Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Kỳ 4 - Hoa Lạc Giữa Rừng Gươm
T
iếng va chạm ầm ĩ làm cả bọn dừng xe lại. Hải khòm, Minh móm lồm cồm ngồi dậy bên cạnh chiếc xe ngã chổng gọng. Thông bác học lật đật dựng xe chạy lại đỡ người đi bộ bị Hải khòm tông ngã ngồi dưới đất. Gã con trai lạ mang chiếc khẩu trang che nửa mặt, vừa đứng lên vừa phủi bụi đất lấm lem chiếc áo trắng. Hải khòm lúng túng:
- Xin lỗi anh! Tôi không cố ý!
Gã kia không nói không rằng, xua tay ra vẻ bất cần, sửa lại chiếc khẩu trang trên mặt, bước đi thẳng một nước. Hải khòm, Minh móm ngạc nhiên đưa mắt nhìn Thông bác học. Thông bác học nhún vai khó hiểu. Minh móm nhìn theo bóng người bộ hành đã đi một quãng xa, bỗng nhiên hắn hét lên:
- Nó, nó... nó đó!
Thông bác học hỏi:
- Nó là ai?
- Thằng robot Phái viên Hoàng từ bé chớ ai - Minh móm giậm chân khẳng định: - Chính nó đó!
Tú Anh nãy giờ đứng xớ rớ chợt hỏi:
- Làm sao Minh biết chắc là nó?
- Thì... thì tui nhìn cái dáng đi cứng ngắc như người máy của nó.
Hải khòm nói lên sự phát hiện muộn màng của mình:
- Đúng nó rồi! Hồi nãy, dòm hai con mắt giống hai cái bóng đèn của nó tao thấy hơi quen quen mà không kịp nhớ ra. Lên xe, lên xe đuổi theo nó mau! Bắt được nó mình sẽ biết Kim Thúy đang ở đâu...
Cả đám lao lên xe gò lưng phóng vút theo hướng tên Phái viên vừa đi. Nhưng khi đến ngã tư, những tên thám tử gà mờ không tim đâu ra cái dáng robot của gã Phái viên Hoàng từ bé nữa! Cá bọn tiu nghỉu quay xe lại, tiếp tục cuộc mò mẫm theo tấm bản đồ bí ẩn.
o O o
Kim Thúy sờ soạng trong bóng tối, tìm được cái nắm cửa, cô nàng thử xoay để mở nó ra, nhưng chỉ có những âm thanh “lạch cạch” tuyệt vọng khô không khốc vang lên từ ổ khóa. Sau một lúc hòa mình trong bóng tối, cô bé đã lờ mờ nhìn thấy mọi vật. Gian phòng trống rỗng, chỉ có một cái bàn, trên bàn là một chai nước tinh khiết và một cái ly. Nhìn chai nước tự nhiên Kim Thúy cảm thấy khát. Trước khi cầm chai nước, Kim Thúy sờ lên hai vành tai, thấy nó còn nguyên đó, cô rất mừng. Rót nước ra ly, Kim Thúy ngờ vực nhìn cái thứ nước mà cô chẳng biết màu sắc ra sao. Chợt cô nhìn thấy ở đáy ly có chút ánh sáng. Kim Thúy mừng rỡ bỏ ly xuống, ngước mắt nhìn lên trần và thấy có một lỗ hổng nhỏ bằng nửa bàn tay ở sàn gác tầng trên, từ cái lỗ đó, chút ánh sáng yếu ớt đã chiếu vào ly nước của cô. Sau 30 giây nghĩ ngợi, Kim Thúy bước đến kéo chiếc bàn tới ngay dưới cái lỗ sáng. Ngay khi cô vừa dợm leo lên bàn thì có tiếng chìa khóa leng keng tra vào cửa. Kim Thúy lật đật nằm dài lên bàn, vờ ngủ. Theo luồng sáng hắt vào từ cánh cửa mở, gã đầu gấu xuất hiện, trên tay bưng chiếc mâm nhỏ:
- Ê! Con nhỏ kia, dậy mà xơi kẹo sô-cô-la! Tao không hiểu sao thằng người máy có vẻ tử tế với mày, còn như mấy đứa kia, nó bỏ đói cho rã ruột!
