This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 201 / 19
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
AU BỮA TỐI, rút cục tôi đã liên lạc với Jill Trimble, bạn CM, xin số điện thoại của Elizabeth Gooden, luật sư của chị. Sáng thứ Tư tôi gọi điện đến văn phòng luật sư, cô thư ký lập tức nối máy.
- Jill dặn tôi đón điện thoại của chị. Vui lòng cho tôi biết đến thời điểm này mọi chuyện xảy ra thế nào rồi.
Giọng Elizabeth nghe trầm trầm, có chút khách khí nên tôi đoán có lẽ chị từng học ở New England.
Tôi kể sơ sơ mấy nét chính, tự nhận thức sâu sắc rằng nghe cũng na ná như kịch bản những bộ phim truyền hình nhiều tập. Elizabeth nói:
- Tôi có thể kiểm tra xem có đúng chủ sở hữu ngôi nhà là mình anh ấy hay không. Nếu đúng thì những điều anh ấy nói là chính xác đấy, có lẽ chị không thể quay lại đó sống được. Tuy nhiên chúng tôi có thể xin lệnh yêu cầu anh ấy phải cho chị vào nhà để dọn đồ đi. Và anh ấy cũng sẽ phải thu xếp một khoản tiền cấp dưỡng cho chị.
- Tôi đã có những gì tôi cần từ ngôi nhà đó.
- Chị có mang theo giấy tờ tài chính nào không? Chi tiết tài khoản ngân hàng, các khoản đầu tư, bất động sản chẳng hạn?
- Tất nhiên là không. Tôi chỉ đi thăm một người bạn thôi mà. -Tôi ghét cái cách mình bị rơi vào tình cảnh này, cứ như thể tôi là một cô nàng giàu có chảnh chọe, nhưng có vẻ Elizabeth không bận tâm.
- Tôi nghĩ chồng chị muốn chơi rắn đấy. Nếu là người duy nhất giữ các giấy tờ về tài sản chung trong hôn nhân, anh ấy có thể gây khó khăn khi chúng ta muốn xác định chính xác phần chính đáng của chị trong khối tài sản...
Tài sản ư? Nghe như ai đó vừa qua đời vậy.
-... cần ngồi lại và lập danh mục tất cả những thứ chị nghĩ là của chung hai vợ chồng.
- Ôi trời... chuyện này thật điên rồ. - Tôi lẩm bẩm với bản thân, gần như không nghe rõ.
- Chị Franklin này, kết hôn là ái tình. Còn li hôn là tiền. Chúng ta không biết liệu chồng chị, David phải không nhỉ, đã tiến hành thủ tục li hôn hay chưa, nhưng tôi khuyên chị hãy sẵn sàng đệ đơn càng sớm càng tốt. Trong trường hợp anh ấy đã làm rồi, chị sẽ phải trả lời tòa trong vòng ba mươi ngày sau đó. Cho nên càng có thời gian chuẩn bị thì chị càng có khả năng được sung túc hơn.
- Chỉ là... tất cả chuyện này thật kì quặc quá. Tôi chẳng nghĩ được gì cả.
- Hẳn là thế rồi. Anh ấy đã tính trước cả, tôi đoán vậy.
- Tôi không thể tin được anh ấy lại... chắc lúc nào chị cũng phải nghe những chuyện tương tự.
- Rủi là đúng như vậy đấy.
Tôi thở dài.
- Chị cho tôi biết mức thù lao của chị được không?
- Một trăm bảy mươi lăm đô-la một giờ. Tôi có thể gửi cho chị bản thỏa thuận thanh toán, trong đó nêu rõ mức thù lao của tôi. Tôi thường yêu cầu tạm ứng từ một ngàn hai trăm đến một ngàn năm trăm đô-la, nhưng nếu chị đang gặp khó khăn tài chính, tôi có thể bắt đầu với năm trăm. Tôi thường cố gắng lái khoản thanh toán cho tôi sang phía bên kia càng nhiều càng tốt. Và tất nhiên, tôi không tính cuộc gọi này đâu.
Tôi biết mình nên cảm thấy biết ơn. Tôi bặm môi suy nghĩ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi thuê vị luật sư này và rồi David nhận ra anh thật là ngốc? Có lẽ anh đã buồn bực chuyện gì đó ở công ty. Có lẽ họ đã để tuột mất một khách hàng lớn. Hoặc động cơ chính trị nào đó - Grady Polhurst luôn tị nạnh so bì với David, mà hôm trước Andrea nói rằng họ đang họp với nhau. David hẳn đã phải chịu áp lực kinh khủng. Có thể anh đã bị suy nhược thần kinh. Đàn ông vốn không giỏi đương đầu với căng thẳng. Đúng lúc ấy tôi lại gọi điện to tiếng, chẳng trách mà anh đã giận dữ...
- Chị Franklin?
- Vâng, tôi xin lỗi. Chị Elizabeth này, tôi cảm ơn chị đã dành thời gian, nhưng tôi không thể, tôi cần phải cân nhắc. Xin lỗi chị.
- Tôi hiểu. Tôi sẽ kiểm tra về chủ sở hữu ngôi nhà và mai sẽ báo lại với chị. Trong khi đó, chị hãy cân nhắc những điều tôi vừa nói. Thời gian là mấu chốt hệ trọng. À, mà tốt hơn hết chị đừng nói chuyện nhiều với chồng. Chị cần quen với việc coi anh ta như kẻ thù.
o O o
Mẹ tôi được sinh ra tại San Francisco, ông bà ngoại là người gốc Đức. Ta vẫn biết rằng hai yếu tố đó khi kết hợp với nhau sẽ tạo ra một phức cảm thượng đẳng đầy phóng khoáng, và thiên hướng bẩm sinh về gu thẩm mĩ. Cuộc sống hơn ba mươi năm tại Los Angeles chỉ càng củng cố thêm ý niệm rằng mẹ tôi không phục sức quá đáng, mà trái lại, chẳng qua những người khác ăn vận úi xùi quá thôi.
Sau khi bố tôi qua đời, mẹ làm thư ký tại trường trung học Hubble, cách nhà tôi mười lăm phút đi đường. Nhưng từng ngày trong suốt mười lăm năm công tác, hễ ra khỏi cửa là mẹ mặc như một cố vấn tài chính, trong những bộ vest cổ điển hay váy và áo khoác tiệp nhau. Từ phụ huynh, các thành viên hội đổng nhà trường, đến đủ mọi vị khách ghé vào văn phòng đều nhầm tưởng mẹ là cô hiệu trưởng Elsie Howe, người thường chỉ đóng khung trong gu thời trang kẻ ca-rô.
Thế nên sáng thứ Năm khi xuống nhà, tôi không ngạc nhiên khi thấy mẹ mặc bộ lanh đen, áo khoác phỏng theo thiết kế của Chanel, cổ áo sơ-mi đính đá, và còn đeo cả trang sức ngọc trai. Mẹ lấy cái đĩa từ trong lò giữ ấm ra - trứng tráng phô mai, hai dải thịt lợn muối, Chúa ơi, những thứ tôi đã không ăn từ năm năm nay, và hai lát bánh quế nướng giòn.
- Trông ngon lắm mẹ ạ, nhưng con không ăn mấy món này. Cứ ăn thế này thì đến thứ Sáu tuần sau con sẽ nặng cả tạ luôn. Buổi sáng con ăn ít sữa chua với trái cây. Một chút ngũ cốc cũng được. Cà phê nữa.
- Wyn ơi, con cần ăn để lấy sức chứ. Căng thẳng làm người ta mệt cả thân lẫn tâm. Đang lúc thế này không thể cho phép mình ốm được. Ngồi vào bàn đi con.
Mẹ chỉ góc bàn nơi bữa sáng của tôi đang đợi, còn có cả bông hồng cắm trong bình, khăn ăn xếp nếp như đôi cánh thiên nga, và tờ Thời báo Los Angeles.
- Mười rưỡi mẹ có cuộc phỏng vấn xin việc, nhưng mẹ muốn con có một buổi sáng yên tĩnh dễ chịu, ăn hết bữa sáng không sót miếng nào.
- Phỏng vấn xin việc ạ? - Mẹ tôi nghỉ hưu công việc thư ký trường Hubble mới được non một năm.
- Mẹ không chịu lâu hơn được. Con có thể dọn dẹp nhà cửa bao nhiêu lần nào? Mẹ không muốn mình rồi lại giống cô Doreen Whitaker đâu. - Mẹ nhướn lông mày và tròn mắt.
- Cô ấy làm sao ạ?
