If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jessica March
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ỗi khi H.D có mặt ở Willow Cross, thay vì đi du lịch nơi này nơi khác, hoặc đi Washington để thiết đãi các nhân vật chính quyền có ảnh hưởng đến chính sách trợ giá cho thuốc lá, ông thường đến thăm Elle tối thứ ba và tối thứ sáu. Nhưng thứ hai khi ở trường về, người quét dọn bán thời gian của cô là Louise, chờ cô để nhắn tin: "Ông bảo tám giờ".
Như thường lệ mỗi khi H.D định đến thăm vào giờ chót, ông chỉ nhắn lại giờ ông đến. Đôi khi Elle bực mình vì phải có những chương trình có sẵn cho tối đó, nhưng hôm nay cô thích chí, vì điều này có nghĩa là việc ghi danh vào học của Niki có thể được giải quyết nhanh chóng.
Để Niki khỏi nhớ đến sự thất vọng sáng nay, Elle đã đưa nó đi tắm hồ bơi lội và nhảy xuống nước đầu buổi chiều. Lúc còn rất bé, Elle cũng đã được mẹ cô dạy bơi và nhảy xuống nước, nhưng Monique đã chết trước khi cô được huấn luyện đàng hoàng và dù sao Elle không có năng khiếu để tiến lên bằng mức độ của mẹ cô. Nhưng ngay từ lần đầu tiên xuống nước, rõ ràng là Niki có tiềm năng về thể chất, có sự ham thích bơi lội và nhảy xuống nước để trở thành một nhà quán quân.
Lúc ba giờ chiều, khi ở hồ bơi trở về, một cô làm sắc đẹp đến sau khi Elle đã gọi điện thoại hẹn giờ. Mỗi khi sắp gặp H.D, Elle bắt đầu sửa soạn trước cả mấy tiếng đồng hồ. Cô luôn luôn giữ gìn vẻ bề ngoài một cách gần như là một nghi lễ tôn giáo. Cô mất hai giờ đồng hồ để làm móng tay, móng chân, gội đầu và chải tóc. Trong nhiều năm, H.D đã dặn cô phải làm nhiều điều rất là chi tiết về thân thể. Đôi khi ông thích thân thể cô phải thơm tho và trơn láng. Đôi khi ông thích cô phải mặc những thứ đồ lót nào để tiếp đón ông. Ông cũng thích kiểm soát tất cả các chi tiết khác và trong một vài lần, ông thậm chí còn viết ra sẵn cho cô những điều cô cần phải làm hay nói, trong khi ngồi gần nhau. Dĩ nhiên cô thực hành tất cả những điều đó và làm tất cả như ông muốn.
Trước năm giờ rưỡi chiều, sau khi người làm sắc đẹp đã ra về, Elle vào nhà bếp để sửa soạn bữa ăn tối. Cô thích nấu ăn, việc đó làm cô có cảm tưởng mình là một người sắp sửa làm vợ nhiều hơn là một tình nhân. Sau khi biết được rằng Joanne hoàn toàn giao phó cho người làm tất cả công việc nhà và gần như không bao giờ vào bếp, Elle lại càng ra sức làm để nuôi hy vọng cho H.D thấy cô có khả năng điều khiển công việc nhà.
Khi nấu bếp xong, Elle lên lầu để tắm và xức nước hoa trên toàn thân. Đến khi cô đã xong xuôi, thì Louise ra về, sau khi để lại bữa ăn tối cho Niki trên bàn ăn trong bếp. Cô khoác cái áo choàng và ngồi nhìn con gái của cô trong khi nó ăn. Sau đó, cô đưa Niki lên phòng nó, đọc truyện cho nó nghe nửa tiếng nữa. Cuốn truyện đang đọc được một nửa là cuốn "Hòn đảo châu báu". Khi đọc xong Niki nói:
- Con ước chi má có thể ở lại với con lâu hơn và đọc thêm một đoạn nữa. Con ước chi tối nay ông Hyland không đến.
