Số lần đọc/download: 454 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:01:23 +0700
Chương 5: Uy Nãi Phong Ba [Thượng]
“Ô oa oa……”
Tiếng khóc trẻ con thê lương đến thấu trời xanh từ trong Phượng điện truyền ra ngoài, nháy mắt đã dọa đám chim chóc sáng sớm bắt sâu trên cây bay loạn xạ, đương nhiên cũng dọa luôn đám tỳ nữ thị vệ trong Phượng lâu.
Chẳng qua, căn cứ vào chuyện Phượng Quân của bọn họ không thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên không có người nào dám đi vào xem xét.
Nhưng mà đứa nhỏ ngày hôm qua theo hắn khóc lớn tiếng như vậy…… Phượng Quân của bọn họ sẽ không đối với tiểu oa nhi kia thi bạo (tỏ ra hung dữ tàn ác) đi?
Ngay lúc một đám người đang ngờ vực nhìn nhau, một bóng dáng thâm lam xuất hiện, sau đó trực tiếp đi vào trong tẩm điện.
“Điện Vũ tham kiến Phượng Quân.”
Đôi con ngươi màu lam nhạt tò mò ngước lên nhìn, đằng sau tầng tầng lụa mỏng xuyên thấu là một nam nhân đang ngồi trên giường ôm đứa nhỏ khóc lớn giống như là đang trấn an, tâm nguyên bản còn đang dồn ứ trong lòng rốt cục cũng hạ xuống.
Hộc, làm y còn tưởng rằng Phượng Quân….
“Đứa nhỏ này chắc là đói bụng, đêm qua phân phó ngươi tìm nhũ mẫu, tìm được chưa?” Tuy trong lòng ôm đứa trẻ mới sinh không ngừng khóc lớn, nhưng thanh âm của Phong Vô Uyên vẫn lạnh lùng như trước.
“Đã tìm được.”
“Vậy mau chóng gọi đến đi.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi!”
Đoan Mộc Ngưng đang oa oa khóc lớn nghe hai người nói chuyện, tiếng khóc liền hạ thấp xuống một chút.
Tìm nhũ mẫu làm cái gì?
Y là bởi vì bị biến thành tiểu oa nhi nên mới khóc a!!!!
Nghĩ nghĩ, Đoan Mộc Ngưng lại một lần oa oa khóc tiếp, cái tay nhỏ bé vung lên, nhìn qua thật là chọc ọi người cảm thấy thương mà.
Lúc Điện Vũ đem nhũ mẫu đến cũng là lúc Đoan Mộc Ngưng đã muốn khóc đến không còn khí lực, hơn nữa còn thật sự rất đói bụng, liền ghé nằm lên giường giả làm xác chết.
Ô ô…. Y là thiếu niên mười lăm tuổi nha, như thế nào lại biến thành đứa nhỏ mới một tháng tuổi còn chưa dứt sữa chứ, không cần a……
Phụ hoàng, ba ba cứu mạng a……
Ngưng Nhi không biết là đang ở chỗ nào a, còn bị biến thành thằng nhóc còn chưa cai sữa nữa, ô ô……
“Đứa nhỏ này giao cho ngươi chiếu cố, mang đi đi!” Thanh âm thản nhiên không có nửa điểm cảm xúc.
Màn trong tẩm điện toàn bộ đã được vén lên hết, trong điện một mảnh sáng ngời, Phong Vô Uyên đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời vào mùa đông cực hiếm từ ngoài cửa chiếu vào thân người đỏ rực, nhưng lại làm cho ngươi ta cảm giác vẫn có một tia lạnh như băng.
“Vâng, nô tỳ lĩnh mệnh!”
Nữ quan cung kính hướng Phong Vô Uyên hơi hơi xoay người, bước đến gần đứa bé tròn tròn nằm trên giường, sau đó ôm lấy Đoan Mộc Ngưng, đi ra ngoài.
Nam nhân đứng ở trước cửa sổ đắm chìm trong ánh mặt trời cảm nhận được nữ quan đã đem Đoan Mộc Ngưng ra ngoài.
