Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 3
S
imon xông tới hòng kịp đón lấy nữ khách du hành xinh đẹp trước khi cô ngã xuống đất, nhưng anh đã muộn. Khuỵu gối cạnh cô, anh cẩn thận gạt những lọn tóc trước trán. Đôi mắt nhắm, hơi thở cô chậm và ổn định. “Dậy nào, cô gái. Dậy cho tôi.”
Cô không động đậy. Lần những ngón tay nhẹ nhàng, anh vuốt xuyên qua mái tóc để cảm nhận những vết thương hoặc vết sưng trên đầu. Không tìm thấy, anh nhấc đầu cô gác trên đùi mình và chờ cô tỉnh dậy.
“Năm nào?” Cô ta du hành từ thời điểm nào, và tại sao? Cô mặc áo sơ mi cotton với những đường khâu hoàn hảo. Mắt anh di chuyển đến đùi cô và dừng lại. Quần short đại diện cho thời đại mà anh từng sống. Kí ức về chuỗi ngày chơi đùa trong công viên, hay nô giỡn trên khoảng sân cùng những đứa trẻ khác ăn mặc tương tự, chúng khắc sâu trong lòng khi anh nhắm mắt hồi tưởng.
Đã rất lâu rồi.
Dường như nó dài bằng cả cuộc đời kể từ khi anh thấy bộ quần áo người phụ nữ này đang mặc thông qua hình ảnh ai đó. Ngay cả mẹ và dì của anh cũng không còn bận tâm nữa. Lizzy, mẹ của anh, đã nổi dậy phản đối kiểu quần áo của thế kỷ này trong gần năm năm cho đến khi từ bỏ đấu tranh. Còn dì Tara đã từ bỏ ngay sau khi mẹ con Simon tới. Dẫu sao, cũng đã rất lâu rồi Simon không nhìn thấy phụ nữ chịu để lộ đôi chân trần cho mọi người chiêm ngưỡng.
Anh thích thế.
Trong một khắc suy nghĩ kì cục, anh nhớ nó. Làn da rám nắng không tì vết. Mịn màng. Bàn tay anh nhột nhạt muốn cảm nhận bề mặt mượt mà. Nhưng trước khi những ngón tay anh kịp chạm vào, người phụ nữ nhăn mặt và rùng mình giống như đã tỉnh lại, phản kháng ý nghĩ của anh. Nếu cô ta giống như những cô gái khác, anh sẽ do dự về việc để cô gối đầu lên đùi mình. Cô gái này đến từ thời đại khác và anh đoán là cô chẳng sốc bởi sự thân cận này. Ừ thì, ít nhất là không quá đáng như số đông các quý cô thời đại này.
“Cô tỉnh rồi”, Simon thì thầm.
Khung hàm cô thít chặt và cơ thể trở nên cứng nhắc. “Anh vẫn ở đây hả?”
Không hẳn là một câu hỏi. Rõ ràng lời khẳng định đó mang nụ cười thoáng qua môi Simon.
“Phải.”
“Tôi đang ở đâu?”
Ai cũng thế, anh muốn nhạo câu hỏi đó. “Scotland.” Cô gật đầu, mắt vẫn nhắm.
“Vậy thì tốt.”
“Cô không phải người Scotland.” Dễ dàng suy đoán từ cách phát âm của cô.
“Không.”
“Người Mỹ nhỉ?” Đó là câu hỏi xỏ, vì lúc bấy giờ nước Mỹ chỉ là một vùng đất chưa được khai phá với đầy người da đỏ.
Cô gái gật đầu, cười. “Vâng, California.” Mắt cô vẫn nhắm. “Ai là thủ lĩnh…? Ý tôi là tổng thống ấy?”
Cô chau mày trước khi mở choàng mắt. “Obama. Hừ, đầu tôi không bị đập quá mạnh đâu nhé.”
Một đôi mắt xanh sáng nhìn trực diện vào anh. Đẹp.
Obama. Không phải một cái tên anh biết. Người phụ nữ này đến từ tương lai mà anh chưa từng trải qua. Sự hoảng loạn phá hỏng biểu cảm khuôn mặt khi cô dò xét anh khiến Simon tò mò sẽ thế nào nếu cô biết mình đã làm gì.
