You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: John Dickson Carr
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Đỗ Thư
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 186 / 18
Cập nhật: 2020-07-09 16:11:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
IV - Những Cặp Kính Đen
à thế là Elliot bị lỡ miệng. Anh nói, vì một nguyên do cá nhân nào đó, với giọng lớn rõ ràng đến nỗi ngài cảnh sát trưởng đã quay lại nhìn anh chằm chằm.
“Tôi nghĩ là không, cô Wills,” anh nói. “Cô vui lòng ngồi xuống đây được không?”
Cô gái đang nhìn anh với ánh nhìn bối rối y như lúc trước. Dù anh không đề cập đến nhưng trong trí nhớ của anh, hình ảnh ấy vẫn hiện lên một cách sinh động. Anh chưa bao giờ gặp người nào khiến mình có ý thức về sự hiện diện của họ mạnh mẽ đến thế, tựa như một va chạm vật lí vậy. Dường như anh đã biết chắc chắn những điều cô sẽ làm, cách cô quay đầu, và cả việc cô sẽ đưa tay lên trán.
“Cháu đang quá kích động đấy, Marjorie,” bác sĩ Joe nói, ông vỗ nhẹ vào tay cô. “Anh chàng này là một thanh tra từ Scotland Yard. Cậu ấy…”
“Scotland Yard,” cô gái nói. “Tệ đến mức ấy cơ à?” Và cô bắt đầu phá ra cười.
Cô gái đã ngay lập tức kìm chế bản thân lại, nhưng thậm chí cả vẻ hài hước cũng không chạm được đến đáy mắt cô. Elliot không bao giờ quên được từng chi tiết nhỏ lúc ấy: mái tóc nâu sẫm bóng loáng, được chia ra và kéo về phía sau tạo thành những lọn tóc cong nhỏ sau gáy; cái trán rộng, đôi lông mày cong cong, và đôi mắt xám trầm ngâm; và cái miệng dường như lúc nào cũng mang vẻ ung dung thư thái. Giờ đây anh mới thấy rõ ràng rằng cô gái không đẹp, nhưng anh hầu như không hề chú ý đến chi tiết đó.
“Tôi xin lỗi,” cô nói, lần nữa tự đánh thức bản thân khỏi ánh nhìn bối rối trực diện đang hướng về phía anh. “Tôi e lúc nãy tôi đã không nghe rõ lắm. Anh có thể lặp lại không?”
“Cô vui lòng ngồi xuống đây được không, cô Wills? Nếu cô sẵn sàng, chúng tôi muốn nghe kể về cái chết của bác cô.”
Cô gái liếc nhanh về phía những cánh cửa xếp dẫn đến căn phòng tối thui nằm đằng xa. Sau khi nhìn xuống sàn nhà một lúc, và nắm chặt tay một hay hai lần, cô ngửa đầu ra sau với vẻ bình tĩnh, ít nhất là bề ngoài. Nhưng vẻ hài hước và thông minh mà anh thấy ở cô lúc đầu có lẽ không phải là bằng chứng đủ mạnh để chống chọi lại sự tấn công của miệng lưỡi thiên hạ trong suốt bốn tháng qua.
“Cái bóng đèn đó không thể nào đã hết sáng được rồi chứ?” cô hỏi, và mạnh mẽ xoa xoa trán bằng mu bàn tay. “Anh xuống đây để bắt tôi à?”
“Không.”
“Được rồi. Vậy thì anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Chỉ cần cô kể cho tôi nghe về chuyện đã xảy ra theo cách của riêng cô thôi, cô Wills. Bác sĩ Chesney, ông có muốn lên thăm bệnh nhân của mình không?”
Sự điềm đạm, nhã nhặn phong cách Scotland của Elliot đang phát huy tác dụng. Cô gái nhìn anh một cách suy đoán, và hơi thở của cô bắt đầu ít dồn dập hơn. Vươn tay lấy chiếc ghế anh kéo cho, cô ngồi xuống và bắt chéo chân. Cô đang mặc một chiếc váy dạ tiệc đen tuyền, không hề đeo bông tai hay bất cứ phụ kiện nào hết. Thậm chí cả nhẫn đính hôn cũng không.
“Thanh tra, chúng ta có buộc phải trò chuyện chỗ này không? Ý tôi là, trong căn phòng này?”
“Có.”
“Bác tôi có một lí thuyết,” cô nói. “Bất cứ khi nào ông ấy có một lí thuyết gì đó, ông ấy sẽ phải thử nghiệm nó. Và đây là kết quả.” Cô kể với anh về lí thuyết của Marcus.
“Cô Wills, tôi hiểu rằng mọi chuyện bắt đầu bằng cuộc tranh luận tại bàn ăn, có đúng thế không?”
“Đúng vậy.”
“Ai bắt đầu cuộc tranh luận? Tôi muốn hỏi ai là người dẫn dắt mọi người vào chủ đề đó?”
“Bác Marcus,” cô gái trả lời, có vẻ như hơi bị ngạc nhiên một chút.
“Và cô không đồng ý với ông ấy?”
“Đúng.”
“Tại sao, cô Wills? Dựa trên căn cứ nào?”
“Ồ, chuyện đó có quan trọng không?” Marjorie kêu lên, cô hơi mở to mắt và làm một hành động biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn. Nhưng cô nhìn thấy vẻ kiên trì trên khuôn mặt Elliot, cả vẻ bối rối và hào hứng nữa, thế nên cô tiếp tục. “Tại sao à? Chỉ để làm gì đó vậy thôi, tôi nghĩ thế. Từ sau khi chúng tôi trở về, mọi chuyện trở nên rất khó chịu, thậm chí ngay cả khi có mặt George ở đây. Đặc biệt là khi George ở đây. George là vị hôn phu của tôi. Tôi… Tôi đã gặp anh ấy trong chuyến tàu ra nước ngoài. Và lúc đó chính bản thân bác Marcus rất tự tin với lí thuyết của mình. Bên cạnh đó, tôi thực sự luôn tin tưởng vào những điều tôi đã nói với bác ấy.”
“Điều gì?”
“Tất cả đàn ông đều không mấy tinh mắt,” Marjorie bình thản nói. “Đó là lí do tại sao các anh lại làm nhân chứng tệ đến vậy. Các anh không hề chú ý. Các anh dành thời gian quanh quẩn trong mối quan tâm của bản thân, không thèm nhìn những thứ khác, luôn luôn tập trung vào công việc hay các vấn đề riêng. Vậy nên các anh không quan sát được. Tôi có nên chứng minh điều này không? Các anh luôn đùa cợt về một người phụ nữ, từ quần áo họ đang mặc đến những chi tiết như thắt lưng hay vòng cổ. Chà, các anh không nghĩ rằng phụ nữ cũng rất để ý xem một người đàn ông đang mặc gì sao? Và tôi không thể miêu tả lại chúng được à? Nó không phải là vấn đề về việc quan sát những người phụ nữ khác, nó là vấn đề về việc quan sát đơn thuần. Nhưng anh đã bao giờ chú ý xem những người khác đang mặc gì chưa? Ví dụ, một người đàn ông chẳng hạn? Không. Miễn là bộ đồ hoặc chiếc cà vạt của anh ta không quá gai mắt, các anh sẽ chẳng chú ý gì nữa cả. Anh có bao giờ chú ý đến những tiểu tiết chưa? Giày, hoặc là bàn tay của anh ta?”
Cô dừng lại, ngoái đầu nhìn những cánh cửa qua vai mình.
“Tôi kể với anh tất cả những điều này bởi vì tôi đã thề với bác Marcus rằng không có người phụ nữ thông minh nào lại sai lầm khi chỉ ra những điều cô ta đã chứng kiến. Tôi đã nói với bác ấy rằng nếu bác ấy tổ chức một màn trình diễn thì tôi không thể nào sai lầm được. Và tôi đã không nhầm.”
Marjorie cúi người về phía trước với vẻ cực kì thành khẩn.
“Anh thấy đó,” cô tiếp tục, “sau đó có người bước vào…”
“Khoan đã, cô Wills. Còn ai bất đồng với giả thuyết của bác cô nữa không?”