- Thế giới của Doreen như đóng lại khi cô ấy hết nhiệm kỳ chủ tịch câu lạc bộ làm vườn. Cô ấy luôn tìm cách chen vào các cuộc họp hội đồng để cảm thấy mình có chút quan trọng. Mẹ đã bảo Doreen nên tìm việc làm đi, nhưng chắc cô ấy sẽ vặn vẹo nhân viên mới, làm họ sợ chết khiếp mất.
Tôi kéo ghế ra và ngồi xuống.
- Vậy mẹ đi phỏng vấn xin việc gì thế ạ?
- Quản lý văn phòng.
- Trường nào ạ?
Mẹ mỉm cười bí hiểm.
- Không phải trường học. Mà là một công ty kiến trúc lớn ở Santa Monica, văn phòng rất đẹp và bận rộn liên tục. Sẽ có nhiều việc phải quán xuyến đấy.
- Sao mẹ biết ạ?
- Hôm qua mẹ đã thăm thú qua một chút rồi. Ở đó có rất nhiều các cô trẻ trẻ xinh xinh đi tới đi lui, hết vuốt tóc lại đến sửa móng tay trong khi điện thoại réo liên hồi và khách phải đứng đợi. Họ cần người điều phối và nhận trách nhiệm.
Tôi ăn một miếng trứng tráng hoàn hảo vừa chín tới.
- Họ sẽ không biết điều gì sắp đến với mình đâu.
Ba mươi phút sau, mẹ ra khỏi cửa, trông như một công ty được nhân cách hóa trong dáng vóc con người. Tại sao tôi không thể nhìn đời như mẹ - hoặc theo cách tôi nghĩ rằng mẹ đang nhìn đời như vậy - như một bài toán hóc búa, chỉ cần lô-gíc và công phu để giải và đặt vào trật tự.
Cả buổi sáng, tôi đi đi lại lại suông trong nhà, ngồi xuống lướt qua cuốn sách về li hôn mẹ đã mượn từ thư viện, rồi lại đứng lên đi đi lại lại. Không biết mẹ lấy đâu ra thời gian nướng bánh quy sô-cô-la chip bạc hà, thế mà mẹ vẫn xoay xở được, và mỗi lần đi ngang qua bếp, tôi lại nhón một chiếc bỏ vào mồm. Chẳng mấy nữa, rất nhanh thôi, tôi sẽ béo ú cho coi. Hay là đến phòng tập thể thao để xả bớt năng lượng nhỉ? Nhưng như thế sẽ gặp rất nhiều các bà các cô mà tôi quen và không muốn nói chuyện.
Như một phương thuốc để thôi không nghĩ đến béo nữa, tôi xỏ giày thể thao, toan ra khỏi nhà. Đúng lúc ấy điện thoại reo.
- Chào Wyn, chị Lisa đây.
- Chào chị Lisa, em xin lỗi đã không gọi điện cho chị về công ty quảng...
- Ôi, không sao đâu mà. Em ổn cả không?
- Ổn cả chị ạ. Em chỉ...
- Mẹ em thế nào?
- Ổn ạ.
Sự im lặng trong chừng nửa giây dường như quá dài.
- Chị tưởng... Tối hôm qua chị gọi điện hỏi hai đứa thứ Bảy có đến nhà chị ăn tối không. Thì cả mấy tuần nay không gặp hai vợ chồng em rồi. David bảo mẹ em bị ốm nên em ở nhà mẹ. Không có gì đáng ngại chứ?
Bộ não tôi vọt lên tốc độ cực đại.
- Không có gì đâu chị, mẹ em... khá hơn nhiều rồi. Em cảm ơn chị.
- Vậy là mừng rồi. - Lại im lặng. - Wyn ơi, mọi chuyện ổn cả chứ em?
Tom Hathaway, chồng Lisa, là một trong những khách hàng lớn nhất của David. Trong tất cả phụ nữ tôi quen biết ở thành phố này, có lẽ chị gần nhất với khái niệm một người bạn thực sự. Nhưng tôi chưa sẵn sàng tầm sự với chị.
- Tất nhiên rồi ạ. Sao thế chị?
- Chị không có ý nhiều chuyện đâu, nhưng khi chị hỏi David chuyện thứ Bảy... - Giọng chị nghe bợt đi. - Cậu ấy bảo là em không muốn để mẹ ở một mình.
- À, em...
- Nhưng cậu ấy bảo sẽ đến. Còn hỏi nếu đưa một người cùng văn phòng đến có được không. Một người quản lý khách hàng mà cậu ấy muốn giới thiệu với anh Tom.
Thung lũng Grand Canyon hùng vĩ như sụt xuống dạ dày tôi.
- Wyn ơi?
- Em gọi lại sau được không chị Lisa? Mẹ em đang gọi, em phải chạy đi xem mẹ em cần gì. Hay hôm nào đó tuần sau mình đi ăn trưa được không chị?
- Ừ, được chứ. - Chị đang chờ. Xem có thêm manh mối gì không. Hoặc có thể chỉ là tôi đang hoang tưởng. - Gọi lại cho chị nhé Wyn, nếu em cần bất cứ điều gì, hoặc nếu em muốn nói chuyện.
Sau khi chị gác máy, tôi gọi vào số của David.
- A lô, - anh nhấc máy. Giọng anh nghe ấm áp, gần như là thân thương. - Anh xin lỗi hôm trước em gọi đúng lúc anh không nói chuyện được. Anh không muốn nhắc đến những điều đó trước mặt Andrea và những người khác.
Hình như anh không nhận ra sự bối rối của tôi.
- Anh David, nói em nghe chuyện gì đang xảy ra đi. Sao anh thay khóa không để em vào nhà?
- Wyn à, lúc này anh không nói chuyện được. Đang giờ làm việc và...
- Vậy anh đóng cửa văn phòng lại. Em cần câu trả lời.
- Em nghe này, anh... quan tâm đến em. Rất nhiều. - Chọn từ ngữ quá ư tỉ mỉ.
- Thế thì để em về nhà.
Thở dài.
- Anh không nghĩ đó là một ý hay.
- Ý kiến hay ư? Chúng ta đang nói về hôn nhân giữa anh và em. Nếu anh vẫn... nếu anh vẫn còn quan tâm đến cuộc hôn nhân này, đến em, thì chúng ta cần nói chuyện...
- Mọi chuyện phải khác đi trong một thời gian. - Anh chen ngang êm ái. - Cho đến khi anh nhận... cho đến khi anh biết mình phải làm gì. Anh không thể sống dưới cùng một mái nhà với em. Nếu em không dọn đi, anh sẽ phải can thiệp.
Giọng điệu anh nghe như muốn nói rằng đẩy tôi ra khỏi nhà là điều hoàn toàn chính đáng và hợp lẽ.
- Em mới nói chuyện với chị Lisa.
Anh đợi tôi nói tiếp.
- Thì sao?
- Anh sẽ dẫn ai đến bữa tối thứ Bảy ở nhà chị ấy?
- Kelley Hamlin. - Nghe có vẻ người-trong-cuộc gớm.
- Thế là chính thức, chúng-tôi-đang-hẹn-hò.
- Không phải là hẹn hò. Anh muốn giới thiệu cô ấy với Tom...
- Anh ta không tự tìm được một nàng tóc vàng hoe à?
- Thôi đi. Em tự biến mình thành lố bịch rồi đấy. Kelley sẽ tiếp quản công việc với khách hàng. Anh đang cố gắng phân một số khách hàng của chính anh cho những người quản lý khác. Như thế anh sẽ có thêm thời gian đi sâu vào mảng marketing. - Giọng anh chợt thay đổi. - Anh đang cố gắng hạ nhịp một chút. Chúng ta từng nói với nhau về chuyện này rồi. Anh tưởng em sẽ vui chứ.
- Em đã nói chuyện với luật sư. - Tôi là một ả vô ơn mà.
- Ổ, Wyn! - Sững sờ và đau đớn. - Em đang muốn ly dị ư?
Mấy từ đó lùng bùng trong không trung. Anh thốt ra thật dễ dàng, còn tôi không thể. Cổ họng luôn tắc lại mỏi khi tôi toan nói đến li hôn.
Thêm một tiếng thở dài thất vọng.
- Anh biết không thể mong em sẽ kiên nhẫn mãi được. Như thế là bất công với em. Nếu em cảm thấy cần một sự chia tay rõ ràng và dứt khoát, thì anh hiểu được.
Thế quái nào lại thành ra tôi đang bỏ anh vậy?
- David, chúng ta cần nói chuyện. Chúng ta cần ngồi lại mặt đối mặt và...
- Hôm nào đó chúng ta uống với nhau một ly nhé, nếu em muốn.
- Hôm nào là hôm nào?
- Anh phải xem lịch làm việc thế nào đã. Anh sẽ gọi điện cho em.
- Khi nào anh sẽ gọi?
