Số lần đọc/download: 2196 / 55
Cập nhật: 2015-09-09 18:50:30 +0700
Chương 3: Trên Đường Lỉnh Kỉnh
V
ăn Bình ngây người ngắm cô gái mặc đồ săn vừa ôm chàng hôn âu yếm vào môi. Hôn xong, buông chàng ra, nàng nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng muốt. Miệng cười đầy vẻ ngây thơ và thành thật song chàng lại sợ. Vì cách hôn của nàng hồi nãy chẳng có gì là ngây thơ, đàn bà có chồng con đùm đề hoặc thay tình nhân như thay áo lót cũng vị tất có nhiều kinh nghiệm đến thế, huống hồ một cô gái còn trẻ măng… Văn Bình bỗng có cảm tưởng sự ngây thơ của nàng chỉ là đòn phép nghề nghiệp.
Nàng trạc 23, 24, thân không mập, bằng chứng là vai nàng mỏng lét, và may là bờ vai nàng thuôn tròn, chứ giá là vai long đình thì nàng co rút lên như cổ mụ nghiện oặt. Nàng không mập song hễ nhìn ngắm nàng, người đàn ông nào cũng phải để ý đến bề dầy đặc biệt, bề dầy của bộ ngực và của cái mông. Vòng ngực và vòng mông tròn trịa, nở nang đã được gia tăng tột độ nhờ bộ đồ săn độc đáo, được may bằng da thú mềm, láng bóng, và dính sát vào da thịt: chắc chắn phía sau nàng theo chủ nghĩa thiên nhiên hoàn toàn, nếu không chàng đã nhìn thấy vết hằn…
Các nhà văn nịnh đầm thường miêu tả phụ nữ có thân hình nẩy nở là "giai nhân núi lửa" (xin lỗi các bạn, vì Người Thứ Tám cũng ở trong số nhà văn nịnh đầm này). Giờ đây, Văn Bình thấy rõ là xạo. Vì núi lửa làm nhà cửa, gia súc bị cháy thiêu, núi lửa tạo ra cảnh chết chóc tàn bạo như cảnh vật biên giới Equatơ mà chàng đang mục kích tận mắt. Đàn bà căng cứng, hấp dẫn phải gọi là "núi của" mới đúng. "Núi của" của cô gái mặc dồ săn đáng tiền không kém các giếng dầu và mỏ kim cương gần xa lộ 14 và căn cứ 4Q. Nàng léo hánh đến xó xỉnh này làm gì? Nàng là nhân viên của các đại công ty dầu lửa hoặc kim cương? Nàng là nhân viên GRU hoặc Quốc Tế Tình Báo Sở và…?
Trời đã chuyển chiều rõ rệt. Màn sương mù mở hé được một lát cho lữ hành mục kích quang cảng hoang liêu ghê rợn đã bắt đầu đóng lại, dầy đặc thêm, kiên cố thêm. Tia nắng hoàng hôn từ đỉnh núi cao đổ xuống nhuộm trắng thành vàng nhạt, nhưng không phải màu vàng nhạt gợi cảm mà là màu vàng nhạt tiêu điều, bẩn thỉi. Gió núi thổi vi vu. Gió sông quạt lên hơi nước lành lạnh.
Buru đã lóp ngóp trèo lên bờ và khập khà khập khiễng bước lại gần Văn Bình. Ngày thường hắn đã có lối đi cà nhót này. Văn Bình nhận thấy hắn không tàn tật, hắn đi cà nhót có lẽ vì tập thể thao sai phương pháp, đáng lý tập ngoài sân cỏ thoáng khí thì tập trong phòng kín, đáng lý tập một mình thì tập hai mình với đàn bà thân thể cao su…. Sau khi bị Văn Bình bất thần xô xuống sông, Buru lại cà nhót thêm lên. Hắn có bộ mặt khôi hài, những nét khôi hài càng gia tăng với đống quần áo ướt sũng nước. Nước sông mát lạnh và khoảng khoát vẫn không làm mất được mùi bồ hôi độc đáo của Buru. Một mùi bồ hôi dầu có thể làm những người có lá phổi nhỏ phải ngạt thở…. Văn Bình vốn đồ nhiều bồ hôi, song bồ hôi của chàng không bị đàn bà ghét. Nó không thơm như bồ hôi của giai nhân trinh nguyên. Nhưng nó không làm thiên hạ bịt mũi: nó có mùi hăng tuy nhiên phụ nữ đã khám phá trong mùi hăng này những khoái cảm là lạ.
Buru đập tay vào sơ-mi đầy nước kêu bình bịch. Mùi bồ hôi theo giọt nước tung tóe bắn lên mặt Văn Bình. Buru không để ý, nhe miệng cá ngão hỏi cô gái mặc đồ săn:
- Cô là Doarê?
Cô gái đáp:
- Phải. Tôi là Doarê, như tôi đã nói. Còn ông, ông là ai, tên ông là gì?
- Không, tôi muốn hỏi tên cô.
- Thì tôi đã nói hai lần rồi.
- Doarê, Doarê…. Cô biết người đàn ông nào mang tên Doarê như cô trong căn cứ 4Q không?
- Biết. Tôi đến gặp Anbe Doarê đây.
- Gặp ông Anbe để làm gì?
- Việc riêng. Ô kìa, ông hỏi lục vấn làm tôi chịu không nổi! Ông là cớm hả?
Văn Bình đành xen vào nụ cười cầu tài và tiếng xin lỗi ngọt ngào. Cô gái cười theo, giọng cười khiêu khích và nghênh ngang khiến Buru nổi sùng:
- Vâng, tôi là cớm. Cớm hạng nặng ở Côlômbi. Còn cô, cô là ai mà sợ cớm đến thế?
Nàng xỉa ngón tay trắng muốt, móng dài lê thê và nhọn hoắt, tô sơn cá vàng pha bạc óng ánh:
- Tôi đâu sợ cớm. Ghét cớm và khinh cớm thì có.
Buru khoa chân múa tay:
- A, cô lộn xộn!
Cô gái ưỡn ngực (chao ôi, bộ ngực thật ngon lành làm Văn Bình suýt rệu nước miếng), phân bua:
- Ông muốn đấu võ với tôi hả?
Buru lùi một bước, mở toét mắt, quan sát cô gái từ đầu xuống chân. Nàng trông có vẻ nở nang, khỏe mạnh nhưng làn da nàng lại mềm mại, chứng tỏ nàng sống quen trong phòng giấy, hoặc hộp đêm chứ không lăn lộn trên sân vận động hoặc trong vũ đường nhu đạo. Nếu giỏi nhu đạo nàng phải có những ngón tay vuông và cạnh bàn tay chai dầy. Tại sao nàng dám gây sự với hắn?
Văn Bình phải tìm cách dàn hòa. Chàng vỗ vai Buru:
- Hết giận chưa? Nếu còn giận thì ráng chịu. Theo phép lịch sự quốc tế, đàn ông không thể đánh đàn bà.
Buru gân cổ:
- Nhưng nàng chửi tôi!
Văn Bình cười:
- Chửi cũng chẳng sao. Được đàn bà đẹp chửi là điềm hên. Mai hay mốt, anh sẽ có tiền, thật nhiều tiền. Được giai nhân chửi thường có tiền. Tôi muốn nàng chửi mà nàng không thèm.
