To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hứ năm hôm ấy lại là một ngày giá lạnh và đầy sương. Pip đang nửa mê nửa tỉnh khi mẹ nó rời nhà đi thành phố. Ophélie có cuộc họp nhóm vào ngày hôm đó và phải vào thành phố trước 9 giờ sáng. Amy làm điểm tâm cho Pip, sau đó cô ta lại nhận điện thoại như mọi khi còn Pip thì xem phim hoạt hình. Đã gần đến giờ ăn trưa, cô bé quyết định ra bãi biển, nó đã muốn đi ngay từ sáng nhưng sợ rằng lúc ấy quá sớm, không thể gặp Matt. Cô bé nghĩ Matthew sẽ ở đó vào buổi trưa.
“Em đi đâu vậy?”, Amy hỏi một cách đầy trách nhiệm khi thấy Pip ra ngoài. Pip quay lại nhìn Amy một cách ngây thơ.
“Em ra bãi biển dạo cùng với con Mousse”. “Em có muốn chị đi cùng không?”.
“Không cần đâu. Em đi một mình được mà. Cám ơn chị!”. Khi nghe Pip nói thế, Amy lại tiếp tục gọi điện thoại. Cô nghĩ là mình đã làm tròn nhiệm vụ mà Ophélie giao cho. Sau đó Pip và chú chó lại đi ra bãi biển.
Cô bé chạy thật nhanh. Cuối cùng, nó cũng thấy người họa sĩ. Matt vẫn ngồi ở chỗ cũ, với giá vẽ và bộ dụng cụ.
Anh nghe tiếng con Mousse sủa từ xa và quay đầu lại. Anh đã khá nhớ cô bé và cảm thấy thoải mái khi thấy nó tươi cười nhìn mình.
“Chào chú!”. Cô bé nói như thể gặp lại người bạn cũ. “Chào cháu! Cháu và con Mousse thế nào rồi?”. “Khỏe chú ạ. Lẽ ra cháu đã đến từ sớm, nhưng sợ chú không đến sớm”.
“Chú đến đây từ lúc 10 giờ”. Cũng như Pip, anh sợ nếu đến sớm sẽ không gặp chúng. Anh mong muốn gặp lại cô bé biết chừng nào, vì cả hai hứa sẽ gặp nhau vào ngày hôm nay. Cuối cùng thì họ đã gặp nhau trong niềm vui sướng.
“Chú vẽ thêm một chiếc thuyền khác nữa đi. Cháu rất thích nó. Nó đẹp lắm”. Pip khen ngợi và xem xét bức tranh một cách kỹ lưỡng. Đó là một chiếc thuyền câu màu đỏ, được vẽ từ xa trong khung cảnh hoàng hôn. Cô bé thích bức tranh và Matthew cảm thấy vui vì điều đó. “Sao chú tưởng tượng ra hay vậy?”. Cô bé hỏi một cách ngưỡng mộ. Trong khi đó con Mousse đã biến mất trên những cồn cát.
Anh nhìn Pip một cách trìu mến: “Chú từng thấy rất nhiều thuyền”. Cô bé rất quý Matt, lúc nào nó cũng xem Matt như một người bạn. “Chú có một chiếc thuyền nhỏ. Khi nào rảnh, chú sẽ dẫn cháu đi xem”. Đó là chiếc thuyền gỗ nhỏ và cũ, nhưng anh rất vui vì có nó. Anh có thể lái thuyền bất cứ khi nào muốn. Anh thích lái thuyền từ khi còn là một đứa bé bằng tuổi Pip. “Hôm qua cháu làm gì thế?”. Anh thích nghe chuyện về cô bé. Thực tế anh rất muốn vẽ cô bé, nhưng cũng muốn nói chuyện với nó. Đây quả là điều hiếm khi xảy ra.
“Mẹ đỡ đầu của cháu đến thăm cháu cùng với con cô ấy. Đứa bé được ba tháng tuổi. Tên nó là William. Nó thật sự đáng yêu. Cô ấy cho cháu bế em bé. Bé William cười rất nhiều, nhưng nó không có cha”.
“Tệ thật...” Matthew nói một cách thận trọng. “Sao lại không có cha?”.
“Cô ấy không kết hôn. Cô ấy có em bé từ một ngân hàng gì đó. Cháu cũng không biết nữa. Nghe có vẻ phức tạp quá. Mẹ cháu nói việc đó không quan trọng. Nó chỉ cần có mẹ là được. Thế thôi”.
Anh cảm thấy thú vị về những chuyện cô bé kể. Anh vẫn tin vào những cuộc hôn nhân truyền thống: Đứa trẻ sinh ra có cả cha lẫn mẹ. Sau đó anh lại tò mò không biết chuyện gì xảy ra với cha của Pip. Nhận thấy hình như cô bé không sống cùng cha, nhưng anh không dám hỏi. Anh không muốn làm cô bé nổi giận. Tình bạn của họ đang tiến triển tốt đẹp, anh muốn nó diễn ra một cách tự nhiên.
Anh nhìn cô bé rồi hỏi: “Hôm nay cháu muốn vẽ không?”. Trông Pip như một người tí hon đang nhìn bãi biển, cô bé khá mảnh mai, không mang giày, để lộ đôi chân trần trên cát.
Cô bé đáp lại một cách lễ phép: “Vâng! Cháu rất thích”. Matthew bắt đầu lấy giấy và bút chì cho cô bé.
Anh nói: “Hôm nay cháu sẽ vẽ gì? Vẽ con Mousse nữa chăng? Hiện giờ cháu đã biết cách vẽ chân sau của nó rồi, vẽ lại sẽ dễ dàng hơn”.
Lúc này, cô bé đang nhìn về phía bức tranh của anh. Nó nói: “Chú có nghĩ cháu có thể vẽ được chiếc thuyền không?”.
“Sao lại không? Cháu có muốn vẽ chiếc thuyền giống như cái chú đang vẽ không? Hay cháu muốn vẽ một chiếc thuyền buồm? Chú có thể phác họa cho cháu một chiếc nếu cháu muốn”.
“Nếu được, cháu muốn vẽ chiếc thuyền chú đang vẽ”. Cô bé không muốn làm phiền Matthew. Đó cũng chính là tính cách của nó. Cô bé luôn thận trọng khi làm việc và không muốn gây ra rắc rối. Cô bé cũng luôn thận trọng khi nói chuyện với cha mình. Với cô bé, người cha không bao giờ nổi giận như khi với Chad. Dù họ cùng nhau sống cùng một nhà nhưng ông cũng không quan tâm nhiều đến cô bé. Ông chỉ biết đến văn phòng, về nhà trễ và thường đi du lịch. Thậm chí ông đã mua một chiếc máy bay riêng cho mình. Ông từng mang cô bé theo vài lần và cũng cho nó mang theo con chó lên máy bay nữa. Con Mousse luôn ngoan ngoãn nghe lời chủ.
Matthew hỏi: “Từ đây cháu có thể thấy được bức tranh không?”. Cô bé gật đầu. Anh có mang theo một miếng bánh mì sandwich nhưng không mở bọc. Ngày hôm đó, anh quyết định ăn trưa trên bãi biển và muốn cô bé ăn cùng. Anh không muốn để cô bé chờ đợi. Anh đã mời Pip một nửa miếng bánh. “Cháu đói không?”.
