Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Robyn Donald
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Dịch giả: Hoàng Yến
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
exie bấu chặt lấy khuỷu tay. Rafiq nói, "Tôi gọi xe đẩy nhé?"
"Không cần đâu", nàng ấp úng và bắt đầu bước đi.
Nhưng ra đến ngoài, trước cái nắng chói chang của Moraze, nàng thấy vui mừng vì được ngồi trong chiếc xe có bật điều hòa đợi sẵn.
Rafiq cầm lái khiến nàng rất ngạc nhiên; nàng cứ nghĩ người chủ của hòn đảo vài triệu dân sẽ đi trên một chiếc limousine có tài xế. Nhưng thay vào đó, anh lái một chiếc xe đời cũ, kiểu dáng đẹp, nội thất sang trọng.
Dốc hết chút bình tĩnh còn lại trong người, nàng nói giọng đều đều, "Anh thật tốt".
"Đó là việc tối thiểu tôi có thể làm", nụ cười nở trên khóe môi anh. "Chúng tôi quý trọng du khách đến với mình. Thật đáng tiếc chuyến đi vào rừng của em bị gián đoạn. Khi nào em hồi phục hoàn toàn, tôi sẽ đích thân đưa em tới đó."
Lexie nhìn thẳng về phía trước, không cho phép mình vui sướng với viễn cảnh ấy. Họ đang đi qua một đại lộ với những hàng cọ thân cao mọc hai bên đường, những bóng cây thân dài, mảnh mai hiện ra trước mắt nàng tạo nên một nhịp điệu khó chịu, nàng quay mặt đi.
Thật không may, hành động này giúp nàng nhìn thấy rất rõ vẻ chuyên quyền, độc đoán trên gương mặt của Rafiq de Couteveille. Cho dù chủng tộc hay nền văn hóa nào đã tạo cho anh gương mặt ấy thì nó vẫn toát lên vẻ điển trai đầy nam tính – một tập hợp của những góc cạnh, đường cong và sự quyết đoán toát lên một sức mạnh ghê gớm.
Phải chẳng đó là dấu hiệu của sự tàn nhẫn? Nàng không muốn coi anh là kẻ đối nghịch với mình, run rẩy, nàng nhắm mắt lại.
Giọng anh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. "Đây, em cầm lấy".
Mở to mắt, nàng thấy anh đang cầm trên tay cặp kính râm. "Tôi không thể - anh cần nó kia mà". Nàng không muốn đeo vật gì mật thiết với anh.
Anh nhún vai. "Em không quen với cái nắng nơi đây. Còn tôi thì khác".
Và anh cũng quen với việc hành động theo cách của riêng mình, nàng lạnh lùng nghĩ.
Nhưng những người cầm quyển nổi tiếng là như thế. Miễn cưỡng cầm cặp kính, nàng đeo nó lên.
Cặp kính tạo ra sự khác biệt rõ rệt. Nàng khẽ nói, "Cám ơn anh. Thường thì tôi không yếu đuối như thế".
"Em quá nghiêm khắc với bản thân rồi. Có một sự khác biệt giữa mỏng manh và yếu đuối, mà các tai nạn thì thường khiến con người ta run sợ. Sao em không ngả đầu ra phía sau mà nghỉ một lúc?"
Nghe thì đúng là một câu hỏi, nhưng rõ ràng anh rất muốn nàng nghe lời. Và vì việc này đơn giản hơn, nên nàng đã làm theo, nàng chờ tiếng máy kêu rền đưa nàng vào giấc ngủ.
Nàng thấy người đàn ông đang ngồi cạnh chẳng hề nhẹ nhàng chút nào. Rafiq de Couteveille làm quen với nàng theo cái cách chẳng giống ai, nàng cũng không mảy may nghi ngờ sự xuất hiện của anh, vì thế bỗng nhiên nàng cảm thấy vui vẻ hơn, rộn rã hơn, niềm hân hoan trào dâng.
Nhưng nàng không cần. Vì dành quá nhiều thời gian cho việc học tập, nên nàng đã bỏ lỡ những cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài trong suốt đời sinh viên. Nàng quan sát những người bạn thất tình chịu đựng đau khổ vì những chàng trai trẻ mà nàng cho là những kẻ nông cạn và thiếu chín chắn.
