The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 88
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2077 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 4:
ũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Nguồn: Tàng Thư Viện
Hồi 4
DIỆU CHẤT BẤT VI BÌNH THẾ ĐẮC
DỤC HOAN VÔ PHỤC TỰ ĐƯƠNG THÌ
“Của báu trên đời đâu dễ kiếm,
Muốn vui còn có thuở nào đây.”
Trên đường quan đạo đi về Giang Nam …
Mưa bụi lất phất rơi, ngọn thu phong dìu dặt thổi những hạt mưa bụi nhỏ li ti bay vào mặt khiến khách bộ hành cảm thấy mát mẻ, dễ chịu hơn.
Màu trời xám ngắt như tro. Hai bên vệ đường liễu non xanh mượt phất phơ trước gió. Dưới trời mưa, cây cối dường như cũng vươn mình cao hơn, hoa lá cũng trở nên xanh mượt hơn. Con đường cát vàng không hề ướt át lấm bẩn, mà nước mưa đã khiến cho cát bụi chẳng còn tung bay khiến người đi đường lại càng cảm thấy sảng khoái.
Con đường vắng vẻ không người qua lại. Trên đường hiện chỉ có một đôi thiếu niên nam nữ đang cưỡi ngựa nhàn du. Vó câu không mau không chậm, có vẻ khoan thai lắm. Hai con ngựa trông khỏe mạnh khôn ngoan, sắc lông từ đầu đến chân đều trắng như tuyết. Trong khi đó, người ngồi trên lưng ngựa, nam thì anh tuấn hào hoa, nữ thì xinh đẹp diễm kiều, quả rất xứng đôi. Hai người chính là Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng. Cả hai vừa đi vừa ung dung trò chuyện.
Đôi người ngọc đang song song sánh bước. Bỗng đâu phía trước mặt dần dần xuất hiện một khu rừng rộng lớn âm u, cây cối cao to rậm rạp, cỏ dại mọc um tùm. Đường qua rừng bị tàn cây che phủ, dưới cơn mưa lại càng tối tăm ẩm thấp. Lý Nhược Hồng nhìn về phía khu rừng, cười bảo:
- Người ta thường nói trong rừng rậm thường có cường đạo ẩn náu, mưu đồ tồi bại, hành sự hại nhân, chẳng biết có đúng hay không?
Giang Thừa Phong nói:
- Chuyện đó thì cũng tùy nơi tùy lúc. Nhưng rừng rậm âm u rất dễ che giấu những việc làm xấu xa nên thường được kẻ gian chọn làm nơi hành sự. Vả lại nếu có gì xảy ra thì chúng cũng sẽ tiện đường tẩu thoát.
Lý Nhược Hồng cười hỏi:
- Khu rừng phía trước kia trông cũng âm u rậm rạp lắm đó chứ. Vậy ngươi nói trong đó có kẻ gian ẩn nấp hay không?
Giang Thừa Phong đáp:
- Tiểu sinh cũng không biết nữa. Nhưng nếu quả thật mà có cường đạo xuất hiện thì tiểu sinh sẽ cố hết sức bảo vệ cô nương được an toàn.
Lý Nhược Hồng cất giọng cười trong trẻo, nói:
- Ngươi võ công kém cỏi, sức mấy mà bảo vệ được ta chứ.
Giang Thừa Phong nói:
- Dù vậy tiểu sinh cũng sẽ cố làm hết sức. Người xưa nói: tận nhân lực, tri thiên mệnh cũng là ý này. Hễ tiểu sinh mà còn một hơi thở thì nhất định không để cho bất kỳ ai có cơ hội làm hại cô nương.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Nói nhiều vô ích. Cứ để đến lúc đó xem thử bản lĩnh của ngươi thế nào.
Giang Thừa Phong chỉ mỉm cười. Trong lòng chàng hiện đang rất vui sướng. Đối với chàng, được đồng hành cùng Lý Nhược Hồng là chàng đã mãn nguyện lắm rồi. Dù Lý Nhược Hồng có nặng nhẹ thế nào chàng cũng chẳng để tâm.
Quả đúng là cầu được ước thấy.
Lý Nhược Hồng vừa dứt lời thì hai người chợt nghe thấy có những tiếng gào thét từ phía khu rừng vọng đến. Hai người chú tâm lắng nghe, nhận ra đó là thanh âm của nữ nhân. Nhưng nếu chú ý nghe kỹ sẽ thấy có thêm tiếng cười dâm dục của nam nhân xen lẫn với những tiếng kêu la. Hẳn là nữ nhân kia đang gặp phải tên dâm tặc có hành vi tồi bại, định cưỡng bức nàng.
Lý Nhược Hồng liên tưởng đến thảm trạng sắp xảy ra, tức khí xung thiên. Nàng nhảy ngay xuống ngựa, sử dụng tột đỉnh khinh công lao thật nhanh đến khu rừng. Không làm sao được, Giang Thừa Phong cũng đành phải xuống ngựa, cột tuấn mã vào một gốc cây bên đường rồi đề khí chạy theo.
Khi chàng vào đến nơi thì Lý Nhược Hồng đã vào cuộc rồi. Nàng đang nâng đỡ một thiếu nữ tuổi chừng đôi mươi, chắc mới vừa trải qua một cuộc khổ chiến nên mất khá nhiều sức lực, lại bị trọng thương.
Còn ở phía đối diện là một võ sinh trông cũng khá tuấn tú, mặt trắng môi hồng, vận bộ võ phục màu lục, thân hình vạm vỡ, diện mạo xinh đẹp nhưng sắc diện gian xảo đầy vẻ dâm tà, hai con mắt sáng ngời không ngớt xoay động đang chăm chú ngắm nhìn Lý Nhược Hồng. Giang Thừa Phong liền tiến vào, đến đứng bên cạnh nàng, ngấm ngầm vận khí đề phòng bất trắc.
Lý Nhược Hồng vô tình quay lại, nhận thấy hán tử kia đang chăm chú nhìn mình thì trừng mắt quát:
- Ai cho phép ngươi nhìn bản cô nương như thế hả? Nhìn cái bản mặt của ngươi thì cũng đã biết ngay là kẻ bại hoại, ti tiện rồi.
Hán tử không hề tức giận, cất giọng cười dâm đãng hỏi:
- Mỹ nhân khi tức giận lại càng trông xinh đẹp hơn. Chẳng hay nàng tên gọi là chi? Có thể cùng bản thiếu gia vui vẻ một đêm hay không? Nếu nàng đồng ý thì bản thiếu gia sẽ tha mạng cho tình lang của nàng.
Lý Nhược Hồng vô cùng tức giận, nhưng nhìn lại thì thấy Giang Thừa Phong không lộ vẻ gì, nàng bực mình nói:
- Ngươi thấy chuyện như vậy rồi mà không định can thiệp hay sao?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Không phải thế. Nhưng tại hạ công phu kém cỏi, nếu như không còn cách nào khác thì mới đành phải động võ. Còn hiện giờ thì thử điều đình với hắn xem sao?
Lý Nhược Hồng cau mày nói:
- Hắn ta là kẻ tồi bại ti tiện mà còn điều đình với hắn làm chi.
Giang Thừa Phong mỉm cười, quay sang gã kia hỏi:
- Túc hạ có thể buông tha cho vị cô nương này không? Túc hạ cần điều kiện gì, nếu như có thể thì ta sẽ đáp ứng.
Hán tử kia cười lạnh, nói:
- Muốn bản thiếu gia buông tha cho cô ả cũng được. Điều kiện cũng đơn giản thôi. Chỉ cần mỹ nhân của ngươi đồng ý hầu hạ bản thiếu gia một đêm là được.
Đoạn hắn quay sang Lý Nhược Hồng cười hỏi:
- Thế nào? Nàng có đồng ý không? Bản thiếu gia bảo đảm với nàng là sẽ rất vui vẻ.