Dạo này Elle không cần phải nói với Niki khi nào H.D đến. Niki đã học được tự mình giải thích các dấu hiệu.
- Đáng lẽ con phải vui mừng, con ạ. Bởi vì má sẽ nói với ông vấn đề của chúng ta ở trường học và ông ấy sẽ giải quyết một cái rụp. Bây giờ con phải nhớ…
Niki ngắt lời má để tỏ ra cũng thuộc luật:
- Con biết rồi, má ạ. Con phải xuống nhà dưới khi nghe tiếng chuông cửa, nhưng chỉ để chào ông. Rồi con phải lên lầu vào phòng ngủ của con, nằm yên như con chuột nhắt và ngủ đi.
Elle mỉm cười, xoa tóc nó rồi hôn nó và đi ra ngoài. Cô dành ra hai mươi phút để soạn thêm bữa ăn tối đến mức chỉ còn lại vài phút n ữa là xong.
Sau rốt, về phòng ngủ của mình, cô sửa soạn lần chót bằng cách trang điểm một lần cuối, rồi mặc chiếc áo dài bằng lụa hở cổ màu quả quýt. Cô làm xong vài phút trước tám giờ và rồi để khỏi nhăn áo, cô đứng giữa phòng soi mình trong gương… và chờ… H.D gần như luôn luôn đúng giờ và tối nay ông cũng vậy. Khi nghe tiếng chuông cửa, Elle nở một nụ cười thật tươi và vội vàng đi xuống cầu thang để mở cửa trước.
Cô thấy ngay ông đang vui vẻ. Ông cất tiếng chào cô niềm nở và trao cho cô một bó hoa hồng to tướng.
- Hoa đẹp quá! - cô kêu lên vì biết các tiệm bán hoa ở vung này không thể có hoa đẹp như vậy, ắt phải do một trong những chiếc máy bay của công ty chở từ xa đến.
- Không xinh đẹp bằng em - ông mỉm cười nói và hôn vào các đầu móng tay cô - Đến đây anh thích lắm… và cứ cái mùi thơm tuyệt vời ở trong bếp của em bốc ra như thế này, anh dám nói tối nay em đã ra sức làm hơn cả thường ngày.
- Không có gì đâu, chỉ là một bữa ăn thường, - Elle khiêm tốn nói, tuy cô vui vẻ hẳn lên và cảm thấy tự tin khi nghe H.D khen.
Cô cắm các bông hồng vào một bình bạc sáng loáng và đặt giữa bàn ăn đã trải khăn. Thấy Niki đang đứng ở cửa nhà bếp, Elle nắm tay nó, dẫn nó vào trong phòng khách và đẩy nhẹ nó về phía H.D. Ông đang uống một cốc nước trước khi ăn.
Đứa bé nhún mình xuống chào và nói:
- Chào ông Hyland.
- Chào Nicolette, - H.D đáp - Hôm nay con mạnh khỏe không?
- Con mạnh khỏe, cám ơn ông…
Niki do dự như để muốn nói thêm một vài câu nữa ngoài những câu đã học, nhưng rồi, nó liếc qua mẹ nó và thấy Elle đang lắc đầu, nó nói để kết luận:
- Chúc ông một buổi tối vui vẻ, ông Hyland. Con rất mừng được gặp ông.
- Rất mừng được gặp con, Nicolette - H.D nói.
Các câu trao đổi không hề có gì thay đổi từ khi Niki biết nói. Elle đã nuôi hy vọng H.D có thể động lòng vì vẻ đẹp của đứa bé, vì cung cách lễ phép của nó, hoặc trí thông minh của nó, điều này là điều duy nhất cô không phiền lòng. Dẫu sao, ngay từ đầu cô đã thấy ông cũng tỏ ra vẻ xa cách ấy với Duke, đứa con trai đầu lòng của ông. Nếu ông không thích trẻ con, cô sẵn lòng giữ cho Niki không làm phiền ông, miễn là một ngày nào đó ông sẽ cho nó mang họ của ông và được những quyền lợi kèm theo đó.
