Số lần đọc/download: 6463 / 20
Cập nhật: 2016-03-11 16:31:56 +0700
Chương 5 -
Đ
ưa tay đẩy mạnh cánh cửa nghe đánh rầm. Du Ca bước thẳng vào phòng khách, phòng khách vắng hoe. Chị người làm từ trong bếp đi ra, trông thấy cô gái lạ mạng vẻ mặt khó đăm đăm chị bật hỏi:
- Thưa cô, cô tìm ai ạ?
Du Ca không trả lời hỏi ngược lại:
- Chị là ai?
- Tôi là người giúp việc nhà cho cậu chủ.
Gương mặt Du Ca dịu đi đôi chút:
- Chị làm lâu chưa?
- Dạ gần tháng nay.
- Thế cậu chủ đâu?
- Dạ đang ớ trong phòng, xin cô ngồi chơi tôi sẽ vào gọi câu ra.
Du Ca khoát tay:
- Không cần gọi, chị tiếp tục làm việc đang dớ dang của chị đi.
- Thưa cô, nhưng...
- Chị sợ bị câu chủ rầy à. Không sao đâu.
Rồi như không chờ đợi được khi su8. bực tức cứ anh ách trong lông ngực, Du Ca bước thắng vào phòng ngủ trước sự ngơ ngác của chị người làm. Và cũng vẫn giũ thái độ bực bội như khi vào nhà lúc nãy, lần này thì cô lại dừng chân mình đá mạnh vào cách cửa phòng, cánh cửa bật mớ, cô bước vào rồi tiện chân đát gạt cánh cửa cho đóng lại. Tiếng vang đầy nặng nề. Nhân vật mà cô đang muốn gặp để trút bỏ cơn giận của mình đang nằm thanh thản trên chiếc giường nêm kia rồi. Như đoán biết được chuyện gì sẽ xảy ra nên hắn vẫn ung dung, tự tại nhìn hành độn cúa rất bình thường và trên mổi còn gắn thêm một nụ cười rất đểu. Du Ca quắc mắt nhìn, cô cố kìm tie6'ng nói của mình để không khỏi là lớn:
- Ai cho chép anh làm quyên này Tòan Anh?
- Ai ho phép anh làm chuyện này T A?
Giọng Toàn Anh tỉnh khô:
- Quyễn làm chồng.
Du Ca nhếch môi:
- Đó là chuyện của hai năm về trước, còn bây giờ anh đừng nằm mơ nữa. Tôi đã tự thực hiện đúng lời hứa khi giao kết làm đám cưới, sao anh lại xen vào cuộc sống của tôi trong khi sự riêng tư của anh tôi không hề chạm tay vào. ANh có thấy cho công nhận đến nhà tôi thu dọn đồ đạc của tôi về đây trong khi vắng mặt tôi là quá đáng lă"m không? [ hiểu chưa mí sis ]
Vẫn với thái độ ung dung, Toàn Anh trồi người dậy nhưng anh không đứng lên mà ngôi dựa ngửa lưng vào thành giường và với tay đặt chiếc gối ôm dài ngang người anh nói:
- Em dừng chỉ trích anh chẳng qua anh muốn điều tốt cho hai chúng ta, em thấy đó ngôi nhà này anh có thay đỏi gì đâu, tại sao anh vẫn cố giữ nguyên hiện trang xưa em biết không.
- Mặc kệ anh, tôi không cần biết. Tôi đến đây là yêu cầu anh đêm đồ đạc tôi mà lúc sáng đã khiêng đi đem về ở nơi chốn cũ.
Toãn Anh từ tôn nói:
- Ngôi nhà này là của anh và em do ba má anh mua cho ngày đám cưới, tại sao em lại không muốn ở.
Du Ca mỉa mai:
- Tôi không muốn mình " bị" làm khán giã với những màn yêu đương kiểu Romeo nữa.
- Sẽ không bao giờ tình trạng đó xảy ra. Du Ca, em hãy cho anh một cơ hội đi. Anh biết anh đã đối xử bất công với em và ahi năm qua anh đã tự nghiêm khắc với bản thân mình rồi.
- Ai tin anh điều đó?
- Cha mẹ anh, bạn bè anh.
- Anh đừng có mà khôn qúa, tôi đâu có điên mà đi tin nhưng người là đông minh của anh.
- Vậy làm sao để em tin anh?
- KHông làm gì cả, anh cứ sống như những ngày không có tôi.
- Đâu thể được khi iem vẫn sờ sờ hiện hữu ra đó.
- khÔng dài dòng nữa.
- Anh đâu muốn dài dòng, anh chỉ muốn em về đây sống để anh có điều kiện sửa sai nhừng gì anh đã khôngphải với em. Em đừng cố chấp.
- Cố chấp hả - Chứ không pháI anh độc tài, ích kỷ - vật gì dù không cần xài thì quăng vào nhà kho chứ không muốn sang phương cho ai.
- Tình yêu mà em dùng từ sang nhượng nghe ghế quá Du Ca ơi.
- Tình yêu hử? Anh nói chuyện giống cổ tích.
Toàn Anh thở dài:
- Thôi được em có quyền nghĩ vậy cho anh bơivỉ một ngày, một bữa làm sao buộc em đánh giá đúng về anh, thời gian, anh hay vọng em có cái nhìn thiện cảm đối với anh. Anh chỉ cần xin xem hãy ở lại nơi đây, với vai trò một người bạn gái lúc xưa kia, dù sao anh vẫn có trách nhiệm và không muốn ba mẹ em trách phiền anh.
