Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Chương 4
B
uổi sáng, biệt thự Hoa Cúc còn im ỉm trong làm sương sớm. Thuý Ái không muốn ngóc đầu dậy vì hôm qua cô thức khuya học bài và cả ngày chủ nhật Kỳ Nhiên không đến làm việc, cô mong cả ngày.
Nghe tiếng chuông đổ, Thuý Ái bật dậy bước ra cửa sổ nhìn. Chắc là Kỳ Nhiên đến. Nhưng cô thất vọng lẽo đẽo bước ra mở cửa. Chú Minh Hữu nhìn cô hỏi:
- Mới ngủ dậy hả?
- Dạ!
- Hôm nay Kỳ Nhiện có đến không?
- Cháu không biết!
- Cô không biết thì ai biết.
Nghe Minh Hữu hỏi cô giận dỗi:
- Cháu nghĩ anh ấy không thèm đến đây nữa, tại chú đó.
Minh Hữu dừng chân lại nhíu mày:
- Con bé này, mày trách chú mày à.
- Cháu thấy chú hơi quá đáng, Kỳ Nhiên là người tốt bị chú nghi ngờ, dĩ nhiên anh ấy không thấy dễ chịu chút nào.
- Nhưng chú chỉ nói cho cháu đề phòng, tại sao cháu nói với hắn.
Thuý Ái cãi lại:
- Làm gì có, chi vì chú hét lớn nên anh ấy nghe thôi.
Minh Hữu thở dài:
- Thôi, không nói với cháu nữa. Cậu ta giận mặc cậu ta. Bây giờ chú đi làm việc, nếu Kỳ Nhiên đến cháu giao việc cho cậu ấy nhớ nghe chưa.
Thuý Ái thụng mặt:
- Nếu anh ta không đến thì sao?
- Thì chú cho cháu giữ nhà, đơn giản như vậy cũng không hiểu. Chú đi à?
Vú Năm đâu Thuý Ái?
- Vú đi chợ rồi.
- Nếu vú Năm ở nhà nhớ dặn bà ấy coi chừng nhà kỹ hơn đó.
Thuý Ái bực mình ngoe nguẩy bỏ đi:
- Chú tưởng cái tài sản này to lắm hả? Muốn giữ chú cứ ở nhà giữ cho chắc chắn. Nhờ vả người khác chú lại không tin, thật đáng ghét.
- Thuý Ái, tài sản của chúng ta chỉ còn bấy nhiêu. Cháu mà không giữ thì lấy gì mà ăn, mà học hả?
Cắn nhẹ cái móng tay, Thuý Ái cũng suy nghĩ lung tung. Biết đâu chú Hữu lại nói đúng. Chắc chú ấy không có ý nhục mạ ai cả chỉ vì quá lo lắng hay do tính đa nghi khiến chú bắt mọi người phải lo theo mình.
Chú Hữu chưa yên tâm đi hay còn muốn nói gì mà ngồi tựa vào thành salon uống nhâm nhi ly cà phê tự pha làm cho Thuý Ái giật mình:
- Chú muốn nói chuyện với cháu một lát được không?
- Dĩ nhiên là được rồi, nói đi!
- Nhưng cháu phải bình tĩnh khi nghe chú dặn dò.
Thuý ái bực mình nhưng cố giữ vẻ bình tĩnh trước Minh Hữu:
- Được cháu nghe.
Minh Hữu nhịp nhịp bàn tay lên mặt bàn thuỷ tinh nói chậm rãi:
- Kỳ Nhiên hay lảng vảng ở phòng trà, quán bar. Chú chạm mặt hắn tại đây mấy lần, thật đó.
- Việc này có ý nghĩa gì, sao chú nói mãi thế?
- Đây là mùa World cúp thế giới. Chú thấy hắn rất mê bóng đá, lỡ hắn thích cá độ thì sao?
Thuý Ái vẫn không tin. Cô rất có cảm tình đối với Kỳ Nhiên nên cố an ủi Minh Hữu:
- Chú ơi, biết đâu người giống người chứ thật ra Kỳ Nhiên rất tốt với cháu và rất chịu chuộng cháu, người như vậy làm sao làm việc xấu được.
