Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Dịch giả: Anh Việt
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ễ hiểu thôi.” Marco ra dáng nghĩ ngợi. “Bọn Yeerk chắc phải có khả năng ngụy trang nào đó. Giống như công nghệ chống ra-đa, có điều là tối tân hơn.”
Cả bọn tập trung ở vựa lúa nhà Cassie. Ba Cassie luôn đi vắng vào buổi chiều. Và đó là một trong những nơi ít ỏi tôi có thể tới mà không hề bị lộ.
Đó là một vựa lúa kiểu cổ điển, nhưng lại có những dãy lồng sạch sẽ sắp ngay ngắn dưới hàng đèn huỳnh quang. Có những vách ngăn tách các lồng chim khỏi khu chuồng ngựa. Nhiều vách ngăn khác tách riêng đám gấu trúc, các loài thú túi, chó sói, khỏi mấy con ngựa dễ hoảng. Sàn vựa có những đường ống chằng chịt, xô chậu lỏng chỏng, và rơm rạ vương vãi khắp nơi. Có những biểu đồ trên mỗi chuồng thể hiện tình trạng của con thú và biện pháp điều trị.
Nơi này thường ồn ào bởi tiếng chim líu lo, tiếng ngựa hí, tiếng gấu trúc đùa giỡn với thức ăn của chúng.
Tôi ném cái nhìn đượm chút lo lắng về phía một cặp sói, một cái một đực. Một con bị trúng đạn, con kia ăn phải chất độc do một nông trang viên bỏ ngoài đồng. Chó sói là loài mới xuất hiện ở nơi này. Các chuyên gia về thú hoang đã thả vài con sói vào khu rừng gần đây.
Chó sói luôn khiến diều hâu khiếp hãi.
“Bọn mình đã thấy được tàu của bọn Yeerk mà.” Rachel hoài nghi. “Mình đã thấy mấy chiếc Con Rệp và chiếc Lưỡi Rìu.” Nhỏ đứng tựa vào cái lồng nhốt con chim cu bị thương. Con chim đang lom lom nhìn tôi đầy ngờ vực.
“Phải, nhưng mấy cái tàu của bọn Yeerk bọn mình thấy đều đang đậu hay chuẩn bị hạ cánh.” Jake góp ý. “Chắc là khả năng tàng hình không hiệu lực khi tàu của chúng ở gần mặt đất. Nếu vậy thì Marco có lý. Chúng có khả năng tàng hình.”
“Đó là tàu của bọn Yeerk.” tôi khẳng định.
“Sao cậu dám nói chắc?” Cassie hỏi. Nhỏ đang lui cui làm việc trong lúc bọn tôi trò chuyện. Nhỏ đang cọ một cái lồng chim rỗng bằng bàn chải và nước xà bông.
“Thì nó đúng là vậy mà.” tôi ngoan cố. “Mình... mình có linh cảm như thế. Với lại, nó có vẻ bự lắm, bự hơn bất cứ chiếc máy bay bự nào. Nó to ghê lắm. Giống như một con tàu thứ thiệt, ý mình là tàu đi biển ấy.”
“Vấn đề ở chỗ bọn mình phải làm gì với nó đây?” Jake hỏi. Dĩ nhiên, tôi biết nó đã xác định sẵn trong đầu phải làm gì. Nhưng Jake không ưa bị coi là thủ lĩnh, mặc dù tôi nghĩ về nó đúng như thế. Nó bao giờ cũng để mọi người nêu ý kiến trước đã.
“Mình muốn tìm hiểu xem nó đang làm gì.” tôi nói. “Lần đầu, mình có cảm giác nó rời khỏi các dãy núi. Lần thứ hai, nó bay ngược lại. Nó lại bay quá thấp, rất dễ đụng núi. Vì vậy mình đoán nó đang làm gì đó ở trên núi.”
Rachel gật đầu: “Nghe có lý!”
Marco nhíu mắt. “Núi hả? Dân ngoại ô các cậu có bao giờ lên núi chưa? Núi lớn lắm đó. Dù con tàu có bự cỡ nào, nó vẫn trốn được ở hàng vạn nơi khác nhau trên núi.”
“Cho nên bọn mình phải bắt tay vào việc tìm kiếm ngay lập tức.” Rachel hăng hái nói.
Jake quay sang Cassie.
“Cassie? Cậu nghĩ sao?”
Cassie nhún vai.
“Tớ cảm thấy bọn mình làm vậy là quá đủ rồi. Này nhé, bọn mình đã tấn công vào Vũng Yeerk, mém nữa là chết. Bọn mình đã đột nhập vào nhà lão Chapman và Rachel đã bị tóm... Một lần nữa lại mém chết. Theo tớ, vấn đề là bọn mình sẽ còn trải qua bao nhiêu rủi ro nữa? Bọn mình sẽ còn mém chết thêm bao nhiêu lần nữa?”
Tôi thấy rõ rằng Marco chưng hửng. Đùng một cái, Cassie như ngả về phe nó... “Đúng! Chính xác! Tớ cũng định nói vậy. Tại sao bọn mình phải đâm đầu vào chỗ chết chứ?”
Nhưng Cassie lập tức cắt ngang mạch hân hoan của nó.
“Ý mình là, mặc dù vậy, mình vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn loài người bị bọn Yeerk biến thành nô lệ.” Cassie nhỏ nhẹ nói “Có thể đó là ý nghĩ của riêng mình.” Nhỏ nhún vai. “Vấn đề là mình đã có cái quyền năng ấy.” Nhỏ lại nhún vai nói tiếp. “Mình không thể không làm gì.”
“Coi, họ đâu phải chỗ bà con hay quen biết gì mình.” Marco cố vớt vát. “Họ hổng phải bạn bè tớ, cũng hổng phải gia đình tớ.” Nó len lét đưa mắt nhìn Jake. “Bọn mình cũng đã cố hết sức để cứu anh Tom. Vậy thì cớ gì tớ phải xả thân cho những người xa lạ? Đừng tưởng bọn mình sẽ được may mắn hoài. Các cậu hiểu ra chưa? Sớm hay muộn, bọn mình sẽ phải xa nhau. Sớm hay muộn bọn mình sẽ đứng xúm xít nơi đây mà khóc, bởi vì Jake hay Rachel hay Cassie hay Tobias mất mạng.”
“Cậu thì biết cái gì?” Rachel bùng nổ “Mình chán phải ngồi thuyết phục cậu lắm rồi. Cậu muốn chuồn chứ gì? Tốt, cứ việc xéo đi!”
“Ê nè, Rachel, cậu thì làm được quái quỷ gì mà đòi cứu loài người.” Marco hét lại “Đâm đầu vào chỗ nguy hiểm ấy hả? Mình hiểu vì sao cậu với Tobias lao đầu vô cứu con chim đó rồi. Bộ tưởng làm vậy là cứu thế giới hả? Các cậu chỉ cứu được mấy con chim ngu ngốc thôi.”
Marco chợt nhận ra nó đã đi quá xa. Thế là nó nín bặt. Mấy đứa kia nhìn tôi vẻ ân hận. Rachel thì hằm hằm nhìn Marco.
“Cho đến bây giờ.” tôi nói, “Cho đến tận hôm nay, chỉ có một đứa trong bọn mình bị thiệt hại. Đó là mình. Nhưng mình quyết không bỏ cuộc. Mình không là sếp của ai cả. Sáng mai mình sẽ đến các dãy núi. Các cậu ai muốn làm gì thì tùy.”
“Mình sẽ đi cùng cậu.” Rachel nói không chút đắn đo.
Cassie khẽ gật đầu.
Jake cười láu lỉnh. “Cậu nói cậu không phải là sếp, nhưng mình thì mình theo cậu đấy.”
Marco lắc đầu. “Không.” nó nói.
“Tùy cậu thôi.” Rachel nói mát.
“Ý mình không phải vậy.” Marco nổi sùng “Mình nói không, là không đi buổi sáng. Ngày mai là ngày học. Nếu cả lũ bọn mình bỏ học cùng một ngày rồi sau đó bọn Yeerk gặp chuyện gì, bộ các cậu tưởng lão Chapman không biết ghép hai sự kiện lại sao?”
Jake nhướng mày. “Marco nói đúng đó. Bọn mình nên đi sau buổi học.” Nó nhìn mấy đứa kia gật đầu.
Tôi chẳng khoái tí nào vì Marco đã đúng. Mà nó nói đúng thiệt. Nó có thể là cái gai trong mắt tôi, nhưng nó là một đứa rất thông minh.
Điều này khiến tôi hơi lo lắng và thấp thỏm. Biết đâu nó cũng nói đúng những chuyện khác?
Bọn tôi sẽ còn trải qua bao nhiêu rủi ro nữa cho đến lúc thất bại? Bao lâu nữa năm đứa bọn tôi chỉ còn lại bốn? Hay còn hai?
Hoặc chẳng còn đứa nào?
Animorphs - Tập 3: Đụng Độ Animorphs - Tập 3: Đụng Độ - K. A. Applegate Animorphs - Tập 3: Đụng Độ