I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Cuộc Điện Thoại Từ Luân Đôn
ason khom lưng nói chuyện trên điện thoại như thể cái tai nghe nặng tới một tấn.
“Vâng, thưa mẹ... Không, thưa mẹ... Dĩ nhiên, thưa mẹ... Không, bọn con không đi xa đâu... Không ạ... Dĩ nhiên ạ...”
Nó ngước ánh mắt thỉnh cầu về phía chị gái, người đang dùng cử chỉ để khuyên nó kể thêm một số chi tiết.
“Các bà mẹ đều giống nhau cả,” Rick thì thào bình luận, “nếu không kể gì là họ nghi ngờ ngay. Ngược lại, nếu cậu dài dòng kể lể các chi tiết thì mẹ cũng sẽ chẳng thèm nghe đâu.”
“À. À. Không có gì đâu ạ. Khôôông có gì mà mẹ!” Jason vẫn tiếp tục.
Cậu nhắm mắt vô vọng, đứng yên hứng chịu cơn thịnh nộ của mẹ.
“Không, mẹ nghe này, lúc nãy con đùa đấy...,” cậu nhóc nói thêm. “Thật ra bọn con đi Ai Cập và bị lạc trong một mê cung. Và suýt nữa Rick bị một con cá sấu xé xác. Rick, cậu bạn ở Kilmore Cove của bọn con ấy! Giá mà mẹ nhìn thấy mặt cậu ta khi bọn con vào căn phòng đầy rắn rơi từ trần nhà xuống...”
Jason nín thinh trong ba giây rồi nói tiếp:
“Vâng, con sẽ chuyển máy cho chị Julia.”
“Con chào mẹ!” Cô bé reo lên đầy hài lòng. “Ồ, vâng ạ, bọn con rất khỏe. Mưa nhỏ ư? Có hẳn một cơn bão cơ đấy ạ! Cho nên bọn con ở trong nhà chơi thôi... Rồi sau đó...”
“Chị lao xuống từ vách đá!” Jason gợi ý.
Cậu né được cú đá của cô chị đang ra dấu im lặng chỉ trong gang tấc.
Jason gợi ý với Rick rằng chúng không nên mất thời gian mà nên vào gara lấy xe đạp.
Chúng rời khỏi chỗ cái điện thoại nhưng thay vì đi ra ngoài, chúng hướng thẳng đến căn phòng bằng đá có Cánh cửa Thời gian.
Cánh cửa ở đó, bất động và im lìm, nhưng vẫn hiện hữu một cách hãi hùng. Phần gỗ bị cháy đen và bị cào xước để lộ ra bốn cái ổ khóa như đang cười nhạo chúng.
“Khi nào chúng mình quay trở vào bên trong đó?” Rick hỏi, mê mẩn nhìn cánh cửa.
“Ngay khi chúng ta làm xong những việc này,” Jason nói.
Và cậu chìa cho bạn xem mẩu giấy sau khi viết thêm vào:
6. Đến chỗ bác sĩ Bowen ngay lập tức
Phía chân cầu thang, bức chân dung một trong những chủ nhân cũ của Biệt thự Argo dường như đang quan sát chúng với nụ cười nhạo hả hê và kỳ lạ.
“Cậu có nghe thấy không?” Jason nắm lấy cánh tay Rick và hỏi.
“Nghe thấy gì cơ?”
Jason đi đến chân cầu thang và dỏng tai lên nghe. Nó nghe rõ mồn một tiếng bước chân khe khẽ phát ra từ tầng trên của ngôi nhà.
“Những tiếng này này.”
“Quỷ tha ma bắt, có, mình có nghe thấy.”
Chậm rãi, từng bậc một, Jason bắt đầu leo lên cầu thang, thận trọng như người đi thăng bằng trên dây.
“... Sau đó bọn con chơi một ván cờ vua. Mình con chọi với Rick và Jason. Dĩ nhiên là con thắng rồi!” Julia đang kể trên điện thoại.
Thật từ từ, Jason lên cầu thang và tiến gần tới nơi phát ra tiếng những bước chân bí ẩn, giọng của cô chị ngày một xa xăm.
Những bước chân ma quỷ.
Thịch. Thịch. Thịch.
Lẽ nào là của ngài Ulysses Moore?
Áp sát vào tường, Jason sượt qua những khung ảnh dát vàng bao quanh chân dung những người chủ cũ, cho đến khi tới chỗ tường trống, chỗ lẽ ra phải có ảnh của ngài Ulysses Moore.
Thịch. Thịch. Thịch.