- Sớm thôi. Một vài ngày tới. Anh hứa. Được chưa?
- Em không nghĩ...
- Ối, anh có cuộc gọi đang chờ. Anh sẽ gọi lại cho em sau nhé.
o O o
Trước khi mẹ thông báo, tôi biết công việc ấy đã là của mẹ. Trông mẹ hài lòng, tự tin, nhưng không dương dương tự đắc. “Phụ nữ không vội cho đi mọi thứ, Wyn ạ. Giữ lại một chút bí ẩn về bản thân. Hãy cứ chơi đùa với mọi việc”, bài cảnh tỉnh ưa thích của mẹ mỗi khi tôi bấn loạn làm mọi thứ càng trở nên rối hơn.
- Con thấy rõ là phải nhiệt liệt chúc mừng rồi. Công ty nào có được diễm phúc đấy ạ?
- Hãng thiết kế kiến trúc Prentiss Culver. Thứ Tư tuần sau mẹ bắt đầu đi làm.
Mẹ cởi áo khoác, treo vào tủ ở hành lang chứ không lẳng xuống ghế như tôi sẽ làm. Rồi mẹ cầm lấy xấp thư báo trên bàn ngoài lang, xem qua một lượt, chia ra mấy loại. Những cuốn ca-ta-lô giới thiệu, hóa đơn, quảng cáo vặt.
- Chúng ta gọi đồ về ăn tối mẹ nhé. Mừng công việc mới của mẹ. Có khi mẹ vẫn còn chai champagne nào đó để quên trong tủ bếp cũng nên.
Mẹ ngước mắt khỏi chồng hóa đơn, nhíu mày nói:
- Ôi, giá mà được thì tốt quá, nhưng tối nay mẹ đi ăn cùng với ban điều hành câu lạc bộ làm vườn rồi. Mẹ xin lỗi nhé, sát nút thế này không đổi lịch hẹn được. Nếu không mẹ...
- Không sao đâu mẹ, để tối mai cũng được ạ.
Mẹ hơi nhăn mặt.
- Tối mai mẹ có hẹn rồi.
- Hẹn hò ạ?
- Ừ. - Nét mặt mẹ tươi trở lại. - Thực ra có lẽ con nên uống với mẹ và bác ấy một ly trước bữa tối. Chắc con sẽ thích bác Ed, và mẹ biết bác ấy rất quý con.
- Mẹ ơi, sao con có thể đến cuộc hẹn của mẹ được, như vậy kỳ lắm.
- Uống một ly trước bữa tối không có nghĩa là con đến cuộc hẹn hò của mẹ.
- Bác Ed là ai ạ?
- Bác ấy là thám tử.
- Kiểu như con mắt bí mật phải không ạ?
Mẹ tươi cười đáp:
- Con đừng ngốc thế chứ. Bác ấy là thám tử cảnh sát. Làm ở sở cảnh sát Encino.
- Trời xui đất khiến thế nào mà mẹ lại gặp cảnh sát vậy ạ?
- Bác ấy giúp mọi người thực hiện chương trình An ninh Khu phố năm ngoái. Bác ấy rất tốt và rất... sâu lắng. - Rõ ràng đó chính là yếu tố quyết định.
Tôi nheo mắt hỏi:
- Mẹ có chắc chắn rằng bác ấy độc thân không?
- Tất nhiên, vợ bác ấy mất rồi.
- Bác ấy có cho mẹ thấy cái xác bà vợ không ạ?
Mẹ chẳng buồn trả lời tôi mà mở cuốn ca-ta-lô Williams Sonoma ra xem.
o O o
Mẹ về nhà sau bữa tối với ban điều hành câu lạc bộ làm vườn cùng tên của hai bác sĩ trị liệu và một luật sư.
- Mọi người bàn chuyện cây lưu niên chán quá nên quay sang giải phẫu cuộc đời con ạ?
- Không, ai lại thế. Nhưng tất cả các mẹ ở đó đều có con và phần nhiều đã ít nhất một lần trải qua những chuyện tương tự. Mà này, cô Georgia và chú Tim Graebel sẽ đến dùng bữa tối thứ Hai nhé. Con sẽ ở nhà chứ?
- Có khi con sẽ đi xem phim ạ.
- Nếu con đi với bạn bè thì tốt. Nhà Graebel biết chuyện đã xảy ra, cô chú ấy không cần con phải cố tỏ ra vô tư vui vẻ đầu.
- Sao cô chú Graebel lại biết chuyện đã xảy ra trong khi chính con còn không dám chắc về những gì đã qua ạ?
- Là mẹ đã nói với cô Georgia.
Điện thoại reo và tôi nhấc máy.
- Chị Franklin đấy ạ, tôi Elizabeth Gooden đây. Xin lỗi đã gọi tới chị muộn thế này. Cả ngày hôm nay tôi ở tòa. Chủ sở hữu căn nhà ở Woodrow đúng là chỉ có mình anh David Franklin thôi chị ạ.
“Ồ” là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.
- Chị đã thống kê lại danh mục các tài sản chung trong hôn nhân chưa?
- Ừm... không. Chưa chị ạ.
- Thế thì chưa thể làm gì hơn ở thời điểm này. Tôi hi vọng chị sẽ cân nhắc những gì chúng ta đã trao đổi hôm qua. Tôi đợi ý kiến của chị.
Tôi đặt ống nghe xuống. Mẹ nhìn tôi, chờ đợi tôi sẽ chia sẻ điều gì đó, nhưng tôi đi thẳng lên gác.
- Con đi nằm một lúc mẹ ạ.
Tôi hé mở cửa sổ, nằm xụi lơ trên lớp ga gối. Đầu óc trống rỗng, tôi với chiếc điều khiển ti-vi, bật đại một kênh. Những cảnh phim đen trắng cũ loáng nhoáng lặng thinh trôi qua màn hình. Tình yêu ban chiều. Minh tinh Audrey Hepburn và tài tử Gary Cooper ríu rít rong ruổi khắp Paris. Tôi đã xem quá nhiều lần đến mức thuộc lòng. Tôi thích đoạn kết, chàng phải lên đường và nàng bước theo con tàu, liên thiên những tưởng tượng sến súa và hão huyền về đám tình nhân nàng sẽ có sau khi chàng ra đi. Tàu chuyển bánh, dần tăng tốc và nàng nói nhanh hơn, rồi nàng chạy theo con tàu cho đến khi thình lình chàng nhận ra mình không thể sống thiếu nàng. Chàng giang tay bế bổng nàng khỏi sân ga, nhấc nàng lên tàu, giữ bên chàng. Hôn nhau và cảnh phim tối dần đến đen kịt.
Chẳng mấy nữa nàng sẽ trở về căn hộ lộng lẫy ở New York, té ngửa ra rằng ổ khóa đã được thay và tất cả quần áo của nàng chồng đống ngoài hành lang. Tôi ấn điều khiển và màn hình tắt phụt.
o O o
Mẹ đang chơi piano khi thám tử Ed Talley tới đón vào tối thứ Sáu - một khúc dạo đầu của Bach, đoạn mẹ có thể đàn ngay cả khi đang ngủ. Tôi ở phòng tắm trên gác với cái bồn đầy nước. Vừa nghe tiếng cửa trước đóng, tôi đã lao ngay qua hành lang và nhòm ra qua rèm cửa sổ phòng mình.
Bác ấy trông như một nhân vật trong tiểu thuyết trinh thám, hình mẫu vẫn được miêu tả là “lực lưỡng”. Chiếc áo vest màu lính thủy kéo căng ra trên bờ vai rộng, và nhìn từ đây, bác ấy trông như không có cổ. Tóc bác ấy đen như nhuộm bằng thuốc Grecian Formula, chải thành một xoáy cuộn lại chính giữa trên lớp da đầu hồng hào nhẵn thín. Bác ấy khoác tay mẹ tôi với một vẻ đầy sở hữu, và mở cửa chiếc Camaro màu vàng kim cho mẹ. Bác ấy đóng cửa xe, rồi nhìn thẳng về hướng cửa sổ phòng tôi. Bác ấy không thể nào thấy được tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác chờn chợn rằng bác ấy biết tôi đang đứng đây. Ánh sáng từ cây đèn ga giả cổ phản chiếu trên cặp kính râm màu hổ phách của bác.
Trời ơi, mẹ ơi, sao mẹ lại có thể thế này?
o O o
Bốn giờ sáng thứ Hai, tôi nằm thức chong chong trong bóng tối. Nghe được từng thanh âm nhỏ trong căn nhà yên ắng, từng hồi thở dài của gió, từng tiếng chó sủa. Suốt cuối tuần, tôi ngồi lê la giả vờ đọc sách, cố gắng xem ti-vi, chờ David gọi điện. Rút cục tối hôm qua mẹ đưa tôi đi ăn ở quán đồ nướng El Torito, và suốt cả buổi tôi cứ vật vờ như con tàu bị đánh đắm. Vừa về đến nhà tôi đã mở ngay hộp thư điện thoại. Không có gì.
