Số lần đọc/download: 3045 / 77
Cập nhật: 2015-08-06 19:09:55 +0700
Chương 3: Đàn Bà Là Cái Chi Chi…
T
ôi không nhớ đã có dịp nào mở một tập thơ xưa và đọc bên trong mấy chữ ‘’ ái tình là cái chi chi… ‘’ Nếu đạo văn không phải là một tội thì tôi xin sửa lại như sau ‘’ đàn bà là cái chi chi!’’ Vâng, đàn bà là cái chi chi vì họ là cái dễ hiểu và rất khó cắt nghĩa, là cái dễ thương và rất dễ ghét, là cái làm cho đàn ông sống và làm cho đàn ông chết, là cái tạo ra chiến tranh và tạo ra hòa bình…
Trong đời, tôi đã gặp quá nhiều đàn bà, da vàng có (là lẽ dĩ nhiên vì tôi cũng mũi tẹt, da vàng như họ), da trắng có, và da … đen cũng có. Tôi vốn chủ trương nam nữ bình quyền nên vấn đề tuổi tác tôi cũng bình quyền. Tôi không kỳ thị đàn bà 17 tuổi hay 50 tuổi, đối với tôi điều kiện cần thiết là sắc đẹp, đẹp diện mạo cũng như đẹp thân hình, niên … kỷ chỉ là phụ. Ông vua đàn đại hồ cầm Casals quá 80 còn được một cô gái chưa quá 20 yêu tha thiết, nữ danh ca Piaf gần 50 còn kết hôn được với chàng thợ hớt tóc Shapiro bằng nửa số tuỗi, vậy thì bình quyền tuổi tác như tôi là đúng. Về thế giới đàn bà, tôi dám tự hào là nhiều y sĩ hoặc tâm lý gia lỗi lạc còn thua tôi xa. Tôi biết rõ nhiều điều mà họ không biết. Tôi chỉ nhìn thoáng qua một cô gái là biết rõ nàng chưa chồng hay có chồng, nàng dễ dãi hay khó khăn, nàng là tiên nga hay là quỷ sứ phòng the...
Vậy mà đêm ấy, trong khu nhà chơ vơ gần triền núi Hy mã đầu óc tôi lại đặc kín như thể vừa bị đổ đầy bê-tông. Thấy bà Côrin, tồi thẹn chín cả mặt. Nếu một buổi chiều đẹp trời nào đó, trai thanh gái lịch lượn như đèn kéo quân trên đường Tự Do, tôi mặc vét-tông bảnh bao bị một cô gái tát cho mấy cái vào má cũng vị tất tôi xấu hổ cho bằng đêm ấy.
Chỉ có Kira là khán giả độc nhất mà tôi lại xấu hổ lạ thường.
Thì ra tình báo Tây Đức đã thử tài tôi. Mán đầu là thử phản ứng của động mạch sau khi tôi ve vãn cô gái nõn nà mặc đồ "din" dán sát da thịt. Màn nhì là thử sự cương quyết của tôi trong khi thi hành nhiệm vụ cho dẫu phải giết một người đàn bà tuyệt đẹp.
Bà Côrin vưa từ phòng bên mở cửa vào. Giọng cười của bà vẫn lanh lảnh như hôm tôi gặp bà lần đầu. Bà vẫn đẹp. 60 năm trên trái đất chỉ làm tóc bà trắng xóa, da bà răn reo nhưng không làm sao át nỗi sự cân đối tình tứ trên khuôn mặt của bà.
Bà Côrin bước lại gần tôi, chia bàn tay ra, giọng thân mật như thể quen tôi từ nhiều năm:
- Ông rất xứng đáng. Nhân danh ông tổng giám đốc tình báo liên bang Tây Đức, tôi xin thành thật khen ngợi ông.
Tôi không quan tâm đến cái bắt tay xã giao của bà Côrin. Theo phép lịch sự tối thiểu, tôi phải tiến lại phía bà vì bà lớn tuổi hơn lôi, về tôn ti trong Tổ chức bà còn là thượng cấp của tôi nữa. Vậy mà tôi cứ đứng ì ra, dường như hai bàn chân bị vặn đinh vít vào nền nhà.
Tôi không nhúc nhích không phải vì giận bà Côrin đã xỏ tôi một vố cay hơn ớt mọi. Bà có tiền, dĩ nhiên bà có quyền trắc nghiệm khả năng nghề nghiệp của nhân viên dưới quyền. Tôi không nhúc nhích là vì một lý do khác.
Là vì người đẹp Kira vừa đứng dậy. Nàng chĩ cách tôi một thước. Cái áo kimonô tuột khỏi vai nàng đang nằm dài tha thướt trên mặt đất. Nàng không cúi xuống nhặt lên mà cứ đứng nhìn tôi. Bộ áo thiên nhiên của nàng là một báu vật vô tiền khoáng hậu, giá tôi là nhà đại tỉ phú, chủ nhân hàng trăm mỏ dầu trên trái đất tôi cũng sẵn sàng bỏ hết tài sản đi làm thợ hạng bét để được hò hẹn …một lát với nàng.
Nhiều người chưa có kinh nghiệm đinh ninh rằng đàn bà đẹp không mang quần áo trên mình chỉ bộc lộ hết cái đẹp nếu họ đứng thẳng, và đàn ông chỉ chiêm ngưỡng bề trước. Quan niệm như vậy là sai: trong hoàn cảnh này, họ đứng nghiêng mới đẹp. Đứng hơi nghiêng, đàn ông mới có cơ hội quan sát đầy đủ đường cong. Trời ơi, Kira đã nắm được bí quyết chinh phục đàn ông, nàng cố tình xoay người hơi nghiêng, hai gót chân rón lên nhè nhẹ, và như thể ngần ấy động tác cũng chưa đủ làm cho tôi đứng tim, nàng còn ưỡn ngực, đưa hai tay ra đàng sau, đan sau gáy dưới mái tóc bồng bềnh nữa.
Cho đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu tại sao khi ấy tôi chưa đứng tim mà chết. Vì khi ấy tim tôi đập ình ình, tiếng đập của búa tạ trong xưởng rèn cũng chỉ kêu ình ình đến thế là cùng. Mắt tôi phóng ra hàng vạn con đom đóm nên tôi chỉ thấy loáng thoáng là bà Côrin chìa bàn tay ra và mỉm miệng cười đợi tôi đáp lễ.
Thấy tôi trơ như đá vững như đồng, bà Côrin vội ra lệnh cho người đep Kira:
-Trời lạnh lắm, em mặc ngay quần áo vào kẻo bị cảm. Chúng mình phải đi ngay bây giờ.
Tôi bừng tỉnh mộng. Kira uyển chuyển đi sang phòng bên. Nàng cố tình khêu gợi tôi vì nàng cứ để nguyên như thế mà đi, và đi từ từ, rất từ từ, và cứ bước được vài ba bước nàng lại dừng, ngoảnh đầu ra sau cười duyên với tôi.
Bà Côrin tiếp tục cho tôi uống nước đường ngọt lật:
-Ông là sĩ quan tình báo đầu tiên dám giết Kira. Nhân danh ông tổng giám đốc tình báo liên bang Tây Đức, tôi xin thành thật khen ngợi ông.
Tôi không cần bà Côrin khen mà chỉ cần có Kira một bên. Vả lại, cách đây mấy phút, bà đã khen tôi một cách khách sáo. Tôi buồn héo ruột vì có linh tính Kira đang bỏ tôi đi mất. Trong khi ấy bà Côrin vẫn lải nhải:
-Mời ông ngồi xuống đây, tôi sẽ giao công tác cho ông.
Công tác nào nữa? Tôi không còn bụng dạ để nghĩ đến công tác nữa. Hình ảnh Kira đã choán đầy tâm khảm tôi. Tôi bèn đáp, giọng bực bội:
-Thưa bà, tôi không thể nghe lời bà được.
Bà Côrin đứng vụt dậy, vẻ mặt vô cùng sửng sốt:
-Tại sao?
-Vì tôi chán rồi.
-Ông không thể chán như vậy. Mọi việc đã được sửa soạn chu đáo, chỉ còn chờ ông nữa thôi. Nếu ông từ chối vào phút chót thì nền an ninh chung sẽ bị hăm dọa nặng nề. Tôi tin là ông sẽ xét lại quan điểm. Tuy nhiên, tôi cũng xin ông cho biết lý do ông chán.
-Trời ơi, chính tôi cũng chưa biết lý do tại sao tôi chán nữa.
Một tiếng nói trong trẻo lại cất lên:
-Nhưng em lại biết.
Tôi vội quay lại. Người vừa lên tiếng là Kira. Nàng mặc đồ Tàu, cánh tay và bắp chân đều đặn trắng nõn của nàng tương phản dịu dàng với màu áo sường sám cánh sen, cũng bằng gấm Hồng kông. À, ra Kira là đệ tử của màu cánh sen gợi cảm.
Nàng cười với tôi:
-Em đã biết rõ. Anh muốn em nói ra không?
Lưỡi tôi đột nhiên cứng đơ. Tôi muốn bà Côrin hiểu ngầm cho tôi chứ tôi không muốn nàng nói. Ai ngờ nàng lại xuất hiện. Đàn bà quả là cái chi chi… Tôi sành tâm lý đàn bà, nhưng ngược lại đàn bà lại sành tâm lý nam nữ hơn tôi.
Bà Côrin dục nàng:
-Em cứ nói đi. Chị sẽ phục em sát đất nếu em nói đúng. Và chị sẽ biết ơn em thuyết phục được đại tá Văn Bình nhận công tác.
