Số lần đọc/download: 5951 / 32
Cập nhật: 2014-11-20 18:34:08 +0700
Chương 5 -
- T
hái Tuấn! Con lại đi đâu giờ này?
- Vừa định giơ tay xoay nắm đấm cửa, Thái Tuấn khựng người khi nghe tiếng bà Tâm An, mẹ anh hỏi bằng giọng nghiêm lạnh:
- Quay người, bước chậm về phía mẹ, Thái Tuấn cười cười:
- Con có hẹn với khách. mẹ cần gì ở con à?
- Bà Tâm An chau mày:
- Chủ nhật con cũng làm việc sao? Việc này mạ thấy lạ đó. Phải, con muốn tránh mặt Vân Phượng không?
- Thái Tuấn bình thản:
- Tại sao con phải tránh cô ấy. Công ty dệt của con dạo này ký hợp đồng sa/n xuất hàng với nước ngoài. Muốn đạt được uy tín, chất lượng, phải cố gắng thôi. Con không tin, mẹ lại không thích con phát triển được công ty lớn mạnh hơn - Bà Tâm An nhìn con:
- Nhưng, trưa nay, mẹ mời cơm Vân Phượng, con đã đồng ý - Thái Tuấn giả lả:
- Thôi chết. Công việc lu bu khiến con quên mất. Trưa nay mẹ tiếp đãi cô ấy chu đáo là được. Con không thể vắng mặt trong buổi chiêu đãi. Doanh nghiệp ngày nay,sau bàn tiệc là những bản hợp đồng kinh tế. Chính vì thế, con phải tập uống rượu nữa. Mẹ cần thông cảm cho con - Buổi tiệc chiêu đãi, con nhờ Đặng không được sao? cậu ta cũng giữ vai trò phó giám đốc - Thái Tuấn lắc đầu:
- Không được mẹ ạ. Bởi khách của con là ngoại kiều. Đâu dễ dàng ký được hợp đồng với nước ngoài hả mẹ. Đến giờ rồi, con phải đi mẹ a.
- Bà Tâm An dằn dỗi:
- Con cũng phải nghĩ đến bản thân con. Ba chục tuổi rồi, còn chưa chịu lấy vợ. lần này, mẹ nhất định chọn Vân Phượng cho con đó - Thái Tuấn kêu lên:
- Kìa mẹ, đừng ép con điều đó. Con không yêu Phượng. Cũng chưa muốn lấy vợ bây giờ. Con muốn sự nghiệp ổn định đã - Trời đất! Hai đứa quen thân nhau cả năm năm trời. Con bé vì con mà từ chối mấy đám tử tế. Đừng phụ lòng người ta con ạ. Đàn ông sự nghiệp muốn vững vàng, trưỚc hết phải có vợ con. Ý mẹ nhât định rồi. Con đừng cãi - Thái Tuấn làm thinh. Anh rất bực mình chuyện này - Đã hàng trăm lần có dư, anh thường nói với mẹ, anh và Phượng chỉ là bạn tốt của nhau thì được. Còn trở than`h vợ chồng anh không thể. Vân Phượng giàu tham vọng, thích làm giàu, dù thực tế gia đình cô rất giàu, thích những đổi thay về áo quần, thời trang mỗi ngày. Thêm nữa, vân Phượng kiêu ngạo, khinh người. Tuấn rất ghét tính kiêu kỳ này của cô - Nhìn bề ngoài, người ta thường nghĩ anh cao ngạo lạnh lùng nhất. Thế mà anh lại không chấp nhận tính cách đó ở bạn gái của mình, thât. kỳ cục - Thật ra, anh chẳng có cuộc h ẹn hò, chiêu đãi nào cả. Mẹ anh đã nói đúng, anh không muốn gặp Phượng. Chỉ mới nghĩ đến phải ngồi cạnh cô, nhìn cô chảnh chẹ từng món ăn, thái độ nhu mì yểu điệu, anh đã ngán tận... cô?
Ba mươi sáu chước, Anh chọn chước.. đi lang thang ngoài đường - Mãi mê nghĩ đến những chuyện mẹ và VânPhượng vừa ăn cơm vừa ca tụng nhau. Anh tủm tỉm cười một mình - Mày coi kìa. Môt. gã tâm thần - Trời đất, ngưỜi ta đi Suzuki trăm năm mươi phân khối, mày dám nói họ tâm thần - Chứ không tâm thần, cũng man man sao đó, chẳng ai khi không lại cười mội mình ca?