Toàn Anh đã đánh trúng điểm yếu của cô khi nhắc đến ba mẹ. Sự thật trưỚc khi về lại VN cô đã hứa sẽ về ở nhà Toàn Anh vì hai người vẫn chưa ra toà ly dị. Ba mạ cô là ngưỜi trong chữ lễ giáo nên không muốn gia đình Toàn Anh có những lời ra tiếng vào khi chưa có kết thúc rõ ràng. Thế nhưng khi về đây cô đã tự tiện thuê nhà ở riêng, có ai hiểu con người cô cũng có lòng tựl ái nựa
Nhìn thấy sự phâm tâm nghĩ ngợ của Du Ca. Toàn anh hơi mừng. Anh đánh thêm một lá bài chiêu dụ nữa:
- Ba mẹ em vừa gửi thư cho ba mẹ anh nói rằng hai tháng nữa hai nguỜi sẽ vễ, em thấy đó, thời gian cũng đâu có dài, dù muốn dù không em cũng mở ra cho anh một con đườn, để khi vễ đây ba mẹ em không buồn lòng vì anh thiếu quan tâm em.
Du Ca đã hòan toàn bị sụp bẫy bẫy của Toàn Anh:
- Thôi được tôi ở đây nhưng tôi làm gì, đi dâu, anh nên tôn trọng sự tự do của tôi.
Toan anh mừng rợn trong bụng, gì thì gì thuyết phục được cô là cả một kỳ công rồi, trước mắt cứ hứa cho cô ấy vừa lòng đi, còn mọi chuyện từ từ tính tới:
- Anh hứa.
Du Ca đưa mắt liếc nhanh căn phòng, không có gì thay đổi ngoài trừ chiếc nêm của cô nằm riêng lúc xưa đã biến mất và có thêm khung hình chụp cô và Toàn Anh đứng sát bên nhau trong ngày cưỚi. Cô tự hỏi không biết Toàn ANh định làm gì cô đây, vì sỉ diện của người đàn ông bị vợ bỏ hay Toàn Anh đã thật sự yêu mình.
Câu trả lời còn ở phía trưỚc...
- TRÌNH giám đốc, cho xin chữ ký bảng thông báo nâng bậc lương cho những cán bô, công nhân được đề bạt tuần vừa qua.
Toàn Anh đọc lướt qua rồi đưa bút ký nhanh, cô thư ký cầm bản trình ký định qua người bưỚc đi thì nghe Toàn Anh đột ngột hỏi:
- Cô rảNh không? Tôi muốn nhờ cô một việc.
Cô thư ký ngạc nhiên khi nhìn thấy gưƠng mặt đầy trịnh trọng và giọng nói không mang âm hưởng của người chủ. Lần đầu tiêng cô thấy được điều đó mà:
- Tôi sẵn sàng nếu việc đó nằm trong khả năng tôi có thưa giam đốc.
Toàn Anh khoát tay:
- Tôi nhờ cô với tính cánh riêng tư xin đừng giữ kẽ.
- Xin giám đốc cứ nói.
Một chút lưỡng lự, xong Toàn Anh đã nói:
- KHi Du Ca còn là tài xế rêing cho tôi,c ô có biết Du Ca yêu thích cái gì không?
Cô thứ ký thở phào tưỞng chuyện gì to tắt lắm:
- Du Ca sống cởi mở, hoà mình nên những sở thích gì của cô ấy ai ai trong công ty này cũng biết cả.
Toàn Anh nén tiếng thở dài. Thế đấyai ai cũng biết hết, cũng mến thương cô ấy hết. Chỉ có môt mình anh là mù tịt dù anh là " chồng ". Buồn cười thật:
- Cô có thể kể ra cho tôi nghe đi.
- Thích nhạc nhẹ dạng hoa tấu nhưng l.ai ưng xem pihm đấm đá cúa Mỹ, ghét ăn chua, ưng ăn nhãn lõng, bánh ướt chả lụa, kỵ cay và lái xe thì bạt mang.
Toàn Anh trả lời trong bụng " điều này anh rành quá "
- Còn gì nữa không cô?
- Rất ghét hoa hồng
Chà điều này lạ à nghen
- Thường thì phái yếu rất yêu hoa nhất là hoa hồng sao Du Calại ghét.
Cô thứ ký lắc đầu:
- Tôi cũng không hiểu nhưng có lần khi Du Ca chưa là vợ của giám đốc thì một một buổi sáng đứng trên lầu nhìn xuống tôi thấy cậu trưởng phòng nhân sự cầm nhánh hoa ấy tặng cho Du Ca. Khi Du Ca lên đến vừa bước vào phòng tôi đã bảo tặng tôi. Tôi hỏi lý do cô a6'y bảo cô không thích hoa hồng.
- Thôi được, cám ơn cô, cô có thể vễ phòng làm việc nhưng tôi sẽ còn nhờ cô giúp đỡ nhiều nữa đó.
Cô thư ký nở nụ cười tươi:
- Tôi sẽ sẵn lòng thưa giám đốc.
Cô thư ký vừa quay lưng ra khỏi phòng, thì một cái đầu nửa ló vào:
- Mình vào được chứ Toàn Anh?
Định nói không nhưng khi nhìn thấy người bạn trợ lý của mình, Toàn Anh vội lên tiếng:
- Vào đây, mình đang cần cậu đấy Thành ạ.
- Chuyện gì?
- Làm cô vấn tâm lý.
Thành bật cưỜi dòn tan:
- Một thằng dã có vợ mà tìm một thằng còn độc thân làm cố vấn tâm lý. Cậu nhìn lầm nguỜi rồi Toàn Anh ơi.
- Nhưng ít nhất cậu cũng đừng tỏ ra thờ ơ khi thấy thằng bạn mình đang rối trí chuyện gia đình chứ.
- Vẫn chƯa có dấu hiệu hoà bình ư?
T A năn mặt khổ sở:
- Bướng bỉNh, giận dai khủng khiếp nếu không khéo cư xử chắc kỳ này ra toà thiệt quá. Trong khi quanh nàng lú c nào cũng có hai ba thằng đeo cứng, mình như muốn điên.
- Công nhânt bà xã cậu dễ thương đấo để, mới nhìn thấy lần đầu mình đã muốn đau tim. LÚc mới vào làm nghe nhân viên ở đây bảo vợ giám đốc xinh gái lắm chắng hiểu sao cứ bị chồng cắm sừng, mình không tò mò chuyện riêng tư một ai đâu đó là vô tình nghe được thôi. Giờ nhìn thấy vợ cậu mình thấy lời khen quá không ngoa.
- Thôi chuyện không hay ấy đã qua rồi, cậu đừng gợi lại nữa Chỉ mong cậu hiến kế giúp mình. Tốii khi nào đạt được điều hay đẹp, tớ hứa sẽ cho cậu nghỉ phép nữa tháng mà không trừ lương.
- Dĩ nhiên mình giúp cậu thì phải có điều kiên thôi, tớ đâu có dại gì mà moi óc tim ra làm việc không công, nhưng thèm gì nửa tháng phép, mình cần một chuyện khác.
Toàn Anh bức bội gắt:
- Thằng quỷ muốn gì nói đại đi, đừng có ngồi đó mà vòng vo ta quốc.
- ĐỪng nóng, từ từ mình sẽ nói.
Toàn Anh giục:
- NÓi đi.
- Cậu phải làm chim xanh cho mình.
- Được rồi cô nào thế? KHông ngờ cậu giấu kín ghê, lẽ ra cậu phải cưới vợ lâu rồi chứ đâu đợi tới hôm nay, kén kỹ quá.
Thành cười cười thanh minh:
- KHông phải kén mà vì chưa
- Trật lất.
- Cô Oanh bên kế toàn thống kê
- Trật luôn.
- vậy thì cô hoàng hoa tố trương K.C.S.
- Trật nữa.
- Thôi chịu thua. Ai thế?
- Cậu sẽ không phản đối nếu mình sẽ là em rể tương lai của câu chứ.
- A...
- Sao có gì không?
- Thương cậu nên mình có một lời khuyên.
- Cậu không bằng lòng à.
- Rất vui nếu mình có thêm một em rể như cậu nhưng cậu đừng có điên mà tự húc đâu vào đá. Cậu hiểu gì về con nhỏ em Mỹ Anh đỏng đảnh của mình? Này nhé lóc chóc, chanhchua, bưỚng bỉh, ngang ngạnh hơn cua...
- Chấp nhận thương đau.
- Hết biết.
- vậy là câu bằng lòng rồi nhé.
- Có gan chịu đấm ăn xôi được thì cư nhào vô.
- Yên chí đi. Giờ thì mình chuyển qua đề tài của cậu. Giờ đã hết gờ làm việc, nghĩ trưa đi ăn thôi - mình sẽ nnói cho cậu cách hốt thuốt chữa bệnh bướng bỉNh của vợ.
- Ô kê! Vậy thì đi.
Bước vào phòng Du Ca đã thấy Toàn Anh nằmg ngủ vùi trên giường từ bao giờ. Đồng hồ trên tường dừng lại ở con số 10. Cô mệt mỏi ngã người lên ghế. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô lên tiếng:
- Vào đi.
Chị Thơm giúp việc bước vào:
- Thưa mợ, mời mợ ăn cơm.
D C lắc đầu:
- tôi ăn ở ngoài rồi, chị gọi cậu dậy ăn cơm đi.
Chị Thơm ái ngại:
- Tối nay cậu say rượu cũng bỏ cơm.
- Thôi chị dẹp đi. KHi nào đói tôi sẽ tự đi ăn.
- Thưa mợ còn gì không ạ?
Một chút lưỡng lự vụt qua. Du Ca vội nói:
- Cậu về nhà lâu chưa?
- Dạ cậu về lúc bảy giờ tối. Cậu say quá trời.
- Ai đưa về?
- Tôi không biết chỉ thấy anh tài xế dìu vô nhà.
- Thôi được, nhờ chị xuống pha cho tôi một chút nước nóng đô:? vào thau đem lên cho tôi, sẵn pha luôn cho tôi ly chanh nóng.
Không đầy năm phút chị Thơm đã mang vào dầy đủ những thứ Du Ca yêu cầu.
- thưa mơ...
- Để đó cho tôi chị về phòng ngủ đi, cửa nẻo nhớ cẩN thận. Sángmai nấu cháo đậu xanh cho cậu dùng.
- Dạ tôi nghe.
Du Ca lấy khăn nhúng vào thau nước vắt nhẹ, xong cô đến lau mặt cho Toàn Anh, cô lại đỡ đầu anh để kê gối thêm cho cao, lẳng lặng múc từng thìa nhỏ nước chanh dổ vào miệng của Toàn Anh. Vừa làm cô vừa có vẻ ngượng ngập vì đụng chạm với Toàn Anh nhưng rồi cô tự an ủi mình rằng chắc không có gì đâu vả lại Toàn Anh đã quá say làm sao hay biết những điều cô làm. Một thời gian dài chung sống cùng nhau và đã gần tháng cô quay về ở lại căn nhà nay, đây là lần đâu tiên Cô thấy Toàn Anh uống rượu đến say ngất thế này. Gần một tháng khoảng cách giŨa hai người vẫn không thay đổi. Buổi sáng cô hay ngủ muộn nên lúc dậy thì Toàn Anh đã đên công ty rồi ở đến suốt ngày. Chỉ có bữa cơm chiều hai người mới gặp mặt nhau, lẵng lẽ nói vài ba mẫu chuyện gọi là rồi ai nấy về phòng ngủ mỗi người ngủ một giường riêng dù chung phòng. Nhưng thà cô vẫn thấy Toàn Anh bình thường có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn, là phải nhìn anh say khướt đến độ không hay biết thế này. Cô cảm thấy ray rứt không an tâm thế nào ấy.