Cô rót rượu vang trắng hiệu Bordeaux vào hai cái ly, thứ rượu mà H.D đã cho gởi đến cả thùng vài tháng một lần. Rượu đã ướp lạnh đúng như ý ông thích để uống chung với món cá hồng mà cô đã sửa soạn rất cẩn thận. Ông nếm những củ khoai tây đầu mùa nhỏ xíu chiên bơ rắc ngò hái ở vườn nhà và nói:
- Món này ngon lắm, Elle.
- Em mừng vì ông đã bằng lòng. Sau những ngày làm việc mệt nhọc, ông cần được thư giãn bằng một bữa ăn ngon. Nếu em có quyền làm theo ý mình, em sẽ lo liệu để ông luôn luôn được thoải mái, ăn ngon và vui vẻ. Chắc chắn là rất khác bây giờ, ông không có ai khác ngoài những người giúp việc để săn sóc ông - Cô nói móc bà Joanne, vì bà này thường vắng mặt ở Willow Cross.
- Tôi tin rằng em sẽ săn sóc cho tôi rất tốt, - H.D bày tỏ sự đồng ý.
Giọng nói của ông khuyến khích Elle nói thêm:
- Hình như tối nay ông rất vui vẻ. Có lý do đặc biệt nào không?
- Cả triệu lý do, có thể nói vậy. Công ty vừa có kết quả bán thử một loại thuốc đầu lọc mới có mùi bạc hà, có tên là Hyland Green. Có vẻ như loại này cũng sẽ bán chạy. Dĩ nhiên còn quá sớm để ước tính con số chính xác, nhưng các nhân viên phụ trách bán hàng của tôi bảo rằng trong vòng năm năm tới, Hyland Green có thể trở thành thứ thuốc bán ra nhiều nhất của chúng tôi.
- Tuyệt vời! - Elle nói, giả vờ tỏ ra nồng nhiệt. Cô nâng ly lên - Chúng ta hãy uống mừng thắng lợi của ông, mừng cho Hyland Green… cầu cho nó thành công ngoài sự ước mong lớn nhất của ông.
Cụng ly với ông, Elle nhấp ly rượu vang trắng và cố giấu nỗi thất vọng vì thấy người tình mình hoàn toàn thu hút và giữ chặt bởi thuốc lá đến một mức độ mà cô không bao giờ có thể làm được.
H.D mỉm cười sau khi nhấp một ngụm rượu. Ông nói:
- Làm sao ra ngoài sự ước mong lớn nhất của tôi được. tôi muốn và trông đợi có một sự thành công tiếp tục gia tăng, không giới hạn, không bao giờ ngừng.
- Có bao giờ ông nghĩ rằng có thể là ông muốn quá nhiều không?
Tại sao tôi phải nghĩ vậy? Nghành kinh doanh của tôi xưa nay luôn luôn lớn thêm thì có và tôi bỏ rất nhiều công lao với nó, hoàn toàn tận tụy với nó hơn bất cứ cái gì khác…
- Dạ phải rồi, - Elle đáp.
Giọng nói có vẻ tiết nuối của cô khiến Hyland mỉm cười với vẻ khoan dung.
Tôi không thể đổi tính được, Elle. Bởi vì đối với tôi, đây không phải chỉ là một việc kinh doanh mà là cả một lối sống. Thuốc lá là viên đá mỏng của nền kinh tế nước Mỹ. Cô biết chăng, một trong những vấn đề thúc đẩy cuộc cách mang ở Mỹ là mưu toan của nước Anh muốn đánh thuế trên thuốc lá? Các nhà sáng lập ra nước Mỹ đã không chịu được điều đó! Và sau khi đã đánh bại người Anh, họ đã khôn ngoan không động đến ngành sản xuất thuốc lá. Xưa cũng vậy, nay cũng vậy và sau này cũng sẽ phải như vậy. Thuốc lá thuộc về chúng tôi, những gia đình đã nhìn xa thấy rộng để gầy dựng nên từ chỗ bắt đầu rất nhỏ. Thuốc là nguồn gốc của tên tuổi và địa vị của gia đình Hyland chúng tôi.