- Thái Tuấn nhìn kiếng xe, anh nhận ra hai cô bé đang chở nhau trên chiếc Max màu trắng, đang nhìn anh bình phẩm - Giảm ga, anh cho xe chạy chậm lại - Chết!
- Tiếng cô gái điều khiển xe vang lên. Thái Tuấn chưa kịp hiểu nguyên nhân đã thấy xe anh bị va chạm từ phía sau, khiến anh loạng choạng tay lái - Chiếc Max đổ nghiêng xuống đường - Thái Tuấn vội thắng xe, và dừng lại - Hai cô, có sao không?
- Cô gái cầm lái nổi quạu:
- Ông điên vừa thôi, đang chạy ngon lành thắng gấp chi vậy. Bộ Ông muốn tụi tui chết hay sao?
- Thái Tuấn từ tốn:
- Tôi chỉ giảm bớt tốc độ. Lỗi do cô chạy nhanh qúa đấy thôi - Thấy cô gái ngồi sau rên nhỏ. Thái Tuấn vội cúi xuống:
- Cô bé, bị đau ở đâu vậy?
- Có lẽ, tôi bị phỏnh pô rồi. Rát qúa - Hả. Phỏng pô ư. Trời ơi, ông sao còn đứng đó, mau kéo bạn tôi đứng lên dùm - Cô gái cầm lái quýnh quáng hét - Thanh Trà, ngưỜi ta đâu có lỗi, mày sao kỳ qúa vậy - Thanh trà (là cô gái chạy xe) gân cổ:
- Nhưng đàn ông, con trai, thấy phụ nữ gặp nạn phải biết cứu giúp. Có đâu cứ đứng như trời trồng vậy. Mày đâu nhiều không Thủy - Thủy lí nhí:
- Rát lắm - Thái Tuấn đỡ cô gái tên Thủy lên, anh không kịp nhìn cô gái, để thấy nét ngỡ ngàng trong mắt cô. Ngồi thụp xuống cạnh Thủy, anh nhẹ nhàng xem xét vết bỏng ở chân cô:
- Phải đem cô ấy đến phòng khám, rửa vết thương và đắp thuốc. Nếu khôgn đau nhức lắm - Thanh Trà cong môi:
- Vậy, ông giúp tôi chở nó đến phòng khám đi. Tự nhiên tôi run qúa à - Thủy cuống lên:
- Mày... tao không muốn phiền ngưỜi ta đâu. Ghé chỗ quầy thuốc tây, về nhà tự tao chăm sóc cho tao được - Đừng cãi tao, về nhà với cái chân đỏ hỏn, sưng rộp này để nội mày thêm lo lắng nữa à. Anh gì ơi, anh làm ơn...
- Thái Tuấn cười cười:
- Tôi sẵn lòng giúp hai cô. Nào cô bé để tôi dìu... ủa?...
- Như Thủy bối rối:
- Tôi... không cần đâu - Thái Tuấn kêu lên:
- Không cần là sao. Tôi và cô đúng là có duyên thật. hai lần gặp cô, cả hai lần cô đều gặp sự cố - Thanh Trà nhướng mắt:
- Nè! Hai người quen nhau à? Mày ghê thiệt, giấu cả tao Như Thủy khổ sở:
- Quen hồi nào đâu - Không quen, mà anh ta nói - Khổ qúa,lần trướctao bị chóng mặt suýt đâm vào xe anh ấy. nên biết Thái Tuấn nháy mắt:
- Bạn cô nói đúng đấy. mà thôi, cô bé lên xe, tôi chở đến phòng mạch để rửa vết thương. Để lâu nhiễm trùng thì khô?