Kim Thúy vẫn giả vờ ngủ. Gấu đen bước tới gần, đặt mâm kẹo thơm phưng phức xuống ngay cạnh mũi cô bé. Gã cúi xuống nhìn vào mặt cô gái, gã chép miệng:
- Con nhỏ này coi bộ xinh xẻo à há! Hèn gì thằng người máy chẳng xiêu lòng sao được!
Gã đưa bàn tay thô ráp sờ lên má Kim Thúy. Nhột nhạt không chịu nổi, cô nàng phải chớp mắt:
- Ủa ai...? Ủa... anh Gấu!
Gấu đen cũng chớp mắt ra vẻ sung sướng:
- Ủa, cô kêu tôi bằng... anh, hả?
- Ừ, tại... anh lớn hơn tui mà!
Gã đầu gấu xoa tay cười hề hề:
- Sao... tự... tự nhiên... tôi thấy... thấy... kỳ quá...
Kim Thúy ráng lấy bộ mặt giả nai, dài giọng cho dẻo quẹo như kẹo kéo:
- Sao vậy a... n... h Gấu?
- Tại... tại... vì từ trước tới giờ chưa ai kêu tôi bằng... anh!
Chợt Kim Thúy đổi giọng nức nở:
- Anh Gấu ơi! Hồi nãy em buồn quá, lấy cái kẹp tóc thảy chơi cho vui, ai dẻ nó lọt qua cái lỗ hổng kia, rớt trên đó rồi, em muốn lấy mà với hổng có tói!
Gã Gấu đen nhìn cái lỗ trên trần, nhăn răng cười:
- Tưởng gì, cái vụ này dễ ợt. Cô... à... em... chờ chút, để tôi... e hèm... anh lên lầu lấy cho!
Cô bé giả nai nhảy xuống đất kéo tay gã đầu gấu:
- Đừng... anh Gấu... “đừng bỏ em một mình”, em sợ lắm, ở đây tối thui, lại có chuột nữa, ghê quá. Khỏi lên lầu, anh đứng lên bàn, thò tay lấy giùm em đi...
Gấu đen sung sướng cầm miếng sô-cô-la lên:
- Nè, em ăn kẹo đi! Để anh lấy cái kẹp cho!
Nhìn thấy miếng sô-cô-la thơm nức mũi, Kim Thúy bỗng nghe bao tử sôi réo lên, cô nàng lập tức cầm lấy “oằm” một cái hết phân nửa miếng kẹo. Cô ngước mắt nhìn gã Gấu đen đứng trên bàn. Gã đang cố nhét bàn tay to bè qua cái lỗ hổng. Gã lẩm bẩm chửi rủa cái lỗ sao mà nhỏ quá! Gã cố nữa, cố nữa... Chợt gã thở hắt ra sung sướng khi bàn tay của gã cuối cùng, tuy bị trầy sướt chút đỉnh, cũng đã lọt được qua cái lỗ bé tí. Gã ngoáy bàn tay vòng vòng, kêu lên:
- Nè, em ơi! Anh không thấy cái kẹp tóc của em đâu hết!
Kim Thúy bốc thêm miếng kẹo nữa, vừa nhai vừa cười ranh mãnh:
- Anh Gấu đen ráng tìm giùm em nghen, còn bây giờ, xin tạm biệt!
Cô bé giả nai bây giờ đã trở thành... sư tử! Bằng hết sức lực, cô nàng kéo cái bàn ra khỏi chân Gấu đen. Gã đầu gấu đần độn đưa mắt nhìn xuống, vừa cố rút bàn tay ra khỏi cái bẫy hiểm hóc, vừa kêu lên tuyệt vọng, thảm thiết:
- Em... chơi gì kỳ vậy! Gãy tay anh rồi!
Kim Thúy vừa phóng ra cửa vừa nói:
- Gãy tay đặng khỏi tùng xẻo lỗ tai người ta! Bye bye...
Chạy hết dãy hành lang tối om, Kim Thúy lao xuống cầu thang. Cô không thể nhận ra đâu là cửa chính ra vào vì hai bên hành lang là vài chục cánh cửa kính mờ, đóng kín im lìm, giống nhau như đúc. Suy tính một lúc, Kim Thúy thử mở hé cánh cửa gần nhất, nhìn vào. Đôi mắt cô tròn xoe vì kinh ngạc. Bên trong là một gian phòng rộng mênh mông, hàng trăm người mặc áo blouse trắng như y tá trong bệnh viện, tất cả họ im lặng, mỗi người chúi mũi vào cái màn hình trước mặt mình. Chỉ có tiếng gõ bàn phím, tiếng “bíp bíp” lạnh lẽo, vô hồn vang lên từ những chiếc máy tính. Kim Thúy chợt buột miệng:
- Đây là một xưởng chế tạo phần mềm!
Cô bé sợ bị phát hiện, vội khép cửa lại. Bước đến cánh cửa bên cạnh, Kim Thúy mở ra và thấy một gian phòng treo quần áo. Nghĩ rất nhanh trong đầu, cô bước vào lấy một chiếc blouse tráng khoác lên người, bước ra. Mở cánh cửa khác, Kim Thúy thấy một phòng làm việc vắng người, cô bước vội vào, khép cửa. Màn hình của chiếc máy vi tính để trên bàn đang ở chế độ screen save liên tục chạy dòng chữ: “Phái viên đi công việc, 15 phút sau trở lại”. Kim Thúy kêu lên:
- A! Đây là phòng làm việc của tên Phái viên Hoàng Tử Bé.
Cô nhanh chóng ngồi vào ghế, xóa màn hình, gọi chương trình soạn thảo quen thuộc và chỉ trong ít phút đã viết xong một “con” virus mà trong lúc vội vàng Kim Thúy tạm đặt tên là virus “Lover”. Soạn xong, nạp virus lên bộ nhớ của máy, cô gọi lại màn hình screen save như cũ. Với tài viết virus học lóm được của Hải khòm và Minh móm, Kim Thúy tin rằng chẳng bao lâu nữa tất cả các máy nối mạng trong thành phố sẽ bị “con” virus này xâm lăng và thế là thông điệp kêu cứu của cô sẽ đến tay mọi người... Bất ngờ, một bàn tay cứng như thép chộp lấy vai Kim Thúy:
- Con nhỏ láu cá! Phen này mày sẽ đứt lỗ tai thiệt rồi!
Đó là tiếng gầm giận dữ của gã Gấu đen.
o O o
Gã Phái viên Hoàng Tử Bé chúi mũi vô màn hình máy tính của Thông bác học. Gã tức tối gầm lên:
- Trời đất! Tụi nó đã giải hết các mật mã của Little Prince và tìm được tấm bản đồ. Chết cha rồi!
Gã điên cuồng xóa hết đĩa cứng của máy Thông bác học. Gã lục lọi khắp nơi trong phòng Thông bác học: kệ sách, ngăn tủ... để tìm tất cả những gì bọn Thông bác học đã lưu lại từ trò chơi Little Prince. Trước khi ra về, gã đến trước tấm kính sửa lại cái khẩu trang che mặt, phủi mớ bụi đất lấm lem trên quần áo. Gã thầm nhủ, cái bọn ngốc như Thông bác học, ủi xe vô người gã mà còn không biết, vậy mà đòi đi truy tìm gã và Kim Thúy thì thật là buồn cười. Vừa bước ra khỏi nhà Thông bác học, chiếc máy vi tính xách tay trông giống như chiếc cặp da trên tay gã chợt reo lên gấp rút, báo cho gã biết rằng máy gã vừa nhận được một cú fax rất quan trọng. Đi khuất khỏi nhà Thông bác học, gã Phái viên mở máy ra, những dòng chữ hiện trên màn hình nhỏ xíu nhưng cũng đủ sức làm gã bủn rủn tay chân...