Minh Hữu lắc đầu:
- Cháu thật cố chấp, chú giữ cái nhà này là của chung chúng ta phải bảo vệ tôn tạo nó. Cháu không được tin tưởng vào Kỳ Nhiên quá. Với chú thì hắn không tốt lắm đâu.
Cô chép miệng thở dài:
- Được rồi cháu nghe chú, cháu sẽ để ý dè chừng anh ấy cho chú vui lòng.
Minh Hữu biết trong lòng Thuý Ái vẫn chưa tin anh nhưng vì nể nang chủ mình mà cô nói cho anh yên tâm mà thôi.
Một tuần trôi qua, Thuý ái không gặp Kỳ Nhiên. Anh ta đột nhiên biến mất làm cho cô đứng ngồi không yên. Một tuần trôi qua biệt thự Hoa Cúc vắng bóng anh. Những bông hoa Đỗ Quyên không ai chăm sóc héo xụ xuống xơ xác, hoa cúc tàn trước gió, Thuý Ái nhìn hoa mà buồn. Cô đến vũ trường Đêm Màu hồng tìm khắp nơi vẫn không gặp. Cô hỏi người bảo vệ họ lắc đầu bảo không biết.
Thuý Ái thất vọng quay trở về biệt thự với hy vọng mong manh anh đến làm việc ở đây. Nhưng tất cả chỉ là mơ. Cô thở dài ngán ngẩm quăng chiếc ví xách tay lên bàn và nằm tựa vào thành xích đu nghĩ ngợi lung tung.
Minh Hữu bước vội vàng vào nhà thấy Thuý Ái nằm ngủ gật trên xích đu.
Anh kêu lớn:
- Dậy đi Thuý Ái!
Cô bật ngồi dậy ngơ ngác:
- Chú hả? Vậy chú có tìm thấy không?
Minh Hưu thấy Thuý ái buồn phiền, câu hỏi ngơ ngác của cô chứng tỏ. Thuý Ái rất mong cho hắn ta, anh nhíu mày:
- Cháu nhớ Kỳ Nhiên à?
Thuý Ái nhăn nhó:
- Nhớ đâu mà nhớ. Anh ấy hứa mua sách cho cháu ôn thi, vậy mà.
Kiếm cớ nói dối Thuý Ái len lén nhìn ông chú của mình. Minh Hữu cười bằng mắt:
- Cháu cần sách gì Lâm Hoàng cũng có thể mua cho cháu mà cần gì phải Kỳ Nhiên mới được.
Thuý Ái thấy lo lắng trong lòng khi cả tuần không gặp mặt Kỳ Nhiên. Không hiểu anh ấy giận ai, giận chú Hữu hay giận Thuý Ái. Nếu không thì có chuyện gì xảy ra với anh ấy rồi. Kỳ Nhiên rất đúng hẹn đâu bao giờ thất hứa với cô.
Lòng cô hoang mang cao độ.
Minh Hừu cười chế giễu:
- Cháu lo lắng cho anh ta hả? Chú nghĩ cọp vật hắn không chết nữa là. Hơi sức đâu mà nghĩ ngợi cho anh ta chứ. Có thể thua độ hoặc bài bạc nơi nào rồi nên khó đến đây.
- Sao chú biết? Anh ấy không tham gia các trò chơi nhiều tiền, phí sức ấy đâu.
Minh Hữu biết sắp cãi nhau với Thuý Ái, anh liền lảng sang chuyện khác:
- Chú biết, chú nghi ngờ ''người tá' rất tốt của cháu, xin lỗi nha. Nhưng nói thật chú đang lấy làm lạ vì sao hắn ta nghỉ làm ở đây cả tuần rồi nhỉ? Hình như có vấn đề?
Thuý Ái nhíu mày băn khoăn:
- Cháu cũng nghĩ như chú. Lỡ anh ấy bị tai nạn gì thì sao hả chú?
- Trời ạ! An nghỉ một đường, con nghĩ một nẻo. Minh Hữu cười to:
- Ý chú là... không như cháu nghĩ đâu.