“Cảm ơn chú Bowles. Cháu không ăn. Từ đây cháu có thể thấy rõ bức tranh”.
“Thế chú ăn nhé!”. Anh nhìn cô bé rồi mỉm cười. “Cháu ăn trưa chưa?”, anh hỏi.
“Chưa ạ! Cháu không đói. Cảm ơn chú!”. Sau khi đã phác họa xong hình vẽ, cô bé đưa cho Matthew xem và anh vô cùng ngạc nhiên. Cô bé vừa trò chuyện vừa chăm chú nhìn vào bức tranh của mình.
“Mẹ cháu không bao giờ ăn trưa. Gia đình cháu cũng ít khi ăn trưa. Chính vì thế mà mẹ cháu càng lúc càng gầy”. Rõ ràng là Pip đang lo lắng cho mẹ mình. Matt vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao vậy? Mẹ cháu bị bệnh à?”.
“Không! Mẹ cháu chỉ buồn thôi”. Sau đó họ tiếp tục vẽ và Matt cũng không hỏi gì thêm. Anh cho rằng cô bé sẽ nói cho mình nghe nhiều hơn về nó, nếu nó muốn. Anh không muốn ép nó nói. Tình bạn của họ thật thoải mái, hệt như con thuyền trôi trên sông. Anh cảm thấy như mình đã biết cô bé từ lâu lắm rồi.
Cuối cùng anh quyết định hỏi cô bé: “Thế cháu cũng buồn à?”. Cô bé im lặng rồi gật đầu. Nó vẫn không rời mắt khỏi bản vẽ. Lúc này anh không hỏi nó vì sao, nhưng anh có thể cảm nhận được nỗi đau quanh cô bé. Lúc ấy anh muốn vuốt tóc hay nắm chặt tay nó, nhưng anh không làm thế, anh không muốn nó sợ. “Giờ cháu thấy sao rồi?”. Dường như đây là câu hỏi khá dễ trả lời.
“Cháu thấy đỡ hơn rồi. Đây là bãi biển đẹp. Cháu nghĩ mẹ cháu cũng cảm thấy thoải mái hơn khi đến đây”. “Chú vui khi nghe cháu nói thế. Có lẽ mẹ cháu sẽ sớm ăn trưa trở lại thôi”.
“Mẹ đỡ đầu của cháu cũng nói thế. Cô ấy cũng rất lo lắng cho mẹ cháu”.
Matt hỏi: “Cháu có anh chị em gì không Pip?”. Matt nghĩ đây là câu hỏi không gây khó khăn gì cho Pip. Pip nhìn Matt lần nữa. Cái nhìn của cô bé trông thật buồn, nó làm lay động tâm hồn anh.
Cô bé trả lời một cách lúng túng: “Cháu... có...”. Dường như cô bé không nói nên lời, nó tiếp tục nhìn Matt với ánh mắt buồn bã. “Không... Ý cháu là... À, thật khó nói. Tên anh trai cháu là Chad. Anh ấy đã 15 tuổi. À... anh ấy... anh ấy gặp tai nạn vào tháng 10 năm ngoái...”. Chúa ơi! Matt thật giận mình vì đã hỏi như thế. Giờ đây anh đã hiểu vì sao mẹ Pip buồn bã và không muốn ăn. Anh không nghĩ sự việc lại như thế. Không có gì tệ hơn là mất một đứa con.
“Chú xin lỗi, Pip...”. Anh không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi.
“Không sao ạ. Anh ấy rất thông minh, hệt như cha cháu”. Và những gì cô bé nói tiếp theo đã giải thích tất cả câu chuyện buồn. “Máy bay của cha cháu bị rơi và cả hai... cả hai đã mất trong vụ tai nạn đó. Nó bị nổ”. Cô bé nói như bị nghẹn ở cổ họng. Nhưng dường như cô bé cảm thấy thoải mái hơn khi nói ra điều đó. Cô bé muốn Matt biết.
Matt nhìn cô bé rồi nói: “Đó quả là sự mất mát kinh khủng với cháu, Pip à. Chú vô cùng xin lỗi, nhưng mẹ cháu đã may mắn khi có cháu”.
Pip nói một cách trầm tư: “Cháu nghĩ thế. Mẹ cháu vô cùng đau buồn. Bà ấy đã nhốt mình trong phòng trong một thời gian dài”. Lúc này Pip tự hỏi có phải mẹ buồn hơn vì người chết là Chad chứ không phải là nó. Không ai có thể biết được, nhưng câu hỏi ấy đã xuất hiện trong tâm trí cô bé. Nó đã khá thân thiết với Chad. Nhưng giờ đây mọi thứ đã tan vỡ, vì anh trai nó đã ra đi mà không quay trở lại.
“Chú cũng từng như thế”. Sự mất mát của Matt gần như đánh bại anh. Nhưng chuyện của anh không giống thế. Chuyện của anh khá bình thường, như bao gia đình khác.
Mất chồng và con trai là một tổn thương lớn đối với một người phụ nữ. Anh có thể tưởng tượng ra cảm giác của Pip như thế nào, đặc biệt là khi mẹ nó đau buồn và sống xa lánh mọi người. Anh cũng nhận ra Pip cũng như thế qua những gì nó nói.
“Mẹ cháu đã họp nhóm ở thành phố để nói về chuyện ấy. Nhưng cháu không chắc là nó có giúp ích gì cho bà ấy không. Bà nói với mọi người là mình rất buồn”. Tâm trạng của mẹ Pip cũng tương tự như tâm trạng của Matt. Anh khá buồn, nhưng nhận ra đó là những gì mà mẹ Pip có thể làm. Tuy nhiên, việc nói ra tâm sự của mình khi họp nhóm chỉ giúp cho Ophélie vơi buồn phần nào thôi. Thực tế những nhóm người ấy không giúp được gì cho cô cả.
“Cha cháu là một nhà phát minh. Ông đã chế tạo ra cái gì đó bằng năng lượng. Cháu không biết đó là gì, nhưng thực tế ông là một thiên tài. Gia đình cháu trước đây rất nghèo, nhưng khi cháu lên 6 tuổi thì gia đình đã khá hơn. Gia đình cháu chuyển sang sống ở ngôi nhà lớn hơn và cha cháu đã mua một chiếc máy bay riêng”. Câu nói của Pip dường như tóm tắt tất cả mọi chuyện của gia đình, nhưng nó không đủ để Matt biết cha cô bé làm nghề gì. Tuy nhiên nó cũng quá đủ cho Matt hiểu. “Chad thực sự thông minh như cha cháu. Còn cháu giống mẹ hơn”.
“Ý cháu là sao?”. Matt dường như phản đối những gì Pip nói. Cô bé là một đứa trẻ thông minh và duyên dáng. “Pip à, cháu cũng thông minh vậy. Rất thông minh nữa là đằng khác. Cha mẹ cháu đều là những người thông minh và tất nhiên cháu cũng thế”. Lời nói của Matt như thể đẩy cô bé tự hào đứng cạnh anh trai mình. Cũng có thể đó là một niềm tin vô lý, hay chỉ là câu nói anh có thể nói ra để an ủi cô bé. Rõ ràng là nó chỉ đứng thứ hai mà thôi.