Anh đã không gọi. Anh sẽ không gọi. Tôi biết điều đó từ sâu thẳm dạ dày mình, nơi luôn quy tụ mọi phản ứng tình cảm của tôi. Không phải trái tim, theo cách cảm nhận của đại đa số mọi người. Khi vui, tôi thấy dạ dày mình bồng bềnh bay bổng. Khi căng thẳng... chà, đó không phải là điều tôi muốn đề cập đến những lúc cần tao nhã. Chỉ là tôi dễ bị nôn hệt như dễ mau nước mắt mỗi khi buồn. Và những lúc rầu rĩ, như bây giờ chẳng hạn, cả khoang bụng tôi như bị lèn chặt chì.
Tôi rúc trong chăn đệm như con chuột chũi đào hang, muốn đóng kín tất cả lại, nhưng mà nóng quá. Tôi đẩy bớt chăn đi, bật ngọn đèn ngủ, lê ra mép giường, kéo đại một thùng sách trong tầm tay. Tay tôi quờ được một cuốn bìa mềm đã cũ: Làm bánh mì ở Tassajara của Edward Espe Brown. Tôi cuộn gối chèn dưới cằm, xoay ngọn đèn để ánh sáng hắt thẳng xuống trang sách.
Một món đồ cổ. Được nhà xuất bản Shambhala phát hành năm 1970, những trang sách lấm tấm lem những vết bột nhào đã khô, loang những vệt dầu và dấu vân tay giở qua giở lại. Một góc bìa sau bị sém, tại hồi ở căn hộ đầu tiên tôi đã để sách quá gần bếp lửa. Tôi lướt qua nội dung và trang đầu từng chương. Rất thích cách trình bày các công thức - có một quy trình căn bản chung, thực ra không hơn một chuỗi những gợi ý, và tiếp theo là vô số các biến tấu. Toàn bộ gắn-một-cách-không-gò-bó với triết lý làm bánh đậm chất thiền của Brown:
“Bánh mì tự làm ra mình, từ tâm của bạn, với sự giúp đỡ và trí tưởng tượng chạy khắp trong bạn, với bột nhào trong lòng bàn tay, bạn cũng là chính quá trình làm bánh đó...”
Tôi đọc các công thức làm bánh mì cho đến khi trời tang tảng màu rạng đông.
Sáu giờ mười lăm phút sáng, cao tốc Ventura đã tắc. Hẳn là có tuyến đường nào đó bị đóng vì sự cố hoặc để bảo trì sửa chữa. Lẽ ra tôi nên theo dõi radio từ trước. Tôi ra khỏi cao tốc, theo đường Sepulveda đi về hướng nam tới Ventura Boulevard, men những khúc cua tay áo bám núi Santa Monica, đoạn qua Laurel Canyon. Thực ra không nhanh hơn, nhưng chí ít cũng được thấy màu xanh, và hít không khí mát lạnh tươi tắn mùi bạch đàn. Rồi hướng đông trên Santa Monica vào Highland, và hướng nam tới Hancock Park. Tôi dừng xe bên vệ đường, cách chừng nửa góc phố là tòa nhà lớn màu trắng nơi tôi từng sống. Chiếc Lexus màu vàng kim đậu ở lối đi không hẳn là một bất ngờ.
Bảy giờ hai mươi phút, cửa chính bật mở và Kelley bước ra, rực rỡ trong bộ váy ngắn màu đỏ, đưa tay nhìn đồng hồ. Chồng tôi ra theo, đưa tay nhìn đồng hồ. Như thể cả hai đang khớp lại phút chót trước khi tiến vào một trận đánh đã được tác chiến công phu. Trong khi tôi chỉ biết ngồi nhìn, chàng đặt môi hôn nàng - không phải là kiểu ôm hôn nồng nàn, mà là nụ hôn của những đôi đã cưới, với vẻ thân mật thường nhật - như vậy thậm chí còn tệ hại hơn. Chàng dõi mắt theo khi nàng vào xe của nàng, và lúc ấy chàng nhận ra chiếc Mazda màu đỏ của tôi đậu ở góc phố.
Phải đưa cho anh mới được. Trông anh thật phong độ. Anh mỉm cười, vẫy Kelley khi cô ta lái xe đi. Chiếc xe đã khuất tầm mắt, anh đi về phía tôi, điểm tĩnh, đầy chủ ý, không còn mỉm cười nữa. Tôi tự hứa đám nước mắt đang dâng muốn ngập tròng kia sẽ không bao giờ được thấy ánh sáng ban ngày. David bước khỏi vệ đường, đi vòng sang bên cạnh xe tôi. Anh mặc bộ vest đen nhánh hiệu Jhane Barnes, cra-vát họa tiết xám và vàng kim, lấm chấm những hình thoi xinh xinh màu xanh ngọc, và một vệt son đỏ còn lem ở khóe môi.
Tôi quay mặt đi khi anh cúi xuống bên cửa sổ xe.
- Có hẹn từ sáng sớm hả?
Trông anh nghiêm nghị. Tôi thoáng nhớ lại cảm giác ngày xưa khi bố chuẩn bị mắng tôi.
- Wyn, cư xử như vậy chẳng để làm gì cả.
Thề có Chúa, nếu không vừa chứng kiến anh hôn hít bạn gái, tôi hẳn đã cười phá lên rồi. Nhưng vì đã thấy, nên tôi linh cảm nếu mình không kiểm soát mọi chuyện thật tốt, thì chỉ chút xíu cảm xúc cũng có thể bùng lên thành cơn kích động mạnh. Tôi thọc tay vào túi xách tìm khăn giấy và đưa cho anh.
- Nên lau dấu son môi đi. Màu này không hợp với anh.
Anh thở hắt ra một tiếng, chùi miệng và nói:
- Không phải như em nghĩ đầu.
Khung cảnh qua kính chắn gió bất chợt nhòe đi, như một bức sơn dầu của El Greco - khúc cong mềm của con phố, hàng hồ tiêu xanh bóng, những thảm cỏ gọn gàng, những vạt hoa rực rỡ. Tiếng giao thông tấp nập trên đường Highland chợt lặng đi, chỉ còn nghe u u êm ái.
- Wyn, - David nói, - sao chúng ta không uống một tách...
Tôi không nghe thấy đoạn cuối vì tôi đã lái xe đi, suýt nữa chẹt phải chân anh.
Quãng đường lái xe về Encino chỉ là một ký ức mờ nhạt. Nếu tôi có lỡ rẽ chỗ nào sai làn, hoặc vượt đèn đỏ, thì ắt là đã không có ai phát hiện ra. Mẹ để lại một mẩu giấy nhắn, viết rằng mẹ đi có chút việc vặt, rồi đi chợ cho bữa tối, và rằng có cà phê đã pha. Tôi rót cho mình một tách, ngồi xuống bên cái bàn gỗ sồi trong bếp, nơi ngày xưa tôi ngồi làm bài tập về nhà, khoét bí ngô thành đèn lồng và trang trí bánh bích quy Giáng sinh. Cuốn Thuần thục nghệ thuật nấu ăn Pháp đầy các mẩu đánh dấu của mẹ mở ở trang 263: Coq au Vin, gà nấu rượu vang.
Tôi chăm chú nhìn trang sách. Trên đó viết rằng ở Pháp món này thường chỉ ăn cùng khoai tây và lá mùi tầu, vậy chắc chắn mẹ con tôi cũng sẽ ăn như thế. Trong nhà mẹ, lời của tác giả Julia* chính là luật pháp. Tôi uống cà phê và dần lật giở các trang sách, để mắt mình dõi theo những công thức chế biến thịt gà, cá, các loài giáp xác, những món khai vị, bánh souffles, trứng bác, nước dùng, nước sốt đủ loại, trong khi trí não tắt lịm và ký ức quay về.
o O o
Tôi đã nửa háo hức, nửa sợ hãi khi máy bay hạ cánh xuống Paris. Đối với một đứa trẻ chưa bao giờ được đi đâu lý thú hơn bãi biển Rosarito, nước Pháp cũng mới mẻ lạ lẫm như sao Hỏa vậy. Tôi học tiếng Pháp bốn năm ở trường phổ thông, và hai năm ở UCLA, nhưng thời khắc chiếc máy bay của hãng Air France chạm bánh xuống mặt đường băng sân bay Orly, tất cả vốn liếng học hành đã bay biến hết khỏi đầu tôi.
