Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Lysany Sands
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Ichono87
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1813 / 14
Cập nhật: 2016-06-09 04:34:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ây, mặc nó vào.”
Brinna đang trải tấm phủ giường, quay sang nhìn Lady Joan vừa lao vào trong phòng. “Thưa tiểu thư?”
“Mặc nó vào,” Joan nhắc lại kiên quyết, vừa cởi đồ vừa nói. “Và đưa cho ta váy của cô.”
“Nhưng – ”
“Ngay bây giờ, Brinna. Không còn thời gian nữa.”
Brinna bắt đầu cởi váy, tự động tuân theo giọng nói uy quyền của Joan, rồi ngừng lại. “Không. Chúng ta không thể làm thế. Em không thể. Cha tiểu thư đang ở đây. Ngài ấy sẽ - ”
“Hôm nay họ bận trao vương miện cho Đức ngài vô nguyện tác. Tất cả sẽ hỗn loạn nguyên ngày. Bên cạnh đó, ông sẽ chẳng quan tâm tới ta – cô. Ông sẽ uống rượu và giao thiệp với Lord Menton. Cô có thể dễ dàng qua mặt ông.”
Brinna lắc đầu kiên quyết. “Em không thể.”
“Cô phải làm được,” Joan rít lên, túm lấy tay nàng và xiết chặt. “Chỉ lần cuối này nữa thôi.”
“Nhưng – ”
“Cô đã buộc ta vào chuyện này,” Joan buộc tội, sự kiên nhẫn của cô nàng biến mất, và mắt Brinna mở to đầy kinh ngạc. “Em ư?”
“Phải, cô. Nếu cô không để Royce kéo đi tới chuồng ngựa và ngã nhào vào hắn như một thứ rẻ tiền – ” Cô ta hớp hơi ngăn lại điều đang nói và thở dài.
“Sao tiểu thư biết?” Brinna hỏi, giọng nàng đầy tội lỗi.
“Cô nghĩ gì khi Cha muốn nói chuyện với ta chứ?” cô ta hỏi cứng rắn, rồi cắn chặt môi. “Đám cưới vào ngày mai. Ta phái báo – ” Cô nàng lại ngậm miệng và cau mày, rồi quay lại, bước hai bước, rồi lại quay lại. “Được không? Chỉ lần cuối cùng này thôi. Cô sẽ không bị phát hiện. Ta hứa. Sự thật, cô cũng biết như ta là hôm nay rất lộn xộn mà.”
“Không phải ở Mass.”
Thấy rằng nàng đang mềm lòng, Joan chộp lấy. “Cô sẽ đến Mass trễ hơn. Như thế, Cha sẽ ngồi ở ghế trước với Lord và Lady Menton, và cô và Lord Thurleah sẽ ở hàng cuối của nhà nguyện. Chỉ đừng để Thurleah quanh quẩn khi lễ Mass kết thúc thì sẽ ổn và nó sẽ tốt thôi.”
Brinna thở hắt ra, rồi gật đầu và tiếp tục cởi váy, tự hỏi mình sao lại do dự. Nàng muốn làm điều này. Nàng quá háo hức để có thêm chút thời gian với Royce và nàng có thế.
“Oh, tốt,” Joan nói.
Brina xoay lại đóng cánh cửa phòng ngủ nhìn Joan ngỡ ngàng khi cô ta đuổi theo nàng. Thực sẹ, nàng không trông đợi cô gái ở đây. Nàng đã nghĩ Joan dùng thời gian tự do để tránh xa căn phòng này. Thực tế, nàng còn hơn cả hy vọng Joan sẽ như vậy. Sau một ngày mà nàng vừa trải qua, Brinna muốn có vài phút yên bình và tĩnh lặng.
Theo chỉ dẫn của Joan, Brinna đã giữ Royce chờ đợi suốt buổi sáng, bỏ mặc chàng ở địa sảnh khi nàng và Joan đi lại lo lắng trong phòng cho tới khi Joan nói là đã đến lúc Brinna và Royce tới Mass trễ và ngồi cách xa Lord Laythem và khiến ông không có khả năng nhận ra sự giả dạng. Và cô nàng đã đúng. Mas đã thực sự bắt đầu khi họ đến nhà nguyện. Royce dẫn nàng tới chỗ gần nhất, cách xa chỗ của “cha” như Brinna có thể mong, và họ ngồi im lặng trong suốt thời gian buổi lễ.
Royce sẽ đợi khi trở lại đại sảnh với những người khách khác của nhà Menton, nhưng Brinna sẽ rút lui ngay khi buổi lễ kết thúc, yêu cầu chàng đi theo hoặc là sẽ tự mình đi mà không có người hộ tống. Nàng xin lỗi thật đáng yêu khi họ rời nhà nguyện, yêu cầu một cuộc dạo ngoài trời với một nụ cười gợi ý khiến đôi mắt chàng sáng lên ký ức lần trước nàng cũng muốn ra ngoài hít thở khí trời. Chỉ lát sau Brinna thấy mình bị khóa chặt trong vòng tay chàng ở một góc khuất, mụ mị đi vì được hôn. Và ngày cũng trôi qua, với Brinna dùng một nửa thời gian của nàng để tránh né cha của Joan và nửa còn lại thì bị trói trong vòng tay của Royce ở một vài khu tách biệt. Cơ hội duy nhất nàng có để thư giãn là tận hưởng bữa tiệc. Nàng, đứng trong dòng người, chúc mừng lễ trao vương miện cho cậu bé phụ bếp người đã luôn giữ xiên thịt là Đức ngài vô nguyên tắc, rồi giúp Lord và Lady Menton và hầu hết những vị khách trẻ tuổi của họ được phục vụ bởi những người hầu trong khi cha của Joan và những vị khách khác thì say sưa với những vũ khúc của đoàn hát rong và thử góp vui âm nhạc cho buổi lễ.
