Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1145 / 15
Cập nhật: 2017-07-24 16:16:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Bước Đầu Một Cuộc Sống... Hoàn Toàn Khác Lạ
rong màn đêm này, chúng tôi lẽ ra phải ngủ thì lại nói chuyện với nhau. Tôi và Mai Hoa nói không biết mệt. Chúng tôi cứ nói, anh Mã Lai vẫn đánh xe ngựa. Lúc trời gần sáng, anh dừng xe lại trước một con thuyền. Mai Hoa bảo tôi:
- Đến nơi rồi. Xuống đây thôi.
Tôi quay lại hỏi Mai Hoa:
- Chúng ta sẽ sống ở đây à, Mai Hoa?
Nó cười, đáp lại tôi:
- Không. Nếu mà ở đây, chúng ta sẽ sớm bị tóm thôi. Cách duy nhất là phải rời xa khu này. Nơi mà chúng ta sẽ đến là Năm Căn.
Mai Hoa và tôi cảm ơn và tạm biệt anh Mã Lai. Rồi Mai Hoa bảo tôi ngồi xuống cái mỏm đá đợi một người khác đến. Tranh thủ lúc ngồi nghỉ, tôi đã ngắm được cảnh đẹp vô cùng. Núi non dựng lên cao sừng sừng, tô điểm cho cái dòng nước trong veo như bà mẹ đang ôm ấp nhưng đứa con ghe, thuyền của mình vào lòng. Tôi chợt giật mình vì tiếng gọi của Mai Hoa:
- Đi thôi, Huyền Trân. Tôi đi theo sau Mai Hoa đến sát mép bờ sông. Một chiếc ghe chở hàng đi tới. Mai Hoa kéo tay tôi lên. Tôi nhìn thấy một chị dáng cao cao, thân hình cân đối, mặt trái xoan với đôi mắt to tròn trông thật xinh. Quần áo thôn quê giản dị mà chị khoác lên người lại đẹp lạ thường. Chị vừa cười, vừa nhìn tôi nói:
- Em là bạn của Mai Hoa đúng không?
- Chị biết em ạ? - Tôi hỏi chị xinh gái ấy.
- Bạn của em đã kể về em với chị rồi. Tội nghiệp cô bé đáng yêu. Nhưng bây giờ em sẽ không phải khổ sở nữa đâu. - Cái chị gái ấy dịu dàng nói với tôi.
- Huyền Trân, ngạc nhiên lắm hả? Đây là chị Tư Hồng, mình còn hay gọi chị là Mị Nương. Sao, giống quá phải không Huyền Trân?
- Thôi. Mai Hoa. Đừng có suốt ngày trêu chị. - Chị Hồng tươi cười đáp lại Mai Hoa.
- Em đâu có trêu chị. Huyền Trân, bạn cũng thấy chị Hồng xinh phải không? - Mai Hoa láu cá đáp lại chị Hồng bằng cách đặt câu hỏi cho tôi để chứng minh.
- Ừ, đúng vậy, chị Hồng trông đẹp mà. Người như chị mà lại đi bán hàng, gặp gỡ nhiều người chắc chả sớm thì muộn thì chị cũng sẽ tìm được cả trăm chàng Sơn Tinh thôi!  - Tôi đứng cùng phe với Mai Hoa cùng trêu chị Hồng.
Chị Hồng bảo chúng tôi:
- Thế mấy đứa có muốn đi thuyền của chị không?
Chúng tôi đáp lại chị Hồng:
- Đương nhiên là chúng em muốn rồi, chị ạ.
Thế thì các em phải nhanh lên, không thuyền đi mất đấy. - Chị Hồng đùa lại chúng tôi.
Tôi và Mai Hoa bước lên thuyền với sự giúp đỡ của chị Hồng. Chị đưa cho tôi và Mai Hoa mỗi người một bộ quần áo dài ấm áp và nói:
- Các em thay quần áo này đi cho ấm. Nhớ là đợi tí nữa qua rừng hãng thay. Thay ở đây lỡ bị ai nhìn thấy thì được làm vợ người ta đấy. - Chị Hồng đắc ý đáp trả lại chúng tôi cú trêu ghẹo vừa nãy.
Tôi và Mai Hoa ngồi phệt xuống thuyền. Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục có một giấc ngủ ngon lành đến lúc sáng hẳn.
Dù đang chìm trong giấc ngủ, tôi vẫn cảm nhận thấy được mùi hoa nồng nàn lan toa đâu đó quanh tôi. Tôi cho rằng thứ hương thơm tuyệt diệu ấy sẽ giúp tôi có một giấc ngủ ngon hơn hẳn bao ngày thường. Vừa ngủ, vừa được cảm nhận những giọt sương tinh túy của thiên nhiên, những mùi thơm khác nhau từ các loài hoa thì ai mà chẳng thích. Và đương nhiên tôi cũng thế, tôi cũng cảm thấy thích cuộc sống được hòa mình vào thiên nhiên như thế này. Chỉ trong chốc lát, tôi đã hoàn toàn bị mê muội bởi những thứ ấy. Nhưng tôi lại thấy buồn cười. Vì trời đã sáng rồi mà tôi chưa thể ngủ vì cái cảm giác bị mê muội bởi tinh túy của thiên nhiên. Tôi đã tỉnh hẳn giấc ngủ và đã kịp ngắm một bầu trời đẹp tuyệt.
Bầu trời nơi đây xanh biếc một màu. Những đám mây trắng bông xốp tạo nên nhiều hình thù quái dị. Những đàn chim chăm chỉ kiếm mồi lũ lượt. chúng đông chưa từng thấy. Nhưng đặc biệt vẫn là ông Mặt Trời tỏa sáng kia. Mặt trời dần dần hiện lên sau hàng đước xanh tốt, tròn trịa như một chiếc thau đồng đỏ ối. Một tiếng bước chân nhẹ vang lên. Chị Hồng đi tới gọi tôi và Mai Hoa dậy, đưa cho chúng tôi một đĩa Ba khía trộn chua ngọt và mỗi đứa một chiếc bánh mì. Chị nói:
- Ba khía là đặc sản vùng này đấy, các em đoán xem bây giờ chúng ta sẽ sống ở đâu.
Tôi ngạc nhiên trước câu nói của chị Hồng: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu”. Nếu chị đố tức là Mai Hoa cũng hẳng biết về việc cuộc sống mới của chúng tôi sẽ bắt đầu ở đâu hay sao. Vậy thì cuộc sống mới của chúng tôi Mai Hoa vẫn chưa biết sẽ thế nào. Nhưng tôi lại giật mình vì hiểu biết rộng của nó. Nó đã nhanh chóng trả lời được câu hỏi của chị Hồng:
- Là vùng Năm Căn đúng không chị Hồng?
- Đúng rồi. Em nói muốn tìm một chỗ sinh sống thật yên bình thì đây sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống đó.
Đi một quãng nữa, sông ngòi, kênh rạch bắt đầu hiện ra, bủa giăng chi chít như được một bàn tay nào nó xếp đặt nên. Hai bên bờ, các hàng đước cứ trải dài, một màu xanh dài tưởng như vô tận. Đằng xa, các dãy núi dựng lên cao ngất ngưởng cứng cáp, vững vàng. Nơi đây sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống mới của tôi. Chắc chắn vậy.
Đi chừng vài trăm mét nữa là chúng tôi đến một mảnh đất nhỏ, hầu như là không có người sống ở đây. Chị Hồng cười quay ra bảo chúng tôi:
- Đến nơi rồi các em, xuống đây thôi.
Tôi và Mai Hoa nắm tay nhau bước xuống thuyền. Trước mặt chúng tôi là một mảnh đất mới lạ đất khách và sớm muộn nó cũng sẽ trở thành quê hương của chúng tôi thôi. Chị Hồng đứng trên thuyền, đưa cho chúng tôi túi hành lí và nói:
- Chị chỉ giúp các em được đến đây thôi. Nếu các em muốn mua hay bán gì thì đi thêm một trăm mét nữa là đến chợ nổi Năm Căn đấy. Đi bằng cái thuyền bé hơn cũ của chị để ở trong căn nhà rơm đó đấy. Đi nhớ mặc áo phao nhé. Mai Hoa, em biết mà phải không? Lần trước, chị đã từng dẫn em đến đây một lần rồi.
- Đúng vậy, chị đã từng dẫn em đến đây hè năm kia. - Mai Hoa đáp lại chị Hồng.
- Vậy căn nhà rơm đó là của ai ạ? - Tôi thắc mắc hỏi chị Tư Hồng.
- Căn nhà đó là của chị. Trước đây chị từng sống ở đó. Nhưng bây giờ chị dọn ra gần chợ nổi Năm Căn cho tiện buôn bán nên căn nhà đó bỏ trống. Chị để lại cho các em. - Chị Tư Hồng trả lời tôi.
Rồi chị đã giới thiệu cho chúng tôi một nơi chơi rất thú vị:
- À, phải rồi. Nếu các em muốn đi chơi thì các em có thể quay ngược dòng lại một ít thì sẽ có một sân chim đấy. Chắc các em cũng biết sân chim nhỉ. Người ta gọi sân chim ở Cà Mau là thế giới thu nhỏ của các loài chim đấy. Thôi, tạm biệt hai em nhé, chị phải đi đây.
Nói rồi, chúng tôi từ biệt chị Hồng, tiến sâu vào mảnh đất khách. Ồ! Những gì tôi thấy ban đầu đã xóa tan đi những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu lúc chị Hồng nói: “Ở đây không có nhiều người sống lắm”. Lúc ấy, tôi nghĩa hẳn mảnh đất này phải cằn cỗi thế nào thì mới có ít người sống ở đây. Nhưng bây giờ tôi đã có một suy nghĩ mới mẻ hơn. Vùng đất này không hề chán. Cỏ hoa mọc thơm ngát một vùng. Cây lan hồ điệp trồng tím cả một góc. Cây mào gà đỏ bừng lên xen lẫn với đàn gà trống mào đỏ đang đi dạo gần đó. Hoa cúc ban mai rực sáng lên xua tan đi mọi tối tăm. Cảnh ở ngoài đẹp thơ mộng quá nên chúng tôi chưa muốn về nhà mà muốn đi khám phá tiếp khu rừng Năm Căn. Đi sâu vào hơn nữa là vùng rừng đước Cà Mau. Rừng được trồng chủ yếu là cây đước. Rễ cây cắm sâu xuống dưới nước. Lá xanh tốt ở phía trên. Tuy nhiên cũng có xen kẽ vài cây bần, cây mắm,… xanh tốt chẳng kém gì họ hàng ngập mặn của mình. Không khí ở đây mát mẻ, dễ chịu vô cùng. Mới đó đã quá trưa. Chúng tôi trở về nhà. Cuộc sống mới của chúng tôi thực sự bắt đầu từ đây.
Tuổi Thơ Cay Đắng Tuổi Thơ Cay Đắng - Nguyễn Thùy Dương Tuổi Thơ Cay Đắng