“Bác Joe về cơ bản cũng không tán thành. Và giáo sư Ingram phản đối rất mạnh mẽ. Anh biết đó, ông ấy là một giáo sư tâm lí học. Ông nói rằng quan điểm của bác tôi nhìn chung cũng hợp lí, nhưng riêng ông ấy thì không thể nào mắc sai lầm được. Ông nói mình được đào tạo đặc biệt cho việc quan sát, và ông biết tất cả những cái bẫy chứa trong đó. Ông ấy còn đề nghị cá cược năm mươi bảng với bác Marcus về vụ đó.”
Cô gái liếc nhìn qua ghế của bác sĩ Joe, nhưng bác sĩ Joe đã rời đi, một chiến tích đáng ghi nhận vì không ai nhận ra ông đã rời đi cả. Sĩ quan Bostwick đã trở lại căn phòng, và thiếu tá Crow thì đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào nắp của cây đàn piano biểu diễn lớn.
“Vậy còn vị hôn phu của cô thì sao?”
“George? Ồ, anh ấy cũng không đồng ý. Nhưng ảnh cứ khăng khăng đòi quay lại toàn bộ buổi biểu diễn với một chiếc máy quay phim, như thế thì sau đó sẽ không thể xảy ra bất kì tranh cãi nào được.”
Elliot ngồi thẳng lên.
“Ý cô là mọi người có một cuốn phim thu lại những chuyện đã xảy ra ở đây?”
“Đúng, đương nhiên rồi. Đó là nguyên nhân tại sao cái đèn chụp ảnh lại ở đây…”
“Tôi biết rồi,” Elliot nói với hơi thở dài nhẹ nhõm. “Bây giờ những ai là nhân chứng cho cuộc biểu diễn này?”
“Chỉ có giáo sư Ingram, George, và tôi. Bác Joe có vài cuộc điện thoại gấp.”
“Nhưng còn người đàn ông bị đánh vào sau đầu thì sao? Anh Emmet trên lầu ấy? Anh ấy có mặt ở buổi biểu diễn không?”
“Không, không. Anh ấy là trợ lí của bác Marcus, anh không hiểu sao? Anh ấy đóng một vai nào đó trong buổi biểu diễn.”
“Dưới đây là những chuyện đã xảy ra, mặc dù chúng tôi không hề biết điều này cho đến khi mọi chuyện đã kết thúc,” cô gái giải thích. “Sau bữa tối bác Marcus và Wilbur Emmet ở cùng nhau và quyết định về buổi trình diễn họ dự định tiến hành tương tự như việc sắp xếp trò đố chữ. Sân khấu sẽ là phòng làm việc của bác Marcus – căn phòng đằng đó – và chúng tôi sẽ ngồi quan sát ở đây. Wilbur sẽ bước vào trong một bộ quần áo lạ lùng, càng kì dị càng tốt, chúng tôi sẽ phải miêu tả lại chúng sau buổi diễn. Anh ấy và bác Marcus sẽ làm nhiều hành động, và chúng tôi sẽ phải miêu tả lại chúng mà không được mắc sai lầm nào. Bác Marcus có một danh sách những câu hỏi được chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Rồi thì, khi gần đến nửa đêm bác Marcus gọi tất cả mọi người tụ tập lại đây, và hướng dẫn chúng tôi…”
Elliot ngắt lời.
“Phiền cô vui lòng ngưng một chút đã. Cô vừa nói gần nửa đêm. Không phải bắt đầu vào thời điểm đó là khá trễ sao?”
Anh cảm thấy có một ánh nhìn giận dữ không mấy rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Đúng vậy. Giáo sư Ingram khá khó chịu về điều đó, bởi vì ông ấy muốn về nhà. Anh thấy đó, bữa tối đã xong lúc chín giờ mười lăm rồi. George và tôi thì đang ngồi trong thư viện chơi trò Rummy dài bất tận, băn khoăn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bác Marcus cứ khăng khăng đòi tiến hành vào giờ ấy.”
