Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương III. Người Tù Kỳ Lạ
uộc sống ở nhà giam Chí Hòa vẫn chảy theo nhịp bình thường. Hàng ngày phạm nhân vẫn dậy đúng giờ theo hiệu kèn báo thức để chào cờ, rửa ráy, ăn sáng, làm việc, ăn trưa, ngủ trưa, làm việc, ăn chiều, đi ngủ... Hàng ngày, một số phạm nhân được phóng thích, tíu tít trả lại đồ đoàn cho ban quản đốc, để về nhà kịp ăn Tết. Nhưng hàng ngày vẫn có phạm nhân mới đến. Câu chuyện Hai Răng vàng đánh chết giám thị sau khi đánh chết một sĩ quan quân đội và bị tống giam chờ ngày ra Tòa đã ở trên cửa miệng mọi người trong khám. Và mọi người đều biết hung thủ bị nhốt trong xà-lim 3 D-20 ở trên lầu 3. Từ khi hắn bị đưa tới xà-lim nàỵ, khu D được «tản cư» toàn diện, toàn thể phạm nhân bị chuyển đến nơi khác.
Xà-lim có hàng chục cái mà chỉ một cái nhốt Hai Răng vàng. Hành lang đã vắng trở nên vắng thêm, Hai Răng vàng ngồi trong xà-lim, cửa đóng kín mít mà vẫn theo dõi được hết mọi việc xảy ra bên ngoài.
Hắn là can cứu, chưa có án tòa, nghĩa là chưa được hưởng những «quyền lợi» dành cho phạm nhân thực thụ, chẳng hạn «quyền lợi» đọc báo. Nhưng trên thực tế hắn vẫn đọc mỗi ngày. Kể ra đọc báo trong khám không phải là chuyện khó khăn đối với người có tài «ngoại giao ». Hai Răng vàng không cần đến tài ấy, vả lại trong những ngày nằm khám hắn chỉ ngoại giao bằng cái miệng tục tằn và trái đấm trời giáng. Thế mà mỗi ngày hắn đều có một xấp báo, báo xuất bản ở Sàigòn bằng tiếng mẹ đẻ thì chẳng nói làm gì, điều đáng nói là chồng báo đầy cộm được đem vào xà-lim lại bằng ngoại ngữ, phải, ngoại ngữ, đủ thứ ngoại ngữ khác nhau.
Nếu các giám thị hoặc phạm nhân được cầm trong tay xấp báo của Hai Răng vàng tất phải sửng sốt hoặc té xỉu. Vì không có ai có thể ngờ con người ngửi hơi máu không tanh và thích nhắm rượu lậu với phổi kẻ thù ấy, con người có khuôn mặt dữ dằn ấу lại là nhà trí thức. Không phải trí thức tôm tép biết được tiếng Pháp, hoặc tiếng Anh mà là tri thức kinh nghiệm đọc được sách vở viết bằng tiếng Nhật và tiếng... Nga la tư.
Tuy nhiên trường hợp sửng sốt hoặc té xỉu này không thể xảy ra. Vì xấp báo kỳ lạ chỉ được mang đến phòng giam Hai Răng vàng vào ban dêm. Vào lúc phạm nhân trong khám đã ngủ được nửa giấc. Vào lúc tứ phía vắng tanh, vắng ngắt như chùa Bà Đanh.
Vào lúc đặc biệt ấy một bóng đen mới từ từ đi từ văn phòng quản đốc lên lầu D. Bóng đen này không đi lén lút. Mà là đi khoan thai tuy mặc thường phục, trên môi phì phèo điếu xì-gà gộc. Qua mỗi nơi có giám thị bóng đen đều đứng tại một vài phút, và được chào hỏi cung kính.
Như thường lệ hành lang khu 3D ngày cũng như đêm đều có một ngọn đèn vàng treo trên trần. Ngày cũng như đêm phải có đèn vì bên trong hành lang tối om om. Ngày đẫ tối, đêm mời thật là tối. Những đêm giáp Tết ở ngoài đời đã nổi tiếng tối kinh khủng, tối như vạn vật được quét lớp hắc ín dày cộm, những đêm này ở trong tù, nhất là trong hành lang khu xà-lim 3D dĩ nhiên phải đoạt kỷ lục của sự tối.
Nhưng từ ngày Hai Răng vàng được đưa về đây, ngọn đèn duy nhất tượng trưng cho nền văn minh cơ khí của thế kỷ thứ 20 ấy lại làm reo không chịu bật sáng. Nói cho đúng, kho vật dụng của nhà lao không thiếu bóng đền điện. Hỏng cái nào người ta có thể thay liền cái đó. Đèn điện trong khu xà-lim càng cần được, thay nhậm lẹ hơn khu nào khác để ngăn ngừa các vụ trốn tù.
Ngoài hành lang không có đèn song trong xà- lim số 20 của Hai Răng vàng lại có đèn đàng hoàng. Theo thông lệ, đèn xà-lim không có công-tắc khóa mở trong phòng mà là ở ngoài cửa, nói dễ hiểu hơn chỉ có giám thị mới được quyền bật tắt. Và kết quả là phạm nhân được hưởng ánh sáng ban ngày và ban đêm, ban đêm và ban ngày. Xà-lim số 20 của Hai Răng vàng lại vượt ra ngoài thông lệ ấy, nghĩa là hắn được tha hồ bật tắt. Nếu ai vào phòng giam và quan sát một vài phút sẽ được chứng kiến nhiều đặc quyền khác nữa. Là tù mà hắn có cả rề-sô nấu điện kiểu Mỹ, quay con gà trống bên trên cũng chín vàng trong vòng 10 phút.
Đêm 26 Tết, bóng đen từ văn phòng quản đốc khám đưởng trèo cầu thang xi-măng lên khu 3D. Đến cánh cửa sắt nặng chình chịch, bóng đen dừng lại, nhìn chung quanh một phút rồi rút chìa khóa ra mở. Lệ thường khi giám thị mở khóa thì hàng chục cái chìa chạm vào nhau leng keng, đang ngủ say cũng nghe tiếng. Tiếng leng keng của xâu chìa khóa trong nhà tù tạo ra một âm thanh kỳ lạ. Nó gây ra sự hân hoan nếu đó là phạm nhân sắp được phóng thích hoặc sắp được gặp lại người thân sau nhiều ngày tháng xa cách. Nó lại gây ra sự lo lắng nếu đó là phạm nhân chờ ngày ký giấy chống án, hoặc chờ lệnh ân xá. Sự lo lắng trở thành khủng hoảng thần kinh ghê gớm nếu tiếng leng keng nàyreo lên trong khám tử hình.
Bóng đen cũng xách một xâu chìa khóa song không phải xâu chìa khóa to tổ bố của các giám thị. Xâu chìa khóa này cũng không rỉ sét, hình thù thô lỗ như xâu chìa khóa của các giám thị. Nó gồm cả thảy 12 chìa khác nhau cái dài, cái ngắn, cái nhỏ, cái lớn, cái thẳng, cái cong, đủ cà. Đặc biệt là 12 cái chìa này có thể được nắm gọn trong lòng bàn tay. Toàn thể được chế bằng thép tại một xưởng lớn ở Tây Đức. Trông chùm chìa khóa ai cũng tưởng rẻ tiền nhưng cò sờ vào mới biết đắt. Đắt, không phải vì công sản xuất khó khăn hoặc bằng kim khí quí giá. Mà đắt vì xưởng thép này chỉ sản xuất trên dưới một trăm bộ được đánh số hẳn hòi, và chỉ bán riêng cho một số cơ quan có thầm quyền như cảnh sát quốc tế Interpol và các tổ chức điệp báo trong Thế giới Tự do.
