People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 179
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1716 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Tình Hà Dĩ Kham
hiếu gia, chúng ta còn đang ở tại Trường An, nơi đây chính là Trường An khách điếm.” Hàm Tuyết ôn nhu nói, “Tiểu thư lo huynh sẽ xảy ra sự tình nên để muội đến tìm huynh.”
Nhược Hư có chút ngơ ngác, hắn biết vị tiểu thư theo lời Hàm Tuyết nói tự nhiên là Hoa Ngọc Phượng rồi, chỉ là tất cả tâm tư của hắn đều đã ký thác lên người Hoa Ngọc Loan, bởi vậy đối với Hoa Ngọc Phượng, ấn tượng của hắn tựa như có chút mơ hồ. Trong trí nhớ của hắn, Hoa Ngọc Phượng chẳng những ôn nhu lại vô cùng mỹ lệ, xinh đẹp chẳng kém Hoa Ngọc Loan. Trừ việc đó ra, hắn thật sự không thể nghĩ ra Hoa Ngọc Phượng còn có điều đặc biệt gì khác nữa. Trong ấn tượng của hắn, Hoa Ngọc Phượng tựa như không hề quan tâm đến hắn, chẳng ngờ hiện tại nàng lại cho thị nữ thân cận của mình đến tìm, bởi thế nhất thời làm hắn có chút cảm giác kinh ngạc.
“Thiếu Gia, chúng ta trở về Hoa Sơn đi,” Hàm Tuyết e dè nói, cắt ngang dòng tư lự của Nhược Hư.
“Không, ta không trở về đâu.” Nhược Hư thấp giọng nói, đột nhiên nhớ tới điều gì đó. “Tiểu Tuyết, muội có biết Tiểu Nguyệt cô nương bây giờ ra sao không?”
“Thiếu gia, muội, muội cũng không biết. Tối hôm qua, muội sợ Trương Liệt đuổi theo, cho nên đã đi rất vội vã.” Hàm Tuyết khẽ giọng, có đôi lời lại không dám nói ra. Kỳ thật, trong khoảnh khắc nàng bỏ đi, đã trông thấy Giang Thanh Nguyệt nhảy xuống huyền nhai.
"Hi vọng nàng không việc gì là tốt rồi" Nhược Hư thì thào nói, mặc dù trong lòng hắn cũng cảm thấy nàng không thể thoát khỏi tay của Trương Liệt.
"Thiếu gia, giang hồ hiểm ác, chúng ta quay về được không?" Hàm Tuyết lại nói.
"Tiểu Tuyết, ta sẽ không trở về đâu, muội không cần khuyên ta nữa." Nhược Hư lắc đầu nói. Hắn muốn không trở về, hắn không muốn đối mặt với việc sư tỷ xuất giá lấy chồng. Hắn chỉ muốn rời khỏi nơi ấy thật xa, sau đó tự mình bịa ra một câu chuyện để lừa dối bản thân.
"Nhưng, thiếu gia, tiểu thư cũng hy vọng người có thể trở về." Ánh mắt sáng ngời của Hàm Tuyết nhìn Nhược Hư, vừa muốn nói lại thôi.
"Tiểu Tuyết, muội cũng không phải mới ngày đầu tiên biết tính khí của ta." Nhược Hư khẽ thở dài. "Ta đã quyết định việc gì rồi thì sẽ không thay đổi, ta sẽ không về Hoa Sơn. Cũng có thể, một ngày nào đó trong tương lai ta sẽ trở về, nhưng tuyệt đối không phải lúc này."
Hàm Tuyết im lặng, nàng và Nhược Hư cũng giống nhau, năm nay cả hai đều mười tám tuổi, nhiều năm như vậy trôi qua, nàng tự nhiên hiểu được tính tình của hắn. Nàng cũng biết tại sao hắn không chịu quay về, suýt chút nữa thì đã nói sự thật cho hắn rõ, tuy nhiên nàng biết không thể như vậy được, vì nếu nói rõ ra, Hoa Ngọc Loan nhất định sẽ không tha thứ cho nàng.
