Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Chương 4
D
ịch & chỉnh sửa: Sunday_Crystal & themythkyra
Cô chẳng ngạc nhiên chút nào.
Tại sao cô phải ngạc nhiên? Anh đã nói với cô anh sẽ đến mà, kể cả khi cô bảo cô sẽ không có ở nhà khi anh đến. Anh bảo cô anh sẽ lại tới nữa, cho dù cô bảo với anh rằng cô sẽ lại không có ở nhà.
Lần nữa.
Anh là bá tước Winstead. Những người đàn ông ở địa vị của anh làm những gì họ muốn. Khi dính líu tới phụ nữ, cô cáu kỉnh nghĩ, những gã thấp hơn địa vị của anh cũng làm y như thế.
Anh không phải là người hiểm độc, cũng không thật sự ích kỷ. Anne thích nghĩ rằng cô đã trở thành người giỏi phán đoán tính cách của người khác qua nhiều năm, chắc chắn là giỏi hơn hồi cô sáu tuổi. Đức ngài Winstead sẽ không quyến rũ bất kỳ ai không biết mình đang làm gì, và anh sẽ không hủy hoại hay đe dọa hay tống tiền hay làm bất cứ việc nào tương tự như thế, ít nhất thì cũng không phải là do anh cố ý.
Nếu cô thấy cuộc sống của mình bị đảo lộn bởi người đàn ông này, thì không phải do anh cố tình làm thế. Mọi chuyện xảy ra đơn giản bởi vì anh thích cô và muốn cô thích lại anh. Và sẽ không bao giờ có chuyện anh không cho phép mình theo đuổi cô.
Anh được phép làm bất kỳ điều gì khác. Sao không phải là những thứ đó chứ?
“Ngài không nên đến đây,” cô khẽ nói khi họ cùng đi bộ tới công viên, ba cô gái nhà Pleinsworth đi trước họ vài thước.
“Ta muốn gặp các em họ của mình,” anh trả lời với vẻ ngây thơ.
Cô liếc về phía anh. “Vậy sao ngài lại đi đằng sau cùng tôi thế này?”
“Nhìn chúng xem,” anh nói, ra hiệu bằng tay. “Em muốn ta xô chúng ra ngoài đường à?”
Đó là sự thật. Harriet, Elizabeth, và Frances đang đi bộ theo hàng ngang dọc vỉa hè, theo thứ tự từ lớn tới nhỏ, theo đúng cung cách mà phu nhân Pleinsworth muốn các cô con gái của mình đi dạo. Anne không thể tin nổi cuối cùng ba cô gái lại chọn đúng ngày này để tuân theo lời chỉ bảo.
“Mắt ngài sao rồi?” cô hỏi. Dưới ánh sáng ban ngày trông vết bầm còn tệ hơn, gần như lan qua cả sống mũi anh. Nhưng giờ đây ít nhất cô cũng biết được màu mắt của anh- đó là màu xanh dương nhạt chói lọi. Nghe có vẻ thật lạ lùng vì cô cứ thắc mắc về chuyện đó đến thế.
“Miễn là ta không động vào thì cũng không đến nỗi nào,” anh nói. “Ta sẽ rất cảm kích nếu em cố không ném đá vào mặt ta.”
“Toàn bộ kế hoạch chiều nay của tôi,” cô châm biếm. “Thế là đi tong. Chỉ như thế.”
Anh cười khúc khích, và ký ức tràn ngập trong Anne. Không có gì rõ ràng, ngoài việc chúng thuộc về cô, và thật vui làm sao khi tán tỉnh, cười đùa, và được sưởi mình trong sự quan tâm của một quý ông.
Việc tán tỉnh thì rất thú vị, nhưng hậu quả của nó thì không. Đến giờ cô vẫn đang trả giá vì chúng.
“Thời tiết đẹp đấy,” một lúc sau cô nói.
“Chúng ta hết chuyện để nói rồi à?”
Giọng anh nhẹ tênh và trêu chọc, và khi cô xoay người để nhìn trộm anh, cô thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước và khẽ nở nụ cười.
“Thời tiết rất đẹp,” cô nói tiếp.
Nụ cười của anh rộng hơn nữa. Và cô cũng vậy.
“Chúng ta đi tới The Serpentine chứ?” Harriet gọi vọng lại từ đằng trước.