Những tiếng động phát ra từ phòng tắm, căn phòng đầu tiên bên phải cầu thang. Căn phòng đầu tiên của hành lang dẫn tới dãy phòng ngủ. Jason vẫn lắng nghe, để chắc chắn rằng chúng phát ra từ đó. Bên trái căn phòng là thư viện và cánh cửa gương dẫn đến phòng tháp.
Jason liếc xuống phía dưới, qua tay vịn cầu thang cậu nhìn thấy Rick đang đứng bất động ở tầng trệt nhìn mình chằm chằm vẻ lo lắng. Cậu gật đầu trấn an bạn. Xa xa, cậu nghe thấy văng vẳng tiếng cười của Julia trên điện thoại.
Thịch. Thịch. Thịch.
Kẻ lạ mặt sau cánh cửa phòng tắm gây tiếng động.
Jason hít một hơi thật sâu rồi nhảy lên phía trước, chộp lấy tay nắm cửa bằng đồng thau.
“Á À, NGƯƠI ĐÂY RỒI!” Cậu hét lên và mở toang cánh cửa.
Lúc đầu cậu không nhìn thấy ai và chẳng phát hiện ra điều gì lạ thường, trừ cửa sổ phòng vệ sinh đang mở. Vài giây sau, một con chuột đồng bự chảng cuống quít tìm đường thoát giữa những chai nước hoa của bà Covenant xếp trên giá bồn rửa mặt, nó nhảy xuống sàn và chạy vọt qua giữa hai chân Jason đầy khiếp sợ.
“Á!” Jason hét lên, nhảy lùi lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Rick gào to đồng thời chạy lên cầu thang để hỗ trợ bạn.
Con chuột vội vã phóng xuống cầu thang.
“Ôi, chết tiệt!” Rick thốt lên khi chúng chạm mặt nhau giữa cầu thang. “Sao mà nó bự thế!”
Con vật còn khiếp đảm hơn cả bọn trẻ, nó lao mình trượt dài trên những thanh sắt của tay vịn cầu thang. Mất thăng bằng, nó quằn quại giữa không trung, rồi rơi xuống sàn tầng trệt với một tiếng uỵch chắc nịch, nằm đo ván.
Julia ngừng nói chuyện điện thoại một lát, hỏi vọng lên:
“Này các cậu? Cái gì bự cơ?”
Con chuột ngọ nguậy cái đầu nhưng rõ ràng nó vẫn còn choáng váng và chọn cách tiếp tục cuộc đào tẩu của mình trong chính căn phòng để điện thoại.
Một lát sau, đến lượt Julia cũng bắt đầu hét lên.
“Vâng ạ... Không đâu mẹ... Dĩ nhiên là con không cố tình làm việc đó rồi ạ.” Jason nói trên điện thoại, cậu cố gắng tận dụng những khoảng dừng ít ỏi của mẹ để giải thích cho bà chuyện vừa xảy ra.
“Không đâu ạ, đó không phải là một trò đùa ngu ngốc... Là một con chuột... Con làm sao biết được một con chuột lại làm gì trong phòng tắm... Không, con không nghĩ bố có thể biết chuyện đó. Chắc nó đã chui vào qua lối cửa sổ ạ. Ắt phải thế vì lúc ấy cửa sổ đang mở. Trước đó chị Julia có vào phòng vệ sinh... Con thấy nó giữa đống nước hoa của mẹ. Không mẹ ạ... Con biết ạ... Chúng không bị vỡ đâu ạ...”
Trong khi Jason nói chuyện, Julia và Rick khám xét khắp phòng khách với hai cái chổi dài làm từ cây cao lương để đảm bảo con vật xấu xí kia đã bỏ đi. Vẻ mặt của chúng trái ngược hẳn với nhau: Rick khoái chí, còn Julia thì ghê sợ.
“À, à. Vâng. Được ạ. Con chào bố.” Jason đột nhiên chăm chú.
“Bố nói THẬT ạ?!” Cậu giơ bàn tay trái lên làm dấu chiến thắng. “Nghĩa là, con muốn nói là: ồ, tiếc thật, bố nói thật ạ?”
Rick đã dừng lại với cây chổi trong tay.
“Không, không, không có vấn đề gì đâu ạ!” Jason nói tiếp. “Bọn con sẽ lo liệu. Con sẽ không gọi ông Nestor vì ông ấy đang ở tận cuối vườn và nếu ông ấy tập tễnh vào được đến đây thì bố sẽ phải chờ điện thoại cả sáng mất. Nhưng nếu bố gọi lại vào bữa trưa chắc chắn bố sẽ gặp được ông ấy. Cứ để con lo. Con sẽ nói với ông ấy. Vâng, dĩ nhiên ạ. Được ạ. Con hiểu ạ. Bọn con sẽ không đi đâu cả. Con chào bố!”
Cạch, cậu gác ống nghe nóng ran lên hộp để điện thoại.
Rồi Jason bắt đầu nhảy nhót khắp phòng.
“Tuyệt! Tuyệt! Có khi bố mẹ không thể về trong ngày hôm nay! Việc chuyển nhà hình như kéo dài hơn so với dự kiến... Tuyệt vời! Chúng ta có cả ngày Chủ nhật tự do. Chúng ta sẽ làm được các cậu ạ!”
Lần thứ ba trong vòng ít phút, trên tay nó lại xuất hiện mẩu giấy với danh sách những việc cần làm.
“Chúng mình mau đến chỗ bác sĩ Bowen đi!”
“Chưa được đi đâu trước khi biết đích xác con chuột đã ra khỏi nhà!” Julia ra lệnh trong khi dùng chổi càn quét gầm tủ bếp.
Lúc ra khỏi nhà, chúng thấy Nestor đang bận rộn cào sỏi, chất lá và cành cây lên xe cút kít.
“Này? Sao các cháu không dùng thời gian của mình để làm điều gì đó có ích, ví dụ như giúp ta dọn dẹp lại khu vườn cho sạch chẳng hạn?”
“Chúng cháu xin lỗi, ông Nestor, nhưng có một việc khẩn cấp ạ!” Jason hổn hển giải thích. “Bố mẹ cháu gặp vấn đề với việc chuyển nhà và có lẽ sáng mai họ mới về được. Bây giờ bọn cháu phải đi. Nếu điện thoại reo thì nó là của ông đấy ạ. Ông hãy nói rằng bọn cháu đã xuống bãi biển nhé!”
“Thế các cháu định đi đâu?” Người làm vườn hỏi lại một cách đầy châm biếm.
“Đến chỗ bác sĩ Bowen ạ.” Julia xuất hiện sau cùng trên ngưỡng cửa bếp, tay cầm chổi với vẻ mặt hài lòng.
“Thế các cháu định đến đó bằng gì?”
“Xe đạp ạ.” Jason trả lời.
“Ta chẳng tin.” Nestor cúi xuống với cái cào và tiếp tục công việc của mình.
Julia bước xuống các bậc thang và lại gần ông, trong khi đó cậu em trai và Rick mất hút trong nhà kho.
“Ông bị đau lưng ạ?”
“Tinh thần ta còn tệ hơn,” Nestor trả lời cô bé, mắt ánh lên một tia sáng.
Rõ ràng ông đang rất ủ rũ và vẫn mải miết nghĩ về chuyện xảy ra tối hôm trước.
“Chỉ mấy năm trước thôi, mọi chuyện chắc sẽ diễn ra theo cách khác rồi. Theo mọi nghĩa, tin ta đi.”
“Ông đã rất cừ,” Julia an ủi và đặt chụt lên má ông một nụ hôn bất ngờ. “Ông không nên tức giận như vậy ạ.”
Ông Nestor tựa người vào cái cào.
“Không ư? Vậy ta nên thế nào? Vui vẻ ư?”
Từ nhà kho vang lên âm thanh của những mảnh sắt vụn, sau đó là lời ta thán.
“KHÔNG!” Rick hét lên đầu tiên. “Chết tiệt!”
“Ôi khôngggg!” Jason hưởng ứng.
Julia nhìn về hướng gara, trong khi Nestor vẫn bình thản cào cành cây gãy.
Rick và Jason đẩy hai chiếc xe đạp của chúng ra ngoài.
“Là ai nhỉ?” Rick hỏi, giọng nó gần như lạc đi vì tức giận. Tay lái xe đạp bị vẹo vọ, xích xe giờ chỉ còn là một chuỗi lòng thòng.
Julia thở dài, ngay lập tức nó đoán được câu trả lời. Sau đó cô bé kể cho tụi kia nghe về buổi tối hôm trước, việc Manfred loanh quanh khắp khu vườn và đập phá mọi thứ hắn có thể đập, chỉ để xả cơn điên.
“Mình và ông Nestor chẳng thể làm gì. Bọn mình quá sợ hãi...” Cô bé phân trần. “Bọn mình chỉ dám quan sát hắn từ trên kia, sau ô cửa sổ đó...”
Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương