Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2015-11-23 21:46:28 +0700
Chương 4
K
hó xử cho Nhật Phương quá. Anh yêu Trà My, song lúc nào Xuân Hoa cũng theo anh như hình với bóng. Ông Vạn Lộc cư xử với anh tử tế, anh bỏ đi hóa ra lại phủi ơn người ơn từng giúp đỡ mình, nên anh đành nói:
- Cháu cần suy nghĩ lại.
- Suy nghĩ gì nữa, ở lại giúp cho tôi đi. Bao giờ tôi cũng xem trọng cậu mà.
- Cám ơn ông.
Ông Vạn Lộc vỗ vai Nhật Phương:
- Xem như cậu đã nhận lời rồi đó nghen. Tôi sẽ cho phân bổ một căn phòng cho cậu, cậu không ở nhà xe nữa. Thôi, cậu đi nghỉ đi.
Vừa quay ra cửa, Nhật Phương nghe tiếng Trà My nũng nịu:
- Con đi Sài Gòn nghen ba?
Chắc là cô ấy đi Sài Gòn với Quân. Nhật Phương bỏ đi luôn xuống nhà xe.
Sao mình buồn đến thế chứ? Đêm nay trăng sáng vằng vặc, một đêm trăng thật đẹp, soi sáng lên cây cỏ, mông lung huyền ảo.
Nhật Phương cầm cây kèn harmonica đi ra ngồi ở bảng đá dưới giàn hoa thiên lý, anh thổi điệu nhạc buồn. Tiếng nhạc trầm lắng đến nao lòng.
Em biết gì không, biết hay không.
Bên sông có kẻ mộng thành sông.
Để trăm năm chảy mòn chân ngọc.
Mà nghe áo ấy phát trong lòng.
Điệu nhạc da diết như tiếng lòng, bay theo gió đêm, lãng đãng trước khung cửa sổ có một cô gái đang lặng suy tư, trái tim thổn thức theo điệu nhạc nhặt khoan.
"Bên sông có kẻ mộng thành sông".
Trà My áp hai bàn tay lên má, chân cô nhẹ bước bềnh bồng như du mộng.
Dưới giàn hoa thiên lý, dáng người nghiêng nghiêng say mê thổi điệu nhạc.
"Ai là người mộng của anh, Xuân Hoa chăng?".
Trà My định bước tới, nhưng một khoảng sáng, Xuân Hoa ào ra, có ríu rít:
- Hay quá anh Phương! Em yêu bài này nhất.
Cô ngồi xuống cạnh Nhật Phương, say mê nghe anh tấu khúc nhạc. Trà My lùi lại, lùi lại rồi quay đầu chạy về phòng mình.
Anh ấy yêu Xuân Hoa chứ đâu có yêu mình. Còn cô mỗi lần gặp anh, không biết cái gì bắt mà cứ nói ra những lời chua cay, đào sâu cái hố ngăn cách giữa anh và cô mỗi ngày sâu hơn.
Tại sao?
Có nửa năm, Nhật Phương không về thành phố, anh có cảm giác thành phố thay đổi khá nhiều.
Buổi chiều, Nhật Phương thả bộ dài trên đường. Người dân thành phố có cuộc sống vội, họ không có thời gian để đi dạo bộ trên đường. Nhật Phương bỗng thấy nhớ đồi chè xanh bát ngát, dù anh mới xa nó hai ngày.
Đang đi, Nhật Phương chợt khựng lại, anh có hoa mắt không. Trước mắt anh, một bóng dáng quen thuộc, cũng giống như anh đi thả bộ, cuộc đi dạo chỉ có ở người dân quen sống ở vùng cao, yêu thích thiên nhiên màu xanh dịu mát trong lành.
Nhật Phương đứng lại, cũng vừa lúc Trà My đứng lại, hai người ngỡ ngàng nhận ra nhau.
- Cô Trà My!
- Anh Nhật Phương!
- Không ngờ tôi và cô lại gặp nhau.
Trà My mỉm cười, nỗi buồn và hờn giận như tan đi.