Không biết vì sao trong lòng lại nổi lên một tia luyến tiếc, trong đầu không biết vì sao lại nhớ đến cái cảm giác buổi sáng môi mình và môi đứa nhỏ cùng nhau dán cùng một chỗ.
Mềm, thơm thơm, lại có vị ngọt kỳ lạ……
“Phượng Quân, có cần truyền tảo thiện (bữa sáng)? Các trưởng lão đối với chuyện đứa trẻ mới sinh từ trên trời rơi xuống vẫn đều…..” rất để ý.
“Ân.” Thu hồi tâm thần, Phong Vô Uyên bóng dáng chưa hề động đậy, chỉ lạnh lùng lên tiếng.
Tuy rằng địa vị Phượng Quân đứng đầu Phượng tộc, nhưng lại không giống với các quý tộc khác ăn uống đều cực kỳ xa xỉ, đồ hắn dùng rất thanh đạm.
Nhóm tỳ nữ đem tảo thiện đặt lên bàn, sau đó lui ra, Phong Vô Uyên lầm lấy đũa bắt đầu dùng thiện.
“Oa a a –”
Vừa mới cầm đũa, một trận khóc thê lương thật to ở một phòng không xa truyền đến, làm cho Phong Vô Uyên suýt nữa đã đánh rớt luôn đôi đũa.
“Sao lại thế này?” Buông đũa trong tay xuống, Phong Vô Uyên khẽ nhăn đôi mày kiếm, đứng lên: “Không phải bảo nữ quan đó chiếu cố sao? Vì sao lại khóc lớn tiếng như vậy?”
Vừa nghe thấy tiếng khóc, không biết vì sao Phong Vô Uyên cảm thấy tâm luôn lãnh băng của mình lại bắt đầu nổi lên phong ba.
“Ách…… Thuộc hạ không biết.” Đối với việc Phong Vô Uyên lạnh lùng nay lại tức giận, Điện Vũ thực kinh ngạc.
Phượng Quân tức giận, đơn giản vì là vì cái đứa nhỏ kia khóc thôi a.
“Đi.” Lạnh lùng lên tiếng, một trận hồng ảnh chói mắt lóe lên, Phong Vô Uyên nhanh ly khai khỏi Phượng điện, hướng về phía thanh âm hô khóc kia.
Điện Vũ tuy rằng còn đang rất kinh ngạc thái độ khác thường của Phượng Quân, nhưng cũng rất mau đã theo sát.
Trong phòng bài trí lịch sự tao nhã,nữ quan khuôn mặt nhìn rất được, dáng người đột ao (chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần lồi thì lồi, vậy hiểu rồi a~) bộ ngực hiện tại lộ ra ngoài không khí, quần áo phân tán, tiếng khóc thê lương của đứa trẻ nhỏ ở trong lòng nàng phát ra, tay nhỏ chân nhỏ béo đô đô vung loạn xạ.
“Phát sinh chuyện gì!”
Phong Vô Uyên đưa mắt thâm trầm nhìn mang theo một tia tức giận sâu thẳm, bóng dáng hỏa hồng xuất hiện ngay trước cửa, liền nhìn thấy một màn buồn cười trước mắt, hai hàng lông mày không tự giác nhăn lại thật sâu.
Thấy người tới, sắc mặt nữ quan nhất thời một trận xanh lại hồng, bất chấp quần áo đang hỗn độn của mình, ngực còn để trần mà quỳ lạy trên mặt đất.
“Phượng…… Phượng Quân đại nhân…… Nô tỳ……”
“Ô ô……”
Bé ở trong lòng nữ quan nghe thấy câu hỏi đạm mạc lại mang theo phẫn nộ của Phong Vô Uyên, tiếng khóc dần dần tiêu hạ (nín khóc), nhưng động tác giãy dụa lại lớn hơn trước, giống như ở trên người của nữ quan kia có thể bị lây vi rút độc hại nào đó.
Ngư Ngư: Đứa nhỏ đáng thương, đói bụng còn bị ép buộc như vậy….