Bóng đen chỉ đút một cái chìa dài vào ổ khóa là cánh cửa được mở ra tức khắc. Xâu chìa khóa của bóng đen có khả năng mở được mọi ổ khóa gay go nhất trên thế giới. Vào lọt trong hanh lang rồi bóng đen quay lại khóa cửa cẩn thận.
Bóng đen lại nghe ngóng và quan sát tứ phía đúng một phút nữa trước khi tiến đến trước cửa xà-lim 3D 20, nơi giam giữ tên trùm du đãng giết người không gớm tay Nguyễn Thượng Lưu tức Hai Răng vàng.
Bóng đen gõ cửa ba tiếng nhè nhẹ rồi mở khóa. Ngọn gió khuya tháng Chạp thổi qua hanh lang sâu hun hút làm bóng đen gấy lạnh. Bóng đen khép cửa xà-lim, miệng nở nụ cười thân mật và tươi tắn khi nhìn thấy Hai Răng vàng nằm chổng bốn vó ở góc phòng. Bóng đen lên tiếng trước:
- Chào anh.
Bóng đen có cái thân hình cao cao, khuôn mặt xương xương, và dáng đi nhanh nhẹn của ngưưi am tường võ nghệ siêu đẳng. Dưới ánh đèn xà-lim vàng ệch, người ta đã thấy rõ mặt hắn. Hắn chẳng phải ai xa lạ. Hắn là viên thiếu tá phó quản đốc khám đường mà cách đây mấy hôm Hai Răng vàng đã gặp gần phòng nuôi thăm phạm nhân, chào hỏi bằng câu «rua, cô lô nền » đầy miệt thị. Hôm ấy, viên thiếu tá phó quản đốc đã nheo mắt ra hiệu, và Hai Răng vàng cũng nheo mắt ra hiệu lại.
Hai Răng vàng ngồi nhổm dậy, dựa lưng vào tường. Hồi còn bị giam chung, hắn không bao giờ ở trần nên người ta không thấy bộ ngực nở và bắp thịt tay cuồn cuộn của hắn. Thân thể hắn rất cân đối, chứng tỏ hắn phải tập luyện siêng năng, và bắp thịt tay của hắn cũng là bắp thịt cứng như thép của người giỏi gồng ngải hoặc nội ngoại công.
Thấy thiếu tá phó quản đốc vào hắn nhăn mặt. Viên phó quản đốc vội xin lỗi:
- Anh đừng giận tôi tội nghiệp. Tôi xin thề là không phải tôi. Lão giám thị mang rượu và thuốc lá cho anh không phải là nhân viên của tôi. Và tôi cũng mới hay biết chuyện này.
- Vậy hắn là nhân viên của ai? Không lẽ hắn là nhân viên của KBG hoặc Quốc tế Tình báo Sở?
- Dĩ nhiên là của Sở, nhưng anh còn lạ gì nữa, tôi chỉ đi theo ông cụ, không phụ trách hành chính. Các kiều nữ trong ban Biệt vụ xỏ anh đấy...
- Hừ... họ làm tôi thèm suýt chết.
- Chẳng sao, tôi xách vào đây cho anh một bịch thuốc Salem, 3 chai Black-and-White và một lô bánh.
- Thật hay giả?
- Thật trăm phần trăm. Mang đồ giả để ăn atémi ấy à? Dạo này tôi không còn sung sức như xưa nữa đâu, anh chỉ tung một đòn là tôi ngã, vả lại tôi cũng đã già rồi...
- Xạo. Anh vẫn còn trẻ, bằng chứng là về tuổi tác anh còn thua tôi. Sở dĩ đầu gối anh lung lay là một nguyên nhân khác. Nguyên nhân đàn bà, anh biết chưa? Anh chê tôi bê tha, anh rủa tôi chết non vì khoái cặp kè với giống cái, giờ đây anh mới hiểu sự đời. Anh mới dính với mấy mụ đàn bà già yếu mà đã xụm xương bánh chè, nếu anh đánh đông dẹp bắc như tôi thì ôi thôi...
- Chịu rồi. Vì thế, tôi đã tôn anh làm huynh trưởng. Thế nào, công việc xong chưa?
Hai Răng vàng không đáp. Hắn vớ lấy chai huýt-ky, ngắm nghía một phút một cách khoái trá trước khi đập cổ chai vào sóng bàn tay. Cổ chai đầy ắp bị tiện đôi, ngọt sớt, như thể được cưa bằng điện. Không một mảnh vụn thủy tinh nào rơi ra. Cũng không một giọt rượu nào rớt xuống nền phòng xà-lim.
Khui rượu như Hai Răng vàng quả là một thành tích hiếm có, trên đời ít ai làm nổi.Tại Đông Kinh đã có nhiều võ sĩ karaté kiêm tráng sĩ Lưu linh dùng mép bàn tay để chém cổ chai, nhưng họ lấy mép bàn tay đánh vào cổ chai chứ không vận dụng sức lục, mà chỉ ghè cổ chai bằng cử chỉ từ tốn, nhẹ nhàng, gần như đùa bỡn. Vậy mà chai rượu đã được mở nút ngon lành.
Hắn ngửa cổ uống một hơi dài. Loáng hết góc chai, hắn dựa lưng vào tường, sắc mặt vui vẻ:
- Xong rồi.
Viện phó quản đốc khám đường bóc bịch thuốc lá rứt một điếu cắm vào miệng Hai Răng Vàng:
- Xong rồi như thế nào? Ông cụ muốn được báo cáo chi tiết hơn nữa.
Hai Răng vàng thở một hơi thuốc Salem thơm ngào ngạt:
- Theo kế hoạch, tôi tìm cách liên lạc bằng têlêphôn (vừa nói hắn vừa cười ý nhị) với hai thằng cha ở xà-lim số 21. Thoạt tiên, tôi chỉ nói chuyện lăng nhăng, sau đến xin thuốc hút. Bọn chúng đáp là trong vòng hai phút họ sẽ đưa cho tôi, tôi làm cách nào trèo lên cửa xà-lim, luồn bàn tay qua lỗ lưới mắt cáo là thấy. Nhưng tôi vội thở dài mà nói là tôi đang bị còng tréo ra sau lưng. Câu chuyện chỉ đến đó là tạm ngừng. Đến quá nửa đêm tôi mới nghe tiếng của thằng cha người Nghệ...
- Tên nói chuyện trước với anh là người Bắc?
- Phải. Tôi không thể lầm được. Phân tách chữ r uốn lưỡi quá đáng của hắn, tôi đoán hắn sinh trưởng ở vùng biển Thái Bình hoặc Phát Diệm gì đó. Ông cụ cho biết hắn không quan trọng bằng thằng nói tiếng Nghệ tên là Tư Lì. Hắn đúng là thẳng lì vì cả ngày chẳng thốt tiếng nào trong khi bạn hắn ca hát nghêu ngao. Hắn chỉ mở miệng những khi cần thiết.
