Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2021-10-15 21:03:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Trả Lại 2
ưỡi kiếm màu xanh lục vừa vung lên, gần chạm tới đôi cánh kia thì một ánh kiếm màu hổ phách liền bay tới đỡ lấy
Dạ Ly đứng chắn trước mặt Mặc Hoạ,muốn đỡ lưỡi kiếm kia cho nàng ấy
Bạch Trân hơi nhíu máy, tăng thêm vài phần linh lực cho lưỡi kiếm kia mà mạnh mẽ chém xuống
Dạ Ly làm sao có thể đỡ nổi sức mạnh khổng lồ được kết hợp từ hồ tộc và Long tộc
Dạ Lan thấy vậy liền chậm rãi đứng lên, tiến về phía Bạch Trân
"Thượng Thần... Ngài bình tĩnh trước đã..."
Dạ Lan không muốn Bạch Trân mắc phải tội giết chết thái tử thiên tộc
Bạch Trân khẽ liếc qua Dạ Lan, thấy hắn lắc đầu thì thu hồi lưỡi kiếm, nhìn hai người trước mặt mà chán ghét
Nàng đứng sang cạnh Dạ Lan mà nhìn họ diễn
Thái Tử Dạ Ly quỳ xuống cạnh Mặc Hoạ, nhìn thiên đế nói
"Thiên đế.... Người lại để Hồ Tộc làm bừa như vậy sao?"
Bạch Trân cười thầm, mắng tên kia là ngu ngốc
Thiên đế đã cố tình im lặng để nàng xử lý, Dạ Ly lại đứng ra chỉ lỗi sai của thiên đế
Đúng là đặc biệt ngu ngốc
Nàng thật sự không hiểu, trước đây tại sao mình lại yêu hắn say đắm, đến mức chịu nỗi đau tới chết đi sống lại
Thiên đế im lặng nhìn thái tử mà cảm thấy chán nản
Bạch Trân lên tiếng, giọng nói có chút vui vẻ
"Thiên đế, nếu thái tử đã ra mặt, Bạch Trân cũng muốn nói rõ luôn
Chính là thái tử vào ba trăm năm trước..... xử lý việc không nghiêm minh, ngang nhiên lợi dụng quyền hành, khiến bản vương suýt mất mạng....
Còn nữa.... Câu nói mà thái tử vừa nói khiến bản vương rất mực không vui
Hình như thiên tộc rất coi thường hồ tộc của ta"
Bạch Trân lẳng lặng nhìn nét mặt thiên đế đang dần chuyển từ trắng tới đen
Câu nói vừa nãy của thái tử Dạ Ly, có thể gây lên cuộc chiến đẫm máu giữa ba tộc Thiên-Long-Hồ
Dạ Ly ngạc nhiên nhìn về phía nàng, trong đáy mắt ẩy chứa sự sợ hãi
Hắn vội vàng ấp úng nói
"Thiên... Thiên đế....con không có...."
Chưa xong, Bạch Trân đã lại tiếp lời
"Ta đề nghị thiên đế xử trí nghiêm minh, nếu ngài không làm được, để bản hồ đế xử lý thay ngài"
Dưới đại điện, hàng nghìn tiên nhân đều thì thầm nói nhỏ với nhau
Nhưng câu nói nhỏ làm sao quá mắt được thiên đế
"Như vậy làm sao xứng được làm thái tử thiên tộc"
"Phải đó, chỉ một câu nói sẽ dẫn đến hậu quả to lớn"
"Thiên đế lần này chắc chắn phải xử lý nghiêm minh, nếu không làm sao ăn nói với long tộc và hồ tộc"
Bạch Trân nghe vậy thì cười thầm
Quả thật, thiên đế xử lý không nghiêm minh, nàng sẽ thẳng tay trừ hậu hoạ
Thiên đế nhìn đứa con trai mình tin tưởng nhất mà chán nản đến cùng cực,
Nhìn đứa con dâu mình chọn lựa mà không ngừng lắc đầu tay đập mạnh lên mặt bàn mà nói lớn
"Mặc Hoạ.... To gan dám chặt đuôi Hồ Đế, đánh nàng trọng thương suýt mất mạng, phạt đẩy khỏi hàng tiên, đày làm súc sinh, giao cho cai quản vùng trời phía đông, mãi mãi không được bước lên thiên cung.
Còn về phần thái tử..."
Ông khẽ liếc về phía Bạch Trân, thấy nàng đang nhìn ông chăm chú, Thiên đế thở dài nói
"Thái tử Dạ Ly, cậy chức vụ cao, xử lý chuyện tùy tiện... Cắt chức thái tử, phạt lịch kiếp 300 năm...."
Bạch Trân nghe vậy thì gật đầu hài lòng, tay cầm kiếm đã thả lỏng hơn
Vùng trời phía đông chính là vùng trời tăm tối nhất
Nói đưa Mặc Họa tới đó cai quản, chi bằng nói đưa nàng tới đó mà giam cầm, tới tìm chết
Vùng trời phía đông có rất nhiều hung thú, tới đó chắc chắn sẽ mất mạng
Còn về phần Dạ Ly, cắt chức thái tử, lịch kiếp 300 năm
Ai cũng biết, 1ngày trên trời bằng 1 năm dưới hạ giới
Nói đi 300 năm, chẳng phải nói hắn sẽ rất lâu mới có thể trở về thiên giới sao?