Ở cửa làm thủ tục nhập cảnh, anh chàng nhân viên hải quan xem tới xem lui cuốn hộ chiếu Hoa Kỳ sạch bong của tôi, mãi mới đóng dấu và đưa trả lại. Đó là năm 1976. Cuộc chiến tranh Việt Nam đã lùi lại là quá khứ kinh hoàng, nhưng người Mĩ vẫn chưa giành được nhiều thiện cảm ở châu Âu. Vì tôi rõ ràng là sinh viên nên nhân viên an ninh quyết định kiểm tra mọi thứ trong hành lý xem tôi có giấu chất kích thích trong ngóc ngách nào không. Anh ta xong việc thì tôi cũng suýt bật khóc.
Rút cục khi đã lập cập ra khỏi đường ống và được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một cô gái đang cầm tấm biển viết tên tôi. Tôi tự giới thiệu, và cô tươi cười hôn lên hai má tôi. Đó là Sylvie Guillaume, cô đến đón và đưa tôi đi tàu về Toulouse. Tôi sẽ ở cùng gia đình Guillaume, và làm việc cho Jean-Marc, anh trai của Sylvie. Sự thở phào nhẹ nhõm đầy dễ chịu đã nhanh chóng lấn át mọi cảm xúc khác.
Sylvie Guillaume cũng là sinh viên như tôi, nhưng trông cô không giống tụi bạn tôi ở Los Angeles. Nhỏ nhắn và tinh tế, với đôi mắt sẫm màu, mái tóc đen mướt cắt ôm lấy gương mặt, cô mang vẻ một trang nhã hết sức tự nhiên. Ừ thì Sylvie cũng mặc quần jeans, áo phông, nhưng cô quàng thêm chiếc khăn nhẹ màu tím oải hương và xanh nhạt quanh cổ, một dải mềm mại vắt qua vai. Khuôn mặt cô toát lên chất Pháp - có gì đó trong cách họ cử động môi khi nói chuyện, như thể họ luôn sẵn lòng đón và trao một nụ hôn. Sylvie còn làm duyên bằng son màu mận chín.
Vừa yên vị trong khoang tàu, Sylvie đã rút hộp thuốc lá mỏng màu vàng kim ra khỏi túi. Cô hút trông duyên dáng đến mức tôi không phiền khi phải hít khói thuốc. Trên đường từ Paris đến Toulouse, cô hút hết số thuốc mang theo, vừa uống nước khoáng Perrier vừa kể cho tôi nghe về gia đình cô và hiệu bánh. Tôi đã nhớ gần hết các chi tiết vì từ hai tháng trước ngày lên đường, hôm nào tôi cũng mở tập hướng dẫn về khóa học ra đọc ít nhất một lần. Tiếng Anh của Sylvie tuyệt vời, pha chút giọng Pháp đáng yêu nhưng phát âm rất rõ. Tôi thầm lo không biết người Pháp sẽ thấy sao khi nghe giọng Mĩ nặng trịch của tôi át đi thứ ngôn ngữ du dương của họ, đè bẹp các nguyên âm và nuốt sai phụ âm.
Chiều muộn chúng tôi mới đến Toulouse, nhưng Sylvie vẫn khăng khăng đưa tôi đến hiệu bánh - La Boulangerie du Pont -ngay sau khi tôi sắp xếp xong phòng ngủ của mình trên tầng ba nhà Guillaume. Dupont có nghĩa là “bên cầu”, dù hiệu bánh chẳng ở gần cây cầu nào. Nhưng vì toàn bộ thành phố Toulouse nằm bên bờ sông Garonne, nên tôi đoán cái tên bắt nguồn từ đó. Tôi chụp ảnh hiệu bánh nhìn từ góc phố Aquitaine, một trong những con phố hẹp, uốn lượn tỏa ra từ công viên hình tròn tên là Place President Wilson. Bức ảnh trông khá là trung cổ, tất cả các ngôi nhà đều xây bằng đá và gạch hồng nổi tiếng của Toulouse. Tôi hồn nhiên nói ra suy nghĩ đó với Sylvie, khiến cô bật cười.
- Toulouse còn cổ xưa hơn thế nữa kìa. Người ta đã định cư ở đây từ trước Công nguyên. Đây từng là thủ đô của người Visigoths.
- Ồ, ừ nhỉ. - Tôi lẩm bẩm. Như thể chỉ là phút chốc tôi nhất thời đãng trí.
Rồi tôi tiến lại gần, nhìn qua cửa sổ mặt tiền và lập tức phải lòng, trước hết là Jean-Marc, rồi đến hiệu boulangerie này.
Bên trong có một người đàn ông thấp hơn tôi vài phân, vóc dáng đúng chuẩn mực một người thợ làm bánh Pháp - vạm vỡ và cơ bắp. Trông như anh có thể khiến ô-tô phải đổi hướng nếu có chiếc nào láng cháng chen vào đường của anh. Trong ánh sáng nhạt nhòa lúc cuối ngày, khuôn mặt anh là bức ký họa vẻ bâng khuâng man mác của người nghệ sĩ, với nét chấm phá bằng than chì đậm là mái tóc sẫm màu và đôi mắt mênh mang. Anh đang tập trung nói chuyện với một khách hàng, cả hai cùng trao đổi bằng lời và những cử chỉ của đôi tay. Sylvie dẫn tôi đi xem loanh quanh trong khi chúng tôi đợi anh trai cô xong việc.
Những ngón tay tôi đưa theo những hoa văn nổi trên cái hộp đựng tiền bằng đồng đã lâu năm, những đường vân tinh tế trên tủ bằng gỗ óc chó, mặt quầy bằng cẩm thạch mát lạnh. Sàn nhà lát gạch bát giác trắng, ở ngưỡng cửa đã mòn đi nhiều dưới vô số những bước chân các thế hệ người Toulouse. Mặt trước các tủ đều là kính có hoa văn mờ, bảng giá được viết tay bằng nét chữ thanh mảnh. Sau quầy có một giá lớn bằng sắt uốn, bày những ổ bánh còn lại trong ngày, trông xinh xắn như những chế tác nghệ thuật. Tranh tường vẽ những dòng sông và các cây cầu giăng kín các bức tường.
Khi vị khách cuối cùng rời đi, Jean-Marc ôm chầm lấy Sylvie và nghiêm nghị bắt tay tôi. Đôi mắt anh sẫm tới mức tôi không phân biệt được đồng tử và tròng đen.
- Bienvenue à Toulouse, Mademoiselle Morrison*. Cô sẵn sàng học nhiều, làm việc chăm chỉ rồi chứ?
o O o
Khi tôi gặp Jean-Marc Guillaume, anh chừng ngoài ba mươi, và hoàn toàn chuyên tâm vào bánh mì. Anh đã qua Compagnon Boulanger du Devoir, khóa học việc hết sức vất vả theo truyền thống của thợ làm bánh Pháp. Từ năm mười lăm tuổi, anh đã làm việc suốt bảy năm ở những thành phố, những quận khác nhau trên khắp đất Pháp, học cách làm những loại bánh mì đặc trưng của từng địa phương, trong những hoàn cảnh hết sức đa dạng, từ một tiệm nhỏ xíu tại ngôi làng hẻo lánh vùng Camargue, nơi bác thợ làm bánh duy nhất vẫn dùng lò gạch đốt củi, đến hiệu boulangerie hào nhoáng ở Paris, với đủ loại máy trộn nhào bột, tủ cho bột nghỉ và lò nướng thép không gỉ, được rất nhiều thợ học việc và thợ cả giám sát. Suốt thời gian đó, mỗi tháng anh vẫn phải đều đặn đến trường đi học một tuần. Sylvie tự hào khoe rằng chỉ một phần nhỏ trong số học viên hoàn thành được chương trình. Rõ ràng là dù mẹ anh có nóng ruột và rầu lòng đến đâu, Jean-Marc vẫn chưa mảy may có ý định lập gia đình riêng. Mối quan tâm bên ngoài duy nhất của anh là đội bóng thành phố Toulouse.
Rút cục khi đặt đầu lên cái gối vuông mềm mại vào đêm đầu tiên ấy, giấc mơ của tôi giăng đầy những cảnh trong một bộ phim Pháp mà CM và tôi đã cùng xem, La Femme du Boulanger - Vợ người thợ làm bánh.
o O o
Mẹ về, khệ nệ đặt các túi thực phẩm xuống, đúng lúc tôi lấy bột ra khỏi máy nhào KitchenAid, dận xuống mặt bàn bếp, làm một đám mây bột nho nhỏ lơ lửng bay lên.
- Con đang làm gì thế?
- Con nghĩ chắc mẹ sẽ muốn có ít bánh mì ăn tối.