Lý Ngược Hồng nộ khí xung thiên, quát lớn:
- Tên dâm tặc kia sao không mau cút xéo? Hay là chờ bản cô nương động thủ?
Hán tử đổi giọng lạnh lùng:
- Các ngươi đã lọt vào tay bản thiếu gia mà còn dám giở giọng lớn lối ư. Bản thiếu gia sẽ bắt nàng đem về dày vò rồi vứt xác xuống sông. Còn tên tiểu tử kia bản thiếu gia sẽ đem đi chôn sống.
Lý Nhược Hồng nghe hắn nói giọng khắc bạc, tức thì nộ khí xung thiên. Nàng không thể nào nhịn được nữa, rút kiếm đâm liền. Nhưng hán tử kia thân thủ phi phàm, tài nghệ cũng không phải kém. Hai người hết sức thi triển tuyệt học, giao chiến rất kịch liệt. Kiếm phong rít lên vù vù, kiếm quang tỏa ra khắp chốn. Lý Nhược Hồng võ công cũng vào hạng khá, nhưng so với hán tử kia thì dường như vẫn còn kém hơn một bậc. Giao đấu hơn năm mươi chiêu thì nàng dần dần rơi vào thế kém. Hán tử thấy kiếm khí của nàng ngày càng yếu đi thì lộ vẻ mừng rỡ.
Nhưng Lý Nhược Hồng cũng không chịu kém. Nàng gia tăng công lực, liều mạng quyết chiến. Kình khí đột ngột tăng mạnh làm đối phương vô cùng kinh ngạc. Vì thế tạm thời cục diện vẫn ở thế cân bằng.
Giang Thừa Phong nhận ra Lý Nhược Hồng đã bắt đầu liều mạng. Trên tay chàng cầm sẵn mấy viên đá, chuẩn bị ra tay viện trợ. Vì không muốn hiển lộ bản lĩnh nên chờ đến khi hán tử kia không chú ý, chàng mới khẽ búng một viên đá. Hán tử đang tung hoành thế kiếm tấn công mãnh liệt, đột nhiên cảm thấy cánh tay mặt chợt đau nhói ở huyệt Thiên Toàn. Thế kiếm lập tức chậm lại.
Cao thủ giao đấu chỉ cần để lộ một chút sơ hở là có thể nhận lãnh hậu quả rất nặng nề. Lý Nhược Hồng vừa thấy tay kiếm của đối phương chậm lại, nàng lập tức phản công ngay. Tay mặt nàng xuất chiêu Thủ Huy Tróc Ảnh đánh vào vai trái hán tử. Tay trái nàng lại ra chiêu Cổ Mộ Thần Trung đánh vào tay mặt hắn.
Bỗng nghe choang một tiếng. Thanh trường kiếm trong tay hán tử rớt xuống đất. Lý Nhược Hồng lại tiếp tục phóng cước đá một phát nữa. Hán tử bị thương liền liền, thân hình vận động không được linh hoạt. Đòn cước của Lý Nhược Hồng đá trúng vào đầu gối bên phải hắn. Hắn không đứng vững được nữa, phải quỵ xuống. Lý Nhược Hồng thừa thế truy kích, mũi kiếm của nàng đã chĩa thẳng vào sát ngực hắn.
Giang Thừa Phong vội hô:
- Cô nương nên hạ thủ lưu tình.
Lý Nhược Hồng nghe tiếng liền đình thủ ngay, nhưng mũi kiếm vẫn chĩa vào ngực đối phương. Nàng quay lại nhìn Giang Thừa Phong trầm giọng hỏi:
- Ngươi bảo ta đình thủ là có ý gì?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh chỉ đề nghị cô nương hãy tha mạng cho hắn.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Hắn đã làm nhiều chuyện tồi bại, bị giết là đáng lắm. Bây giờ mà tha hắn không chừng sau này sẽ có nhiều thiếu nữ bị hắn làm cho ô nhục. Tốt nhất là nên hạ thủ cho tuyệt hậu hoạn. Nhưng nếu ngươi đồng ý thế mạng cho hắn thì ta sẽ tha hắn ngay.
Giang Thừa Phong ngẩn người, ấp úng nói:
- Việc này …
Hán tử là người trong cuộc nên đoán biết người ra tay khi nãy hẳn phải là Giang Thừa Phong, chứ Lý Nhược Hồng làm sao đủ khả năng hạ thủ được hắn. Nếu như cánh tay hắn không đột ngột đau nhói làm kiếm chiêu chậm lại thì kẻ thắng phải là hắn rồi. Dẫu bị bại, nhưng hắn cũng rất khâm phục Giang Thừa Phong. Nay thấy chàng xin tha cho hắn nên rất lấy làm ngạc nhiên, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác kính trọng chàng. Khi nghe Lý Nhược Hồng nói thế, hắn liền lên tiếng:
- Tại hạ đa tạ công tử đã quan hoài. Nhưng tại hạ thân mang đầy tội lỗi, dẫu có chết cũng đáng. Xin cô nương cứ hạ thủ.
Lý Nhược Hồng đã định phóng kiếm đâm tới, nhưng chẳng biết nghĩ sao, nàng lại ngừng tay. Giang Thừa Phong nói:
- Người ta thường nói: Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Cô nương hãy tha cho hắn. Nếu như cô nương vẫn chưa an tâm thì có thể bắt hắn đi theo chúng ta.
Lý Nhược Hồng khẽ cau mày ngẫm nghĩ, rồi thu kiếm lại. Hán tử tiến đến trước hai người chắp tay cung kính nói:
- Tại hạ là Lân Hoa công tử Hoa Tường Lân, xin bái kiến công tử và cô nương, từ nay nguyện tuân theo sự sai khiến của nhị vị.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, nhưng không lên tiếng, mà cũng chẳng thèm để ý đến Hoa Tường Lân. Giang Thừa Phong liền nói:
- Hoa huynh đệ không cần quá đa lễ. Từ nay kể như chúng ta sẽ không còn là người ngoài nữa.
Chàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng. Lý Nhược Hồng đôi má ửng hồng, trừng mắt nhìn chàng. Chàng lại mỉm cười nói:
- Còn vị cô nương này thì tính sao đây?
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Theo ý ngươi thì nên làm thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Giữa nơi vắng vẻ này để nàng ở lại một mình không tiện. Hay là chúng ta hãy đưa nàng vào trấn thành rồi sẽ tìm cách an bài sau?
Lý Nhược Hồng gật đầu nói:
- Đành phải làm như vậy thôi.
Thiếu nữ sau một hồi điều thương lúc này đã tạm thời bình phục. Nàng đứng dậy hướng vào hai ngươi chắp tay cung kính nói:
- Tiểu nữ là Hoa Tiểu Quân, xin cảm tạ nhị vị đã cứu giúp.
Lý Nhược Hồng nói:
- Chuyện chẳng có chi đáng kể, Hoa cô nương không nên quá bận tâm.
Hoa Tiểu Quân nói:
- Tuy ân nhân nói vậy, nhưng đại ân cứu mạng tiểu nữ nguyện suốt đời ghi nhớ.
Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn lên trời, rồi nói:
- Lúc này cũng không còn sớm nữa. Chúng ta phải lên đường ngay để có thể vào trấn thành trước khi trời tối.
Hoa Tường Lân và Hoa Tiểu Quân vội đi tìm ngựa của họ, rồi mọi người nhanh chóng lên đường. Mọi người hối hả đi thật nhanh nên chỉ lặng lặng giục ngựa phi nước đại. Bốn con tuấn mã tung vó phi nhanh. Cả bọn rời khỏi khu rừng, giục tuấn mã phi nhanh về phía trấn thành. Mọi người hy vọng sẽ kịp đến nơi trước khi trời tối. Không ai muốn phải qua đêm ở nơi hoang dã. Nhất là hạng phú quý như Giang Thừa Phong hay nữ lưu như Lý Nhược Hồng và Hoa Tiểu Quân. Còn Hoa Tường Lân là khách giang hồ, vô sở vị.