"Tiểu thư, Tiểu Tuyết phải làm trái với mệnh lệnh của người, người có trách muội không?" Hàm Tuyết thầm thì trong lòng. Lúc rời khỏi Hoa Sơn, Hoa Ngọc Phượng đã thỉnh cầu nàng, bất luận Nhược Hư có nguyện ý hay không, cũng phải đưa hắn trở về Hoa Sơn.
"Tiểu thư, thiếu gia không muốn quay về, muội cũng không muốn ép người. Tiểu Tuyết nhất định sẽ chăm sóc cho thiếu gia chu đáo, tiểu thư có thể an tâm.” Tiểu Tuyết nhủ thầm trong lòng.
"Thiếu gia, vậy người muốn đi đâu, Tiểu Tuyết sẽ đi cùng, được chứ?" Hàm Tuyết dịu dàng cười nói.
"Tiểu Tuyết, muội không chăm sóc cho nhị sư tỷ sao?" Nhược Hư thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói.
"Thiếu gia, người an tâm, tiểu thư đã dặn ta vô luận như thế nào cũng phải đi cùng người, dù người có đi đến bất kỳ nơi đâu." Hàm Tuyết ôn nhu nói.
Nhược Hư không nói gì nữa, đứng dậy đến đứng bên cạnh cửa sổ, đột nhiên nhớ ra Giang Thanh Nguyệt đã từng nói với hắn một câu: "Mọt sách, nhớ kỹ nhé, ta tên là Tiểu Nguyệt, ngươi nhất định phải giúp ta tìm được một cô gái tên là Giang Thanh Nguyệt." Hắn cảm thấy khó hiểu, chẳng phải nàng chính là Giang Thanh Nguyệt hay sao?
"Thiếu gia, có việc gì không hiểu à?" Hàm Tuyết ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi.
Nhược Hư khẽ gật đầu, kể cho Hàm Tuyết nghe nỗi khúc mắc trong lòng.
Hàm Tuyết sau nghi nghe xong, nghiêng đầu vùi óc vào suy nghĩ, điệu bộ trông thật đáng yêu. Nàng tạm thời quên đi tâm sự, toàn tâm toàn ý chiếu cố đến Nhược Hư.
"Chẳng lẽ còn một người khác tên là Giang Thanh Nguyệt sao?" Nhược Hư thì thào nói.
"Thiếu gia, theo Tiểu Tuyết nghĩ, có ba khả năng." Hàm Tuyết nói. "Thứ nhất là như thiếu gia vừa nói, còn có một người khác nữa tên là Giang Thanh Nguyệt, cùng tên cùng họ với tiểu Nguyệt cô nương. Khả năng thứ hai là tiểu Nguyệt cô nương này không phải là Giang Thanh Nguyệt, cho nên mới cần thiếu gia đi tìm Giang Thanh Nguyệt thật sự. Thứ ba là, tiểu Nguyệt cô nương chỉ muốn tìm ra một lý do để thiếu gia rời xa nơi nguy hiểm đó mà thôi."
"Vậy Tiểu Tuyết, muội cảm thấy nguyên nhân nào là khả dĩ nhất?" Nhược Hư nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể hiểu rõ.
"Giang hồ đồn đãi, đại tiểu thư Giang Thanh Nguyệt của Đại Giang tiêu cục là con người hết sức thần bí, bình thường rất khó gặp mặt, mà cũng chẳng có mấy ai biết được dung mạo thật sự của cô ta. Cho nên việc thiếu gia gặp Tiểu Nguyệt cô nương không phải là Giang Thanh Nguyệt thật sự nói không chừng rất có khả năng xảy ra." Hàm Tuyết vừa nghĩ vừa nói. "Nhưng mà, Tiểu Tuyết nghĩ khả năng nàng ấy muốn thiếu gia rời khỏi nơi nguy hiềm ấy là lớn hơn cả. Bởi vì Tiểu Tuyết có thể nhận thấy, nàng đối với thiếu gia rất có tình ý." Nói đến đây, Hàm Tuyết có chút cảm giác chua xót.