- Thế thì tuyệt! - Mẹ rạng rỡ nhìn tôi. - Tức là tối nay con ở nhà phải không?
- Vâng, con ở nhà.
- Sáng nay con đi đâu vậy? Tập thể dục à?
Tôi thở dài.
- Thực ra con qua chỗ anh David. Vì anh ấy chẳng gọi điện gì cả.
Cái nhăn trán khẽ kéo cặp lông mày hoàn hảo của mẹ lại gần nhau.
- Rồi thế nào?
Tôi không nhìn mẹ.
- Anh ấy không có nhà. Chắc là đã đi làm từ trước rồi.
o O o
Tôi đang nỗ lực một cách nửa vời tô vẽ dung nhan khi chuông cửa reo lúc bảy giờ.
Tôi xoa nốt kem nền lên mũi, lấy ống kem che khuyết điểm và bắt đầu chấm chấm quầng mắt. Nực cười thật. Trông tôi son phấn xinh tươi hay rối nùi xơ mướp thì khác gì, được tích sự gì cơ chứ? Tôi phủ qua quýt một lớp phấn nền, phẩy thêm ít phấn hồng. Đầu ngón tay quệt chút son bóng không màu lên môi. Rồi thảy hết chai lọ hộp, lược và cọ trang điểm vào ngăn kéo trên cùng, đóng mạnh lại.
Tôi tròng lên người quần vải đen và áo len đỏ. Màu đỏ làm nước da tôi trông tái hơn, hoặc cũng có thể tại ánh đèn trong phòng tắm.
David thích tôi mặc quần áo cắt may. Những đường may tinh tế. Ralph Lauren cho ngày thường, Anne Klein cho những sự kiện ban ngày, Armani cho buổi tối. Tôi chẳng nhớ nổi chính tôi thích mặc gì nữa.
o O o
Mẹ và cô chú Graebel đang ngồi trong phòng làm việc, nơi cũng có cả không gian để nghỉ ngơi. Tôi biết họ đang nói về mình vì cuộc chuyện trò ngưng bặt khi tôi bước vào. Cô Georgia đứng dậy hôn tôi, và chú Tim đưa cho tôi một ly vang đỏ.
- Wyn à, khắp nhà thơm nức mũi, - cô Georgia tấm tắc.
Trong số các bạn của mẹ tôi, cô Georgia là người giữ nhiều nét hippie nhất. Cô mảnh khảnh, mái tóc đã muối tiêu vẫn tết thành bím dài buông sau lưng. Cô không bao giờ biết đến trang điểm, trừ một chút son hồng, và vẫn còn mặc kiểu váy dài đến mắt cá chân. Cô luôn thể hiện một vẻ hân hoan thanh thoát, như thể trước đây đã từng phải chịu quá nhiều đau khổ.
- Mẹ cháu kể là lúc chiều cháu đã làm bánh. Cô háo hức quá, cô vẫn thích bánh mì Pháp lắm!
Chú Tim nói:
- Mỗi lần gặp lại thấy cháu càng đẹp ra.
Chú là luật sư của Andersen Development, nơi bố tôi làm phó giám đốc phụ trách tài chính. Tôi đã lớn lên cùng hai đứa trẻ nhà cô Georgia và chú Tim. Tôi nhớ chú suốt ngày chúi mũi vào công việc, kiểu người hồi phổ thông có thể kéo cả va-li lên đẩy sách vở đi học. Nhưng rồi chú bắt đầu bập vào bất động sản thương mại, nghỉ hưu ở tuổi bốn mươi lăm và chuyển sang đua thuyền thể thao. Bây giờ tóc chú bạc hết thành màu bạch kim, nước da quanh năm rám nắng, và phụ nữ chợt nhận ra chú cực kỳ hấp dần. Tôi thấy tội cho cô Georgia, nhưng hình như cô chưa bao giờ để tâm. Đối với cô, có lẽ chú Tim luôn là anh chàng ngờ nghệch ngọt ngào mà cô đã đem lòng yêu.
- Cháu rất vui được gặp cả hai cô chú ạ.
Mẹ tôi đi kiểm tra món coq au vin, cô Georgia liền quay sang tôi.
- Cô chú rất lấy làm tiếc về chuyện giữa cháu và David.
Tôi phải nhắc bản thân hãy hít thở.
- Cháu cảm ơn cô. Chính cháu cũng thấy tiếc.
- Chú hi vọng David sẽ biết cư xử cho đàng hoàng. - Chú Tim nói.
Cô Georgia nhíu mày với chú:
- Anh Tim, vì Chúa... - Cô gạt mấy tờ tạp chí sang một bên, đặt ly rượu của mình xuống bàn.
- Chú chỉ muốn nói là nếu cháu cần luật sư hay cố vấn tài chính, thì chú biết nhiều người giỏi đấy.
- Cháu tìm được rồi ạ, cảm ơn chú.
- Cháu có dự định gì chưa? - Cô Georgia hỏi.
- Chưa có gì cụ thể cô ạ.
Bỗng nhiên im ắng quá. Tôi nghe thấy tiếng hai con chó giống Cocker Spaniel nhà hàng xóm đang sủa ngậu, chắc chúng tưởng có kẻ đột nhập nào đó.
Mẹ tôi kể với cô chú Graebel về công việc mới của mẹ. Cô Georgia nói đến công việc của cô ở dự án Khuyến đọc. Chú Tim tiêu khiển cho mọi người bằng câu chuyện chú đã kịp thời nhập đội thuyền mới, tham gia cuộc đua xuyên Thái Bình Dương. Tôi gật đầu tán thưởng và mỉm cười nhiều. Chúng tôi thưởng thức coq au vin với khoai tây đầu mùa và mùi tây, tiếp theo là xa-lát và phô mai.
- Jo, mình toàn quên, cậu đúng là thích làm mọi thứ theo kiểu Pháp, - cô Georgia khúc khích với mẹ tôi. - Cứ tưởng cậu quên xa-lát, nhưng ta đang theo kiểu Âu lục địa cơ mà.
Tôi hầu như không thể ngước mắt khỏi đĩa của mình, nhưng mẹ cười thoải mái không chút ngại ngần.
Quay trở lại phòng làm việc với chỗ rượu vang còn lại. Tôi phụ trách âm nhạc trong khi họ ôn lại chuyện cũ, bàn ra tán vào về những người họ quen biết. Không tránh được đến lúc cô Georgia và chú Tim bắt đầu hoài cổ nói đến bố tôi.
- Cậu có nghĩ anh ấy sẽ ở lại Andersen không? - Cô Georgia hỏi mẹ tôi.
Mẹ cười buồn:
- Mình không biết nữa, chắc là không đâu.
- Chắc ông ấy sẽ làm theo cách của mình. Cháu có nghĩ thế không hả Wynter? - Chú Tim nhìn thẳng vào mắt tôi, điều đó khiến tôi bối rối và không thoải mái.
Tôi nhún vai và quay đi.
- Khó mà biết được ai đó sẽ làm gì chú ạ. Cháu thấy con người thường thay đổi.
- Ông Glenn không thể thay đổi nhiều được. Ông ấy thiên bẩm là người thích rủi ro, còn từng tuyên bố rằng điều nguy hiểm nhất trên thế giới này chính là có quá nhiều an toàn. - Chú ngả lưng dựa vào chiếc ghế bành da ưa thích của bố tôi, chắp hai tay ra sau mái đầu bạc. - Có một điều chắc chắn, ông ấy sẽ rất tự hào về cháu đấy Wyn.
Nghe hết những lời ấy, tôi vào bếp chuẩn bị món tráng miệng và cà phê.
Tôi đang đứng nhìn cà phê nhỏ giọt thì chú Tim đi vào, tươi cười nói rằng chú tình nguyện làm phụ bếp cho tôi, và xắn tay chiếc áo len vàng chú đang mặc lên.
Trong khi tôi rót cà phê vào bình, chú lấy tách và đĩa từ trong tủ ra, bày lên khay và bê sang phòng ăn. Tôi cắt bánh tarte tatin mà mẹ đã kỳ công làm, xúc một thìa kem tươi lên từng miếng.
- Vào bếp chú cũng tháo vát ra phết đấy nhé, - chú Tim xuất hiện trở lại. - Cháu có nhớ không?
- Cháu nhớ chú là vua than củi ạ, - tôi đáp.
Chú cười lớn, nhiệt thành một cách khoa trương, rồi nói tiếp:
- Chà, Wynter, không thể tin được là cháu đã lớn thế này. Chú vẫn ngỡ như cháu còn chạy chơi ngoài sân với Jim và Terry như một đám Da Đỏ bé bỏng.
