Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Chương 4
Á
nh bình minh hé rạng trên các ngọn đồi khi chiếc Packard leo lên con đường gập ghềnh dẫn tới trại của lão Johnny.
Già Sam lái thật thận trọng. Lão mệt lắm nhưng không chịu nhìn nhận. Mấy lúc sau này lão cứ sợ Riley đuổi lão ra vì quá già. Riley và Bailey luôn luôn nhìn con đường phía sau để chắc chắn không ai đuổi theo hết. Cả hai đều hoang mang và mệt đuối.
Cô Blandish hết sức ngồi xa Riley. Cô không biết chúng dẫn mình đi đâu. Cả ba không ai nói một lời từ lúc cô tỉnh lại và cô cũng không dám hỏi. Chắc chắn lúc này cha cô đã báo với Cảnh sát rồi và mọi người đi tìm kiếm. Cô tự thuyết phục rằng thế nào họ cũng tìm ra, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Nhưng từ đây đến đấy, số phận cô sẽ ra sao? Cô thực sự hoảng sợ. Không thể nào có ảo tưởng gì về ba kẻ bắt cóc. Rõ ràng chúng cũng đang có mối lo sợ chết khiếp, nhất là hai tên trẻ.
Riley không thể nào quên mối đe dọa từ băng Grisson. Nhất định thế nào Eddie cũng báo với Măng Grisson. Cả băng thì Măng là người thông minh nhất, nguy hiểm nhất. Tất nhiên mụ sẽ đoán ra cô gái là ai và biết ngay chuyện chuỗi hột xoàn. Mụ sẽ làm gì sau đó? Tất nhiên cho người đuổi theo bọn hắn. Mụ có ý tìm bọn hắn ở nhà Johnny không? Riley chắc là không vì Johnny chỉ chơi với đàm làm chuyện cò con mà hãng Grisson nổi danh thì không hạ mình như thế.
Vậy thì phải hành động thật nhanh. Khi kiếm được chỗ giấu kỹ cô gái, gã sẹ tiếp xúc ngay với Blandish. Lấy tiền, trả cô gái lẹ cho chúng chừng nào hay chừng ấy.
Già Sam dừng xe và Bailey bước xuống, Riley vẫn ngồi nguyên.
- Vào xem thử lão có nhà không?
Gã xoay xoay khẩu súng, láo liêng nhìn vào phía dưới tán cây.
Bailey đến gõ cửa:
- Ê! Johnny!
Một lát sau, Johnny ra mở, vẻ nghi ngờ. Lão gần bảy mươi, người cao to, gầy giơ xương, mặt nhăn nhúm vì rượu, mắt kèm nhèm. Ngày xưa, xa lắm, lão nổi danh là tay cậy tủ sắt tài tình nhưng rượu đã làm hư lão. Lão nhìn Bailey, chiếc xe rồi trông thấy Cô Blandish.
- Chuyện gì thế các bạn? gặp khó khăn à? Bailey mạnh giỏi chứ?
Bailey bước vào nhưng Johnny lấy thân mình chặn lại. Bailey giải thích:
- Chúng tôi đến nhờ lão vài hôm. Để chúng tôi vào.
- Đứa con gái kia là ai vậy? – Johnny hỏi, người vẫn hkông nhúc nhích.
Riley lôi Cô Blandish ra khỏi xe đi vào, theo sau là già Sam.
- Này, Johnny chớ nghi ngờ như thế. Để chúng tôi vào. Có lợi khá lắm. Lão để tôi đứng ở cửa mãi à?
Johnny né mình sang bên. Riley đẩy Cô Blandish vào. Nhà có một gian rộng phía dưới, hai phòng trên lầu có lan can gỗ. Phòng dưới dơ bẩn không thể tả, có một cái bàn, bốn thùng gỗ làm ghế, cây đèn bão gắn vào tường, chiếc rađiô trên kệ, thế là hết.
Già Sam bước vào sau cùng khép cửa lại. Cô Blandish chạy đến bên Johnny, nắm tay lão nấc lên.
- Thưa ông, xin ông giúp cho (mùi rượu và mồ hôi chua loét từ người lão xông ra khiến cô lợm giọng). Mấy người này bắt cóc tôi, Cha tôi...
Riley lôi cô ra sau, gầm lên:
- Cô có câm không? Nói một tiếng nữa, tôi vả sứt miệng ngay.
Johnny lo lắng nhìn Riley, phản đối yếu ớt:
- Tôi không muốn dính dấp tới một vụ bắt cóc...
- Tôi xin ông hãy gọi điện cho cha tôi...
Riley nhào tới tát mạnh một cái. Cô lùi lại hoảng kinh la lên.
- Tao đã bảo mày rồi. Câm cái miệng lại.
Cô Blandish đưa tay xoa má, mắt tóe lửa.
- Đồ hôi thối. Sao mày dám chạm vào người tao?
- Nếu cô không câm miệng thì không phải chỉ là chạm vào nugời thôi đâu, - Riley dịu giọng nói. – Ngồi xuống, không được lên tiếng, nếu không thì ăn đòn.
Già Sam bước lại, dáng lo lắn, lấy một cái ghế đặt bên cạnh Cô Blandish.
- Bình tĩnh lại đi cô bé. Chớ làm gã nổi xung lên.
Cô Blandish buông người xuống thùng gỗ, tay ôm mặt. Johnny hỏi:
- Ai đấy?
- Con gái Blandish, - Riley trả lời.- Giá đáng một triệu đô la đấy. Ta chia đều bốn người. Chúng tôi chỉ ở đây trong vòng ba hay bốn ngày thôi.
Johnny lấm lét nhìn.
- Blandish? Cái lão ngồi trên đống bạc ấy à?
- Hàng triệu, hàng triệu. Lão nghĩ thế nào, Johnny?
- Tốt. (Lão gãi cái đầu dơ). Đồng ý nhưng không quá bốn ngày.
- Để nó ở đâu? – Riley hỏi. – Lão có cái hộp nào không?
Johnny chỉ một cái cửa lên hành lang: “Trên kia”.
Riley quay sang Cô Blandish:
- Lên!
- Cô nên làm theo lời hắn, - già Sam khuyên – Phải ăn đòn thì có ích gì đâu.
Cô gái đứng dậy bước lên thang gác. Riley theo sau, gã đá cánh cửa bảo: “Vào đi”.
Cô Blandish bước vào, Riley đến thắp ngọn đèn dầu treo trên trần và nhìn quanh. Phòng có một chiếc giường bẩn dễ sợ, không nệm, không vải trải. một vò nước nổi vàng trên mặt đất ngay dưới sàn. Một chậu kẽm để trên một hộp bao bì. Cửa sổ che bằng bao tải. Riley nhạo:
- Như thế này để co thay đổi không khí đôi chút. Ở yên đây nếu không tôi lại lên chăm sóc cô đấy.
Cô Balndish hỏang hồn đang mở to mắt nhìn con nhện đen bự đang bám trên vách. Riley hỏi:
- Nó làm cô sợ à? (Hắn bước tới túm con nhện, mấy chân nhện giật giật). Cô muốn tôi thả nó lên áo không?
Cô Balndish lùi lại run rẩy.
- Ráng sức tử tế thì cô không việc gì hết. Còn nếu quấy rầy tôi thì cô sẽ hối tiếc đấy. – Vừa nói gã vừa bóp nát con nhện. – Cô không tử tế thì sẽ như thế này. Thôi, yên đó đi.
Gã bước ra khép cửa lại, xuống nhà. Bailey và già Sam ngồi trên thùng gỗ hút thuốc. Gã hỏi Johnny:
- Có gì ăn không? – nhưng gã chợt cứng người.
Johnny vừa giương khẩu súng uy hiếp ba người. Riley muốn rút súng ra nhưng nhìn đôi mắt của lão, gã dừng ngay lại. Johnny nói:
- Riley, chớ lộn xộn. Khẩu pháo này xuyên một lỗ lạ lắm.
- Lão làm gì thế? – Riley hỏi giọng khô khốc.
- Chuyện này tôi không thích, - Johnny trả lời. – Anh ngồi xuống đi, ta nói chuyện với nhau. Bọn họ lên tiếng trên đài trước khi các anh đến đây chừng nửa giờ. Ai giết gã kia?