“Ông ấy có giải thích lí do tại sao không?”
“Bác ấy nói muốn chờ xem liệu bác Joe có về kịp không, nếu thế thì bác Joe có thể tham gia cùng mọi người. Nhưng, khi chờ đến mười hai giờ kém mười lăm mà vẫn chưa thấy bác Joe trở về, bác ấy quyết định tiến hành luôn.”
“Một điều khác nữa, cô Wills. Lúc đó mọi người không hề biết rằng anh Emmet sẽ tham gia vào việc này. Rằng anh ấy sẽ giúp bác cô với vai trò là một diễn viên trong màn trình diễn, đúng không?”
“Ồ đúng! Chúng tôi không hề thấy bóng dáng của Wilbur sau bữa tối. Tất cả mọi người chỉ biết rằng bác Marcus đang nhốt mình trong hai căn phòng đó để chuẩn bị mọi thứ thôi.”
“Cô vui lòng tiếp tục.”
“Rồi thì, bác Marcus gọi chúng tôi đến đây,” cô gái tiếp tục, “và cho chúng tôi các chỉ dẫn. Những tấm rèm cửa sổ đã được cuốn lên,”, cô ấy chỉ ra, “và những cánh cửa xếp đó thì đóng chặt nên chúng tôi không thể nhìn vào phòng làm việc được. Bác ấy đứng ở đây và hướng dẫn chúng tôi một chút.”
“Cô có thể nhớ chính xác ông ấy đã nói gì không?”
Cô gái gật đầu.
“Tôi nghĩ là có. Bác ấy nói. ‘Đầu tiên, mọi người sẽ ngồi trong bóng tối tuyệt đối trong suốt buổi biểu diễn.’ George phản đối, và hỏi rằng làm sao anh ấy có thể quay phim lại toàn bộ buổi diễn được nếu xung quanh tối thui. Bác Marcus giải thích rằng bác đã mượn bóng đèn dùng để chụp ảnh của tôi, cái mà tôi mua cho ông vào sáng hôm đó, và lắp nó trong văn phòng để ánh sáng có thể chiếu trực tiếp vào sân khấu mà mọi người sẽ quan sát. Như vậy chúng tôi sẽ tập trung vào sân khấu hơn.”
Khi cô gái nói đến đây, Elliot cảm thấy có điều gì đó mơ hồ trong hướng điều tra của mình, sự mơ hồ đó rõ ràng như mùi nước hoa trên người của cô gái vậy.
“Và tôi vẫn nghĩ rằng việc sử dụng bóng đèn chụp hình có chứa một mánh lới nào đó,” cô gái nói thêm.
“Tại sao?”
“Là do ánh mắt của bác Marcus,” cô ấy thốt lên. “Tôi đã sống chung với bác ấy trong một thời gian rất dài. Và do cả những điều bác ấy nói nữa. Bác ấy đã bảo, ‘Thứ hai, mọi người không được lên tiếng hay cản trở dù có nhìn thấy gì đi chăng nữa. Rõ chưa?’ Cuối cùng, ngay trước khi bước vào căn phòng kia, bác lại nói, ‘Hãy cẩn thận. Có thể có nhiều bẫy đấy.’ Sau đó bác đi vào trong phòng làm việc, và đóng những cánh cửa xếp lại. Tôi tắt đèn, và vài giây sau buổi biểu diễn bắt đầu.
“Nó khởi đầu khi bác Marcus mở toang những cánh cửa xếp. Tôi cảm thấy hào hứng và căng thẳng, dù tôi cũng không biết tại sao.
“Bác ấy ở đó một mình. Tôi có thể thấy gần như toàn bộ văn phòng. Sau khi mở những cánh cửa, bác đi bộ chậm rãi trở lại và ngồi xuống sau chiếc bàn ở chính giữa phòng, đối mặt với chúng tôi. Bóng đèn tròn dùng để chụp hình chuyên dụng nằm trong một cái đèn màu đồng kim loại, đặt phía trước bàn, hơi chếch về bên phải, vậy nên nó chiếu rõ ràng tất cả mọi thứ mà không cản trở tầm nhìn của chúng tôi về hướng bác Marcus. Có một luồng ánh sáng trắng chói lóa chết chóc cùng với chiếc bóng khổng lồ của bác Marcus nằm im lìm trên bức tường phía sau lưng bác ấy. Anh có thể thấy mặt đồng hồ trắng bóc trên bệ lò sưởi phía sau lưng bác, với con lắc lòe sáng và đung đưa qua lại. Lúc đó là nửa đêm.