Cô nhìn chằm chằm anh trong vài giây với vô số cảm xúc dâng tràn trong ánh mắt. “Anh là cậu ta”, cuối cùng cô lên tiếng.
Simon giữ miệng. Nếu có một điều anh học được trong thời đại này, đó là để người khác mở lời trước. Kiên nhẫn là điều anh học được trong suốt nhiều năm qua. Không có gì nói lên cá tính “Mỹ” ở người phụ nữ này.
Cô biết anh nhưng anh không quen cô. Có lẽ cô được gởi về từ tương lai cùng một lời nhắn. Một cảnh báo. Chúa biết anh đã gặp hàng tá chuyện như thế rồi.
“Cô tên gì, cô gái?” “Helen.”
Khi cô không nói gì thêm, anh hỏi tiếp, “Cô tìm kiếm tôi sao?”.
Helen lắc đầu.
Đến lượt anh bối rối. “Không phải cô tìm tôi?”
“Tôi đang tìm một đứa trẻ. Anh… anh trông chẳng giống người mà tôi từng thấy.”
Ánh mắt cô chuyển đến áo choàng kẻ sọc, gò má tựa lên đùi anh. Helen cố cử động nhấc người ra nhưng mắt thì chẳng bao giờ dời đi. “Anh là ai?”
“Chính cô bỗng dưng xuất hiện từ đâu đó, cô mới là người cần trả lời câu hỏi của tôi. Cô từ đâu tới?”
Cô nhìn khu rừng xung quanh mình, mắt nhíu lại lần nữa. “Tôi đang đi trên… tôi không biết nữa, một đồng cỏ, tôi nghĩ vậy. Tôi đánh rơi thứ gì đó.” Helen liếc xuống tay mình. Trong lòng bàn tay là bức ảnh bị nhàu nát. Cô trải nó ra và vuốt thẳng bằng bàn tay còn lại. “Rồi mọi thứ mất kiểm soát.”
“Đồng cỏ?” Simon liếc những tán cây phía trên đầu họ.
“Có lẽ đầu tôi bị va đập.”
Simon không nghĩ sự bối rối trên khuôn mặt của cô là giả, nhưng anh không dám nói bất cứ điều gì sẽ đe dọa anh hoặc gia đình. Tốt hơn hết cứ im lặng tìm hiểu.
Kong, anh gọi thầm tên con ngựa của mình trong đầu. Con vật to lớn hướng về họ. Helen chuyển sự tập trung từ khu rừng sang con ngựa.
“Nó ở đâu ra vậy? Còn anh từ đâu tới?”, Helen lùi lại vài bước.
Simon bước về phía cô, cô cố đẩy anh ra. Dừng bước, anh giơ tay trong không trung.
“Tôi sẽ không tổn hại cô, thưa cô.”
“Anh đã không ở đây. Chẳng có ai quanh đây cả.” “Đúng rồi. Cô ở giữa đồng cỏ, đuổi theo bức ảnh, sau đó âm thanh bùng nổ, và bóng đêm đổ xuống.”
Cô đang gật đầu, ánh mắt tràn ngập hy vọng. “Phải.”
“Sau đó mọi thứ kết thúc, và cô đang đứng tại đây.”
Helen gật đầu liên tục. “Chính xác.”
“Chỉ mình cô không biết đây là đâu, phải không?” “Scotland. Anh đã nói là Scotland.”
Đó không phải câu hỏi đúng đắn, nhưng Simon không gây khó dễ cho cô.
“Helen?” Anh từ từ tiếp cận cô cứ như một đứa trẻ. Anh đỡ cô lên.
“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?”
Can đảm, anh thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ. “Tôi có đáp án, nhưng tôi nghĩ cô sẽ cảm thấy tốt hơn nhờ sự hiện diện của những người phụ nữ khác.”
Dù trong thời của cô, phụ nữ ở một mình trong rừng cùng người đàn ông lạ đủ để làm nên mối nguy hiểm. Trừ khi phụ nữ đó là võ sĩ hoặc sĩ quan cảnh sát. Nhưng bộ dạng cô có vẻ yếu ớt, dễ bị tấn công. Thật tốt là cô gặp được anh thay vì những tên đàn ông Trung Cổ khác.
“Anh không phải phụ nữ.”