Cuối cùng nàng quyết định cứ mặc kệ phần trống vắng đó trong tâm hồn. Có thể cuộc sống thiếu bóng dáng người cha đã khiến nàng có phản ứng như vậy với đàn ông.
Xét về góc độ nào đó, đấy chính là lý do vì sao nàng để Felipe lừa dối mình. Nàng đã rất vui khi phát hiện ra rằng nàng thích tán tỉnh với đàn ông.
Nhưng lần này – lần này lại hoàn toàn khác – một kiểu phản ứng không thể kiểm soát vô cùng nguy hiểm và rất trêu ngươi.
Nếu đây là khởi đầu của ham muốn xác thịt, nàng nhăn nhó nghĩ, chí ít nàng có thể hiểu vì sao lại khó kháng cự đến thế. Nàng phân loại các dấu hiệu của bản thân: tim đập thình thịch, mọi cơ bắp thả lỏng, lòng xốn xang vì cảm giác sợ hãi và thích thú, thái độ ân cần cùng những phản ứng ngày càng mạnh của cơ thể.
Ký ức bất chợt về nụ hôn anh dành cho nàng vẫn làm nàng bối rối và sốc.
Đúng, dường như đó là giai đoạn đầu của sự hấp dẫn, không sao. Và tất nhiên đó còn là mệnh lệnh nữa vì Rafiq de Couteveille giống như một quân vương, mặc dù anh chẳng có tước hiệu gì cả.
Không, không phải là một quân vương mà là một tù trưởng, nàng quả quyết và quan sát anh. Gương mặt anh rất góc cạnh và ngạo mạn, khi anh bước đi nàng có thể nghe thấy tiếng sột soạt của tấm áo choàng cọ xát với cơ thể cường tráng. Bất chấp bộ com-lê được may công phu và chiếc xe sang trọng, ở anh vẫn toát lên vẻ gì đó rất hoang dại, như thể anh sống bằng những chuẩn mực căn bản.
Đằng sau cái vẻ ngoài phức tạp đó là một chiến binh, và nàng cảm nhận được sự quyết tâm cao độ của người chiến binh ấy. Rõ ràng gốc tích là người Pháp, nhưng Rafiq lại có cái tên đậm chất Ả-rập, nàng cá chủ nhân của Moraze có mối liên quan mật thiết với cả hai nền văn hóa này.
"Em không sao chứ?"
Lexie mở to mắt. "Vâng, tôi không sao, cảm ơn anh", nàng nói rời rạc.
Rafiq liếc sang bên cạnh nhìn vị hành khách của mình, rồi lại đưa mắt nhìn thẳng về phía con đường phía trước. Làn da nhạy cảm của nàng vẫn còn xanh tái, có thể mạng sườn nàng sẽ rất đau khi thắt chiếc dây an toàn. "Không còn xa nữa đâu".
Mơ màng sau cặp kính râm, nàng rướn người về phía trước, giọng lộ vẻ khó chịu, "Tôi không nhớ đoạn đường này cho lắm".
Rafiq nhún vai. "Có thể vì em chưa từng thấy nó bao giờ. Khi tôi và bác sĩ bàn bạc về tình trạng sức khỏe của em, chúng tôi đã thống nhất sẽ tốt hơn nếu vài ngày tới em được nghỉ ngơi ở một nơi yên tĩnh hơn hẳn chỗ khách sạn. Vì thế em sẽ đến nhà tôi".
Và anh chờ đợi trong niềm thích thú cũng những dự đoán về phản ứng của nàng.
Nàng quay ngoắt sang bên cạnh, tháo kính ra, nhìn chằm chằm vào anh, mắt nàng ánh lên màu xanh của lưỡi kiếm Tây Ban Nha, còn đôi môi căng mọng toát lên vẻ giận dữ. "Tại sao tôi không được tham gia cuộc bàn bạc này?" nàng bực dọc hỏi.
"Không cần thiết", Rafiq đáp.
Nàng có thể trở thành một diễn viên tài giỏi. Và nàng có thể yêu Gastano chân thành. Cho dù là trường hợp nào, thì một ngày nào đó nàng cũng sẽ cảm ơn anh vì cuộc bắt cóc này.
Sau khi nhìn anh chăm chú như thể không tin vào những gì vừa nghe, nàng há hốc miệng, rồi đôi môi gợi cảm khép lại để ngăn chặn những câu hỏi không đúng mực.