- Tư Lì nói gì với anh?
- À, hắn thăm hỏi qua loa xem tôi có bị đánh đau hay không, tôi đáp là bọn giám thị dữ tợn như cọp đói nhưng tôi không sợ, đánh như vậy, chứ đánh gấp ba, gấp bốn lần tôi cũng phớt tỉnh ăng-lê. Tư Lì tỏ vẻ ái ngại rồi chúc tôi sớm bình phục. Tôi bèn giả vở cáu tiết chửi cho hắn một chập là đồ nhất như cáy, và vân vân, vân vân... Thú thật với anh, tôi là đứa thích nối lạc nhất trần gian, hồi còn đi học tôi nói tục một cây, bạn bè và gia đình phát ngán, nhưng đến khi vào đời lại đa mang cái nghề phải gió này tôi không còn thời giờ và còn hoán cảnh nhân hòa, địa lợi, thiên thời để nói tục nữa, giờ đây hóa phép thánh trùm du đãng Hai Răng vàng tôi như buồm gặp gió nói tục vô hồi kỳ trận. Tôi không dám thuật lại sợ anh chê cười, song quả thật đêm ấy tôi đã đoạt giải quán quân nói tục. Tôi tưởng Tư Lì động lòng và cúp têlêphôn nhưng không hắn vẫn tiếp tục trò truyện bằng ngôn ngữ đàng hoàng, lịch sự như khách thượng lưu trong xa-lông. Một hồi sau tôi ngáp dài và đòi di ngủ. Gần sáng Tư Lì lại gọi tôi lần nữa. Khi ấy hắn mới bắt đầu dò xét.
- Tư Lì biết anh Răng vàng chưa?
- Rồi. Đây là một chi tiết đáng kể. Hắn đã biết rõ song không hỏi, để chờ tôi xưng danh. Tôi không xưng danh nên rốt cuộc hắn phải hỏi tôi vậy. Khi tôi cười hà hà trong têlêphôn và tự nhận là Nguyễn Thượng Lưu tức Hai Răng vàng, Tư Lì ngừng mấy giây đồng hồ, chắc hẳn để suy nghĩ. Sau đó hắn hỏi tôi «có đói không?». Tôi đáp «đói thấy mẹ». Hắn bèn đưa đẩy «chà, bụng đói như thế này, được ăn bánh hỏi với thịt quay xá xíu của mụ Chớp gần chợ Trương Minh Giảng» thì trên đời này có thú nào bằng...
- Lạ thật, tôi có người quen ở gần chợ Trương Minh Giảng, cũng mê thịt quay bánh hỏi, mỗi khi nổi cơn thèm phải lái xe xuống tận đường Hàm Nghi mới có, lẽ nào...
- Trời ơi, đàn bà con gái đã làm óc anh đặc sệt. Câu nói ẩm thực của Tư Lì là mật khẩu. Mật khẩu để kiểm soát lại xem kẻ bị giam tại xà-lim 3D. 20 và đang trò truyện với hắn là Hai Răng vàng thật hay giả. Hắn không thể biết rằng Hai Răng vàng thực thụ đã bị bắt cóc, nhốt trong hầm kín của Sở Mật vụ, và dưới áp lực của huyết thanh sự thật, Hai Răng vàng khai tường tận từ đầu đến cuối, kể cả mật khẩu liên lạc.
- Anh mắng tôi cũng đúng, song chỉ đúng một phần. Tôi có bị vướng đàn bà, song thần trí vẫn còn minh mẫn. Sở dĩ tôi không biết câu nói thịt quay bánh hỏi của mụ Chớp là mật khẩu vì lẽ giản dị ông cụ chỉ sai tôi đóng vai phó quản đốc khám đường để liên lạc với anh, ngoài ra không nói thêm gì hết.
- Vậy anh uống một hớp rượu đi, tôi sẽ kể anh nghe. À. xin lỗi anh, anh có thích huýt-ky đâu mà mời! Hai phạm nhân của xà-lim số 21 là nhân viên quan trọng của Quốc tế Tình báo Sở (Trung cộng). Họ là người Việt trăm phần trăm cũng như anh và tôi nhưng đã sống lâu ở Hoa lục nên rất thông thạo tiếng Tàu, và được kết nạp vào cơ quan gián điệp của Bắc Kinh. Họ được phái sang Sài gòn để hoạt động trong giới Hoa kiều. Họ là người Việt nên mang tên Việt. Gã nói tiếng Nghệ là Tư Lì, cao cấp hơn Năm Ngọt, nói tiếng miền bể Bắc Việt. Dường như Tư Lì giữ chức Giám đốc trú Sứ còn Năm Ngọt là vệ sĩ liên lạc viên. Tôi dùng tiếng “dường như” vì cho đến nay ta chưa khám phá ra hành tung thật sự của bọn Tư Lì, Năm Ngọt.
- Tại sao họ bị bắt?
- Vì một chuyện xe cán chó vô nghĩa. Trong đời gián điệp thường có nhiều vụ buồn cười đến chảy nước mắt như vậy. Tư Lì dang hoạt động nghênh ngang bỗng nhiên bị xộ khám vì một lý do không đâu. Hôm ấy, Tư Lì ngồi xe tắc-xi từ Chợ Lớn ra Sài gòn, đến ngã tư đèn lưu thông Lê Lợi - Công Lý thi gặp nạn.
- Xe cán?
- Hừ, tôi dùng danh từ “xe cán chó” là để diễn tả rằng Tư Lì đã bị thộp cổ vì một lý do tầm thường, cũng tầm thường như mẩu tin «xe cán chó» của mấy ông làm báo. Xe tắc-xi chở Tư Lì và Năm Ngọt chẳng đâm vào đâu hoặc cán chết ai cả. Chẳng qua ông tài xế đa tình, muốn tỏ cho cô gái lái chiếc Mustang ở ngã tư thấy rằng động cơ bốn ngựa của anh có thể chạy nhanh hơn cả động cơ 22 ngựa của em. Đèn còn đỏ, chỉ mới sửa soạn phựt vàng, cô gái đã rướn lên khiến ông tài xế hảo ngọt hoảng hồn phải đạp hết chân ga phóng nước đại sang bên kia ngã tư. Chẳng may thầy cảnh sát khi ấy lại đứng sẵn trên lề đường và thổi kèn toe toe. Tài xế phải đậu lại để nhận tờ giấy phạt vi cảnh.
Nếu Tư Lì ngồi xe một mình thì có lẽ câu chuyện đã không xảy ra, đằng này lại có vệ sĩ Năm Ngọt một bên nội vụ mới bể tùm lum vì Tơ Lì có tính gan dạ phi thường trong khi Năm Ngọt bộp chộp và hấp tấp. Cho đến nay tôi không hiểu tại sao Trung ương Tình báo Sở lại cử một nhân viên kém bình tĩnh như Năm Ngọt đến hoạt động tại Sài gòn là nơi dễ bị lật tẩy nhất. Có lẽ vì Tư Lì cần vệ sĩ giỏi và can trường. Nhưng cũng có lẽ vì bệnh bồ bịch, Tình báo Sở cũng như một số cơ quan điệp báo trên thế giới đã bị rơi vào tình trạng quan thầy bảo trợ em út, hoạt động ở Sài gòn được trợ сấр nhiều hơn lại dễ buôn lậu hơn nên Năm Ngọt xin đi.
