Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
5. Chiều Tà
B
ệnh viện của Lại Khởi Tạo tọa lạc trong thị trấn Khởi Xuyên, do ông chàng, một thương gia làm nghề nấu rượu, thừa lúc giá đất bấy giờ còn rẻ ông đã mua luôn một hơi hơn ba ngàn công đất, bệnh viện được lập lên trên thửa đất rộng rãi, từ cổng rào vào đến bệnh viện, xa đến năm mười thước. Có lần Cao Mộc đã nói:
- Ông của Khởi Tạo chẳng biết thương bệnh nhân tí nào cả. Đối với người bệnh càng ít đi càng tốt, thế mà khi họ đến được cổng rào đã khó khăn lắm rồi mà còn phải đi thêm mấy mươi thước nữa mới đến được bệnh viện.
Khởi Tạo cũng nghĩ là Cao Mộc nói đúng.
Chiếc cột trụ ngoài cổng rào, cao hơn hai thước, bên trên treo cao một tấm bảng lớn với mấy chữ "Bệnh Viện bác sĩ Lại" màu đen. Chung quanh bệnh viện cũng tương tợ như ở nhà chàng, trồng đủ loại thủy tòng đẹp.
Đứng từ cỗng nhìn vào, người ta có cảm tưởng đây là một vườn cây hơn là một bệnh viện, có lẽ vì những bãi cỏ non quanh nhà và những hàng cây dầu, cây quế cao ngất.
Bây giờ thì những sân cỏ kia không còn nửa, vì nó đã được cày lên để trồng cải. Cái hình ảnh khu vườn trồng cây đã biến mất, nhưng nếu băng qua con đường nhỏ đi ra sau nhà thì người đến vẫn tìm thấy những cảm giác dễ chịu êm đếm. Hàng cây dầu, cây quế và cây hường không phải do người trồng mà tồi tại từ thời hoang dã đến nay, từ cái thuở mà Khởi Tạo hãy còn quá nhỏ, thuở mà người nhà ngại chàng đi xa quá dọa rằng, những hàng cây đó thường có loài gấu đến trèo, tuổi trẻ dễ tin và trong đầu chàng lúc bấy giờ thì sau nhà chỉ là một khu rừng đầy nguy hiểm chớ không phải là khu rừng vườn cây.
Bệnh viện được xây theo hình chữ J. Cha của Khởi Tạo lúc đầu chỉ muốn mở một bệnh viện chuyên về khoa ngoại mà thôi, nhưng sau đó vì nhu cầu, bệnh viện đã phát triễn nhanh chóng. Năm Chiêu Hòa thứ năm (1930) bệnh viện bắt đầu thiết lập thêm nội khoa, nhãn khoa, nhĩ khoa cộng với ngoại khoa có sẵn, biến thành một bệnh viện tổng hợp lớn.
*
Thế mà nhanh thật! Bé Tiểu Lệ mất đi đã ngoài tháng, Khởi Tạo vừa ngẩm nghĩ vừa đi bên ngoài hành lang phía Tây ngập nắng của tòa nhà rộng Chừng định đi vào phòng thuốc, nhưng một bóng người từ trong lủi nhanh ra, va vào người chàng.
- Ồ! Xin lỗi.
Đó là cô thư ký Vương Thụy Kỳ, đôi mắt tròn với chiếc miệng hình quả đào, nàng bước thật nhanh. Khởi Tạo ngạc nhiên nhìn theo.
Chuyện gì xảy ra? Từ cánh cửa hé mở do Thụy Kỳ vừa bước ra. Khởi Tạo không nhìn thấy gì ngoài những ngăn chất đầy lọ thuốc. Chàng xô cửa bước vào, Lâm Tịnh Phu đang đứng cạnh cửa sổ, hai tay nằm trong túi áo blouse, đón chàng với nụ cười nhạt
Nét nhợt nhạt của Lâm Tịnh Phu và thái độ xồng xộc của cô Thụy Kỳ ban nãy tạo nên hai hình ảnh trái ngược, Khởi Tạo thấy kém vui, khi nghĩ đến cảnh Lâm Tịnh Phu và Hạ Chi đơn độc ngồi trong phòng khách, lúc đó hắn có mỉm một nụ cười như thế nầy chăng? Một thoáng hờn ghen nổi lên trong lòng.
- Anh đến thật đúng lúc.