Kira nói:
-Ông đại tá nói đùa đấy. Em biết chắc chắn trăm phần trăm là ông đại tá đã nhận lời. Vì nếu ông đại tá từ chối, em bắt buộc phải hoạt động một mình trên đất địch, võ nghệ em kém, mưu trí em xoàng, thế tất em phải mất mạng. Ông đại tá nỡ nào bỏ mặc cho em chết, phải không thưa bà chị Côrin?
Bà Côrin ngúc đầu:
-Em nói đúng.
Nàng đặt bàn tay lên vai tôi:
-Phải không, anh đại tá Văn Bình?
Nàng chỉ hỏi tôi lấy lệ vì nàng đã biết tôi nhận lời. Tôi vốn là người được Trời sinh ra để bênh vực phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp cô thế. Vả lại, thoạt đầu tôi từ chối vì tôi tưởng không có Kira. Nếu được hoạt động với nàng thì bảo tôi lẻn vào điện Cẩm Linh - pháo đài kiên cố nhất thế giới - để xin ông Thủ tướng Liên sô tí huyết tôi cũng ký liền hai chân, hai tay, huống hồ...
Huống hồ đây chỉ là một điệp vụ thông thường. Danh từ chuyên môn gọi là điệp vụ ‘’xuất nhập’’. Đưa một nhân viên gián điệp vào bên trong quốc gia địch được gọi là ‘’tàng nhập’’. Hoạt động xong, nhân viên gián điệp phải trở về. Các biện pháp đảm bảo sự trở về an toàn gọi là ‘’xuất nhập’’.
Trong quá khứ, tôi đã tàng nhập nhiều lần vào bên trong lãnh thổ sô viết. Xuất nhập không dễ song cũng không khó lắm. Phương chi lần này lại có giai nhân Kira giúp sức một bên.
Kira là người đẹp Ấn trăm phần trăm, chứ không phải giả hiệu. Nàng sinh trưởng tại một tiểu bang phía tây nên da nàng trắng, mũi nàng cao. Thân thể nàng đẹp không phải là chuyện lạ vì từ hồi còn ở trường đại học, nàng đã chiếm giải nhất về môn thể dục thẩm mỹ. Nàng còn là vô địch bơi lội, con sông Gange rộng mênh mông, nước chảy xiết mà nàng bơi qua bơi về như thể tôi lái xe hơi phom phom sáng sớm trên xa lộ Biên Hòa. Về võ thuật và tác xạ, nàng cũng nổi tiếng; chả thế mà tình báo liên bang Tây Đức còn quý nàng hơn cả hạt soàn nữa.
Vâng, nàng là điệp viên ưu tú và tin cậy của Tây Đức hoạt động trên lục địc Ấn độ. Nàng đã xử dụng những đường cong núi lửa độc nhất vô nhị của nàng để mồi chài các nhà ngoại giao Ấn độ vì nước này theo chủ nghĩa trung lập, và rất bồ bịch với Liên Sô. Núp sau chiêu bài ngoại giao bất khả xâm phạm của cộng hòa Ấn độ mà hoạt động do thám cho Tây Đức thì KGB ba đầu sáu tay cũng trở thành điếc tai và mù mắt.
Tình báo Tây Đức gài Kira vào một tòa báo bản xứ. Hàng ngày, nàng tiếp xúc với các yếu nhân chánh quyền, và chỉ mấy tháng sau nàng đốn ngã được một thanh niên trên 30, giữ chức tham vụ tại bộ Ngoại Giao. Gã đàn ông dại gái này có nhiều quan thầy trong đảng Quốc Đại, đảng cầm quyền tại Ấn, nên thăng chức như diều gặp gió. Hắn đã có vợ, có con đùm đề, Kira lại quá đẹp, hắn không thể giấu nhẹm mối tình trên bộc trong dâu được mãi. Nên hắn phải vận động để được bổ nhiệm ở hải ngoại.
Mới đầu, hắn qua Ba Lê. Kira lén lút đi theo. Một thời gian sau hắn được thuyên chuyển sang Mạc tư Khoa. Trong thời gian ấy, hắn đã chạy chọt để Kira thành thư ký trong sứ quán. Và từ đó nàng nghiễm nhiên trở thành vợ bé của ông đệ nhị tham vụ sứ quán Ấn độ tại Mạc tư Khoa.
Kira vừa từ thủ đô Liên Sô về thăm nhà hai tuần trước. Tiếng là để thăm nhà, nhưng thật ra là để nhận chỉ thị mới và tiếp xúc với tôi. Nàng quen Mạc tư Khoa như chiếc mù soa trong túi áo, bà Côrin nói rằng kinh nghiệm và tài tháo vát của nàng sẽ giúp tôi được nhiều. Tôi không muốn đáp bà Côrin rằng có lẽ tôi còn quen Mạc tư Khoa hơn Kira nhiều lần vì tôi sợ phải hoạt động một mình thì nguy. Vì vậy, tôi chỉ ừ hữ. Bà Côrin nói dứt, Kira chìa bàn tay cho tôi hôn rồi thoăn thoắt đi ra. Tôi giữ nàng lại song bà Côrin lắc đầu:
-Ông chồng hờ của nàng đang đợi. Ông nên để nàng về thì hơn. Phải về ngay mới kịp. Tôi tin rằng ông đang còn nhiều cơ hội gặp nàng tại Liên Sô.
À ra tình báo Tây Đức cũng khôn như ranh! Biết tôi mê gái đẹp, họ dùng Kira để dụ tôi...
Tôi thở dài nhìn theo nàng khuất trong bóng tối. Nửa giờ trước, tôi không thích phục vụ cho tình báo Tây Đức. Giờ đây, tôi lại thích hơn cả ông Hoàng nữa. Và tôi chỉ muốn trèo lên phi cơ, bay vù qua bức màn sắt để tái ngộ Kira.
Nhưng bà Côrin không cho phép tôi nhớ nhung vẩn vơ nữa. Bà đeo cặp kiếng lão vào mắt, mở hồ sơ ra tham khảo rồi bắt đầu vào việc:
-Công tác mà ông sắp thi hành liên hệ đến một vấn đề hiện được bàn tán sôi nổi trên khắp thế giới. Vấn đề võ khí chiến tranh hóa học và vi trùng.
Hẳn ông đã biết công ước Giơ-neo cấm mọi hình thức chiến tranh hóa học và vi trùng nhưng trên thực tế các cường quốc đều dành những ngân khoản lớn lao cho công cuộc nghiên cứu và sản xuất loại võ khí kinh khủng ấy. Hàng năm, Hoa Kỳ chi tiêu từ 400 đến 500 triêụ đô la. Số tiền do Liên Sô xuất ra có thể lên gấp đôi. Tây Đức không có hoàn cảnh và phương tiện như Nga, Mỹ song lại là quốc gia có nhiều nhà khoa học lỗi lạc về chiến tranh hóa học và vi trùng. Trong số này, lỗi lạc nhất là bác sĩ Faben. Hiện thời Faben đang bị kẹt tại Mạc tư Khoa.
Tôi ngắt lời bà Côrin:
-Bị bắt?
-Theo tin tức nhận được thì Faben bị bắt, và đang bị giam tại khám đường Lubiănka. Nhưng cũng có thể vụ bắt giam này chỉ có tính cách dàn cảnh. Một số khoa học gia Đức từng bị KGB bắt giam như vậy, thật ra là họ tự ý cộng tác với Liên Sô. Cho nên trong trường hợp Faben, chúng tôi chưa thể xác định là ông ta bị bắt giam thật sự hay đã tự ý cộng tác với họ.
Sự ra đi của Faben là một mối nguy lớn, không những cho cộng hòa liên bang Đức mà còn cả cho toàn Tây phương nữa. Vì Faben là một trong số rất ít khoa học gia Tây phương từng phục vụ tại các trung tâm thí nghiệm võ khí hóa học và vi trùng mạnh nhất của Hoa Kỳ. Faben lại tham dự một khóa hội thảo đặc biệt tại trung tâm thí nghiệm võ khí hóa học và vi trùng tối mật ở Hoa Kỳ, Anh, Pháp và Thuỵ điển. Faben đã lưu trú gần 6 tháng tại căn cứ Detrick, Edgewood và Dugway, nghĩa là những căn cứ thí nghiệm, sản xuất và tích trữ võ khí hóa học và vi trùng mạnh nhất của Hoa Kỳ. Faben lại tham dự một khóa hội thảo đặc biệt tại trung tâm Porton, Anh quốc. Faben còn đến cả nhà máy Bouchet và Tarbes của Pháp để quan sát tận mắt thể thức chế tạo nữa. Tóm lại, Faben là một pho tự điển sống, nếu KGB khai thác được ông ta thì hậu quả sẽ rất tai hại.
-Tôi nghĩ rằng Liên Sô không đến nỗi thua kém Tây phương trên địa hạt sản xuất võ khí hóa học và vi trùng hữu hiệu. Có lẽ còn hơn nữa.
-Ngay sau khi thế chiến thứ hai chấm dứt, Liên Sô đã bắt một số khoa học gia Đức về nước và lập phòng thí nghiệm, nhưng tiến bộ của họ về hóa học và vi trùng học lại rất chậm. Tuy nhiên, vấn đề làm chúng tôi lo ngại không phải là sợ Liên Sô cóp nhặt thể thức chế tạo, mà là sợ trường hợp Liên Sô khám phá được các công thức độc dược mới của Tây phương, họ sẽ không chịu thương thuyết đúng đắn về việc hủy bỏ võ khí hóa học và vi trùng nữa.