Gã tài xế đa tình lúi húi rút giấy tờ trong hộc xe ra đưa cho viên cảnh sát.Tư Lì đánh diêm châm thuốc lá. Trong khi ấy một viên cảnh sát khác đứng gần tắc xi nhận thấy Năm Ngọt đeo nơi cổ tay một chiếc đồng hồ Omêga tuyệi đẹp, đó là loại đồng hồ bơi do công ty Omega sản xuất dành riêng cho dân ưa vùng vẫy dưới nước. Viên cảnh sát này là vô địch lặn sâu và lặn lâu trong Tổng Nha, từ trước đến nay vẫn mơ ước mua sắm một chiếc Omêga bơi, bèn tiến lại cửa xe nhìn chầm chầm vào bên trong, cặp mắt như dán chặt lấy cườm tay của Năm Ngọt.
Viên cảnh sát chiêm ngưỡng chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, Năm Ngọt lại tưởng bại lộ nên tông cửa nhảy ra.
- Tôi hiểu rồi. Chiếc Omêga vỏ bơi của Năm Ngọt là một điện đài vi ti cực mạnh...
- Không phải, chi tiết này chỉ có trong trí tưởng tượng của các nhà viết truyện gián điệp như Người Thứ Tám, và cả trong trí tưởg tượng của người méo mó nghề nghiệp như anh. Sự thật rất giản dị và rất tầm thường. Chiếc đồng hồ của hắn chẳng có bộ phận bí mật nào ghê gớm. Nó chính là đồng hồ vỏ bơi Oméga chính hiệu. Chẳng qua thần hồn nát thần tính, Năm Ngọt thiếu bình tĩnh nên mới xảy ra cớ sự. Thấy đàn em nhảy ra, Tư Lì quát lớn «mầy điên hả» hòng đánh lạc sự ngờ vục của viên cảnh sát nhưng không kịp nữa. Vì lúc đó diện mạo của Năm Ngọt đầy vẻ sợ sệt. Viên cảnh sát vô địch bơi lội lại từng sống lâu trong nghề công an nên chặn Năm Ngọt lại hỏi giấy. Lại tưởng là sắp bị bắt Năm Ngọt bèn trổ tài võ thuật, quật ngã viên cảnh sát trong chớp mắt. Viên cảnh sát thứ hai đang biên phạt vội chạy đến, rút súng ra toan áp đảo Năm Ngọt cũng bị đo ván.
Túng thì phải tính Tư Lì đành phải co giò chạy trốn. Nhưng anh nghĩ coi, đường Lê Lợi là trung tâm điểm của Sài gòn, cảnh sát nổi và сông an chìm hằng hà sa số, trừ phi bọn chúng là Tôn Hành giả tái sinh mới có hy vọng tẩu thoát thành công. Bởi vậv cả hai chỉ chạy được đến gần chợ Bến Thành thì bị tóm lại. Về bót, người ta khám phá rа cả hai sử dụng giấy tờ căn cước giả mạo.
Vụ này được trình lên văn phòng của ông cụ. Ông cụ lục trong thư khố tìm được một hồ sơ về Tư Lì, tuy nhiên chỉ biết được đến thế thôi. Ông cụ bèn ra lệnh cho ban Thẩm vấn chích thuốc păng-tô-lan để moi móc lời khai, nhưng huyết-thanh sự thật đã trở thành vô dụng vì cả hai đã được làm quen với môn thuốc này. Như anh đã biết, chỉ riêng điệp viên quan trọng mới được làm quen với các loại huyết-thanh sự thật, ông cụ phải lập mưu, truy tố Tư Lì và Năm Ngọt ra tòa quân sự mặt trận về tội hành hung hai nhân viên công lực và sử dụng căn cước giả. Do đó, tôi phải đội lốt trùm du đãng Hai Răng vàng để móc nối với bọn Tư Lì và Năm Ngọt trong khám Chí Hòa.
- Hai Răng vàng cũng là nhân viên Quốc tế Tình báo Sở như bọn Tư Lì. Năm Ngọt?
- Không. Hắn chỉ là tên đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp, không hơn không kém. Hắn vào nghề từ 17, 18 năm nay, và đã có hàng chục tiền án. Hắn giết không biết bao nhiêu người song hắn như con lươn, luồn trượt rất giỏi, luật pháp không sao bắt được quả tang. Rốt cuộc hắn vào khám như đi chợ, nhưng chỉ vào một thời gian ngắn rồi lại ra. Sở dĩ hắn sống phây phây vì hắnn có biệt tài giết người bằng điểm huyệt, không lưu lại dấu vết. Тuy nhiên, cũng như mọi anh hùng từ đông sang tây. Hai răng vàng lại có một nhược điểm…
- Đàn bà?
Người đàn ông đội lốt Hai Răng vàng nhe hai hàm răng vàng choé ra cười một cách khoái trá:
- À, anh bắt đầu sáng suốt rồi đấy! Hạng Võ Hai Răng vàng đã ăn phải bùa mê của một Ngu Cơ vũ trường đẹp kinh khủng. Chẳng hiểu tại sao Ngu Cơ lại yêu hắn. Thú thật với anh, tôi đã biết nhiều về giống cái, vậy mà khi thấy Ngu Cơ tôi cũng bồi hồi trong dạ. Nàng đẹp rất quý phái, rất tây phương và rất thanh khiết, chứ không đẹp hạ tiện, đẹp mọi rợ và đẹp lầy lụa như nhiều em “ca-ve” đâu.
- Tên nàng là gì?
- Ngu Cơ.
- Trời đất ơi, giờ phút này anh còn đùa nữa ư?
- Tôi không đùa đâu. Chẳng biết tên cúng cơm của nàng là gì nhưng chỉ biết rằng mọi người gọi nàng là Ngu Cơ. Cái tên Ngu Cơ cũng có tính cách tiền định vì nàng làm việc tại hộp đêm «Sông Ô».
- Hừ, sông Ô giang là nơi Hạng Võ mất mạng.
- Hai Răng vàng cũng tiêu tùng sự nghiệp du đãng tại hộp đêm Sông Ô, vì sắc đẹp của em ca-ve Ngu Cơ. Hắn yêu nàng ngoài sức tưởng tượng của con người nên sẵn sàng chiều theo ý thích của nàng. Anh còn lạ gì, giới vũ nữ vốn xài tiền như nước. Ngu Cơ lại là chuyên viên khét tiếng của kỹ nghệ xài tiền. Hai Răng vàng kiếm tiền dễ như bỡn, do đó việc nàng yêu hắn chỉ là chuyện tất nhiên. Tuy vậy, ông cụ không tin rằng người đẹp Ngu Cơ chỉ nặng lòng với Hai Răng Vàng vì tiền. Sau khi thu thập, phối kiểm và suy dẫn tin tức, ông cụ phăng ra một số chi tiết thú vị. Đó là sự giao du kín đáo nhưng thân thiết giữa Ngu Cơ và Tư Lì...