Elle mỉm cười tỏ ý khâm phục sau khi H.D nói hết câu, rồi đi vào bếp bưng ra một bình cà phê đậm kiểu Pháp và một cái gạt tàn lớn hiệu Baccarat. Cô nghĩ bụng, bây giờ là đúng lúc để nêu vấn đề khó khăn khi đến trường của Niki; H.D đã ăn ngon và no nê, đang thưởng thức cà phê và thuốc lá… và chờ đợi để thưởng thức nốt phần tình dục.
Khi cô trở lại bên H.D, ông đang châm lửa một điếu thuốc loại vấn riêng cho ông, với thuốc hạng đặc biệt và giấy thật tốt có in chữ đầu tên bằng nhũ vàng. Ông mời cô một điếu, nhưng cô từ chối và thích thứ cô hút hơn, hiệu kim tự tháp đầu lọc mà lần đầu tiên cô hút do ông mời. Thỉnh thoảng cô hút trở lại Gauloise nặng của thời niên thiếu, vì nhớ quê hương. Nhưng loại này làm cô rát cổ họng, hơn nữa, H.D rầy la cô mỗi khi cô hút thứ thuốc nào khác của hiệu do công ty nhà sản xuất.
Elle bắt đầu nói một cách thận trọng, sau khi rót cà phê cho ông:
- Em muốn nhờ ông cố vấn một việc.
Cô thấy mặt H.D sáng lên. Ông thích khi cô hỏi ý kiến của ông và do đó xác nhận ông không ngoan hơn cô. Ông đáp:
- Dĩ nhiên, em cưng. Em cần gì?
- Hôm nay em đã đem Niki xuống phố để ghi tên vào trường.
H.D gật đầu, tuy hơi cau mày. Elle biết đây là lĩnh vực mà nếu làm được, ông muốn tránh đề cập đến, bất cứ việc gì dính dáng đến Niki.
- Một cô thư ký ở văn phòng có thái độ bất lịch sự đã không nhận cho ghi tên. Cô ta đòi em phải cung cấp thông tin về ông…
- Về tôi? H.D chồm tới, có vẻ lo lắng - Đã có sự thỏa thuận là không được nêu tên tôi kia mà.
Elle cải chính ngay:
- Em không hề làm gì vi phạm sự thỏa thuận giữa chúng ta. Em không muốn nói cô ta trực tiếp về ông. Cô ta đòi phải khai tên thật của cha đứa bé. Như tuồng đó là một trong các quy định của nhà trường.
H.D đứng bật dậy và trong giây lát cô tưởng ông bỏ ra về và cắt đứt quan hệ với cô từ đây, nhưng không, ông chỉ đi đi lại lại trong phòng. Cô vội vàng nói tiếp:
- Dĩ nhiên, em đã không muốn gây phiền phức cho ông, nên em ra về. nhưng Niki phải được đi đến trường học. Nó không thể trốn ở nhà suốt đời. Dầu sao, có những lúc trốn tránh sự thật là phi lý. Bộ ông tưởng thiên hạ không biết chuyện giữa chúng ta hay sao, về Niki hay sao? Ông đến đây thường, tài xế của ông nói cho bà con anh ta biết, người quét dọn nhà của em nói cho bà con chị ta biết. Sau bao nhiêu năm họ mách lẻo với nhau, e rằng nửa thị trấn đã biết, nếu không nói là cả thị trấn. Ngay cả bà Joanne ắt gẳn cũng đã…
- Đừng nói nữa! - ông hét lên, đứng lại, trừng mắt nhìn cô.
Cơn thịnh nộ của ông bùng lên như quả núi lửa làm cô im bặt và nép vào lưng ghế.