Tưởng anh nên biết là từ nhiều tháng nay, một cuộc thương thuyết thầm lặng đã diễn ra trên cấp bậc ngoại giao giữa Liên Sô và Hoa Kỳ cùng một số quốc gia Tây phương nắm được bí quyết chiến tranh hóa học và vi trùng. Cuộc thương thuyết này nhằm đạt tới một sự thỏa thuận chung, hủy bỏ toàn diện các võ khí giết người man rợ kể trên. Liên Sô chỉ chịu thương thuyết nghiêm chỉnh nếu họ còn thua Hoa Kỳ, nhưng một khi họ đã ngang sức với Hoa Kỳ họ sẽ tìm cách lảng ra. Trung Cộng sẽ lợi dụng tình trạng bế tắc này để lao đầu vào công cuộc sản xuất. Đến một ngày nào đó, Mao trạch Đông hoặc một Thủ tướng Sô viết hiếu chiến bấm nút chiến tranh hóa học và vi trùng thì Tây phương không còn cách nào khác ngoài cách trả đũa. Anh thử tưởng tượng xem, cuộc đại chiến toàn diện này gồm đủ mọi võ khí, kể cả siêu bom hạch tâm, chớ không riêng gì hóa chất và vi trùng. Khi ấy trái đất sẽ vỡ nát, nhân loại sẽ bị hoàn toàn hủy diệt.
Muốn khai chiến nguyên tử, người ta phải bắn hỏa tiễn. Một vài chục hỏa tiễn vị tất triệt hạ được Tây phương, vì còn hàng rào điện tử chống hỏa tiễn mỗi ngày một gia tăng tính chất hữu hiệu. Liên Sô có thể phá hủy Hoa Kỳ, nhưng không dám khai chiến vì sợ Hoa Kỳ phá hủy lại. Nhưng về lãnh vực hóa học và vi trùng thì thật là khó khám phá ra ai là kẻ gây chiến. Chỉ một trái bom, một hỏa tiễn cũng đủ chinh phục một lục địa rộng lớn. Hoặc, trên một quy mô hạn chế hơn, chỉ cần một toán biệt kích thâm nhập vào quốc gia địch là đủ đầu độc hàng trăm triệu dân trong vòng vài ba giờ đồng hồ.
Tôi xin đơn cử một võ khí vi trùng hiện được coi là khủng khiếp nhất: vi trùng botulinus, nghĩa là một loại vi trùng gây bệnh dịch hạch. Chỉ cần một gờ-ram là có thể giết chết một ngàn triệu người... Anh nghe rõ chưa? Muốn giết hết dân chúng Hoa Kỳ, người ta chỉ cần chế một viên thuốc nhẹ một phần năm gờ-ram, có thể giấu bất cứ chỗ nào...
Tuy nhiên vi trùng dịch hạch cũng chưa nguy hiểm bằng hơi độc GB hoặc VX mà tác động làm tê liệt thần kinh hệ nạn nhân. Sở dĩ óc con người ra lệnh được cho thân thể, và thân thể tuân theo là nhờ một chất đặc biệt gọi là acétylcholinestérase. Hơi độc GB và VX tiêu diệt hết chất này, thần kinh hệ trở thành bất lực, con người trở thành khúc gỗ sau khi hít phải hơi độc.
Bây giờ giả sử Trung Cộng phóng một trái bom hơi độc vào Hoa Kỳ. Hai trăm triệu dân Mỹ sẽ trở thành hai trăm triệu khúc gỗ vô tri giác. Cái lợi của hơi độc GB hoặc VX là chỉ sau mấy giờ đồng hồ sẽ tan biến. Sau khi người Mỹ nằm xuống, binh sĩ Trung Cộng sẽ thản nhiên đổ bộ lên tây bán cầu, chiếm trọn lãnh thổ mà không cần bắn một phát súng.
Riêng hơi độc GB đã có thể làm nhân loại sợ toát bồ hôi lạnh. Phương chi hơi độc VX lại mạnh hơn hơi độc GB. Trong thời gian gần đây, các nhà bác học Thụy điển đã tìm ra một hơi độc mạnh gấp hơi độc GB 20 lần. Mạnh gấp 20 lần! Phòng thí nghiệm của Mỹ ở Fort Detrick lại tìm ra một hơi độc độc hại hơn 10 lần nữa!
Ông thấy chưa? Liên Sô mới sản xuất được một loại GB và VX thông thường. Và bác sĩ Faben là người đã ít nhiều liên quan đến những phát minh ghê gớm ở Thụy điển và Hoa Kỳ về lãnh vực võ khí hóa học và vi trùng. Nếu không có cách nào thu hồi Faben, Liên Sô sẽ nắm được một kho tàng tài liệu vô giá, và cuộc thương thuyết bãi bỏ võ khí tàn sát sẽ bị vô hiệu hóa.
-Tại sao một khối óc khoa học siêu đẳng như Faben lại có thể rơi vào tay Liên Sô dễ dàng như vậy?
-Nhiều yếu nhân phản gián Tây phương cũng nêu câu hỏi này như anh. Trên thực tế, Faben được bảo vệ an ninh vô cùng nghiêm mật. Ngày cũng như đêm, nhân viên an ninh luôn luôn bám sát ông ta. Ông ta ăn cơm, nhân viên an ninh phải nếm trước. Ông không được ăn uống bất cứ cái gì ở bên ngoài. Đi đâu, ông ta cũng phải mang theo bình thủy đựng nước riêng kè kè bên mình. Mỗi khi ông ta xê dịch, ông ta đều có tiền hô hậu ủng, và ông ta ngồi trong xe hơi bọc thép đặc biệt, đạn bắn không thủng. Vậy mà ông ta lại biến mất như làn khói mới lạ lùng chứ!
-Faben mất tích ở đâu?
-Bá Linh. Tây Bá Linh. Phòng thí nghiệm của Faben được đặt trong một khu an toàn, cách thủ đô Bonn 50 cây số. Chẳng hiểu nhân viên an ninh làm ăn ra sao mà Faben trốn được tới Tây Bá Linh, và từ đó người ta không nghe nói đến ông ta nữa. Cho đến ngày chúng tôi được tin đích xác ông ta bị giam trong khám đường Lubiănka. Sau đó, ông ta xuất hiện trong một cuộc họp báo ở Mạc tư Khoa trước gần một trăm ký giả, trong số có 10 thông tín viên Tây phương.
-Faben nói là tự ý trốn sang Liên Sô?
-Đại để như thế. Cuộc họp báo chỉ kéo dài trong 15 phút, chỉ vừa đủ cho Faben tuyên bố mấy câu vô thưởng vô phạt, cho các nhiếp ảnh viên làm việc và cho nhân viên phiên dịch.
-Nhiệm vụ của tôi là sang Mạc tư Khoa bắt Faben mang về?
-Thượng sách là mang ông ta về. Vì chúng tôi muốn biết tại sao ông ta biệt tích. Các phòng thí nghiệm Tây phương cũng đang cần bộ óc cừ khôi của ông ta.
-Bà vừa nói đến thượng sách, thế tất phải có trung sách. Tôi có quyền giết Faben trong trường hợp không thu hồi ông ta được không?
-Ông được toàn quyền. Mang về hay giết, ông sẽ được ttoàn quyền định đoạt tại chỗ.
-Kira sẽ là tiếp xúc của tôi tại Mạc tư Khoa.
-Phải. Nàng sẽ cho ông biết thêm tin tức và chi tiết cần thiết. Ngoài ra, nàng sẽ cung cấp phương tiện cho ông trốn khỏi Liên Sô.
Tôi xô ghế đứng dậy, nhưng bà Côrin lại ra hiệu cho tôi ngồi xuống:
-Thong thả. Tôi mới trình bầy một nửa của công việc. Nửa còn lại mới quan trọng. Ông không sang Liên Sô một mình, vì còn có một người đàn bà nữa.
-Trời ơi, lại đàn bà… Đàn bà là cái chi chi? Tôi muốn trốn mà không được.
-Chẳng qua đó là tại ông. Ông có cảm tình quá đáng với đàn bà nên ông ráng chịu khổ. Người đàn bà cùng đi với ông sang Mạc tư Khoa là vợ của Faben.
-Vợ chính hay vợ lẽ?
-Không chính cũng không lẽ. Vì bà vợ chính của ông ta đã chết từ lâu trong một tai nạn máy bay. Faben đã lớn tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu. Tuy vậy ông ta vẫn còn nhiều duyên thầm, và cũng khá khỏe mạnh, và khá gắn bó với nữ sắc. Sau khi góa vợ, Faben không chịu tục huyền, không phải vì ông ta thương vợ cũ, mà vì ông ta thích tự do để dễ hẹn hò hơn. Nhưng rốt cuộc ông ta cũng sa vào lưới.
-Lưới săng ta của tình báo?
-Không, lưới tình. Đây chỉ là lưới tình vì Lôlô là một bông hoa tuyệt sắc.
-Nàng là Lôlô, tất sinh trưởng ở Ý?
-Không, người ta gọi nàng là Lôlô vì nàng giống nữ minh tinh màn bạc Ý Gina Lollobrigida như thể chị em ruột. Nàng trẻ hơn, tươi hơn, và thân thể còn hấp dẫn hơn Lollobrigida nữa.
-Lão già Faben thật tốt phước!