Anh cười. “Đương nhiên. Tôi không phải. Nhưng gia đình tôi thì rất đông phụ nữ. Họ có thể giúp.”
***
Helen chưa bao giờ ngồi trên lưng ngựa trong đời, với người đàn ông cường tráng như Fort Knox[1] ngay đằng sau. Lưng cô dựng thẳng như cọc gỗ trên con ngựa to lớn cùng người đàn ông áp sát người cô.
Anh không giống bất kì gã nào cô từng gặp. Mỗi đường nét trên thân thể anh như được chạm khắc từ đá, bao bọc bởi từng bó cơ vững vàng. Mớ tóc sẫm màu phủ quanh khuôn mặt, hàm râu quai nón tạo vẻ ngoài bí ẩn mà bất kì người phụ nữ nào cũng sẽ tán dương.
Bề mặt cánh tay trần của cô râm ran, không phải cách mà nó nhắc cô về nơi mình đang ở, hay quan trọng hơn, làm thế nào cô tới được đây. Nguyên nhân là do người đàn ông sở hữu đôi chân săn chắc đang áp chặt vào chân cô khi họ cưỡi ngựa.
Đâu đó trong tâm trí, Helen nghĩ mình biết anh ta. Cảm giác quen thuộc kì lạ lướt qua mỗi khi anh trò chuyện. Cô cho rằng nó giống như suy nghĩ bạn quen biết một người nổi tiếng đơn giản chỉ vì bạn đã nhìn thấy họ trên màn ảnh. Đúng, chính là như vậy. Hình ảnh trong cuốn sách giống hệt người đàn ông ngồi sau cô, vì thế cô nghĩ mình biết anh ta.
Quên cuốn sách đi, cô ép buộc bản thân. Cô nên lo lắng về nơi mình đang hiện diện, hoặc nơi chiếc xe của cô đã biến mất. Có lẽ cô té ngã khi đuổi theo tấm ảnh khiến đầu bị va chạm. Điều đó lí giải được nhiều thứ.
Helen chạm vào đỉnh đầu, tìm chỗ bị sưng. Không có gì cả.
“Cô không bị đập đầu.”
Là khẳng định, không phải một câu hỏi. “Sao cơ?”
“Cô không hề bị đập trúng đầu. Mọi thứ cô nhìn thấy cho đến thời điểm hiện tại đều là thật. Phi thường, nhưng thật”, giọng nói trầm ấm vang lên từ lồng ngực anh chạm vào lưng cô với sự mơn trớn ám ảnh quen thuộc.
“Làm sao anh biết suy nghĩ của tôi?” Anh cười. “Tôi có mặt ở đấy.”
Con ngựa bước đi lừng khừng. “Anh tên gì?”
Anh ghìm cương. Ngựa dừng lại.
Từng tiếng động trong rừng chờ đợi hơi thở tiếp theo của cô. Không có gì đáp lại, Helen hạ giọng. “Gì vậy?”, cô thì thầm.
Anh chàng ngồi phía sau cô trở nên căng thẳng. Dây cương trong tay rơi xuống bên hông ngựa, cảnh báo dâng lên trong huyết quản Helen. Sẽ thế nào nếu như con ngựa lồng lên mà không có chủ của nó kìm chặt?
Helen cúi xuống con ngựa, nắm lấy dây cương.
“Shhh.”
Nép mình trên con vật, ánh mắt Helen lang thang dưới những tán cây, xuyên sâu vào rừng. Khu rừng không hề tồn tại trước khi cơn bão kì lạ cuốn cô đi.
Luồng nhiệt dâng lên bên gò má phải. Cô xoay về hướng đó và bắt gặp chuyển động trong rừng.
Anh chàng bên cạnh cũng quay đầu nhìn theo. Tay rút thanh gươm giắt trên bộ trang phục.
Bộ trang phục giống hệt thứ mà người đàn ông trong ảnh đã mặc.
“Cái gì?”
Tay kia của anh bịt vội miệng cô, giữ cô im lặng.
Từng sợi thần kinh trong người cô căng ra như chờ được giải phóng.
Helen trấn tĩnh khi gã đàn ông thả tay khỏi miệng cô và chuyến đến cái túi nhỏ gắn trên đùi. Anh rút ra một con dao găm nạm ngọc, ấn chuôi dao vào tay cô.