- Vậy chú vừa bảo gì?
- Chú không hiểu Kỳ Nhiên lấy tiền đâu ra mà đến những chỗ sang trọng tiêu khiển đủ trò.
- Anh ta có việc làm mà chú. Vả lại anh ấy siêng năng.
- Thôi, cháu không tin cũng được. Nếu thích cứ đi tìm anh ta về. Chú chuẩn bị tiền bạc lấy hàng. Chuyến này nếu buôn bán suôn sẻ, nửa tháng nữa chúng ta sẽ giàu có như ai. Cho chú mượn chìa khoá đi Thuý Ái.
Cô đưa mắt nhìn chú của mình:
- Chi vậy chú?
- Lấy tiền, Lâm Hoàng cần vốn. Chú hùn hạp làm ăn với hắn khá lắm.
Nghe nhắc Lâm Hoàng, Thuý Ái buột miệng nói:
- Chú đả kích Kỳ Nhiên, cháu thấy Lâm Hoàng còn tệ hơn Kỳ Nhiên nữa là khác.
Minh Hữu cười cợt sự sự trả đũa của Thuý Ái nên hỏi:
- Lâm Hoàng làm gì mà cháu bảo hắn tệ hả Thuý Ái?
Cô nghênh mặt lên:
- Anh ấy không tốt với bà của mình?
- Sao cháu biết bà cậu ấy? Cháu đi chơi với Lâm Hoàng à?
- Không có, cháu biết chỉ vì vô tình đi cùng người bạn và phát hiện ra.
Minh Hữu trừng mắt:
- Nè, bạn cháu là ai vậy. Đừng nói với chú là con trai nha!
Thuý Ái cười cười:
- Con trai thì sao chứ? Bạn cháu là một ông bác sĩ, anh ta chăm sóc cho bà của Lâm Hoàng. Cháu không ngờ gặp anh ấy tại nơi này.
Minh Hữu kinh ngạc:
- Ở đâu?
- Tại viện dưỡng lão chú ạ. Lâm Hoàng hơi khó chịu khi bị bà mình trách cứ.
- Vậy à? Nhưng bù cậu ấy giàu có lắm cháu yêu Lâm Hoàng, cháu có cả tương lai xán lạn.
- Chú bảo cháu yêu thương anh ấy hay yêu gia tài của anh ta vậy?
Minh Hữu búng tay cái trốc:
- Cả hai. Tình yêu và tiền tài đi đôi, hạnh phúc trọn vẹn hơn.
- Chú quan niệm thật lạ lùng.
- Thôi, chú đi đây! Nhớ suy nghĩ cho kỹ Minh Hữu đi lên lầu, Thuý Ái gọi vú Năm lên dọn dẹp lại căn phòng khách.
- Cô chủ gọi tôi chi ạ?
- Vú Năm và con cùng dọn dẹp chỗ này. Không có Kỳ Nhiên chúng ta phải cực khổ dài dài cho mà xem.
Vú Năm nhanh nhẹn thu dọn:
- Không sao, Kỳ Nhiên tự ái cao lắm, có thể cậu ấy không đến làm nữa.
- Con,cũng nghĩ như vậy. Hay là...
- Để tôi nói với cậu Minh Hữu mướn thêm người khác.
Thuý Ái lắc đầu:
- Công việc cũng không nhiều lắm. Mướn người lạ vào thêm phiền, con giúp vú Năm làm việc.
Hai người đang nói chuyện, vừa làm vừa nói. Chợt Minh Hữu từ trên lầu chạy hớt hãi xuống, anh kêu lên:
- Trời ơi! Chết rồi.
Nói xong anh phóng vút đến bên chiếc tủ cẩm lai của gia bảo định mở. Mồ hôi anh vã ra hai bên má. Thuý Ái và vú Năm hoảng hồn chạy đến:
- Gì vậy chú Hữu?
- Cháu có mở tủ này không?
- Dạ không! Sao ạ?
- Sao trăng gì, cửa phòng của chú bị cạy tủ trong phòng cũng vậy. Lại đây xem.
- Hình như có dấu lạ, mau kéo ra xem.