- Chính nó! – Riley trỏ Bailey. – Thằng khốn đó mất tinh thần.
- Tôi mà mất tinh thần à? – Bailey phản đốo. – Tôi bị buộc phải hạ hắn vì cái thằng xìu kia không dám ra mặt giúp tôi một tay.
- Thôi dẹp! – Riley ngắt lời. – Thì cũng thế thôi. Thằng kia chết rồi. Cảnh sát truy ta tội giết người nhưng ta giữ được đứa con gái. Nếu rút được tiền của thằng già xong là ta dọt.
Sau một lát, Johnny gật đầu và buông súng.
- Tôi biết các anh từ lúc các anh còn nhỏ. Không bao giờ tôi nghĩ các anh nhúng tay vào vụ giết người. Tôi không thích chút nào. Một án mạng, một vụ bắt cóc…. Bọn cớm Liên bang sẽ theo các anh sát nút. Các anh trở thành thội phạm của mọi người. Tay mơ như các anh không chịu nổi đâu.
- Lão sẽ được hai trăm năm mươi ngàn lấy ở tiền chuộc. Nhiều lắm đấy, Johnny ạ. – Riley bình tĩnh nói.
- Lão cứ nghĩ xem với số tiền đó lão mua được bao nhiêu là rượu, - Bailey nói thêm, - Cứ là tắm trong uytxki.
Johnny chớp mắt.
- Cả thế giới cũng không có từng ấy tiền đâu.
- Johnny, hai trăm năm mươi thiên, mình lão thôi.
Lão thong thả đặt súng vào giá. Cả ba người nhẹ mình nhìn lão đi lấy một bình sứ và một hộp gỗ thiếc.
- Làm một cốc, các cậu?
- Gì thế? – Riley nghi ngờ hỏi. – Đế lão nấu đấy à?
- Loại tốt đấy. Không có thứ nào hơn đâu.
Johnny rót đầy lon chuyền tay cho ba người. họ uống thật thận trọng. Bailey suýt sặc nhưng Riley và già Sam nuốt được chất nước cháy bỏng cổ họng. Già Sam lấy tay áo chùi miệng.
- Có gì đớp không Johnny?
- Anh tự lấy đi. Có cái nồi trên bếp ấy.
Lão già Sam lại phía bếp trong khi Bailey nói với Riley:
- Mày bắt con nhỏ là sai rồi. Lẽ ra phải xóa sổ nó mới đúng. Eddie chắc chắn sẽ báo cáo cho Măng Grisson biết và mụ sẽ sai Slim nhào tới ta.
- Câm đi. – Riley gầm lên.
Johnny nhổm dậy.
- Gì thế? Slim? Hắn có biết vụ này không?
- Không việc gì đến lão! Bailey nó nói bậy đấy.
- Dỡn thiệt? – Bailey quay sang nói với Johnny. – Lúc tới đây, chúng tôi gặp Eddie Schultz. Hắn nhòm thấy con nhỏ và chắc chắn nó tâu với Măng Grisson rồi.
- Nếu Slim biết vụ này thì tôi buông, - vừa nói Johnny vừa tiến lại giá súng.
Riley rút khẩu 38 ra.
- Để yên cái kèn đó đi. Slim Grisson không làm tao sợ đâu. Nó không thể nào cản việc của ta được.
- Slim là thứ thuốc độc, - Johnny khó chịu nói, - Tôi biết tất cả các anh, ai cũng còn có một chút khá. Còn Slim thì không. Nó hư thối đến tận xương tủy rồi.
Riley khạc nhổ trên bếp.
- Thằng đó tàng tàng, điên khùng, có thế thôi.
- Đúng vậy, nhưng nó là đứa giết người. Giết bằng dao. Tôi, tôi không ưa những đứa dùng dao.
- Lão chớ lo, - Riley trấn an. – Ta ăn đi.
Lão già Sam dọn món ra gu ra đĩa thiếc, lầm bầm:
- Thứ này hôi mèo quá. (Lão trút một ít vào cái tô). Để tôi đem lên cho con nhỏ. Nó cũng cần phải ăn một chút.
- Nó khảnh ăn lắm. Thứ này nó thèm vào, - Riley cười nhạo.
- Đói đầu gối cũng phải bò, - già Sam trả lời.
Lão đem lên gác. Cô Blandish ngồi bên mép giường, thấy rõ là đã khóc. Cô ngước nhìn lên khi già Sam bước vào. Già vụng về nói:
- Này cầm lấy để nhét vào mép. Cô sẽ thấy đỡ hơn nếu ăn một chút.
Mùi thịt hư khiến Cô Blandish buồn mửa.
- Không... cảm ơn... Tôi... không thể..
- Thịt hơi hôi một chút, - già Sam nói như xin lỗi, - nhưng ăn được đấy. (Già đặt bát xuống giường, nhìn tấm nệm tởm lợm và lắc đầu). Chắc cô không quen sống thế này. Để tôi kiếm một tấm ga trải giường.
- Cảm ơn, ông tử tế quá. (Cô lưỡng lự rồi hạ thấp giọng). Ông giúp tôi. Chỉ cần ông gọi điện cho ba tôi biết tôi đang ở đâu là ông được thưởng một số tiền lớn. Tôi van ông, mong ông giúp tôi.
- Không được đâu, - già Sam lo lắng nói và bước lùi ra cửa, - Tôi già quá không kham nổi. Hai đứa kia dữ lắm. Tôi không giúp gì cô được.
Già bước ra, khép cửa lại. Riley và Bailey đang ăn. Xong bữa, Riley đứng lên cười:
- Chưa bao giờ tôi ngốn như thế này cả. (Gã nhìn đồng hồ). Mới chín giờ kém năm. Tôi phải gọi Anna. Chắc cô nàng đang tự hỏi hkông biết tôi ở đâu.
- Mày có ảo tưởng nhiều quá đấy. Cứ nghĩ là Anna quan tâm tới mày luôn sao? – Bailey nói và ra đứng phía cửa sổ nhìn ra.
Riley báo số điện của Anna cho cô tổng đài, sau vài phút tiếng nói của Anna vọng lên phía đầu dây.
- Chào con chim nhỏ! Frankie đây!
- Frankie! (Giọng Anna rít lên khiến cả ba đều nghe rõ). Đồ rác rưởi, đang ở đâu đấy? Anh bỏ rơi tôi thế này à? Anh tưởng tôi khoái ngủ một mình trên giường cả đêm à? Anh làm gì thế? Ngủ với con nhỏ nào thì cứ chết với tôi?
Riley mỉm cười, lúc nào gã cũng khoái nghe giọng Anna.
- Chớ giận, con bồ câu bé nhỏ của anh. Anh đang làm một vố lơn. Một vố to nhất trogn đời, sẽ có cả đống tiền. Từ nay em sẽ có áo choàng lông tha hồ mà vây vo. Cô đào Monroe đứng bên em cũng chỉ là một con nhỏ lang thang thôi. Mà này nghe đây. Anh đang ở nhà Johnny, phía giao lộ Cây Sồi Lớn.
- Riley! – Bailey hoảng hốt kêu lên. – Bọn chúng đến kìa! Hai xe. Băng Grisson đấy!
Riley vụt thả ống nói xuống, chạy ra phía cửa sổ.
Hai chiếc xe ngừng lại bên chiếc Packard. Nhiều người bước xuống. Riley nhận ra bóng dáng Slim.
Gã quay lại bảo Johnny:
- Lên trên lầu với con nhỏ. Làm sao cho bọn chúng không nghe gì hết. Phải gạt cho được bọn này. Nhanh lên.
Cả bọn chạy lên phòng Cô Blandish, Riley nói, mồ hôi bong nhẫy mặt:
- Phía dưới có một bọn muốn hại cô. Nếu cô muốn yên lành thì chớ lên tiếng. Tôi đang cố sức lừa chúng. Nếu chúng biết cô ở đây thì cô chỉ còn nước mà cầu kinh thôi.
Cô Blandish thấy lạnh mình. Không phải là kết quả của câu nói ngắn ngủi Riley vừa thốt ra mà là vì cái vành môi xám ngoét và đôi mắt lạc thần của gã.