Cô bắt đầu run rẩy. Helen không thể ngăn cơn rùng mình và không ngừng chớp mắt. Khu rừng như đang yên ắng chờ đợi. Hơi thở cô nén lại trong cuống họng.
Chẳng có gì dự báo cho cô thứ mình sẽ nhìn thấy khi nó xuất hiện.
Phía bên phải, ba người đàn ông xông ra từ khu rừng, hai tên trên ngựa và một tên đi bộ. Những tên đó cầm gươm và mặc giáp, những vật đáng lẽ nên nằm trong viện bảo tàng thay vì trên người bọn chúng. Song, chúng phun đầy không khí những tiếng la hét hiếu chiến và tấn công họ.
Con ngựa cô cưỡi hoàn toàn điềm tĩnh. Helen sẽ chạy sang lối thoát gần nhất. Chỉ khi gã đàn ông lao vào họ cản đường con vật. Nó lùi lại, và người hùng bóng đêm của cô đã chĩa gươm vào kẻ địch.
Tiếng kim loại va đập nhau, khi đó Helen nắm chặt dao găm trong lòng bàn tay và túm lấy bờm ngựa để giữ thăng bằng.
Điều này không xảy ra. Không thể xảy ra. Làm gì còn ai chiến đấu bằng gươm nữa. Cảnh tượng gần nhất cô có thể nhớ là đánh nhau bằng dao thôi, giống con dao găm cô đang cầm.
Không cần nhìn, cô biết con dao này không giống bất kì con dao nào cô có. Và trước khi sai lầm hời hợt của mình ảnh hưởng đến hoàn cảnh hiện tại, cô phải suy tính kỹ càng. Cô lập tức tuân theo bản năng. Thứ vốn đã duy trì sự sinh tồn của cô trên con đường Hollywood lúc cô chạy khỏi nhà của người bảo hộ cuối cùng.
Những gã tấn công muốn làm hại họ.
Từ sức lực mỗi cú đánh, có thể thấy chúng muốn giết họ.
Helen từ chối trở thành nạn nhân của bất kì ai trước khi cô có câu trả lời cho mớ nghi vấn rối rắm trong đầu.
Trong khi người hùng của cô đã hạ một tên bằng gươm, tên khác liền xông vào. Bất công, nhưng mấy gã to lớn dường như chẳng quan tâm.
Đôi mắt đen thẳm bắt gặp cô và lướt nhìn cặp chân đang điều khiển ngựa.
Helen không thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt tên đó do nó giấu sau chiếc mặt nạ kì lạ hắn đeo, nhưng tiếng cười như khiến đôi mắt hắn sáng hẳn lên.
Cô rút con dao giơ trước mặt mình, không để ý đến người đàn ông đằng sau cô đang chống đỡ kẻ địch muốn giết anh.
Con ngựa lao tới trước, và cô kiên trì giữ chặt mạng sống thân yêu của mình.
Mũi tên cắm phập vào cái cây bên cạnh cô, ngay khi con ngựa ghìm vó dừng lại. Nó chỉ cách cô vài phân.
Thêm ba gã đàn ông khác lao ra từ khu rừng, nhìn chúng khốc liệt hơn.
Sáu chọi hai.
Mất vài giây, bọn chúng đã vây kín họ. Con ngựa cô cưỡi giậm vó xuống đất.
Helen ghì chặt dao găm trong nắm tay, những đốt tay trắng bệch.
“Im lặng nhé,” người hùng thở vào tai cô.
Cô chẳng cần lời khuyên. Nếu có lúc nào trong đời cô cần ngậm miệng và dỏng tai mình lên thì chính là bây giờ. Đám đàn ông lần lượt bước lên, từng tên trong chúng chú ý đến cô với sự nghiền ngẫm và thèm muốn.
Helen có mong muốn quái gở là kéo quần short của cô thấp xuống, che phủ đôi chân mình.
“MacCoinnich?”, một gã quát lên.
Người hùng của cô chuyển ánh mắt theo hướng có âm thanh.
“Cuối cùng có vẻ chúng ta đã tóm được hắn.” Lũ đàn ông quanh họ bắt đầu cười rộ.
Âm thanh miết lên dây thần kinh của cô. “Cùng một con ả.”