Minh Hữu lấy tay đẩy ra, anh kêu lên đau khổ:
Thôi chết rồi, nhà ta bị trộm rồi.
Anh tìm chiếc hộp đựng vàng rồng và chuỗi ngọc trai của ông bà nội để lại không thấy. Minh Hữu xám cả mặt muốn ngất đi:
- Trời ơi! Thuý Ái, của cải mất hết rồi. Làm sao bây giờ.
Thuý Ái bíu chặt lấy vai vú Năm, muốn khuỷu xuống. Vú Năm sợ hãi cố nói:
- Đâu cậu xem lại coi Minh Hữu.
Minh Hữu ngồi bệt xuống ôm đầu, anh gần như kiệt sức hoàn toàn:
- Cái tủ gia bảo này chỉ có tôi biết mà thôi. Ai... ai đã lấy hết cả rồi. Từ đây chúng ta sống làm sao đây. Trời ơi là trời!
- Chú Minh Hữu bình tĩnh lại đi. Ai vào đây được chứ?
Minh Hữu chợt bật dậy nắm chặt tay Thuý Ái:
- Đúng rồi, chính là hắn, tao nghĩ đâu có sai. Có phải cháu cho Kỳ Nhiên vào những chỗ này không?
Thuý Ái cúi đầu ngơ ngẩn:
- Kỳ Nhiên... Lẽ nào... anh ta làm như vậy.
Minh Hữu nổi giận quát lớn:
- Đến nông nỗi này mà con vẫn còn bênh vực cho hắn. Chính chú đã nhìn ra con người mạt hạng của hắn ta mà không tránh khỏi. Cháu quá ngu ngốc để cho hắn lợi dụng tình và cướp tất cả tài sản rồi. Còn gì mà nói nữa. Sáng mắt mày chưa Thuý Ái.
Thuý Ái bưng mặt khóc mùi mẫn. Cô lao ra ngoài làm Vú Năm hoảng hồn chạy theo:
- Cô Thuý Ái trở lại đi. Cô đi đâu vậy nguy hiểm đó.
Thuý Ái lao vút ra đường. Cô hoảng hốt khi nghĩ mình và chú Minh Hữu trở thành kẻ trắng tay hoàn toàn. Kẻ trộm cạy tung cánh cửa tủ lấy toàn bộ gia sản của hai chú cháu rồi khép hờ lại. Điều này xẩy ra quá sức tưởng tượng của Thuý Ái.
Qua phút bàng hoàng cô chợt thấy tâm hồn mình như vỡ tung ra từng mảnh.
Chú Hữu mắng cô chứa kẻ trộm trong nhà ''nuôi ong tay áo" Thuý Ái vô cùng hụt hẫng. Đau đớn không thể tả, cô lao đi như một cơn lốc.
Bà vú kêu thét lên khi có tiếng xe thắng ghê rợn trên mặt đường. Mọi người vây quanh lại, họ thấy cô té ngồi bên vệ đường, mặt thất thần như một kẻ mất hồn, đôi mắt nhắm nghiền. Minh Hữu tất tả chạy ra bế xốc cô vào nhà.
Minh Hữu lầm lỳ ngồi lợp lại từng cái yên xe trong công ty salon ôtô của Lâm Hoàng. Anh rủa thầm Kỳ Nhiên, cái thằng khốn nạn chết tiệt. Vì hắn mà anh phải đi làm công cho thằng bạn thân của mình. Trong tay anh phút chốc chẳng còn gì.
Kỳ Nhiên chẳng những làm cho tinh thần Thuý Ái suy sụp mà hắn còn cướp mất mơ ước, kỳ vọng làm giàu của anh. Chưa đầy một giờ đồng hồ giấc mơ trở thành ông chủ của anh trở thành quả bóng nổ ngang trời. Anh hận Kỳ Nhiên vô cùng.
Tiếng Lâm Hoàng chợt vang lên khô khốc:
- Này, ông bạn làm không được à?
Minh Hữu nhìn bạn không cảm xúc:
- Cũng tạm.