"Nếu quả thật như vậy, chẳng phải lúc này nàng đang gặp nguy hiểm hay sao?" Nhược Hư thì thào nói, lòng có chút nhói đau. Mấy ngày qua trước sự quan tâm của Giang Thanh Nguyệt dành cho hắn, hắn đã thấy cảm kích trong lòng. Mặc dù trái tim hắn đã bị Hoa Ngọc Loan chiếm lĩnh hoàn toàn, nhưng khi nghĩ đến một người con gái đang độ xuân thì mơn mởn lại đối xử rất tốt với hắn rất có thể đã không còn trên cõi đời này, làm sao hắn không cảm thấy thương tâm cho được? Hiện tại, hắn chỉ có thể từ tận đáy lòng cầu chúc cho nàng, hy vọng nàng có thể bình an vô sự.
Hàm Tuyết không nói gì mặc dù nàng biết sẽ có ngày hắn biết sự việc Giang Thanh Nguyệt nhảy xuống huyền nhai. Bất quá nàng nghĩ, nếu có thể để hắn biết trễ một ngày thì hay một ngày, chuyện của Hoa Ngọc Loan đủ làm hắn thương tâm lắm rồi, nàng không muốn làm tăng thêm nỗi đau cho vết thương trong lòng hắn nữa.
Một thanh Tình Kiếm lại khiến giang hồ dậy lên một trường tinh phong huyết vũ. Trong vòng một đêm, Đại Giang Tiêu Cục hơn ba mươi mạng người đều trở thành những cỗ thi thể băng lãnh. Chẳng ai biết kẻ nào đã hạ thủ, còn tung tích của Tình Kiếm lại càng không ai biết.
Tại thành Trường An tùy ý đều có thể trông thấy những nhân sĩ võ lâm đeo kiếm mang gươm. Mà lúc này, có một tin tức đồn đãi khắp thành Trường An, đó là: Tình Kiếm hiện đang nằm trong tay một thư sinh trẻ tuổi đẹp trai, lại nghe nói hắn chính là tình lang của thiên kim đại tiểu thư Giang Thanh Nguyệt của Đại Giang tiêu cục. Thư sinh tuổi khoảng đôi mươi, người mặc áo trắng, tướng mạo tuấn tú, đây là thông tin mọi người đều biết. Vì thế mà, thoáng chốc trong thành Trường An đã biến mất khá nhiều thư sinh trẻ tuổi.
Hàm Tuyết vừa từ bên ngoài trở về, tin đồn ngoài ấy đã lan truyền rộng rãi, sắc mặt nàng có chút nhợt nhạt, hiển nhiên thư sinh trong lời đồn đãi chính là thiếu gia của nàng, cũng chính là Nhược Hư. Nàng nói sơ qua về tình hình bên ngoài cho Nhược Hư nghe, trong lòng càng lúc càng lo lắng hơn.
"Thiếu gia, bây giờ phải làm sao? Có cần nhờ tiểu thư giúp không?" Hàm Tuyết nhẹ giọng hỏi.
Nhược Hư đang muốn lắc đầu, đột nhiên bắt gặp ánh mắt chứa chan hy vọng của Hàm Tuyết, đành lặng yên gật đầu, hắn không thể chỉ vì bản thân mà mặc kệ sự sống chết của Hàm Tuyết.
"Thiếu gia, Tiểu Tuyết sẽ viết thư cho tiểu thư ngay" Hàm Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, trên mặt lộ rõ vẻ hân hoan.