Đi tới giờ Thân, đằng trước lại có một cánh rừng khá rậm rạp, hai bên quan đạo cây cối um tùm. Đột nhiên, ba con ngựa của Lý Nhược Hồng, Hoa Tường Lân, Hoa Tiểu Quân cùng dựng vó hý vang rồi cả thảy đều sa xuống hố. Chỉ có Giang Thừa Phong đi sau cùng nên kịp thời kìm cương dừng lại. Cũng may là ba người kia thân thủ cũng khá cao nên đã kịp thời nhảy khỏi lưng ngựa, phóng xuống đất.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có một hồi còi rúc lên lảnh lót cùng mấy tiếng thanh la khua vang. Tiếng thanh la vừa dứt, từ trong rừng rậm đã có hơn trăm tên đại hán lũ lượt tiến ra, tên nào tên nấy đều mặc quần áo đen, đầu chít khăn đen, dáng vẻ hung bạo, tay cầm khí giới rần rộ xông ra cản đường.
Tiếp đó, lại có tiếng tù và nổi lên. Rồi nghe thấy những tiếng vó ngựa rầm rập phi đến. Ba tên tướng cướp cưỡi ngựa từ trong rừng rậm phóng ra, ngăn chận phía sau, đề phòng bọn người Giang Thừa Phong quay ngựa chạy trốn.
Trong bọn chúng có một tên mặt trắng, trạc ngoài bốn mươi tuổi, tế ngựa xông lên phía trước. Tên này không mang vũ khí mà trên tay chỉ cầm một chiếc quạt giấy, trên mặt quạt có vẽ hình quỷ vô thường trông rất rùng rợn. Hắn luôn tay phe phẩy chiếc quỷ phiến kia, điệu bộ ra chiều rất ung dung.
Lý Nhược Hồng trông thấy điệu bộ của bọn cường khấu cũng không khỏi cười thầm, khẽ nói:
- Bọn cường đạo này cũng biết diễn trò đó chứ!
Hoa Tường Lân thấy bọn cướp người đông thế mạnh, có vẻ lo lắng, khẽ nói:
- Cô nương không nên xem thường bọn chúng. Bọn cường đạo này ở Loạn Thạch Cương, tài nghệ cũng khá, lại thêm nhân số đông đảo. Bên chúng ta chỉ có bốn người, sợ rằng không địch nổi bọn chúng.
Lý Nhược Hồng nghe y nói cũng có lý, liền hỏi:
- Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Hoa Tường Lân nói:
- Để tại hạ lên phía trước thử thương lượng với bọn chúng xem sao.
Lúc này, bọn cường đạo đã chia nhau phong tỏa bốn phía, ngăn chặn hết mọi nẻo đường, dần dần khép chặt vòng vây. Tên đầu lĩnh tay cầm quỷ phiến không ngớt phe phẩy, tiến đến gần nói:
- Các ngươi nên ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ tài vật, bản nhân sẽ thương tình mà tha mạng cho.
Hoa Tường Lân vội bước tới vòng tay nói:
- Xin kính chào Lưu trại chủ. Bấy lâu không gặp, tiểu đệ nhận thấy Lưu trại chủ hào khí vẫn như xưa.
Tên đầu lĩnh vốn tên là Lưu Quốc Hiên, cười nói:
- Ta tưởng là ai. Té ra là Hoa lão đệ. Lão đệ bấy lâu làm ăn phát tài chứ? Hiện đang định đi đâu thế?
Hoa Tường Lân nói:
- Tiểu đệ theo Giang công tử đi Giang Nam. Chẳng hay Lưu trại chủ có thể lượng tình mà mở đường cho qua hay không?