Cô bé nói tiếp: “Cha và anh trai cháu từng cãi nhau rất kịch liệt”. Cô bé dường như muốn nói thật nhiều với Matt vì nếu về nhà cô bé sẽ không biết nói chuyện với ai. Mẹ nó lúc nào cũng buồn bã, ngoại trừ khi mẹ đỡ đầu của nó đến thăm gia đình nó cùng với em bé. “Chad nói anh ấy ghét cha. Nhưng thực tế không phải vậy. Anh ấy chỉ nói thế khi không thể chịu nổi sự khó tính của cha mà thôi”.
Dù không biết sự tình như thế nào, nhưng Matt vẫn mỉm cười: “Đây cũng là hành động khá bình thường với một cậu bé 15 tuổi thôi”. Đã sáu năm rồi, anh chưa gặp lại con trai mình. Lần cuối cùng anh gặp Robert là khi cậu bé 12 tuổi còn Vanessa mới lên 10.
“Chú có con không?”, Pip hỏi như thể cô bé đọc được suy nghĩ của Matt. Thật khó để Matt giải thích. “Có. Vanessa và Robert. Một đứa 16 và đứa kia 18. Cả hai đều sống ở New Zealand”. Chúng từng sống ở đây hơn chín năm. Nói đến đây, Matt ngừng lại. Cuối cùng cả ba mẹ con đã rời bỏ nơi đây.
Pip ngạc nhiên: “Ở đâu?”. Cô bé chưa bao giờ nghe đến vùng đất New Zealand. Có lẽ nó đã nghe một lần, nhưng nó không biết đó là nơi nào. Cô bé nghĩ, có lẽ nó ở châu Phi hay ở đâu đó. Tuy nhiên nó không muốn làm Matt hiểu nhầm là nó không quan tâm đến những gì anh nói.
“Nơi đó cách đây rất xa. Đi máy bay phải mất đến 12 giờ. Họ sống ở một nơi gọi là Auckland. Chú nghĩ họ đang sống hạnh phúc ở đó”. Vâng, có lẽ họ hạnh phúc hơn Matt vì anh đang sống cô độc ở nơi này và chịu đựng nỗi thương nhớ gia đình.
“Chắc chú buồn lắm vì họ ở cách đây quá xa. Chắc chú nhớ họ lắm. Cháu cũng rất nhớ cha và anh Chad”. Cô bé nói mà mắt rưng rưng lệ. Cả hai đã chia sẻ nỗi buồn của mình vào trưa hôm đó và cả hai cũng không vẽ gì trong một giờ.
Cô bé không hỏi là bao lâu Matt mới gặp họ, vì nó cảm thấy Matt thật đáng thương. Gia đình Matt đang ở cách đây quá xa.
“Chú cũng rất nhớ họ”. Sau đó anh bắt đầu lấy dụng cụ ra rồi đến ngồi cạnh cô bé. Cô bé với đôi chân trần trên cát ngước lên nhìn Matt, rồi cười một cách buồn bã.
Cô bé tò mò về hai đứa con của Matt hệt như anh muốn biết về gia đình cô bé. “Họ trông như thế nào hả chú?”. Đây là một câu hỏi thú vị.
“Robert có mái tóc đen, mắt đen hệt như chú. Còn Vanessa có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, to tròn. Cô bé giống hệt mẹ nó. Gia đình cháu có ai có mái tóc đỏ hung như cháu không?”.
Pip lắc đầu và cười ngượng: “Cha cháu có mái tóc đen như chú vậy, nhưng mắt cha cháu màu xanh. Anh Chad giống hệt cha cháu. Mẹ cháu có mái tóc vàng. Anh trai cháu thường gọi cháu là củ cà rốt gầy nhom, vì chân cháu quá nhỏ và tóc cháu lại có màu đỏ”.
Matt nhìn lên mái tóc đỏ hung và xoăn của Pip: “Anh cháu vui tính thật. Nhưng với chú, cháu không giống củ cà rốt gầy nhom tí nào”.
Cô bé nói một cách tự hào: “Vâng, dĩ nhiên rồi!”. Giờ đây cô bé có vẻ thích cái tên đó vì nó làm cô bé nhớ Chad. Thậm chí cô bé nhớ cả lúc anh nó nổi giận và những lời mà Chad trêu nó, cho đến khi anh nó ra đi mà không trở lại. Nỗi nhớ nhung này hệt như của mẹ nó. Thường thì mọi người luôn nhớ đến những người đã khuất.
“Hôm nay chúng ta vẽ chứ?” Matt hỏi và quyết định chia sẻ niềm tin của mình qua những bức tranh.
Cô bé có vẻ bớt căng thẳng khi nghe Matt kể chuyện về gia đình anh. Cô bé cũng muốn kể nhiều về gia đình nó, nhưng chuyện đó chỉ làm nó buồn thêm mà thôi.
“Vâng cháu sẽ vẽ”. Sau đó cô bé lấy giấy vẽ, còn Matt đi lấy dụng cụ. Họ đã ngồi đó vẽ và trò chuyện tiếp hai giờ nữa. Họ cảm thấy thoải mái khi ngồi gần nhau, đặc biệt là khi đã biết nhiều về chuyện gia đình của nhau. Một trong số đó là thông tin khá quan trọng.
Cô bé ngồi xuống và vẽ tranh của mình. Còn Matt tiếp tục với bức tranh đang vẽ dở. Mây đã tan và mặt trời ló dạng xua tan bầu không khí ảm đạm. Bầu trời trở nên trong xanh và tuyệt đẹp. Họ ngồi đó cho đến 5 giờ chiều thì cả hai đều nhận ra đã ở bãi biển quá lâu và đến lúc phải về. Thời gian họ ở bên nhau đã trôi qua. Pip nhìn Matt với vẻ lo lắng khi anh nói đã hơn 5 giờ chiều.
Matt nhìn Pip và hỏi một cách quan tâm: “Mẹ cháu về ngay bây giờ à?”. Anh không muốn cô bé gặp rắc rối. Anh rất vui khi được nói chuyện cùng cô bé, hi vọng mình có thể giúp được gì cho nó.
“Cháu phải về đây! Mẹ cháu sẽ phát điên lên mất”. “Vậy thì đáng lo thật!”, Matt nói với vẻ lo lắng. Anh tự hỏi không biết mình có nên về cùng cô bé để giải thích cho mẹ nó hiểu hay không. Cũng có thể anh sẽ làm cho mọi chuyện tệ hơn khi cô bé về nhà cùng với người đàn ông lạ. Anh nhìn bức tranh mà cô bé đã vẽ. Nó thật ấn tượng. “Tuyệt thật đấy Pip! Cháu vẽ giỏi lắm. Bây giờ chúng ta về nhà nào. Hẹn gặp cháu sau nhé!”.
“Có lẽ ngày mai cháu lại ra đây nếu mẹ cháu ngủ trưa. Chú sẽ ra đây chứ chú Matt?”.
Câu nói của cô bé thật thân quen, như thể họ là bạn cũ của nhau vậy. Nhưng cả hai đều nhận ra mình tự tin hơn vì đã chia sẻ tâm sự cho nhau. Điều này làm cho họ ngày càng thân thiết hơn.