- Tôi không thèm quan tâm đến lời bàn tán của mọi người, hay những điều gì họ biết, kể cả vợ tôi. Elle, em biết tại sao không? Tại vì ở thị trấn này, tôi là chủ của tất cả mọi người. Tai, mắt, đầu óc của mọi người ở đây là thuộc quyền sở hữu của tôi. Họ có thể nói, hay làm, hay thấy bất cứ điều gì tùy ý… nhưng miễn là họ không ngu xuẩn đến mức chọc tôi giận. Một đôi chuyện ngồi lê đôi mách về những gì họ thấy thì được… không làm tôi tức giận, vì đó là nguồn vui thú của họ được bàn tán về người nào tôi lấy, chuyện ấy cũng tốt thôi. Giữ cho họ vui vẻ, là một phần của công việc giữ họ thuộc quyền sở hữu của tôi, cô biết chưa?
Ông ngừng nói một lúc, mắt quắc lên nhìn cô. Và cô chợt hiểu ra, ông cũng muốn nói cả về cô. Chừng nào ông còn cho cô bất cứ cái gì cô đòi hỏi và cô không có gan thoát khỏi tay ông, cô là thuộc sở hữu của ông, cả tâm hồn lẫn thể xác. Cô gật đầu tỏ ý đồng tình. Ông nói tiếp:
- Cho nên tôi không quan tâm nếu thiên hạ xì xào… bởi vì thà vậy còn hơn là họ than phiền về lương quá ít, giờ làm việc quá nhiều, hoặc đi chỗ khác kiếm việc làm. Chỉ một điều làm tôi quan tâm, đó là cung cấp cho họ một cụ thể hơn là chuyện mách lẻo, như là những ghi chép trong hồ sơ ở trường học, bệnh viện hay những giấy khai sinh. Bởi vì khi đó những kẻ có oán thù với dòng họ Hyland có thể nắm trong tay những vũ khí thật sự; khi đó không còn là chuyện ngồi lê đôi mách giữa họ, mà có thể là những vấn đề rắc rối về pháp lý. Thậm chí họ còn có thề dùng những bằng chứng đó để gây xích mích trong gia đình tôi, chia rẽ gia đình tôi và làm phương hại đến công ty, làm cho thế lực của chúng tôi yếu đi. Vì vậy, tôi không bao giờ cho phép bất cứ điều gì được ghi chép lại có thể là bằng chứng về mối liên hệ giữa Niki và tôi… trừ phi tôi biết rằng cái đó không gây ra vấn đề rắc rối. Em nắm rõ điều đó chưa, Elle? Một lần chót, tôi hỏi em đã nắm rõ một trăm phần trăm chưa?
Cô gật đầu yếu ớt.
- Bây giờ chúng ta hãy lên lầu.
Elle buồn rầu. Cô đã tưởng mình có sức chống lại ông về vấn đề này, nào ngờ vừa thấy ông nổi giận lôi đình, ý chí của cô đã nao núng. Cô thấy H.D không có kiên nhẫn để đối phó với bất cứ vấn đề nào do một đứa con bất hợp lệ gây ra. Elle ý thức rằng, nếu cô thúc đẩy nữa, cô dám mất luôn cả sự bảo bọc của ông.
Cô thậm chí không dám hỏi ông có giải pháp gì cho sự bế tắc trong vấn đề nhập trường của Niki. Khi ông chìa tay ra, cô không biết làm gì khác là cầm bàn tay ông và để ông kéo lên cầu thang.
Lên đến thềm trên ở đầu cầu thang, cô để ý thấy không có ánh sáng dưới cửa phòng ngủ của Niki. Tốt, nó đã ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ. H.D nói liền:
- Tối nay, chúng ta hãy bắt đầu bằng một cuộc trình diễn thời trang. Em đã nhận được lố quần áo tôi gởi từ New York trong tuần qua rồi chứ?
- Dạ, đã nhận rồi.
- Em hãy mặc các món trong đó.
Elle lấy ở tủ áo trong tường ra một cái thùng và đem vào phòng tắm kế bên. Cô đánh răng, xức lại nước hoa và rẽ tóc dài, màu nâu, mịn như tơ, xuống đến lưng. Cô bắt đầu lấy đồ trong thùng ra, đi đôi vớ dài mỏng dính màu đen với hai vòng nịt màu đỏ và đen, mang vào cái nịt vú có lỗ để hở núm vú và một cái xi líp vải thưa dính vào một sợi dây thắt ngang. Cô dừng lại ở đó và ngắm nghía thân hình còn trẻ trung còn có eo của cô. Đã có một thời cô vui thích khi phô bày thân hình trẻ trung và đầy sinh lực của cô để khêu gợi một người đàn ông tráng kiện như vậy; hồi đó, cô không quan tâm lúc H.D bày ra những trò chơi khi ăn nằm với cô. Nhưng bây giờ, cô phiền muộn vì ông bắt cô làm những trò ấy như thể cô chỉ là một nô lệ được cho ăn no, mặc đẹp.
Thế nhưng vì Niki, cô đành chịu đựng tất cả những điều ấy và tự an ủi bằng cách dối mình rằng cô có thể tiếp tục làm ông thỏa mãn hơn bất cứ người đàn bà nào khác và một ngày nào đó ông sẽ muốn cả tên họ của cô cũng thuộc về ông.
Như thường lệ, khi cô từ phòng tắm bước ra, H.D đã năm duỗi ra trên giường, trần truồng, đầu gối lên cao trên cái gối của cô. Cô mở máy cát xét đã gắn sẵn một cuộn băng nhạc rock êm dịu chọn trước, rồi bắt đầu di chuyển ngoằn ngoèo trong phòng ngủ như một cô người mẫu. H.D nhìn theo và nói:
- Đẹp lắm, em cưng. Nhìn em thích lắm.
Cô tiếp tục di chuyển và đến gần giường hơn, nhưng rất chậm. Thường thì ông thích nhìn theo cô cho đến khi nổi hứng, nhưng tối nay thì thời gian ấy kéo dài. Khi cô tới bên ông, ông quàng tay quanh mình cô và kéo cô sát vào, rồi hít mạnh và thở ra. Ông nói trong khi nổi hứng:
- Anh thích hít mùi thơm da thịt của em.
- Bây giờ, anh muốn gì nữa, anh yêu? - Cô thì thào nói để giả vờ cũng thèm muốn giống như ông.
- Anh muốn nghe em nói em cần anh đến như thế nào.
Đến lúc này, việc đó đã trở thành như một nghi thức. Cô biết đích xác phải dùng những tiếng gì, phải nói ra với nhịp điệu nào và trong bao lâu:
- Em không có nghĩa gì hết nếu không có anh, anh yêu… Em không cảm thấy rằng em đang sống, nếu không có anh một bên… anh hãy yêu em đi, đừng chờ nữa…
- Anh không tin lời em nói.
Làm như thèm muốn ông một cách thực sự tuyệt vọng, cô trèo lên mình ông và bắt đầu hôn khắp người, làm cho ông thích đến nỗi phải bật dậy và lật cô nằm ngửa ra. Rồi ông luồn bàn tay dưới cái nịt vú, giật nó đứt tung ra. Cô réo lên và uốn éo giả vờ nổi hứng.
- Lẹ lên anh… đừng bắt em chờ!
Ông giật quần lót của cô ra.
Cuối cùng cô trần truồng. Cô hạ giọng nói như thầm thì:
- Yêu em đi… đừng chần chờ nữa.
Cô nằm ngửa ra, dang hai chân thật rộng. H.D cỡi lên người cô, nhưng vẫn chưa chịu cho vào.
Cô năn nỉ:
- Yêu em đi, yêu đi… em van anh… em muốn anh quá chừng, chỉ một mình anh… đi, anh đi… đi…
Ông nhìn xuống cô, mỉm cười với vẻ đắc thắng như thường lệ và để cô chờ. Đôi khi ông thích biểu lộ quyền lực của ông bằng cách không cho vào ngay.