Nhận thấy nỗi oán giận sục sôi trong người nàng, nhưng Rafiq vẫn dán chặt mắt vào con đường và chờ đợi.
Cuối cùng, nàng nói qua hàm răng khép chặt, "Không cần phải đối xử với tôi như đồ ngốc vì đó là một tai nạn nhỏ - vô cùng nhỏ".
"Tôi chắc chắn gia đình em sẽ đồng ý với tôi là em cần vài ngày tĩnh dưỡng sau cú sốc đó". Anh ôn tồn nói. "Tôi có nên liên lạc với họ không?"
"Không!"
"Tại sao không?"
Sau vài giây do dự, nàng miễn cưỡng trả lời, "Em gái tôi mang bầu tháng thứ sáu. Chắc chắn con bé sẽ đáp chuyến bay tới đây ngày khi nghe tin và chuyến đi sẽ khiến nó kiệt sức. Tôi tin anh và bác sĩ lo cho sức khỏe của tôi, nhưng tôi hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân. Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì với tôi cả".
"Có thể không, nhưng viên quản lý khách sạn nói họ không có đủ điều kiện chăm sóc người bệnh, và chúng tôi đã nhất trí đây là giải pháp tốt nhất". Anh coi như nàng đã hiểu, và phớt lờ thái độ phản đối của nàng rồi kết thúc, "Em sẽ tĩnh dưỡng vài ngày ở nhà tôi – ngôi nhà đủ rộng để em có được sự riêng tư như mong muốn – khi nào bác sĩ khẳng định em đã hồi phục hoàn toàn, em có thể quay trở về khách sạn".
Sau một hồi cân nhắc, nàng nói ngắn gọn, "Vậy thì tôi cần phải cho bá tước Gastano biết tôi sẽ ở đâu".
Môi Rafiq cong lên, anh xem thường bản thân vì đã muốn tin rằng nàng chỉ là một cô gái ngây thơ người New Zealand vị lóa mắt trước sự quyến rũ giả dối của tay bá tước. Anh cau mày lại. Sức hấp dẫn khó cưỡng lại kia không thể - sẽ không – sẽ không được phép làm anh quên đi lí do giữ nàng ở lại nơi nàng không thể liên lạc với tay bá tước tự phong ấy.
"Gastano đã được thông báo về vụ tai nạn của em". Rafiq để nàng tiếp nhận thông tin mới rồi nói, "Theo tôi được biết, trong vài ngày tới anh ấy còn bận giải quyết công việc ở đây. Rồi em sẽ gặp lại anh ấy thôi".
Nàng nói giọng đều đều, "Dường như tôi không có sự lựa chọn nào khác".
"Tôi xin lỗi nếu quyết định của tôi làm em thấy mất tự do".
"Thực tế là có đấy". giọng nàng điềm tĩnh, khô khốc. "Tuy nhiên, tôi không nghĩ trong tình huống này. Cảm ơn lòng mến khách của anh. Hi vọng anh không phiền nếu tôi lưu lại nhà anh trong một thời gian ngắn".
Lexie hi vọng câu nói cạnh khóe cuối cùng sẽ chọc thủng vỏ bọc cứng rắn kia của anh, nhưng khi anh mỉm cười với nàng, dường như cơn giận dữ chính đáng của nàng tan biến hết, nàng nhận ra anh vẫn đang trong tư thế chủ động hoàn toàn.
Và nụ cười đó thật linh nghiệm – nó quyến rũ và gợi tình, đó là điệu cười có thể khiến nhiều trái tim tan vỡ và tuyệt vọng.
Lexie quyết tâm tập trung ngắm cảnh cho tới khi cơ thể nàng thôi rạo rực.
Thật may, nàng đã không uổng công khi đến đây ngắm cảnh, tất cả đều đẹp một cách kỳ lạ - bầu trời xanh trong, hồ nước sâu thẳm, những bông hoa rực rỡ cùng màu xanh ngút ngàn của vùng thôn quê, những hàng cọ nghiêng mình bên bờ cát trắng, những dãy núi ngả màu hồng tía trong làn sương khói do hơi nước bốc lên dưới thời tiết nắng nóng.
Quyết tâm không để bị cảnh đẹp gây ấn tượng quá sâu sắc, nàng quyết định coi nó như một bức tranh trong tạp chí du lịch.
Hơn nữa, nếu phải so sánh thì New Zealand có mấy bãi biển đẹp nhất thế giới kia. Và những ngọn núi cũng rất ngoạn mục, chúng đâm thẳng lên bầu trời xanh, dốc đứng và rất ấn tượng còn hơn cả những đỉnh núi này.
Người ngồi bên cạnh nàng nói, "Tôi chưa từng tới New Zealand nhưng tôi tin là rất đẹp".
Liệu anh có khả năng đọc được những suy nghĩ của người khác không? "Đúng thế", nàng vụng về đáp, và bỏ lửng cuộc đối thoại.
Nụ cười của anh đầy vẻ châm biếm. "Em đến từ vùng nào?"
"Tôi lớn lên ở Northland".
"Từ đó tới Moraze này xa lắm đấy".
Kiềm chế cảm xúc để cư xử theo cách mẹ nàng đã dạy, nàng trả lời một cách lửng lơ: "Quả đúng thế".
Nếu anh có can đảm nhắc lại nụ hôn kia, nàng sẽ - nàng sẽ nói thẳng với anh rằng nó chỉ xảy ra một lần, đó chỉ là sự vô tình và nàng không có ý lặp lại.
Nhưng anh đã không nhắc đến. Thay vào đó anh hỏi, "Em lã bác sỹ thú ý phải không?"
"Đúng vậy", nàng iễn cưỡng nói, "Tôi thường đến những vùng nông thôn và chữa bệnh cho rất nhiều gia súc ở đó".
"Ngựa thì sao?"
"Thỉnh thoảng", nàng thừa nhận.
Làm sao anh ra biết nàng là một bác sỹ thú y?
Nàng cố nhớ xem đã điền thông tin nghề nghiệp vào chỗ nào trong hộ chiếu, rồi nàng nhớ ra là đã khai trong mẫu đăng ký đến Moraze.
Vậy là anh đã kiểm tra hồ sơ đăng ký đi du lịch của nàng – hoặc khả năng lớn hơn là anh đã nhờ ai đó kiểm tra giúp.
Thôi được, an ninh là mối quan tâm nhất của những người giàu có và nổi tiếng, những người dễ trở thành mục tiêu của những ý đồ xấu và những kẻ bị ám ảnh bởi tiền. Tuy nhiên, ý nghĩ về việc ai đó dòm ngó đời tư của mình khiến Lexie cảm thấy không thoải mái.
Vẫn tiếp tục ngắm phong cảnh bên ngoài, nàng nghĩ anh đã biết mọi thông tin về nàng thì chẳng có lí do gì để tiếp tục cuộc nói chuyện, nhưng rồi nàng nhận ra mình không được thô lỗ với người đã rất tốt bụng giúp đỡ nàng sau vụ tai nạn. Hơn nữa, anh còn sắp trở thành chủ nhà của nàng trong vài ngày tới.
Nàng tìm một câu chuyện vô thưởng vô phạt để nói và cuối cùng đã nghĩ ra. "Hôm đến, tôi đã đi lặn biển. Những con cá ở bãi san hô đẹp diệu kỳ - chúng trông cứ như những viên đá quý có linh hồn vậy".
"Em thích đá quý à?". Anh thản nhiên nhận xét.
Có lẽ đó là cách mọi người nhắc đến loài cá ở đây, và anh cũng không loại trừ. Chà, nàng chẳng quan tâm.
Tất nhiên, Moraze nổi tiếng với những viên kim cương đỏ quý hiếm và cực đẹp, lại vô giá nữa, chúng được tìm thấy ở dưới đáy lớp cát đã bị rửa trôi từ núi xuống. Có lẽ anh nghĩ nàng gợi ý; không, sao anh dám?
"Hầu hết ai cũng thích nó. Ở bờ biển phía đông Northland của chúng tôi, sự sống dưới biển vô cùng phong phú. Dòng hải lưu ấm từ vùng biển nhiệt đới chảy về phía nam, vì vậy chúng tôi có một quần thể động vật là tập hợp của những loài thuộc vùng nhiệt đới và ôn đới�
Nàng giống như một cuốn sách giáo khoa, và có thể anh hơi chán. Đáng đời anh. Nếu anh chịu đưa nàng về khách sạn, thay vì cấu kết với vị bác sĩ sau lưng nàng, thì giờ anh đã không phải chịu đựng nàng rồi.
"Nghe hấp dẫn quá", anh bình thản nói, vẫy tay đáp lại một tốp trẻ con đang đi trên đường.
Đi thêm vài mét, anh rẽ vào một con đường, chiếc xe to đi qua những cánh cổng lặng lẽ mở ra sau từng lần bấm chiếc nút bí mật nào đó. Lexie nhìn quanh để tìm chòi gác, nhưng rõ ràng bảo vệ ngày nay dùng công nghệ hiện đại hơn và khó bị phát hiện hơn. Phía trước, con đường bắt đầu dốc và xuyên qua một vùng có cây.
"Chúng ta sắp tới rồi", Rafiq bảo nàng.
Anh sống trong một tòa lâu đài. Tọa lạc trên vách đá trông ra vịnh, tòa lâu đài nổi bật giữa một khung cảnh nên thơ nhưng hoang vắng.
Lexie hít một hơi thật sâu. "Tôi không hiểu rõ lắm về kiến trúc của các tòa lâu đài, nhưng nơi này hình như mang phong cách Trung Đông".
"Đó là sự kết hợp của phong cách phương Đông và châu Âu".
Chiếc xe dừng lại đỗ bên ngoài một dãy những cánh cửa lớn được làm bằng đồng, chạm trổ cầu kỳ với vô số họa tiết, cùng với một dàn những thanh rào nhọn bằng sắt nhô ra đề phòng những cuộc đột nhập. Rafiq tắt máy.
Trong yên lặng, tiếng sóng vỗ vào bãi đá ngầm vang lên bên tai Lexie. Một đầy tớ nhanh chóng ra đi từ cánh cửa bên và tiến thẳng tới ngăn để hành lý, rồi một trong số những cánh của bằng đồng từ từ mở ra.
Rafiq nhìn nàng, mắt anh nheo lại khi lướt qua gương mặt nàng. "Moraze rất quen thuộc với các thủy thủ người Ả-rập, nhưng vì nó không nằm trên tuyến đường giao thương của họ và chẳng có thứ gì họ cần nên hiếm khi thấy họ đi qua đây. Những người dân đầu tiên tới đây định cư nhận được sự dìu dắt của tổ tiên tôi, một quý tộc người Pháp, cụ đã rất liều lĩnh khi yêu vợ của Hoàng Đế. Khi ấy không một nơi nào ở châu Âu còn an toàn nữa, nên cụ đã đi thật xa, và cuối cùng lánh nạn ở đây cùng một nhóm những người thích phiêu lưu, thủy thủ và vợ con của họ".
Lexie thấy vô cùng hứng thú, nàng nói "Tôi không nghĩ quyền lực của vua nước Pháp lại vươn đến t�n nơi này".
Anh mỉm cười, phần da sau gáy nàng căng ra làm lông tơ dựng đứng. Trong tích tắc, nàng nghĩ mình đã trông thấy vị tổ tiên của dòng họ anh kiêu hãnh, oai phong và rắn rỏi khi dẫn đầu một đám đông hỗn tạp tới Moraze.
Rafiq nói với nàng. "Lúc đó hoàng đế nước Pháp không phải là người khiến cụ lo lắng. Trong hành trình của mình, cụ đã đánh cắp viên ngọc quý giá nhất của một tộc trưởng người Ả-rập – con gái ông, và bà rất hạnh phúc vì được cướp đi nên họ phải tìm nơi ẩn náu để có thể tự bảo vệ mình".
"Những chuyện này xảy ra khi nào?"
"Cách đây vài trăm năm".
Nàng hứng thú hỏi, "Thế chuyện gì xảy ra với vợ của hoàng đế Pháp?"
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên. "Tôi nghĩ bà ta lấy một vị công tước già nào đó".
"Tôi chỉ tò mò thôi", nàng nói. "Hi vọng bà ấy yêu vị công tước già kia".
"Tôi không nghĩ sẽ có người hỏi đến chi tiết đó". Anh nói cộc lốc.