-Không thể biết là tốt hay xấu. Tôi rất tin vào bản lãnh của ông nhưng chỉ sợ ông mê luôn Lôlô thì hỏng to. Tuy nhiên, công việc chính là thu hồi Faben, ông làm cách nào xong việc là được, còn ông yêu vợ Faben hay không là chuyện khác, chúng tôi không quan tâm đến. Chắc ông cũng hiểu tại sao chúng tôi chọn ông vì ông hội đủ điều kiện làm thân với Lôlô. Nàng có quốc tịch Mỹ, hiện sống ở Nữu Ước. Faben viết thư về, yêu cầu nàng sang thăm. Bộ Ngoại Giao Mỹ đã chấp thuận cho nàng qua Mạc tư Khoa.
Tất cả tài liệu, hình ảnh liên quan đến Lôlô và Faben được đựng trong cặp da này. Ông đọc xong, nhớ kỹ, rồi hủy đi. Thân ái chúc ông thành công.
Cái tủ không lấy gì làm chật song tôi vẫn cảm thấy vướng víu và khó chịu. Có lẽ vì Lôlô có quá nhiều quần áo, toàn là quần áo sang trọng mua ở tận Ba Lê, kinh đô của thế giới thời trang. Nhưng cũng có lẽ vì tôi đứng trong tủ quá lâu.
Chẳng hiểu kiếp trước tôi có phạm tội nào thật nặng để đến kiếp này tôi phải đa mang cái nghề gián điệp hành động. Nữu ước là một trong các thiên đường dạ lạc trên trái đất, đố người đàn ông nào sung sức đến Nữu ước mà dám ở lì trong khách sạn, vì đường phố đông như hội, đèn sáng như sao sa, về khoản đàn bà thì chao ôi, tuổi nào cũng có, cỡ nào cũng có, túi tiền nào cũng có.
Nữu ước khi chiều đổ xuống là cõi Thiên thai.
Tôi là kẻ khoái bay nhảy, vậy mà từ khi đặt chân xuống trường bay đến giờ tôi chưa hề được một phút đồng hồ rỗi rãi để phụng sự thần Tình yêu. Vừa ra khỏi phi cảng, tôi đã đụng đầu một phái viên CIA. Hắn tống tôi lên xe, lái loanh quanh trong thành phố, vừa lái vừa cho tôi biết thêm một số chi tiết cần thiết.
Điệp vụ tôi có trách nhiệm thi hành ở Mạc tư Khoa là một điệp vụ phối hợp giữa tình báo Tây Đức và tình báo Mỹ. Gã phái viên CIA nói nhai nhải một hồi lâu thì trời đã nhá nhem tối. Hắn đưa tôi đến một tiệm ăn ở khuất trong hẻm, tôi chỉ có đủ thời giờ nhai ngấu nghiến một cái xăng-uých gà với hai ly huýt ky xếch là phải đến nhà của người đẹp Lôlô.
Tôi không được phép vào động đào bằng cửa trước, nghênh ngang bấm chuông mà là lẻn vào bằng cửa sau, chờ cho tối hẳn, không ai nhìn thấy mới lén lút mở cửa sổ chui vào trong nhà.
Giá vào nhà rồi được kéo ghế ngồi nghỉ chân thì tôi đâu dám phàn nàn… Đằng này tôi phải biến ngay vào cái tủ đựng quần áo của nàng.
60 phút trôi qua. Những ai từng trốn trong tủ mới hiểu tâm trạng của tôi khi ấy. Trước đây, nhiều người đã nói mà tôi không tin. Tôi không tin rằng đứng trong cái tủ cao hơn đầu người, bề dài hơn hai thước, bề dầy hơn nửa thước là một cực hình. Tôi cứ đinh ninh mùi thơm da thịt còn dính trong quần áo sẽ làm tôi quên được thời gian chờ đợi.
Tôi đã lầm to. Quần áo của Lôlô rất thơm, nhưng không phải thơm mùi nước hoa như của mọi người đàn bà khác đâu. Mùi thơm của Lôlô gây gây như xạ hương. Đàn ông già, gần kề miệng lỗ, ngửi mùi xạ hương cũng phát điên, huống hồ còn là thanh niên gân sức như tôi. Hồi ở trên núi Hy mã lạp sơn, tôi đã bàng hoàng vì mùi xạ hương. Tôi tưởng mùi đàn bà Mỹ phải khác mùi đàn bà Ấn, ngờ đâu đàn bà ở đâu cũng là đàn bà... Đàn bà là cái chi chi...
Té ra họ khôn ngoan dùng mùi xạ hương để chinh phục đàn ông...
48 giờ đồng hồ trước, tôi ở Ấn độ. Giờ đây, tôi đã ở Nữu ước. Hai đại lục mênh mông cách nhau một biển Thái bình Dương mênh mông. Bà Côrin đã bố trí đầy đủ. Tôi lái xe qua đền ái tình Konarắc, dọc đường trời tối như hũ nút. May mà xe tốt, đèn pha thuộc loại i-ốt, nghĩa là loại đèn sáng nhất, bốn bánh xe lại gắn thắng đĩa, nên tôi đã về đến nơi đến chốn an toàn.
Từ Calcuta, tôi đáp máy bay đi Vọng Các. Và từ Vọng Các, thẳng một mạch tới Hoa Kỳ. Nhờ Trời, các nữ chiêu đãi viên hàng không trong chuyến đi này của tôi không đến nỗi khó tính và ‘’hãm tài‘’, do đó nỗi nhớ Kira cũng nguôi phần nào trong lòng tôi.
Nhiều bạn tôi thường băn khoăn tại sao tôi dành cho giới nữ chiêu đãi viên hàng không một cảm tình quá nồng hậu. Lý do thứ nhất: tôi đáp máy bay thường xuyên, gần như tuần nào cũng gặp họ thành ra quen thuộc cũng như ông chồng quen thuộc bà vợ, hoặc cậu học sinh trung học quen thuộc cô hàng cà phê xế cửa trường vậy.
Tuy nhiên, lý do thứ nhất không vững bằng lý do thứ hai: sở dĩ tôi có cảm tình với họ vì họ ở trong số những người mà nghề nghiệp bắt cho eo phải thon, thân thể không được tăng thêm kí, nhất là tăng thêm mỡ bèo nhèo. Tôi không dám bịa đặt, các bạn cứ hỏi giới nữ tiếp viên phi hành thì biết (tôi xin lỗi các cô của công ty hàng không Air-Vietnam). Giai nhân hàng không phải săn sóc đường cong một cách thận trọng, vì nếu hơi nặng cân một chút, chớ chưa dám nói là xồ xề nữa, là tức khắc bị cho nghỉ ở nhà, làm việc dưói đất, khi nhịn cho thon lại mới được trở lại cuộc sống ‘’ đi mây về gió‘’.
Lý do thứ ba: chưa chồng. Một số công ty hàng không chỉ thu nhận nữ tiếp viên chưa chồng, khi lấy chồng phải bỏ nghề. Luật lệ này rất có lợi đối với đàn ông chưa vợ như tôi.
Lý do thứ tư: một số công ty lại hạn định tuổi tối đa, có khi đến 32 tuổi là nữ tiếp viên phải rời không gian mà xuống phục vụ dưới đất. Luật lệ này cũng rất có lợi đối với tôi vì sau nhiều ngày, nhiều đêm mỏi mệt tôi cần ngắm đàn bà thon, trẻ và đẹp. Ngồi trên phi cơ bay với tốc độ siêu thanh mà phải ngắm gái xề thì chán chết...
Vượt qua Thái bình Dương, tôi tưởng được nghỉ xả hơi một đêm, ai ngờ CIA lại tính thời giờ sát nút. Như thể tôi là lực sĩ chạy đua phải rút thật nhanh, không được bỏ phí một phút nào.
Cho nên tôi mới bị nhét vào tủ chứa quần áo thơm mùi xạ hương này để chờ chủ nhân về. Tôi lẻn vào phòng người lạ không biết là lần thứ mấy trăm nữa, nhưng tôi nhớ mang máng là chưa khi nào tôi lại chui vào tủ quần áo, nhất là tủ treo toàn quần áo đàn bà. Dầu quần áo này thuộc loại thượng lưu quý phái, và đượm mùi thơm, tôi cũng rất khổ tâm. Tôi nhớ hồi nhỏ mỗi buổi đi học về phải băng qua cái sân rộng phơi quần áo. Thấy tôi đi bên dưới quần áo đàn bà, mẹ tôi gọi vào rầy la. Lớn lên, tôi luôn luôn ghi khắc lời dặn của mẹ tôi, hễ thấy giây kẽm phơi quần áo đàn bà thì tránh ra nơi khác.
Nhưng hôm nay đồ lót mình của phụ nữ lại tòn teng ngay trong tầm tay tôi, cọ vào má tôi. Tôi giận điên người, song vẫn phải đứng yên như trời trồng.
Người đẹp Lôlô phải có một trương mục gồm nhiều con số dêrô ở ngân hàng mới dám ngự trong tòa nhà oai vệ này. Nó tọa lạc ở ngoại ô Nữu ước nhưng cũng chẳng xa trung tâm thị trấn là bao nhiêu. Nó nằm giữa một khu đất vuông vắn, trồng toàn cỏ non, dưới ánh đèn nó xanh rờn và láng mượt. Phần nhiều biệt thự ở Mỹ không có hàng rào nên tôi chỉ rún nhẹ là vọt được vào trong vườn. Tôi phải thận trọng tuyệt đối vì gã nhân viên CIA hộ tống tôi cho biết là tòa nhà của Lôlô bị nhân viên của địch canh chừng.
Gã nhân viên CIA đậu xe chờ tôi cách đó gần ba trăm thước và liên lạc với tôi bằng làn sóng cực ngắn. Hắn bảo đảm với tôi rằng tôi có thể yên tâm thực hiện kế hoạch vì hai nhân viên của tòa đại sứ Nga lảng vảng ngoài đường không nhìn thấy tôi. Hắn chúc tôi thành công rồi cúp điện điện đàm.
Tôi hé cửa tủ để quan sát bên ngoài. Nhà của Lôlô là nhà trệt gồm 6 phòng. Phòng khách và phòng ăn thì rộng, song phòng ngủ lại hẹp. Cả thảy có 2 phòng ngủ, nhưng tôi biết chắc là phòng bên được dành cho khách vì hồi nãy tôi ngửi được mùi mốc ở riềm cửa, khăn trải giường và ngăn kéo bàn phấn. Vả lại trong tủ cũng như bàn phấn chẳng có đồ đạc gì cả.
Đồ đạc trong nhà không lấy gì làm nhiều. Lôlô chỉ bầy biện đơn sơ cái gì cần thiết mới sắm, nhưng hễ sắm thì rất sang trọng. Vì vậy phòng ngủ của nàng chỉ có một cái giường đôi, nệm dầy 2 tấc tây hình bầu dục, bàn phấn cũng hình bầu dục, bàn đêm cũng hình bầu dục. Mọi vật từ lớn đến nhỏ trong phòng đều rập khuôn hình bầu dục trong khi mọi vật trong phòng khách lại mang hình tròn cân đối.
Hình thù của đồ đạc đã đặc biệt, màu sắc lại còn đặc biệt hơn nữa. Tường, riềm cửa, mùng mền, nệm, mặt bàn, nhất nhất đều một màu pát-ten, thứ pát-ten bóng và mát mắt mà nhiều tài tử điện ảnh trẻ trung ham thích.
Cái tủ đựng quần áo nằm choán một góc, đối diện cửa buồng tắm. Bàn phấn được kê gần cửa buồng tắm. Từ tủ chênh góc 45 độ tôi nhìn thấy cái giường. Chà, loại giường này êm ghê! Nàng phải sắm nệm 2 tấc là đúng, vì trong nhiều năm gần đây lưng con người bỗng yếu hẳn, nhất là lưng đàn ông. Nghĩ đến các cụ ngày xưa chuyên nằm trên bộ ván cứng đét mà rùng mình! Chỉ bắt tôi nằm độ một đêm là tôi phải đầu hàng vô điều kiện. Mang đi tra tấn, dùng kềm nhổ móng tay, móng chân, đốt da thịt cháy xèo xèo, tôi lại không sợ. Tôi chỉ sợ đau lưng mà thôi.
Trông cái giường của Lôlô tôi đâm ra đau lưng. Tôi càng đau lưng hơn nữa khi thấy vị trí bàn phấn và cánh cửa buồng tắm. Cạnh bàn phấn có một tấm bình phong bằng sơn mài rực rỡ. Mỗi khi cần thay quần áo, nàng đứng sau tấm bình phong thấp này. Tấm bình phong chỉ che được con mắt tò mò nhìn trộm qua ổ khóa cửa phòng ngủ, chứ không che được mắt tôi. Nếu Lôlô đứng ở đó - vả lại, trong phòng không có chỗ nào thuận tiện khác nữa - tôi sẽ được tha hồ rửa mắt. Bà Côrin ca tụng Lôlô có những đường cong tóe lửa, chẳng biết có tóe lửa là thật không hay là tôi phải bỏ chạy tóe khói...
90 phút đã trôi qua.
Tôi đã chôn chân trong tủ đúng một giờ rưỡi. Tôi muốn đạp tung cửa tủ, nhảy ra ngoài. Nhưng vừa co chân tôi lại nhớ đến ông Hoàng, nhớ đến số tiền mà ông nhận của tình báo Tây Đức. Ông tổng giám đốc chỉ biết nhận tiền chứ đâu biết đến nông nỗi này của tôi. Các nữ đồng nghiệp của tôi đặc biệt là Nguyên Hương và Quỳnh Loan, cứ đinh ninh hễ xuất ngoại là du hí thả cửa. Nếu họ biết tôi phải khom lưng giữa đống quần áo đàn bà trong cái tủ chật chội này họ sẽ thương tôi, và sẽ không ghen bóng, ghen gió nữa...
Trời đã tối mịt không biết từ bao giờ. Nhân viên CIA căn dặn tôi là dẫu Lôlô về muộn tôi cũng phải kiên trì đứng đợi vì sáng sớm mai nàng sẽ đáp phi cơ qua Ba Lê rồi từ đó qua thẳng Mạc tư Khoa. Tôi chỉ còn đêm nay để tiếp xúc với nàng.
Thời gian cứ từ từ đi qua. Đồng hồ tay tôi kêu rất nhỏ, đôi khi ghé tai vào mà chỉ nghe tiếng máy chạy êm ái, vậy mà tôi tưỏng như nó đang đập ình ình bên tai tôi, và cứ 5 phút lại giục tôi một lần ‘’ đến giờ rồi, đến giờ rồi... ‘’
5 phút này qua rồi 5 phút kia đến, bàn chân tôi bắt đầu tê vì dồn máu. Tôi không thể tiếp tục đứng lâu thêm nữa. Nếu người đẹp còn la cà trong nhà hàng thì đêm nay tôi phải cưa chân... Tôi đâm ra oán bà Côrin, oán giai nhân Kira, oán ông Hoàng, và oán cả cha mẹ tôi nữa. Vì nếu cha mẹ tôi không đẻ Văn Bình ra thì làm gì có điệp viên Z.28, làm gì có cái cảnh tôi phải giam mình trong tủ như thế này...
Tôi đang than thân trách phận thì có tiếng xe hơi chạy vào trong vườn. Rồi tiếng giầy đàn bà.
Giau nhân Lôlô đã về.
Nàng mở cửa một cách chậm rãi, gần như khệnh khạng. Theo kinh nghiệm, loại đàn bà này rất nguy hiểm trên trường tình ái. Họ dụng ý rềnh rang để khêu gợi đàn ông, máu nóng sôi sùng sục trong huyết quản, nếu không nguội kịp thì trái tim có thể bị luộc chín vì thèm muốn.
Nàng từ từ bước vào. Vì mấy cái áo lót mình ni lông quái ác che khuất mắt nên tôi chỉ nhìn được đôi giầy và cặp giò của nàng. Giầy nàng thuộc loại gót vuông, mũi cũng vuông. Kiểu giầy này rất thịnh hành trong giới trẻ. Như vậy nghĩa là Lôlô còn trẻ. Nếu không còn trẻ về năm tháng thì cũng trẻ về tinh thần và đường cong trên thân thể.
Cặp giò của nàng cũng khá đẹp. Có được cặp giò đẹp không phải là dễ. Thứ nhất, phải có sự nâng đỡ của tạo hóa, nếu ông Trời chỉ cho một cặp giò gầy như que tăm, hoặc lớn như cột nhà thì tập luyện vô ích. Thứ hai là khổ công bồi dưỡng, bằng hóa chất làm đẹp đặc biệt. Cặp giò của Lôlô không mập cũng không gầy, song phải hơi dài. Dài quá khổ nên vẻ đẹp cân đối cần thiết bị suy giảm. Nhưng bù lại nhiều đàn ông vẫn khoái đùi dài quá khổ, đúng với tiêu chuẩn ‘’trường túc’’ của nghệ thuật cung phụng yêu đương.
Lôlô mặc cái áo may liền với xiêm, rộng thùng thình màu pát-ten, màu sở thích của nàng. Loại ‘’rốp’’ rộng thùng thình này là loại thịnh hành của đợt sóng mới. Áo nàng ngắn đến nách, lượn vòng tròn dưới cổ, để lộ phân nửa bộ ngực no tròn.
Khuôn mặt nàng hiện ra trước mắt tôi. Nàng chỉ cách tôi độ 5 thước, khoảng cách này chẳng lấy gì làm xa đối với cặp mắt đèn pha của tôi. Tôi có thể thấy rõ mồn một những sợi lông mi giả của nàng, và nhất là những sợi lông tơ màu vàng óng ánh trên miệng nàng nữa. Bà Côrin nói đúng. Lôlô không khác nữ minh tinh màn bạc nổi tiếng Lollobrigida là bao, nhưng nhìn kỹ, và đối chiếu từng bộ phận trên thân thể thì chưa sắc sảo và quyến rũ bằng.
Bất giác tôi giật mình đánh thót như bị ai nghịch tinh châm kim vào gan bàn chân. Bà Côrin đã mô tả nhan sắc của Lôlô hơn cô đào chớp bóng. Nhưng các bạn có biết cô đào chớp bóng Brigida bao nhiêu xuân xanh rồi không? Xin thưa 40 cái xuân xanh. Lôlô đang ở trước mặt tôi trẻ hơn thật đấy, nhưng chỉ trẻ hơn độ vài ba tuổi là cùng.
Nghĩa là về tuổi tác, nàng không thuộc vào hạng trẻ đối với tôi. Nhưng cũng chẳng sao vì bổn phận của tôi là dựa hơi nàng để hoạt động tại Mạc tư Khoa cho tình báo bạn, chớ đâu phải được trả tiền cả chục triệu đô la để làm tình với nàng.
Nàng đóng cửa lại, ném chìa khóa xuống giường bằng một cử chỉ phớt đời, cũng phớt đời như cậu công tử Bạc Liêu ngày nọ ném tờ bạc cái lư cho chú hành khất. Xong rồi nàng nhảy đại lên nệm dày 20 phân mà tôi rất thích, nhún lên nhún xuống như tập thể dục. Thật khổ cho tôi, đứng trong tủ mà nóng ran cả người, trái tim tôi cũng nhún lên nhún xuống như nàng. Nếu cứ tiếp tục giam hãm trong trong xó tủ chật chội này thì tôi phải chết, chết đứ đừ...