- Hữu duyên có đúng không? Anh đi đâu vậy?
- Xa thành phố lâu quá, bạn bè đi mất hết, nên chiều đi dạo một mình.
Thành phố Sài Gòn không giống như Bảo Lộc.
- Vâng. Còn tới ngoài bà dì ra cũng chẳng có bạn bè ở đây. Anh đi Sài Gòn, Xuân Hoa biết không?
- Không! Tôi xin ông chủ thôi. Vả lại giữa tôi và Xuân Hoa đâu có thân đến độ phải cho cô ấy biết tôi đi đâu và làm gì?
Trà My cau mày:
- Này! Anh nên nhớ Xuân Hoa là em gái của tôi đó.
- Tôi đâu có quên. Thật lòng tôi xem cô ấy như em gái của tôi.
- Có thật không?
- Sao lại hỏi tôi thật không?
- Xuân Hoa nói với tôi, anh và nó yêu nhau.
Nhật Phương bật cười:
- Vậy rồi cô tin? Tôi đâu có trèo cao dữ vậy. Còn cô, đi Sài Gòn có anh Quân đi cùng không?
- Lại Quân! - Trà My vung tay khó chịu - Tại sao tôi phải đi với Quân?
- Anh ấy là bạn trai của cô.
Trà My bực dọc:
- Hóa ra anh nghĩ như thế à? Tôi xem anh Quân như bạn.
Lời xác nhận không hiểu sao cùng cho Nhật Phương và Trà My cảm giác nhẹ nhõm, chẳng có ai bị ràng buộc, mỗi người đều có tự do riêng tư.
Trà My vụt ngập ngừng:
- Anh có chỗ nào đi chơi không, cho tôi đi với!
- Có chứ, nhưng đi... xe ''lô ca chân'' đó, không được than mỏi chân.
- Dĩ nhiên rồi.
Trà My đưa tay ra đùa:
- Có điều tôi sẽ đi lạc nếu như anh không nắm tay tôi.
Nhật Phương nắm lấy bàn tay Trà My:
- Nhớ nắm cho chặt nhé.
Cả hai bật cưới vui vẻ, cùng nắm tay đi trên đường. Đường phố hoàng hôn màu xám nhờ, những ngọn đèn đường cũng vừa bật lên.
- Trà My biết ăn món chả cá chấm tương ớt thật cay không?
Trà My kêu lên:
- Món đó ngon lắm.
- Vậy ăn nhé.
Nhật Phương nắm tay Trà My dắt lại bến xe bán chả cá viên, anh báo:
- Bán cho hai xâu cá chiên.
Người bán bỏ hai xâu cá vào chảo dầu, chiên cho nóng lên xong tẩm tương ớt.
- Dạ bốn ngàn ạ.
Trà My,tròn mắt:
- Có bốn ngàn thôi à?
- Trà My cho là rẻ à? Nhưng nếu ăn bắt miệng, Trà My phải ăn đến năm gắp mới đã, vị chi là mười ngàn.
- Anh thật là, có mười ngàn cũng kêu. Để cho sòng phẳng, tôi trả.
- Tôi đùa thôi mà.
Cá viên chiên vừa thơm vừa cay, Trà My vừa hít hà vừa thổi vừa ăn.
- Ngon thật đó, nhưng cay quá.
- Uống nước mía xong hết cay ngay.
Sau khi uống hết ly nước mía, Trà My hỏi:
- Còn mục gì nữa không?
- Đến Nhà Văn hóa Thanh niên xem truyền hình.
- Truyền hình có gì xem?
- Hình như tối nay có trực tiếp truyền hình đá bóng.
- Vậy hả! Đi đi!
Hai bàn tay nắm lấy bàn tay, họ đã thật thân nhau.
- Tôi chưa bao giờ có cảm giác vui như hôm nay.
Trà My thành thật thổ lộ lòng mình:
- Tôi luôn bị ám ảnh cái chết của mẹ tôi, nên đôi khi tôi trở thành một người bất bình thường.
Nhật Phương thương cảm:
- Trà My nên quên quá khứ không vui đó, bởi vì khi ấy Trà My mới năm tuổi, có biết gì đâu.
Trà My trầm ngâm:
- Nhưng giá ngày đó tôi đừng quá nghịch, đá quả bóng qua đường, mẹ tôi đi nhặt bóng cho tôi mới bị xe tông chết.
Giọng Trà My nhuốm nước mắt. Nhật Phương siết nhẹ tay cô:
- Quên đi Trà My.
Cả hai cùng đi bộ đến Nhà Văn hóa Thanh niên, đang có rất đông người theo dõi trận đấu bắt đầu hấp dẫn. Trà My hồ hải hét theo đám đồng khi đội nhà bị những tình huống căng thẳng...
Mười giờ rưỡi đêm, đến lúc cả hai phải chia tay nhau. Trà My lưu luyến:
- Khi nào anh về Blao vậy?
- Ngày kia.
- Đợi tôi cùng về với nghen? Nhưng ngày mai mình có đi chung nữa không?
- Tôi đến đây tìm Trà My.
Trà My mừng rỡ:
- Nhớ đến đây nghen anh Phương.
Cô siết mạnh tay anh xong buông ra:
- Ngày mai gặp.
Nhật Phương mỉm cười. ''Ngày mai gặp", anh có cảm giác như một lời hẹn hò.
Sáng nay gặp lại, Trà My mặc toàn trắng, trông cô đẹp nhẹ nhàng thanh thoát, càng làm trái tim Nhật Phương thêm rung động. Đôi mắt anh hơi sững sờ như ngưỡng mộ, khiến Trà My thẹn thùng.
Nhật Phương cũng đẹp trai đó chứ, một vẻ đẹp nam tính khỏe mạnh, tim Trà My thoáng xôn xao.
- Mình đi Suối Tiên chơi được không anh Phương? Trà My chưa đến đó bao giờ cả.
- Được chứ! Biết đi xe buýt không?
- Lên xe ngồi, xe chạy đi chứ có gì mà không biết?
- Nếu người đông hết ghế ngồi sẽ phải đứng đó.
- Không sao, muốn đi chơi thì phải như vậy thôi.
Cả hai đi bộ đến trạm xe buýt. Chờ không quá năm phút là có xe. Trên xe khá đông, không còn chỗ ngồi, nên cả hai phải đứng. Xe đang chạy thắng gấp lại, Nhật Phương phải giữ người Trà My lại cho đừng ngã. Đứng bên cạnh anh, Trà My nghe rõ cả nhịp đập của trái tim anh.
Cô ngước lên nhìn anh, lòng đầy cảm xúc. Xe đến Suối Tiên, Trà My say mê ngắm mọi thứ, tất cả với cô đều đẹp và lạ, nhưng hơn hết... tình yêu đang nở hoa.
Nhật Phương thuê một xe đạp vịt đi trên nước. Trà My giành đạp, xe cứ xà quây xà quây.
Điện thoại của Trà My vụt reo lên, cô lấy điện thoại ra nghe:
- Xuân Hoa hả? Có chuyện gì vậy?
- Chị Trà My!
Xuân Hoa khóc òa lên trong điện thoại:
- Chị về ngay, xưởng sấy chè cháy, ba vẫn cứ xông vào nên bị phỏng nặng lắm.
Trà My điếng người:
- Phỏng nặng, như vậy ba sao rồi?
- Ba đang nằm phòng cấp cứu, em không biết.
Điện thoại tắt, Trà My không còn lòng dạ nào để vui chơi, cô bật khóc:
- Xưởng sấy chè cháy, ba em nóng lòng nhảy vào cứu nên bị phỏng nặng.
Mình phải về ngay, anh Phương ơi.
Nhật Phương đạp vội xe vào bến, dắt tay Trà Mi chạy lúp xúp trên đường đi.
- Em bình tĩnh nghen My.
Trong vô tình, họ đã gọi nhau "anh" và "em" thân mật...
Bốn giờ rưỡi đồng hồ ngồi xe, bụng dạ của Trà My và Nhật Phương như có lửa đốt. Xe đến nơi cả hai không về nhà, mà đến thẳng bệnh viện.
Xuân Hoa sững người nhìn cả hai:
- Anh và chị Trà My cùng đi Sài Gòn à?
Trà My nóng nảy:
- Xuân Hoa? Ba sao rồi?
- Bác sĩ nói cần theo dõi, chưa biết như thế nào. Chị trả lời câu hỏi của em:
hai người, anh Phương và chị cùng đi Sài Gòn à?
- Chị và anh Phương tình cờ gặp ở Sài Gòn.
Xuân Hoa châm biếm:
- Trùng hợp dữ vậy! Anh Phương đi buổi tối, đến trưa chị cũng biến đâu mất, bây giờ hai người lại về cũng một lượt.
- Có gì trùng hợp đâu, tình cờ gặp ở Sài Gòn đi chơi với nhau, nghe tin nhà có chuyện nên cùng về. Em không nói cho chị biết, ba như thế nào, cháy ra làm sao đã lo hạch sách chị.
Vú Hoài can ra:
- Ba con bỏng nặng đang nằm phòng hồi sức cho bác sĩ theo dõi. Còn nhà máy...
Vú Hoài ứa nước mắt:
- Xe cứu hỏa đến chậm quá, nên toàn bộ xưởng sản xuất bị cháy nặng.
Xuân Hoa chì chiết:
- Hai người đi chơi vui vẻ quá phải không?
Trà My vội đi vào phòng hồi sức. Toàn thân ông Vạn Lộc phỏng nặng, người ta đắp hờ lên người ông tấm chăn mỏng, ông đang chìm vào giấc ngủ đau đớn, Trà My bật khóc:
- Ba ơi! Con xin lỗi, nếu con ở nhà con đã cản ba lao vào lửa.
Nhìn Trà My khóc mà lòng Nhật Phương đau như cắt, anh ôm vai cô:
- Em bình tĩnh, lúc này em khóc chẳng giải quyết được gì cả.
- Ba em ra nông nỗi này, anh bảo em bình tĩnh sao đây?
Trà My quay lại, cô ôm choàng lấy Nhật Phương mà khóc giữa đôi mắt gần như tròn xoe hết cỡ của Xuân Hoa. Hai người không còn đối chọi nhau mà lại thân nhau, như thế này sao?
Xuân Hoa kéo tay Trà My ra:
- Sao chị cô thể ôm anh Phương mà khóc được chứ? Chị có biết nhà máy sấy trà cháy, công nhân bị thương nặng và chết nữa, xem như nhà mình... khốn đốn rồi.
Trà My đứng chết lặng, Nhật Phương cũng vậy. Họa ở đâu giáng xuống vậy?
Anh thấy lòng mình xót đau như chính bản thân mình đang bị tai ương giáng xuống.
Vú Hoài đặt tay lên vai Nhật Phương:
- Lúc này chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của cậu. Trà My và Xuân Hoa đều còn trẻ, ăn chưa no lo chưa tới, không cáng đáng được chuyện gì đâu.
Nhật Phương gật đầu:
- Con sẽ cố gắng giúp bằng tất cả khả năng của con.
Nói là làm, Nhật Phương còn muốn chứng tỏ với Trà My tình yêu của anh dành cho cô. Thu dọn nhà máy, đến nhà từng công nhân bị nạn, động viên an ủi họ, làm tất cả những gì có thể làm.
Trà My mang ơn Nhật Phương, nhưng lúc này cô không đặt tình yêu lên trên nữa, mà tất cả cho công việc, cho sinh mạng ông Vạn Lộc, vết phỏng đang hành hạ ông đau đớn.
Xuân Hoa cũng không còn là cô tiểu thư nhà giàu, cô sát cánh cùng Nhật Phương.
- Anh Phương, uống ly nước trà xanh cho mát nghen anh.
Đưa ly trà xanh cho Nhát Phương, Xuân Hoa âu yếm lấy khăn lau mồ hôi mặt cho anh.
Nhật Phương ngượng ngập tránh ra.
- Được rồi Xuân Hoa.
- Anh vì gia đình em vất vả, nên em muốn lo cho anh.
- Dù sao anh cũng là người làm công cho công ty nhà em mà, công ty hoạn nạn, anh phải giúp chứ.
- Đành là như vậy nhưng anh cũng làm quá khả năng của anh.
Xuân Hoa trở nên tư lự:
- Ba em vẫn còn nằm mê man, em sợ nếu như ba em có bề gì, em và chị Trà My không biết sống thế nào nữa.
- Em đừng quá lo lắng! Tối qua, anh nghe bác sĩ nói ba em đã qua được nguy hiểm...
- Không lo lắng sao được hả anh? Từ lâu, em và chị Trà My dường như quá vô tâm, chỉ biết lo ăn lo học, mọi việc giao phó cho ba em. Bây giờ đùng một cái gặp chuyện, may nhờ có anh, chứ nếu không tụi em như gà con lạc mẹ vậy.
Xuân Hoa khóc thút thít. Thương cảm, Nhật Phương ôm vai cô:
- Lúc này em cần can đảm và mạnh mẽ hơn nữa.
- Em biết, anh chính là sức mạnh cho em nương tựa vào.
Xuân Hoa nhủi đầu vào vai Nhật Phương, anh ngậm ngùi siết nhẹ vai cô.
- Ngày ba anh mất, anh cũng rất đau khổ. Anh nghiệm ra mất của cải mình còn tìm ra được, nhưng mất người thân, không sao tìm được. Ba sẽ không sao đâu.
- Anh...
Trà My vừa đi ra, cô đứng lại trước cảnh Nhật Phương và Xuân Hoa ôm nhau. Họ đã yêu nhau?
Những ngày ngắn ngủi ở thành phố cái cảm giác ấy thật phù du... Hãy quên đi một người. Tình yêu nào sao vừa đến đã vội tan đi như bóng mây.
Hãy cứng cỏi lên Trà My! Lúc này không phải là lúc nghĩ đến chuyện tình cảm nữa.
Lùi ra sau mấy bước, Trà My đi như chạy.
- Trà My!
Nhật Phương thảng thốt kêu lên, anh nhìn thấy bóng Trà My vừa chạy đi.
Anh muốn đuổi theo cô, song Xuân Hoa đã kéo anh lại.
- Uống nước đi anh Phương, rồi em và anh thu dọn tiếp.
- Ờ.
Nhật Phương bưng ly nước lên uống. Mùi trà xanh thơm ngát, mang theo vị ngọt lợ của trà khiến anh chợt nhớ chiều nào trên thành phố đông người, anh đã gặp Trà My, cả hai ăn cá viên chấm tương cay, ly nước mía ngọt thanh. Kỷ niệm ấy mãi mãi khắc ghi trong lòng anh.
Ông Vạn Lộc tĩnh dậy. Hình như ông đã nằm rất lâu thì phải. Những vết phỏng kéo da non khiến toàn thân ông ngứa ngáy. Ông mở mắt ra. Sao tối như thế này. Một cảm giác tối đen đến khó thở, ông kêu lên:
- Trà My! Trà My! Xuân Hoa...
Trà My gạt nước mắt chạy vội vào:
- Con nè ba. Ba đã tỉnh rồi hả? Ôi, con mừng quá.
Trà My sụp xuống bên giường. Ba đã tỉnh, nỗi buồn và niềm vui chan hòa trong nhau.
- Ba ơi! Ba nghe trong người thế nào hả ba?
- Sao con không mở đèn lên, Trà My? Tối quá!
Ông Vạn Lộc trở mình quơ hai tay:
- Tối quá, ba ngộp thở lắm.
Một cảm giác lạnh toàn thân Trà My. Đang là ban ngày, ánh nắng đang chan hòa trải dài màu nắng sáng qua vuông cửa, vậy mà ba cô bảo sao cô không mở đèn.
Trà My quơ hai tay trước mặt cha mình:
- Ba! Bây giờ đang là ban ngày, trong phòng sáng lắm ba ạ. Ba có thây bàn tay con hay gương mặt con không?
- Con nói bây giờ là ban ngày?
Ông Vạn Lộc kinh hoàng đưa hai bàn tay ra trước mặt, bóng tối đen đặc chung quanh ông, chợt hiểu ông gào lên đau đớn:
- Ba không thấy gì hết! Ba mù thật rồi, Trà My ơi! Xuân Hoa ơi...
Trà My ôm choàng lấy cha nghẹn ngào:
- Ba ơi! Ba đừng làm con sợ.
- Ba đã mù rồi.
Ông Vạn Lộc gần như hoảng loạn. Trà My phải ôm chặt lấy ông:
- Ba ơi! Bình tĩnh ba ơi.
Xuân Hoa cũng khóc nức nở, cô sụp bên cạnh:
- Anh Phương ơi! Ba em mù thật sự rồi, làm sao hả anh?
Chính Nhật Phương cũng đành bất lực trong hoàn cảnh này. Tai họa ở đâu giáng xuống, nhà máy cháy do chập điện, công nhân chết và bị thương, mọi khó khăn cứ như ồ ạt đổ xuống. Bây giờ ông Vạn Lộc còn bị mù nữa, tiền chữa chạy rất tốn kém, phải về Sài Gòn. Công nhân đòi lương, gia đình công nhân bị chết và thương tật do cháy xường đòi tiền, Trà My gần như không có thời gian để nghĩ cho chính mình nữa. Người cô gầy rộc đi, nhưng cô vẫn chưa biết xử lý thế nào cho tốt.
Lần đầu tiên Trà My nghĩ đến Quân và nhờ anh giúp đỡ.
Quân đến nơi hẹn trễ nửa giờ, mặt nhăn nhó:
- Anh bận túi bụi luôn, em nhắn gặp anh gấp, có chuyện gì vậy?
- Anh... có thể nói với ba anh tạm cho công ty anh ứng một số tiền không?
- Em cần bao nhiêu?
Năm sáu trăm triệu hoặc ít hơn một chút cũng được.
Quân trợn mắt:
- Em nghĩ sao mà bảo anh như thế?
- Ba của anh làm giám đốc ngân hàng, em nghĩ anh có thể giúp em được. Em cần tiền trong lúc công ty chưa tái sản xuất được. Hơn nữa, ba em cần tiền chữa mắt cho ông.
Quân lạnh nhạt:
- Chẳng lẽ công ty bảo hiểm không trả tiền cho công ty em sao?
- Em chưa nhận được tiền bảo hiểm.
- Vậy em ráng chờ đi, anh không giúp em được đâu. Anh bận lắm, anh đi đây.
Quân bỏ đi ngay. Trà My ngồi chết lặng, Quân từng nói yêu cô, vậy mà giờ đây khi cô lâm nạn, Quân đành lòng quay lưng. Cuộc đời sao có người lá mặt lá trái đến như thế.
Trà My lủi thủi về nhà. Xuân Hoa lo lắng:
- Chị có chạy tiền được không?
Nhìn vẻ mặt Trà My là Xuân Hoa biết không có kết quả. Phần xưởng sản xuất chè của ba có cháy xem như không cứu vãn gì được, chỉ có nước lập lại nhà máy mới, tiền là điều quan trọng nhất nếu muốn khôi phục lại.
Xuân Hoa ứa nước mắt:
- Bác sĩ nói mắt ba nếu không sớm chữa trị sẽ mù vĩnh viễn luôn, làm sao bây giờ hả chị?
Một câu hỏi chưa có đáp án. Trà My lau nước mắt:
- Chị quyết định... bán vườn chè.
- Cái gì?
Xuân Hoa há hốc mồm:
- Bán vườn chè?
- Chị cũng đau lòng lắm khi đi đến quyết định này, nhưng chị em mình cùng đường rồi. Lâu nay chúng ta sống không hề lo toan, cái gì cũng có ba lo. Lúc này chị mới thấy chúng ta quá vô tình khi để gánh nặng trên vai ba. Em có gặp anh Nhật Phương không?
- Có, anh ấy đi thăm và giúp đỡ gia đình công nhân, thu dọn phế liệu nhà máy bị cháy, cái gì sử dụng được thì mang về nhà.
- Ngày mai chị đăng bảng rao bán vườn trà.
Buổi sáng, vừa đi đến đầu công ty, Nhật Phương đã nghe rán ran công nhân bàn tán chuyện bán vườn trà.
Anh hốt hoảng đi tìm Trà My:
- Cô rao bán vườn trà?
Gương mặt thầm não, Trà My gật đầu:
- Tôi hết cách rồi.
- Cô nói với ông chủ chưa?
- Ba tôi sẽ không chịu bán đâu.
- Vậy làm sao cô bán cho được? Mà vườn trà đâu phải cô nói bán là bán ngay được?
Trà Mi sụt sịt khóc:
- Vậy anh nói tôi phải làm sao đây?
Làm sao đây, chính Nhật Phương cũng đang rối, anh chẳng thể giúp được tiền cho cô, ngoài những gì anh có thể làm cho cô.
Pin... pin... Tiếng còi xe ngoài cửa. Quân từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Quân, hy vọng nhuốm lên trong lòng Trà My, cô vội đi nhanh ra:
- Anh Quân tìm em hả?
- Em bán vườn trà?
- Phải. Anh giới thiệu người mua giùm em?
- Ừ! Em bán bao nhiêu?
- Hai tỉ rưỡi.
- Em bán cao dữ vậy, làm sao anh dám giới thiệu mua.
- Hai tỉ rưỡi là rẻ rồi, vì cần tiền nên em bán. Em cần giữ lại ngôi nhà này và tiền chữa mắt cho ba em nữa.
- Anh nói dứt khoát nhé. Một tỉ rưỡi em bằng lòng bán, ngày mai đến gặp anh rồi đi ngân hàng làm thủ tục sang nhượng.
Trà My cố ghìm cơn giận xuống:
- Anh nghĩ làm sao mà lại trả một tỉ rưỡi, vườn trà đang mùa thu hoạch, mỗi ngày công nhân hái trà đưa vào sản xuất anh biết là có đến cả tấn.
Quân xua tay:
- Em không bán một tỉ rưỡi thì thôi vậy. Ba anh nói dư tiền nên muốn mua, mỗi ngày công nhân hái trà mang đi giao cho các nhà máy khác cũng được một mớ tiền. Đó là ý của anh, ông muốn cột chân anh bằng cách này, chứ còn anh chẳng có hứng thú kinh doanh.
Trà My nhìn Quân gần rách cả mắt. Con người này đúng là nhẫn tâm, vậy mà anh ta luôn bảo yêu cô.
- Em nhìn anh cái gì Trà My? Hay là như thề này nhế, em ưng anh đi. Chúng mình đám cưới, ba anh sẽ cho tiền khôi phục nhà máy.
- Anh im đi!
Trà My nạt đùa:
- Gia đình tôi đang hoạn nạn, anh mở miệng ra nói được những lời khốn nạn như vậy sao?
- Này Trà My! Bây giờ em không phải là cô gái nhà giàu đỏng đảnh, hay mắng người nữa đâu nhé! Cái thằng Nhật Phương sẽ không giúp cái gì được cho em đâu. Ngoan ngoãn lấy anh đi.
- Anh ra khỏi nhà tôi ngay, đồ khốn kiếp!
- Nè, em đừng có chửi, sau này phải đi năn nỉ anh. Nên suy nghĩ cho kỹ, rồi điện thoại cho anh.
Quân bỏ đi ra xe. Trà My tức giận đóng mạnh cửa nhà lại. Có phải la đường ở, tôi cũng không lấy loại người vô lương tâm như anh.
Đã qua một tuần, ruột gan Trà My nóng như lửa, trăm thứ đều đòi hỏi có tiền khiến cô muốn điên lên. Tiền! Chưa bao giờ Trà My thấy mình cần tiền và tiền quan trọng như thế. Ước gì có ông Bụt hiện ra...