Dạ Ly nhìn về phía Dạ Lan, đôi đồng tử hiện lên sự ghen ghét, tay hắn siết chặt thành kiếm màu hổ phách mà vùng lên, miệng không ngừng mắng người kia
"Chắc chắn là ngươi..... Ngươi muốn làm thái tử...ngươi muốn lật đổ ta.... Chỉ có ngươi"
Mũi kiếm đâm thẳng về Dạ Lan nhưng hắn không hề tránh né
Hình như hắn đã lường trước được truyện này
Hắn cũng đâu phải kẻ vô dụng, hôm nay hắn sẽ trả thù cho chuyện của Bạch Trân luôn
Vậy mà, kiếm gần chạm tới mặt Dạ Lan thì Bạch Trân đã vung kiếm lên, hất Dạ Ly sang một bên, tay cầm kiếm chỉ vào hắn nói lớn
"Người của ta đến lượt ngươi dạy dỗ mắng chửi sao???
Hắn!!! Chỉ có thể một mình ta đánh, không đến lượt ngươi"
Bạch Trân dõng dạc tuyên bố như vậy trước mặt toàn thể tiên nhân trong đại điện
Nàng nói vậy coi như cũng đã thừa nhận người sau lưng rồi
Dạ Lan cười khẽ, liếc nhìn Dạ Ly đứng kia
Bạch Trân thật sự giận giữ
Người của nàng, tâm can bảo bối của nàng sao có thể để người khác nói chửi là chửi, nói đâm là đâm
Thiên đế nhìn tình cảnh này thật sự tức giận, tay đập xuống bàn mà quát lớn
"Đây là đại điện thiên tộc, không phải nơi các ngươi có thể làm loạn
Người đâu, lôi Đại hoàng tử Dạ Ly và trắc phi Mặc Hoạ xuống dưới... Chuẩn bị thực hiện hình phạt..."
Thiên binh theo lệnh kéo người xuống phía dưới
Mặc Hoạ không cam lòng, nhìn Bạch Trân căm hận,
Đôi bàn tay Mặc Hoạ siết chặt lại dù hôm nay nàng ta có chết ở đây, nhất định phải kéo hồ ly kia xuống chết theo
Nghĩ là làm, Mặc Hoạ tung đôi cánh lông vũ đen tuyền, hất đám thiên binh kia quá một bên, bay thẳng tới chỗ Bạch Trân mà hét
"Ngươi là cái thá gì??? Chỉ là một con hồ ly tinh xảo quyệt, dám tới đây vạch tội ta... Dù hôm nay ta có chết, cũng phải kéo ngươi theo"
Đôi cánh khổng lồ kéo gió tớ đại điện, khiến chúng tiên hoảng loạn mà là hét
Bạch Trân hơi khép đôi mắt lại, nhìn Mặc Hoạ đanh bay tới mà khẽ cười
"Muốn tha cho ngươi, ngươi lại cứ đâm đầu vào"
Nói rồi, nàng thuận hướng Mặc Hoạ mà bay tới một kiếm chém xuống
"Aaaaaa"
Mặc Hoạ đau đớn rơi thẳng xuống đất, máu từ đôi cánh kia bắn hết lên đại điện
Chúng tiên nhân lại được một phen hoảng sợ mà nhìn cảnh vừa rồi
Đôi cánh đứt lìa khỏi cơ thể Mặc Hoạ rồi rơi xuống đất
Lưỡi kiếm xanh lục còn đọng lại máu mà chảy thành từng giọt trên nền đại điện
Thiên đế vẫn ngồi đó, nhìn cảnh vừa rồi như đã quen
Có lẽ, ông đã lường trước được sự việc sẽ tới mức này
Mặc Hoạ nằm trên đất mà khóc lớn, cơ thể tiêu hao hết toàn bộ linh lực
Máu chảy từ phía sau lưng thấm đẫm y phục, kiến đại điện như thêm đáng sợ
Đôi cánh kia rơi thẳng xuống bên cạnh nàng ấy, rồi từ từ biến mất
Nhưng máu trên đại điện vẫn còn nguyên, không hề theo đó mà biến mất
Mặc Hoạ nằm trên đại điện không ngừng rên rỉ, nước mắt đỏ đau đớn mà chảy dài
Dạ Ly thấy cảnh đó thì sợ hãi lùi về phía sau, nhìn Mặc Hoạ nằm dưới đất mà không nói lên lời, người hắn run run nhìn hết Mặc Hoạ rồi tới Bạch Trân
Mặc Hoạ chính thức trở thành một phế nhân
Bộ y phục trên người Bạch Trân cũng đã dính đầy máu đỏ từ đôi cánh kia, gương mặt trắng hồng cũng không tránh khỏi vị bắn vài giọt lên
Gương mặt xinh đẹp như tô thêm sự quyến rũ mà lạnh lùng
Vậy mà nàng như chẳng hề quan tâm
Bạch Trân khẽ ngồi xuống bên cạnh Mặc Hoạ, thì thầm câu gì đó khiến Mặc Hoạ run run
"Người nắm ưu thế là bản thượng thần
Người đặt ra luật lệ là bản thượng thần
Người thắng cuối cùng vẫn sẽ là bản thượng thần....
Ngươi....hiểu chưa..?"
Bạch Hồ Bạch Hồ - Nguyễn Thu Huyền Bạch Hồ