Không ngờ Lâm Hoàng cười nhếch môi:
- Ông bạn hứa chuyện gì cũng dỏm cả, giờ thì ráng chịu khổ chứ biết sao bây giờ.
Minh Hữu chán chường hiện ra trên nét mặt:
- Tôi đâu có than vãn. Có điều tôi vì Thuý Ái cố gắng đi làm cho cậu kiếm chút đỉnh cho nó ăn học.
Lâm Hoàng mỉa mai:
- Thật cảm động cho một ông chú vì cháu mình mà khô. Thôi ông làm cái này chưa quen, làm vụng mất thời gian quá, ông theo tôi ra ngoài đi.
Minh Hữu hơi ngạc nhiên đi theo bạn:
- Cậu định cho tôi làm gì?
Lâm Hoàng lớn giọng:
- Tôi nghĩ hoàn cảnh cậu bây giờ làm gì miễn có cái ăn cái mặc là đủ rồi phải không?
Minh Hữu gật đầu:
- Mình cám ơn cậu đã giúp mình.
Lâm Hoàng cười to:
- Ơn gì chứ? Cậu cần tiền, tớ cần người làm ta đổi nhau, đây là những trao đổi trong cuộc sống quả đời thường.
- Ừ! Đơn giản như vậy bây giờ mình mới nghĩ ra.
Lâm Hoàng chỉ cho anh những chiếc xe đậu kín trước gara nói:
- Cậu làm công việc này đơn giản hơn, có lẽ thích hợp cho cậu đấy.
Hình như chưa hiểu, Minh Hữu ngạc nhiên:
- Cậu bảo tớ làm gì?
Lâm Hoàng cười hắt lên:
- Thông minh như cậu, có lúc tớ phải nghĩ, không bao giờ cậu chịu thua ai, tớ còn phải phục cậu kia mà. Chắng qua cô cháu gái kiêu kỳ của cậu làm cậu khổ, cậu hiểu chưa?
Giọng nói cay đắng của Lâm Hoàng làm Minh Hữu giận không thể tả. Nếu là ai anh đã cho hắn một quả đấm vào mặt rồi. Nén giận anh nói:
- Cậu mỉa mai tôi đấy à! Nếu không giúp tôi thì tôi tìm việc làm khác. Tôi không thể chịu nỗi những lời cay đắng nữa. Tôi đâu có điên chỉ vì tôi xui xẻo, cậu nỡ cười tôi sao?
Lâm Hoàng thấy mình hơi quá đáng, liền bảo:
- Tôi chỉ đùa thôi, cậu nóng nảy quá. Ai nỡ bỏ bạn lúc hoạn nạn chứ nhưng sự giúp đỡ cũng có hạn. Cậu mau ra rửa xe giùm đi và thay nhớt những chiếc xe nào khách yêu cầu. Đó là những việc dễ làm nhất, làm hay không tuỳ cậu Suy nghĩ kỹ đi!
Nói xong Lầm Hoàng bỏ đi vào trong nhà. Đúng là chết tiệt mà! Minh Hữu nén giận, anh nhớ đến những món tiền cần trang trải trong cuộc sống liền bước vào gara cầm ống nước lên vặn khoá, nước bay tứ tung vào xe dội vào mắt, vào mặt, vào người, Minh Hữu vội né tránh. Thấy vậy Lâm Hoàng hét lên:
- Cậu làm cái trò gì vậy Minh Hữu?
Anh đáp cộc lốc:
- Rửa xe.
- Rửa như vậy hả? Xem nè!
Lâm Hoàng giật mạnh ống nước trên tay Minh Hữu xịt vào chỗ dơ của xe nhẹ nhàng. Minh Hữu vội cầm lấy làm theo, Lâm Hoàng cằn nhằn:
- Có chút cũng không làm được, hèn gì!
- Hèn gì thế nào?
Lâm Hoàng bỏ đi. Ánh mắt Minh Hữu nhìn theo căm giận. Lâm Hoàng đúng như lời Thuý Ái bảo, cũng chẳng có tình người là bao.
Anh ta không nể nang tình bạn thân chút nào, Lâm Hoàng phân công Minh Hữu rửa xe và thay nhớt cho xe mệt phờ người. Mỗi ngày anh phải làm việc cật lực không nghỉ ngơi, quần áo lấm lem mặt mày gầy rộc vậy mà lương rất thấp.
Minh Hữu chán nản vô cùng nhưng chẳng dám than. Anh sợ Thuý Ái buồn khổ thêm, chẳng ích lợi gì.
Cả ngày đi làm về Minh Hữu vội vàng bước vào nhà định tắm ngay. Anh không muốn Thuý Ái thấy vẻ xốc xếch của mình.
- Chú... chú cực khổ như vậy sao?
Thuý ái đứng chắn ngang cửa vào nhà sau cất giọng buồn rầu, hình như con bé đang khóc.
Minh Hữu lắc đầu cười:
- Thì đi làm việc quần áo phải lấm lem chứ. Cháu lo học đi!
Thuý ái ngồi thu đôi chân lên chiếc ghế nhỏ khóc thúch thích:
- Chú đừng buồn cháu nha!
Minh Hữu rất thương cô cháu gái của mình. Anh cố giấu nỗi buồn khổ vất vả vào lòng mình:
- Lỡ rồi cháu à. Chú nghĩ cháu cũng buồn như chú thôi. Bây giờ chú cháu ta cùng nương tựa nhau mà vươn lên nha cháu.
- Nhìn chú vất vả, cực khổ cháu không chịu nổi.
Minh Hữu cười to:
- Ai nói cháu, chú cực, tại làm ở gara phải dơ bẩn một chút.
Thuý Ái bước đến kéo áo chú Hữu rồi la lên:
- Trời ơi, dơ như thế này mà chú nói là không cực khổ, có phải Lâm Hoàng đối xử không tốt với chú không?
Minh Hữu giật mình:
- Đâu có, Lâm Hoàng tốt với chú lắm.
- Thật không?
- Thật.
- Chú đừng nói dối cháu nha!
- Ai rảnh. Thôi để chú đi tắm, hôi lắm.
- Chú Hữu này... cháu muốn tìm Kỳ Nhiên.
- Cái gì? Đừng làm chuyện vô bổ nữa Thuý Ái. Chú sẽ tìm hắn sau. Cháu lo học hành đi.
- Nhưng anh ta làm khổ chú, cháu hận Kỳ Nhiên lắm.
Thuý Ái lại thở dài thườn thượt. Nỗi buồn khổ như xoáy vào tim, vào óc khiến cô mệt mỏi, đờ đẫn. Có lúc cô ngồi im hàng giờ như một pho tượng. Kỳ Nhiên người mà cô gởi hết niềm tin, niềm hy vọng vào đó lạ là người làm cho cô đau nhất thất vọng vô biên.
- Cô ăn chút gì đi Thuý Ái.
- Để đó cho con, vú à, vú lo cho chú Hữu giùm con, chú ấy đi làm thuê cho Lâm Hoàng, chắc mệt lắm. Tội nghiệp, vì cháu nếu cháu nghe lời chú để ý đến Kỳ Nhiên anh ta đâu có cơ hội.
Vú Năm trao ly sữa cho cô nhắc nhở:
- Sao cô nhắc hoài vậy? Đừng có dại dột nữa. Cô làm tôi sợ muốn xỉu luôn.
Hôm ấy nếu lỡ gãy tay gãy chân, cô làm khổ cho chú hữu của mình thêm, cô có biết điều đó không?
Thuý Ái ngồi thừ ra im lặng. Thật ra, lúc ấy cô không biết mình đã làm gì nữa. Rất may chiếc xe du lịch đã thắng kịp và cô bị cú sốc quá lớn nên đã ngất đi.
Thuý Ái đã làm cho chú Hữu điếng người vì hoảng hồn. Chút nữa thì mất của thêm mất người làm sao Minh Hữu sống nổi. Thấy cháu mình như thế Minh Hữu đành ôm buồn khổ một mình.
Thuý Ái bị cú sốc quá lớn cô trở nên trầm cảm, ít nói hẳn, cô trốn vào phòng úp mặt vào gối hàng giờ không ngủ. Cô nhớ đến ngày mai phải đến giảng đường nên cô nhắm mắt lại.
Hình ảnh Lâm Hoàng căm ghét cô, Quốc Tâm xem cô là bạn còn Kỳ Nhiên đang vào mũi cô cười khả ố "con nhỏ ngốc kia, mi không khôn hơn ta đâu. Mi vì tình yêu mà mù quáng cứ nhập nhoà trong óc. Buồn không thể tưởng, Thuý Ái lại nấc lên, cô gục đầu vào gối khóc to hơn. Buổi đầu bước vào đời thật là quá sức đối với cô.
Buổi sáng, Thuý Ái dậy muộn. Cô nhìn đồng hồ rồi bước nhanh ra khỏi phòng, dáng vội vã Vú Năm chờ sẵn ở cửa bảo:
- Uống ly sữa và ăn sáng rồi đi học nha cô Thuý Ái.
Cô vội lắc đầu xua tay:
- Không kịp đâu vú. Để con đi học kẻo trễ.
- Ăn một chút rồi đi, không muộn đâu.
- Thôi vú ạ, con không đói, Chú Hữu đâu rồi?
- Đi từ sớm rồi. Tôi thấy cô ngủ ngon nên không nỡ gọi.
- Vậy hả! Con đi nha!
Vú Năm thất vọng:
- Còn mấy thứ này tôi bỏ sao? Phí lắm đó Chú Hữu đã cực khổ lo cho cô vậy mà cô bỏ phí, chú ấy buồn cho mà xem.
Cô quay trở lại thờ ơ:
- Chú ấy đi làm rồi, vú đừng nói lại thì làm sao chú biết được.
Nói xong, Thuý Ái bước đi ra ngoài cô đón xe buýt đi đến trường ngay.
Thuý Ái gặp người bảo vệ ở trường liền hỏi một cách lo lắng:
- Vào học lâu chưa bác?
- Lâu rồi cô bé.
Thuý Ái nghe mà ớn lạnh. Cô đi trễ mất rồi, liền chạy trối chết lên mấy cầu thang. Giảng đường rộng thênh thang, mọi người im lặng chăm chú nghe giảng bài. Làm sao dám bước vào đây khi phòng học đầy người. Hôm nay có thầy Quốc Tâm trên bục giảng, anh sẽ nghĩ gì khi cô bê bối như thế này. Tự nhiên tim cô đập loạn xạ, đôi chân run rẩy. Thuý Ái vội tựa vào tường. Cô lần bước vào hàng ghế cuối cùng. Nhưng mới vài bước cô thấy mình nhẹ tênh, hụt hẫng rồi không nghe thấy gì nữa, ngã nhào trên nền gạch nằm dài.
Mọi người giật mình kêu lên:
- Thầy ơi! Có người ngất xỉu.
Quốc Tâm vội chạy xuống cuối lớp. Thuý Ái được các bạn nữ đỡ lên. Anh vội gạt mọi người ra, lắc tay Thuý Ái!
- Cô sao vậy Thuý Ái?
Một cô gái giữ tay thầy lại:
- Cô ấy ngất rồi thầy ạ.
- Các cô mau giúp tôi mang cô ấy lên phòng y tế đi.
Quóc Tâm cùng đi với các cô đưa Thuý Ái ra khỏi giảng đường, cô chợt mở mắt ra kêu lên:
- Sao lại mang em đi thế này.
Cô mở tròn mắt thấy Quốc Tâm bên cạnh, anh tỏ vẻ quan tâm đến cô:
- Anh đưa em lên phòng y tế nha.
- Thuý Ái lắc đầu, cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô định ngồi dậy nhưng không được, đầu óc quay cuồng, lơ mơ:
- Em mệt quá Quốc Tâm à!
- Được rồi, nằm im để anh khám xem.
Thuý Ái nhắm nghiền đôi mắt lại, cô mệt mỏi vô cùng. Quốc Tâm cấp cứu và chăm sóc cho cô tận tình. Anh ngồi cạnh nắm bàn tay lạnh ngắt của Thuý Ái hỏi:
- Sao tự nhiên em lại như thế này? Tuần trước gặp nhau em khoẻ lắm mà.
Thuý Ái im lặng muốn khóc làm cho Quốc Tâm bối rối, lo lắng:
- Em sao vậy Thuý Ái? Có chuyện gì xảy ra phải không?
- Em bệnh gì vậy anh Quốc Tâm?
Quốc Tâm đọc được sự lo sợ trong mắt cô liền an ủi:
- Không sao, anh sẽ đưa em đi khám tổng quát, hình như em không được khoẻ. Nói thật cho anh nghe đi.
Thuý Ái vẫn im lặng, nước mắt chảy dài, không ai hiểu được cô đang lo sợ như thế nào. Nghe vào bệnh viện khám bệnh Thuý Ái sợ kinh khủng vì lúc này cô ngã bệnh sẽ là gánh nặng cho chú Minh Hữu. Tội cho chú ấy lắm.
Quốc Tâm vẫn không rời cô:
- Em thấy trong người thế nào rồi, nói đi cô bé.
Cuối cùng Thuý Ái cũng mở lời trước tấm chân tình của anh:
- Chú em và em bị mất trộm hết tài sản rồi anh à. Hiện giờ em buồn lắm.
- Vậy à?
- Gia đình em chỉ còn hai chú cháu. Hiện giờ chú ấy phải nuôi em ăn học.
Buồn lo nên em sa sút.
Quốc Tâm mỉm cười nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô hỏi:
- Có phải em buồn và không ăn uống nên bị ngất xỉu?
- Anh là bác sĩ sao lại hỏi em.
- An nghỉ bệnh em do tâm lý mà ra, nên khó mà khám ra bệnh. Em có muốn vào bệnh viện không?
Thuý Ái lắc đầu:
- Em không muốn vào bệnh viện, anh giúp em nha Quốc Tâm.
- Được anh sẽ giúp em, nếu em kể cho anh nghe vì sao em lại nhịn đói, lả người như thế.
Thuý Ái chớp mi. Anh lắng nghe lời cô kể, nghe xong, Quốc Tâm thở dài:
- Xui cho em quá, kiểu này làm sao mà ăn học, tâm trí em cứ lẩn quẩn những chuyện ấy, không khéo lại bệnh thì khổ.
Thấy cô đau khổ Quốc Tâm tìm cách an ủi. Hình như Thuý Ái khó mà vơi đi cú sốc này, Quốc Tâm chỉ biết thở dài. Anh lẳng lặng mua cho cô ly sữa nóng bánh mì sandwich kẹp thịt mang vào cho cô:
- Em ăn đi Thuý Ái, ngon lắm.
Cô lắc đầu:
- Em không muốn ăn.
Quốc Tâm nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy cười tươi:
- Em không ăn cũng không sao. Anh chỉ sợ bao tử em kéo biểu tình tì mệt đó. Nào cố gắng lên đi em!
Thuý ái ngán ngẩm:
- Tại em không đói chứ không hề làm cao chút nào. Em rất sợ đồ ăn và ngán nó.
Quốc Tâm lắc đầu bảo:
- Em tương lai sẽ làm bác sĩ, tại sao em lại không chịu hiểu điều anh nói.
Thuý Ái cắn nhẹ móng tay mình, cô suy nghĩ miên man. Chính lúc cô hận Kỳ Nhiên thì Quốc Tâm lại đến với cô thật thân thiết, dung dị. Hình ảnh Quốc Tâm ở mãi trong tâm trí cô, những lúc cô buồn nhất, anh là người đến với cô sớm nhất, giúp cô vượt qua bao khó khăn gian khổ.
Tự nhiên Thuý Ái thấy Quốc Tâm đáng yêu vô cùng. Tình cảm giữa cô và Quốc Tâm càng lúc càng nảy nở. Thuý Ái nhìn anh đăm đăm. Cô cầm ly sữa lên kề vào miệng, ly sữa ngọt mát làm cô tỉnh táo một chút, hình như ánh mắt đầy yêu thương của Quốc Tâm trao cho cô chan chứa cả trời yêu thương. Cô ngã vào tay anh ấm áp, dịu dàng.