“Bất cứ đâu em muốn,” Daniel hào phóng nói.
“Rotten Row,” Anne sửa lại. Khi anh nhướn lông mày lên nhìn cô, Anne nói: “Tôi vẫn là người chịu trách nhiệm cho các cô gái, đúng không nào?”
Anh gật đầu, rồi nói to: “Bất cứ đâu cô Wynter muốn.”
“Không phải chúng ta lại sắp làm toán đấy chứ?” Harriet than vãn.
Đức ngài Winstead nhìn Anne với sự tò mò không che giấu. “Làm toán? Ở Rotten Rows á?”
“Chúng tôi đang học về cách đo đạc,” cô thông báo với anh. “Họ đã biết đo độ dài trung bình của bước đi rồi. Giờ họ sẽ đếm số bước chân và tính toán chiều dài của cả con đường.”
“Rất tốt,” anh đồng tình. “Và như thế sẽ giữ cho chúng bận rộn và yên lặng khi đang đếm.”
“Ngài đã nghe thấy họ đếm đâu,” Anne bảo anh.
Anh quay sang cô với vẻ báo động. “Đừng nói là chúng chưa biết đếm đấy.”
“Dĩ nhiên là không.” Cô mỉm cười; Cô không thể kiềm chế được. Trông anh rất kỳ cục với một con mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Bên mắt còn lại vẫn còn quá sưng nên không thể biểu lộ gì nhiều được. “Các cô em họ của ngài làm việc gì cũng rất nhanh nhạy,” cô nói. “Kể cả khi đếm bước chân.”
Anh xem xét điều này. “Vậy thì, em đang nói rằng trong vòng khoảng năm năm hay hơn thế nữa, khi nhà Pleinsworth tiếp quản bộ tứ nhà Smythe-Smith thì ta nên ở rất rất xa đúng không?”
“Tôi không bao giờ nói điều gì như thế cả,” cô trả lời. “Nhưng tôi sẽ nói với ngài điều này: “Frances phá lệ được chọn và chơi đàn contrabassoon.”
Anh rúm người lại.
“Thật đấy.”
Và rồi cả hai người họ cùng cười với nhau.
Âm thanh đó mới tuyệt vời làm sao.
“Này các cô gái!” Anne gọi to, bởi cô không thể nhịn được. “Ngài Winstead sẽ tham gia cùng với các em đấy.”
“Ta ư?”
“Đúng vậy,” Anne xác nhận khi mà ba cô gái quay lại tiến về phía họ. “Đức ngài đã nói với chị rằng ngài ấy rất hứng thú với việc học của các em.”
“Dối trá,” anh thì thầm.
Cô lờ đi lời chế giễu của anh, nhưng khi cô cười nửa miệng điệu đàng, cô đảm bảo rằng anh thấy khóe miệng của cô cong lên. “Giờ là những gì chúng ta sẽ làm,” cô nói. “Mọi người sẽ đo lường độ dài quãng đường này như chúng ta đã thảo luận, nhân số bước chân với độ dài một bước.”
“Nhưng anh Daniel đâu có biết độ dài một bước chân của anh ấy.”
“Chính xác. Điều đó sẽ giúp cho việc học của các em hiệu quả hơn. Khi đã xác định xong chiều dài quãng đường, các em phải trở lại tính toán độ dài một sải chân của ngài ấy.”
“Tính nhẩm ư?”
Có lẽ cô cũng phải nói thêm rằng họ nên học cách vật lộn với một con bạch tuộc. “Đó là cách duy nhất để học tính toán,” Anne bảo họ.
“Ta thì lại ưa thích bút với mực hơn,” anh bình phẩm.
“Các em đừng nghe lời ngài ấy. Sẽ rất hữu dụng nếu các em có thể cộng nhẩm trong đầu. Hãy nghĩ về những ứng dụng của nó.”
Họ chỉ nhìn cô chằm chằm, cả bốn người họ. Hình như khái niệm ứng dụng không thấm nổi vào óc họ.
“Mua sắm,” Anne nói với hy vọng thu hút các cô gái. “Toán học cực kỳ hữu ích khi người ta đi mua sắm. Các em sẽ chẳng mang theo giấy bút khi tới cửa hàng bán trang phục cho các quý cô đúng không nào?”
Họ vẫn chòng chọc nhìn cô. Anne có cảm giác rằng họ chưa bao giờ từng đắn đo về giá cả ở tiệm trang phục.
“Thế còn trong các trò chơi thì sao?” cô cố gắng. “Nếu các em giỏi số học, không thể nói trước được các em có thể đạt được những gì trong trò đánh bài.”
“Em không biết gì hết,” anh thì thầm.
“Em không nghĩ mẹ em lại muốn chị dạy bọn em cách đánh bạc đâu ạ,” Elizabeth nói.
Anne có thể nghe thấy ngài bá tước đang cười nắc nẻ ngay cạnh cô.
“Thế chị sẽ làm thế nào để kiểm tra kết quả của bọn em ạ?” Harriet muốn biết.
“Hỏi rất hay,” Anne nói, “chị sẽ trả lời các em vào ngày mai.” Cô dừng lại đúng một giây. “Khi chị đã tìm ra cách sẽ làm như thế nào.”
Cả ba cô gái đều cười khúc khích, đúng như dự định của cô. Chẳng có gì giống như một chút hài hước tự ti để làm chủ lại cuộc nói chuyện.
“Ta sẽ quay trở lại để xem kết quả,” Daniel chen vào.
“Ngài không cần phải làm vậy,” Anne nói nhanh chóng. “Chúng tôi có thể gửi một người hầu đưa tin đến.”
“Hoặc chúng ta có thể đi dạo,” Frances đề nghị. Cô quay sang Daniel với đôi mắt đầy hy vọng. “Nhà Winstead cách đây không xa lắm, và cô Wynter rất thích bắt bọn em đi dạo.”
“Đi dạo rất tốt cho cơ thể và trí óc,” Anne nghiêm túc nói.
“Nhưng sẽ càng vui hơn nếu có người đi cùng,” đức ngài Winstead nói.
Anne hít vào - để kìm lại một câu trả miếng - và quay sang các cô gái. “Hãy bắt đầu nào,” cô nói và dẫn họ tới đầu đường. “Các em hãy bắt đầu ở đằng kia và sau đó quay lại. Chị sẽ ngồi ngay trên ghế đợi các em.”
“Chị không đi cùng luôn ạ?” Frances hỏi. Cô trao cho Anne cái nhìn mà thường chỉ dành cho những kẻ bị buộc tội phản quốc.
“Chị không cản đường các em,” Anne phản pháo.
“Nhưng em sẽ không cản đường, cô Wynter,” đức ngài Winstead nói. “Con đường rất là rộng mà.”
“Cho dù có vậy đi chăng nữa.”
“Cho dù có vậy à?” Anh nhại lại.
Cô quả quyết gật đầu.
“Một lời bác bỏ hầu như không xứng đáng với nữ gia sư tốt nhất London.”
“Đây chắc chắn là một lời khen rất hào hiệp,” cô bắn trả, “nhưng không lôi tôi vào cuộc chiến này được đâu.”
Anh bước tới trước mặt cô và thầm thì, “Đồ chết nhát.”
“Không phải,” cô đáp lại mà không hề chuyển động môi. Và rồi, cô tươi cười rạng rỡ: “Đi nào các cô gái, hãy bắt đầu thôi. Chị sẽ ở đây trong một chốc để giúp các em.”
“Em không cần ai giúp cả,” Frances cằn nhằn. “Em chỉ cần được phép không phải làm chuyện này thôi.”
Anne chỉ cười. Cô biết Frances sẽ khoe khoang về những bước chân của mình và vụ tính toán vào tối nay.
“Cả anh nữa, ngài Winstead ạ.” Anne nhìn anh với một biểu hiện chân thật nhất có thể. Các cô gái đã bắt đầu tiến về phía trước, nhưng thật không may là mỗi cô đi với một tốc độ khác nhau, và không gian tràn ngập những lời đếm nhẩm lộn xộn.
“Ồ, nhưng ta không thể.” Một bàn tay anh đập đập lên trái tim của mình.
“Sao lại không ạ?” Harriet hỏi cùng lúc Anne nói: “Đương nhiên là được chứ.”
“Anh thấy chóng mặt lắm,” Daniel nói, và đó là một kế đánh trống lảng trắng trợn đến nỗi Anne phải đảo mắt. “Thật đấy,” anh khăng khăng. “Anh bị… ờ, chứng bệnh gì xảy đến với Sarah tội nghiệp của chúng ta ấy nhỉ… chóng mặt.”
“Đó là chứng đau dạ dày nhẹ,” Harriet sửa lại và dè dặt lùi về sau một bước.
“Vừa nãy trông anh có vẻ chóng mặt gì đâu,” Frances nói.
“À là do anh đã không nhắm mắt lại.”
Câu nói đó làm mọi người im bặt.
Và rồi cuối cùng: “Xin lỗi anh vừa nói gì cơ?”, Anne hỏi, cô cực kỳ muốn biết việc anh nhắm mắt lại thì có liên quan gì tới cái sự chóng mặt này.
“Ta luôn luôn nhắm một mắt lại khi đếm,” anh nói với vẻ hoàn toàn nghiêm túc.
“Anh luôn- Chờ đã,” Anne hỏi lại một cách hoài nghi: “Anh nhắm một mắt khi đếm à?”
“Ừm, ta khó mà nhắm cả hai mắt được.”
“Tại sao thế ạ?” Frances hỏi.
“Như thế anh sẽ không thấy đường,” anh nói, như thể chuyện đó rõ như ban ngày.
“Anh đâu cần phải nhìn khi đếm ạ,” Frances đáp lời.
“Có đấy.”
Anh ta đang nói dối. Anne không thể tin được là các cô gái lại không lên tiếng phản đối. Nhưng họ không làm vậy. Thật ra Elizabeth trông hoàn toàn hứng thú. “Mắt bên nào ạ?” Cô hỏi.
Daniel hắng giọng, và Anne cực kỳ chắc rằng anh đã chớp mắt, như thể anh đang nhớ lại xem bên nào bị đau. “Bên mắt phải,” cuối cùng anh quyết định như thế.
“Dĩ nhiên rồi,” Harriet nói.
Anne nhìn cô gái. “Gì cơ?”
“Thì anh ấy thuận tay phải mà, phải không?” Harriet nhìn sang ông anh họ. “Đúng không ạ?”
“Ừ.” Anh xác nhận.
Anne nhìn từ Harriet sang Winstead rồi ngược trở lại. “Và việc này có liên quan bởi vì…?”
Đức ngài Winstead nhún vai nhẹ và được cứu bồ khi Harriet nói: “Thì nó là thế ạ.”
“Anh chắc chắn tuần tới anh sẽ đủ khả năng tham gia thử thách này,” anh nói, “khi mắt anh đã khỏi. Anh không biết làm sao mà anh lại không bị mất thăng bằng khi chỉ nhìn được bằng một con mắt sưng vù lên như thế này.”
Hai mắt Anne nheo lại. “Tôi tưởng khả năng giữ thăng bằng của một người bị ảnh hưởng bởi thính giác của chính họ chứ.”
Frances thở gấp. “Chị đừng nói với em là anh ấy sắp bị điếc nhé!”
“Ngài ấy không điếc đâu,” cô đáp. “ Nhưng chị sẽ bị nếu em hét lên như vậy lần nữa đấy. Giờ thì các em tiếp tục tính đi nhé. Chị sẽ ngồi xuống ở đây.”
“Ta cũng thế,” đức ngài Winstead vui vẻ nói. “Nhưng tâm hồn anh sẽ ở đó cùng mấy đứa.”
Ba cô gái trở lại với việc tính toán, và Anne đi tới chiếc ghế dài gần đó. Đức ngài Winstead đi ngay sau cô, và khi cả hai đã ngồi xuống cô nói: “Tôi không thể tin được là chúng lại đi tin cái thứ vớ vẩn anh bịa về mắt anh.”
“Chúng nó có tin đâu,” anh lãnh đạm đáp lại. “Đấy là bởi vì trước đó ta đã bảo là sẽ cho mỗi đứa một bảng nếu chúng nó để cho ta và em được ở riêng cùng nhau.”
“Cái gì?” Anne rít lên.
Anh cười rũ rượi. “Tất nhiên là không phải thế. Lạy Chúa, em nghĩ ta là một thằng đần chắc? Không, đừng có mà trả lời.”
Cô lắc đầu, bực bội với bản thân vì đã cả tin như vậy. Nhưng cô không thể nổi giận với anh được, bởi nụ cười của anh quá ư là đáng yêu.
“Tôi thấy ngạc nhiên khi không có ai đến chào mừng anh trở về đấy,” cô nói. Công viên không đông đúc như thường lệ vào giờ này trong ngày, nhưng họ không phải là những người duy nhất ra ngoài đi dạo. Anne biết rằng đức ngài Winstead là một quý ông cực kỳ nổi tiếng khi anh còn sống ở London, vì vậy thật khó để mà tin rằng không có ai chú ý sự xuất hiện của anh ở Hyde Park này.
“Ta không nghĩ là mọi người đều biết ta có ý định trở về nhà,” anh nói. “Người ta chỉ nhìn thấy những gì họ mong được thấy, và chẳng ai trong công viên này mong được thấy ta cả.” Anh trao cho cô một nụ cười nửa miệng rầu rĩ, anh ngẩng đầu lên rồi quay sang trái, như thể ra hiệu về con mắt bị bầm của anh. “Đặc biệt là trong tình trạng này.”
“Và không phải bị nhìn thấy cùng tôi,” cô thêm vào.
“Ta tự hỏi em là ai?”
Cô quay ngoắt đi.
“Phản ứng hơi thái quá cho một câu hỏi bình thường như thế đấy,” anh nói thầm.
“Tôi là Anne Wynter,” cô nói. “Gia sư cho các em họ của anh.”
“Anne,” anh nói nhẹ nhàng, và cô nhận ra anh ngân nga tên cô như thể anh đang tận hưởng một chiến lợi phẩm nào đó. Anh nghiêng đầu sang một bên. “Wynter có chữ “i” hay “y” thế?”
“Chữ “y”. Sao vậy?” Và rồi cô không thể nén một tiếng cười khi hỏi thế.
“Không có gì cả,” anh đáp lại. “Chỉ là ta tò mò thế thôi.” Anh yên lặng trong một lúc lâu rồi nói tiếp: “Nó chẳng hợp với em chút nào.”
“Gì cơ?”
“Tên của em. Wynter. Không hợp với em, kể cả là với chữ “y”.”
“Chúng ta gần như không có quyền lựa chọn tên của mình mà,” cô chỉ ra.
“Đúng vậy, nhưng ta vẫn thường thấy rất thú vị khi mà một vài người trong số chúng ta lại hợp với tên mình đến thế nào.”
Một nụ cười tinh quái hiện trên môi Anne. “Vậy thì, làm một người nhà Smythe-Smith thì có nghĩa gì thế?”
Anh thở dài, có lẽ là hơi quá một chút. “Ta đoán là chúng ta đã bị đày đọa phải biểu diễn một buổi nhạc hội giống nhau suốt từ năm này qua năm khác rồi năm khác nữa…”
Anh trông chán chường đến nỗi cô cười phá lên. “Anh có ý gì khi nói thế?”
“Em không nghĩ nó có hơi nhàm chán à?”
“Smythe-Smith á? Tôi thì nghĩ cái tên đó nghe khá là thân thiện đấy chứ.”
“Hầu như không có tí nào. Người ta sẽ nghĩ nếu một người nhà Smythe kết hôn với một người nhà Smith, cả hai sẽ tìm ra cách dẹp bỏ được mọi bất đồng và chọn một cái tên khác thay vì đặt cả hai cái tên cho con cháu như thế này.”
Anne cười khúc khích: “Họ của anh được nối lại từ bao giờ vậy?”
“Vài trăm năm trước.” Anh quay sang cô, và trong một khoảnh khắc cô quên hết những vết thương xây xước và thâm tím của anh. Cô chỉ nhìn thấy anh đang ngắm cô như thể cô là người phụ nữ duy nhất trên thế giới.
Cô ho nhẹ để che giấu hành động hơi lùi ra khỏi anh. Người đàn ông này thật sự nguy hiểm. Kể cả khi họ đang ngồi trong công viên đông người và nói về những chuyện trên trời dưới đất, cô vẫn cảm nhận được anh.
Có gì đó bên trong cô trỗi dậy, và cô rất cần dập tắt nó ngay lập tức.
“Ta đã được nghe những giai thoại mâu thuẫn với nhau,” anh nói, có vẻ như không hề để ý tới sự xáo động nho nhỏ của cô. “Nhà Smythe có tiền còn nhà Smith thì có địa vị. Hoặc là phiên bản lãng mạn: nhà Smythe có cả tiền và địa vị nhưng nhà Smith lại có cô con gái xinh đẹp.”
“Với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm? Nghe như một câu chuyện thần thoại về vua Arthur ấy nhỉ.”
“Chẳng phải đâu. Cô con gái xinh đẹp kia hóa ra lại là một mụ chằn tinh.” Anh nghiêng đầu về phía cô với một nụ cười cứng ngắc. “Chẳng già đi là mấy.”
Anne cười phá lên. “Sao gia đình không quăng luôn cái tên kia và quay trở về là Smythe vậy?”
“Ta không biết. Có thể họ đã ký với nhau một bản hợp đồng nào đó. Hoặc có người nghĩ tên bọn ta sẽ nghe trang trọng hơn khi được thêm một âm tiết chẳng hạn. Dù sao thì ta thậm chí còn chẳng biết là câu chuyện đó có thật không nữa.”
Cô lại cười, liếc về phía công viên để trông chừng các cô gái. Harriet và Elizabeth đang cãi nhau ỏm tỏi về chuyện gì đó, có thể chỉ là vì một nhánh cỏ, còn Frances thì đang rất hăm hở đi những bước dài chắc chắn sẽ làm hỏng kết quả của cô bé. Anne biết là cô nên ra giúp Frances sửa sai, nhưng ngồi trên ghế với ngài bá tước thế này quả thật rất dễ chịu.
“Em có thích làm một nữ gia sư không?” anh hỏi.
“Tôi có thích không ấy à?” Cô nhìn anh, lông mày nhướn lên. “Một câu hỏi mới lạ đời làm sao.”
“Ta không thể nghĩ ra cái gì ít lạ lùng hơn nữa, xét đến công việc của em hiện giờ.”
Thế là đã rõ anh hiểu được đến đâu về việc có một nghề nghiệp. “Chẳng ai lại đi hỏi một nữ gia sư xem cô ấy có thích công việc của mình không,” cô nói. “Không ai hỏi vậy với bất kỳ ai cả.”
Cô đã nghĩ đến đây là hết chuyện, nhưng khi nhìn mặt anh, cô thấy anh đang quan sát cô với vẻ tò mò rất thật.
“Có bao giờ ngài hỏi một người hầu rằng anh ta có thích công việc của mình hay chưa?” cô chỉ ra. “Hoặc là hỏi một cô hầu gái?”
“Một nữ gia sư không giống một người hầu nam hay một cô hầu.”
“Chúng tôi giống nhau hơn ngài tưởng đấy. Cùng được trả lương, sống trong nhà của người khác, chỉ cần làm sai một chuyện là sẽ bị quẳng ra đường ngay.” Và trong khi anh đang nghiền ngẫm về điều đó, cô quay sang hỏi lại anh: “Thế ngài có thích làm một bá tước không?”
Anh suy nghĩ một lát. “Ta không biết.” Cô có vẻ ngạc nhiên, nên anh thêm vào: “Ta không có nhiều cơ hội tìm hiểu về nó. Ta giữ tước hiệu trong khoảng một năm trước khi rời Anh quốc, và thật xấu hổ khi phải nói rằng ta không làm được gì nhiều suốt thời gian đó. Nếu lãnh địa có đang phát đạt thì đó cũng là do sự lèo lái sáng suốt của cha ta, và nhờ vào tài nhìn xa trông rộng của ông khi chỉ định những nhà quản lý có đủ năng lực.”
“Nhưng ngài vẫn là một bá tước. Không quan trọng là ngài đang ở đâu. Khi gặp một người quen ngài nói ‘Ta là Bá tước Winstead’, chứ không phải ‘Tôi là quý ngài Winstead’.”
Anh thẳng thắn nhìn cô. “Khi còn ở nước ngoài ta gặp rất ít người quen.”
“Ồ.” Đó là một câu nói rất lạ lùng, nên cô không biết đáp lại như thế nào. Anh không nói thêm gì nữa, và cô không nghĩ mình có thể chịu được bầu không khí sầu muộn đang lửng lơ giữa họ, nên cô nói: “Tôi thích công việc gia sư. Ít nhất là với họ,” cô nói thêm cho rõ và mỉm cười khi vẫy tay về phía ba cô gái trẻ.
“Ta đoán là đây không phải lần đầu tiên em làm gia sư,” anh phỏng đoán.
“Không, đây là lần thứ ba rồi. Và tôi cũng là một người đồng hành.” Cô không biết tại sao cô lại đang kể cho anh nghe mấy chuyện này nữa. Cô thường không bộc lộ bản thân nhiều như thế. Nhưng những chuyện này anh hoàn toàn có thể khám phá ra được bằng cách hỏi dì của anh. Khi Anne đăng ký làm gia sư cho nhà Pleinsworth cô đã trình bày rõ ràng mọi công việc trước đó của mình, kể cả khi nó chẳng kết thúc tốt đẹp gì. Anne luôn cố gắng thành thật mọi khi có thể, bởi vì dường như điều đó là bất khả thi. Và cô thực sự rất cảm kích khi phu nhân Pleinsworth không đánh giá thấp cô vì đã bỏ việc khi mà mỗi ngày đều kết thúc bằng việc cô bắt buộc phải khóa cửa lại để đề phòng người cha của các học sinh của mình.
Đức ngài Winstead chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sắc sảo, rồi cuối cùng anh nói: “Ta vẫn nghĩ em không phải là một người nhà Wynter.”
Thật là kỳ quặc khi dường như anh cứ bám dính lấy suy nghĩ đó. Cô nhún vai: “Tôi không thể thay đổi được chuyện đó. Trừ khi tôi kết hôn.” Điều này cả hai người bọn họ đều biết là một viễn cảnh không thực. Các nữ gia sư hiếm khi có cơ hội gặp được các quý ông thích hợp với vị trí của họ. Và trong bất cứ tình huống nào thì Anne cũng không muốn kết hôn. Thật khó tưởng tượng ra cảnh một người đàn ông có toàn quyền kiểm soát cả cuộc sống và cơ thể của cô.
“Giả dụ nhé, nhìn vào quý cô kia mà xem,” anh nói và ra dấu về phía người phụ nữ đang tránh xa Frances và Elizabeth với vẻ khinh miệt khi hai cô gái nhảy qua lối đi. “Cô ta mới giống người nhà Wynter. Tóc vàng nhạt nhẽo và lạnh lùng.”
“Sao anh có thể đánh giá tính cách cô ta như thế chứ?”
“Ta định lờ đi chuyện này,” anh thừa nhận. “Ta từng quen biết cô ta.”
Anne thậm chí không muốn nghĩ xem câu đó có nghĩa là gì.
“Ta nghĩ em là mùa thu,” anh lơ đễnh.
“Tôi muốn làm mùa xuân hơn,” cô nói nhẹ nhàng. Thực tế là nói với chính mình.
Anh không hỏi tại sao. Cô đã không nhận thấy sự im lặng của anh cho đến sau đó, khi mà cô đã ở trong căn phòng nhỏ của mình và hồi tưởng lại từng chi tiết của ngày hôm nay. Đó là kiểu câu nói rất cần được giải thích, nhưng anh không hỏi gì cả. Anh đã biết là không cần hỏi gì cả.
Cô ước là anh đã hỏi. Cô sẽ không thích anh nhiều đến thế nếu anh hỏi.
Và cô có cảm giác rằng phải lòng Daniel Smythe-Smith, cả hai phần nổi tiếng và tai tiếng của Bá tước Winstead, chỉ có thể dẫn đến suy sụp mà thôi.
Khi Daniel đi bộ về nhà tối hôm đó, sau khi đã ghé qua nhà của Marcus để gửi lời chúc mừng chính thức, anh nhận ra rằng anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng anh thấy thích thú với một buổi chiều đến thế là khi nào.
Anh cho rằng đó không phải là một thành quả quá khó khăn; xét cho cùng thì anh đã dành ba năm vừa qua để sống tha hương, thường xuyên chạy trốn khỏi những tên sát thủ mà đức ngài Ramsgate phái đến. Đó không phải là một cuộc sống cho phép người ta đi dạo nhàn nhã ngoài trời và tán gẫu thoải mái với người khác.
Nhưng hóa ra đó chính là những gì anh trải qua vào buổi chiều nay. Trong khi các cô em họ của anh đếm số bước chân dọc đường Rotten Row, anh và quý cô Wynter đã ngồi tán gẫu với nhau, chẳng có gì đặc biệt. Và trong suốt lúc đó anh đã không thể ngừng nghĩ rằng anh muốn cầm tay cô nhiều đến mức nào.