Nụ cười trên môi gã họ Lâm vẫn chưa tắt. Khởi Tạo nghĩ thầm.
- Đúng lúc cái con khỉ.
Nhưng chàng nói:
- Thật à!
Rồi cho tay vào túi tìm chiếc bật lửa, đốt một điếu thuốc.lilt lỉm chicc bệt ẳừa. dát một điốu thuốc.
- Thưa ông giám đốc, tôi có chuyện muốn thưa với ông?
- Chuyện gì?
Khởi Tạo bực mình nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên. Lâm Tịnh Phu đến đây làm việc đã trên hai năm, nhưng chưa hề có một lần yêu cầu gì cả, thế bây giờ hắn muốn đòi gì đây? Khởi Tạo hoang mang, chàng bước về phía hành lang nói:
- Được rồi, hãy đến phòng tôi nói chuyện.
Lâm Tịnh Phu sánh vai với Khởi Tạo, hắn cao hơn chàng năm
phân.
- Cũng không có gì gấp lắm.
- Đừng lo, tôi cũng chẳng lấy gì làm bận lắm.
Khởi Tạo đáp nhẹ. Đối với những người chàng ghét, chàng chỉ trả lời nhát gừng thôi, thế mà …Khởi Tạo lấy làm bực mình.
Dưới chiếc bóng dài của cây bạch dương, một bệnh nhân đang ngồi xem sách. Mở cánh cửa phòng giám đốc ra, những tia nắng chiếu tràn vào phòng. Đây là gian phòng rộng khoảng năm thước, vải màn che màu trắng được phủ kín cửa, chiếc bàn bằng gỗ đào to lớn được đặt bên cạnh, máy đánh chữ, kính hiển vi, bếp điện … bày đủ trong phòng tương tợ như phòng riêng ở nhà của Khởi Tạo. Trên bờ tường còn có những bức tranh với cảnh tuyết rủ, càng làm tăng vẻ nghiêm trang của gian phòng.
Lâm Tịnh Phu ngồi xuống ghế, hắn duỗi thẳng chân một cách mệt mõi, nắng chiều vẫn có vẻ oi bức.
- Nghe nói bà nhà đã bình phục trở về nhà rồi hở ông?
- Nhờ trời cùng đỡ!
Khởi Tạo vừa vén màn sang bên, vừa nói, nhưng lòng chàng lại đang rủa thầm: nhờ cái con khỉ!
Gió thổi làm rung rinh màn cửa. Lâm Tịnh Phu vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán với những ngón tay dài.
- Thưa ông giám đốc, theo ông cô Thụy Kỳ là người như thế nào?
- Cái đó …
Khởi tạo không biết nói ra sao. Thì ra điều mà Lâm Tịnh Phu muốn nói là việc liên quan đến Vương Thụy Kỳ, Khởi Tạo ngạc nhiên một chút rồi tiếp:
- Hình như cô ta cũng không đến nỗi nào.
Lâm Tịnh Phu dằn từng tiếng một, miệng gã hơi mỉm cười:
- Cô ta được không?
Nụ cười của Lâm Tịnh Phu khiến Khởi Tạo hơi ngượng. Vì Thụy Kỳ cũng chưa xứng đáng với tiếng người con gái đàng hoàng, dù có một mái tóc phủ vai rất đẹp, đi đứng chậm rãi, ít khi hấp tấp như hôm nay. Nhưng nhiều lúc khi mang hồ sơ bệnh lý vào phòng giám đốc, cô ta thường đứng sát vào người chàng lẳng lơ.
- Thưa ông giám đốc, chi phí của bệnh nhân này phải tính sao đây?
Thấy Khởi Tạo yên lặng không đáp, Lâm Tịnh Phu lại nhoẻn miệng cười nói:
- Có ta có vẻ mê ông giám đốc lắm đấy!
Khởi Tạo rủa thầm. ‘‘Đừng đưa tôi vào tròng!’’ Nhưng chàng lại ôn tồn hỏi:
- Thế anh có định lấy cô ấy không?
Lâm Tịnh Phu trề môi.
- Tôi mà kết hôn với cô ta à? Sao lại có chuyện đó?
- Thế còn chuyện giữa anh và cô Thụy Kỳ tính sao?
- Tính sao ư? Tôi có liên hệ gì với cô ta đâu? Cữ ấy chỉ mê có ông giám đốc mà thôi.
Khởi Tạo thấy thái độ của Lâm Tịnh Phu không có vẻ gì đứng đắn cả, chàng hỏi:
- Thế anh đến đây chỉ để nói chuyện nầy thôi à?
- Không phải thế, mà là chuyện sức khỏe của tôi.
- Sức khỏe của anh?
Khởi Tạo đánh thót, chàng đưa đôi mắt nghề nghiệp nhìn Lâm Tịnh Phu dò xét Gương mặt Lâm Tịnh Phu lộ vẻ đau khổ khi nhìn lại chàng.
- Thưa ông giám đốc, có lẽ tôi bị nám phổi.
- Nám phổi ư?
Khởi Tạo bỗng nghĩ ngay đến số khách hàng đông nghẹt của phòng nhãn khoa, mà Lâm Tịnh Phu là một bác sĩ khá nhiều thân chủ. Khách đến càng lúc càng đông, không phải vì cái mã đẹp trai của gã, mà vì bàn tay kia như có một ma lực, giải phẫu khéo. Đến đây làm đã hai năm, bây giờ LâmTịnh Phu mới trổ hết được tài nghệ của gã, nếu gã nghỉ việc, thì bệnh viện sẽ bị ảnh hưởng. Khởi Tạo quan tâm đến sự kinh doanh của bệnh viện hơn là sức khỏe của Lâm Tịnh Phu.
- Có thật đó là bệnh phổi không?
- Vâng ạ. Mùa xuân vừa qua tôi thấy mình thường hay chảy mồ hồi trộm lại hay bị sốt, tôi tưởng không sao cả. Nhưng mà, Iúc gần đây bỗng có máu vướng theo.
- Máu à!
Khởi Tạo hỏi, nhưng lòng chàng đang tàn nhẫn kêu to: ho ra máu!
- Một ít vướng theo nước giải, lúc đầu tôi tưởng đó là máu răng, nhưng sau khi thứ đàm, bây giờ mới biết là đang ở vào thời kỳ thứ hai rồi!
Thế thì phổi đã thủng! Khởi Tạo rùng mình. Năm 1946 trong giới Y học Nhật Bản, nếu gặp bệnh nhân bị thủng phổi, thì kể như cuộc đời đó đang nằm gần cái chết. Hôm nay trông thấy Lâm Tịnh Phu có vẻ bực bội, chàng nghĩ rằng đó là do cơn bệnh hành hạ. Với một người mang bệnh phổi ở thời kỳ thứ hai, thì việc đòi hỏi phải làm việc là chuyện không thể được. Khởi Tạo nhìn nét xanh xao của Lâm Tịnh Phu chàng thấy hổ thẹn với tước vị bác sĩ nội khoa của mình.
- Bây giờ ông thử đi chiếu phổỉ xem sao?
- Cũng được, nhưng mà tôi muốn đến Động Giả dưỡng bệnh một thời gian xem sao. Bệnh viện đang đông khách mà bỏ đi thì thật có lỗi với ông Giám Đốc.
Nếu hắn đến một nơi xa lạ như Động Giả dưỡng bệnh thì việc tiếp xúc với Hạ Chi sẽ tạm ngưng. Nghĩ đến điều này, bỗng nhiên Khởi Tạo thấy cảm ơn cơn bệnh của Lâm Tịnh Phu vô cùng: Mặc dù về phương diện chi thu của bệnh viện sẽ mất đi một con số khá to, vì sau cuộc chiến chưa đầy một năm, số y sĩ cần thiết thật khan hiếm.
Có lẽ phải tạm thời đóng cửa phòng nhãn khoa, những người bệnh mắt cũng phải tạm thời rời khỏi dưỡng đường, nhưng việc tên này rời khỏi Khởi Xuyên là mình mong mõi vô cùng. Mãi quay cuồng trong bao ý nghĩ Khởi Tạo đã quên đi sự thông cảm cơn bệnh mà Lâm Tịnh Phu đang gánh chịu, chàng cũng không nghĩ đến cơn điêu đứng của gã.
Tịnh Phu là người đã mang bé Lệ đến cái chết và Hạ Chi là đồng phạm, Khởi Tạo giả vờ thân thiện:
- Ở đây không thích hợp cho sự dưỡng bệnh của anh, vì không khí Khởi Xuyên quá lạnh. Còn việc ở Động Giả anh đừng lo, để tôi bảo ông quản lý chu tất cho.