Cô gái đứng sát người chàng, giọng thánh thót:
- Ông đẹp trai như vậy, tôi đâu dám nặng lời!
Văn Bình giật mình trước thủ đoạn của cô gái mặc đồ săn. Nàng vừa đánh đòn ly gián. Buru xấu trai thật đấy, nhưng khen người khác đẹp trai trước mặt hắn khác nào tặng hắn một trái đìa-rét đau điếng. Văn Bình bèn nghiêm mặt:
- Cô làm chúng tôi mất quá nhiều thời giờ. Trời sắp tối. Tôi muốn chấm dứt câu chuyện cãi vã vô ích ở đây. Một lần nữa, xin cô cho biết, tên cô là gì?
Cô gái đủng đỉnh:
- Rita.
Buru dậm chân thình thịch:
- Tôi điên mất! Cách đây 5 phút, cô dõng dạc xưng tên là Doarê. Giờ đây, cô lại đổi là Rita.
Cô gái bĩu môi:
- Ông lầm to. Tên tôi là Doarê, nhưng Doarê là tên trong căn cước, tên để người ta gọi. Người thân không kêu tôi là Doarê mà là Rita. Bạn ông rất dễ thương, rất khôi ngô nên tôi thích ông ta gọi tên Rita.
Văn Bình hỏi:
- Nghĩa là tên đầy đủ cô cô là Rita Doarê?
- Đích thị.
- Cô có họ với ông Doarê?
- Dĩ nhiên. Anbe Doarê là anh tôi.
- Cô là em kỹ sư Anbe Doarê?
- Đích thị.
- Hồi nảy, cô nói kỹ sư Anbe là bạn.
- Vì tôi chưa tin ông.
- Tại sao?
- Ông lạ quá! Thân gái dậm trường, tôi gặp hết khó khăn này đến tai nạn khác nên không dám tin ai. Ông cứu tôi khỏi tay bọn mọi da đỏ, tôi xin cám ơn ông, nếu ông đến chậm, tôi đã bị họ làm thịt, song nói như vậy chưa có nghĩa là tôi phải tin cậy ông hoàn toàn. Biết đâu ông chỉ cứu tôi giả vờ, rồi sau đó ông sẽ bắt tôi.
Buru xấn đến, hục hặc:
- Yêu cầu ông tránh ra, để tôi quăng cô bé lộn xộn này xuống sông.
Rita chìa bàn tay thon thon:
- Tay tôi đấy, ông hắy nắm thật chặt trước khi cho tôi uống nước. Nhưng ông nên coi chừng, vì chưa biết ông uống nước hay tôi uống nước.
Văn Bình thở dài:
- Khổ quá, cứ đấu khẩu như con nít thế này thì không biết bao giờ mới đến căn cứ 4Q được. Ông Buru ơi, ông ngậm miệng dùm tôi một tí, nếu không tôi sẽ cáu tiết và chắc chắn là ông sẽ xuống sông trước nhất.
Thấy Văn Bình nổi sùng, Buru đành im thin thít. Hắn dư biết Văn Bình chỉ vung tay nhẹ là hắn sẽ bay vèo như chiếclá xuống giòng nước lạnh chảy siết. Văn Bình quay sang Rita:
- Cô không tin tôi, tất tôi cũng không tin cô. Cô tự nhận là em gái kỹ sư Anbe, phiền cô đưa giấy tờ chứng minh cho tôi xem.
- Tôi rất sẳn sàng.
- Vậy cô còn chờ gì nữa?
- Xin ông cảm phiền. Giấy tờ của tôi đã bị mất hết. Ông không tin tôi là quyền của ông. Vả lại, tôi cũng không dám quấy rầy ông nữa. Thôi, chào ông.
Rita quày quả bước đi, Văn Bình cản lại:
- Cô đi đâu?
Rita gỡ tay chàng ra:
- Tôi đi đâu, ông hỏi làm gì?
- Vì tôi không thể để cô lang thang một mình, gặp bọn mọi lần nữa thì khốn.
- Ồ, ông là người đàn ông giàu lòng nghĩa hiệp! Chẳng giấu gì ông, tôi định đi bộ đến căn cứ 4Q nếu ông bỏ rơi tôi.
- Cô đến đây bằng phương tiện gì?
- Xe hơi. Gặp cầu gẫy, tôi lái xe theo đường hẻm xuống bờ sông thì bị bọn mọi chặn đường. Chúng tấn công quá đột ngột nên tôi không kịp đối phó.
- Cô qua lại đường nầy nhiều lần chưa?
- Đây là lần thứ nhất. Sở dĩ tôi không lạc đường là nhờ anh Anbe. Anbe đã vẽ địa đồ cho tôi. Con đường hẻm xuống bờ sông dẫn đến một cây cầu khác bằng bê-tông.
- Địa đồ đâu?
- Cất trong xắc tay, trong khi dằng co với bọn mọi, nó đã rớt xuống nước.
Văn Bình nói mát:
- Chắc xe hơi của cô cũng theo chân giấy tờ, căn cước và địa đồ rớt xuống nước rồi phải không?
Rita không để ý đến luận điệu châm biếm của Văn Bình. Nàng chỉ phía sau những tảng đá lớn dựng sừng sững:
- Mời ông cùng đi với tôi ra chỗ đậu xe.
Kkhông đợi Văn Bình đồng ý. Rita nhanh nhẩu len qua khe đá, rồi chạy như bay xuống dốc. Con đường dốc ngoằn ngoèo làm Buru bở hơi tai, vậy mà Rita vẫn tỉnh như không. Loại đàn bà đẹp "trường túc" này may ra người có bản lãnh siêu đẳng như Văn Bình mới kham nổi. 99% đàn ông chắc chắn bị nàng coi là đồ bỏ. Văn Bình hơi e ngại, có thể nàng là em gái Doarê, song cũng có thể nàng là nhân viên địch đội lốt. Tuy nhiên, những đường cong khá hấp dẫn của nàng đã làm chàng quên hết. Chàng le te chạy theo. Hết con đường dốc cong queo, Rita rẽ sang bên trái.
Một chiếc xe hơi cỡ trung bình sơn đen đang nằm chềnh ềnh ngang đường. Đó là loại Vônvaghen 1600TL, hình thù không lấy gì làm xinh xắn, so sánh với các xe Pháp, Ý cùng giá tiền, nhưng về bền bỉ thì ít xe nào sánh kịp. Nó rất thích hợp với đường trường gập ghềnh và hiểm trở, đặc điểm của nó là ít khi bị hư hỏng bất tử.
Văn Bình hỏi Rita:
- Xe còn chạy được không?
Nàng lắc đầu, ngao ngán:
- Nếu còn chạy được, tôi đã chẳng bị bọn mọi bắt giữ. Tôi lái đến đây thì bị chúng lăn khúc cây và đá ra chặn đường. Tôi thắng gấp lại, xe đột nhiên tắt máy, tôi đề gần hết bình điện mà nó không chịu nổ.
- Hay là hết xăng?
- Không. Bình xăng còn quá nửa.
- Vậy thì cô trèo lên, mở máy cho xe chạy.
- Ông không chữa thì máy sao chạy được?
- Cô cứ nghe lời tôi. Không cần tôi chữa nó cũng chạy như thường.
- Ông nghi tôi nói dối ư? Làm người, nhất là đàn bà, ai cũng nói dối, không nói dối nhiều thì nói dối ít, phải không ông? Nhưng về xe liệt máy, tôi xin bảo đảm với ông là nói sự thật.
Văn Bình mở cửa xe, xô băng lên cho Buru trèo vào ghế sau. Hắn gieo mình xuống nệm, vẻ mặt chưa hết bực bội. Rita ngồi ngay ngắn trước vô-lăng, ngoảnh sang bên phải nhìn Văn Bình bằng cặp mắt chứa chan ý nghĩa, đoạn quay khóa công-tắc. Nàng chỉ đề nửa vòng là động cơ nổ êm ru. Nàng nhún vai nói với Văn Bình:
- Ông giỏi ghê! Nếu ông là cớm thì phải là cớm hạng nhất. Cớm giám đốc chẳng hạn. Tại sao ông lại biết xe không cần chữa cũng chạy?
Văn Bình cười nhẹ:
- Tôi cũng không biết nữa.
Mặt Rita sa sầm. Nàng hắng giọng rồi hỏi:
- Lên đường được chưa ông?
Ngay trong giây đồng hồ khởi hành, nàng đã gài số 2 và đạp lút ga xăng. Đường đất nhan nhản ổ gà, xe mới chạy được một quãng, Rita đã bắn vào người chàng. Chàng không hiểu nàng vô tình hay cố ý. Có lẽ nàng cố ý vì tay lái của nàng vẫn cứng, xe hơi vẫn không lệch sang bên. Bên phải là vách núi, vẫn là vách núi đầy mỏm đá nhọn, chị chạm nhẹ là vỏ xe trầy trụa. Còn bên trái là sông. Giòng sông dữ dằn, sóng bốc cuồn cuộn, nước đỏ ngầu vì nhuộm màu phù sa, màu nắng chiều sắp tắt lọc qua sương mù bẩn thỉu, và dường như pha lẫn máu tươi.
Nàng tỏ ra là tài xế điệu nghệ, không phải hạng tài xế thượng lưu lờ mờ thường thấy ở Sài Gòn hoa lệ. Tồi ra nàng cũng đã tham dự vào ba cuộc đua xe quốc tế, hoặc ít ra nàng cũng là đệ tử của thần tốc độ trên xa lộ Âu châu.
Xe hơi lại lúc lắc. Buru buột miệng chửi rủa, rồn than vãn:
- Hừ, có biết đi thuyền cho xong! Đường bộ vừa xa lại vừa nguy hiểm!
Rita trề môi:
- Đi thuyền để mà xuống thăm Hà Bá ấy à? Mỗi đợt sóng cao gần bằng mái nhà, sông lại rộng mênh mông, tôi không tin là sang được đến bờ bên kia. Vả lại, đường có xa gì mà xa. Ông bạn sợ ma ăn thịt hả?
Qua kiếng hậu, Văn Bình thấy rõ mặt Buru chuyển sang tái nhợt. Điều này làm Văn Bình kinh ngạc vì Rita nói bằng giọng đùa cợt. Nhưng Buru đã chắt lưỡi:
- Tượng đá qua nghĩa trang nhân-thảo cũng rợn tóc gáy huống hồ người trần mắt thịt như tôi.
Thấy Văn Bình ngơ ngác, hắn cắt nghĩa tiếp:
- Dọc con đường đất ngoằn ngoèo này có một khu đất rộng nằm gọn giữa vách núi như thung lũng trong đó toàn là xương người. Một số bộ lạc ở đây ăn xương người tán nhỏ trộn với chuối nhưng cũng có bộ lạc khác vứt người chết trong thung lũng mặc cho thối rữa. Trải qua nhiều đời, nghĩa trang xương cốt này sinh sản ra một thứ cây lạ, người ta gọi là cây nhân-thảo. Giới phù thủy của mọi da đỏ cho biết cây nhân-thảo là do tủy xương người chết sinh ra, và trở nên linh thiêng vì được hấp quyện hàng ngàn, hàng vạn linh hồn người chết. Không ai dám léo hánh đến nghĩa trang nhân-thảo này, tôi tuy sinh đẻ trong vùng mà cũng mới đến đây một lần, hồi còn trẻ, và là vào ban ngày ban mặt sáng sủa. Hồi còn trẻ, tôi nổi tiếng gan lì mà còn sợ, phương chi bây giờ đã lớn tuổi, trời lại đổ chiều, ông bảo tôi không sợ sao được?
Rita rút từ túi áo trên ra một cái rễ cây khô, dúi vào tay Văn Bình:
- Rễ nhân-thảo đây, ông đã biết chưa?
Văn Bình lắc đầu, ra vẻ không biết. Sự thật chàng không lạ gì nhân-thảo. Nó thấp, nhỏ, mỏng manh như cây cà chua, lá cũng tương tự, nhưng lớn hơn, thường mọc hoang tại đảo Sicile, Tuy-ni-di và Ai-cập, bên bờ biển Địa-trung-hải. Từ thời xưa, nó đã được coi là dâm-thảo, y sĩ dùng nó để chữa bệnh bất lực và hiếm muộn. Phơi khô xắc thành nước, nó trở thành một thứ thuốn ngủ hiền dịu mà hữu hiệu: con gái còn trinh uống nhằm sẽ nằm mơ thấy toàn chuyện dâm đãng, khiến kín cổng cao tường, danh gia thế phiệt và nghiêm nghị đến mấy cũng bị đàn ông chiếm đoạt thân xác dễ dàng. Văn Bình đã từng uống nước nhân-thảo, có lẽ chàng nhiều nội lực nên tác động của nó không lấy gì làm mạnh mẽ.
Nó mang tên nhân-thảo vì rễ của nó không khác thân người, có đủ đầu, mình, chân, tay và cả bộ phận sinh dục: so sánh với nhân sâm Cao-ly, nó còn giống người hơn nhiều. Những lần Văn Bình qua vùng Địa-trung-hải, ông tổng giám đốc đều yêu cầu chàng mua nhân-thảo mang về. Có chuyến chàng phải trả một ngàn mỹ kim mới mua nổi một gói nhân-thảo, một chuyến khác, chàng đã dùng đến sức mạnh của atêmi.
Ông Hoàng chiếu cố đến rễ nhân-thảo sau khi được tin một số cơ quan điệp báo thế giới dùng nó để chế bùa yêu. Phương pháp chế bùa yêu được giới phù thủy giữ kín, tuy nhiên ông Hoàng cũng khám phá ra: thoạt đọc công thức trong văn phòng ông tổng giám đốc, Văn Bình đã trề môi vì chàng nhận thấy nó sặc mùi ngu xuẩn. Nhưng điệp báo vốn là nghề nhiều khi "mê tín" và "ngu xuẩn" nên chàng đành tôn trọng ý kiến của ông Hoàng. Ông Hoàng kể cho chàng nghe là ở Ai-cập, người phù thủy thường hái nhân-thảo vào ban đêm không trăng, y mặc đồ đen, đeo đồ trang sức bằng chì, và lén lút đến nơi mọc nhân-thảo cùng một trinh nữ và con chó mực. Trinh nữ cắt tóc vứt xuống gốc cây, còn con chó mực cắn đứt cây nhân-thảo mang về. Nhân-thảo được ngâm ba ngày trong bình pha-lê chứa chất đỏ kỳ bí, và trong vòng 40 ngày, người phù thủy nuôi nó bằng sữa mèo. Sau đó, nó trở thành giống cây linh thiêng, đem ngâm vào thức ăn, đàn bà con gái ăn phải sẽ chiều chuộng bất cứ đòi hỏi nào của tình nhân…
Văn Bình không biết ông Hoàng đã chế bùa yêu nhân-thảo chưa, chàng chỉ biết là mỗi lần chàng mang về, ông Hoàng đều nâng niu thận trọng, bỏ hộp nhom, cất ngay vào két sắt trong văn phòng.