Ý gì với từ “con ả” này vậy? Không giống mỗi khi người đàn ông ngồi sau lưng cô sử dụng đại từ đó, hiện tại gã kia dùng nó với ý nghĩa chắc chắn là thô tục.
Người hùng của cô cũng nhạy cảm với từ đó, hoặc chỉ là suy đoán của cô khi cô có cảm giác cơ thể anh nhích lại gần mình hơn. Bỏ qua mọi suy nghĩ, Helen chuyển bàn tay từ đùi mình sang bên anh với lòng biết ơn. Giữ im lặng, anh đã bảo cô như vậy.
Cô có thể làm được.
“Ném vũ khí xuống, MacCoinnich, bọn tao sẽ để mày còn thấy ngày mai.”
Giọng của gã đó là giọng Anh, không dày, phát âm kiểu người Scotland mà cô từng nghe khi đến Scotland.
Con thú cưỡi vênh váo. Helen nín thở.
Một cuộc chiến vô vọng. Họ sẽ chết. Những tay bao vây họ có tầm vóc tương đương người hùng của cô, tất cả chúng đều có một ánh nhìn u mê trong mắt. Ám ảnh.
Một gã nhắm mũi tên ngay ngực cô. Ý nghĩa bỏ chạy chính là tự sát.
“Mày muốn gì?”, MacCoinnich hỏi.
“Bắt đầu là mày. Và sau đó là bạn đồng hành của mày. Ả xuất hiện với trang phục hoàn toàn mời gọi. Còn muốn nói gì nữa?”
Gã cầm đầu bắt nhịp cho tràng cười trào phúng bủa vây cô. Cô bấu chặt tay vào đùi của MacCoinnich.
Tồi tệ. Cực kì, cực kì tồi tệ.
Hơi thở của MacCoinnich phả vào tai cô. “Cứ theo Kong, ngựa của tôi”, anh thốt lên.
Có lẽ anh đã có kế hoạch. Kế hoạch tẩu thoát.
Tuy nhiên, khi các suy nghĩ kèn đặc trong não cô, kẻ thù đã tiến tới gần.
Người hùng của cô hạ thấp thanh gươm, nhưng cơ thể anh căng ra chờ đợi.
Tiếng kêu của chim săn mồi vang lừng trong không trung, một vài gã trong số chúng hướng sự chú ý lên phía trên đầu mình. Con ngựa của một gã chiến binh trên lưng chợt khuỵu hai chân sau xuống, khiến gã mất thăng bằng.
MacCoinnich rút gươm giơ cao, choàng cánh tay ôm chặt Helen.
Lũ ngựa bắt đầu nhảy dựng lên, đám kỵ mã vật lộn cố kiểm soát.
Kong nhảy vọt vào chính giữa quân địch, Helen chỉ có thể ngồi yên trên lưng nó. Những con ngựa khác hầu như mất khả năng di chuyển nhưng điều này không thể ngăn lũ đàn ông chiến đấu. Một tên lao khỏi ngựa và đâm gươm vào MacCoinnich.
“Bắt lấy ả ta!” Lối thoát của Kong bị chặn, con ngựa quay xung quanh. Ánh mắt Helen chạm phải một trong những tên đang cố giết họ. Đứng dưới đất, hắn ta tóm được chân cô. Cô giật chân mình lại, rút khỏi ngón tay của hắn. Và khi hắn tiến lại gần hơn, cô cố gắng thúc thật mạnh gót giày vào đầu hắn. Khi hắn té ngửa, một tên khác thế vào. Tên đó vung gươm chém cô. Da chân cô bắt đầu bỏng rát.
“Bám chặt vào, Helen”, MacCoinnich nói sau lưng cô. “Hãy tin tôi.”
Lời nói thoát ra khỏi miệng anh và bầu trời bắt đầu có sự biến đổi.
Tên đàn ông chém vào chân cô không thèm dừng lại liếc mắt nhìn trời. Hắn ngã xuống với cái chết hằn trong ánh mắt.
Đột ngột, người hùng nhảy khỏi lưng ngựa, và Kong chạy với tốc độ chóng mặt tiến thẳng vào rừng cùng Helen đang nép sát trên lưng. Cô ghìm chặt chân quanh hông ngựa, nhưng cô không tin mình có thể ngồi vững. Âm thanh phía sau Helen nhạt dần nhưng cô chẳng bớt được chút căng thẳng nào. Cô không dám nhìn lại.