“Chú luôn ở đây vào mỗi buổi trưa. Nhưng cháu nhớ đừng để mẹ la đấy, cô bé”.
“Không đâu ạ!”. Cô bé ngừng lại rồi mỉm cười. Như con chim nhảy trên cành cây, cô bé tung tăng trên cát, lấy bức tranh rồi vẫy tay chào Matt. Con Mousse luôn chạy bên cạnh cô bé và cả hai chạy nhanh về nhà. Trong phút chốc, chúng đã đi khá xa. Cô bé quay lại và vẫy tay chào Matt một lần nữa. Matt vẫn đứng đó nhìn cô bé hồi lâu, cho đến khi bóng cô mất hút. Từ xa anh vẫn nhìn thấy con chó chạy tới chạy lui bên cạnh cô bé.
Pip thở hổn hển khi về nhà không một lần nghỉ. Mẹ nó vẫn ngồi trên sàn nhà đọc sách, không thấy Amy đâu. Ophélie chau mày nhìn lên.
“Amy nói con ra bãi biển. Mẹ không thấy con ở đâu cả. Con đi đâu vậy? Tìm bạn à?”. Ophélie không tỏ ra giận dữ với cô bé, nhưng cô rất quan tâm đến nó. Cô đã im lặng trong thời gian dài. Cô không muốn cô bé đến nhà người lạ và Pip cũng biết điều đó. Pip cũng biết, trước đây bà còn lo lắng hơn là bây giờ nữa.
Cô bé bắt đầu nói, tay chỉ về phía nó vừa đến: “Con đã đi xuống đó. Con đã vẽ chiếc thuyền. Nhưng con không biết mấy giờ. Con xin lỗi mẹ!”.
“Con đừng đến đó nữa. Mẹ không muốn con đi lang thang ở đó. Mẹ không muốn con đến gần bãi biển đó. Con không biết được những người ở đó như thế nào đâu, phải không?”. Cô bé muốn kể cho mẹ nghe về những người ở đó, đặc biệt là Matt. Nhưng nó sợ khi kể cho mẹ nghe về người bạn mới của mình. Cô bé cảm thấy mẹ sẽ không hiểu sự việc và cô bé đã đúng. “Lần tới con hãy chơi gần đây thôi nhé?!”. Ophélie nhận ra rằng cô bé đã đi phiêu lưu đâu đó. Dù gì đi nữa, Ophélie cũng quan tâm đến con gái. Cô không yêu cầu cô bé cho xem bức tranh khi Pip về phòng. Cô bé đặt bức tranh lên bàn. Nó nhớ lại cuộc trò chuyện với Matt. Thực tế, Matt và nó là hai người xa lạ, nhưng không hiểu vì sao nó vẫn cảm thấy giữa nó và Matt có một mối quan hệ nào đó rất đặc biệt.
“Hôm nay mẹ thấy sao?” Pip hỏi mẹ khi cô bé quay trở ra. Tuy nhiên nó có thể biết được mẹ mình như thế nào. Ophélie trông khá mệt mỏi. Cô thường mệt mỏi sau khi họp nhóm xong. “Ổn cả con à!”.
Cô từng là luật sư, được thừa hưởng tài sản của Ted, nhưng họ vẫn phải đóng vài thứ thuế và tiền bảo hiểm. Có lẽ chuyện đó đã lâu lắm rồi. Ted đã ra đi để lại một tài sản khổng lồ, nhưng Ophélie không cần tiền. Một ngày nào đó, số tài sản ấy sẽ là của Pip. Ophélie không bao giờ phung phí tiền của Ted. Thực tế cô cảm thấy hạnh phúc hơn khi gia đình còn nghèo túng. Sự thành công của Ted đã mang lại cho anh những cơn đau đầu và sự căng thẳng mà trước đây anh chưa hề gặp phải.
Đó là chưa kể đến việc những chuyến công tác và du lịch bằng máy bay riêng mà chuyến đi cuối đã làm cho anh và Chad ra đi mãi mãi.
Ophélie đã mất hàng giờ để đấu tranh với nỗi đau trong quá khứ. Chính vụ tai nạn ấy đã làm thay đổi cuộc đời cô. Cô luôn cảm thấy lương tâm mình cắn rứt. Có lẽ Chad sẽ không chết nếu cô không ép Ted cho Chad đi cùng. Lúc ấy Ted có cuộc họp ở Los Angeles và chỉ muốn đi một mình. Tuy nhiên Ophélie nghĩ rằng, nếu có Chad đi cùng Ted sẽ không cô độc. Hai cha con sẽ cùng đi và trò chuyện với nhau. Hơn thế nữa, Chad lại là một đứa trẻ thông minh. Tuy nhiên sự việc xảy ra không như cô nghĩ, cả hai đều đã chết trong chuyến đi ấy. Ophélie cho rằng lỗi là do mình và cô không ngừng dằn vặt bản thân. Chad chỉ yêu cầu cha mẹ quan tâm đến mình nhiều hơn. Ophélie cũng từng muốn dành những buổi chiều bên cạnh Pip. Với thời gian bên cạnh và chăm lo cho con cái như thế, cô không còn thời gian cho bản thân mình. Hiện tại đây là cơ hội duy nhất để hai mẹ con bên nhau. Bây giờ họ đã có thời gian. Cuộc đời, gia đình và niềm hạnh phúc của họ đã bị tiêu tan. Ted đã ra đi để lại cho Ophélie một nỗi đau khôn nguôi. Cô đã từng nói mình sẽ dành cả đời cho Ted và Chad.
Giữa cô và Ted từng có khoảng thời gian không êm ấm, nhưng tình yêu của cô dành cho Ted không thay đổi. Giờ đây mọi chuyện đã hết. Ted với sự thông minh, vụng về và quyến rũ đã biến mất khỏi cuộc đời Ophélie. Vào mỗi đêm, cô dường như thức trắng để nhớ lại cuộc đời mình.
Cô đã cố nhớ lại những khoảng thời gian tốt đẹp và quên đi những điều tồi tệ trong quá khứ. Cô đã làm thế một cách thận trọng và cuối cùng những gì còn lại trong cô là ký ức về tình yêu sâu đậm với người đàn ông đó, cho dù anh có gây ra lỗi lầm gì đi chăng nữa. Cô yêu anh, vô điều kiện và những sai lầm của anh đã không là vấn đề gì nữa.
Họ đã giải quyết vấn đề ăn tối với món sandwich, dù Pip đã ăn nó cả ngày. Sự im lặng đáng sợ đang bao trùm lên ngôi nhà. Họ chưa bao giờ mở nhạc, chỉ nói chuyện với nhau, nhưng số câu nói cũng khá ngắn ngủi. Khi ngồi bên bàn ăn ăn món gà với sandwich, Pip luôn nghĩ đến Matt. Cô bé tự hỏi New Zealand là ở đâu và cảm thấy tiếc về việc Matt sống xa con mình. Cô bé có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Matt khó khăn như thế nào. Tuy nhiên nó lại vui khi kể cho Matt nghe về cha mình và Chad, dù không nói cho Matt nghe Chad bị bệnh như thế nào. Pip biết việc Chad bị bệnh là một bí mật mà gia đình không nói với ai và không có lý do gì để Pip phải nói cho Matt nghe chuyện đó. Chad đã mất.
Căn bệnh của Chad là một dấu ấn trong cuộc sống của cô bé, cũng như đối với tất cả thành viên trong gia đình. Sống với Chad trở thành một nỗi đau và là một sự khó khăn lớn. Chad biết cha cậu đã khó chịu như thế nào với căn bệnh tâm thần của Chad. Tuy nhiên ông lại phủ nhận và không tin việc Chad bị bệnh tâm thần. Pip cũng biết điều đó. Cô bé từng nói với cha một lần khi Chad ở bệnh viện. Nhưng ông đã quát cô bé và nói nó không biết gì cả. Nhưng thực tế cô bé biết rất rõ. Nó cũng hiểu vấn đề và biết người anh bị bệnh như thế nào. Ophélie cũng thế. Chỉ có Ted là phủ nhận tất cả.
Việc này khá quan trọng với ông. Ông không cho phép con trai bị bệnh. Dù ai hay bác sĩ có nói gì đi nữa, ông cũng cho rằng, nếu Ophélie không cư xử khác và quá khắt khe với con trai, nó sẽ không gặp vấn đề như thế. Ông luôn đổ lỗi cho Ophélie và không tin là con mình bị bệnh. Dù bằng chứng rành rành đi nữa Ted vẫn kiên quyết phủ nhận.
Ngày cuối tuần lặng lẽ trôi qua. Andrea hứa sẽ quay lại, nhưng cuối cùng cô đã không đến. Cô gọi điện thoại và nói là đứa trẻ bị cảm. Trưa chủ nhật, Pip nóng lòng muốn gặp Matt vì mẹ nó đã ngủ trưa. Sau khi chờ khoảng một giờ, cô bé bắt đầu ra bãi biển. Nó chạy thật nhanh để gặp Matt. Anh đã ngồi đó và vẽ. Lần này anh vẽ cảnh một đứa trẻ với cảnh hoàng hôn. Cô bé có mái tóc đỏ, khá nhỏ bé, mặc chiếc áo màu hồng và chiếc quần soóc trắng, ở đằng xa là một con chó màu nâu sậm.
Cô bé hỏi: “Có phải đó là cháu và con Mousse không?”. Matt không nhận ra ngay cô bé đứng bên cạnh và anh mỉm cười khi nhìn thấy nó. Anh không nghĩ cô bé sẽ đến. Nhưng rõ ràng nó đã đến gặp anh. Điều này làm anh vô cùng hạnh phúc.
Anh cười: “Có thể đấy cô bé ạ. Thật ngạc nhiên khi gặp cháu vào ngày hôm nay”.
“Mẹ cháu đang ngủ. Cháu không có gì để làm nên chạy ra đây thăm chú”.
“Chú rất vui khi gặp lại cháu. Liệu khi thức dậy mẹ cháu có lo cho cháu không?”.
Pip lắc đầu. Giờ thì Matt đã hiểu. “Mẹ cháu luôn ngủ. Cháu nghĩ mẹ cháu thích thế”. Lần này Matt không hỏi vì sao mẹ Pip buồn vì anh đã biết nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên. Làm sao cô ấy không buồn khi cùng một lúc mất cả chồng lẫn con. Tuy nhiên, Matt nhận ra vấn đề hiện tại là nỗi buồn của Ophélie làm cho Pip cô độc. Nó không biết trò chuyện cùng ai ngoài chú chó con Mousse.
Cô bé ngồi cạnh Matt và nhìn anh vẽ. Sau đó nó ra bãi biển và nhìn những con sò. Con Mousse cũng đi cùng. Matt ngừng vẽ và nhìn trong chốc lát. Anh thích nhìn cô bé. Nó thật dễ thương và không có vẻ gì lo lắng. Anh ngồi nhìn, không nhận ra có một phụ nữ đang tiến đến gần mình. Cô chỉ cách anh vài thước, gương mặt trông thật nghiêm khắc. Anh quay lại nhìn và không biết cô là ai.
Ophélie đã nhận ra mối quan hệ của họa sĩ với cô bé thông qua bức tranh mà nó mang về nhà. Cô đến gần và hỏi: “Sao anh lại nhìn con gái tôi? Và tại sao cô bé lại có trong bức tranh của anh?”. Cô đi ra bãi biển tìm Pip và xem cô bé đang làm gì. Nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy người đàn ông này như là một phần của gia đình. Ngoài ra cô cũng không nghi ngờ khi thấy đứa bé và con chó trong bức tranh của anh.
Matt lặng lẽ nói: “Cô có một đứa con gái thật đáng yêu đấy cô MacKenzie. Cô phải tự hào về điều đó”.
Đó là những gì Matt cảm nhận được. Sự gay gắt của Ophélie có lẽ làm anh khó chịu. Anh có thể cảm nhận được cô nghĩ gì và chắc là cô muốn bảo đảm anh vô hại với con gái mình. Tuy nhiên anh sợ làm thế sẽ làm cho sự nghi ngờ của Ophélie tăng thêm.
“Anh có nhận ra cô bé chỉ mới 11 tuổi?”. Mọi người có thể dễ dàng nhận ra điều ấy, vả lại trông cô bé nhỏ hơn thế. Ophélie không thể tưởng tượng người đàn ông này muốn gì ở Pip và có lúc cô nghi ngờ anh có ý định xấu xa. Tuy nhiên qua bức tranh Matt vẽ cô bé, Ophélie có thể nhận ra sự chân thành của anh. Nhưng giờ đây trong tâm trí cô lại tồn tại một cái gì đó rất khủng khiếp. Biết đâu anh là một tên bắt cóc? Tệ hơn nữa là Pip quá ngây thơ để nhận ra điều đó?
Matt nói: “Có! Cô bé đã nói cho tôi biết”.
“Vậy sao anh lại nói chuyện với nó?... Và còn vẽ hình của nó nữa?”.
Matt muốn nói với Ophélie rằng, cô bé vô cùng đơn độc. Nhưng cuối cùng anh lại không nói ra. Từ xa Pip đã trông thấy mẹ mình đang đứng nói chuyện với Matt. Cô bé chạy nhanh đến với hai tay cầm đầy vỏ sò. Cô bé nhìn vào mắt Ophélie để xem mẹ có gặp vấn đề gì không. Cuối cùng cô bé nhận ra mẹ nó không hề gặp vấn đề, nhưng Matt thì có. Mẹ nó trông vô cùng giận dữ. Còn Pip lại muốn bảo vệ Matt.
Cô bé cố làm giảm đi sự căng thẳng của mẹ và giới thiệu Matt với mẹ nó. “Mẹ à! Đây là chú Matt”.
“Matthew Bowles”. Anh nói thêm và đưa tay về phía Ophélie. Nhưng cô không bắt tay anh. Thay vào đó, Ophélie nhìn con gái với cặp mắt giận dữ. Pip biết là ánh mắt của mẹ nói lên điều gì.
Thật hiếm khi thấy Ophélie nổi giận, nhưng giờ đây mẹ nó đã thực sự giận rồi.