Trước cái lắc đầu quầy quậy của Văn Bình, Rita cười ròn rã:
- Đàn ông mà chưa nghe nói đến dược tính của rễ nhân-thảo kể cũng lạ! Dân mọi bản xứ dùng nó làm bùa yêu… Anh Anbe của tôi chán đời vì bị tình phụ nên mới lánh về xó rừng núi này làm bạn với cây nhân-thảo….
Bỗng Rita lái thật mạnh sang bên trái. Suýt nữa đầu xe hơi đâm vào núi. Ngồi sau, Buru thở ra phì phì. Văn Bình liếc nhìn Rita, cô gái mặc đồ săn bằng da thú thuộc bóng loáng vẫn tỉnh bơ, trên trán không hề có giọt bồ hôi nào.
Nàng bình thản nói với chàng:
- Mãi trò chuyện qưen cả đường rẽ. Sắp đến nghĩa trang nhân-thảo rồi đó. Ông muốn dừng lại để kiếm vài ba rễ cây về làm thuốc không?
Văn Bình cười nụ:
- Khỏi cần. Được cô ôm hồi nãy, tôi không còn muốn tơ tưởng đến ai nữa!
Rita hứ một tiếng:
- Cám ơn ông. Tôi hôn ông là vì ông cứu tôi thoát chết. Nhưng giá ông không cứu tôi, tôi cũng vẫn ôm ông hôn như thường. Tôi vốn có tính bốc đồng như vậy đối với đàn ông khôi ngô. Nhưng ông ơi, ông đừng vội lạc quan, phút này đây, tôi đã quên hết.
- Tôi sẽ có cách giúp cô nhớ lại.
- Ông định giở trò tán tỉnh phải không? Thôi, tôi can ông. Nếu ông mó vào người tôi, bắt buộc tôi phải có phản ứng, ông có cảm tình với tôi thật đấy, nhưng…
Rita ngưng bặt. Áo nàng bị hất lên, sau lưng để lộ khẩu súng Sì-mít oát-xông Bodyguard kiểu nòng ngắn, trái khế, bắn 5 phát, cán ngà trắng nạm vàng. Nàng giấu cái túi vải dán sát da thịt, khẩu súng hình dẹt nên bị lưng áo che khuất. Buru thòng tay qua băng trước, nhanh nhẹn rút khẩu súng của Rita. Nàng nhổm lên, giọng hơi bực dọc:
- Ông làm trò gì thế?
Buru nhếch mép:
- Mượn tạm khẩu súng của cô.
- Không được. Ông phải trả lại cho tôi.
- Trả lại để cô bắn chúng tôi ấy à?
- Dĩ nhiên. Nó là phương tiện tự vệ của tôi. Nếu ông không trả, tôi sẽ đậu xe lại, và quần thảo với ông. Trong trường hợp ông hạ nổi tôi mới có thể tịch thu khẩu súng.
- Đàn bà như cô, tôi chỉ búng nhẹ là té lăn cù. Cô đừng khí khái hảo nữa kẻo ăn đòn oan uổng.
Rita đạp mạnh vào bàn thắng. Xe hơi đứng khựng lại. Bên trái, sóng nước vẫn réo hãi hùng. Buru đinh ninh cô gái dọa chơi, hắn không ngờ nàng làm thật, và nàng không phải đối thủ hạng bét. Hắn đang quay tròn khẩu súng trong tay, đang hiu hiu tự đắc bỗng sạm mặt. Rita đã chặt cạnh bàn tay vào bàn tay cần súng của hắn. Khẩu Bodyguard rớt xuống sàn xe. Buru chưa kịp đối phó thì Rita móc thêm cú đấm khác vào cằm, hắn loạng choạng ngã dựa lưng vào ghế.
Bên trong xe Vônvaghen 1600 TL không lấy gì làm rộng nên Buru cụng đầu vào sườn sắt kêu đốp. Rita vẫn chưa tha, nàng mở toang cửa, kéo Buru xuống. Hắn mắc kẹt giữa băng xe, Rita giật mạnh thêm, và hai người ôm nhau ngã lăn xuống đường. Suýt nữa cả hai rơi xuống sông. May Buru quặp được cái rễ cây lớn vắt ngang đường.
Buru to con hơn nên đè được Rita. Nàng nằm dưới song không ở trong thế yếu. Ngón tay có móng nhọn của nàng đâm ngược tua tủa lên mặt Buru làm hắn nổ đom đóm. Trong chớp mắt, hắn bị nàng vật kềnh ra đất. Buru chồm dậy, nắm ống chân nàng giật lùi. Đến lượt Rita cụng đầu vào bánh xe hơi.
Hai người lại đứng lên, tiếp tục biểu diễn quyền thuật. Là khán giả bất đắc dĩ, Văn Bình không nhịn được cười. Buru không giỏi nhu đạo như hắn từng khoe khoang. Và Rita cũng chỉ thắt đai xanh nhu đạo là cùng.
Gần như là thông lệ, những kẻ ti toe dăm ba miếng võ thường hay gây sự nhất. Hồi chàng tập tễnh bước vào nghề võ, chàng cũng thích phô trương như vậy, nhưng theo thời gian và kinh nghiệm sống, chàng trở nên nhủn như con chi chi, trừ phi phải ra tay vì nhu cầu nghề nghiệp. Chàng bèn cất tiếng:
- Thế nào, ông bà làm trò xong chưa?
Rita đang nắm áo Buru vội buông ra, quay lại sừng sộ với Văn Bình:
- Tôi cấm ông không được nhục mạ.
Văn Bình cười rộ:
- Cô đánh tôi đi. Lâu lắm không được đánh, da thịt ngứa ngáy quá!
Rita quạt mạnh bàn tay vào cổ chàng. Chàng đứng yên không tránh mà cũng không đỡ. Cổ là bộ phận mềm của cơ thể, vậy mà sống bàn tay của Rita chạm vào lại bật dội ra ngoài, như thể đánh nhằm bê-tông. Đau điếng, nàng thét lên:
- Trời ơi, gẫy tay em mất rồi!
Buru khoái trí:
- Đáng kiếp.
Văn Bình thoi nhẹ Buru. Hắn ngã khuỵu, hai tay chấp vái lia lịa:
- Ông nội đấm đau quá.
Chàng túm vai hắn, vặn tréo:
- Chừa chưa?
Buru mếu:
- Chừa rồi.
Văn Bình ra lệnh:
- Anh phải xin lỗi cô Rita đi.
Nghe nói Rita phá lên cười sằng sặc. Văn Bình nắm nhẹ tay nàng, kéo vào lòng, rồi hôn phũ phàng vào miệng. Nàng chỉ kháng cự lấy lệ. Trong chớp mắt nàng dính cứng người chàng, sự chống đối của nàng tan biến cấp tốc như viên đường bỏ vào ly nước sôi. Lát sau, chàng mới chịu thả ra.
- Em còn ghét tôi nữa không?
Rita lắc đầu:
- Không. Anh hôn nhẹ quá!
Văn Bình ghì mạnh:
- Để tôi làm lại lần nữa.
Buru há hốc miệng nhìn hai người. Bỗng hắn đưa tay lên miệng, giọng run run:
- Người lạ. có người lạ!
Văn Bình nhận thấy bàn tay nóng hổi của Rita đang quấn ngang vai chàng trở nên lạnh ngắt. Chuyến đi từ Côlômbi đến Equatơ mỗi lúc một thêm gay cấn. Chàng gặp hết bọn mọi ăn thịt người, cô gái mặc đồ săn lạ lùng tự xưng là em gái kỹ sư Doarê đến hai người, một đàn ông, một đàn bà, kỳ quặc, đứng sững trên mõm đá lớn.
Phảin, người lạ mà Buru nói chính là một cặp nam nữ cách chỗ đậu xe hơi chừng 30 thước. Chắc hẳn họ đã theo dõi từ đầu chí cuối cuộc quần thảo trào lộng giữa Rita và Buru. Văn Bình cảm thấy tràn trề hối hận. Nếu chàng cương quyết bắt Rita tiếp tục lái xe thì đã tránh khỏi chướng ngại vật đầy chết chóc.
Chướng ngại vật đầy chết chóc này là một khẩu súng săn hai nòng đang chĩa lăm lăm về phía xe hơi, ngón tay gã đàn ông hườm sẵn trên cò.
Nghe tiếng kêu của Buru, Rita cũng ngước lên, nhìn qua mõm đá. Văn Bình thấy bàn tay nàng hơi run. Buru có vẻ run hơn nàng, bằng chứng là hai chân hắn lập cập, đứng không vững.
Gã đàn ông quát:
- Đứng ngay tại chỗ, không được cử động!
Quát xong, người đàn ông nhảy khỏi mõm đá và tiến lại xe Vônvaghen. Đôi nam nữ đều là người tây phương, căn cứ vào vóc dáng to lớn, sống mũi cao và nước da trắng đỏ. Gã đàn ông mặc âu phục đen may chật và ngắn theo kiểu đúng đắn. Văn Bình nhận thấy gã không mặc sơ-mi, thay vì sơ-mi, chàng thấy cái cổ tròn trắng của bộ đồ linh mục Công giáo. Mặt gã dài, gần như nhọn, cặp mắt sâu trũng, không hiểu vì thức khuya, vì vất vả, hay vì bản tính nham hiểm. Gã có bộ tóc dài, thật dài, dài gần bằng tóc thanh niên híp-py, hai bên tóc mai xà xuống dưới mũi, còn sau gáy thì bồng tròn như búi tó.
Cô gái đứng bên chỉ cao ngang miệng gã đàn ông. Chi tiết tướng mạo đập ngay vào thị giác Văn Bình là đôi mắt nâu. Nàng đảo đôi mắt nâu, hết nhìn người này đến người nọ, thoạt đầu nàng nhìn Rita, sau cùng nàng nhìn chàng, và nhìn thật lâu. Nhỡn tuyến của nàng đượm vẻ tò mò và ngơ ngác, dường như nàng từ một hành tinh xa xăm nào vừa đổ bộ xuống địa cầu. Nàng không xấu mặc dầu da mặt nàng không có son phấn. Đối với phụ nữ tây phương quen làm đẹp, đó là một điểm son lớn: một chuyên viên thẩm mỹ hữu danh từng nhận định trong số 100 phụ nữ tây phương thì có ít nhất 95 người có bộ mặt đầy lỗ và tái mét như miếng thịt trâu buổi sáng, khi chưa được nhồi kem, trát phấn. Tự dưng, Văn Bình có cảm tình với nàng.
Lệ thường, chàng có cảm tình với phụ nữ tuyệt đẹp. Cô gái có đôi mắt nâu chẳng có nét nào tuyệt đẹp (dĩ nhiên, trừ đôi mắt) tóc nàng được giấu trong cái khăn san mầu đỏ nên chàng không biết mềm mại hay cứng còng, óng ánh hay khô rụm, sự cân đối và rắn chắc của thân thể là điều kiện tiên quyết để xét định thì nàng lại mặc áo choàng dài ngang đầu gối, và rộng như áo tế khiến những lồi lõm ở ngực và mông bị che khuất. Chàng suy luận là thân thể nàng đều đặn vì cặp giò thuôn dài được lộ ra bên dưới áo choàng. Khuôn mặt nàng thuộc loại bình thường, không xấu nhưng không đẹp, tuy nhiên, lúm đồng tiền trên má và cái cằm chẻ hai hòa hợp với mắt nâu linh động đã tạo cho nàng một vẻ duyên dáng độc đáo và hấp dẫn.
Những nét quyến rũ này chưa đủ để quyến rũ Văn Bình. Sở dĩ chàng có cảm tình ngay với nàng là vì một nguyên nhân kỳ cục khác. Nguyên nhân là nàng không trang điểm mà da dẻ vẫn mịn màng, và nhất là lỗ chân lông trên mặt không sâu hun hút….
Bất giác chàng ghê ở đầu răng. Chàng vừa nhớ đến một cô gái đoạt giải hoa hậu sắc đẹp ở Sài Gòn. Trời ơi, nàng lượn đi lượn lại trên bục gỗ trong bộ đồ tắm bikini hai mảnh thì nhà tu siêu đẳng cũng muốn cởi áo… vì nàng có nước da trắng trẻo, nhỏ nhắn, êm ái, thơm tho, nhẵn nhụi khác thường. Văn Bình mê như điếu đổ nên cố chinh phục nàng. Và chàng đã thành công. Dần dà chàng ở lại đêm với nàng, và một đêm kia nàng uống rượu say mèm, lăn ra ngủ, huýt-ky đổ tung tóe vào mặt làm kem phấn loang lổ, để lộ lớp da bên trong, lớp da xám xịt, mốc meo và nổi vẩy ốn như da con kỳ đà, đó là chưa kể những cái lỗ chứa mụn trứng cá được hút ra chưa trám lại kịp….
Cô gái tóc nâu ghé tai gã đàn ông nói nhỏ, Văn Bình đứng xa nên không hiểu được gì. Buru xấn lên, vẻ mặt hung hãn, một cánh tay khoa tròn:
- Ông làm gì vậy? Ông biết tôi là ai không?
Úi cha, Buru chỉ là sĩ quan quèn, giá hắn đeo sao đầu vai thì dân chơi Nam-Mỹ cũng coi là đồ bỏ! Nam-Mỹ, cũng như Trung Hoa sau thế chiến thứ hai với hàng núi giấy bạc quán cấm vô giá trị và hàng đống đại tướng "nhảy dù" của bộ đội tàu phù tiếp thu, là một trong những nơi lạm phát… lon, không cần đánh trận vẫn lên tướng dễ dàng, không cần học bắn đì đòm vẫn làm sĩ quan như chơi….
Gã đàn ông tóc híp-py mặc áo linh mục, cau mặt:
- Ông là ai thì thây kệ ông. Tôi ra lệnh ông đứng tại chỗ, nếu không tôi sẽ lảy cò.
Văn Bình quan sát gã đàn ông cầm súng. Cái lối cầm súng của hắn có vẻ thành thạo, quá thành thạo. Văn Bình đã quen nhiều cha xứ biết bắn súng nhưng chưa cha xứ nào có lối cầm súng săn già dặn như hắn. Nếu quả hắn làm nghề cha xứ thì hắn phải là một… ông cha lạ lùng… Văn Bình bèn níu áo Buru:
- Đừng lộn xộn. Hắn bắn thật đấy.
Khẩu súng săn của gã tóc dài thuộc loại Griffin-Howe do Mỹ chế tạo, giành riêng cho các nhà thiện xạ trong rừng già Phi châu. Những viên đạn nhọn đầu dài ngoằng chuyên bắn voi, tê giác và sư tử này có thể xuyên phá được tường bê-tông. Nghe chàng khuyên Buru, gã tóc dài gật gù:
- Đúng thế. Ông bạn của ông không nên lộn xộn. Vì tôi sẽ bắn.
- Ông không thể bắn người vô tội. Dầu sao đây cũng còn là vùng đất văn minh, không phải rừng sâu.
- Nhưng vùng đất văn minh này đã trở về đời sống tiền sử, ăn lông ở lỗ. Hết động đất đến hỏa diệm sơn phun lửa, các ông không biết ư?
- Biết.
- Vậy các ông nên quay lại. từ đây trở đi, nhiều đoạn đường bị xạt lở, người chết như rạ… Các ông đi đâu?
- Còn ông, ông đi đâu?
Gã đàn ông tóc híp-py nhổ bẹt xuống đất, lấy tay áo chùi mép. Dáng điệu hắn có vẻ mỏi mệt. Hắn bước lên và khi ấy Văn Bình mới thấy hắn bị thương nơi chân, ống quần trái của hắn rách bươm và bê bết máu. Hắn lia khẩu súng săn nửa vòng, giọng dấm dẳn:
- Tôi hỏi, ông phải trả lời, ông không được phép hỏi lại. Hai ông và cô gái kia định đi đâu?
Văn Bình không đáp. Cô gái mắt nâu không hiểu sao lại đỡ lời dùm Văn Bình:
- Thưa cha, có lẽ họ tìm đường đến căn cứ 4Q.
Gã tóc dài nói:
- Nếu vậy, họ càng nên quay lại. Căn cứ 4Q đã bị tàn phá gần hết.
Rồi ra lệnh cho cô gái mắt nâu:
- Côcô, mình phải lấy xe hơi của họ… Rút chìa khóa công-tắc, nhanh lên.
Văn Bình giang tay:
- Như vậy là một hình thức ăn cướp. Một lần nữa, tôi kêu gọi ông nhớ đến luật pháp. Ông không thể….
Gã tóc dài gạt phắt:
- Ăn cướp là danh từ trống rỗng, vô nghĩa… Tôi đang cần phương tiện di chuyển, tôi mượn tạm của các ông, chỉ có thế thôi.
- Chúng tôi cương quyết không nộp xe hơi cho ông.
- Tôi đành phải nổ súng.
- Ông dám giết người vì một chuyện vô lý ư? Ông đang mặc áo nhà tu, nếu tôi không lầm….
- Lạy Chúa, ngài đã tha tội cho tôi.
Cô gái mắt nâu nói với Văn Bình, giọng khẩn khoản:
- Xin ông hiểu cho. Như ông đã thấy, cha tôi bị thương nặng.
Té ra gã tóc dài lòng thòng là cha cô gái mắt nâu. Cha ruột, cha nuôi, hay cha tinh thần, chàng chưa biết, tuy nhiên, chàng có cảm nghĩ lạ lùng là cô gái mắt nâu đầy duyên dáng và hiền hậu này khó thể cùng chung khí huyết với gã tóc dài mặt mày hãm tài và ác độc. Chàng đang suy nghĩ vẫn vơ thì nàng tiếp:
- Cha tôi là Fêlin, còn tôi là Côcô…
Côcô là tên tắt của một thiếu phụ Pháp nổi tiếng năm châu về nghề sáng chế thời trang, Côcô Sanen. Nước hoa Sanen số 5 từng được phái yếu từ Đông sang Tây mê thích từ bao nhiêu năm nay đã do Côcô phát minh. Dường như đọc được tư tưởng Văn Bình, cô gái mắt nâu mỉm cười, giải thích thêm:
- Côcô là tên bạn bè thường gọi tôi. Nhưng Côcô không liên hệ gì đến bà Sanen. Bạn bè đặt tên Côcô vì tôi nghiện nước dừa… uống cả ngày, nhiều khi uống thay nước, uống trừ cơm…
Tiếng cười trong thẻo pha lẫn thành thật của Côcô làm không khí bớt căng thẳng mặc dầu Fêlin vẫn nắm chặt khẩu súng, ngón tay đè chặn vào cò, sẳn sàng nhả đạn.
Rita đứng yên từ nãy đến giờ, mắt không rời Côcô. Mặt nàng có vẻ khó chịu, không rõ vì nàng mệt nhọc hay vì nàng không ưa có bạn mới. Có lã nàng không ưa. Đàn bà muôn thuở thường có phản ứng như vậy. Họ không muốn người lạ cùng phái phá rối. Giữa đô thị đông đảo tìm kiếm đàn ông khôi ngô, lịch thiệp và cường tráng không phải dễ, huống hồ tìm kiếm trong cảnh hoang tàn dọc biên giới Equatơ sau cơn động đất khủng khiếp. Vì vậy tiếng cười trong thẻo pha lẫn thành thật của Côcô đã bị Rita coi là tiếng cười the thé pha lẫn thách thức. Nàng bèn hắn giọng:
- Thưa cô, đó không phải là lý do chính đáng để cô ăn cướp xe hơi của tôi. Xin nhắc cô lần nữa, chiếc Vônvaghen này của tôi.
Côcô đáp, giọng thản nhiên:
- Tôi cũng có xe hơi riêng. Nhưng khi chạy đến đây thì bị động đất. Nếu nó còn nguyên vẹn, tôi đã chẳng dám làm phiền cô. Nói cho đúng, dẫu không có xe, tôi vẫn thích đi bộ. Cha tôi mượn xe, chứ không phải tôi. hẳn cô thấy cha tôi đã gẫy chân. Cha tôi lớn tuổi, riêng điều này cũng đáng để cô có thiện cảm, huống hồ lại bị thương nặng…
Rita nhún vai:
- Giọng nói của cô rất êm ái, nhưng đáng tiếc là tôi không thể chiều ý cô.
- Cha tôi đang ở trong trạng thái tinh thần bấn loạn, cô nên nghe lời thì hơn.
- Tôi không nghe.
- Hậu quả tai hại có thể xảy ra.
- Nghĩa là cô dọa tôi?
Côcô chưa kịp đáp thì Fêlin đã tiến lên một bước, họng súng săn chĩa vào ngực Rita, giọng gay gắt:
- Chia khóa công-tắc đâu, cô nộp ngay cho tôi?
Văn Bình theo dõi vị trí từng người, và nhận thấy Fêlin luôn luôn hườm ngón tay vào cò súng, cặp mắt hắn đỏ ngầu như sắp bắn máu. Đúng như Côcô nói, Fêlin đang ở trong trạng thái bất bình thường.
Rita lắc đầu cương quyết:
- Không.
Fêlin rú lên cười. Tiếng cười man rợ của bọn mọi trong rừng thẳm lấy sự giết chóc làm thú giải trí thường nhật. Biết là hắn sắp bắn, Văn Bình vội giơ tay:
- Khoan đã.
Fêlin thét lớn:
- Đứng xê ra, kẻo trúng đạn.
Côcô nắm tay cha, năn nỉ:
- Thưa cha, con xin cha… cha cho con vài ba phút nữa, con sẽ rán thuyết phục họ trao chìa khóa công-tắc cho ta. Cha không nên làm bậy… Thiên Chúa sẽ không tha thứ….
Lời cầu khẩn của Côcô như cái thắng của chiếc xe đang phóng nhanh trước khi gặp tai nạn. Nó chỉ có thể giảm thiểu thiệt hại chứ không thể ngăn tránh được tai nạn chết người. Fêlin khựng lại, nói với con gái, giọng trách móc:
- Hừ, đạo đức làm gì, vô ích. Chân cha bị gẫy lỉa, có ai thương đâu. Rồi còn công việc, mình phải đi cho kịp, nếu không….
- Con biết. Con biết. Nhưng con xin cha. Cha nên nghe con, dầu sao….
Côcô chưa nói dứt lời thì đã bị Fêlin gạt sang bên. Ánh chiều sắp tắt chiếu hắt vào gương mặt võ vàng nhưng dữ tợn của hắn. Lông mày hắn hơi nhíu và tròng mắt mở rộng. Chỉ trong một tích-tắc đồng hồ nữa, hắn sẽ nhả đạn.
Văn Bình không còn phương kế nào đoạt súng được nữa. Chàng chỉ còn cách lấy thân làm mộc đỡ đạn cho Rita. Chàng cảm thấy có bổn phận phải hứng cái chết thay nàng mặc dầu đối với chàng, nàng chỉ là người lạ…
Nhưng đột nhiên chàng lạnh người. Trời đất tối sầm lại, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tan biến trong bóng tối hãi hùng từ trên cao chụp xuống. Hơi lạnh chất chứa từ các hốc núi, từ giòng sông chảy xiết cũng đột nhiên tỏa cùng khắp, bắt cỏ cây, núi đá phải run rét. Không gian mênh mông chìm trong cảnh im lặng rùng rợn.
Tuy vậy Văn Bình lại nghe được một tiếng ồn đặc biệt.
Tiếng ồn này từ lòng đất dâng lên. Con đường đèo đầy đá cứng bỗng lạng sang bên, rồi nứt một vệt dài trước mặt Văn Bình. Thoạt đầu, vết nứt chỉ nhỏ bằng sợi chỉ, trong chớp mắt, nó toác rộng ra, toác rộng mãi để biến thành một cái hào lớn. Rồi tiếng ồn âm ỉ to dần, to dần khiến mọi người có cảm giác là đằng xa có một công voa xe cam-nhông chở nặng rầm rộ chạy tới, không phải một đoàn chục xe, hoặc đoàn trăm xe, mà là hàng ngàn, hàng vạn xe cùng chạy số một, ì à ì ạch leo dốc, một con dốc dài vô tận, và cao vô tận.
Fêlin cũng nghe được âm thanh xe cam-nhông trèo dốc đang nổi dậy khắp vùng. Hắn há hốc miệng, mắt trợn trừng trong niềm hoảng sợ không tả xiết, ngón tay quên bẳng bóp cò súng.
Mặt đất bắt đầu nghiêng hẳn từ trái sang phải rồi từ phải sang trái. Lần này là địa chận thật sự, đỉnh núi ngất ngưởng cũng rung lắc mạnh mẽ như những hình thù bằng giấy mã đặt dưới quạt máy. Thật là kỳ lạ, vì bầu trời hoàn toàn êm tịnh, không một trận gió… Côcô thét lên thất thanh. Hai cây cổ thụ đứng sừng sững ở lưng chừng dốc tưởng búa tạ đập không chuyển bỗng châu đầu vào nhau, rồi, soẹt một tiếng đinh tai nhức óc, đổ sụp xuống, chắn ngang đường đèo.
Văn Bình bị mất thăng bằng tuy chàng đã cẩn thận xuống tấn. Song chàng không té ngã, bàn chân chàng như được vặn đinh vít xuống mặt đường. Chàng thản nhiên nhìn những cành cây nặng nề văng rớt chung quanh. Côcô lại thét lên trong khi Rita vẫn lầm lì. Buru mở miệng chửi thề trước khi bị một ngọn gió vô hình quét ngã, rồi Fêlin thì luống cuống với ống chân gẫy rồi ngã lăn chiên, khẩu súng săn tuột khỏi tay, lăn ra xa.
Tuy mặt đất vẫn rập rình, từ lòng đất và từ khoảng xa vẫn đưa lại những tiếng động quái đản, Văn Bình không hề bối rối. Chàng nhìn thấy cặp mắt thất vọng pha lẫn lo sợ của Fêlin khi hắn đánh mất khẩu súng. Hắn rướn mình toan chộp lại nhưng Văn Bình đã nhào tới nhanh hơn hắn một tích-tắc đồng hồ. Fêlin lồm cồm bò dậy, tay hắn chạm bá súng, Văn Bình co chân đá lẹ như chớp, hắn vội rời ra, và đoàng một tiếng lớn, viên đạn săn nổ vang, át cả những âm thanh rùng rợn đang bao trùm vũ trụ.
Fêlin chưa chịu thua hẳn. Hắn còn nghĩ đến cách làm chủ khẩu súng lần nữa. Nhưng Văn Bình đã chờ hắn với cú đìa-rét vào cằm. Vì tình nhân đạo (và có lẽ cũng vì cảm tình đối với cô gái mang tên Côcô) chàng chỉ đánh nhẹ. Tuy vậy, Fêlin cũng té ngửa.
Đột nhiên Văn Bình đau nhói sau lưng. Chàng quặn người, xương sống chàng kêu rào rào như gẫy nát, chàng tưởng bị trúng đạn và Fêlin là thủ phạm, nhưng ngay sau đó chàng khám phá ra thủ phạm là một hòn đá lớn bằng cuốn tự vị La-rút từ phía sau vèo tới choảng vào bả vai chàng.
Văn Bình cuộn tròn trên đất, mắt tóa đầy đom đóm. Chàng tối tăm mặt mũi, không còn nhận ra phương hướng, thậm chí không còn nhìn thấy chung quanh nữa. Biết là cục đá tai ác đã vô tình đụng vào mê huyệt dọc xương sống, và trong khoảnh khắc chàng sẽ bất tỉnh, chàng vội vàng vận dụng chân khí và đứng vụt dậy. Đầu chàng nhức nhối như bị nện bằng búa tạ, trước mắt chàng, những đỉnh núi cao nhọn hoắt bỗng đổ nhào, mặt đất bên dưới bỗng dâng lên, dâng lên như sóng biển, như hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn đợt sóng khủng long cuốn phăng vạn vật qua vùng núi hoang tàn ra tận biền Thái Bình dương.