- Dạ, đó là điều vẫn xảy ra khi ta không quan sát. Đám nhóc Da Đỏ đã lớn cả rồi ạ.
- Nhưng không có đứa nào lớn lên mà đẹp được bằng cháu.
- Cháu cảm ơn chú ạ. - Tôi tiến một bước về phía phòng ăn.
- Wynter này. - Tôi quay lại nhìn chú. - Chú biết đây đang là thời kỳ vất vả của cháu. Chắc chắn cháu thấy cô đơn. Chú chỉ muốn cháu hiểu rằng nếu cháu có cần bất cứ điều gì. Một người bạn. Một lời khuyên, hoặc bất cứ điều gì đi nữa, mong là cháu sẽ không ngại, cứ nói với chú một tiếng. - Không phải là cô chú. Mà là chú. Rồi chú lấy danh thiếp ra. - Chú có một văn phòng nhỏ ở Marina del Rey. Cháu luôn có thể tìm đến chú ở đó.
Tôi muốn xé quách tấm danh đi và nhét vào miệng ông ta, nhưng tôi đáp:
- Cảm ơn chú, nhưng cháu chắc chắn rằng mẹ cháu có số điện thoại nhà riêng của cô chú ạ.
o O o
Sáng thứ Ba, mẹ không vui vì tôi chỉ ăn có một miếng bánh mì nướng. Hai mẹ con đang ngồi trong bếp, ánh nắng tràn vào qua hai ô cửa sổ phía trên bồn rửa. Điệp khúc của máy cắt cỏ và máy dọn lá khô đã bắt đầu rì rì bên ngoài. Có chút phấn hoa óng ánh trên bàn, vương xuống từ bó cúc zinnia hồng và vàng cắm trong bình sứ trắng.
- Con sẽ không mắc một trong những chứng rối loạn ăn uống chứ?
- Mẹ à, con sẽ không bị rối loạn ăn uống đâu.
- Mẹ biết, nhưng đó là vấn đề tâm lý khi ta gặp chuyện buồn. Tất cả nằm ở khả năng kiểm soát, và mẹ biết chắc hiện giờ con đang thấy rất mất kiểm soát.
- Con chẳng bị mất kiểm soát gì cả, con chỉ thấy mình béo thôi. Còn lâu mới đến lúc con mắc bệnh chán ăn.
Mẹ nhoài tới vén mấy sợi tóc khỏi mặt tôi.
- Đừng cau có thế, Wynter. Trán sẽ xuất hiện nếp nhăn đấy. Con có béo gì đâu, trông rất tuyệt là khác. Vừa tối hôm qua chú Tim còn khen con ngày càng đẹp ra mà.
Tôi đặt dĩa xuống.
- Tim Graebel là một ông bựa đểu cáng.
- Wynter, chuyện gì xảy ra với con thế?
- Ông ta lả lơi tán tỉnh con trong bếp trong khi bà vợ bé nhỏ ngọt ngào ngồi uống cà phê và không mảy may nghi ngờ gì.
Mẹ cười ngất.
- Đúng thế đấy mẹ, - tôi khăng khăng. - Lẽ ra mẹ phải nghe chính ông ta ngọt nhạt rằng ông ta biết con thấy cô đơn đến mức nào. Rằng thời gian này con phải vất vả ra sao. Rằng con hãy gọi cho ông ta nếu cần có một người bạn.
Mẹ lại cười ngất.
- Ừ, phải rồi. Kịch bản kinh điển xung-phong-vào-bếp-phụ-một-tay. Khôi hài ở chỗ họ đều cho rằng chính mình là tác giả kịch bản.
Tôi chằm chằm nhìn mẹ.
- Tức là mẹ biết? Mẹ đã biết phải không ạ?
- Wyn à, mẹ độc thân từ mười lăm năm nay. Một con số đáng kinh ngạc các ông chồng của bạn bè đã diễn màn đó trước mặt mẹ. Kể cả Tim. Diễn rất đạt, Georgia chẳng nghi ngờ gì sất.
- Mẹ đã xử sự lại thế nào ạ?
- Mẹ cười chú ấy. Cười tất cả bọn họ.
- Còn cô Georgia thì sao ạ?
- Tất nhiên là cô ấy lờ đi, không để tâm.
Tôi lắc đầu.
- Tại sao phụ nữ lại chịu đựng đống bựa đểu cáng đó?
- Này con, con nói năng bắt đầu thô lỗ rồi đấy nhé.
- Con không thể tin được. Mẹ thấy phiền vì con dùng từ thô lỗ hơn là vì chồng của bạn mẹ mồi chài con. Và mồi chài cả mẹ nữa. - Tôi vò khăn ăn, ném xuống mặt bàn.
Mẹ nhấp ngụm cà phê, đặt tách trở lại đĩa với một tiếng “cách” thanh thanh.
- Đàn ông có ngăn nổi mình được đâu con. Phụ nữ mới là người giữ gìn các chuẩn mực.
- Các chuẩn mực chẳng có gì liên quan đến giới cả.
Mẹ nhặt khăn ăn của tôi lên, vuốt phẳng rồi gấp lại thành hình tam giác ngay ngắn.
- Wyn à, mẹ hoàn toàn đồng ý với con. Nhưng đàn ông thực sự là phái yếu hơn, họ cần được dẫn dắt. Và phụ nữ đã quên mất thẩm quyền đạo đức của mình, hoặc là quá sợ hãi, không dám dùng đến thấm quyền ấy.
- Mẹ lại giảng bài nữa rồi.
- Được thôi, mẹ sẽ không lấy những chuyện đó ra làm con chán ngấy nữa. Rõ là tâm trí con đã đóng lại rồi.
Tôi đứng dậy, mang đĩa ra bồn rửa, tráng qua rồi xếp vào máy rửa bát đĩa, trong khi mẹ ngồi nhấp cà phê và mỉm cười trong nắng.
o O o
Sáng thứ Tư, mẹ đi làm, sẵn sàng giành lại trật tự từ nanh vuốt của hỗn loạn ở Prentiss Culver. Tôi gọi điện đến văn phòng Elizabeth Gooden và để lại lời nhắn trong hộp thư thoại. Rồi tôi ngồi xuống bàn bếp với một tách cà phê, bánh vòng phết kem và phô mai, sổ tay và bút.
Giờ tôi bắt đầu vạch ra quy mô toàn diện của sự vô tâm của mình. Trước hết; tôi hoàn toàn không biết gì về hợp đồng lao động David ký với JMP. Ô, mà tôi vừa tiêu xong thì phải. Tôi biết năm ngoái anh được bốn trăm ngàn đô-la, nhưng không rõ khoản đó có bao gồm tiền thưởng, cổ phần được chia trong công ty, tiền thuê xe Mercedes, phí hội viên câu lạc bộ hay không, hay là trừ hết các khoản phụ đi rồi thì anh được bốn trăm ngàn.
Tôi không biết anh ở nấc nào trong bảng lương, dù chắc chắn phải có một con số nào đó. Tôi biết tài khoản ngân hàng chung của hai vợ chồng và số dư tài khoản ở từng thời điểm cụ thể. Và tài khoản của tôi để chi tiêu trong nhà và mua sắm linh tinh. Nhưng sau rốt tôi biết, anh có thể có nhiều tài khoản khác. Tôi rất ấm ớ về các khoản đầu tư, nhưng tôi biết chúng tôi có người môi giới. Chúng tôi có một ngôi nhà gỗ trong khu trượt tuyết ở Aspen, nhưng điều đó khiến tôi tự hỏi liệu anh có tậu bất động sản nào khác mà tôi không biết không. Tôi biết anh đã mua bảo hiểm, nhưng chịu không nhớ nổi bảo hiểm của công ty nào.
Văn phòng của Elizabeth nằm trong một tòa nhà nhỏ, kiến trúc kiểu Tây Ban Nha, tại Ventura Boulevard, Studio City. Tấm biển trên cửa để dòng chữ “Văn phòng luật Gooden và Hedwick”, và không gian sau cánh cửa khá ấm cúng, không phô trương quá mức. Xô-pha và ghế kiểu Shaker chân phương, được bọc vải xanh da trời và trắng, hàng vừa tiền, chắc là của hãng Ethan Allen. Không có đồ làm từ gỗ gụ bị khai thác quá mức, không cả kính và kim loại mạ crôm.
Khách hàng duy nhất đang có mặt ở văn phòng ngoài tôi ra là một phụ nữ gốc Á trẻ trung xinh xắn, hai mắt sưng húp, ngồi nắm khư khư cái khăn tay và nhìn chăm chăm cánh cửa đang đóng phía trước, ngay đối diện chỗ cô ngồi. Tôi hầu như chưa kịp ngồi xuống xô-pha và mở tạp chí ra đọc thì nhân viên lễ tân đã gọi tên tôi, dẫn tôi theo đi dọc hành lang.