Như thể chán ngán với câu chuyện, anh bước xuống, vòng qua đầu xe đến bên mở cửa cho nàng. Cũng với cử chỉ nhã nhặn đó, anh đỡ tay nàng lúc họ bước lên bậc thang. Đi qua cánh cửa, họ bước vào một sảnh rộng thênh thang lát bằng đá. Nàng cứ nghĩ bên trong sẽ toàn đá rắn, nhưng phía cuối sảnh lại là những cánh cửa bằng kính mở ra một hành lang xung quanh đầy cây.
"Ôi, đẹp quá!" Lexie thốt lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Rafiq bình thản nói, "Tôi vui vì em thấy thích. Để tôi dẫn em lên phòng".
Cầu thang rộng, bậc thang không cao, nhưng lúc gần lên đến những bậc thang trên cùng, mạng sườn nhắc nhở Lexie rằng gần đây chúng gặp sự cố, rồi lời cảnh báo cũng dần biến mất, Lexie chỉ còn thấy bải hoải, kiệt sức. Bực tức vì sức khỏe yếu, nàng buộc đôi chân bước lên những bậc thang cuối cùng.
Anh giao cho người hầu đang đứng ở ngay cửa chăm sóc nàng. "Quần áo của em đã được mang từ khách sạn đây. Chị Cari sẽ chỉ cho em mọi thứ". Anh nói, đôi mắt màu xanh thẫm dừng lại vài giây trên khuôn mặt nàng. "Trông em hơi nhợt nhạt, tôi khuyên em nên ngủ một giấc, chợp mắt thôi cũng được, sau đó là ăn nhẹ cái gì đó khi nào tỉnh táo".
Phòng của nàng hóa ra là một dãy nhà liền – rất giống trong câu chuyện Ả-rập "Nghìn lẻ một đêm", câu chuyện của những chiến thắng và mất mát trong tình yêu, nàng thầm nghĩ rồi liếc nhìn chiếc giường bọc lụa bóng mượt to rộng, phần đầu giường có dáng cong mềm mại được mạ bằng vàng. Những tấm rèm mờ che bớt ánh nắng từ biển rọi vào, tấm chăn bằng lụa Trung Quốc pha màu xanh da trời, xanh lá cây và màu kem, phảng phất màu của đại dương mà không hề tương phản nhau.
Và ở khắp mọi nơi, hốc tường nơi cửa sổ, chiếc bàn được chạm khắc tinh xảo, rồi chiếc bình rất to đặt trên sàn nhà – là vô vàn những bông hoa, chủ yếu là màu trắng và màu kem, mùi hương ngọt ngào, quyến rũ trong khí trời ấm áp.
Lexie cảm thấy lạc lõng trong chiếc quần bò màu trắng và áo sơ mi giản dị. Căn phòng này như thể được xây cho người vợ lẽ yếu đuối mặc những chiếc áo choàng trong suốt, thướt tha, một người phụ nữ chỉ có một mục đích sống duy nhất – hầu hạ đức lang quân của mình.
Suy nghĩ ấy khiến lòng nàng quặn thắt. Má nàng nóng bừng khi nàng nghĩ đến căn phòng và người hầu gái sẽ phải quen với đống quần áo bình dân của nàng. Ngoài chiếc áo lụa ánh hồng và vài chiếc váy mặc lúc ăn tối đơn giản ra, nàng chỉ mang một ít quần áo mặc đi chơi tới Moraze.
Người hầu gái nói tiếng Anh khá chuẩn, sau khi chỉ cho Lexie phòng thay đồ, chị ta liền dẫn nàng tới phòng tắm làm bằng đá cẩm thạch tráng lệ, nơi có một bồn tắm rất to đặt ở giữa.
"Chúa ơi! Cứ như bể bơi ấy!" Lexie thốt lên.
Cari cười khúc khích và chỉ tay vào bức bình phong lỗ chỗ bằng đá cẩm thách ẩn sau đám cây xanh. "Phía sau là vòi hoa sen – hiện đại lắm đấy ạ". Chị ta hớn hở khoe. "Có lẽ cô muốn tắm trước khi đi nghỉ, phải không ạ?"
"Tôi rất thích, cảm ơn chị".
Cất tiếng hát một cách vui vẻ, Lexie bước vào, rồi đứng dưới vòi hoa sen tắm, nàng cẩn thận lướt nhẹ tay qua những chỗ thâm tím. Kể từ khi em gái kết hôn với quý tộc người Illyria, Lexie đã quen với những thứ đồ xa xỉ. Nhưng lâu đài của Rafiq, nàng nghĩ trong lúc nước dội vào những chỗ đau, thì lại hoàn toàn khác, một vẻ đẹp kỳ lạ so với tất cả mọi nơi.