- Ô, nội vụ đã sáng tỏ như ban ngày... tại sao ông cụ không thộp cổ Ngu Cơ mà lại vòng vo Tam quốc, mất công mất của, và báo hại anh phải đội lốt một tên trùm du đãng?
- Thoạt đầu nghe ông cụ nói tôi cũng nổi sùng như anh, nhưng đến khi hiểu thấu сhi tiết tôi đã thay đổi ý kiến. Vì các cơ quan an ninh của ta chưa nắm được bằng chứng cụ thể. Làm nghề này, như anh đã biết, nhiều khi có bằng chứng xác đáng trong tay mà còn «nuôi cho béo» mới bắt giữ, huống hồ chỉ mới tìm thấy một vài đầu mối. Ông cụ đã cho sưu tra lý lịch người đẹp Ngu Cơ. Nàng nói giọng Nam nghe rất êm tai nên ai cũng đinh ninh nàng sinh trưởng ở vùng châu thổ. Nàng cũng thường nhắc đến những ngày thơ ấu sống bên bắc Vàm Cống ở Long Xuyên. Nhưng thật ra nàng là người Trung. Nàng chào đời và lớn lên trên giòng sông Lam, nghĩa là cũng ở đất Nghệ như Tư Lì...
- Thôi, tôi hiểu rồi…
- Anh chưa thể hiểu được đâu vì lý lịch của nàg cũng như hành tung của nàng chứa đầy ngõ ngách bí hiểm, không kém ngõ ngách vào tiệm hút và nhà chứa. Nàng di cư vào Nam sau Hiệp định Giơ-neo, lao đầu vào cuộc sống trà đình tửu quán, biến thành vũ nữ có hạng và gái bao đắt giá của các công tử xộp ở Sài gòn. Nhờ nghề vũ nữ, nàng có thể giao du với mọi hạng nguời, nhất là hạng người giữ địa vị quan trọng, ông cụ nghi nàng là nhân viên «hộp thư» của địch,. Ông càng nghi hơn khi biết nàng lén lút gặp Tư Lì hàng tháng. Nàng thuê một căn phòng sang trọng trong một buyn đinh thượng lưu ở đại lộ Nguyễn Huệ, nhân tình và bạn bè đến nhà nàng rầm rập. Một đêm kia, sau giữ giới nghiêm nhân viên của ta canh chừng trước buyn đinh thấy một người đàn ông vào phòng nàng. Lệ thường đàn ông trốn vợ du hí đến nhà nàng trong giờ giới nghiêm nên nhân viên của ta không để ý. Nhưng sáng hôm sau không thấy ngươi lạ ra về, nhân viên này bèn trình lên ông cụ. Nửa tháng sau, gã đàn ông bí mật lại xuất hiện lần nữa, và cũng mất hút. Ông cụ bèn sai nhân viên lẻn vào phòng Ngu Cơ lấy dấu tay, và phăng ra Tư Lì. Sau đó ba tuần lễ, Tư Lì lại đến gặp Ngu Cơ, nhân viên của ta đặt dụng cụ ghi âm điện tử ở phòng bên song chẳng nghe gì được cả.
Thì ra Tư Lì đã thủ sẵn trong túi một hộp máy phá tuyến.
- Loại máy phá tuyến này chỉ được dành riêng cho nhân viên cao cấp của địch. Do đó, ông cụ khám phá ra Tư Lì và Ngu Cơ là phần tử đầu não của gián điệp địch phải không?
- Phải. Vì vậy, ông cụ ra lệnh tăng cường theo dõi. Nhưng Tư Lì không đến căn phòng ở đường Nguyễn Huệ nữa. Và từ đó Ngu Cơ không tìm gặp Tư Lì nữa. Nhưng cũng từ đó Ngu Cơ bắt đầu kết thân với Hai Răng vàng. Ông cụ phỏng đoán Tư Lì giao nhiệm vụ cho Ngu Cơ mồi chài Hai Răng vàng để làm việc. Nhưng làm việc gì thì ông cụ chưa biết. Cuộc theo dõi đang tiến hành đều đặn thì Tư Lì và Năm Ngọt bị dính trong vụ tắc-xi băng qua đèn đỏ ở ngã tư Lê Lợi. Tư Lì nằm khám thì ở bên ngoài Ngu Cơ khắng khít hơn với Hai Răng vàng. Cho đến khi Hai Răng váng vô cớ hành hung và hạ sát một viên trung tá.
- Hắn gây ra vụ giết người để được lôi ra tòa án mặt trận?
- Đúng, giết người để vào nhà lao Chí Hòa và được giam trong khu can cứu của tòa án mặt trận. Theo lệnh ông Cụ tôi đã thay chỗ của Hai Răng vàng tại nhà giam công an. Rồi tôi được giải quа Chí Hòa. Tôi giả vờ giết giám thị để được tống lên 3D.20, ở gần Tư Lì. À, thằng cha bị tôi đánh ngã còng queo gần phòng thăm nuôi đã hoàn toàn bình phục chưa?
- Rồi. Anh làm tôi toát bồ hôi lạnh, Thoạt đầu hắn ngã xuống, nằm thẳng đơ ra không thở nữa, tôi tưởng hắn chết thật. Vẫn biết y sĩ của Sở đã được lệnh nghe mạch qua loa rồi tuyên bố là nạn nhân bị chết, tôi vì tò mò nên hỏi у sĩ xem tim đập ra sao.Thìỉ y sĩ trợn mắt méo miệng mà không nói gì cả. Hắn kéo tôi vào trong văn phòng rồi thì thào vào tai tôi bằng giọng nhỏ lăn tăn như thể sợ Quốc tế Tình báo Sở gắn máy ghi âm lén lút «này này, tim hắn không đập nữa anh ạ, ông Cụ dặn tôi là hắn chỉ chết giả, tại sao hắn lại chết thật.. Thằng Hai Răng vàng chém atémi mạnh quá... Giờ đây tôi biết ăn làm sao nói làm sao với ông Cụ»
- Phép lạ nào đã cứu hắn sống lại?
- Tôi lạy anh cả tơi lẫn nón. Làm tôi hôm ấy trở thành trò cười không mất tiền cho bọn con gái nghịch ngợm trong ban Biệt vụ.
- Hừ… anh còn đợi gì mà chưa tặng cho mỗi cô ả lộn xộn một phát atémi?
- Tôi chỉ có thể bắt nạt được Nguyên Нương hoặc nhiều lắm là Katy, hôm ấy lại có Thu Thu nên tôi phải nuốt bồ hòn làm ngọt. Thu Thu tiến đến trước mặt tôi và nói, anh Lê Diệp ơi, anh nên xin ông Cụ nghỉ phép một thời gian đi, sự du hí đã làm đầu óc anh trật hết đường rầy. Chúng tôi mến anh vì anh khác Văn Bình ở điểm đúng đắn, không lung tung, bừa bãi, nhưng từ ít lâu nay anh đã ăn phải đũa của Văn Bình.
Thì ra viên phó quản đốc khám đường Chí Hòa đang trò truyện với cao nhân Hai Răng vàng trong xà-lim 3D. 20 chính là Lê Diệp, chàng «sếu vườn» không tiền khóang hậu của sở Mật vụ, cánh tay phải kiên cố của ông Hoàng…
Vả dĩ nhiên con người ngồi trước mặt Lê Diệp với bộ mặt đầy vết thẹo với hàm răng vàng chóe, với ngôn ngữ đểu cáng, mất dậy chính là... đại tá Văn Bình Z.28, bạn nối khố của Lê Diệp...