Định đứng dậy trở về chỗ ngủ của mình cô mới ngớ người khi thấy Toàn Anh vẫn mặc nguyên bộ complet, lại lần nữa cô phải chật vật để thay cho anh bộ pidama, cô cứ sượng trân người khi đối mắt chạm phải thân thể đầy sức sống của Toàn Anh. Hình như có một đôi mắt vô tình nào đó đã nhìn thấy mọi việc của cô?? Không phải đa6u đóo chẳng qua là do ảo giác đánh lừa cô thôi. Trong phòng có hai người mà Toàn Anh thì quá say chỉ có cô là tỉnh, không có ai đâu Du Ca, không có ai đâu Du Ca.
Cô xoay người đứng lên, đe6'n bên tủ chọn lấy một quần sọt trắng và một áo thun cùng mau đi về phía nhà tắ đế thay khônghiểu sao từ ngày làm vộ cô lại bỏ hẳn cái thói quen thích mặc những chiếc áo ngủ bằng voan mỏng dù cô có một thân hình đẹp. Có lẽ cô sợ Toàn Anh có cái nhìn sai lệch về cô chẳng??
Với tay bật công tắc nhưng đèn nhà tắm vẫn tối đen, một lần, hai lần rồi ba lần ngọn đèn vẫn trơ câm không sáng có lẽ bóng đèn đã bị đứt cũng nênmà cô thì rất sợ bóng tối.
KHÔng chỗ để thay đổ nhưng nếu cứ để nguyên quần áo như vầy thì chắc chắ cô không ngủ được. Lẳng lặng đi về giường cúa mình một cách bực bội cô đứng thừ người đưa mắt nhìn Toàn Anh, bây giờ anh đã trớ mình nằm ngửa và đôi mắt vẫn nhắm nghiền say giấc.
Khi biết chắc là Toàn Anh không hay biết gì, cô mới an tam trút bỏ bộ đồ juean đang mặc trên người và khoác trở lại bộ đồ mặc ở nhà. Buồn cười thay sau lưng cô, Toàn Anh đang mở hé đôi mắt để nhìn, anh cố nén lòng để đừng phải ôm cô và anh tự xỉ vả mình là một thằng ngu khi đi vinh tôn một sác đẹp của Lệ Thy mà bỏ quên một nét đẹp thánh thoát ngây thơ của vợ mình.
Giờ thì Du Ca đã thay xong đồ ngủ, vừa định ngã người xuống nệm, cô bỗng chăm chăm đôi mắt nhìn vào mắt tấm ra màu hồng. Trên đó có một con vật dài, tròn bằng ngón tay trên lưng có hai sọc màu trắng hẵn rõ trên lớp da màu đen đầy lòng, nó đang thu ngắn người lai, giãn người ra để bò. Gương mặt Dc tái xám, cô lùi dần về phía giường của Toàn Anh, sao vẫn như cảm thấy nó sẵn sàng chỉ một cái búng nhẹ là sẽ đến đậu trên người cô. Trơi ơi ỏ đâu mà hiện hình ra một con sâu gớm ghiếc thế này. Hẳn nhiên làm sao Du Ca có thế biết được Toàn Anh biết, Thành biết. Đơn giản thế thôi.
Giờ thì Du Ca đã ngồi hẳn trên giường của Toàn Anh. Cô sợ đến phát khóc, nửa muốn gọi chị Thơm dậy vào phòng để mang con sâu vất đi nhưng cô lại ngại vì sợ chị có ý nghĩ sai lêch, rằng có đồng tiền thuê người làm muốn khiến sao phải làm vậy dù ngày hay đêm. mà giờ khác này đã 12 giờ đêm rồi còn gì. Cô cứ ngồi sát ngườ cúa Toàn Anh một cách vô ý, mắt vẫn đăm đắm đưa nhìn con vật, cô nguyện câu cho nó bò đi khỏi giường cho cô nhờ, thế nhưng nó vẫn như vô tình trêu ngươi nên cứ leo đến mí giường bên phải lại xoay lặp lại hoài mà không biết mệt mỏi. Nhưng ngược lại thì Du Ca đà mệt nhoài ngưòi, cuối cùng cô đành ngã người nằm xuống và thiếp ngủ với ý nghĩ, Toàn Anh quá say chắc chắn không thế biết cô đã phải nằm ké giường anh, không ai biết đâu, mai sáng cô sẽ dậy sớm ít nhất là phải dậy sớm hơn anh chồng hờ mắc dịch của cô.
Khi đã nghe tiếng thở đều và sâu của Du Ca, biết chắc là cô thật sự chìm vào giấc ngủ, Toàn Anh mới mở mắt ra thật, nãy giờ mọi cử động của cô anh đều nhìn thấy, lúc trông cô muốn chết khiệp vì con sâu anh tội nghiệp quá, muốn ngồi dậy túm lấy nó quăng ra ngoài cửa sổ nhưng lại không dám, làm như thế có khác gì anh tự tố giác chính anh là thủ phạm và lúc ấy cô chắng ngại ngần gì mà không cho anh đo đất.
Phải công nhân thằng Thành vậy mà hay khi đưa ra kế sách này, có ai ngờ giỏi vỗ như Du Ca thì cỡ ba thằng đàn ông như anh, cô hạ đo ván như chơi vậy mà chỉ một con sâu nhỏ xíu mà cô đã sợ phát khóc. Thế giới dàn bà thật lắm điều ngạc nhiên. Từ này về sau liệu cô óc còn bướng bỉnh nữa thôi khi anh đã nắm được điểm yêucúa cô. Giờ anh dã có thể khẳng định rằng Du Ca vẫn còn yêu anh nhưng tự ái của cô cũng quả là cao ngất trời.
Một c'ai trở mình Du Ca đã nằm nghiên người, gương mặt gối trên bo8` bai rông của Toàn Anh, cánh tay và bắp chân cũng gác hẳn qua người anh, đó là thói quen tại sao khi ngủ cô phải cần gối dài để ôm. Ánh sáng cúa ngọn đèn ném toa? xuo6'ng ca9n phòng soi rõ khuôn mặt Du Ca, anh đưa tay tém gạt những sợi tóc phủ lòa xoà trên trán để được nhìn ngắm cô một cách thật trọn vẹn, trong giấc ngủ cô dễ thương và thanh khiết làm sao - lòng anh bỗng gợi ra một điều rằng anh yêu cô ghê ghớm. Cô đến công ty để xin việc, giờ nếu nhắm mắt lại anh vẫn còn nhớ như in cái dáng nhỏ thon với mái tóc tém ngắn cũn cỡn và nụ cười có lúm đồng tiền trên má... nhưng anh lại không nhân ra điều đó vì bên cạnh anh lú cnào cũng có Lệ Thy. Quả thật anh đã phạm phải một sai lầm trầm trọng trách gì Du Ca không buồn giận sao được.
Du Ca trở mình thức giấc, mở mắt ra định ngồi dậy nhưngnghe ngực bị đè nặng bởi cai gì đó, đành nằm yên rồi cảm thấy sống lưng mình như có một luồng khí lạnh vừa chạy qua. Khi phát giác ra cô đang nằm trong vòng tay ôm của Toàn Anh, một cách tay anh làm gối kê đầu cho cô và một cánh tay còn lại đang gác qua khuôn ngực của cô. Mọi việc xảy ra đêm qua lần lượt hiện lên trong trí nhớ, cuối cùng cô lại biện hộ cho mình rằng có lẽ khi cô ngủ vùi và Toàn Anh cũng bị say nên chuyện đụng chạm nhau có chăng chỉ là vô thức mà thôi, bởi iv` bằng chứng là đồnng hồ treo tường đang cho thấy đã bảy giờ sáng mà Toàn Anh vẫn còn ngủ say như chết, khi lẽ ra anh có mặt ở công ty.
Thật nhẹ nhàng cô gỡ nhẹ bàn tay của Toàn Anh ra khỏi ngưỜi và lẳng lặng rời khỏi giường, đì vào phòng tắm.
BẰng mọi cách cô không muốn Toàn Anh biết được cả một đêm nay cô đã ngủ trên giường của anh, thậm chí còn đế anh ôm cô mà cô vẫn không hay quả thật cô đúng là đáng nguyền rủa.
Sự thật thì Toàn Anh đã thức giấc trước cố khá lâu vì đó là một thói quen đúng với thời khắc quy định, nên có nhièu buổi sáng chỦ nhật anh cố tỏ ra lười biếng tự cho phép mình ngủ nướng thêm vẫn không thể nào được. Anh nằm yên, lại ngắm Du Ca hoài không chán, còn điều thứ hai là anh không muốn cho cô cái cảM giác ngưỢng ngùn, bối rốt. Cô đã mang trong đầu điều cô phán quyết thì cứ như vậy mà hay hơn.
Đợi cho Du Ca rời phòng tắ, ngồi vào bàn phấn một lúc lâu, Toàn Anh mới giản vờ trở người húng hă"ng ho vài tiếng xong mới mở mắt ra nói tỉnh rụi như không hề hay biết chuyện từng xảy ra:
- Ôi trời trễ giờ làm mất rồi, sao em không gọi anh dậy dùm Du Ca. Tối qua ai đưa anh về vậy?
Du Ca trả lời cụt ngủ:
- Ai biết.
Nhưng đôi mắt cứ nhìn xoay vào Toàn Anh như côtím xem anh có hay biết hay nhơ"chút gì không. Biết Du Ca dò xét từng cử động, câu nói, nên Toàn Anh cũng vờ ngạng nhiên:
- Sao em nhìn anh ghê thế.
Gương mặt của Du Ca chợt đỏ hồng, cô vội lảng tránh:
- Mắc mỚ gì tôi phảI nhìn anh, lảng.
Nói như thế nhưng sự nghi ngờ vẫn chưa xoá đấu trong trí nên trông cô bực bội làm sao, dùng dằng cô đứng dậy đến chiếc giườnt của mình lấy túi xắc, nhưng vừa chồm ngưỜi tới chợt nhơ" lại con vật bé nhỏ đầy gớm ghiếc lúc đêm qua, cô hoảng vía bật thối lui nhảy ngưỜi ngồi gọn lỏn trong lòng Toàn Anh:
- Ôi trời ơi.
Toàn Anh cố kìm cứng tiếng trong cổ họng, lấy giọng âu lo nói:
- Chuyện gì vậy Du Ca?
Du Ca bật thốt một cách vô ý thức:
- Con sâu đêm qua...
Chợt thấy mình hớ cô im bặt nói lái sang cách khác:
- Trên giường tôi có con sâu.
- Anh có thấy giù đâu?
- Rõ ràng mà.
- Anh cận thị hồi nào mà anh không biết vậy cà...??
- Anh cận thị hồi nào mà anh không biết vậy cà.
Đưa mắt nhìn sang giường của mình cô chỉ thấy tấm "ra" hồng và gối mền còn phẳng phiu đã chỉ cho cô biết không có dấu hiệu gì đế nói lên điều rằngđêm qua cô đã ngủ ở đó, lại nữa, con sâu đã biến mất không để lại dấu tích gì hết. Lạy trời cho Toàn Đừng chú ý gì hết, quỷ tha ma bắt mày đi sâu ơi là sâu.
Thừ người suy nghĩ mà quên khuẩy đi cô vẫn còn ngồi trong lòng Toàn, đến lúc anh đặt nhẹ nụ hôn lên má có mới sực tỉnh, vội xô bật Toàn ra, cô gắt:
- Anh làm cái quái gì vậy?
Toàn trả lời tỉnh khô:
- Anh hôn em.
- Ai cho phép anh?
Toàn giải đò ngớ ngẩn:
- Tự nhiên ngồi trong lòng anh, làm anh ngỡ em đã hết giận anh và hai đứa mình hoà nhau...
Du Ca cướp lời:
- Chứ không phải anh lỢi dụng.
- Chứ không phải tự động em...
- Tôi đâu có điên, tại tôi cứ ngỡ con sâu.
- Con sâu sao?
Bực mình cô quắt:
- Chẳng sao cả.
- Tự nhiên sáng nay em lạ lă"n nghien Du Ca, sao cứ kiếm chuyện với anh, rồi gắt gỏng ỏm tỏi vậy?
Câu nói của Toàn Anh bỗng làm Du Ca thấy nhẹ hẵn người xoá tan hết mọi đan nghi trong lòng cô, vậy là Toàn hoàn toàn chắng h ay biết gì cả, cám ơn Trời Phật chu" lỡ mà Toàn anh... Ôi chắc lúc ấy cô độn thổ hay thăng thiên lên trời cũng không xong. Thật xuấu hỏ cho mày quá đi Du Ca ơi.
Đưa tay xoa lấy chỗ má Toàn hôn lúc nãy, cô tưởng tượng đang gom hết những vương bận vào trong lòng bàn tay và thảy trả lại cho Toàn, cô ngúng nguẩy ra khỏi phòng. Còn lại một mình Toàn đến tủ lấy quần áo thay đồ để đi đến công ty nhưng trên môi vẫn nở nụ cười tủm tỉm vì nhơ" đến thái độ trẻ con của Du Ca.
Có tiếng gõ cửa:
- Thưa cậu.
- Chị Thơm hả, gì không chị?
- Tối qua mợ bảo sáng nay nấu cháo đậu xanh cho cậu ăn khoẻ người.
- ĐưỢc rồi tôi sẽ ra ngay...
Chị đến bên giường Du Ca lột hết những chiếc áo gối, cả luôn " ra" giường và dựng cả nệm lên. Toàn ngạc nhiên:
- Chị làm gì vậy?
- Đem đi giặt.
- Nhưng chị mới giặt hôm kia mà.
- Tôi không hiểu sao mợ bảO đem đi giặt lại.
- Sao chị dựng nệm lêen?
- Để kiếm con sâu gì đó.
Toàn bật cười:
- Chắc nó đã bò đi tám kiếp rồi, hơi đâu mà chị mắc công tìm kiếm.
- Mợ nói không tìm ra nó tôi sẽ bị đuổI việc.
Toàn trấn an:
- Không sao đâu, còn có tôi.
- Nhờ cậu trăm sự.
- Được rồi, đưỢc rồi, đừng kiếm nữa chị chỉ nên giặt mấy áo gối và " ra nệm thôi.
- Cám ơn cậu.
- Mợ đâu rồi.
- Đang luyện võ ngoài vườn.
- Mợ ăn gì chưa?
- Thưa chưa.
- Lát nữa chị ra đầu đưỜng mua cho cô ấy một dĩa bánh ướt nóng, nhớ mua chả ngon nhé, cổ thích ăn món ấy lắm đấy.
Toàn rời khỏi nhà thì đã chín giờ sáng, lần đầu tiên anh đi làm trễ nhưng vấn thấy hưng phấn, thoải mái, cá ngày hôm đó những nhân viên trong công ty cứ nhìn tha6'y luôn nụ cười trên môi anh. Anh làm việc đầy hăng say, năng nổ và trong đầu cứ lởn vởn câu hỏi: Biết đến bao giờ anh mới sở hữu được Du Ca một c'ah trọn vẹn, với sự hiến dâng tự nguyện của Du Ca theo đúng nghĩa vợ chồng? Du Ca ơi, anh yêu em biết bao.
Tiếng chuông reo báo đã hết giò làm việc trong ngày, Toàn định đứng dậy ra về thì điện thoại reo. Anh nhấc ống nghe lên giọng cô thư ký vang trong máy:
- Thưa giám đốc cô Lệ Thy xin vào gặp.
Lệ Thy ư, đã lâu rồi anh và cô đã không còn gặp nhau, sao hôm nay lại đến tìm anh.
- Được rồi cứ để cô ấy vào.
Cánh cứa mở ra, Lệ Thy bước vào. Toàn nhìn cô, cô vẫn vậy, vẫn đẹp một cách đầy quyến rũ:
- Lâu rồi mới lại thấy nhau, em vần khoẻ chứ Thy?
Lệ Thy ngồi xuống ghế đối diện với anh trả lời:
- Thì anh thấy đó, không khoẻ làm sao ngồi đây được?
- Em đi thăm anh hay có việc gì không Thy?
Thái đội đầy lãnh cảm của Toàn làm cô thấy mình buồn rượi. Anh đã hoàn toàn biến thành con người khác và mất rồi sự vỗn vã, hoan hỉ, dấu ái dành cho cô như thuở nào. Cô nói bình thản để cho giấu niềm xót xa trong lòng:
- Sáng mai này em đã chuyếN công tác ra ngoài Huế theo sự phân công của công ty du lịch vì vừa mở thêm chi nhánh ngoài ấy. Anh thấy đo, làm phiên dịch thì phải đi đó đi đây nhiều mới mở màng thêm trí thức cho mình. Định dạo quanh thành phố một lần để mai mốt đi xa đỡ nhớ và không hiểu sao em lại muốn ghé anh.
MỘt thoáng xúc động lưỚt qua khi nghe câu nói mà theo anh nghĩ nó rất hật với tâm trạng cô. Anh cũng thấy mình như cũng có lỗi trong sự chia tay này. Tại sao anh không thế mời cô một bữa cơm thân mật để làm hành trang tiễn cô đi xa..
- Anh mời em dùng c ơm chiều nay được không Thy?
Thy cười buồn:
- Anh đang thật lòng hay là khách sáo.
- Đừng nghĩ sai về anh.
- Anh không sợ sao?
- Sợ gì?
- Cô vợ xinh xinh của anh ấy.
- Du Ca không hẹp hòi đâu.
Thy cay đắng thầm, cô đẹp đâu thua kém gì Du Ca nhưng sự đố kỵ, nhỏ nhen của cô vô tình đã đẩy Toàn rơi vào vòng tay Du Ca. BÀi học này dành cho cô quả cũng đáng lắm chứ.
- Em có bằng lòing không Thy. KHông còn yêu nhau thì chúng mình cũng sẽ làm bạn nhau mà.
- Em bằng lòng.
- VẬy chúng mình đi thôi.
Dọc các phòng bannhững cánh cửa đã đóng im lìm vắng lặng. HỌ song đôi bênnhau rời khỏi cổng công ty, trước đôi mắt khó chịu của bác bảo vệ già. Quả là ông giám đốc trẻ không sao hiệU đưỢc, hai năm qua sống lặng lẽ không hề thấy bóng dáng phụ nữ. Rồi bỗng nhiên trở lại với cô vợ trẻ chưa được bao ngày thì lại tiếp tục lăng nhăng lại với Thy, nh*ng thôi đó là chuyện của người ta, đừng quan tâm chi. Trách nhiệm cúa ông là làm bảo vệ kia mà.
Rời kh?i gian hàng bán quà lưu nhiêm với một hộp vuông được gói giấy kiếng mang đầu màu sắc có đính kèm một chiếc nơ thật đẹp trên tay Du Ca tản bộ về phía gởi xe. Cô rất hài lòng với bức tranh sơn mài mỹ nghệ mà cô đã chọn đế làm quà tặng cho vợ chồng dòng họ " Bích" tối mai, món quà mừng tân gia đấy mà. Nhưng rồi những bu8Ớc chân vui chìm sáo bỗng khựng sững lại, tựa như một xe hơi đang ngon trớn chợt buộc phảI thắng gấp vì có vật cảN ở đầu hiện lên ngay trước đầu xe.
Toàn và Thy đang bưỚc ra từ quán ăn sang trọng. Toàn lúng túng trước sực gặp gỡ bất ngờ này. Thành phố thì rộng thênh thang có cả hàng trăm con đường mà có hàng ngàn quán ăn, có sao trớ trêu gì đâu lại đụng độ nhau ngay nơi đây... [ chít Toàn gùi ]
Du Ca nào có khác gì đâu, cô không biết mình nên khóc hay nên cười trưỚc tình cảnh này, lòng cô đâu như ai lấy dao cắt từng khúc ruột nhưng giữa đưỜng xá thế này, cô có còn lấy đâu ra tâm trí mà phán đóan sự việc. Bản tính kiêu ngạo ngầm hai năm qua ngủ yên giờ chợt trối dậy trong lòng. Chất giọng cố hữu hài hước pha trộn sự mỉa mai vượt thoát ra môi:
- Xin chào cố nhân. Trông hai ngưỜi tình tứ quá.
Toàn Anh nắm lấy cánh tay Du Ca giọng phân trần:
- Sự việc không như em suy đóan dâu, anh...
Du Ca nắm đặt tay mình lên tay Toàn thay vì cô nên hất đẩy nó ra ngoài đúng như tâm tr.ang của cô:
- Tôi đâu có nói gì đâu mà anh hốt hoảng thế, cái chuyện đàn ông có vợ mà vẫn thích ngoại tình nào phải riêng mình anh, xã hội vẫn đầy dẫy ra đó mà. Thôi, cứ tiếp tục vui vẻ tung tăng đi, xin chào hai người.
NÓi xong cô ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh bưỚc thẳng người đi để mặc Toàn đứng chôn chân như tượng gỗ. Nhìn thấy gưƠng mặt thấ tthần của Toan, Thy chợt hiếU rằng cô đừng nên hy vọng gì sự trở lại của anh. Còn đem cô và Du Ca ra so sánh thì tính cách chững chạch, thái độ điềm tĩnh của Du Ca đá chỉ rõ, cô kém Du Ca xa về cách đôi nhận xử thế. Toàn hoàn toàn bị Du Ca chinh phục trái tim chính những điểm này, những điểm mà cô không bao giờ có đưỢc. Gượng vui cô nói với Toàn:
- Em cám ơn về buổi chiều nay, bây giờ thì chia tay đưỢc rồi.
Toàn ngần ngại:
- Anh đã hứa sau khi ăn cơm xong mình sẽ đi uống nưỚc mà Thy.
- KHông nhấ tthiêt phải thế, vả lại em chợt nhớ ra mình chưa sửa sọng gì hế tmà thời gian còn có là bao.
Một thoáng yên lặng rồi Toàn nói:
- Anh đưa em về.
Thy lại từ chối:
- Em đón Taxi về đưỢc rồi, anh hãy lo về mà giải thích với Du Ca đi, mong anh sẽ đưỢc hạnh phúc.
ThưƠng cảm lại tràn về tim, giá như ngày xưa Thy đừng quá kiêu hãnh, vị kỷ, giá như ngày xưa Thy là hiện thân của Thy điềm đạm, tế nhị bây giờ thì có lẽ moi việc đã khác đi. Toàn đưa mắt nhìn dịu dàng nói với cô:
- Em khác xưa thật nhiều, anh tin rồi đây em sẽ tìm thấy một mầu người lý tưởng cho con tim. Chúc em lên đưỜng vui vẻ - bình an.
- Chúc anh ở lại cũng vui vẻ - bình an.
Chia tay nhau, hai người hai huong ngược đưỜng nhau - Thành phố bắt đầu lên đèn.
Gió từ mặt sông SG thổi lùa vào mặt Du Ca mát lạnh, cô đứng môt mình trên thành cầu lặng ngắm vầng trăng thượng tuần như ánh bạc dịu dàng xuống trần gian, ngắm trăng lâu đâm chán cô quay sang qua đếm sao, sao tỏ, sao mờ, sao cô đơn, sao kết chùm, đếm đến nỗi hoa mắt lãn lộn và cô lại bắt đầu đếm lại, một lần, hai lần, ba lần.. mãi miết mà vẫn không tìm đưỢc kết quá đúng rằng trên trời có bao nhiêu ngôi sao. Cuối cùng cô cũng bỏ luôn trò đếm sao và đứng yên không biết phảI làm gì. Đầu óc cô trỗng rỗng, không vui, không buồn và không gì cả. Trời đang se lạnh mà cô thì lẻ loi.
- Chào cô bé má lúm đồng tiền.
Tiếng gọi vừa đủ cho cô nghe thấy và cô quay đầu nhìn người vừa đến bên mình. Cô bĩu môi giều cợt:
- Thì ra là anh Thiết Phiến công chúa.
Ngữ điệu trêu người của PHiến vang lên:
- Buồn đời định tự tử nên đứng đây chứ gì?
Du Ca trả lời tửng tửng:
- Anh nói đúng đấy nhưng khi nhìn tha6'y dòng nước đen ngoàm kia sao mất vệ sinh quá nên tôi thôi.
- Chết rồi biết dơ sạch gì mà sợ.
- Có cái chết đẹp vẫn đế lại cho đời nhiều tiếc thương hơn.
- Cô cũng lãng mạn gớm.
- LÃng mạn đôi khi giúp con người ta quên đi những thực tế đầy bụi bặm đấy.
PHiến bật cười.
- Sao anh lại cưỜi?
- Vì câu triết lý không giống ai của cô.
Du Ca nhún vai:
- Bởi vì chẳng ai giống tôi.
PHiến thôi không cười nữa, anh nhìn Du Ca hỏi với phong thái đĩnh đạc nghiêm trầm:
- Cô thưỜng có những buổi tối đi hoang như vầy sao?
Du Ca chau mày khó chịu:
- Anh định điều tra tôi hả?
- KHông, tôi hỏI với tính cách một người bạn.
- Tôi có bao giờ nhận anh là bạn.
- HÌnh như lúc nào cô cũng khe khắt với tôi.
Du Ca thắng thắn không nhẫn nhượng:
- Bởi vì anh em nhà anh lúc nào cũng mang nhiều phiền toái đến cho tôi.
- KHi cô cảM mếm một ai đó cô muốn đem phiền toái đến cho họ không?
- Dĩ nhiên là không?
- Thế sao cô lại gán ghép cho tôi trong khi tôi là người luôn cảM mếm cô?
Du Ca lặng câm. PHiến kiên trí thuyết phục:
- Đang buồn mà có một người bạn bên cạnh thì cũng tốt phần nào với bớt muộn phiền, cô không thấy sao?
Du Ca vẫn lặng câm như tượng gỗ. PHiến vẫn tiêp tục kiên nhẫn:
- Toàn thì đang hạnh phúc với Thy thế thì tội lệ gì mà cô lại buồn. Cũng nên giải phóng nó đi.
- Anh bặt máy camera theo tôi hay sao mà chuyện gì anh cũng biết hết vậy?
- Tôi không tệ vậy đâu, tôi chỉ suy đoán tâm trạng của cô vì khi xế chiều có ghé qua nhà Thy, đúng lúc con nhỏ gọi điện về nhà, bảO đừng chờ cơm vì đang đi chơi với Toàn. Còn gặp cô ở đây chỉ là chuyện tình cờ thôi, bởi tôi cũng thường hay ra đây đứng một mình giống như cô lúc nãy. Giờ thì cô không còn khó chịu với tôi nữa chứ?
- Thôi đưỢc tôi sẽ đi chơi với anh, nhưng nói trưỚc tôi muốn giết thời gian chứ chẳng phải tạo cơ hội để cho anh tán tỉnh nhé
Câu nói của Du Ca không làm Phiến tự ái, chỉ cần cô nhận lời là anh thấy vui rồi. Hơi đâu giận hờn con gái, bởi con gái khi nóng, khi lạnh, khi vui, khi buồn.. cũng là chuyện thường tình.