Giống hệt như Moraze.
Câu chuyện của Rafiq về tổ tiên của anh đã làm tăng thêm vẻ quyến rũ lạ thường của hòn đảo. Cùng với những bầy ngựa hoang dã, quý hiếm, Moraze đúng là một thiên đường, một hòn đảo đầy mê hoặc có thể biến mất vào màn sương mờ ảo lúc nửa đêm...
Phỉ báng trí tưởng tượng khác thường của mình, Lexie tắt vòi nước và quấn quanh người chiếc khăn tắm thêu ren mà người hầu gái đã để sẵn ở đó.
Một giấc ngủ sẽ chấm dứt những hình ảnh tưởng tượng này, nàng quả quyết, và bất chợt nhăn mặt khi lau khô người. Nàng kiểm tra các vết sưng tấy rồi nhún vai. Vì sớm tháo được chiếc dây an toàn và là người máu lành, nên các vết thâm sẽ nhanh chóng tan biến.
Nhưng không chỉ mạng sườn của nàng bị tổn thương, mà trái tim nàng cũng rất mỏng manh, như thể nó phải hứng chịu một cơn đau tim.
Lúc nàng trở về phòng ngủ, người hầu gái đã trải xong tấm ga giường; chị ta mỉm cười chỉ vào một bình nước đã có sẵn cùng chiếc cốc. Lexie đợi đến khi chị ta bước ra khỏi phòng rồi mới leo lên chiếc giường rộng thênh thang với vẻ đầy biết ơn.
Nàng ngủ một giấc thật sâu, không hề mơ màng trong suốt gần một tiếng đồng hồ. Nàng thức dậy dụi mắt, đặt chân xuống sàn nhà và nhận ra mình đã khỏe hơn rất nhiều.
"Gần bình thường trở lại rồi", nàng mãn nguyện nói, rồi kiểm tra đống quần áo. Chúng được treo cẩn thận vào phòng thay đồ, nhưng trông khá thảm hại. Cũng như chiếc váy lụa màu da cam, cô em gái Jacoba cứ nhất quyết mua cho nàng vài bộ mặc đi chơi, nhưng vị khách không mời trong tòa lâu đài mặc chúng để làm gì đây?
Và nàng có nên trang điểm thay vì chỉ tô môi như thường lệ không?
Không; nàng không muốn người ta tưởng nàng đang quyến rũ...ai đó.
Cố tình không thèm để ý đến những mạch đập nhanh, nàng chọn một trong những bộ đồ mà Jacoba đã mua cho. Chiếc quần bằng cô-tông dễ chịu nhẹ nhàng ôm lấy hông làm nổi bật đôi chân thon dài của nàng, còn chiếc áo lụa màu dị cùng tông với màu da lạc đà của chiếc quần. Nàng thoa lên môi một lớp kem dưỡng ẩm mỏng và sau đó là một lớp son bóng.
Trước khi rung chuông gọi người hầu gái, nàng bước tới bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Những bức tường đá thẳng đứng cách những chiếc cửa sổ một khoảng khá xa. Những chiếc cửa sổ lắp hệ thống cửa chớp này nhìn ra một vùng trời biển bao la.
Người hầu gái đưa nàng xuống cầu thang, tới một dãy hành lang dài, ở đó Rafiq de Couteveille đang ngồi dưới tán cây rắc đầy những cánh hoa màu hồng rực lên trên những phiến đá lát sàn. Mùi hương của những bông hoa dành dành dìu dịu trong không khí đầy quyến rũ. Trái tim phản chủ của Lexie lại loạn nhịp khi vị chủ nhà nhấc thân hình dong dỏng cao đầy ấn tượng ra khỏi ghế và quan sát sắc diện của nàng đầy vẻ quan tâm. Nàng nhận ra điều đó, và cảm giác đau nhói chạy khắp sống lưng.
"Tốt, khá hơn rồi", anh nói, rồi chỉ nàng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. "Mạng sườn em còn đau không?"
"Chỉ khi nào tôi xoay người thôi", nàng đáp, cố nói bằng một thứ giọng tẻ ngắt. Nàng tránh ánh mắt chăm chú bằng cách thả mình vào ghế. "Người tài xế thế nào rồi ạ?"
Nàng càng chóng khỏi, thì càng nhanh thoát khỏi người đàn ông này. Anh ta hấp dẫn nàng theo cái cách mà nàng thấy rất sợ hãi.
Giống như Jacoba, em gái cùng cha khác mẹ của nàng, Rafiq sở hữu một vẻ đẹp tinh tế. Cá tính của Jacoba hiện rõ trên gương mặt yêu kiều, còn quyền thế của Rafiq đem lại cho gương mặt với những nét góc cạnh của anh uy tín và sức mạnh. Đó là sự kết hợp đầy hiệu quả khiến Lexie thấy rung động.
Rafiq nói, "Cô ấy đã về nhà với gia đình vì phục hồi khá nhanh. Cô ấy gửi lời xin lỗi tới em, và cảm ơn những bông hoa em gửi tặng".
"Tôi đã rất muốn đến thăm chị ấy, nhưng họ không cho tôi đi".
Anh nhíu mày. "Bác sĩ bảo tôi là em phải được nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt".
"Vâng". Cẩn trọng quá, Lexie nghĩ thầm trong bụng, nàng ngồi ngay ngắn và cố gắng giữ thái độ điềm tĩnh. "Chắc hẳn tòa nhà này được xây lâu lắm rồi. Có phải đây là nơi tổ tiên anh đã định cư không?"
"Không, họ xây một pháo đài rất vững chắc và hiện giờ nơi đó được dùng để bảo vệ khu trung tâm. Nơi này ban đầu là tháp canh, thuộc hệ thống tháp canh nằm dọc bờ biển và luôn ở vị trí phòng thủ".
"Cha của công chúa người Ả-rập hẳn có cánh tay rất dài", nàng khiếm nhã nói.
Anh nhún vai. "Moraze luôn cần đến hệ thống phòng thủ rất vững chắc".
"Tôi có thấy cướp biển trên Ấn Độ Dương đâu". Nàng thú nhận. "Thực sự tôi không am hiểu lắm về lịch sử".
"Tại sao em phải am hiểu? Nếu em quan tâm, tôi có thể cho em mượn mấy quyển sách, nhưng giống phần lớn lịch sử các nơi, lịch sử nơi đây cũng dài, đẫm máu và trải qua nhiều cuộc xâm lăng. Nhờ may mắn và mưu trí, tổ tiên tôi đã bảo vệ an toàn hòn đảo cho tới khi cuối cùng bọn cướp biển – những mối đe dọa khác – cũng bị khuất phục hoặc đánh bại". Anh nhìn lên khi một hầu gái xuất hiện cùng với chiếc khay trên tay. "Ở bệnh viện tôi thấy em uống trà nên đã gọi trà, nhưng nếu không thích, em có thể gọi cà phê hoặc nước mát".
Anh để ý đến từng chi tiết.
Và lạ thật, cuộc gặp gỡ cuối cùng với Felipe xuất hiện trong đầu Lexie. Rafiq đã nhìn hoặc nghe thấy gì?
Lẽ ra nàng phải nhận thấy sức hấp dẫn từng trải của bá tước ẩn giấu đằng sau con sói đa diện, nàng mỉa mai nghĩ. Khi ấy, nàng sẽ không cảm thấy ngu xuẩn như thế.
Thế đấy. Lẽ ra nàng đã học được ở các bạn học đại học của nàng điều này từ mấy năm trước: không nên tin một số đàn ông.
"Tôi rất thích uống trà, cảm ơn anh", nàng điềm tĩnh nói.
Những gì diễn ra sau đó biểu hiện hết vẻ bề ngoài, đó là cuộc nói chuyện giữa hai người biết rất ít về nhau, Lexie cảm nhận được những đợt sóng ngầm. Một phần đó là cảm giác về cái gì đó bị níu giữ, bị cuốn đi, và biến thành những sự việc ngoài tầm kiểm soát của nàng.
Nhưng phần lớn sự căng thẳng, nàng cay đắng thừa nhận, đều bắt nguồn từ nụ hôn nồng cháy đó.
Tình Nàng Ngây Thơ Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald Tình Nàng Ngây Thơ