“Mẹ đã bảo con là không được nói chuyện với người lạ! Không bao giờ nói chuyện với người lạ. Con có hiểu không?”. Sau đó cô quay sang Matt với cái nhìn giận dữ và hét lên: “Anh hãy quên chuyện này đi. Con bé không có gì đặc biệt cả. Anh đừng nghĩ mình có thể dụ dỗ trẻ con ở bãi biển, kết bạn và sau đó là dùng thủ đoạn để làm hại chúng. Nếu anh đến gần con bé lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi sẽ làm thật đấy!”.
Matt cảm thấy như thể mình bị xúc phạm. Còn Pip giận dữ và nhanh chóng bênh vực cho Matt: “Không, mẹ ơi! Chú ấy là bạn của con mà! Con và chú ấy đã cùng nhau vẽ tranh. Chú ấy không dẫn con đi đâu cả. Con ra bãi biển là để gặp chú ấy”. Nhưng Ophélie biết rõ những gì mình đang làm. Cô biết người đàn ông này có thể khiến Pip cảm thấy thoải mái khi ở bên anh. Nhưng sau đó thì sao? Chỉ có Chúa mới biết anh ta làm gì với cô bé và dẫn nó đi đâu.
“Anh không được đến đây nữa. Anh có nghe không? Tu entends? Je t’interdis! Tôi cấm anh đấy!”. Trong cơn giận dữ, với Pip thì những gì mẹ nó nói như thể một sai lầm. Cô có vẻ có phong cách của người Pháp khi nổi giận với cả hai. Sự giận dữ của cô chen lẫn sự sợ hãi và Matt hiểu điều đó.
“Mẹ cháu nói đúng đấy Pip. Cháu không nên nói chuyện với người lạ”. Sau đó Matt quay về phía Ophélie: “Tôi xin lỗi, không muốn cô nổi giận. Tôi bảo đảm không làm hại gì cô bé cả. Chúng tôi chỉ vẽ và trò chuyện với nhau. Tôi hiểu sự quan tâm của cô dành cho cô bé. Tôi cũng có con gái, nó lớn hơn Pip”.
“Thế con anh đâu?”. Ophélie hỏi lại Matt với vẻ nghi ngờ. Cô không tin anh.
“Ở New Zealand”. Pip tiếp lời cho Matt. Nhưng việc này cũng không làm cho tình huống giảm căng thẳng. Matt có thể nhận ra Ophélie không tin anh.
“Tôi không cần biết anh là ai, hay tại sao anh lại nói chuyện với con gái của tôi. Nhưng tôi hi vọng anh hiểu giùm. Tôi nói nghiêm túc đấy. Nếu anh vẫn dụ con gái tôi ra đây lần nữa, tôi sẽ gọi chính quyền đến bắt anh đấy”.
“Cô cần phải bình tĩnh và nhận rõ trắng đen chứ?!”, Matt nói với vẻ bực mình. Trong hoàn cảnh này anh có thể nói những điều khó nghe với cô, nhưng anh không muốn làm Pip buồn vì làm mẹ nó tức giận. Ophélie không muốn mất nhiều thời gian và nhấn mạnh những gì mình đã nói với Matt lần cuối. Không ai có thể nói đỡ cho Matt, vì lúc này Ophélie vô cùng giận dữ.
Cô chỉ tay với ý bảo Pip về nhà. Còn cô bé trông thật buồn bã, lệ tuôn trào trên đôi má. Tất cả những gì Matt muốn làm là ôm cô bé vào lòng, nhưng anh không thể.
“Được rồi Pip. Chú hiểu mà”.
“Cháu xin lỗi!”. Cô bé thổn thức nói. Mẹ nó vẫn tiếp tục chỉ tay với ý bảo nó về nhà. Con Mousse có vẻ ngơ ngác. Có lẽ nó đã nhận thấy có chuyện gì đó kinh khủng đang diễn ra. Ophélie nắm tay lôi Pip về nhà trong khi Matt vẫn nhìn họ. Tim anh như đau nhói. Có lẽ tình cảm của anh dành cho cô bé cũng tăng dần theo thời gian. Anh muốn làm mẹ cô bé thức tỉnh. Anh hiểu sự quan tâm của cô, nhưng cô lại không hiểu con mình cần ai đó để trò chuyện.
Có lẽ mẹ nó đã không ăn nhiều trong chín tháng qua, nhưng cô bé thì cần, vì nó đang đói.
Sau đó Matt lấy bức tranh rồi xếp dụng cụ vào túi xách. Anh gục đầu buồn bã, rồi quay về ngôi nhà của mình. Bỏ mọi thứ xuống, năm phút sau, anh ra ngoài để lấy chiếc thuyền. Anh biết mình cần phải ra ngoài để sông nước cuốn trôi nỗi buồn trong tâm trí anh. Lái thuyền luôn giúp anh cảm thấy thoải mái.
Về phần Ophélie, cô dắt tay con về nhà. “Đó là những gì con làm khi mẹ không ở nhà à? Làm thế nào mà con gặp được ông ấy vậy?”.
Cô bé vẫn khóc: “Con chỉ xem chú ấy vẽ. Chú ấy là một người tốt. Con biết mà”.
“Con không biết gì về ông ấy cả. Đó là một người lạ. Con làm sao biết được những gì ông ấy nói có phải là sự thật hay không. Con không biết gì cả. Ông ta có bao giờ bảo con về nhà không?”. Ophélie hỏi cô bé với tâm trạng đau khổ. Cô không dám nghĩ gì hơn nữa.
“Dĩ nhiên là không. Chú ấy không giết con mà. Chú ấy đã dạy con vẽ chân sau của con Mousse. Thế thôi. Còn lúc nãy chú ấy chỉ cho con vẽ chiếc thuyền”. Ophélie lo lắng. Con gái mình vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ. Nó dễ dàng bị người đàn ông lạ cưỡng hiếp, bắt cóc hay tra tấn.
Một khi cô bé tin, ông ta có thể làm bất cứ thứ gì. Ý nghĩ ấy làm Ophélie khiếp sợ. Còn Pip chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi. Nó không biết được sự nguy hiểm đang rình rập khi kết bạn cùng với một người đàn ông lạ mà nó không hề biết gì.
Ophélie nói: “Mẹ muốn con tránh xa ông ta. Mẹ cấm con ra khỏi nhà mà không có người lớn đi cùng. Nếu con không nghe lời mẹ, chúng ta sẽ quay trở lại thành phố”.
“Mẹ đã cư xử thô lỗ với bạn của con”. Lúc này Pip bỗng trở nên giận dữ. Cô bé đã mất quá nhiều người mà nó quan tâm. Và lần này cũng thế. Matt chỉ là một người bạn mà nó biết trong suốt mùa hè.
“Ông ta không phải bạn con, mà là một người lạ. Đừng quên điều đó và đừng tỏ ra bực tức với mẹ”. Rồi họ vẫn tiếp tục về nhà, nhưng im lặng. Về đến nhà, Ophélie đưa Pip vào phòng rồi gọi điện cho Andrea. Cô dường như điên lên khi kể cho Andrea nghe câu chuyện. Andrea đã nghe toàn bộ câu chuyện rồi hỏi Ophélie như một vị luật sư đang hỏi thân chủ của mình.