Văn Bình - Hai Răng vàng nheo một con mắt, giọng rí rỏm:
- Sau đó thiểu số đành phục tùng đa số phải không?
Lê Diệp thở dài:
- Anh đừng chê tôi rút rát. Tôi liền đáp lời Thu Thu là óc tôi vẫn sáng suốt, óc tôi không trật đường rầy. Tôi nói rằng nạn nhân bị đánh atémi vào động mạch са-rô-tít trên cổ, và bị đánh ở cổ bên phải giữa huyệt mát-su-ka-zê, đó là mê huyệt song vì hắn ra đòn quá mạnh nạn nhân bị chết giả hơi lâu. Nghe tôi giải thích, Thu Thu ôm bụng cười rũ rượi, Nguyên Hương cũng cười. Mọi người đều rủ nhau cười.
- Khổ quá, tôi đánh vào cổ trái của hắn, tại sao anh lại có thể lầm với huyệt mat-su-ka-zê bên phải được?
- Thế mới khổ thân tôi, vì cùng là huyệt mat-su-ka-zê nhưng ở cổ trái lại là huyệt mu-ra-sa-mê, nghĩa là tử huyệt nên tôi đinh ninh là anh đánh vào bên phải. Sau này, ông Hoàng cắt nghĩa tôi mới hiểu. Tháng tnrớc, anh thuyết trình về các huyệt trên động mạch ca-rô-tít trong ban Biệt vụ, với đông đủ mọi người tôi lại đi vắng nên không biết có hai phép đánh atémi vào huyệt mu-ra sa-mê, đánh sâu thì chết tức khắc, còn đánh cạn thì tim ngừng đập nhưng nạn nhân không chết.
- Hôm tôi thuyết trình anh đi đâu?
- Tôi không nhớ nữa. Dường như tôi bị kẹt tại nhà một người bạn.
- Trai hay gái?
- Khổ quá, trai hay gái có liên quan gì đến hai huyệt mat-su-ka zê và mu-ra-sa-mê? Liên quan gì đến việc các nữ đồng nghiệp Biệt vụ lấy tôi làm trò cười?
- Hừ... liên quan chặt chẽ đến nỗi anh không thể tưởng tượng được. Không những liên quan đến phép đánh atémi váo ca-rô-tít, liên quan đến các nữ nhân viên Biệt vụ đa sự, mà còn liên quan đến cả công việc mà anh và tôi đang làm...
- Trời ơi!
- Kêu nho nhỏ chứ, đừng kêu ầm lên ông Trời nghe được thì khốn. Hôm anh kẹt tại nhà ai, thú thật đi. Lấy thúng úp voi sao đặng, anh Lê Diệp?
- Thú thật với anh tôi bị kẹt tại nhà một người đàn bà.
- Anh thấy chưa? Bọn nữ yêu Biệt vụ cười anh vì từ nhiều năm nay anh nổi tiếng là người ghét đàn bà, giờ đây lại trồng cây “si” một cách quá tha thiết, còn tha thiết hơn cả ông già lục luần có hầu non 18 nữa.
- Tôi lạy anh. Họ biết tôi dính tới ai không?
- Biết. Nên Thu Thu mới đề nghị với ông Cụ cho anh làm phó quản đốc Trung tâm cải huấn Chí Hòa.
- Tại sao?
- Vì Tư Lì, nhân vật quan trọng của Quốc tế Tình báo Sở đang bị nhốt trong khám Chí Hòa,
- Hai việc chẳng liên quan gì với nhau cả.
- Liên quan lắm chứ! Óc anh bị đặc sệt khiến anh không nhận ra đấy thôi.
- Anh Văn Bình ơi, anh cứ nửa nạc nửa mỡ như thế này thì tôi chết mất. Hai vi<c ty liên quan với nhau ra sao?
- Giản dị lắm, vì Tư Lì liên quan với giai nhân Ngu Cơ, ngôi sao sáng của vòm trời Sài gòn dạ lạc. Vì Ngu Cơ lại có liên quan với người đẹp của anh.
- Của tôi?
Dĩ nhiên. Anh cứ tưởng sở Mật vụ gồm toàn người mù, và người điếc, anh có biết đâu nhất cử nhất động của anh đều bị ông Hoàng theo dõi đêm ngày. Chẳng qua cái luật nhân quả mà ra cả... trước kia, tôi làm ăn riêng lẻ nhưng tôi trốn đâu anh cũng vâng lệnh ông Hoàng, toa rập với bọn nữ yêu Biệt vụ đến quấy phá tôi cho biết mặt, tôi xin anh, van vỉ anh, anh vẫn lạnh như tiền, không những thế anh còn làm tôi điêu đứng thêm nữa. Có những đêm tôi đã lẻn vào căn phòng kín đáo của một nhà ngủ kín đáo hạng nhất ở tận cùng Chợ Lớn giữa xóm trệt trăm phần trăm, đinh ninh được xả hơi một bữa no nê, không dè mới đóng cửa, chưa kịp làm ăn thì anh đã lù lu dẫn xác tới. Chắc anh khoái lắm...
- Thôi, tôi xin chừa. Anh đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.
- Hừ, trước khi quên anh cần nhớ lại để rút kinh nghiệm. Anh phá đám tôi nhiều lần song chưa lần nào làm tôi đau bằng cái đêm ở khách sạn B (truyện này có thật, và xảy ra tại một khách sạn ở Chợ Lớn nên tác giả xin phép bạn đọc được gọi tên khách sạn liên hệ là khách sạn B) trong Chợ Lớn. Anh là bạn thân nhất đời nếu không tôi đã đập anh một phát chết tươi. Vì, anh biết không, trên thế giới chỉ có độ 10 đến 20 cô gái có biệt tài thổi trứng không bằng miệng, và cô gái đêm ấy tại khách sạn B. lại được coi là đệ nhất biệt tài.
Giọng nỏi của Văn Bình vẫn đượm vẻ thân mật thường lệ song Lê Diệp lại toát bồ hôi lạnh. Xà-lim 3D-20 là cái hộp bê-tông cốt sắt đóng kín như bưng tuy vậy ban đêm lại lạnh khác thường, dường như khí lạnh của khu Hòa Hưng - Lê Văn Duyệt đều kéo nhau về khám Chí Hòa, và mọi khí lạnh của khám Chí Hòa đều dồn vào xà-lim 3D, nơi giam những can nhân quan trọng, và cũng là dinh cơ của con ma đa tình vú dài... Lê Diệp toát bồ hôi lạnh không phải vì bầu không khí trong phòng giam chuyểnn lạnh đột ngột. Mà vì lời nói của Văn Bình vừa gợi đến một kỷ niệm suýt làm tình bạn con chấy cắn đôi giữa hai người bị vỡ tan tành.