“Bác Marcus ngồi đó, đối mặt với chúng tôi. Trên bàn có một hộp sô cô la, một cây bút chì và một cây bút. Đầu tiên ông ấy nhấc cây bút chì lên, sau đó là cây bút, và mỗi khi cầm ông đều giả vờ như đang viết gì đó. Sau đó ông nhìn quanh. Một trong những cửa sổ kiểu Pháp trong phòng làm việc đang để mở, và từ bãi cỏ, một sinh vật có vẻ ngoài kinh khủng với chiếc mũ chóp cao và đeo kính râm bước vào.”
Marjorie ngưng nói, và cô chỉ thành công một nửa trong việc cố gắng hắng giọng.
Nhưng cô vẫn tiếp tục kể lại:
“Nó cao khoảng sáu feet, không tính chiếc mũ chóp cao với vành cong. Nó mặc một chiếc áo mưa bẩn thỉu có cổ áo lật lên. Có thứ gì đó màu nâu xoắn quanh khuôn mặt nó, và nó đeo kính đen trên mặt. Nó mang một đôi găng tay bóng, và xách theo một loại cặp đeo vai màu đen mà các bác sĩ hay dùng. Chúng tôi không hề biết nó là ai, dĩ nhiên. Nhưng tôi không thích vẻ ngoài của nó. Trông nó giống một loại côn trùng hơn là người. Cao và gầy gò, anh biết đấy, với cặp kính râm lớn đen thui. George, người đang quay phim, đã buột miệng nói lớn, ‘Suỵt! Người Vô Hình!’ – và nó đã quay lại nhìn chúng tôi.
“Nó đặt chiếc túi bác sĩ lên bàn, và đứng quay lưng về phía chúng tôi, sau đó nó di chuyển sang đầu bên kia chiếc bàn. Bác Marcus đã nói gì đó với nó. Nhưng nó không nói lấy một lời, bác Marcus là người duy nhất nói chuyện. Không có bất kì tiếng động nào khác ngoại trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên bệ lò sưởi, và tiếng lách cách liền mạch phát ra từ chiếc máy quay phim của George. Tôi nghĩ những điều bác Marcus đã nói lúc đó là, ‘Giờ anh đã làm xong những gì cần làm trước đó rồi, anh còn định làm gì nữa?’ Lần này (như tôi đã nói), nó đang đứng ở phía bên tay phải của chiếc bàn. Nó nhanh chóng lấy một chiếc hộp các tông nhỏ ra khỏi túi áo mưa, và lắc ra khỏi hộp một viên nhộng xanh giống như những viên nhộng dầu thầu dầu mà chúng ta hay uống khi còn nhỏ. Nó nhanh chóng nghiêng người, đè ngửa đầu bác Marcus ra, và nhét viên nhộng xuống họng bác ấy.”
Marjorie Wills ngừng lại.
Giọng cô đang run rẩy. Cô nhấc tay đặt lên cổ họng mình, cố hắng giọng một hai lần. Cô gặp khó khăn trong việc rời mắt khỏi cánh cửa đôi (giờ đã tối thui), nhưng cuối cùng cô cũng đẩy ghế quay lại đối mặt với chúng. Elliot cũng di chuyển theo cô.
“Sao vậy?” anh nhắc cô gái.
“Tôi không thể chịu đựng nổi,” cô nói. “Tôi đã nhảy dựng lên hoặc khóc lóc hoặc làm gì đó tương tự như thế. Đáng ra tôi không nên làm điều đó, bởi vì bác Marcus đã cảnh báo chúng tôi không được ngạc nhiên dù có chuyện gì xảy ra. Bên cạnh đó, dường như mọi chuyện đều ổn cả. Bác Marcus đã nuốt viên nhộng, mặc dù bác ấy có vẻ không thích thú gì cho cam – bác ấy có trừng mắt với khuôn mặt cuốn kín mít kia một lần.
“Ngay sau khi chuyện này đã diễn ra xong, thứ quấn trong chiếc mũ chóp cao dọn dẹp lại chiếc giỏ xách, làm ra một cử chỉ giống như hạ người xuống và đi ra bằng chiếc cửa sổ kiểu Pháp. Bác Marcus ngồi cạnh chiếc bàn thêm vài giây nữa, làm động tác nuốt một chút, và đẩy chiếc hộp sô cô la đến một vị trí khác. Sau đó bác ấy đổ sụp xuống trước mặt.
“Không phải, không phải!” Marjorie kêu lên, khi mọi người xung quanh cô dường như tập trung hơn hẳn. “Đó chỉ là giả vờ thôi. Đó chỉ là một phần của buổi trình diễn thôi. Nó báo hiệu rằng buổi trình diễn đã kết thúc. Sau hành động đó lập tức bác Marcus đứng lên mỉm cười, bước ngang qua căn phòng và đóng những cánh cửa đôi lại. Và lúc đó chúng tôi biết rằng đã đến lúc khép màn.
“Chúng tôi bật đèn trong phòng này lên. Giáo sư Ingram gõ vào cánh cửa đôi, và yêu cầu bác Marcus bước ra chào khán giả. Bác Marcus đẩy mở cửa. Ông ấy trông… rạng rỡ, anh biết đấy, hài lòng với chính bản thân mình, hơn là khó chịu với thứ gì đó. Ông có một tờ giấy gấp cẩn thận nằm trong chiếc túi ngay ngực áo vét, và ông rút nó ra. Ông nói, ‘Giờ thì, các bạn thân mến, hãy lấy bút chì và giấy, và sẵn sàng trả lời vài câu hỏi.’ Giáo sư Ingram nói, ‘Nhân tiện, người đồng nghiệp có vẻ ngoài xấu xí của anh là ai thế?’ Bác Marcus nói, ‘Ồ, Wilbur đó mà. Cậu ấy giúp tôi lên kế hoạch cho toàn bộ mọi thứ.’ Và rồi bác ấy gọi lớn ‘Được rồi, Wilbur. Giờ cậu có thể ra đây được rồi.’
“Nhưng không có ai trả lời bác ấy cả.
“Bác Marcus lại kêu lần nữa. Và vẫn không có tiếng trả lời nào vang lên hết.
“Cuối cùng bác ấy bực mình và đi đến chỗ cửa sổ. Một trong những chiếc cửa sổ của căn phòng này – anh thấy chứ? – đã được để mở, bởi vì đêm nay khá ấm. Giờ thì ánh đèn chiếu sáng trong cả hai căn phòng, và chúng tôi có thể nhìn ra vạt cỏ giữa căn nhà và những cái cây. Tất cả đồ đạc của thứ hồi nãy đang nằm trên mặt đất, chiếc mũ chóp cao và kính râm và chiếc túi có tên của người bác sĩ sơn phía trên, nhưng lúc đầu chúng tôi không thể nhìn thấy Wilbur.
“Chúng tôi tìm thấy anh ấy trong bóng râm phía bên kia của một cái cây. Anh ấy nằm trên mặt đất, bất tỉnh. Máu trào ra từ miệng và mũi anh ấy, chảy xuống bãi cỏ, và sau sọ của anh ấy có cảm giác khá mềm. Que cời lửa dùng để đánh anh ấy nằm ngay bên cạnh. Anh ấy đã bất tỉnh được một lúc rồi.” Cô giải thích, khuôn mặt cô nhíu chặt lại: “Anh thấy đấy, người đội mũ chóp cao và đeo kính râm hoàn toàn không phải là Wilbur.”
Vụ Án Viên Nhộng Xanh Vụ Án Viên Nhộng Xanh - John Dickson Carr Vụ Án Viên Nhộng Xanh