Lưu Quốc Hiên cười hề hề nói:
- Chuyện đó chẳng khó gì. Lão đệ hãy bảo với vị Giang công tử kia giao nộp tài vật thì ta sẽ mở đường ngay.
Giang Thừa Phong vừa từ trên lưng ngựa phóng xuống đất, nghe hắn nói thế liền mỉm cười nói:
- Theo thông lệ thì các vị chỉ nên đòi tiền mãi lộ. Cớ sao hôm nay lại bắt chúng ta giao nộp tài vật thế?
Lưu Quốc Hiên tái mặt, quát:
- Ngươi có chịu giao nộp hay không?
Hoa Tường Lân bước đến bên cạnh Giang Thừa Phong, khẽ hỏi:
- Công tử định giải quyết thế nào? Bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta không tiện đối địch với chúng.
Giang Thừa Phong nói:
- Trong người ta hiện có đến hơn năm mươi vạn lượng ngân phiếu, huynh đệ bảo ta nên giao hết cho bọn chúng hay sao?
Hoa Tường Lân nằm mơ cũng không tưởng Giang Thừa Phong lại mang theo trong người số bạc lớn như thế. Y há hốc miệng không biết phải trả lời thế nào. Một lúc sau, y mới định thần lại được, nói:
- Vậy thì chúng ta phải đành liều mạng với chúng thôi.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Chúng ta bất tất phải liều mạng. Chỉ cần biết bọn chúng có đáng chết hay không mà thôi?
Hoa Tường Lân nói:
- Bọn họ tuy lên núi lập trại làm cường đạo, nhưng cũng còn biết giữ nghĩa khí. Quả thật trước nay chưa gây nhiều tội ác. Nhất là bọn họ chỉ chuyên cướp của chứ hiếm khi động thủ giết người.
Y lại có vẻ hổ thẹn, nói tiếp:
- Thật ra so với tại hạ thì tội lỗi của bọn họ e rằng còn nhẹ hơn nhiều.
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu vậy thì không nhất thiết phải giết chúng.
Hoa Tường Lân hỏi:
- Vậy phải làm sao ạ?
Tên thủ lĩnh cường đạo thấy hai người bàn bạc khá lâu, sốt ruột nói:
- Thế nào? Các ngươi đã bàn bạc xong chưa?
Lý Nhược Hồng không nhịn được, liền rút kiếm chỉ mặt hắn mắng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám giở giọng lớn lối như thế chứ? Chẳng lẽ bản cô nương đây lại sợ ngươi hay sao? Mau tiếp chiêu.
Vừa nói dứt là nàng đã lập tức múa kiếm tấn công. Nàng vốn là người cương cường hiếu thắng, thà chết chứ quyết không chịu nhục. Nàng sợ Giang Thừa Phong có thể chịu nhượng bộ mà giao nộp tài vật cho bọn cường đạo nên nhân cơ hội này tấn công ngay, khiến chàng không còn đường lui, bắt buộc phải quyết chiến.
Lưu Quốc Hiên thấy nàng múa kiếm tấn công thì khẽ cười nhạt, vung quạt chống đỡ. Hai người khởi cuộc quyết chiến. Hai tên đầu lĩnh kia thấy vậy cũng xông vào. Hoa Tường Lân, Hoa Tiểu Quân liền vung kiếm chống cự. Ba cặp đánh nhau khá quyết liệt. Còn Giang Thừa Phong chắp tay đứng ngoài lược trận.
Hồi lâu sau …
Bọn lâu la thấy ba tên đầu lĩnh giao chiến đã lâu mà không thắng được đối phương liền hò hét xông vào. Có một nhóm nhằm tấn công Giang Thừa Phong, bọn còn lại chia ra giúp ba tên đầu lĩnh. Tình thế trở nên nghiêm trọng.
Vũ Lâm Ký Sự Vũ Lâm Ký Sự - Giang Hoài Ngọc