Đây là ác mộng.
Chết tiệt, cô muốn tỉnh dậy. Kong chuyển từ tốc độ cực đại xuống những nước phi chậm hơn. Sự thay đổi khiến Helen trượt sang một bên lưng ngựa.
Không khí rút cạn khỏi buồng phổi khi cô đập người xuống đất.
Kong tiếp tục chạy, bỏ lại Helen cách chiến trận của lũ đàn ông cả nửa dặm đường đang cố lấy lại hô hấp. Một mình trên đường, cô loạng choạng đứng dậy, lờ đi cái chân đau, trườn ra sau gốc đại thụ.
Cô cần tập trung. Hơi thở hổn hển đứt quãng, tim cô chạy đua dồn dập trong lồng ngực, cô có thể nghe thấy dòng máu chảy qua tĩnh mạch của mình.
Con dao MacCoinnich nhét vào tay cô chính là vật phòng thủ duy nhất nếu những tên đó tìm đến. Helen giơ nó trước mặt mình, phóng tầm mắt theo mỗi âm thanh phát ra trong khu rừng.
Khi adrenaline bắt đầu giảm, cơn đau ở chân trở nên dữ dội hơn. Không thể tránh đối mặt với chấn thương lâu hơn nữa, Helen nhìn xuống vết thương rộng khoảng tám phân ở bắp chân. Không quá sâu, nhưng nó đau khủng khiếp. Gạc và thuốc kháng sinh là tất cả những gì cô cần. Cô nghĩ chệch đi rằng mình thật may mắn, vì thanh gươm đó đủ lớn để tiện đứt một chân của cô.
Dùng dao, Helen cắt một phần áo của mình và ép miếng vải vào vết thương. Máu rỉ ra từ những ngón tay, cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mùi máu thu hút các loài động vật trong rừng.
Cô phải tiếp tục di chuyển. Nhưng đi đâu?
Buộc miếng vải lỏng lẻo, cô gắng đứng dậy. Đau nhức khắp người.
Sau khi đi được vài mét theo hướng con ngựa đã chạy, Helen vấp chân vào gốc cây.
Tức giận và thất vọng dâng trào trong lòng, ép dòng lệ trào ra. “Chết tiệt!”
Cô đã thật sự muốn gào khóc thật lớn không màng chuyện gì.
Cô không làm vậy. Thay vào đó, cô bật người lên khỏi mặt đất và nhấc chân bước tiếp.
Cành cây phía sau cô bị gãy.
Cô quay lại.
Hai cặp mắt dữ tợn, thuộc về hai gã đàn ông đều đang tức giận, nhìn chằm chằm vào cô.
Nếu cả hai tên đuổi theo Helen, cô không khỏi tự hỏi liệu có phải MacCoinnich đã chết trong cuộc chiến.
Ý nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc nơi đất khách, dưới bàn tay lũ chiến binh cổ đại mặc váy làm mắt cô ngấn nước. Một bên mắt cố giải tỏa, dòng lệ lăn trên má cô.
Nhìn thấy sự yếu đuối của cô, chúng bật cười. “Đừng sợ”, một trong hai tên vừa nói vừa bước lại gần cô.
“Ờ, ả nên sợ chứ”, tên kia nói, chính là kẻ đã bị cô đá vào mặt. Hắn ta không hề kìm nén sự tức giận của mình.
Helen lùi lại với mỗi bước tiến của chúng. Tại sao cô rời nhà đi?
Những giọt lệ làm mờ mắt cô.
Cô nghĩ mình nghe thấy một tiếng gầm trong rừng phía sau cô, nhưng không thể mạo hiểm quay lưng lại với những tên đàn ông để xem xét.
Thay vào đó, Helen vòng cánh tay của mình vào ngực và khóc, “Tôi muốn về nhà. Làm ơn để tôi về nhà”.
Thế giới xung quanh cô nghiêng ngả lần nữa.
_________________________
Chú thích:
[1] Fort Knox là kho vàng lớn nhất của nước Mỹ, nổi tiếng là bất khả xâm phạm. Cách ví von “An toàn như Fort Knox” từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu của văn hoá Mỹ.