You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ric đạp phanh để dừng chiếc Lancia lại trước một trong số nhiều quán bar quay mặt ra cảng. Lúc này thì mới có dăm cái bàn được dọn ra dưới những cái dù đang xếp lại. Chừng một tháng nữa thôi thì len chân cho được giữa các quán bar và mép nước cũng còn khó. Sẽ có đàn bà con gái mặc quần soóc bó màu cam, đeo kính râm to đùng để giấu cặp mắt lờ đờ vì cả một đêm chơi bời dù không thích thú gì. Sẽ có những tay triệu phú bụng bự mặc quần bơi rộng thùng thình có hàng đàn ngôi sao nhỏ vây quanh. Và đám khách du lịch Đức với những cái cẳng chân cơ bắp đầy lông lá, máy ảnh Leica lủng lẳng, túi áo túi quần kêu xủng xoẻng những đồng mác cứng quèo. Rồi khách du lịch Mỹ mặc những bộ đồ giặt-không-cần-ủi sáng choang. Và Juliette. Phải, Eric nghĩ trong khi nhìn săm soi mép nước, St. Tropez là nơi rất tuyệt để xây khách sạn mới. Ông đã mua quán bar Anchorage[2] và đã sửa sang một phần quán để làm văn phòng.
Ông ra khỏi xe, đứng nơi cửa quán bar, tháo kính râm ra để mắt quen dần với cảnh tranh tối tranh sáng. Quán bar đã được bài trí lại cho hợp với mùa, trông hoàn toàn đúng điệu tinh tế và lịch lãm.
Người bartender đứng trên một cái ghế đẩu, đang chỉnh mô hình một mẩu gỗ dạt bờ gắn vào một cái móc. Khi Eric vào, anh ta liền nhảy phắt xuống đứng nghiêm.
“Xin chào ông Carradine,” anh ta nói hoạt bát.
“Chào Francois.”
“Kiến trúc sư và thư ký của ông đang ở trong văn phòng.”
“Cám ơn.”
Eric đang dợm bước về phần phía sau quán Anchorage thì Francois gọi với lại, “Xin ông đợi cho một phút.”
Eric quay lại vẻ nóng nảy.
“Ông Carradine à... Tôi không biết ông quản lý đã nói với ông chưa, nhưng tôi thì muốn cho sơn căn phòng phía sau. Nên chuẩn bị sẵn sàng phòng ấy cho lễ Phục sinh.”
“Đừng lo.” Eric băng ngang qua quán rồi đi qua một cánh cửa ở phía trong có ghi chữ “Phòng riêng.” Một cầu thang hẹp dẫn lên tầng trên.
Văn phòng đầy ánh nắng tràn vào qua những ô cửa sổ uốn vòm cung mở ra quang cảnh bến cảng. Dù chỉ trang bị vài món đồ hiện đại theo phong cách tối giản và khắc khổ, nó vẫn toát ra một thị hiếu lịch lãm, tinh tế. Eric hài lòng với nó.
Một dàn âm thanh stereo nhập từ Tây Đức đứng trong góc phòng, xếp chồng trên đỉnh là một lô tướng đĩa nhạc.
Bàn làm việc to đùng, gần như bằng cả một sân đá bóng. Perri, kiến trúc sư, đã trải các bản vẽ, bản đồ và ảnh chụp lên trên bàn, gây nên ít nhiều bừa bộn, khiến Eric hơi chun mũi lại.
Anh thư ký Roger một tay cầm ly uýt ki pha xô đa trông vẻ yếu ớt. Roger là con nhà gia giáo, một trong những gia tộc lâu đời đang đến hồi sắp cáo chung. Anh là một chàng trai mảnh dẻ mong manh, trông dáng điệu và khuôn mặt có cái gì đó trẻ con khiến người ta dễ mềm lòng, chẳng trách Eric cảm thấy chỉ muốn bảo vệ đùm bọc anh ta. Hay đấy là do mặc cảm tội lỗi? Eric Carradine là một trong những doanh nhân Pháp thế hệ mới làm nên cơ nghiệp sau chiến tranh, một trong những người đã hồi phục cùng nước Pháp và đứng chênh vênh trên đỉnh đồng franc mất giá đang tuôn vào tất cả các chốn thời thượng theo chân đoàn khách du lịch lũ lượt như sóng triều.
Các khách sạn hiện đại của Eric được bố trí có chiến lược hẳn hoi ở tất cả các nơi đắc địa và luôn luôn được đặt chỗ trước hàng tuần lễ. Sau lưng ông ngay cả những đối tác thân cận nhất cũng gọi ông là “Tay Hung nô” hay “Gã Mẽo”.
Khi Eric bước vào văn phòng, Roger liền vội vàng đặt cốc uýt ki pha xô đa lên dàn hi-fi như bị bắt quả tang rồi tiến lại chỗ bàn giấy. Ông kiến trúc sư đang nhìn xuống các bản vẽ liền ngẩng lên và xếp gọn các dụng cụ vẽ sang một bên.
“Xin lỗi, tôi đến muộn,” Eric chào họ.
Perri gật đầu vẻ am hiểu. “Tôi hiểu khởi đầu vụ làm ăn mới là thế nào mà...”
“Xuôi chèo mát mái cả “ Eric gạt chủ để đó đi và lại gần bàn. Ông ngồi lên mép bàn, nhòm qua vai Perri để nhìn vài tấm bản đồ đang trải ra trên bàn, “Nào, dự án của chúng ta đến đâu rồi? Có tiến triển gì mới không?”
“Xem ra thì vị trí này hoàn hảo,” Perri kéo một tấm bản đồ lại gần, trải ra đối diện với các bản vẽ, dùng đầu cây thước chia độ để viền theo từng khu vực một. “Đây” đầu thước dừng lại. “Nên đẩy casino ra mạn bắc con đường chính dọc bờ biển. Làm vậy thì ta có thể chừa lại toàn bộ các rừng thông này” ông dùng đầu thước khoanh tròn một số chỗ trên bản đồ, “ngay trên bờ biển, để dành cho khách sạn.”
Eric gật đầu tán thành.
“Nhưng ông nhận thấy rằng muốn thực hiện được trọn vẹn kế hoạch này thì ông sẽ phải mua toàn bộ đất cho đến tận mạn trên này,” Perri nói tiếp, tay khua cây thước trên một dải bờ biển.
“Phải, dĩ nhiên. Việc đó không khó gì, trừ mỗi cái trạm sửa thuyền mà Tardieu làm cho rạng danh bằng cái từ xưởng sửa tàu thuyền.”
Eric biết rằng trong khi ông trò chuyện với kiến trúc sư, Roger đã lẻn đến chỗ dàn hi-fi để lấy cốc uýt ki pha xô đa. Ông quay ngoắt lại đúng lúc Roger đang đưa ly lên môi. “Ồ, để nó đó, Roger. Cứ hễ uống vào là cậu đâm hèn mà tôi thì không chịu nổi cái sự hèn.” Roger đặt cốc xuống. “Cậu đã đạt được tiến triển gì với Tardieu chưa?”
Roger vặn hai tay. “Vấn đề là nguyên tắc, họ nói thế”
“Nguyên tắc nào? Họ nói sao?”
“Rằng họ không muốn bán.”
“Sao không muốn? Tôi sẵn sàng trả giá cao hơn họ kiếm được trong mười năm ròng sửa mấy cái thuyền đánh cá cơ mà.”
“Ông già chết rồi, ông biết đấy, còn bà vợ góa thì nói di sản của gia đình bà ấy không thể bán được. Làm thế là xúc phạm vong linh ông ấy.”
Eric thở phì qua đằng mũi. “Còn mấy thằng con? Chúng nó không thể biết điều hơn bà mẹ chúng nó sao?”
“Chà” Roger chậm rãi nói, “Hiện giờ ở St. Tropez đây chỉ có hai thằng em thôi. Nhưng thằng anh cả mới là chủ gia đình. Antoine. Thật ra thì hắn sống ở Toulon, nhưng mỗi cuối tuần hắn về đây nghỉ. Tôi nghĩ có lẽ tốt nhất là ông nên đích thân gặp hắn” Roger nom nhẹ cả người khi đã trút được gánh nặng với nhà Tardieu sang vai Eric. “Chiều nay là hắn đến đấy. Có khi còn đến sớm để ăn trưa không chừng.”
Eric nhấc điện thoại quay con số ghi trên mẩu giấy mà Roger đưa cho.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...