa ông! Tối nay, xin ông nán lại ngồi với mẹ tôi. Và xin nhường không gian này cho mẹ và ông.
Sa Von ý nhị chào rồi quay bước. Sa Von cầm khăn mùi xoa chấm nốt giọt nước mắt cuối cùng, nàng cười.
- Con bé này đã làm tất cả mọi điều cho mẹ vui vẻ. - Giọng nàng chậm rãi, bâng khuâng - Lâu quá rồi anh Kiên nhỉ. Anh còn nhớ cái bến tắm ngày xưa?
- Vật đổi sao rời. Anh không nhận ra.
- Cũng phải thôi, hơn hai mươi năm rồi còn gì nữa. Chúng ta đang ngồi bên cái Bến xưa đấy, Kiên ạ.
Bến xưa? Cái bến nước ngày xưa lại vang vọng trong lòng Kiên, nhưng không phải tưởng tượng ra hình ảnh Sa Ly nữa. Nàng đang ngồi trước mắt anh, bằng thân hình eo thắt mềm mại, bằng mùi hương da thịt thật sự. Lúc này, quán vắng, dường như chỉ có hai người. Lòng Kiên nôn nao một nỗi vui buồn khó tả. Ký ức ngủ yên lại một lần thức giấc. Những hình ảnh mờ ảo cứ rõ nét dần và như hiện ra ngay trước mặt anh...
Tỉnh dậy, và trên đường ra phi trường Pochentong bay về nước, Kiên cứ tiếc hoài một giấc mơ.
Bên Dòng Tonle Sap Bên Dòng Tonle Sap - Sương Nguyệt Minh Bên Dòng Tonle Sap