Khi mọi thứ kết thúc, tuy nhiên, Brinna lại thấy mình né tránh Lord Laythem và đứng hàng giờ trong những góc tối và những nơi khuất, đầu của nàng váng vất với rượu và ham muốn. Royce thì bị lôi cuốn vào cuộc chè chén say sưa. Lần cuối nàng kéo chàng ra khỏi tầm nhìn của Lord Laythem, chàng đã gần như chiếm lấy nàng trong bóng tối của khu cầu thang trước khi chàng lấy lại tự chủ và kết thúc trong sự ngượng ngập. Rồi chàng còn gợi ý là họ nên kết thúc buổi tối sớm hơn và tổ chức luôn tiệc cưới. Đó là tại sao Brinna trở lại phòng Joan sớm hơn.
“Ta rất mừng vì cô ở đây,” Joan đi tới, vỗ vỗ tay với một nụ cười. “Ta đã sợ ta không có cơ hội để cám ơn và tạm biệt cô trước khi ta đi.”
“Đi ư?” Brinna lặp lại yếu ớt.
“Ừ. Ta sẽ đi. Phillip và ta sẽ bỏ trốn để cưới nhau.”
“Phillip?” Brinna nhìn cô trân trối, dám chắc rượu đã khiến nàng chuyếnh choáng.
“Phillip xứ Radfurn. Anh họ của Lord Thurleah.” Joan nhắc nàng với vẻ thích thú. “Khi chàng tới thăm Laythem, chúng ta – ” Cô nàng nhún vai. “Chúng ta yêu nhau. Chàng đã theo ta tới tu viện, rồi ở đây, và ở lại trong làng để chúng ta có thể gặp nhau.”
“Nhưng ngài ấy đã kể với Royce rằng tiểu thư là một con nhóc hỗn xược, vô giáo dục,” Brinna bối rối nhắc nhở cô nàng.
“Ừ. Chàng đã hy vọng việc đó sẽ khiến anh ta hủy hôn ước. Chàng muốn ta là của chàng, cô thấy đó.”
“Em hiểu,” Brinna thì thầm, nhưng lắc đầu. Nàng thực sự chẳng hiểu gì. “Tiểu thư nói là hai người sẽ chạy trốn?”
“Ừ. Để kết hôn. Phillip đã chuẩn bị ngựa rồi.”
“Nhưng tiểu thư không thể. Tiểu thư phải cưới Royce sáng mai.”
“Thì, hiển nhiên là ta sẽ không có ở đó.”
“Nhưng tiểu thư không thể làm thế. Ngài ấy – ”
“Ta biết, ta biết,” Joan đảo tròn mắt khi tiến về phía cửa sổ rồi nhìn xuống khoảng sân tối đen phía dưới. “Hắn là một người đàn ông tốt. Vậy thì, nếu cô thích hắn nhiều như vậy, sao cô không lấy hắn? Hắn đang tìm một người vợ mà ta không nằm trong số đó. Đối với ta, Phillip còn nhiều hơn thế. Chúng ta thấu hiểu nhau. Và chúng ta sẽ không dành cả đời mốc meo trên những sản sự già cỗi. Chàng yêu chính sự cũng nhiều như ta.”
“Thế còn cha tiểu thư?”
Joan cứng cỏi. “Ông sẽ nổi giận. Ông có thể sẽ tước bỏ quyền thừa kế của ta. Nhưng Phillip không quan tâm. Chàng yêu ta và sẽ lấy ta dù có hay không – ” Cô nàng ngừng lại đột ngột, rồi mỉm cười. “Chàng kia rồi. Ngựa cũng đã sẵn sàng. Ta đi đây.”
Xoay lại từ cửa sổ, cô nàng trùm lên đầu chiếc áo choàng và vội vã tiến ra cửa. Dừng chân, cô nhìn lại. “Ta để lại số tiền đã hứa với cô ở trong rương. Cám ơn vì tất cả, Brinna.”
Cô nàng biến mất trước khi Brinna có thể suy nghĩ ra điều gì để ngăn cô lại. Thở hắt ra khi cánh cửa đóng sập lại, Brinna ngã vật ra giường mất hết sinh khí.
Một đống lộn xộn. Tất cả là một đống hỗn độn. Joan đã bỏ chạy với Lord Radfurn. Kế hoạch của Royce bị phá hủy. Hy vọng của chàng làm cho người dân tiêu tan. Và nàng có lỗi, nàng chân thành nhận ra. Nàng đã phá hủy mọi thứ của chàng. Nếu nàng không đóng giả Joan, Joan sẽ phải ở lại đây và dành thời gian với chàng và –
Oh, đức ngài yêu quý, sao nàng có thể làm thế với chàng?
“Joan!” Sabrina lao thẳng vào phòng, đóng sầm cánh cửa phía sau cô nàng với một tiếng thở mạnh. “Ngoài kia thật điên cuồng. Mọi người say xỉn và em nghĩ em đã thấy Brinna trốn ra ngoài – ” Cô ngừng lại khi tiến lại đủ gần để nhìn thấy màu sắc của đôi mắt Brinna và hốt hoảng. “Brinna?”
Nàng gật đầu xác nhận.
“Vậy thì tôi đã thấy Joan bỏ trốn ư?”
“Đúng thế.” Brinna thở hắt ra. “Tiểu thư chạy trốn với Phillip xứ Radfurn.”
“Cái gì?” Sabrina thét lên. “Oh, tôi đã biết là tên đàn ông đó là vấn đề mà.”
Brinna tròn mắt ngạc nhiên. “Phillip xứ Radfurn?”
“Ừ. Hắn đã gặp chị ấy ở Laythem. Theo đuổi chị ấy như một con cún. Thậm chí còn đi theo tới tận tu viện cả ông Henry nữa. Joan chưa bao giờ trải qua những gì như thế.” Cô lắc lắc đầu khinh bỉ và ngồi sụp xuống giường cạnh Brinna. “Nhất định là hắn cũng đã theo tới đây.”
“Đúng vậy.”