Đó là tất cả. Chỉ nắm tay cô thôi.
Anh sẽ nâng nó lên môi và cúi đầu lịch thiệp. Và anh biết rằng chính nụ hôn hào hiệp đơn giản ấy sẽ là khởi đầu của thứ gì đó tuyệt vời hơn.
Đó là lý do vì sao như thế là đủ rồi. Bởi đó sẽ là một lời hứa hẹn.
Giờ thì anh ở một mình với những suy tưởng của mình, tâm trí anh lang thang nghĩ đến mọi thứ nằm trong sự hứa hẹn ấy. Đường cong của cổ cô, được ve vuốt mái tóc rối tung của cô. Anh không thể nhớ được anh đã từng muốn ai nhiều đến mức này. Nó vượt lên trên sự khao khát đơn thuần. Nhu cầu của anh đối với cô còn sâu hơn cả ham muốn thể xác. Anh muốn tôn thờ cô, để--
Cú đánh từ đâu xuất hiện; xẹt qua phía dưới tai của anh, làm anh ngã nhào vào cây cột đèn.
“Cái quái gì thế?” Anh càu nhàu, nhìn lên vừa kịp lúc để thấy hai gã đàn ông nhào về phía anh.
“Ầy, một quý ngài ngon lành đây này,” một trong hai gã nói, và khi gã di chuyển mau lẹ như một con rắn trong màn sương, Daniel nhìn thấy tia sáng lóe lên của một con dao dưới ngọn đèn đường.
Ramsgate.
Là người của ông ta. Nhất định là vậy.
Khốn kiếp, Hugh đã hứa rằng đã an toàn để anh có thể trở về. Có phải Daniel là một thằng ngốc không khi tin anh ta, quá mong muốn về nhà đến nổi anh không thể bắt bản thân mình nhìn thấy sự thật?
Daniel đã học được cách chơi bẩn và dùng thủ đoạn trong ba năm qua, và trong khi kẻ tấn công anh đầu tiên nằm co tròn trên vỉa hè vì nhận một cú đá vào háng, kẻ còn lại buộc phải vật lộn để giành quyền kiểm soát con dao.
“Ai phái chúng mày đến?” Daniel gầm gừ. Họ đang trong tư thế mặt đối mặt, mũi gần chạm vào nhau, tay họ căng ra dữ dội vì món vũ khí.
“Tao chỉ muốn tiền của mày thôi,” tên côn đồ nói. Hắn cười, đôi mắt lóe lên tia hiểm độc. “Đưa tiền của mày ra đây rồi bọn tao sẽ đi.”
Hắn ta đang nói dối. Daniel biết điều đó cũng như anh biết cách hô hấp vậy. Nếu anh thả cổ tay của hắn ra, dù chỉ là trong một khoảnh khắc thôi, lưỡi dao kia sẽ cấm ngập vào mạng sườn anh. Vì đúng như vậy, anh chỉ có rất ít thời gian trước khi gã nằm dưới đất lấy lại được thăng bằng.
“Này! Có chuyện gì đằng đó thế?”
Daniel liếc mắt sang phía bên kia đường vừa kịp lúc để thấy hai người đàn ông đang chạy ra từ một quán rượu gần đấy. Kẻ tấn công anh cũng nhìn thấy, gã giật mạnh cổ tay ra, ném con dao xuống lòng đường. Chen lấn và xô đẩy, hắn thoát khỏi vòng kềm kẹp của anh và bắt đầu chạy trốn, đồng bọn của hắn bò ngay phía sau.
Daniel đuổi theo chúng, quyết tâm bắt được ít nhất một tên. Đó là cách duy nhất giúp anh có được câu trả lời. Nhưng trước khi anh tới được góc đường thì một người đàn ông từ quán rượu đã chặn anh lại vì tưởng nhầm anh là tội phạm.
“Khốn kiếp,” Daniel điên tiết gầm lên. Nhưng chửi rủa người đàn ông vừa mới đánh ngã anh xuống đường chẳng có ích gì. Anh biết rằng nếu người đó không can thiệp thì có thể anh đã chết.
Nếu muốn có đáp án, anh sẽ phải đi tìm Hugh Prentice.
Ngay bây giờ.