"Thiếu gia, cũng đã không còn sớm nữa, người hãy nghỉ ngơi đi." Đã là lúc nửa đêm canh ba, Nhược Hư vẫn còn đứng bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Hàm Tuyết cùng hắn đứng lặng yên như vậy đã lâu, nhưng vẻ như hắn lại không nhận ra điều đó, cuối cùng Hàm Tuyết nhịn không được đành phải lên tiếng nhắc nhở hắn.
"Tiểu Tuyết, sao muội còn chưa ngủ?" Nhược Hư chợt hỏi, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn pha chút ngạc nhiên.
"Thiếu gia, người vẫn còn chưa ngủ mà." Hàm Tuyết bĩu môi, có chút bất mãn trong câu nói.
"Tiểu Tuyết, muội không cần phải lo cho ta." - Nhược Hư thở dài một hơi – “Muội cứ đi ngủ trước đi"
"Thiếu gia không ngủ, muội cũng không ngủ" Tiểu Tuyết lắc đầu nói.
"Thực là hết cách với muội, được rồi, ta nghe lời vậy." Nhược Hư lại thở dài một tiếng, càng ngày hắn càng thích thở dài.
Nhược Hư để nguyên quần áo nằm lên giường, qua một lúc phát hiện Hàm Tuyết vẫn chưa ra ngoài.
"Tiểu Tuyết, sao muội còn chưa đi ngủ?", Nhược Hư ngồi dậy, phát hiện Tiểu Tuyết đang si ngốc ngắm nhìn mình, trống ngực không khỏi đập liên hồi.
"Thiếu gia, muội sợ người một mình ở đây sẽ gặp nguy hiểm." Hàm Tuyết thấp giọng nói.
"Yên tâm đi, ta không có vấn đề gì đâu." Nhược Hư an ủi nàng.
Hàm Tuyết không nói gì, nhưng vẻ như không tin lời Nhược Hư. Hiện nay, bốn bề đều là địch nhân, Nhược Hư chỉ là một thư sinh yếu đuối, quả thật đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Thiếu gia, muội ngủ ở đây được không?" Thật lâu sau, Hàm Tuyết mới cúi đầu nói, âm thanh rất nhỏ, tựa như tiếng muỗi vo ve.
"Được thôi," Nhược Hư ra khỏi giường. "Muội đến ngủ đi"
"Vậy còn thiếu gia, người sẽ ngủ ở đâu?" Hàm Tuyết dịu dàng hỏi.
"Ta nằm ngủ trên mặt đất cũng được, không sao đâu" Nhược Hư điềm nhiên nói.
"Thiếu gia, hay là để muội ngủ trên đất đi" Hàm Tuyết mang chút giận dỗi nói.
"Muội là con gái, làm sao có thể ngủ dưới đất được chứ?" Nhược Hư có vẻ bực mình, giọng nói mang theo mệnh lệnh. "Mau lên giường ngủ đi, không thì trời sáng sẽ chẳng ngủ được đâu "
"Muội không ngủ" Hàm Tuyết ngồi trên giường hờn mát đáp.
Nhược Hư lặng lẽ nhìn nàng trong một chốc, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng nói: "Ngủ đi, không biết từ nay về sau còn có thể yên ổn ngủ nữa không, muội ngủ đằng trong nhé."
"Thiếu gia, muội..." Hàm Tuyết đỏ mặt, cảm giác như đang phát sốt, nhìn Nhược Hư, phát hiện ánh mắt của hắn vô cùng trong sáng. Nàng cảm thấy yên tâm hơn nhưng tựa hồ lại cảm giác một tia mất mát, liền theo lời hắn uyển chuyển bò lên giường, thân thể khẽ co lại nằm bên trong. Nhược Hư từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, cũng nằm xuống cạnh nàng, cảm thụ lớp lớp hương thơm từ người nàng toát ra khiến cho kẻ khác phải ngất ngây.
Hàm Tuyết trong lòng có chút chờ đợi cũng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng lại cảm thấy thất vọng. Nhược Hư không hề có thái độ, hành động gì đụng chạm đến thân thể nàng. Từ lúc còn nhỏ, nàng đã yêu thích vị thiếu gia này, nhưng hắn trước giờ vẫn không hiểu tâm ý của nàng. Trong thâm tâm, nàng vẫn thầm mong cho tiểu thư và thiếu gia sẽ thành đôi, như vậy nàng sẽ có cơ hội kề cận bên hắn. Chỉ tiếc rằng, trước nay thiếu gia vẫn một mực yêu đại tiểu thư. Còn về phần tiểu thư, thoạt trông cũng có vẻ quan tâm thiếu gia, nhưng ngay cả nàng cũng không rõ tiểu thư có thật sự yêu thích hắn hay không.
Miên man suy nghĩ một lúc, Hàm Tuyết rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng, nàng trở mình không cẩn thận thế nào lại nép vào lòng Nhược Hư. Hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy cho tới lúc bình minh.
“Tiểu Tuyết, đến lúc thức dậy rồi” Tiểu nhị đã mang nước đến, Nhược Hư nhè nhẹ lay gọi cô gái đang nằm trong lòng mình.
"Không, muội còn muốn ngủ thêm một chút nữa." Cô gái mơ mơ màng màng nũng nịu nói, đột nhiên tựa hồ tỉnh lại, mở to đôi mắt.
"A….." Hàm Tuyết khẽ kinh hô, vội chui ra khỏi lòng Nhược Hư, mặt hoa đỏ bừng.
"Thiếu gia, muội, muội,..." Hàm Tuyết lúng túng không biết nói gì cho phải, trong lòng cảm thấy một chút ngọt ngào.
"Nha đầu ngốc, rời giường đi thôi." Nhược Hư trìu mến nhìn nàng, ôn nhu nói.
Hàm Tuyết ra khỏi giường vẫn có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt Nhược Hư. Trong lòng nàng, trống ngực đập liên hồi không dứt, nhưng khi nhìn qua Nhược Hư, thấy hắn chẳng có vẻ gì kì lạ, trong lòng tuy có chút không vui nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn.
"Thiếu gia, hy vọng tiểu thư sẽ đến trước khi chúng ta bị phát hiện." Sau khi dùng bữa sáng, Hàm Tuyết nhỏ giọng nói. Quả thật nàng đang rất lo lắng, một khi Nhược Hư bị người ta phát hiện rồi, trong thành Trường An, có biết bao nhiêu kẻ ham muốn Tình Kiếm, làm sao hai người bọn họ có thể đối phó cho được. Mặc dù võ công của Hàm Tuyết rất cao, có thể xếp vào hàng nhất lưu cao thủ. Nhưng những nhân sĩ võ lâm có trình độ võ thuật như nàng cũng không phải là ít, huống chi nàng chẳng có ai trợ lực giúp đỡ, lại còn phải chiếu cố đến Nhược Hư - một người hoàn toàn không biết võ công. Nếu lỡ gặp phải cao thủ, hoặc địch nhân hơi đông một chút, sợ rằng nàng sẽ không thể ứng phó nổi. Vì thế, nàng hy vọng rằng lúc này không người nào có thể tìm ra bọn họ, đợi khi Hoa Ngọc Phượng đến rồi, bọn họ sẽ không cần phải lo lắng nữa. Nàng đối với tiểu thư nhà mình vô cùng tin tưởng.
"Tiểu Tuyết, chúng ta e rằng đã bị kẻ khác nhận ra rồi." Nhược Hư nhẹ giọng nói, vừa rồi hắn cảm thấy ánh mắt của điếm tiểu nhị nhìn hắn có chút gì đó khác lạ.
"Thiếu gia, người nói thật ư?" Hàm Tuyết cả kinh, vội vàng đứng dậy. "Vậy thiếu gia, chúng ta nên mau mau rời khỏi nơi này." Nàng vội thu xếp chút ít, vừa định kéo Nhược Hư rời khỏi.
"Muốn chạy sao? Đáng tiếc đã chậm một bước rồi." Tiếng nói từ cửa vọng vào.
Người đến tuổi khoảng bốn mươi, mặt trắng nhẵn nhụi, mình khoác nho sam màu lam, tay cầm quạt lông vũ, trên đầu chít khăn, phỏng theo cách ăn mặc của văn sĩ, tướng mạo đường đường pha lẫn vài phần uy nghi, người không tính là cao nhưng không gây cảm giác gầy yếu. Phía sau hắn còn có một đôi thiếu niên nam nữ, đều vào khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên tuấn tú bất phàm, môi hồng răng trắng. Thiếu nữ phong tư không tầm thường, mỹ mạo xuất chúng. Cả hai đứng cạnh bên nhau khiến người ta không khỏi liên tuởng đến câu “trai tài gái sắc”.
"Chẳng biết các hạ là người phương nào? Chặn cửa người khác hình như không phải phép lắm." Nhược Hư nói nhạt.
"Hứa công tử quả nhiên là một người lịch sự, tuy chỉ là một thư sinh nhưng lại gan dạ không kém một nhân sĩ võ lâm như ta, Phương mỗ bái phục." Văn sĩ áo lam mỉm cười nói.
"Tiền bối có phải là Phương Phi Long bang chủ của Tiềm Long Bang, cùng với hai vị theo sau, có phải là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ uy chấn giang hồ." thanh âm ôn nhu của Hàm Tuyết vang lên.
"Nhãn lực của cô nương thật tốt!" Phương Phi Long lên tiếng tán thưởng.
"Chẳng rõ các vị có việc gì?" Nhược Hư nhàn nhạt hỏi.
"Hứa công tử đã biết rõ còn hỏi làm gì? Phương mỗ ta, người ngay không nói lời gian dối, chỉ muốn mượn Tình Kiếm dùng một chút mà thôi." Phương Phi Long trực tiếp nói thẳng ra.
"Ta nghĩ có lẽ Phương bang chủ phải thất vọng rồi. Những đồn đãi trên giang hồ không thể tin được. Quả thật cho đến lúc này, vãn sinh còn chưa được thấy qua Tình Kiếm nên càng không thể nói tới việc đem Tình Kiếm cho bang chủ người mượn được." Nhược Hư chậm rãi nói.
"Hứa công tử, ai cũng biết rõ ngươi chính là tình lang của đại tiểu thư Đại Giang tiêu cục. Tình Kiếm vốn ở chỗ của Giang đại tiểu thư, mà hiện tại Giang đại tiểu thư đã nhảy vực bỏ mình. Trước lúc chết, Giang đại tiểu thư chính là ở cùng ngươi, nên nếu Tình Kiếm không ở chỗ của Hứa công tử thì còn ở đâu?" trên mặt Phương Phi Long có chút cười cợt.
Nhược Hư ngây người ra, cảm thấy như sét đánh ngang tai.
"Nàng đã chết rồi ư? Không, không phải đâu." Nhược Hư lẩm bẩm nói. Mặc dù sớm đã biết trước Giang Thanh Nguyệt sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng hiện tại nghe được tin về cái chết của nàng, hắn cũng khó có thể tiếp thụ được. Một cô nương tốt như thế, lại trẻ trung xinh đẹp như thế, quan trọng hơn hết là nàng đối với hắn rất tốt, lại còn nụ hôn dịu dàng của nàng nữa, chẳng lẽ hồng nhan quả thật bạc mệnh hay sao?
"Thiếu gia, người cũng đừng quá đau buồn, có lẽ, có lẽ nàng ấy vẫn chưa chết đâu, nàng ấy chỉ nhảy xuống huyền nhai, chưa chắc là đã chết." Hàm Tuyết thấy bộ dáng của Nhược Hư thương tâm như vậy, trong lòng cũng đau đớn khôn nguôi, bèn dịu giọng an ủi hắn.
Tình Kiếm Tình Kiếm - Tâm Tại Lưu Lãng