“Và chị ấy có khả năng trốn ra gặp hắn mỗi ngày. Chẳng trách sao chị ấy muốn tôi phải đồng hành với chị. Chị ấy đã không hề có ai đi kèm. Chúa mới biết là họ đã làm những gì. Họ - ôi, lạy Chúa!” Sabrinna tự vấn bản thân ngay khi hiểu ra hành vi bỏ trốn của Joan. “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Lord Laythem sẽ nổi trận lôi đình mất thôi.”
“Không nghi ngờ gì,” Brinna đồng ý, nghĩ tới người đàn ông có thể không hiểu tại sao sau sự việc lộn xộn giữa Joan và Royce đêm qua ở khu chuồng ngựa thì ngay sau đó cô gái có thể chạy trốn với Radfurn. Ông sẽ nổi cơn thịnh nộ. Royce sẽ không thể hiểu được và cũng nổi giận.
“Oh, chúa ơi.” Sabrina đột nhiên đứng dậy và đi về phía cửa. “Tôi cũng chuẩn bị rời đây.”
“Rời đây?” Brinna cũng đứng phắt dậy lo lắng. “Tiểu thư nói thế là sao?”
“Cha ta đã gửi người đi cùng chú Edmund để hộ tống ta về nhà chuẩn bị kết hôn. Ta đã định đợi cho tới sau lễ cưới, nhưng giờ thì …” Ngừng lại trước cửa, cô xoay người lại, hai tay ôm lấy đầu. “Tôi sẽ rời đi sáng sớm mai. Tôi không muốn ở đây khi chú Edmund khám phá ra chuyện này. Ông sẽ lột da tôi mất. Và tôi tốt hơn là nên tránh xa nơi này trước khi ông tìm ra.”
“Sao chúng ta không nói với họ? Họ sẽ không lo lắng và – ”
“Lo lắng thôi ư? Cô gái, cô đang nghĩ gì vậy? Quên nỗi lo của họ đi và hãy nghĩ cho bản thân.”
Brinna chớp mắt ngạc nhiên. “Em có gì mà phải lo lắng chứ. Em chỉ là một gia nhân.”
“Người đã đóng giả như một quý tộc trong gần hai tuần qua,” Sabrina chỉ ra, rồi cắn môi. “Oh, chúa ơi, tôi biết tôi nên nói với chị sớm hơn.”
“Điều gì vậy?” Brinna thận trọng hỏi.
Sabrina lắc đầu “Tôi đã nói chuyện với Christina buổi tối đầu tiên lúc dùng bữa. Đêm đó Joan đã ở lại đây để huấn luyện cô trở thành một quý cô,” cô giải thích. “Cô ấy đã đề cập đến một người chủ lò rèn hàng xóm đã bị bắt vì giả danh Lord Menton hồi cuối mùa hè. Dường như đức ngài đã ủy quyền trong một văn kiện. Lò rèn đã đóng cửa sớm hơn dự định, nhưng hơn thế hắn đã phô trương coi đó là tài sản của hắn, và đã mạo nhận là đức ngài. Hắn bị bắt, và họ đã thiêu sống hắn cùng với giấy tờ nói rằng vì hắn thèm muốn nó quá nhiều nên hắn có thể mãi mãi có nó.”
Brinna tái nhợt và đau đớn với câu chuyện, rồi lắc đầu. “Vâng, nhưng chuyện này khác. Lady Joan đã yêu cầu em đóng giả tiểu thư. Tiểu thư đã nó tiểu thư sẽ nói tất cả chỉ là trò đùa và mọi việc sẽ không sao hết. Tiểu thư – ”
“Chị ấy chẳng ở đây để có thể nói cho bất kỳ ai, đúng không? Và dù thế nào, đây không còn là một chuyện đùa nữa rồi. Ít nhất thì ta không nghĩ Lord Laythem và Lord Thurleah sẽ xem chuyện này là một.” Sabrina gật đầu khi Brinna mở to mắt hoảng sợ.
“Làm theo lời ta. Bôi nhọ khuôn mặt và mái tóc phủ bồ hóng, mặc lại quần áo phụ bếp của cô, rồi nằm ngủ trước cửa và giả vờ ngủ cho tới sáng mai. Khi họ tới tìm Joan, khẳng định chị ấy đã không trở lại cả đêm và cô không biết chị ấy ở đâu, rồi chỉ việc ra khỏi đây. Còn ta, ta sẽ nói với người của cha ta và hy vọng không quá trễ để rời đây tối nay.”
Ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, Brinna nhanh chóng lao tới chiếc rương để lục ra mấy món trang phục rách nát của nàng. Quỳ gối lục tìm trong rương nhưng không thấy vì Joan đã mặc quần áo của nàng khi cô ta bỏ trốn, đúng lúc đó cánh cửa phòng lại bật mở lần nữa.
“Ah, tiểu thư đây rồi,” một bà già bước vào phòng vừa lẩm bẩm phát hiện ra Brinna đang lúi húi bên chiếc rương. “Tôi đã hy vọng đánh đòn tiểu thư và xem giường của cô lộn xộn chưa kìa.”
Brinna nghẹn lời và người bà già mỉm cười. “Được rồi, được rồi. Tôi biết cô yêu cầu tôi nghỉ ngơi để chắc chắn ta không tái phát, nhưng sự thực, giờ tôi rất khỏe và sẵn sàng trở lại với công việc của mình. Bên cạnh đó, tôi không muốn giao cô vào tay của một nữ phụ bếp thiếu kinh nghiệm vào đêm đám cưới của cô được.”
Brinna nín thở nhìn người đàn bà, người có thể là nữ hầu của Joan, chắc thế rồi. Bất cứ lúc nào bà ta cũng có thể thét lên khi đến gần Brinna và nhận ra màu mắt của nàng khác và hình dáng của nàng cũng khác – nhưng nó đã không xảy ra. Thay vào đó, Brinna mở to mắt và nhận ra đôi bắt bà gần như mờ đục. Brinna vẫn an toàn cho tới lúc này, chỉ cần nàng giữ mồm giữ miệng. Nhưng nàng phải tính toán lối thoát cho mớ bòng bong này sáng mai, hoặc nàng sẽ thấy bản thân dành cả ngày để nhìn mọi người đào mồ cho nàng khi họ thiêu sống nàng
Brinna đứng yên lặng giữa Royce và Lord Laythem, đầu nàng cúi thấp để giấu màu mắt và nàng hơi khuỵu gối. Nàng không dám chắc là họ nghĩ rằng nàng đang hoảng sợ, hay sự thật là nàng đã đứng trên hai đầu gối khuỵu xuống trong suốt lễ Mass ngắn buổi sớm của linh mục nhắm giấu đi một inch chênh lệch khỏi con mắt của cha Joan.
Định mệnh đã mang nàng tới đây. Định mện luôn thay đổi, đang nhốt nàng lại không lối thoát. Đầu tiên là quần áo của nàng đã biến mất cùng với Joan; rồi người hầu của Joan xông vào để đưa nàng đi ngủ trước khi nàng có thể sắp xếp để ngủ trước cửa phòng, đảm bảo rằng không có ai xâm nhập… và giờ thì Brinna không thể bỏ đi. Nàng đã thao thức cả đêm, lăn lộn và trằn trọc, để cố tìm ra một lối thoát cho tất cả những rắc rối này. Điều duy nhất nàng có thể làm ngay khi có cơ hội, đó là tìm Aggie, nói với bà tìm cho nàng đồ gì đó để mặc như một gia nhân, rồi làm đúng như Sabrina đã gợi ý.
Định mệnh cũng đã từ chối luôn việc đó. Nàng đơn giản là không có cơ hội. Người hầu của Joan dậy rất sớm và bắt đầu nhặng xị xung quanh Brinna trước khi cửa phòng bật mở và Lady Menton cùng một nhóm gia nhân bước vào. Aggie cũng trong số đó, và Brinna chờ đợi một cách cứng nhắc để nói với bà điều gì đó, nhưng người phụ nữ đã nuôi nàng khôn lớn dường như chẳng nhận ra nàng là Brinna đã được tắm rửa, thay váy, và trang điểm. Tới tận khi Royce xuất hiện Brinna mới nhận ra rằng bà đã biết nàng là ai từ lâu rồi. Thùng nước tắm được rời đi và Lady Menton và gần hết gia nhân rút lui thì Aggie đột nhiên bước tới bên nàng và quàng một sợi dây bạc vào cổ nàng.
“Vòng cổ của nàng, tiểu thư của tôi. Cô không thể kết hôn mà thiếu nó,” bà lẩm bẩm. “Đó là của mẹ cô.”
Brinna đỡ lấy lá bùa hộ mệnh của sợi dây trên tay và nhìn xuống nó, đôi mắt nàng mở to khi nàng nhận ra nó là một trong những thứ mà Aggie đã đeo trong suốt cuộc đời khi nàng ở bên bà.
“Mọi việc sẽ tốt đẹp,” người phụ nữ già thì thầm dịu dàng và Brinna thở gấp.
“Mẹ biết!”
Trao cho nàng một cái nhìn sắc lẻm cảnh cáo, Aggie ra dấu sự có mặt người hầu của Joan, người đang bận rộn lục lọi chiếc rương rồi dịu dàng trách Brinna. “Ta đã biết ngay từ đầu. Con nghĩ rằng ta không thể nhận ra có một cô gái khác cũng ở đây sao?”
“Vậy con phải làm gì đây?”
“Con yêu ngài ấy, phải không?”
Brinna trả lời bằng mắt, và Aggie mỉm cười. “Vậy hãy kết hôn với ngài ấy.”
“Nhưng – ”
“Đây rồi.” Bà hầu của Joan xuất hiện với một tấm voan trùm, và Aggie chỉ trao chó Brinna một nụ cười rồi lui khỏi phòng. Bà già vấn khoăn voan cho nàng, Royce đã tới, và nàng thấy mình được dẫn đi như mỗi ngày nàng đóng giả Joan. Chỉ là sáng nay nàng biết mình đang đi tới chỗ chết.
Lễ Mass buổi sáng đã bị hoãn lại và thu ngắn vì đám cưới, nhưng bây giờ linh mục vừa kết thúc nó và chuyển sang phần nghi lễ trong khi Brinna vẫn đang mắc kẹt. Nàng biết điều nàng nên làm. Gỡ bỏ tấm voan đang phủ lên nửa người nàng và thú nhận nàng thực sự là ai trước khi chuyện này đi quá xa. Thật không may, nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy nàng lúc này. Dù Brinna yêu Royce, nàng chăc chắn không thể sống thiếu chàng. Nàng đã khá gắn bó với cuộc sống này. Thực ra, càng thương người thợ rèn xấu số bị hành quyết bởi dám mạo danh lãnh chúa, nàng càng thấy yêu cuộc sống hơn.
“Joan Jean Laythem, con có chấp nhân Royce là …”
Tai nàng vang lên giọng vị linh mục, và Brinna cảm thấy choáng váng khi nàng không thể thốt nên lời.
“Yêu thương, tôn trọng và nghe lời …”
Yêu thương, nàng nghĩ yếu ớt. Vâng, nàng yêu chàng. Và nàng nghĩ chàng có thế cũng thực sự yêu nàng. Nhưng sẽ trong bao lâu cho tới khi chàng nhận ra nàng lừa dối chàng? Chúa nhân từ, chàng sẽ ghê tởm nàng. Sao lại không chứ vì nàng đã chiếm lấy sự lựa chọn từ chàng. Lừa dối chàng vào vòng hôn nhân với một cô hầu rửa chén.
“Thưa tiểu thư?”
Chớp mắt, nàng nhìn vị linh mục, chợt nhận ra sự im lặng quanh nàng. Họ đang đợi câu trả lời của nàng. Nàng nhìn Royce, thấy biểu hiện trên gương mặt chàng. Vừa yêu thương ngưỡng mộ, vừa lo lắng chờ đợi câu trả lời của nàng. Nuốt xuống, nàng cố găng để nói thành lời. Con đồng ý, nàng nghĩ. Con đồng ý. Con đồng ý. “Con không đồng ý.”
“Cái gì?”
Brinna khó nhọc nghe thấy tiếng gầm của Lord Laythem khi nàng nhìn thấy vẻ kinh hoàng và hụt hẫng trên khuôn mặt Royce. Lắc đầu, nàng rũ xuống rồi đứng thẳng dậy, tự hỏi liệu nàng có đang làm điều điên khùng không. “Con không thể lấy chàng.”
“Joan?” Nỗi đau đớn và bối rối tràn ngập khuôn mặt Royce.
“Chàng cần khoản hồi môn để chăm lo cho người dân. Dù không phải thế … Nhưng vì như thế, va em không thể làm điều này với chàng. Chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Và chàng không nên tha thứ cho người phụ nữ có thể làm điều đó với chàng.”
Royce lắc đầu không hiểu. “Nàng đang nói gì vậy?”
“Em không phải là Joan.”
Một khoảng lặng thing, rồi Royce cười không tin. “Nàng đùa!”
“Không. Em không phải là Joan Laythem!” Brinna khẳng định, và trái tim nàng nện thình thình trong lồng ngực, nàng vén tấm voan lên khỏi đầu. Những người tham dự xôn xao đầy bối rối, tự hỏi rằng họ đang chứng kiến chuyện gì, nàng quay sang đối diện với Lord Laythem. “Cháu không là gì hơn một nữ hầu rửa chén. Cháu – con gái ngài – cháu đã được gửi tới chỗ Laydy Laythem từ khi cô ấy đến đây bởi nữ hầu của tiểu thư bị ốm. Khi nhận ra sự giống nhau giữa chúng cháu, tiểu thư đã yêu cầu chàu thế chỗ để Lord Royce tán tỉnh,” nàng kết thúc không đâu, sự tuyệt vọng và nhẫn nhục hiện rành rành trên khuôn mặt.
“Joan.” Lord Laythem xoay nàng đối diện với ông, rồi ngừng lại kinh ngạc khi ông nhận ra sự khác biệt về chiều cao. Cau mày, ông lắc đầu và nìn vào mắt cô gái. “Joan, cha – màu xanh,” ông giật mình thốt lên.
Royce cáu kỉnh, dạ dày chàng lộn nhào lên vì lo lắng bởi biểu hiện trên mặt ông. “Thưa ngài?” chàng hỏi thận trọng.
“Mắt con bé màu xanh lá,” Lord Laythem nói yếu ớt.
“Không, thưa ngài.” Royce cau có nhìn ông, đôi mắt chàng nhìn thẳng vào đôi mắt xám đáng yêu đang ngân ngấn lệ sợ hãi. “Mắt nàng màu xám giống ngài.”
“Ừ, nhưng mắt con gái ta màu xanh lá.”
Royce chớp mắt, rồi lắc đầu không hiểu. “Ngài đang nói rằng đây không phải con gái ngài?”
“Đúng thế,” ông lẩm bẩm, giờ đây cái nhìn của ông đang chầm chậm bao quát lấy nàng, thấy những nét khác biệt bé nhất, những thay đổi nhỏ nhất với sự kinh ngạc, trước khi ông định thần lại và hỏi. “Cô gái – tên của cháu là gì?”
“Brinna,” nàng lí nhí sợ sệt.
“Được rồi, Brinna, cháu nói là từ khi con gái ta tới đây, cháu đã đóng giả Joan?”
“Vâng ah,” nàng thú nhận, đầy xấu hổ.
“Kể cả ở khu chuồng ngựa?”
Mặt nàng mất hết sinh khí, Brinna gật đầu, nhăn nhó khi Royce buông lời nguyền rủa.
“Và giờ thì con gái ta ở đâu?” Lord Laythem hỏi, lờ đi chàng trai trẻ.
“Tiểu thư chạy trốn để kết hôn với Phillip xứ Radfurn tối qua,” Brinna lầm bầm, liếc nhìn Royce khi nàng nói và đau đớn khi thấy chàng tái nhợt đi. Biết rảng tất cả hy vọng của chàng làm cho người dân giờ đây đã tan thành mây khói dưới chân chàng, nàng co rúm người, hổ thẹn quay đi khi chàng tím lấy cánh tay nàng xoay ngược nàng lại.
“Cô đã biết kế hoạch của cô ta? Cô đã giúp cô ta?” chàng thốt lên cuồng dại với nỗi đau dữ dội, và Brinna cắn môi khi lắc đầu.
“Em đã giúp tiểu thư, vâng, nhưng em không biết kế hoạch của tiểu thư. Ý em là, em biết tiểu thư không muốn cưới ngài và rằng tiểu thư đang tìm cách để tránh né chuyện này, nhưng em không biết tiểu thư đã lên kế hoạch như vậy. Và … và em – em đã không biết về ngài khi em nhận lời giúp tiểu thư, em chỉ - tiểu thư cho em nhiều tiền hơn em từng hy vọng có và em đã nghĩ có thể dùng chúng để giúp Aggie được sống an nhàn và – ” Nhận thấy sự khinh miệt trên khuôn mặt chàng và thực tế là chẳng điều gì nàng nói là hữu ích cả, Brinna bất giác túm chặc lấy là bùa hộ mạng của mẹ nàng và thì thầm, “Em xin lỗi.”
“Khoan đã, cô gái,” Lord Laythem trở nên nôn nóng, chỉ ngừng lại khi thấy lá bùa nàng đang nắm chặt một cách vô vọng. Rồi, ông đưa một tay run rẩy túm lấy lá bùa. “Cháu lấy nó ở đâu?” ông run run hỏi, và Brinna nuốt xuống, lo lắng với viễn cảnh bị buộc tội là trộm cắp.
“Nó là của mẹ cháu,” nàng thều thào, nhớ lại điều Aggie đã nói khi bà đeo nó lên cổ nàng. Brinna đã luôn biết Aggie không phải người sinh ra nàng, nhưng vì Aggie luôn tránh không nói về nó, Brinna chẳng bao giờ hỏi bà về chuyện này.
“Mẹ cháu ư?” Tái nhợt, Lord Laythem ngây ra nhìn nàng một lúc. Rồi, “Tên của bà ấy là gì?”
“Cháu không biết.”
“Tất nhiên là cháu biết, cháu phải biết chứ.” Ông nóng nảy lắc lắc nàng. “Tên của bà ấy là gì?”
“Con bé không biết đâu.”
Mọi người quay lại nhìn Aggie đang tiến vào nhà nguyện. Miệng bà xoắn lại giận giữ, bà lê cơ thể già cỗi chậm chạp bước qua những hàng ghế tiến về phía họ. “Con bé nói sự thật. Con bé không biết. Tôi chưa bao giờ nói với nói. Có điều gì tốt đẹp sẽ xảy ra chứ?”
“Aggie?” Brinna bước tới cạnh bà già, lo lắng hiện trên khuôn mặt nàng.
“Ta xin lỗi, bé con. Sẽ là không khôn ngoan nếu để con biết trước. Ta đã lo sợ con sẽ trở nên cay đắng và giận giữ. Nhưng giờ thì con phải biết.” Quay ra, bà nhìn Lord Laythem. “Mẹ con bé là một phu nhân tốt. Thực sự là một phu nhân chân chính đúng tới từng từ. Bà ấy đã sống ở làng này hai mươi năm trước, trẻ trung và cũng xinh đẹp như Brinna. Chỉ khác ở điểm là đôi mắt của bà ấy màu xanh lá.”
Bà nhìn từ đôi mắt xám của Brinna tới đôi mắt của Lord Laythem với cùng một màu xám-xanh trước khi nói tiếp. “Tôi là người đầu tiên bà ấy gặp khi bà ấy tới đây. Bà kể với tôi bà đang tìm mua một ngôi nhà và có thể là để mở cửa hàng. Chồng của tôi vừa qua đời và chúng tôi không có con cái. Chúng tôi đã mở quán bia, nhưng quá vất vả khi chỉ có mình tôi gánh vác, nên tôi đã bán căn nhà của chúng tôi cho bà ấy. Khi bà ấy đề nghị tôi ở lại và làm việc cùng, tôi đã đồng ý.”
“Thời gian trôi qua, chúng tôi trở thành bạn và bà ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện, về một thiếu nữ xinh đẹp, cô lớn hơn trong hai cô con gái của một đức ngài và phu nhân tốt bụng sống ở phía nam. Cô bé đã bị gửi đến khu rừng với một gia đình đức ông và phu nhân tốt bụng khác ở phía bắc, nơi cô bé sống ở đó cho tới năm mười tám tuổi, khi con trai của đức ngài và phu nhân này kết hôn. Vị thiếu gia này đã trở về từ cuộc thi hiệp sỹ của ngài ba tháng trước đám cưới.”
Bà nhìn sang Lord Menton đầy ý nghĩa, gật đầu khi mắt ông mở lớn nhận ra là bà đang nói về ông. Rồi bà lại nhìn về phía Lord Laythem. “Ngài ấy đã mang về một người bạn – và người bạn này đã thay đổi cuộc đời cô gái của chúng tôi. Cô ấy yêu anh ta. Và anh ta đáp lại tình yêu của cô, và muốn cưới cô. Trẻ người non dạ, cô đã tin hắn ta,” Aggie cay đắng nói, khiến Lord Laythem cau mày bối rối.
“Họ trở thành người tình, và rồi chỉ trước cuộc hôn nhân của người bạn, người tình của nàng bị triệu về nhà. Cha anh ta sắp qua đời và anh ta phải gánh vác trọng trách và tước hiệu của ông như là một lãnh chúa. Anh đã ra đi, nhưng trước khi lần nữa thề ước tình yêu bất diệt và đưa cho cô gái của chúng ta tín vật.” Bà nhìn lá bùa đang đeo trên cổ Brinna. “Anh ta đã thề sẽ trở lại đón nàng. Hai tuần sau một tin nhắn được gửi đến để triệu hồi cô gái của chúng ta về nhà. Nàng đã miễn cưỡng về nhà chỉ để thấy rằng cha mẹ đã sắp đặt một cuộc hôn nhân cho nàng. Nàng từ chối, tất nhiên, vì nàng yêu người khác. Nhưng cha mẹ nàng chẳng thèm nghe. Hôn nhân là vì danh vọng, không phải tình yêu. Rồi nàng phát hiện ra mình có thai. Nàng nghĩ chắc chắn cha mẹ sẽ hủy hôn ước và gửi nàng tới người tình, nhưng họ chỉ đẩy nhanh đám cưới, những mong sẽ sắp xếp để bên thông gia nghĩ đó huyết thống của họ. Cô gái của chúng ta thu vén tất cả tư trang tiền bạc là của hồi môn của nàng và trốn khỏi đó, đến nơi mà nàng biết là người nàng ‘yêu’ sẽ trở lại với nàng như anh đã hứa.”
“Nàng trở lại ngôi làng bởi vì nàng biết nếu nàng gặp Lady Menton… thân mẫu của ngài, thưa đức ngài” - bà giải thích, với một cái nhìn về phía Robert – “nàng sẽ bị gửi về nhà. Nàng nghĩ rằng nếu nàng trốn trong làng, nàng có thể nghe tin tước khi người yêu của nàng trở lại, mà không gây chú ý tới những người trong lâu đài. Vậy nên, nàng đợi và làm việc, và ngày càng phình lên bởi đứa trẻ.”
“Thời gian trôi qua, và tôi bắt đầu nghi ngờ người tình của nàng, nhưng nàng chẳng bao giờ nghĩ thế. ‘Oh, Aggie,’ nàng cười dịu dàng. ‘Đừng ngốc thế chứ. Chàng yêu ta. Chàng sẽ trở lại.’” Bà giận giữ nhìn Lord Laythem khi kể lại, và Brinna cso cảm giác không thoải mái khi nàng biết nó kết thúc thế nào.
“Hắn ta đã không tới, tất nhiên rồi, nhưng nàng vẫn giữ lòng trung thành cho tới khi chết. Ngày Brinna ra đời. Nàng đã đi bộ ra chợ như mọi khi để ngóng tin, và nàng trở về nhà tái nhợt và run rẩy, đau đớn ôm lấy bụng. Nàng sắp sinh. Sớm hơn một tháng và cáu giận với sự đau đớn mà nó mang lại khi nàng sinh nở, đứa trẻ ra đời chật vật. Con bé chỉ vừa vặn bằng bàn tay khi ra đời. Quá bé nhỏ đến mức tôi không nghĩ là con bé sẽ sống sốt qua đêm.”
Aggie mỉm cười tự hào nhìn cô gái khỏe mạnh cao lớn bên cạnh bà và kể tiếp. “Nhưng con đã sống sót. Mẹ con thì không. Bà ấy bị chảy máu trong và không gì ta làm có thể ngăn nó lại được. Bà ấy đã ôm con trong vòng tay và đặt tên con là Brinna, nói với cả con và ta rằng nó có nghĩ là người cao quý. Và khi sắp trút hơi thở cuối cùng, nàng đã nói với ra điều khiến bà phiền muộn và sinh non. Nàng đã nghe tin người yêu của nàng đã trở lại. Anh ta tới thăm vị Lord Menton trẻ. Anh ta đã đến đây từ sáng sớm… với cô dâu mới của anh ta, người em gái ruột của cô gái của chúng ta.” Đôi mắt Aggie xoáy thẳng vào Edmund Laythem. “Mẹ của Brinna là Sarah Margaret Atherton, chị gái của Louise May Atherton Laythem.”
Brinna hổn hển và quay sang nhìn người đàn ông lớn tuổi đang đứng cạnh Royce. Nàng chớp mắt khi thấy dòng lệ lăn dài trên khuôn mặt ông.
“Họ đã nói với ta là nàng đã chết,” ông thì thầm vụn vỡ, rồi nhìn Brinna đầy khẩn thiết. “Robert biết tình yêu của ta dành cho mẹ con và đã gửi tin cho ta báo việc nàng bị đưa về nhà. Ta đã đi nhanh nhất có thể, nhưng mua đông khắc nghiệt đã khiến ta không thể rời đi. Ngay khi mùa xuân đến, ta đã lên đường tới xứ Atherton, nhưng khi ta đến nơi, thì chỉ nghe được tin nàng đã chết. Cha mẹ nàng đã đề nghị ta lấy em gái của nàng, Louise, để thay thế nàng. Ta là một lãnh chúa bấy giờ và đã trông đợi một người thừa tự càng sớm càng tốt để nối dõi, và cô ấy giống hệt Sarah, ta nghĩ ta có thể vờ như …” Giọng ông trượt dần trong u ám. “Nó đã không như vậy, tất nhiên rồi. Cuối cùng ta đơn giản đã khiến cô ấy khốn khổ. Cô ấy không phải Sarah của ta. Sarah luôn đầy ắp tiếng cười và niềm vui. Nàng yêu cuộc sống. Louise thì trầm tĩnh và nhút nhát, và tất cả những gì của cô ấy chỉ khiến ta nhớ tới những gì ta đã mất. Rồi tới lúc ta không thể chịu đựng việc ở quanh cô ấy, thậm chí là nhìn cô ấy. Ta trốn tránh Laythem như trốn tránh nỗi đau khổ về người thương.”
Nắm lấy tay Brinna, ông nhìn thấy nỗi đau đớn trong mắt nàng. “Ta yêu mẹ của con bằng tất cả trái tim mình. Nàng đã là nguồn sáng của cuộc đời ta. Ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể thay đổi quá khứ, nhưng ta chỉ có thể làm bây giờ. Ta sung sướng được tuyên bố con là con gái của ta.” Ngừng lời, ông nhìn Royce, rồi xiết tay nàng và hỏi. “Con yêu chàng trai đó?”
“Vâng ah,” Brinna thì thầm, cúi thấp đôi mắt muộn phiền.
Gật đầu, ông quay sang Royce. “Ta có đúng không khi cho rằng anh yêu con gái ta?”
Royce ngập ngừng, rồi nói kiên quyết, “Cháu không biết ai là con gái ngài. Cháu đã nghĩ nàng – ” chàng hướng tới Brinna không vui vẻ - “Cháu đã nghĩ đây là con gái ngài, Joan. Bây giờ, dường như cô ấy là một nữ hầu rửa chén người con gái ngoài giá thú của ngài và cô ấy đã đóng giả Joan để Joan thực sự có thể chạy trốn với anh họ của cháu. Cháu sẽ không kết hôn, cháu sẽ không có khoản hồi môn mà người của cháu cần, cháu – ” Chàng ngừng tràng đả kích giận dữ khi Brinna run rẩy và xoay người chạy ra khỏi nhà thờ.
Lord Laythem nhìn con gái ông bỏ chạy, rồi đối diện với Royce, ông vươn thẳng hai vai. “Cất sự giận dữ của anh đối với con bé sang một bên và tự vấn trái tim mình. Anh có yêu Brinna không?”
Royce chẳng cần suy nghĩ trước khi nói, “Vâng, cháu yêu cô ấy, dù cô ấy là Joan hay Brinna, tiểu thư hay là cô hầu rửa chén. Cháu yêu nàng. Nhưng nó chẳng thể giải quyết được gì. Người dân của cháu phụ thuộc vào cháu. Cháu có trách nhiệm với họ. Cháu phải cưới một người phụ nữ có món hồi môn lớn.” Chàng thở khó nhọc, rồi kiên quyết. “Giờ nếu ngài không phiền, cháu sẽ đi và xem nếu cháu không thể hoành thành nghĩa vụ và ít nhất – ”
“Anh có khoản hồi môn.” Trước cái nhìn của Royce, Laythem gật đầu. “Chúng ta đã thỏa thuận. Joan đã bội ước. Con bé bị truất quyền thừa kế. Giờ anh không cần cưới một nữ thừa kế nữa. Anh có thể kết hôn như ý nguyện. Nếu anh yêu Brinna, ta vẫn sẽ tự hào vì có anh là con rể.”
Royce chớp mắt khi thấu hiểu những lời đó, rồi quay sang vị linh mục và chộp lấy tay ông ta. “Đợi ở đây, thưa Cha. Chúng con sẽ quay lại ngay,” chàng quả quyết với ông, rồi đuổi theo Brinna.
Lord Laythem nhìn theo chàng với một cái thở dài, rồi mỉm cười với ông bạn Lord Menton khi ông và phu nhân bước tới chung vui với ông.
“Tôi đã không biết,” Robert nói nhỏ, và Lady Menton bước tới để xiết lấy bàn tay của Edmund. “Lẽ ra tôi phải nhận thấy Sarah sống trong làng, tôi có thể gửi tin tới ngài ngay. Và nếu tôi biết chị ấy có một cô con gái ở đây – ”
“Tôi biết,” Edmund nhanh chóng cắt ngang, rồi cong mày nhìn con gái của ông bạn, Christina, khi cô nàng nhìn theo khi Royce khuất dạng, lắc đầu với một cái nhìn sửng sốt. “Chuyện gì vậy?” ông hỏi cô.
“Oh không có gì đâu ah,” nàng khẽ nói và cười. “Cháu vừa nghĩ răng nếu Brinna là con gái chú, cô ấy cũng có một nửa dòng máu Norman và rốt cục họ thực sự giống ba con gà mái Pháp.” Khi ông và cha mẹ cô ngây ra nhìn, nàng mở miệng định giải thích về ngày mà nàng tìm thấy Sabrina, Brinna và Joan trong một đống lộn xộn, và bình luận của nàng về “ba con gà mái Pháp,” rồi lắc đầu và khẽ nói, “Không có gì. Chẳng có gì đâu ah.”
Royce chạy như bay ra khỏi nhà nguyện chỉ kịp nhìn thấy Brinna biến mất ở khu chuồng ngựa. Theo dấu nàng, chàng tìm thấy nàng đang quỳ trên đống rơm nơi hoi đã làm tình, khóc nức nở thảm thiết. Nuốt xuống, chàng lặng lẽ tiến tới gần và quỳ gối bên cạnh nàng. “J – Brinna?”
Tiếng thổn thức của nàng dần lắng xuống, nàng thẳng vai và quay lại, đôi mắt nàng hoang mang nhìn chàng. Rồi trườn trên đôi chân, nàng quay mặt khỏi bức tường khi nàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Ngài cần gì, thưa đức ngài? Một cái bình đã được cọ rửa hay một – ”
Giọng nàng tắt lịm trong cổ khi chàng xoay nàng đối diện với chàng.
“Ta cần nàng,” chàng nói dịu dàng. “Nàng sẽ có được ta.”
Khuôn mặt nàng nhăn nhó, và nàng lắc đầu nguầy nguậy khi lệ tràn mi. “Ngài thật xấu xa khi đùa cợt như vậy, thưa đức ngài.”
“Ta không đùa.”
“Vậy ư. Ngài phải cưới ai đó có hồi môn. Người của ngài cần nó để sống sót qua mùa đông và em – ” Đột ngột ngừng lời, nàng lục tìm trong váy cho tới khi thấy một bao nhỏ mà nàng đã nhanh chóng giấu vào thắt lưng. Chiếc túi đựng đầy những đồng bạc mà Joan đã cho nàng và nàng trao chúng cho chàng. “Em chỉ có thế. Chẳng nhiều nhặn gì, và em biết nó không đủ để bù đắp cho việc ngài mất Joan, nhưng có lẽ nó sẽ có ích cho tới khi ngài tìm được một cô dâu với khoản hồi môn đủ lớn – ”
“Ta đã có khoản thừa kế.”Chàng gạt bàn tay đang giữ chiếc túi ra xa và tiến sát gần nàng. “Giờ thì ta cần một cô dâu.”
“Em – em không hiểu,” Brinna lắp bắp khi cánh tay chàng ôm choàng lấy nàng.
“Joan đã bội ước. Khoản hồi môn thuộc về ta dù chúng ta không kết hôn. Trách nhiện của ta đối với dân chúng sẽ được hoàn thành. Giờ đây ta có thể kết hôn với người như nguyện ước,” chàng thì thầm bên tai nàng trước khi đặt một nụ hôn lên vành tai nàng.
“Ngài có thể ư?” nàng hỏi hấp tấp.
“Ừ, và ta mong ước được cưới nàng.”
“Oh, Royce,” nàng gần như nức nở, dụi mặt nàng vào cổ chàng. “Chàng biết không … em đã hy vọng, em đã mơ, em đã cầu nguyện rằng nếu Chúa cho em một món quà, em sẽ không bao giờ cầu xin thêm bất cứ thứ gì nữa.”
“Một món quà?” Royce hỏi không chắc chắn, và nhìn nàng chăm chú.
“Chàng,” Brinna giải thích. “Chàng đã đến với em vào ngày Giáng sinh. Và chàng là điều bất ngờ tuyệt diệu nhất,” hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt nàng. “Và em thậm chí là đã có được chàng cho riêng mình.”
“Đúng là như thế, tình yêu của ta. Nàng đã có được ta.”
Ba Con Gà Mái Pháp Ba Con Gà Mái Pháp - Lysany Sands Ba Con Gà Mái Pháp