“Cậu sẽ gọi cho cảnh sát chứ?”.
“Mình không biết nữa. Có nên gọi cảnh sát không? Trông hắn đáng nghi lắm. Hắn rất lịch sự, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là người đàng hoàng. Có thể hắn là một kẻ sát nhân điên cuồng. Mình có thể làm gì để chống lại hắn ta đây?”.
“Cậu không có lý do gì để làm thế. Hắn không đe dọa, gạ gẫm hay bảo cô bé đến đâu đó chứ?”.
“Con bé nói hắn không làm thế. Nhưng có thể hắn đã lên kế hoạch sẵn rồi sau đó sẽ thực hiện những chuyện gì đó khủng khiếp thì sao?”. Ophélie không tin Matt vô tội. Những gì Pip nói đỡ cho Matt chỉ làm Ophélie càng cảm thấy anh nguy hiểm hơn mà thôi. Sao anh lại kết bạn với một đứa trẻ chứ?
Andrea suy nghĩ rồi nói: “Mình hi vọng là không. Điều gì làm cậu nghĩ anh ta có tội chứ? Matt có giống người lập dị không?”.
“Người lập dị à? Không... Trông hắn rất bình thường. Hắn nói hắn cũng có con. Nhưng có thể hắn nói dối”. Ophélie vẫn cho rằng Matt là kẻ dụ dỗ trẻ em.
“Có lẽ anh ta là một người khá thân thiện?”.
“Hắn thân thiện với trẻ con mà không có ý đồ gì sao? Đặc biệt là với đứa bé gái? Con bé quá ngây thơ, vì thế hắn mới dụ dỗ được”.
“Có thể cậu đúng. Nhưng cũng có thể anh ta không phải là kẻ xấu. Anh ta đáng yêu chứ?”. Andrea cười khúc khích, còn Ophélie bắt đầu nổi giận.
“Cậu thật là!...”
“Quan trọng hơn nữa là anh ta có đeo nhẫn cưới không? Có lẽ Matt vẫn còn độc thân?”.
“Mình không muốn nghe chuyện này. Matt nói muốn làm bạn với con gái mình. Nhưng anh ta lớn tuổi hơn cô bé bốn lần và có rảnh đâu mà kết bạn với nó? Nếu là một người đứng đắn, Matt nên biết rõ chuyện này, đặc biệt là nếu anh ta đã có con. Matt sẽ cảm thấy như thế nào nếu có người đàn ông lạ đến trò chuyện cùng với con gái của mình?”.
“Mình không biết. Sao cậu không quay lại hỏi anh ta? Mình bắt đầu thích chuyện này rồi đây. Có lẽ Pip sẽ làm cậu quý Matt đấy”.
“Nó không biết gì cả. Nó đang tự đặt bản thân vào nguy hiểm. Mình không để nó ra ngoài mà không có mình đi theo đâu”.
“Cậu cứ bảo cô bé không được ra ngoài. Nó sẽ nghe lời mà”.
“Mình sẽ làm thế. Mình nói với anh ta là nếu đến gần cô bé nữa, mình sẽ gọi cảnh sát”.
“Nếu không phải là kẻ phạm tội cưỡng hiếp, anh ấy có thể là một người đàn ông lịch sự. Có lẽ thế. Chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn trước khi làm điều gì đó”.
Dường như Matt bắt đầu làm cô không còn lo lắng nữa. Cô không biết tại sao nhưng bản năng cho cô biết người đàn ông này không phải là kẻ xấu. Nếu thế, sự chỉ trích của Ophélie là vô lý.
“Mình không nghĩ sẽ kiện anh ta. Mình không muốn thế. Mình muốn ở đây, nhưng mình không muốn có chuyện gì đó xảy ra với Pip. Mình không thể chịu đựng nổi nếu có chuyện gì xảy ra với nó”. Giọng cô run lên khi nói ra điều đó và mắt bắt đầu ngấn lệ.
Andrea đáp: “Mình hiểu mà. Cậu chỉ cần chú ý đến cô bé. Có lẽ nó quá đơn độc”. Sau khi Andrea nói xong, Ophélie không nghe gì nữa. Lúc này cô đã gục xuống sàn và khóc.
“Mình biết nó cô độc nhưng mình không thể làm gì được cho nó. Chad đã ra đi. Cha nó cũng thế. Còn mình như là một người bị mất cả tay lẫn chân. Mình ít khi nói chuyện với nó, nếu không muốn nói là không hề nói với nó”. Ophélie biết cô không thể nào thay đổi được bản thân.
Andrea nói: “Giờ thì cậu đã biết lý do vì sao Pip nói chuyện với người lạ”.
“Thực tế họ đã cùng nhau vẽ tranh”. Ophélie nói với giọng buồn bã. Có lẽ cô đã nổi giận một cách quá đáng. “Tệ quá. Cậu nên mời Matt đến nhà uống nước. Có lẽ anh ấy là một người tốt. Biết đâu cậu cũng thích Matt?”.
Nghe xong câu nói của Andrea, Ophélie lắc đầu.
“Mình không nghĩ Matt sẽ nói chuyện với mình sau những gì mình đã nói với anh ấy”. Ophélie không hối tiếc về những gì cô đã làm, vì họ vẫn không biết anh là người như thế nào.
“Ngày mai cậu hãy đến và xin lỗi anh ấy đi. Hãy nói rằng cậu vừa trải qua khoảng thời gian khó khăn và hơi bị căng thẳng”.
“Đừng có ngớ ngẩn như thế. Mình không thể làm thế. Nếu những gì mình đoán là đúng thì sao. Biết đâu anh ta là một kẻ dụ dỗ trẻ em? Làm sao mình biết được?”.
“Vậy cậu đừng đến gặp và xin lỗi. Nhưng theo tớ, anh ấy chỉ là một người vẽ tranh trên bãi biển và thích trẻ con. Chính vì thế mà Pip thích gặp anh ấy”.
“Chắc chính là vì thế nên việc mình nhốt con bé vào phòng là khá hợp lý”.
“Con bé thật đáng thương, nó chỉ muốn đùa vui thôi mà?”. “Từ giờ trở đi, nó phải ở nhà và chơi trong nhà thôi”. Sau khi gác điện thoại, Ophélie nhận ra niềm vui khi nói chuyện với Andrea. Ở đó không có trẻ con, không có bất kỳ hoạt động nào và họ chưa cùng nhau làm gì cả. Lần cuối cùng họ ở bên nhau là ngày mà Chad và Ted mất. Sau đó Ophélie đã không hề dẫn cô bé đi đâu cả.
Sau khi nói chuyện với Andrea, Ophélie đến và gõ cửa phòng Pip. Cánh cửa vẫn đóng. Khi Ophélie cố mở cửa, cô thấy nó bị cài ở bên trong.
“Pip?”. Không có câu trả lời. Cô gõ cửa lần nữa. “Pip? Mẹ có thể vào không?”. Vẫn không có tiếng trả lời. Cuối cùng cô nghe thấy một giọng nói nhỏ kèm theo nước mắt.
“Mẹ đã cư xử tệ với bạn con. Mẹ là một người kinh khủng. Con ghét mẹ. Mẹ hãy đi đi!”. Ophélie đứng cạnh cửa, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nhưng cô không cảm thấy mình có lỗi.