Elizabeth thấp hơn tôi một chút, cơ mà hầu như phụ nữ đều thấp hơn tôi. Mấy chiếc lược kiểu ngày xưa cài giữ lấy mái tóc sẫm màu, khiến đôi mắt xám tinh anh nổi bật hơn, hắt ra cảm giác không dễ gần. Chị mặc áo vest màu xanh thủy thủ, cầu vai đệm cao kiểu nữ diễn viên Joan Crawford hay mặc, và quàng chiếc khăn đủ tiêu chuẩn làm cra-vát cho nam giới, cũng màu xanh thủy thủ, kèm thêm mấy đốm loang đỏ. Tôi thích thú hình dung đó chính là vết máu kẻ thù bị bắn lên. Chị bắt tay tôi khá chặt, chỉ cho tôi cái ghế, rồi ngồi xuống bàn làm việc. Trên bàn đã để sẵn chồng tài liệu với tên tôi ở ngay tập trên cùng.
- Vậy là chị đã cưới David Franklin được bảy năm. - Elizabeth mở hồ sơ, rút ra một tờ giấy, mở nắp cây bút hiệu Mont Blanc. - Chị mô tả cuộc hôn nhân này thế nào?
Câu hỏi thật bất ngờ, nghe giống lời của bác sĩ tâm lý hơn là luật sư giải quyết li hôn.
- Tôi không chắc mình hiểu ý chị muốn hỏi gì.
- Khi nhìn lại, chị sẽ nói rằng đó là một cuộc hôn nhân hạnh phúc hay bất hạnh?
- Hạnh phúc, - tôi nói mà không cân nhắc. - Tôi nghĩ thế. Chí ít cũng được đến khoảng năm ngoái. Trừ khi từ trước đó anh ấy đã thấy không hạnh phúc mà tôi không biết. Có thể là...
Tỉnh táo nào, Wyn.
- Được rồi, - Elizabeth cọ cọ đuôi bút lên sống mũi. - Vậy cứ cho như chị kể với tôi từ khoảng thời gian đó, từ khi chị phát hiện ra mọi chuyện không ổn.
Thế này còn mệt mỏi hơn kê khai danh mục tài sản. Tôi cố gắng cô đọng tất cả, giữ lấy những sự kiện quan trọng và bỏ qua tiểu tiết tủn mủn. Vấn đề là ở chỗ, tôi không còn phân biệt được cái gì quan trọng, cái gì tủn mủn nữa.
Đến đoạn tôi không vào được nhà, Elizabeth chen ngang:
- Một số câu hỏi của tôi có vẻ riêng tư hơn là thuần túy công việc, Wynter ạ, nhưng lại cần thiết để chúng ta quyết định đưa vụ này đi theo chiều hướng nào. Người bạn mà chị đến thăm ở Seattle là nữ phải không?
- Tất nhiên.
- Và cô ấy chỉ là một người bạn thân. Không có kiểu quan hệ nào khác giữa hai người?
- Hoàn toàn không.
- Tôi không có ý tọc mạch làm chị khó trả lời đâu. Nhưng chị nói rằng chồng chị đã cố ám chỉ chị bỏ anh ta. Chồng chị và luật sư của anh ta có thể tính đến chuyện cáo buộc chị đã bỏ anh ta vì người bạn này - bất kể nam hay nữ. Với tư cách là luật sư của chị, tôi không nói quá về tầm quan trọng của việc chị phải hết sức thành thực với tôi.
- CM là bạn thân nhất của tôi từ lớp ba. Giữa chúng tôi luôn là như vậy.
Elizabeth viết nhanh mấy chữ lên giấy.
- Từ ngày anh ta thay ổ khóa, theo chị mối quan hệ giữa chị và người chồng bỗng trở nên xa cách này là thế nào?
- Hầu như không tồn tại quan hệ gì. Từ lúc đó tôi mới chỉ nói chuyện với anh ấy một, hai lần. Một lần tôi quay trở lại căn nhà, hôm đó tôi đã thấy anh ấy với Kelley. Bạn gái của anh ấy.
Elizabeth cong môi lên.
- Vậy là từ khi thay ổ khóa, chị chưa từng có quan hệ tình dục với anh ta phải không?
Tôi không nhịn được cười.
- Từ trước đó một thời gian.
- Bao lâu?
- Trời ơi, tôi không biết nữa. Vài tháng.
- Chị có biết anh ta đã gặp gỡ người phụ nữ này bao lâu rồi không?
Dạ dày tôi quặn lại.
- Không, nhưng tôi có cảm giác là khá lâu rồi.
Elizabeth nghiêng đầu sang bên; trông như một con chim nhỏ hiếu kỳ.
- Chị căn cứ vào đâu?
- Có lẽ nghe hơi ngốc, nhưng ở cách anh ấy hôn cô ta. Có vẻ thân thuộc gần gũi. Không phải nụ hôn những ngày đầu rạo rực.
- Quan sát sắc sảo đấy. - Elizabeth gật đầu. - Chị có giấy tờ tài chính nào về những gì thuộc phần sở hữu của mình không?
Tôi nhìn qua cửa sổ ra bãi đỏ xe toàn Mercedes, Jaguar và BMW. Mấy hồi chuông điện thoại từ khu vực lễ tân vọng vào.
- Không. Tôi... tất cả còn ở trong nhà.
Tôi lấy bản danh mục lèo tèo từ trong túi xách ra, đẩy nó qua mặt bàn tới chỗ chị. Elizabeth yên lặng đọc, gương mặt không nói lên điều gì.
- Tôi biết danh mục này không đầy đủ. - Tôi nhún vai nói. - Chắc tôi không được thông minh nhanh nhạy cho lắm.
- Đừng dằn vặt bản thân chuyện đó nữa. Anh chị có nhiều thứ chung hơn là chị tưởng đấy. Như vậy mọi việc sẽ phức tạp hơn, nhưng không có nghĩa là bất khả thi.Ta sẽ phải rà soát lọc ra những tài sản chung mà chị chưa kê khai. Nếu anh ta không hợp tác, có thể sẽ phải mời các giám định viên vào cuộc. - Đón được biểu cảm trên mặt tôi, Elizabeth tiếp luôn. - Đúng, như vậy sẽ tốn kém hơn. Nhưng nếu chị đấu tranh thì sẽ giành lại được rất nhiều. Chị có muốn tiếp tục và chuẩn bị đâm đơn không?
- Chưa đâu. - Lời nói thốt ra trước khi tôi kịp nghĩ. Mặt tôi nóng bừng. Chắc Elizabeth cho rằng tôi là con ngốc hay một nàng thích bị hành hạ quá. - Tôi còn bao nhiêu thời gian?
Elizabeth ngả người dựa vào lưng ghế, khum hai bàn tay, áp các đầu ngón tay lại vào nhau.
- Chừng nào anh ta chưa đâm đơn thì chị chẳng phải làm gì cả. Còn nếu anh ta dọn món đơn từ ra, chúng ta có ba mươi ngày để phản hồi. Tôi đề nghị chúng ta chuẩn bị hồ sơ trước, đặt anh ta vào thế...
Nước mắt đã kéo lên mọng mắt tôi.
- Tôi chưa sẵn sàng.
Elizabeth mỉm cười.
- Vậy đề nghị tiếp theo của tôi là chúng ta làm thủ tục yêu cầu anh ta giải quyết khoản cấp dưỡng riêng cho chị. Và cử điều tra viên thăm dò tình hình. Để đề phòng. Nói chung, lẽ ở đời, đào đủ sâu thì ắt sẽ thấy giun.
Tôi viết cho Elizabeth tấm séc một ngàn hai trăm đô-la, gần như vét sạch tài khoản cá nhân của mình. Tôi phải thấy nhẹ nhõm mới phải, nhưng chẳng hề như vậy. Tôi chỉ thấy giống như hồi CM và tôi đi New Orleans dịp lễ Mardi Gras và bị kẹt trong đám đông xem lễ hội hóa trang Rex Parade. Một lúc nào đó tầm nhìn của chúng tôi bị vuột mất nhau, tôi gắng sức sang bên kia đường, chen đến dưới mái hiên tôi ngỡ đã thoáng thấy CM ở đó. Nhưng ai ai cũng đi ngược chiểu, tôi sực nhận ra mình cũng bị cuốn đi theo họ, hai chân chới với không chạm đất. Tất cả những gì tôi có thể làm là giơ cao hai cánh tay, và mặc bản thân bị cuốn đi.
Bánh Mì Cô Đơn Bánh Mì Cô Đơn - Judith Ryan Hendricks Bánh Mì Cô Đơn