A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1162 / 14
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ã ba hôm rồi, Liên không bước chân ra khỏi cửa.
Sự ấy không phải là không khiến Liên khó chịu.
Nàng biết rằng người nhà, đầy tớ thể nào cũng để ý, vì xưa nay, chẳng một ngày nào Liên không đi. Nàng không thể ngồi yên chỗ lấy độ dăm bảy giờ liền.
Chính các con nàng nhận thấy sự thay đổi ấy trước nhất. Thằng lớn đã tỏ ra ngạc nhiên một cách tuy ngây thơ mà khó chịu quá.
Bọn thằng xe thằng bếp chỉ thì thầm bàn tán với tụi con sen.
Tuy đã viện ra nhiều lẽ để làm cho sự có mặt của nàng trong gia đình được tự nhiên hơn mà vẫn chẳng ăn thua gì. Chẳng hạn Liên nói đi lắm cũng nhàm, chẳng thà ở nhà coi sóc việc nội trợ còn hơn. Nhưng mà mỗi khi Liên định san sẻ công việc với lũ gia nhân, nàng chỉ khiến cho chúng thêm lúng túng. Nếu nàng nhất định làm, nàng sẽ làm cho chúng phải ngờ vực.
Hơn nữa, Liên không có cái khéo làm cho kẻ khác ít chú ý đến mình hơn bằng cách cứ nằm lì trong phòng mà đọc sách hoặc khâu vá.
Sự sợ hãi, cũng như mọi cảm tình mãnh liệt khác, đã trở nên một bứt rứt khiến nàng cứ phải loanh quanh chạy chỗ này, chỗ nọ.
Hơi nghe thấy ai giật chuông cổng hoặc gọi ở máy nói, Liên đã hoảng hốt và cảm thấy như cuộc đời yên tĩnh của mình đã bắt đầu vỡ nát và sụp đổ.
Do đấy, ba hôm trời vừa qua đi, Liên coi thấy dài hơn cả tám năm nàng ở với chồng.
Ngày hôm thứ ba, Liên phải đến dự một cuộc họp mà giấy mời nàng đã nhận được từ mấy tuần nay. Liên không viện được lý do gì nên nàng khó lòng từ chối quá.
Vả lại, trước sau thế nào Liên cũng phải phá toang những then khóa của sự khủng khiếp nó giam hãm cuộc đời nàng, nếu không nàng đến chết mất.
Nàng cần gặp người nọ người kia. Nàng cần được một vài giờ xa hẳn nàng, xa cái cô tịch giết người của sự sợ hãi.
Với lại, nàng còn có thể yên thân ở chỗ nào bằng ở ngay trong nhà của các bạn hữu? Chỉ ở những nơi ấy nàng mới được che chở, được cách biệt hẳn với cái ám ảnh nó phảng phất quanh nàng từng giây từng phút.
Duy cái lúc nàng bước chân ra cổng là nàng vẫn run sợ. Biết đâu con khốn nạn kia chẳng đương rình đợi nàng ở góc phố.
Liên bất giác nắm lấy tay chồng, nhắm hai mắt lại và bước nhanh ra xe.
Khi chiếc ô tô đã lăn bánh qua những phố đông, cái gánh nặng trên người Liên mới cất hẳn. Và lúc để chân lên thềm hè nhà bạn, nàng mới cảm thấy được che chở hoàn toàn.
Trong khoảng mấy giờ sắp tới đây, Liên sẽ trở lại cái bản tính của nàng: vui vẻ, vô tư lự.
Sự vui vẻ, sự sung sướng của nàng lần này còn có thể lớn lao hơn nhiều, có ý thức hơn nhiều bởi nó cũng giống như sự vui vẻ của tên tù vừa bước ra khỏi ngục và lại trông thấy mặt trời.
Ở đây, có cả một bức thành nó che đỡ cho nàng. Sự thù oán không tới nàng được.
Ở đây, chỉ có những người quý chuộng kính mến, yêu đương nàng, những người lịch sự, không có ác ý, mặt mũi nhởn nhơ, những người đầy khoái lạc và chỉ cần khoái lạc, y như nàng lúc ấy.
Lúc bước chân vào phòng khách, nàng đã được bao nhiêu cặp mắt bảo cho nàng biết rằng nàng đẹp.
Nàng còn lộng lẫy hơn nữa, bởi nàng biết rằng nàng đẹp, ấy là một điều khác hẳn mọi khi.
Những tiếng đàn du dương làm gợi hứng cho nàng và thấm vào da nàng nóng bỏng. Cuộc khiêu vũ bắt đầu. Liên bất giác đã nhún nhảy. Nàng nhảy như chưa từng nhảy lần nào say sưa đến thế. Sự quay cuồng như giải thoát cho nàng hết thảy mọi cái nặng nề đè nén; nhịp điệu du dương truyền vào tứ chi của nàng là đem tới cho thân thể nàng những cái ngả nghiêng ngây ngất.
Khi tiếng đàn im bặt, sự lặng lẽ trở nên đau đớn cho nàng. Và khi một điệu mới lại bắt đầu, Liên tức khắc lao mình vào trong cơn lốc như ai nhảy xuống cái bể bơi đầy nước lạnh, dịu dàng, sóng sánh.
Xưa nay, Liên vốn là một tay nhảy xoàng xĩnh, bởi lúc nào nàng cũng mực thước quá, suy tính quá, khôn ngoan quá trong khi cử động. Bây giờ thì khác hẳn, cái vui trở lại khiến nàng say sưa đến quên cả giữ gìn. Quần áo trở nên vướng víu cho nàng và đã nhiều lúc nàng hầu như muốn dứt bỏ hết cả để cho cái mê man náo nức thấm vào người nàng một cách sâu xa, trọn vẹn hơn.
- Liên, mình sao thế?
Liên ngoảnh lại. Nàng choáng hồn khi gặp hai mắt lạnh lùng và cứng cỏi của Trọng. Nàng đâm hoảng. Có phải nàng đã điên ngộ quá chăng? Có phải sự bồng bột đã phản nàng chăng?
Trước cái nhìn như một lưỡi dao lạnh đâm thấu tim nàng, Liên ấp úng:
- Mình... mình nói... gì kia?
Trọng đáp khẽ:
- Mình lạ quá!
Liên không dám hỏi Trọng nói như vậy nghĩa là thế nào.
Nhưng khi Trọng vừa quay đi và Liên vừa trông thấy cái thân hình vạm vỡ của chàng. Liên bắt đầu run sợ.
Một ý tưởng vụt qua óc nàng: "Cái tầm vóc của một kẻ hung đồ!" Liên nhận thấy Trọng khỏe mạnh và đáng sợ, như nàng mới bắt đầu gặp chàng lần đầu.
Âm nhạc lại cử.
Một người đàn ông tiến đến mời nàng nhảy.
Liên nhận.
Nhưng toàn thân nàng lại thấy nặng như chì và bao nhiêu thanh âm nhí nhảnh đều không thấu đến các khớp xương đã bại liệt của nàng.
Một cái gì từ tim nàng gieo xuống tứ chi nàng như cả một tấm sắt.
Mỗi một bước đi đều khiến nàng đau đớn.
Nàng phải xin với người đàn ông cho phép nàng bỏ cuộc.
Vừa lui về chỗ, nàng vừa liếc trông quanh mình xem Trọng đứng ở đâu.
Trọng đứng ngay sau lưng nàng, như chờ sẵn và hai mắt nàng lại gặp hai mắt lạnh lùng của Trọng.
Cái nhìn ấy có ý gì?
Trọng đã biết rồi chăng?
Bất giác, Liên để tay lên ngực như có ý che đậy cho trái tim nàng.
Sự yên lặng của chồng nàng cũng ghê gớm như cái nhìn lãnh đạm và bí mật.
Nàng lo lắng hỏi:
- Hay là chúng ta về đi, mình đi?
Giọng nói của Trọng cứng đanh và hằn học:
- Phải!
Rồi chàng đi trước.
Liên lại thấy cái tầm vóc lớn lao của Trọng. Nàng lạnh người. Quãng đường về mới lặng lẽ làm sao. Nàng không dám hé răng nói một lời. Nàng cảm thấy mối nguy hiểm khác đương đợi chờ nàng. Thì ra, lúc này Liên bị vây phủ cả tứ phía.
Tội Và Thương Tội Và Thương - Lan Khai Tội Và Thương