- Như Thủy còn lưỡng lự, Thanh Trà đã tỉnh bơ nổ máy:
- Lần trưỚc lạ, bây giờ quen rồi, mày lên xe cho anh ấy chở. Chứ tao, tự nhiên tay lái run qúa à. Chết hay bị đau đớn thương tật lúc này, không hay ho đâu Thủy. Lên đi mà - Dứt câu, Thanh Trà đã đề máy cho xe lao đi - Như Thủy tức phát khóc, con bạn quái qủi. Nhưng cô không còn cách nào hơn, đành phải ngập ngừng:
- Phiền anh lần nữa - Thái Tuấn cười cười:
- Tôi mong hoài những lần sau, như thế này. Bám chắc nha. Tôi có tính hay chạy nhanh. Coi chừng té nữa - Chiếc xe chồm tới, lao vút, khiến NhưThủy bị đẩy ập vô lưng Tuấn - cảm giác kỳ lạ khi lần đầu chạm phải bờ lưng rắn chắc của người đàn ông, làm Thủy bần thần ngơ ngẩn mất mấy giây - Giọng Thái Tuấn vang lên tinh quái:
- Cứ tựa vào tôi, cô bé sẽ thấy thoải mái mà vững tin hơn ấy - Thủy nóng bừng mặt. Gã chết tiệc y như đi guốc trong bụng cô vậy - Bất chợt Thủy nổi quạu:
- Dừng xe, cho tôi xuống đi. Tôi chưa muốn thí mạng lúc này - Nhưng, tôi vẫn chạy bình thường thôi mà - Thủy tức giận đấm mạnh vào lưng Thái Tuấn:
- Chạy xe như ăn cướp, còn bẻm mép. Anh không dừng lại, tôi nhảy xuống đấy - Thái Tuấn giảm tốc độ, anh dịu giọng:
- Thôi nào cô bé, đừng nổi đóa lên thế. Con gái giận dữ sẽ nổi mụn nhiều, không tốt đâu, Còn vết bỏng nữa, cô không muốn nó nhiễm trùng chứ. Tôi chỉ đùa chút xíu để cô quên đâu thôi mà - Nghe THái Tuấn nhắc, Như Thủy mới nhớ đến vêt đau. Qủa là nhức và rát kinh khủng - Dừng xe trước một phòng mạch tư, Thái Tuấn đỡ Như Thủy xuống - Anh ân cần:
- Bác sĩ Nhân là bạn thân của tôi. Cô bé có thể yên tâm - Như THủy nhớn nhác nhìn quanh. Trời ạ, nhỏ Thanh Trà biến đâu mất tiêu. Lát nữa làm sao cô về chứ - Nhìn nét mặt Thủy, Thái Tuấn từ tốn:
- Tại bạn em chạy xe nhanh qúa, anh theo không kịp. Chốc, anh đưa về luôn - Hắn đổi cách xưng hô thật ngọt và tỉnh bơ - Dù tức, nhưng Thủy đành chịu. Nhỏ Thanh Trà đúng là đáng bị nhai nát nuốt trôi. Bạn bè gì đâu!
- Rửa xong vêt thương cho Thủy, Bác sĩ Nhân dặn dò:
- Cô bé nhớ uống hết số thuôc này. Chỉ ba ngày tho6i, đừng vứt thuôc vào sọt rác, nếu không sẽ nhức lắm đấy. Khi nào vết phỏng bắt đầu ngứa, em mua nghệ bôi vôkẻo sau này có vêt thẹo, mặc đầm hơi bị xấu chút chút - Như Thủy cúi đầu lí nhí:
- Dạ! Cám ơn bác sĩ. Dù rât ghét uống thuốc, tôi cũng phải cố vậy. Tôi sợ đau hơn sợ vết thẹo - Bác Sĩ Nhân kéo Thái Tuấn vào phòng riêng, anh tinh quái:
- Khai mau, thằng qủi. Ở đâu ra một em "nai" qúa vậy?
- Thái Tuấn lấp lửng:
- trên trời rớt xuống xe tao. Mày kết rồi phải không?
- Nhân nhún vai:
- Em ngây thơ và trong trắng qúa. Nếu chỉ là đùa vui như vạn mối tình khác, mày nên để em cho tao. Cô bé nhìn mong manh dễ vỡ. Tao sợ tính lăng nhăng của mày - Thái Tuấn điệu đàng:
- Mày cứ việc. Tao cũng mới quen cô bé thôi. Nhưng cô bé không dễ vỡ như mày nghĩ đâu. Bây giờ tao về. Quên nữa, hết bao nhiêu tao gửi tiền - Nhân đẩy mạnh Tuấn, gắt khẽ:
- Tiền bạc gì, thằng qủi, mày không bịp tao chứ. Tao chấp nhận làm cây si theo em. Nói tên và nhà cô bé đi - Thái Tuấn thât. thà:
- Tao chưa biết - Hả?
- Tao không xạo mày đâu. Dù gặp côbé vài lần rồi. Lần nào cũng có sự cố, tên cô ấy tao mù tịt - Thái Tuấn nhăn nhó phân bua. Nhìn Tuấn, Nhân biết nó không đùa - Anh đi ra cửa trước Thái Tuấn. Và bước đến chỗ Như Thủy, giọng có vẻ đang làm nhiệm vụ bác sĩ - Em cho anh biết tên để anh vô sô?
- Như Thủy chớp mắt:
- Phải vô sổ nữa sao bác sĩ? Tôi có nằm điều trị đâu, Bác sĩ cứ tính tiền thuốc, tôi trả được rồi - Nhân chậm rãi:
- Ghi số, để biết số lượng thuôc mỗi ngày bán ra. Nguyên tắc thông thường thôi mà - Như Thủy lưỡng lự:
- Như Thủy, học sinh 12A Trường Nguyễn THị Minh Khai - Nhân Tủm tỉm:
- Tên Cô bé dễ thương lắm. Tên và người trong vắt như nhau vậy. Sao Thủy không ghi nơi ơ?
- Như Thủy láu lỉnh:
- Nhà tôi có tới ba lần "sẹc" tìm được cũng tốn vài lít xăng. nếu bác sĩ cần truy tìm bệnh nhân, tốt nhất cứ tới trường tôi là dễ hơn ca?
- Thủy lại hỏi:
- Xin bác sĩ cho tôi gửi tiền - Thái Tuấn thản nhiên:
- Hôm nay bác sĩ Nhân có niềm vui đặc biệt, nên khám và cho thuôc miễn phí trong... 3 giờ. Thủy là bệnh nhân may mắn ấy - Như Thủy tròn mắt:
- Phải vậy không bác sĩ - "chêt tiệt cái miệng thằng bạn trời đánh nói cứ như Thật"
Chửi thầm Thái Tuấn, bác sĩ Nhân vẫn cười tươi:
- Đúng đó Thủy. Hôm nào khỏi chân, tôi sẽ mời Thủy uống nước dừa. Con gái thích uống loại nước này lắm - THái Tuấn nghe Nhân nói. Anh muốn cười phá lên. Trời ạ! Nó có bình thường không trước một cô nhóc tì, mà nói năng chẳng giống ai - Nghĩ thì vậy, nhưng Tuấn lại nói:
- Phải đấy, bữa nào rảnh tụi tui ghé rủ THủy đi uống nước nha. Tôi hư"a không dành trả tiền đâu. Vì Thủy không muốn mắc nợ ai đúng không?
- Hắn đúng là đáng sợ. Mồm mép kinh khủng - Nhân dặn Tuấn:
- Mày nhớ dặn Thủy uống đủ thuốc mỗi ngày nghe Thái Tuấn Như Thủy ngơ ngẩn. "THái Tuấn" hình như cô đã nghe ai đó nhắc đến tên này? Không phải chỉ một lần - Vẫn vơ nghĩ, Như Thủy định nhón chân leo lên xe Thái Tuấn, sau khi đà lịch sự chào bác sĩ Nhân, cô bỗng giật mình, bởi giọng chua như sơ ri của THanh Trà:
- Như Thủy, nãy giờ tao kiếm mày đỏ con mắt. Còn đau không?
- Như Thủy hét nhỏ:
- Con khỉ, bỏ ngưỜi ta chạy mất tiêu. Còn bẻm mép qúa. Tao khôgn đau chân, đảm bảo mày còn khuya mới chạy được. Ghét - Thanh Trà tỉnh bơ:
- Tại đen` đỏ chứ bộ. Tao vược qua ngã tư quay lại đã không thấy chiếc xe và mày đâu - Cám ơn anh đã giúp bạn tôi - Thái Tuấn cười cười:
- Lỗi một phần do tôi. Bây giờ cô bé đã quay lại, tôi xin trao trả bạn cho cô, chứ không, tôi chẳng biết phải làm sao đưa được Như Thủy về nhà - Thanh Trà ngạc nhiên rối rít:
- Nó đau nhiều vậy sao? Trời ạ, Tao thật có lỗi với mày - Miệng nói, Thanh Trà rời khỏi xe thât. nhanh - Thái Tuấn lắc đầu:
- Ý tôi muốn nói. Như THủy đang ghét tôi nhât thế gian này. Cổ sẽ khôgn chịu để tôi chở về đâu. Còn vêt thương vài ba ngày là ổn thôi - Thanh trà thở phào:
- Vậy mà làm tôi hết hồn. Bây giờ chúng ta về nha Thủy - Quay sang Tuấn, Thanh Trà láu lỉnh:
- Cám ơn anh đã giúp đỡ bạn tôi. Anh biêt tên nó chưa?
- Như Thủy dậm chân:
- Con chuôt. nhắc lắm điều, Có về không hả? coi chừng tao đi xích lô về Mày sẽ không được ăn cơm sườn nữa dâu - Thanh Trà cong môi:
- Quân tử nhât ngôn. Mày luôn giữ chữ tín, Tao không tin mày kẹo kéo một bữa cơm với tao đâu - Thái Tuấn nổi hứng:
- Tôi đói bụng nãy giờ. Nếu vậy, hai cô bé cho tôi tháp tùng được không?
- Như Thủy chối phắt:
- Thanh Trà muốn, anh và nó nên đi chung một lần cho vui. Tôi phải về, kẻo ở nhà nội tôi mong - Thanh Trà vô tình:
- Khỉ ạ, hồi nãy mày mới rủ tao đi ăn bún ốc hoặc cơm sườn. sao bây giờ lại thay đổi chứ - Như Thủy tỉnh queo:
- T.ai tao quên nhà có khách, bà nội sẽ buồn. Với lại, ăn cơm hàng quán, it tiền trong túi, tao sơ.
- Thái Tuấn dè dặt:
- Tôi xin phep được mời cơm hai cô bé - Thanh Trà vui vẻ:
- Vậy cũng được. Lần này anh trả, lần sau tôi. Như Thủy nó không th ch mắc nợ ai, dù chỉ môt. ly cà phê đá. Mày gọi điện về cho nội, nói lý do. Tao nghĩ bà nội sẽ thông cảm thôi - Như Thủy lưỡng lự:
- Tao.. ai lại như Thế. Nội vì tao mà vô đây - Trời ạ! Nội sè không trách mày đâu. vì bà hiểu mày cũng cần bạn bè chứ bộ. nếu mày ngại, để tao gọi cho - Thái Tuấn thấy Thanh Trà đưa mắt tìm quầy điện thoại. Anh mỉm cười:
- Tôi có máy di động, em gọi luôn cho tiện -Thanh Trà nắc nỏm khi cầm máy:
- dùng máy xịn thế này, chắc anh phải làm công việc gì đó ngon lành lắm. Còn không thì anh thuôc. dạng công tử nhà giàu - Chờ Thanh Trà gọi điện xong, và nói:
- OK! Được rồi đó. Bà Nội không trách mày đâu - Thái Tuấn vui vẻ:
- Chúng ta đi thôi. Trưa quá rồi - Như Thủy bặm môi:
- Thanh Trà chở tao nghe - Sao vậy? Anh Tuấn trở mày tốt hơn - Mày nói nhiều quá, tao đổi ý, đói bụng ráng chịu đấy - Thái Tuấn nháy mắt với ThanH Trà:
Em chở thủy đi. Tại hồi nãy, anh lái xe nhanh qúa. Thủy ghét anh - Thanh Trà nhún vai:
- xời ơi! Mọi ngày nó hứng, để cướp thời gian cần có, mày vẫn chạy nhanh hơn cả tụi tao kia mà. Đừng nói với tao, vì mày ghét anh Tuấn, chứ khôn gphải ghét kiểu chạy xe bạt mạng đáng tội của anh ấy nghe THủy - Như Thủy làm lơ, ngồi tót lên sau xe Thanh Trà - Rốt cuộc cảba có với nhau một bữa cơm thật vui vẻ ở ngoại ô - Khi rời bàn ăn, Như Thủy no muốn bể bụng. Mắt thì mở không lên. Chẳng phải tại bia bọt gì. Chỉ do, bằng giờ này mọi ngày Thủy đã ngon lành ngủ một giấc thât. say. Nhịn đói được, Chứ khôgn được ngủ trưa, Thủy thât. khó chịu. Con người thật khó đoán trước được tính c ach của mình.