Nhún lên nhún xuống một lát có lẽ đã thấy tay chân mềm dẻo, nàng đứng lên, vòng hai tay ra, ôm không khí và đi một bài xì-lô. Vừa khiêu vũ với không khí Lôlô vừa hát nho nhỏ. Tôi vốn là người biết khiêu vũ, nên phải thầm khen lối nhảy mềm mại và bay bướm của nàng. Nàng nhảy một mình, chứ nếu được ôm người khác (chẳng hạn là tôi) thì còn mềm mại và bay bướm hơn nhiều nữa.
Nhảy xong, nàng lại tủ buýp-phê rót rượu uống. Tôi thè lưỡi liếm mép khi thấy nàng uống huýt ky. Có lẽ nàng uống rượu cho thân thể được nóng, trước khi thay quần áo.
Tôi đinh ninh khi làm công việc kín đáo ấy, nàng phải núp sau tấm bình phong sơn mài gần cửa buồng tắm. Không ngờ nàng lại thay quần áo ngay giữa phòng. Vâng, ngay giữa phòng dưới ngọn đèn sáng quắc và gần ngay mũi tôi.
Nàng kéo dài thật lâu, như thể vũ nữ thoát y trên sân khấu. Nhưng rồi lâu đến mấy cũng phải chấm dứt. Và 5 phút sau trên người nàng chỉ còn lại làn da trắng nõn nà và những đường cong đú đởn. Lệ thường, khi nhìn phụ nữ thoát y, đàn ông chỉ dán mắt vào kho tàng của người đẹp. Tôi cũng là con người có đủ xương thịt như thiên hạ nên không thể đi ngoài thông lệ.
Vậy mà đêm đó tôi lại dán mắt vào mấy cái nốt ruồi của nàng trên ngực. Tôi cam đoan nói sư thật, không thêm bớt. Cho đến nay, tôi cũng chưa hiểu tại sao khi ấy tôi lại khoái làm nghề tướng số chứ không dành trọn những giây, những phút đồng hồ vô cùng quý báu cho công việc ‘’rửa mắt’’.
Có lẽ vì khi Lôlô bước vào phòng, và hếch mặt cho tôi nhìn, tôi đã thấy hai cái nốt ruồi gần đuôi mắt bên trái của nàng. Mặt người ta có thể có 95 chỗ cho ông Trời vẽ nốt ruồi, và trong số này chỉ có 4, 5 chỗ để nốt ruồi ‘’ ái tình’’ tọa lạc. Nốt ruồi ái tình là nốt ruồi bộc lộ bề sâu tình cảm của người đàn bà. Chỉ quan sát vị trí các nốt ruồi là có thể biết được giai nhân yêu nhiều hay yêu ít, yêu mạnh hay yêu nhẹ, giai nhân thuộc đẳng cấp thủy chung như nhất hay đẳng cấp chuyên môn ‘’cắm sừng’’ lên đầu đàn ông.
Hai nốt ruồi trên mặt Lôlô là hai nốt ruồi mà tướng số kị nhất. Cái thứ nhất nằm trên đuôi mắt phải độ một phân rưỡi. Cái thứ nhì lại nằm phía dưới, cũng cách độ một phân rưỡi. Nếu chỉ có một nốt ruồi như vậy, Lôlô đã đủ say mê trăng hoa rồi, phương chi nàng lại có cả hai, cái trên, cái dưới đối diện. Nghĩa là theo khoa tướng diện Đông phương, Lôlô là người đàn bà dâm đãng trên mực độ trung bình. Hàng đàn bà chỉ chạy theo tình yêu xác thịt. Hạng đàn bà thay tình yêu như thay áo lót mình Va-li-de.
Trong vòng một sao đồng hồ, tôi đã hiểu nguyên nhân Faben gắn bó với Lôlô. Đối với bọn thanh niên sung sức thì Lôlô đã là keo nhựa, huống hồ Faben lại là ông già. Hắn đã dính vào nàng thì không sức mạnh nào trên cõi thế kéo được hắn ra nữa. Riêng tôi, tôi không ngán cỡ đàn bà như Lôlô. Cái giống đa tình như nàng rất hợp với cuộc sống ăn xổi ở thì của nghề gián điệp hành động. Vỏ quýt của nàng khá dầy song móng tay của tôi lại cũng khá nhọn. Chờ xem nàng thắng hay tôi thắng...
Sở dĩ tôi quá quan tâm đến nốt ruồi của nàng là vì trên ngực nàng có hai nốt ruồi dị tướng. Nốt ruồi có 2 loại, loại màu đỏ và loại màu đen. Đỏ là tốt, đen là xấu. Nốt ruối cũng có hiện và ẩn, mọc trong người là ẩn. Hai nốt ruồi gần đuôi mắt Lôlô đã lột trần bề sâu tâm tư của nàng. Nhưng 2 nốt ruồi trên ngực mới khó đoán vì cái nào cũng ngự trên núm nhũ hoa. Nốt ruồi đỏ thì chồng con tốt, nốt ruồi đen thì chồng con xấu; nhưng hỡi ôi, nốt ruồi của Lôlô lại một đen một đỏ. Nghĩa là nửa tốt, nửa xấu. Nghĩa là Lôlô có thể vừa là nàng tiên vừa là con quỷ.
Tôi muốn quan sát kỹ lưỡng thêm nữa những nốt ruồi khác song nàng đã bất thần quay lưng lại. Rồi phi thân lên giường, kéo mền đắp. Rồi tắt đèn.
Tính từ lúc tôi chui vào tủ quần áo đến khi người đẹp tắt đèn vừa đúng ba giờ đồng hồ. Đọc sách báo khoa học tôi được biết năm 1900 có một anh chàng phá kỷ lục đi bằng hai tay trong 55 ngày liên tiếp trên một đoạn đường xa 871 dặm Anh 1. Kỷ lục độc nhất vô nhị này làm thiên hạ lè lưỡi khâm phục. Nhưng ví thử nhà vô địch đi bằng hai tay này phải đứng trong tủ đựng quần áo bên cạnh một thần sắc đẹp khỏa thân như tôi thì giỏi lắm là kháng chiến được một giờ đồng hồ. Nhưng tôi, tôi đã anh dũng chịu đựng được đúng 3 giờ đồng hồ dài dằng dặc, mỗi phút, mỗi giây trong 3 giờ ấy là cả một cực hình của mắt, của tai, và của ngũ tạng lục phủ...
Lôlô bắt đầu ngủ. Theo chỉ thị, tôi phải chờ đến khi nào nàng ngủ say rồi mới xuất đầu lộ diện. Tuy nhiên, xin các bạn hiểu giùm tôi, tôi xuất dầu lộ diện là để làm công việc hoàn toàn đúng đắn, chứ không có hành động này nọ như các bạn vẫn có thành kiến về điệp viên Z.28 đâu!
Bà Côrin căn dặn tôi (và gã nhân viên chờ ngoài đường cũng căn dặn tôi như vậy) là ‘’phải chờ nàng ngủ say‘’. Lệnh này quá co dãn vì căn cứ vào đâu để biết nàng ngủ say hay không. Thường lệ, khi ngủ say người ta phải ngáy. Nhưng theo khoa học, có người ngáy như sấm mà chưa ngủ say, cũng có người không ngáy mà ngủ lại say. Có người nằm hàng giờ chưa ngủ, có người mới đặt mình xuống đã cấp tốc gửi hồn vào cõi mộng...
Vì vậy tôi không chờ nữa.
Tôi xô cánh cửa tủ và bước ra ngoài. Được ra khỏi tủ quần áo, thoát khỏi vũ trụ thơm mùi xạ hương quái ác, tôi có cảm tưởng như được tha khỏi xà lim kinh khủng của khám đưòng Lubiănka.
Căn phòng hoàn toàn tối đen. Song tôi vẫn nhìn thấy rõ mọi vật. Nhất là nhìn thấy rõ Lôlô.
Nàng phải là lò lửa thiên nhiên vì trời khuya teng teng như thế này chẳng ai dám mở cửa sổ để ngủ. Tôi mặc vét tông mà còn lạnh, huống hồ nàng chẳng mặc gì cả. Nàng đắp mền nhưng chỉ đắp ngang bụng lấy lệ, có lẽ nàng muốn khí lạnh bên ngoài ùa vào, mơn man da thịt của nàng để làm giảm bớt nhiệt lượng cháy bỏng.
Tôi thấy Lôlô trắng phau phau, nằm hơi nghiêng, mặt hướng về phía tôi. Tôi ngồi ghé xuống giưòng, bóp nhẹ cánh tay cho nàng tỉnh dậy. Song nàng đã tỉnh dậy ngay sau khi tôi buông khối thịt 70 kí của tôi xuống cái nệm dầy 20 phân tây.
Nếu tôi không phản ứng nhanh nhẹn, mọi việc đã thất bại từ khi chưa được hân hạnh mở đầu. Nàng há miệng toan kêu. Cổ họng khá lớn của nàng có thể phát ra những tiếng kêu cứu không kém sấm sét, nhưng tôi đã chặn bàn tay ngang cổ nàng. Nàng vùng vằng, móng tay nhọn của nàng phóng ra tua tủa. Tôi xô nàng xuống nệm, miệng nói:
-Sao cô lại làm thế? Tôi là nhân viên CIA đây mà…
Tôi buông tay ra khỏi cái miệng thơm ngon của nàng. Nàng ngồi yên, có nhìn xuyên qua màn tối xem người vừa lôi nàng dậy là ai.
-Ông là nhân viên CIA ư? CIA đến phòng tôi đêm khuya để làm gì?
Tôi đáp:
-Về việc liên quan đến bác sĩ Faben.
-Mai tôi sẽ sang Mạc tư Khoa để thăm ‘’nhà tôi‘’.
-Vì thế tôi đến đây đêm nay.
-Ông muốn nói chuyện gì?
-Nhiều chuyện lắm. Vì nếu trời còn cho sống, tôi sẽ qua Liên Sô cùng cô.
-Vâng. Tôi sẵn sàng tiếp chuyện với ông. Nhưng không lẽ lại bàn luận trong bóng tối. Phiền ông mở đèn giùm tôi. Cái núm đèn đêm ở đầu giường ấy.
-Đề ngị không nên mở đèn.
-Tại sao? Tôi có cảm tưỏng ông đến đây với mục đích mờ ám nào đó. Hoa Kỳ là nước tự do, ông sợ gì mà phải tắt đèn?
-Nếu có mục đích mờ ám tôi đã tán thành bật đèn. Vì hẳn cô không quên là cô đang trần tuồng. Cái mền cô đắp trên người đã rớt xuống đất. Dưới đèn điện, tôi sẽ quan sát thân thể cô một cách rõ ràng hơn. Thưa cô, đàn ông từ xưa đến nay đều thích ngắm đàn bà đẹp khỏa thân, vậy mà tôi không hề lợi dụng việc bật đèn.
-Ừ nhỉ, tôi quên khuấy. Xin lỗi ông nhé. Mỗi khi đi ngủ, tôi vẫn có thói quen này. Và tôi chắc hầu hết phụ nữ Tây phương đều khỏa thân trên giường như tôi. Bây giờ ông nhặt giùm cái áo ngủ và cái mền dưới đất đưa cho tôi. Khi tôi mặc áo xong, ông hãy mở đèn. Ông nhớ đấy! Tôi chưa mặc áo xong mà ông mở đèn tôi sẽ la lớn.
-Cô sợ tôi nhìn phải không? Khổ quá, nếu tôi khoái nhìn thì đã mở đèn từ nãy… Dầu sao cô cũng nên an tâm vì mắt tôi sáng như đèn pha hồng ngoại tuyến. Tôi đã chiêm ngưỡng cô từng li, từng tí trong khi cô thay quần áo nên …
-Ông xấu quá. Té ra ông nhòm trộm!
-Vậy thì đàn ông trên thế giới đều xấu. Vì đàn ông nào cũng nhòm trộm đàn bà.
-Ông đừng ngụy biện nữa. Tôi đã mặc áo rồi đấy, ông bật đèn lên đi.
-Không được. Dưới đường có người.
Nhà của Lôlô là nhà trệt song được xây trên nền cao gần như nhà lầu. Đứng trong nhà có thể nhìn dưới đường rõ mồn một. Trước cửa sổ phòng ngủ có một cây sầu đông lớn, cành lá xum xuê của nó biến thành tấm bình phong ngăn chặn những con mắt tò mò. Tuy nhiên, những con mắt tò mò của KGB vẫn có thể theo dõi nhất cử nhất động trong phòng bằng viễn kính đặc biệt.
Nàng bước xuống giường, giọng bán tín bán nghi:
-Dĩ nhiên dưới đường lúc nào chẳng có người. Không có luật lệ nào cấm thiên hạ dừng lại trước nhà tôi. Ông là nhân viên CIA có khác, chỉ trông gà hóa cuốc.
Tôi đáp:
-Đó là sự thật. Cô nên nghe tôi. Bọn KGB đang rình rập ngày đêm, bật đèn lên họ sẽ thấy tôi.
-KGB là gì hả ông?
-Là sở mật vụ Liên Sô. Hiện Faben bị KGB giam giữ.
-Tôi không tin ‘’nhà tôi‘’ bị họ giam giữ.
-Nghĩa là theo cô, Faben đã tự ý sang bên kia bức màn sắt.
-Cũng không hẳn như thế. Tôi cho là bên trong vụ nhà tôi biệt tích còn nhiều uẩn khúc. Vì vậy tôi phải cất công sang tận nơi.
-Để gặp Faben?
-Vâng, nhà tôi viết thư về nói là nhà chức trách Sô viết sẽ không cấm đoán tôi gặp nhà tôi.
-Faben viết thư về khi nào?
-Chuyện riêng của tôi, ông không nên tìm hiểu làm gì.
-Tôi sẽ không tìm hiểu nếu trong thư chỉ toàn những lời âu yếm. Nhưng tôi có bổn phận tìm hiểu nếu Faben viết về một số chi tiết khác.
-Nhà tôi chẳng nói gì cả, mà chỉ hỏi thăm sức khỏe của tôi, và giục tôi xin chiếu khán để đi Liên Sô.
-Cô nhận được mấy cái thư của ông Faben?
-Từ ngày ấy chỉ có một cái. Cách đây đúng ba tuần lễ bức thư được gửi thẳng từ Mạc tư Khoa qua hệ thống bưu chính.
-Tòa đại sứ Sô viết đã cấp chiếu khán cho cô chưa?
-Rồi. Tôi đến xin thì họ cho liền. Trong khi đó, bộ Ngoại giao Mỹ bắt tôi chờ hơn hai tuần lễ mới chịu cấp thông hành.
-Mai cô đi?
-Vâng, tôi đáp phi cơ Air France từ Nữu Ước tới Ba Lê rồi đổi qua máy bay của hãng Aeroflot đi Mạc tư Khoa.
-Chừng nào cô trở về?
-Tôi cũng chưa định. Tôi sẽ yết kiến Thủ tướng Sô viết để hỏi rõ về trường hợp nhà tôi.
-Nếu Faben thật sự bỏ sang Liên Sô, cô có dự tính ở lại với ông ta không?
-Tôi chưa thể phát biểu ý kiến về một việc chưa xảy ra.
-Cô có muốn Faben rời Mạc tư Khoa không?
-Rất muốn. Nhưng muốn là một việc, thực hiện cái muốn của mình lại là việc khác. Tôi rất muốn Faben trở về Tây Đức rồi qua luôn Hoa Kỳ lập nghiệp. Ô kìa, ông hỏi tôi nhiều quá, như thể ông là nhân viên điều tra còn tôi là kẻ bị thẩm vấn. Ông tự nhận là nhân viên CIA song chưa hề xuất trình thẻ hành sự.
-Cô đừng lầm nhân viên CIA với nhân viên công an FBI. Nhân viên FBI có giấy tờ hành sự. Nhưng CIA thì không. Dầu có nữa, chúng tôi cũng chẳng dại gì mang kè kè bên mình.
-Vậy thì ai cũng có thể vỗ ngực xưng mình là nhân viên CIA. Tôi cũng bắt chước ông và tự nhận là tổng giám đốc CIA.
-Tổng giám đốc là đực rựa, không phải giống cái.
-Tôi không đùa với ông nữa. Ông xuất trình chứng minh thư cho tôi coi, bằng không xin ông ra khỏi phòng tôi.
-Tuy tôi không có chứng minh thư, nhưng tôi lại am tường một số chi tiết khả dĩ chứng minh rằng tôi là nhân viên CIA. Chẳng hạn, cách đây hai hôm, khi cô vào sở FBI để nhận thông hành, cô được đưa tới gặp một người đàn ông mang tên là Bill. Tôi nói đúng hay sai?
-Đúng. Nhưng điều đó chưa đủ để thuyết phục tôi tin ông.
-Ông Bill đề nghị biếu cô một số tiền lớn, song cô ngần ngại. Bill bèn rút trong ngăn kéo bàn ra một xấp bạc trăm, đếm được 20.000 đô la, trao cho cô và cô đã cầm lấy bỏ vào trong sắc. Đúng hay sai hả cô?
-Đúng. Ông Bill nói rằng đây là tiền lương của nhà tôi do chính phủ Đức gửi trả tôi mới chịu nhận.
-Ông Bill còn nói là khi cô đến Mạc tư Khoa, cô sẽ được gặp một nhân viên hoạt động chìm của bộ Ngoại giao Mỹ. Nhân viên này tên là Dôn. Đúng hay sai hả cô?
-Đúng. Và ông là Dôn?
-Vâng. Hiện nay người ta gọi tôi là Dôn.
-Tại sao hiện nay tên ông mới là Dôn? Còn trong quá khứ thì sao?
-Vì tôi có quá nhiều tên, nhiều đến nỗi tôi quên luôn luôn. Nếu là tên do cha mẹ đặt ra hoặc tự tôi tìm lấy thì tôi phải nhớ: đằng này tên của tôi hoàn toàn do thiên hạ đặt. Đối với cô thì tên tôi là Dôn, còn đối với thiên hạ tôi dùng tên khác.
-Ông Dôn, tôi bắt đầu tin ông rồi đấy. Sở CIA phái ông sang Mạc tư Khoa để giải thoát nhà tôi phải không?
-Phải. Tôi chỉ có thể làm tròn nhiệm vụ nếu cô chịu hợp tác chặt chẽ với tôi.
-Về vấn đề này, tôi xin sẵn sàng. Tuy nhiên, tôi chưa được biết mặt ông thì làm cách nào tiếp xúc với ông tại Mạc tư Khoa được.
-Đối với phụ nữ, tôi có một cách nhận diện giản dị song rất hữu hiệu. Cách này hơi phiền cho cô, trừ phi cô không khó tính.