Khi ấy Văn Bình vẫn tỉnh. Chàng yên lòng khi thấy Buru và hai cô gái lạ đang nằm ép cạnh gốc đại thụ chỉ còn trơ khúc dưới và đống rễ nhằng nhịt to như những con trăn độc trong rừng thẳm. Cả ba ngẩng cổ nhìn lên và như thể tuân theo một mệnh lệnh vô hình, cả ba đều cất tiếng gọi chàng.
Khí trời ngột ngạt và khét lẹt không khác khí trời trên trận địa sau khi đại bác và phi cơ hạng nặng oanh tạc dữ dội, Văn Bình ra lệnh cho Fêlin:
- Đứng lên.
Hắn chưa chịu nghe lời Văn Bình thì ren rét, ren rét… nền đất ngay bên mình hắn nứt toang ra, chỗ hắn đang nằm bỗng sụp xuống, để lộ một hố sâu đen ngòm không đáy. Hắn hoảng hồn, chìa tay cho Văn Bình nắm, miệng kêu rối rít:
- Cứu tôi với, cứu tôi với, ông ơi!
Văn Bình mỉm cười kéo hắn giữa lúc chân hắng đã tòn teng ở miệng hố. Hắn vừa chụp được tay Văn Bình thì mặt đất lại đảo nghiêng, suýt nữa hắn lăn tõm xuống vực thẳm ghê rợn. Toàn thân hắn đeo cứng lấy Văn Bình. Chàng nhấc bỗng hắn lên nhẹ nhàng như con nhái bén mặc dầu hắn thuộc loại đàn ông to xương, nặng ký. Miệng hắn mở rộng, tiếp tục kêu cứu. Hắn vừa đặt được hai chân lên nền đất cứng thì bị ngã khuỵu, một đống đá nhọn không biết từ đâu bay đến văng vào mặt hắn.
Một mõm đá nhọn rạch trên má hắn một vệt dài, máu chảy đỏ lòm. Viên thứ hai làm hắn trẹo quai hàm, tiếng kêu cứu của hắn bị mắc nghẽn trong cuống họng.
Côcô kêu to:
- Cha ơi cha?
Fêlin ú ớ:
- Cha đây. Cứu cha với, con ơi!
Vừa nói, hắn vừa nhoài người, bò bằng cả hai tay như con vật bốn cẳng. Hắn hấp tấp đến nỗi bổ sấp bổ ngửa một cách thảm hại.
Một tiếng ầm kinh thiên động địa vang lên. Nhiều tảng đất từ sau vách núi đột ngột đổ xuống, trong chớp mắt phủ kín chiếc Vônvaghen. Nơi chiếc Vônvaghen đậu trướcc đó một phút là khoảng đất trống bằng phẳng, giờ đây biến thành ngọn đồi nhỏ.
Fêlin buông mình xuống cạnh Côcô. Buru nhắm nghiền mắt. Văn Bình vội nằm chận lên người Rita để hứng trận mưa đất và đá sỏi đang tuôn tới tấp. Cuộc địa chấn ngưng được một vài giây đồng hồ rồi tiếp diễn, tưởng như không bao giờ chịu dứt. Mặt mũi mọi người đều bẩn thỉu như vừa từ dưới hầm mỏ than ngoi lên. Mọi người, trừ Văn Bình đều run như rẽ. Mọi người, trừ Văn Bình đều ép dẹp trên đất, không dám mở rộng mắt quan sát cảnh vật.
Kể ra Văn Bình cũng biết sợ như mọi người. Vì vô phúc chàng có thể bị núi đá đè chết. Song chàng không run như rẽ vì trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh này, chàng lại tìm thấy nguồn vui hừng lửa. Chàng dám mở rộng mắt quan sát tứ phía vì nhắm mắt là ngu dại. Nhà đạo sĩ sắp tu thành tiên cũng chẳng thể nhắm mắt huống hồ là điệp viên Z.28….
Vì cuộc địa chấn hãi hùng có nhiều cái hại, mà cũng có nhiều cái lợi. Nhất là đối với chàng… Tạo hóa oái oăm (không biết là oái oăm một cách thật thà hay nghịch ngợm…) đã biến hai cô gái phục sức kín mít như bưng thành giai nhân thoát y. Trong lúc nằm ngang người Rita, Văn Bình không để ý. Nhưng đến khi chàng lăn sang bên, chàng mới nhận thấy bộ đồ săn bằng da thú kiên cố của người đẹp đã bay đâu mất. Áo nàng rách bươm, chỉ còn lại một cánh tay, còn quần nàng thì sút hết đường chỉ và bung làm hai mảnh, một mảnh dính phơ phất vào dây lưng, mảnh thứ hai bay vèo xuống sông. Bộ ngực căng cứng của nàng được cơ hội phô trương toàn diện vì những miếng ni-lông bảo vệ phòng tuyến đã văng tứ tán. Chàng nằm nghiêng, chỉ cách nàng một gang tay, bờ vai trần của nàng cọ sát da thịt chàng, chàng nghe rõ hơi thở gấp gáp như kéo bễ.
Côcô cũng bị lõa lồ không kém Rita bao nhiêu. Nhưng may mắn là y phục của nàng chỉ bị đứt nút hoặc tốc lên chứ chưa bị gió thổi bay hết. Vả lại, như vậy cũng đủ cho Văn Bình suy luận. Hồi nãy chàng đoán không sai: thân hình Côcô khá cân đối và chắc nịch.
Nhỡn tuyến Văn Bình đảo lộn nhanh như máy điện từ. Từ Rita, chàng quay sang Côcô, rồi từ Côcô chàng quay về Rita. Chàng bắt gặp cái nhìn ý nhị của hai người, và chẳng ai bảo ai, cả hai đều cúi xuống tấm thân phơi trần và mặt đỏ gay như gấc chín.
Trận gió đang thổi mạnh bỗng dưng ngừng lại. Những thanh âm quái đản cũng câm bặt. Vũ trụ nín lặng, một sự nín lặng não nề làm dây thần kinh căng thẳng tột độ.
Văn Bình đứng dậy trước tiên. Chân chàng hơi run vì nền đất còn trơn trợt. Buru đứng dậy theo, mặt hắn còn nguyên vẻ hoảng hốt. Hắn hỏi Văn Bình, giọng nhát gừng:
- Hết chưa ông?
Văn Bình không phải là chuyên viên địa chấn học. Song chàng cứ gật bừa:
- Xong rồi.
Buru thở dài:
- Xe hơi đã bị đất đá che kín. Trời sắp tối, không khéo phải đi bộ mất.
Còn "không khéo" gì nữa, chắc chắn là phải đi bộ. Fêlin đứng dậy sau cùng, tay phải vịn vai con gái. Hắn lẩm bẩm mấy tiếng "lạy Chúa, lạy Chúa… tôi thành thật xin lỗi… tôi thành thật xin lỗi…"
Văn Bình không để ý đến lời xin lỗi của Fêlin. Chàng khoác tay:
- Chúng mình lên đường thôi chứ?
Và không đợi mọi người hưởng ứng, chàng hăm hở đi trước.