Nhưng tối nay, sau rốt, ông đút sâu vào mình cô. Cô ưỡn người lên, không ngừng rên la, cho đến khi nghe tiếng ông rên rỉ, tiếp theo là tiếng kêu khẽ tắt trong cổ họng. Cô cũng ưỡn người lên và cũng kêu lên, rồi nằm yên dưới người ông.
Sau khi ông đã nằm yên bên cạnh cô trong một phút, ông nói:
- Đáng công chờ đợi, phải không em cưng.
- Đúng vậy, anh yêu. Cả thế giới không ai sánh được với anh.
H.D ngồi dậy và bắt đầu mặc áo quần.
- Anh không ở lại cả đêm à? - Elle nói với giọng thất vọng thực sự. Ông thường ở lại cả đêm, khi bà Joanne vắng nhà và Elle biết rằng hiện bà đang nghỉ mát ở Đảo Hồng hạc. Nếu ông còn ở lại và thức với cô, cô nghĩ rằng có thể có một cơ hội thứ nhì để nêu lại vấn đề đi học của Niki.
- Rất tiếc, em cưng. Anh có một buổi họp quan trọng sáng sớm ngày mai.
Ông vào phòng tắm để rửa mặt và chải lại tóc. Cô cũng ra khỏi giường, mặc vào một cái áo choàng và đi đi lại lại trong phòng. Cô không kiên nhẫn được nữa. Ngày mai cô phải nói sao với Niki? Làm sao giải thích được sự thất hứa với nó? Sau khi đã dâng hiến cho ông,. Cô không có quyền đòi hỏi hay sao?
Ngay khi ông trở ra, cô hỏi liền:
- H.D, phải trả lời cho em biết…
- Hãy để cho tôi một ngày để lo liệu, rồi em hãy đem Niki đến trường lại ngày mốt. Sẽ không có vấn đề gì.
- Cô thư ký ấy, cô ta đã rất cương quyết về…
- Tôi nghĩ rằng ngày mai cô ta sẽ không còn trong văn phòng nhà trường nữa. Tôi nghĩ rằng cô ta sẽ không bao giờ còn ở đó nữa. Sẽ không bao giờ có ai ở đó để yêu cầu em trả lời những câu hỏi khó chịu ấy nữa.
Elle thật sự biết ơn và chạy đến ôm choàng lấy H.D. Họ hôn nhau và rồi cô đi theo ông xuống nhà dưới.
Khi ra cửa, ông nói:
- Em nên kiên nhẫn trong mọi việc, em cưng. Nếu làm hỏng mọi chuyện chúng ta đang có thì thật là uổng… nhất là bây giờ. Các luật sư của tôi đang lo liệu thảo ra một kế hoạch về tài chánh để bảo vệ công ty thuốc lá Hyland, ngay cả sau khi tôi rời bỏ Joanne.
- Thật à? Có thật như vậy không? - Elle hỏi, mắt sáng lên vì thích thú.
- Thì tôi đã bảo thế, không phải sao? Chúc em ngủ ngon, em cưng.
Ông mở cửa và bước ra ngoài.
Trước khi lên giường, Elle đứng lại một chốc trước bức ảnh của mẹ trong cái khung bạc và sờ vào đó như để cầu may. Lâu nay cô bị ám ảnh bởi ý nghĩ cô có thể chết như mẹ cô trước đây, trước khi thực hiện được sự đàng hoàng cho bản thân và cho đứa con gái của cô. Bây giờ, một lần nữa, cô được khuyến khích để tin vào một kết cuộc đẹp đẽ hơn. Cô sẽ không lơ lửng trên không, rơi xuống mà không chạm đất, như mẹ cô trong bức ảnh. Cô sẽ kết thúc cái nhảy ấy và đạt được phần thưởng H.D đã hứa. Chỉ là một vấn đề thời gian.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh