Nguyên tác: Tistou Les Pouces Verts
Số lần đọc/download: 149 / 5
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:52 +0700
Chương 4 - Vì Sao Tix-Tu Được Đến Trường Nhưng Chàng Mấy Bữa Đã Thôi
L
ên tám tuổi, Tix-tu vẫn chưa biết đến nhà trường. Thực tế bà mẹ thích dạy vỡ lòng cho con, kể cả đọc, viết, tính. Cần phải ghi nhận rằng kết quả không tồi. Nhờ những tấm hình đẹp đẽ khó mua, chữ A hiện ra trong đầu Tix-tu dưới hình ảnh một con Lừa, rồi một con Hải Âu, rồi một con Chim ưng (Chú thích: Trong tiếng Pháp, tên các con vật đó đều bắt đầu bằng chữ A - Ane, Aloultte, Aigle).
Chữ B thì dưới dạng một hòn Bi, một quả Bóng (Chú thích: Tên các vật này đều bắt đầu bằng chữ B - Bille, Boule), et coe tera (Nghĩa là: vân vân). Để dạy tính, bà mẹ dùng những con én đậu trên dây điện. Tix-tu không những học được phép cộng và phép trừ, mà còn chia được, ví dụ chia bảy con chim én cho hai dây, kết quả được mỗi dây là ba con rưỡi. Làm sao nửa con én đậu được trên dây điện thì chả có phép tính nào trên đời này giải thích được!
Khi Tix-tu tám tuổi, bà mẹ cho rằng nhiệm vụ của mình đã xong, cần trao em cho một giáo sư thực thụ.
Ông bà sai mua cho em một cái tạp dề kẻ ca-rô rất đẹp, một đôi giày xiết lấy hai bàn chân, một cái cặp sách, một cái quản bút màu đen vẽ các hình người Nhật, một quyển vở kẻ dòng lớn, một quyển kẻ dòng bé, rồi bảo anh hầu Ca-rơ-luyx dẫn em đến trường Mi-rơ-poan nổi tiếng.
Ở trường, ai cũng tưởng cậu bé ăn mặc choáng lộn, bố mẹ vừa đẹp vừa giàu, đã biết chia một con chim én thành hai, thành bốn, sẽ học rất giỏi.
Hỡi ôi, trường lại có hậu quả không ngờ được đối với Tix-tu.
Khi các con chữ bắt đầu lững thững diễu qua bảng đen, rồi những ba-lần-ba, năm-lần-năm, bảy-lần-bảy bất tận Tix-tu cảm thấy nhức nhức ở mắt trái và gục xuống ngủ thiếp đi.
Em chẳng ngốc, chẳng lười, cũng chẳng mệt. Em đầy ý chí.
“Tôi không muốn ngủ, tôi không muốn ngủ”, Tix-tu tự nhủ.
Em nhìn chòng chọc lên bảng, dỏng tai nghe thầy giảng. Nhưng mắt cứ mỏi dần, mỏi dần... Em cố sức chống lại cái ngủ. Em khẽ thì thầm một bài hát do em đặt ra:
Một phần tư con én
Có phải là một chân
Hay chỉ là một cánh?
Nếu em có bánh kem
Em sẽ chia thành bốn...
Không chống nổi. Tiếng thầy giáo nghe như ru; bảng đen hoá đêm đen; trần nhà như thì thào với Tix-tu: "Xích, xích, mơ đi, mơ đi!", lớp học của trường Mi-rơ-poan biến thành động tiên.
- Tix-tu! - Thầy đột ngột gọi.
- Thưa ông, em không cố ý. - Tix-tu giật mình tỉnh dậy đáp.
- Cũng thế cả. Trò hãy nhắc lại điều tôi vừa giảng.
- Sáu bánh kem... chia bởi hai con én...
- Dê-rô (Chú thích: Điểm 0)
Ngày đầu đi học về, Tix-tu mang dê-rô đầy túi.
Ngày thứ hai, em bị phạt ngồi yên hai giờ, nghĩa là em được ngủ thêm hai giờ nữa ở lớp.
Chiều ngày thứ ba, thầy giáo bảo em mang một bức thư về cho bố em.
Ông bố đau khổ đọc mấy chữ này:
“Thưa ông, con ông không giống mọi người. Chúng tôi không giữ cậu ấy ở trường được”.
Nhà trường trả Tix-tu về cho bố mẹ em.