«Tai nạn» tình cảm này xảy ra một đêm thứ Bảy. Lê Diệp đang tập bắn bia dưới hầm của Công ty Điện tử, tổng hành doanh bí mật tại đường Nguyễn Huệ, thì ông Hoàng gọi lên văn phòng. Như thường lệ, chàng đã đột nhập tổ uyên ương của bạn giữa lúc cây đang liền cành, chim đang liền cánh say sưa. Dĩ nhiên Nguyên Hương đã bí mật dính líu vào những kế hoạch phá đám như vậy. Văn Bình trổ tài lẩn trốn song chàng chỉ lẩn trốn được điệp viên địch chứ không lẩn trốn được con mắt thông thiên của phụ nữ ghen tuông. Cho nên hễ chàng định... đánh lớn là bị Nguyên Hương khám phá và nhờ Lê Diệp dựa oai ông tổng giám đốc đi bắt.
Đêm ấy Văn Bình bị bắt tại khách sạn B với một giai nhân người Tàu. Người Tàu chính hiệu trăm phần trăm, không phải người Tàu sinh trưởng tại Chợ Lớn.
Nàng từ Đài Loan tới. Tên nàng là Xuân Phong, gió xuân. Nhan sắc nàng đích thị là gió xuân, mặt nàng, miệng nàng như làn gió xuân hây hẩy thổi khiến tráng sĩ phải bồi hồi tấc dạ. Nhưng nếu gió xuân thổi lại hơi mát cho cảnh vật tiêu sơ sau mấy tháng đông lạnh giá thì nàng Xuân Phong thổi lại một hơi mát kỳ dị, mát mà nóng, nóng mà mát, ngồi bên nàng Văn Bình nóng ran như ngồi bên lò nướng bánh nhưng lại không chảy bồ hôi hoặc lạnh thấu xương nhưng gân cốt, thớ thịt lại không run cầm cập...
Xuân Phong khác mọi người đàn bà Văn Bình đã gặp trong đời hồ hải. Vì nàng có một biệt tài có một không hai. Nàng là nghệ sĩ chuyên trình diễn kỹ thuật thổi trứng gà và hút thuốc lá. Nàng trạc hai mươi, thân hình dong dỏng cao, và đố ai khám phá ra một giọt mỡ thừa trên người nàng. Ông Tơ bà Nguyệt đã khiến nàng quen chàng trong một chuyến trình diễn tư ở Đông Nam Á. Nàng chỉ trình diễn tư vì biệt tài của nàng không thể được đem ra phô trương trước mắt mọi người, theo luật lệ và phong tục thông thường. Các quốc gia châu Âu có quan niệm tình ái phóng khoáng còn chưa dám mời nàng trổ tài trên sân khấu rạp hát, huống hồ Việt Nam là xứ gắn bó với đạo... Khổng, và luật pháp Việt Nam cỏ khoản bỏ tù những ai phạm tội công xúc tu xỉ.
Khách hàng của Xuân Phong là giới tai to mặt lớn có thật nhiều tiền, thật nhiều sức khỏe, và thật nhiều thời giờ ban đêm. Giá biểu trình diễn của nàng không lấy gì làm cao, mỗi cuộc trình diễn riêng kéo dài khoảng 15 phút là 10 đô-la xanh, nhưng số khán giả lại bị hạn chế, nhiều nhất là 3 người.
Đêm ấy, trời mưa lâm râm, Văn Bình mò vào khách sạn quen thì một gã bồi quen giới thiệu một trò giải trí lành mạnh và mới mẻ. Trò chơi thổi trứng gà này, chàng đã mục kích tận mắt ở Đài Bắc nhưng khi nghe nói Xuân Phong có thân hình cân đối, rắn chắc, khuôn mặt mỹ miều và tài nghệ lại khác thường chàng liền mời đến ngay.
Lời quảng cáo của gã ma-cô không đến nỗi láo khoét. Tất cả của nàng đều vượt mức trung bình khá xa. Nàng mở cửa phòng bước vào trong bộ đồ tây-phương dài chấm gót. Lối váy dài maxi chưa được phát minh song nàng đã mặc váy dài maxi. Nàng là gái tàu mà lại diện đầm, và diện váy kiểu mới. Thoạt nhìn, chàng đã có thiện cảm với nàng.
Nàng nhoẻn miệng cười rồi thản nhiên cởi quần áo. Trong phòng khách sạn chỉ có chàng và nàng. Trong nháy mắt, nàng khỏa thân hoàn toàn. Nàng đứng cách chành một mét, cúi chào chàng lần nữa rồi bắt đầu biểu diễn. Biệt tài của Xuân Phong là dùng nguyên khí trong người để bắn một quả trứng gà ra xa một mét. Đàn ông khỏe như voi mà thở phù phù bằng miệng cũng vị tất tông quả trứng gà ra xa một mét, huống hồ...
Huống hồ, bộ phận trên cơ thể người người đẹp dùng để nhét quả trứng gà và bắn ra không phải là miệng...
Nàng lấy trung bình tấn, hai chân khuỳnh xuống, cầm quả trứng trắng tinh tung nhiều lần trên không trung rồi mỉm cười dịu dàng - nàng đã mỉm cười đến lần thứ 10 - đút quá trứng vào. Nàng bảo chàng «ônh bắt lấy quả trứng nhé?» chàng gật đầu thì ụp một tiếng, quả trứng bay vèo ra như phía sau có một luồng gió xoắn, rồi rớt gọn vào lòng bàn tay của Văn Bình.
Chàng đang hút thuốc, điếu Salem thơm ngát vừa mới đốt xong. Nàng chìa tay ra:
- Ông cho em mượn điếu thuốc.
Chàng đinh ninh nàng muốn kéo một hơi cho đã nghiện. Chàng không ngờ rằng nàng cũng hút một hơi song lại không hút trên môi như đàn ông đàn bà trên thế gian vẫn hút. Điếu thuốc được cắm ngay ngắn, khói tuôn phì phèo. Chàng nhìn kỹ thì thấy đầu thuốc đỏ rực như bên trong có người ngậm hút, và hít thật mạnh, sau đó nhiều làn khói xanh lam từ kẽ hở tuôn ra.
Vẫn chưa hết. Nàng còn thắp một câv nến đỏ, đặt trên bàn, cách chỗ nàng đứng gần hai mét. Nàng mỉm cười, rồi... lại ụp một tiếng, ngọn đèn đang cháy sáng bỗng phụt tắt như thể ai ghé miệng thổi.
Buổi trình diễn chỉ có thế, nàng rút điếu thuốc ra rồi hỏi Văn Bình “ông cần thêm nữa không?” chàng bàng hoàng trả lời “không” nàng bèn nhún vai «ồ, em cứ tưởng là ông còn cần nữa», Rồi nàng mặc quần áo vào nhanh như máy, rún rẩy bước ra. Đêm thứ nhất gặp nàng, chàng ngồi như ngây trong phòng lữ qúan, quên cả uống huýt-ky và hút Salem. Sang hôm sau, ăn trứng la-coóc, chàng không lợm giọng buồn nôn như một số khán giả khác. Chàng đã đọc một cuốn sách về nghệ thuật ái ân của một tác giả Ấn Độ, kể lại truyện những giai nhân thuở xưa có biệt tài như Xuân Phong. Họ không biết thổi trứng và hút thuốc lá như nàng, song họ đã dùng biệt tài của họ để đánh trăm trận thắng gọn cả trăm trong... phòng the.
Thật vậy, loại giai nhân này còn hơn loại trường túc, xích diện và trường mi nhiều bực. Họ có sức dẻo dai hơn cả lực sĩ vô địch việt dã ma-ra-tông tại Thế vận hội. Về sức hăm hở thì vị tất những cú đánh của nữ quán quân quyền Anh trên võ đài quốc tế có thể sánh bằng. Tìm kiếm những giai nhân có cả sức dẻo dai lẫn sức hăm hở như Xuân Phong không phải là dễ, trong số một triệu người may ra mới khám phá ra một.
Cho nên Văn Binh không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở. Chàng thi thố hết sở trường để chinh phục Xuân Phong. Nàng không phải là gái chơi, nàng chỉ hành nghề nghệ sĩ thuần túy, mỗi năm nàng đi vòng Á châu một lần, và những tháng mùa lạnh nàng trở về Đài Bắc, sống bên cạnhh những suối nước nóngg gần xóm yên hoa hữu danh Peitou.
Dĩ nhiên nàng còn độc thân. Độc thân, mặc dầu trên thực tế nàng đã làm vợ nhiều lần. Nàng còn độc thân vì Tạo hóa kỳ cục đã gieo sự tổn thọ cho mọi người đàn ông gần nàng. Văn Bình vốn thích sự khó khăn tuyệt đỉnh, lại có đủ bản lãnh chống lại sự tổn thọ của giai nhân nên quyết tâm đốn ngã Xuân Phong.
Nàng đã rơi vào vòng tay của chàng. Nhưng trong đêm thách đố giữa trai tài gái sắc tại một căn phòng mát rợi của đại khách sạn B. thì Lê Diệp hùng hục xô cửa phòng. Văn Bình nóng mắt gây sự với bạn. Lê Diệp cũng nóng mắt gắt lại. Trong khi hai người đàn ông đấu khẩu với nhau thì Xuân Phong lủi mất. Và nàng đi luôn, Văn Binh không bao giờ gặp lại nữa…
Lê Diệp tần ngần nhìn Văn Bình, giọng hối tiếc:
- Từ nay, xin anh tin tôi. Tôi xin thề sẽ không dám phá đám anh nữa đâu.
Văn Bình dí nửa điếu thuốc xuống nền xi-măng của xà-lim và nói với bạn:
- Cám ơn anh. Dầu sao nàng cũng đi rồi.
- Nếu anh muốn. Tôi sẽ sang tận Đài Bắc tìm chỗ ở của nàng cho anh.
Lê Diệp nói tiếp, như trai tân về nhà gái ở rể:
- À, còn Ngu Cơ, anh vừa nhắc đến Ngu Cơ xong. Cô gái quen tôi cũng quen cả Ngu Cơ nữa ư?
- Rất quen.
- Rất quen là như thế nào? Thà anh giết tôi đi, anh ỡm ờ cách ấy khổ sở tôi lắm.
- Đoạn trường ai có qua cầu mới hay, anh bước vào tình yêu mới hiểu được nỗi đau đớn của thằng đàn ông bị phá đám ban đêm. Người đẹp bé bỏng của anh có cái lẻn tuyệt diệu là Chung Thủy song chẳng chung thủy chút nào, nàng là nhân viên của Ngu Cơ.
- Nghĩa là nhân viên của Quốc tế Tình báo Sở?
- Có lẽ.
- Chết rồi. Tôi mới yêu lần đầu, yêu một cách chân thành và thật thà, thì ngay từ lần đầu tôi đã rơi vào cạm bẫy của địch. Thế mới biết anh giỏi thật, anh yêu cả trăm cô gái đẹp thì chỉ vài ba lần bị «phục kích» là cùng.
- Hà, hà... ông Hoàng cử anh vào Chí Hòa là để phòng bị trường hợp Tư Lì không tiếp xúc được với Hai Răng vàng thì Chung Thủy sẽ tiếp xúc với anh. Này, nàng thơm không anh?
- Thơm hay không thơm, anh hỏi làm gì?
- Hỏi cho biết đấy thôi. Nhưng tôi biết chắc là nàng thơm lắm. Thơm hơn cả những cô gái thơm nhất Sài gòn nữa.
- Vâng, nàng... thơm lắm. À, tại sao anh biết nàng thơm. Anh, anh cũng quen thân nàng, phải không?
- Hừ... đồ ghen bóng, ghen gió. Đồ đàn ông ngu như bò.., Khỏi cần giáp mặt nàng và ngửi mùi da thịt của nàng tôi đã biết là nàng rất thơm, vì một lý do vô cùng giản dị: nếu nàng không thơm đặc biệt thì thằng đàn ông sắt đá Lê Diệp kia đã không mê lêm, mê xuống đến nỗi suýt bị rơi tuột vào xiếc...
Nghe bạn nói, Lê Diệp thộn mặt. Văn Bình cười, chữa thẹn giùm Lê Diệp:
- Bây giờ tôi đi ngủ đây!
- Anh giúp tôi một tay nhé!
- Giúp chuyện gì?
- Chuyện Chung Thủy.
- Anh còn yêu nàng không?
- Thú thật với anh, giờ phút này tôi cũng chưa hiểu là yêu hay không yêu nữa.
- tức là anh còn yêu nàng tha thiết. Coi chừng đấy, nàng là cán bộ cừ khôi của bọn Tư Lì. Nhưng nếu anh còn yêu nàng tha thiết thì tôi sẽ tìm cách cứu nàng.
Mắt Lê Diệp sáng hẳn lên:
- Cám ơn anh một triệu lần.
- Một lần cũng đã đủ chán.
Văn Bình vỗ vai bạn và tiễn bạn ra cửa. Chàng có dáng điện trịnh trọng như thể đang mặc dạ phục đuôi tôm, đội mũ trái dưa, thắt nơ bướm trắng tinh, và dận giầy vẹt-ni bóng loáng, đứng chủ một cuộc tiếp tân lớn.
Đột nhiên Lê Diệp nắm chặt tay chàng, giong lạc hẳn:
- Anh buồn phải không?
Văn Bình thở dài:
- Phải, tôi сố nói truyện đùa để tạm quên trong chốc lát mà không được.
- Tôi ở lại đêm nay với anh nhé?
- Không nên. Có lẽ lát nữa Tư Lì sẽ liên lạc với tôi.
- Tôi mang thêm rượu và đồ nhắm cho anh.
- Tạm đủ rồi. Anh về đi, ở lâu sợ lộ.
Lê Diệp bùi ngùi ra cửa. Chàng đi thẳng, không dám ngoảnh lại chào bạn. Vì sợ ngoảnh lại sẽ bắt gặp cặp mắt đỏ ngầu của Văn Bình. Lê Diệp và Văn Bình chơi thân với nhau như anh em ruột thịt. Nếu bạn ứa lệ, chắc hẳn chàng không thể giữ vẻ mặt phớt tỉnh. Cũng như Văn Bình, chàng là thủ lãnh điệp báo có trái tim bê-tông cốt sắt.
Nhưng dầu sao chàng cũng chỉ là con người. Con người với tình thương thiên nhiên. Và trong tình thương thiên nhiên, đáng kể nhất là tình thương cha già, con cộc.
Z28 - Kẻ Cắp Bà Già Z28 - Kẻ Cắp Bà Già - Người Thứ Tám Z28 - Kẻ Cắp Bà Già