-Tôi vốn là phụ nữ dễ tính.
-Vậy cô cho phép tôi nhé.
Tôi nắm vai nàng kéo nàng về phía tôi. Nàng ngoan ngoãn tuân theo ý muốn của tôi. Tôi đẩy nhẹ cho mặt nàng ngửa ra rồi đè môi tôi lên môi nàng. Tôi chưa thi thố hết tài hôn mà nàng đã cuống cuồng như sợ tôi bỏ chạy nên đeo cứng lấy tôi. Như vậy vẫn chưa đủ vì nàng còn sợ tôi hóa thành con muỗi mà trốn mất. Nàng bèn bấu chặt da thịt tôi và ép ngực nàng vào ngực tôi làm tôi ngộp thở.
Da thịt tôi rất cứng, khi cần có thể đỡ được lưỡi dao sắc bén. Nhưng muốn hứng đòn tôi phải vận công. Tôi cũng có một lớp bì phu kiên cố, atémi đánh vào huyệt cũng không xuy xuyển. Tuy nhiên, sức cứng phi thường của bì phu sẽ giảm xuống một phần ba khi tôi cọ sát với đàn bà, và còn một phần sáu khi tôi làm tình trực tiếp với họ. Cho nên, tôi là võ sĩ có sức địch trăm người song cũng là võ sĩ chưa đánh đã thua. Vâng, nếu đối phương lừa tôi ân ái với giai nhân mà tung đòn quyết liệt thì tôi sẽ bại không còn manh giáp.
Bởi vậy, những móng tay sắc nhọn của Lôlô đã làm tôi chảy máu. Nàng không chủ tâm hại tôi, chẳng qua trong cơn mê man nàng không kềm hãm được phản ứng cuồng nhiệt. Nàng không biết rằng máu tươi thấm đầy áo sơ mi tôi.
Tôi nghiến răng chịu đau, tôi chưa muốn đẩy nàng ra là vì muốn nàng nhớ mãi cái hôn trong phòng tối. Nàng run lẩy bẩy ngồi bệt xuống giường. Nàng mặc áo ngủ trong như giấy bóng kiếng nên mặc cũng như không. Tôi ghé vào tai nàng, nói nhỏ:
-Mai kia nếu gặp tôi tại Mạc tư Khoa, cô có sợ lầm không?
Lôlô lắc đầu:
-Không. Vì anh có một lối hôn kỳ lạ, lối hôn chưa từng có. Người ta có thể giả diện mạo, giả giọng nói song không thể nào giả được lối hôn. Vì đây là một thiên bẩm. Anh vừa có thiên bẩm lại thu thập được quá nhiều kinh nghiệm. Thú thật là từ thuở dậy thì đến nay, em chưa hề được hưởng một cái hôn nào như cái hôn của anh đêm nay.
Từ địa vị ‘’ông’’ tôi được nàng hạ xuống làm ‘’anh’’. Và nàng cũng xưng ‘’em’’ ngọt lịm với tôi. Một chặng đường dài đã vượt qua, chính tôi cũng phải sửng sốt. Nàng yêu cũng quá nhanh, ghét cũng quá nhanh như hai nốt ruồi đen đỏ, nốt ruồi ma quỷ và nốt ruồi tiên nữ trên nhũ hoa nàng đã chứng tỏ. Nghĩa là khi nàng chán, nàng có thể giết tôi một cách thản nhiên.
Tôi gỡ tay nàng và đứng dậy. Nàng níu áo tôi, giọng khẩn khoản:
-Anh đi đâu đấy?
Tôi đáp:
-Đêm đã khuya, mai cô phải lên đường, cô cần ngủ để lấy sức.
Lôlô cười ròn rã:
-Trời ơi, anh khỏi phải lo cho em. Em thức cả tháng cũng như không. Càng thức em lại càng khỏe.
Tôi vội bịt miệng nàng:
-Khẽ chứ, Lôlô... Nhân viên KGB dưới đường có thể nghe được tiếng cười của em.
Nàng phụng phịu:
-Tại anh đấy.
-Khổ quá, tôi làm Lôlô giận ư? Tôi thành thật xin lỗi. Tính tôi vốn mộc mạc...
-Em không giận anh. Chẳng qua vì anh hôn em song chỉ hôn nửa chừng nên môi em còn nhột nhạt quá...
Tôi sợ toát bồ hôi. Vâng, tôi nói thật đấy, không dám phóng đại sự thật. Tôi là cao thủ về nghệ thuật hôn, hồi nãy tôi đã trổ hết tài năng hôn bằng cách nào cho mọi đường gân, thớ thịt liên quan đến tiềm lực tình dục của nàng bị xúc động mãnh liệt. Đàn bà vào loại ‘’văm’’, từng triệt hạ những thanh niên cường tráng, chỉ lãnh một cái hôn của tôi là đủ kiệt sức. Mà cái hôn của tôi có ngắn ngủi cho cam. Lệ thường, tôi chỉ hôn ba, bốn phút. Lần này tôi đã hôn gấp đôi thời gian. Vậy mà Lôlô vẫn còn đòi thêm.
Tôi sợ toát bồ hôi vì thế.
Trước kia, mỗi khi được đàn bà đẹp thách thức, tôi cảm thấy hân hoan và vinh hạnh. Nhưng từ chuyến công tác tại Vọng Các, trong khuôn khổ của kế hoạch ‘’Phục Kích’’ 2, tôi bị một cô thày bói siêu văm làm cho thất điên bát đảo trong phòng the, tôi bắt đầu biết sợ. Cái sợ của tôi giống như cái sợ của ông tổng thống độc tài ngự trị hàng chục năm chỉ ho một tiếng là dân gian quỳ mọp bỗng nhiên bị một thằng bé bắn cho một phát đạn suýt chết.
Tôi bắt đầu biết sợ vì đêm ấy ở Vọng Các tài nghệ yêu đương của tôi suýt bị mai một. Cho nên khi Lôlô đòi hôn tôi thêm, tôi không còn khoái cảm nữa. Nhưng nàng đã ôm chầm lấy tôi. Nửa giờ trước, tôi đóng vai chủ động, giờ đây tôi trở thành hoàn toàn bị động.
Gã nhân viên CIA đang đợi tôi ngoài xa đã dặn tôi cẩn thận (có lẽ người ta đã cho hắn biết tôi là kẻ hay lú ruột bên cạnh đàn bà) là sau khi trò chuyện với Lôlô tôi phải rút êm. Rút êm vì lẽ nhân viên KGB có thể lẻn vào nhà nàng. Nhân viên KGB bắt gặp tôi đang nằm trên giường với nàng thì mọi mưu kế thần sầu của tình báo Tây Đức và CIA sẽ trở thành dã tràng xe cát. Ông Hoàng đáng thương của tôi sẽ không được lãnh một đô la nào nữa.
Lôlô nói nhỏ vào tai tôi:
-Anh ơi, anh hôn em nữa đi!
Vâng, tên tôi mọi này xin tuân lệnh nữ hoàng... Tôi mong cho nàng chóng nhả ra để tôi có thể trở về với gã nhân viên CIA. Vì theo kế hoạch tôi phải ra trường bay ngay sau khi rời khỏi nhà nàng. Giờ đây, chiếc phi cơ quân sự đặc biệt của CIA chắc đã được quay nóng máy, chỉ chờ tôi nữa là cất cánh rời Nữu ước. Nhưng Lôlô vẫn không chịu buông tha. Hôn xong rồi, nàng còn nũng nịu:
-Ngồi lại với em chút nữa nào đã nào! Anh của em đáng ghét quá!
Trời đất ơi, mới đó nàng đã gọi tôi là ‘’anh của em’’. Tôi đành ngồi lại, bụng bảo dạ ‘’ừ thì ngồi lại với em lát nữa cũng chẳng chết chóc ai‘’. Gã nhân viên CIA có thể đợi được, vả lại nếu trời có tuyết thì xe hơi của CIA đã có máy sưởi tối tân...
Nhưng tôi lại tự nhủ là chỉ ngồi lại 10, 15 phút mà thôi, chứ không thể rềnh rang hơn nữa.
Mưu sự tại nhân, thành sự tại... bệnh hảo ngọt của tôi nên óc tôi ra lệnh 10, 15 phút nhưng mắt tôi, da thịt tôi lại cứ rềnh rang. Tôi quả quyết chỉ ngồi bên nàng, trò chuyện tầm phào. Nếu nàng ép buộc thì mơn trớn nàng, hôn hít nàng lấy lệ, ngoài ra không được làm gì hết. Rốt cuộc sự quả quyết của tôi chỉ có giá trị như cục nước đá, lấy ra khỏi tủ lạnh là tan thành nước. Cục nước đá là tôi chạm phải hơi nóng mấy trăm độ của nàng nên ý chí và nghị lực của điệp viên Z.28 đã tan thành nước trong khoảnh khắc.
Vì vậy, tôi không ngồi mà là nằm xuống. Nằm xuống bên nàng. Tôi không có đủ can đảm mô tả thêm nữa. Đêm ấy là đêm khổ nhất đời tôi.
Chú thích:
1 nhà vô địch này là Johann Huslinger, đi từ Vienne đến Ba Lê, mỗi ngày đi trong 10 giờ, mỗi giờ 1.76 dặm Anh (mỗi dặm Anh = 1,600 km)
2 xin đọc "Cạm bẫy trên giòng Chao Phya" để hiểu mối tình của Văn Bình với nàng thày bói đa tình Prakun trên đất Thái.