Cô chỉ muốn bảo vệ con mình, dù cho Pip không hiểu hay không chấp nhận hành động đó.
Ophélie nói một cách kiên quyết: “Mẹ xin lỗi. Nhưng con không biết người đó là ai mà, phải không?”.
“Con biết. Chú ấy là người tốt. Con chú ấy ở New Zealand”. “Có lẽ ông ta nói dối”. Ophélie khăng khăng giữ nguyên sự quyết đoán của mình. Nhưng cô bắt đầu cảm thấy bất lực khi thuyết phục cô bé thông qua cánh cửa bị khóa. Rõ ràng là Pip không muốn cô vào.
“Con hãy ra ngoài và nói chuyện với mẹ nào”.
“Con không muốn nói chuyện với mẹ. Con ghét mẹ!”. “Chúng ta hãy ăn tối và nói chuyện nhé. Nếu con muốn, chúng ta có thể ra ngoài”. Ở thị trấn có hai nhà hàng mà cả hai mẹ con đều chưa đến bao giờ.
“Con không muốn ra ngoài với mẹ. Không bao giờ!”. Ophélie không nói gì mà chỉ muốn con gái hiểu những gì cô đã làm. Trên thế gian này, cô chỉ biết có mình và con gái. Họ không muốn trở thành kẻ thù hay luôn cãi nhau. Điều mà họ muốn là luôn ở bên nhau.
“Sao con không mở cửa? Mẹ sẽ không vào nếu con không muốn. Con không cần phải khóa cửa”.
“Con không muốn mẹ vào”. Cô bé nói một cách cố chấp. Trên tay nó vẫn còn cầm bức tranh vẽ con Mousse mà nó vẽ cùng Matt. Nó vẫn khóc. Nó thật sự nhớ Matt.
Nó không muốn mẹ nó chia cách nó với Matt. Nó có thể ra ngoài gặp Matt khi ở cùng Amy. Nó ghét những gì mẹ nó nói với Matt. Mẹ nó đã sỉ nhục Matt.
Ophélie tiếp tục thuyết phục cô bé ra ngoài.
Cuối cùng, cô không thuyết phục nữa rồi bỏ về phòng của mình.
Tối hôm đó cả hai đều không ăn tối. Cuối cùng, cơn đói đã làm Pip phải ra ngoài vào sáng hôm sau. Cô bé ăn bánh mì nướng và một chén ngũ cốc. Sau đó nó lại quay vào phòng. Nó không nói với Ophélie một lời nào khi cô chuẩn bị điểm tâm rồi rời khỏi nhà.
Ở nhà, Matt đã thức trắng đêm vì nghĩ và lo cho Pip. Anh cũng không biết họ sống ở đâu. Anh muốn xin lỗi mẹ cô bé với hi vọng làm cô hết giận. Anh không muốn Pip biến mất khỏi đời mình. Anh thật sự đã rất nhớ nó.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa Pip và mẹ vẫn tiếp tục cho đến đầu giờ trưa. Sau đó họ ngồi ăn chiều một cách im lặng. Gương mặt Pip biểu hiện sự mất lòng tin của nó với mẹ.
“Chúa ơi! Pip! Ông ta có gì đặc biệt thế? Thậm chí con còn không biết gì về ông ấy mà?”.
“Con biết. Nhưng con thích vẽ cùng chú ấy. Chú ấy cho phép con ngồi vẽ. Chúng con có thể nói chuyện hoặc không. Nhưng con chỉ thích ở bên cạnh chú ấy”.
“Đó chính là điều khiến mẹ lo lắng đấy, Pip. Ông ấy đáng tuổi cha con, làm sao thích ở bên cạnh con được? Thật vô lý!”.
“Có lẽ chú ấy nhớ con của mình. Con cũng không biết nữa. Có lẽ chú ấy thích con. Con nghĩ chú ấy cô đơn hay có việc gì đó”. Cô bé muốn nói Matt cũng cô đơn như nó, nhưng không nói ra. Cô bé vẫn ngoan cố và sẵn sàng bảo vệ Matt.
“Có lẽ mẹ sẽ cùng đi với con nếu con muốn vẽ cùng với ông ấy. Nhưng mẹ không nghĩ là ông ấy vui khi thấy mẹ”.
Cô tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ở đó. Không có ý đổ lỗi cho Matt, cô chỉ không biết vì sao mình lại quá giận dữ và cư xử với anh như thế. Cô đã nhiều lần cho rằng anh là một kẻ dụ dỗ trẻ em. Lúc đó, cô vô cùng hốt hoảng khi thấy họ ngồi cùng nhau và có vẻ như anh đang đe dọa con gái mình. Đây cũng là phản ứng bình thường, dù cô không muốn thế.
Pip vui vẻ và tràn đầy hi vọng: “Con có thể cùng mẹ gặp chú Matt không? Con hứa sẽ không về nhà chú ấy. Thực tế, chú ấy chưa bao giờ bảo con về nhà chú ấy mà?”. Cô bé không nói dối vì Matt chưa hề mời nó về nhà mình.
“Để mẹ xem nào. Mẹ cần một ít thời gian để suy nghĩ. Có lẽ ông ấy không muốn con ở đó sau những gì mẹ đã nói. Mẹ chắc là ông ấy không vui chút nào”.
Pip nói thêm: “Con sẽ nói với chú ấy là mẹ biết lỗi rồi”. “Có lẽ con nên dẫn chị Amy đi cùng. Mẹ sẽ đi theo sau và xin lỗi chú ấy. Mẹ hi vọng chú ấy không giận mẹ”.
“Cảm ơn mẹ”. Đôi mắt cô bé tràn đầy niềm vui. Nó đã chiến thắng và nó có quyền thăm người bạn duy nhất của mình.
Họ cùng nhau ra biển vào trưa hôm đó. Pip không thể đợi lâu. Nó cùng con Mousse chạy nhanh ra bãi biển. Ophélie bị bỏ ở đằng sau khá xa. Cô đang nghĩ mình sẽ nói gì với Matt? Dù sao, cô làm tất cả chỉ vì Pip.
Nhưng khi đến nơi mà Matt thường ngồi, Pip không thấy ai ở đó cả.
Họ không thấy Matt. Anh đã chán nản sau sự việc ngày hôm ấy. Anh nhốt mình trong nhà và đọc sách. Thậm chí Matt không có hứng để lái thuyền. Pip và Ophélie cùng nhau ngồi trên cát trong thời gian dài. Họ nói chuyện về Matt. Và cuối cùng họ nắm tay cùng nhau về nhà. Lần đầu tiên trong đời, cô bé thấy mình thân với mẹ như thế. Còn Ophélie cũng cảm thấy vui, vì ít ra cô cũng đã cố xin lỗi Matt.
Từ phòng khách, Matt đứng lên và nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi lâu. Anh thấy những con chim, thuyền câu cá và vài tấm gỗ trôi dạt trên biển. Anh không thấy Pip cùng mẹ nó ngồi ở đó hay cùng nắm tay nhau đi bộ. Lúc anh nhìn ra ngoài, họ đã về nhà. Biển vẫn hiu quạnh và trống rỗng, hệt như cuộc đời anh.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên