Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 5
“C
hiều nay ăn gì vậy mẹ?” Về đến nhà là tôi hỏi mẹ liền. Lội bộ trong rừng làm tôi đói dữ, mà chẳng cứ đi rừng, lêu têu bên ngoài là tôi chóng đói vậy đó.
Cả nỗi sợ cũng làm tôi đói nữa. Tôi vẫn còn giữ nguyên trong đầu những hình ảnh về vũng Yeerk. Những cái chuồng đầy nhóc vật chủ bị cưỡng bức - những con người và dân Hork-Bajir, trong lúc họ tạm thời thóat khỏi bọn Yeerk kí sinh.
Tôi vẫn nghe thấy tiếng họ. Số đông khóc lóc trong khi đợi đến lúc bị kí sinh trở lại. Số khác la hét. Một số lại van xin lòng thương hại.
Hay thậm chí còn tệ hơn nữa…
Mẹ tôi đang đứng cạnh bệ bếp. Mẹ ăn vận tươm tất hơn các buổi chiều thường ngày. Mẹ nhai nhóp nhép miếng bánh mì khô một cách căng thẳng và ngó mông lung đâu đó.
“Mẹ? Con chào mẹ.”
Mẹ có vẻ như đã không thấy tôi. “Ồ, chào cưng.”
“Mẹ có gì cho con ăn đó? Con đang đói muốn chết đây.”
“Ba con sắp tới bây giờ. Tới ăn bữa chiều. Ba nói ba sẽ đem theo món gì đó.”
Tôi cảm thấy bụng mình nhói lên. Có cái gì không ổn rồi.
Kể từ ngày ba mẹ li hôn, ba tôi chẳng bao giờ tới đây ăn cơm.
Tôi hết thấy đói luôn. “Có chuyện gì vậy mẹ?” Tôi hỏi.
Dù cố gắng nhưng mẹ vẫn không giấu nổi vẻ lo âu trên gương mặt. “Ba con có chuyện muốn nói với các con đó. Lẽ ra ổng đã phải nói vào bữa tối ở rạp xiếc rồi. Mẹ chắc ổng quên.”
Cái cách mẹ nói câu “Mẹ chắc ổng quên” Khiến tôi thấy rõ mẹ không hề nghĩ đó là thiệt.
Tôi cầm lấy cánh tay mẹ. “Mẹ à? Con hổng ưa bị hồi hộp chút nào đâu. Vậy mẹ hãy…”
Chuông cửa reng.
Tôi nghe thấy tiếng Sara chạy xuống cầu thang. Rồi tiếng Jordanla: “Xuống cầu thang đừng có chạy, ngã gãy cổ bây giờ.” Nhỏ la cứ như là mẹ vậy, làm cho mẹ và tôi phải mỉm cười.
“Chắc là ba con đó.”
Tôi bước ra…
Sara đang nhảy tót vô lòng ba, còn Jordan thì đứng lần chần cách đó chừng một mét. Jordan liếc tôi vẻ dò hỏi. Không như Sara, Jordan đã đủ lớn để nhận thức được rằng có chuyện gì đó…
Tôi nhún vai và lắc đầu.
“Rachel!” Ba tôi kêu. “Con gái ba sao vậy? Tới đỡ cho ba cái túi đi chớ. Đồ ăn Thái đó. Chúng ta có cà ri nè, gà sa tế nè, và tôm rồng nữa đó.”
Ba đưa tôi một túi giấy. Tôi thấy ba có vẻ tưng bừng quá mức.
Ba tôi làm ở đài truyền hình địa phương. Ngoài việc thực hiện nhiều phóng sự điều tra, ba còn phụ trách bản tin thứ Bảy và Chủ nhật nữa… Vì thế lúc nào ba cũng ăn vận rất bảnh, đầu tóc rất mốt, và nước da thì rám nắng ngay cả giữa mùa đông.
Tôi cầm lấy cái túi giấy bỏ lên bàn ăn và bắt đầu mở những chiếc hộp nhỏ màu trắng đựng đồ ăn Thái.
“Chào anh Dan.” Mẹ vừa nói vừa đi vào phòng lấy dĩa và bộ đồ ăn bằng bạc.
“Naomi à.” Ba đáp. “Hồi này em sao rồi?”
Đến lúc này thì ngay cả Sara cũng thấy được bữa nay sẽ không phải là một buổi tối vui vẻ gì.
Cả nhà ngồi vô bàn nhưng mọi người ăn uống uể oải và ráng chuyện trò vài câu vẩn vơ. Cuối cùng thì mẹ cũng thốt ra: “Anh Dan, anh nói vô việc đi.”
Ba có vẻ rất lúng túng. Ba mỉm cười bẽn lẽn y như một cậu bé bị bắt quả tang đang làm điều quấy vậy.
“Thế này nhe.” Ba hắng giọng và đứng dậy, y như đang chờ camera nhắm vô để bắt đầu đọc bản tin chiều.
“Các con, ba có chuyện phải nói với các con đây. Ba đã được mời làm một công việc tốt hơn. Không còn chỉ là người dẫn bản tin cuối tuần nữa, mà là một cương vị hàng đầu. Đó là phụ trách buổi phát hình lúc sáu giờ chiều và mười một giờ đêm. Và như thế ba sẽ có những tiết mục đặc biệt. Có lẽ là một công việc thực sự quan trọng.”
Jordan nhìn tôi bối rối. Nghe thì toàn tin tốt lành cả.
“Chỉ có một vấn đề thôi.” Ba tiếp tục. “Không phải là công việc ở thị trấn này. Sự thực, ba muốn nói là ba phải chuyển đi nơi khác.”
“Ba chuyển đi đâu hả ba?” Sara hỏi. “Đến căn hộ khác sao?”
Ba gượng mỉm cười. “Tới thành phố khác, cưng ạ. Tới tiểu bang khác.”
“Cách đây một ngàn dặm lận.” Mẹ nói rõ.
Bạn biết đó, đầu óc con người ta đôi khi thật tức cười. Xem nào, tôi đã trải qua những điều tồi tệ hơn thế, khủng khiếp hơn thế, lo lắng hơn thế, đau đớn hơn thế, kể từ khi tôi trở thành một Animorph. Hẳn là tôi đã nghĩ mình có thể giải quyết ngon lành một việc nào đó tương tự cái việc chuyển đi của ba tôi…
Một ngàn dặm.
“Xin chúc mừng ba.” Tôi nói, ráng không để lộ bất cứ xúc cảm nào. “Thì ba vẫn luôn mong đợi điều đó mà.”
Ba tôi đâu có khờ, ba dư biết là tôi giận dỗi. “Công việc mà, Rachel. Đâu thể khác được. Nhưng không có nghĩa là ba sẽ không thăm nom các con của ba. Đường xá nghe có vẻ xa xôi thiệt, nhưng chính vì vậy mới sinh ra máy bay phản lực, phải không các con?”
“Vâââng.” Tôi đáp. “Con xin phép lên lầu làm bài tập đây.”
“Khoan đã, ba cần…” Ba tôi cản.
Tôi không đóng sầm cửa lại cũng không ném bất cứ thứ gì.
Tôi chỉ đơn giản là rời khỏi đó.
Hãy để cho ba cảm thấy điều đó như thế nào, tôi tự nhủ. Hãy để cho ba cảm thấy khi một ai đó bỏ đi là như thế nào.
Tôi lên phòng mình và đóng cửa lại. Tôi cảm thấy nghẹn thở. Tôi nắm chặt hai tay, muốn đấm cái gì đó một trận. Tôi nghĩ rằng mình sẽ phải òa khóc, nhưng tôi chỉ thấy bừng bừng tức giận.
“Rachel?” Tiếng ba tôi. Ba gõ cửa nhè nhẹ. “Ba vô được chứ?”
Tôi không thể trả lời là không được. Như vậy nghe sẽ có vẻ như tôi đang buồn bực. “Được ạ…”
Ba bước vô. “Con hơi buồn ba phải không?” Ông nói.
Tôi nhún vai và quay lưng lại với ông.
“Rachel à, lúc ở dưới nhà, con đã không để cho ba nói hết… Jordanvà Sara còn quá nhỏ để suy xét chuyện này. Nhưng con thì lớn hơn. Con có thể tự coi sóc bản thân khi ba đi làm về trễ. Hai đứa nhỏ thì không thể rồi. Với lại… dù sao thì, coi nào, chuyện là… ba đã nói với mẹ con, mẹ không vui lắm nhưng mẹ bảo để cho con quyết định.”
Tôi quay lại nhìn ba. “Cái gì do con quyết định?”
Ba mỉm cười ngập ngừng. “Phải, chuyện là thế này. Carla Belnikoff dạy ở thành phố mà ba sẽ dọn đến. Con biết đó, mỗi năm bà ấy chỉ nhận dạy ba hay bốn học sinh thể dục có triển vọng. Nếu con muốn… thật đó, nếu con đến ở với ba thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất trên đời.”
Thoạt nghe tôi không thể tin nổi. Học trò của Huấn luyện viên Belnikoff đã giựt được cả mớ huy chương vàng bạc lận.
“Ba à, Carla Belnikoff chẳng chịu nhận con làm học trò đâu. Bà ấy chỉ thu nạp những vận động viên nhà nghề thôi. Con cao như sếu, và không đủ trình độ… Với lại, ba khuyên con chuyển đi, bỏ mặc mẹ và bọn nhóc Sara, Jordan sao?”
“Con là người duy nhất có thể quyết định việc này.” Ba tuyên bố. “Còn về Huấn luyện viên Belnikoff thì con lầm đó. Con có tài, ba biết mà. Nếu như con muốn coi thể dục là sự nghiệp của đời mình thì con có thể có chỗ đứng trong đó.”
Tôi cho rằng ba đang cảm thấy cô đơn. Ba đang tự hình dung ba một thân một mình trong cái thị trấn mới đó.
“Ôi trời.” Tôi than. “Con chẳng biết nói sao đây.”
Ba gật đầu. “Con đừng quyết định ngay bây giờ. Ba không muốn con quyết định vội vàng. Hãy bàn với mẹ con đã. Và với Sara, Jordan nữa. Ba chỉ nghĩ rằng… con biết đó, ba nhớ con, cưng ạ.”
“Cho con nghĩ kỹ chút nha ba.”
Tôi muốn nói với ba rằng: Ba chẳng hiểu đâu, đó không chỉ là chuyện mẹ với Sara và Jordan. Con có một cái hẹn mà ba. Hẹn trở lại vũng Yeerk. Các bạn con trông cậy ở con. Ba biết không, con được coi là Xena, Công chúa Chiến binh đó.
Nhưng tôi chỉ nhắc lại: “Cho con nghĩ kỹ chút nha ba.”
“Ừa. Cứ vậy đã. Bây giờ ba phải đi đây.”
“Dạ, ba đi.” Tôi nói.
“Ba thương con lắm, Rachel ạ.”
Ước gì ba đừng nói câu ấy. Tôi vẫn cứng rắn được cho tới khi ba nói câu ấy, và rồi nước mắt tôi trào ra…