Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Mishima Yukio
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đỗ Khánh Hoan
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2547 / 45
Cập nhật: 2015-07-07 23:17:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ào khoảng bốn năm ngày sau hôm ấy, gió thổi quay cuồng, sóng biển dâng cao tràn ngập cả bờ đê ngăn sóng trong hải cảng Utajima. Những lớp sóng bạc đầu cuồn cuộn dâng tràn biển cả mênh mang.
Trời quang mây tịnh, nhưng vì gió thổi quá mạnh nên khắp thôn đều nghỉ đánh cá, không có chiếc thuyền nào ra khơi.
Mẹ Shinji nhờ anh làm một việc. Đàn bà con gái trong thôn đã lên núi kiếm củi, đem chất đống ở chỗ trước kia là một đài quan sát của lục quân ở trên núi. Mẹ anh đã buộc một mảnh vải đỏ để đánh dấu đống củi của mình. Vì anh đã làm xong công tác khuân đá sửa đường của thanh niên hội từ trưa nên mẹ anh nhờ anh lên núi khuân củi về cho bà.
Shinji đeo cái khung gỗ để chất củi lên vai rồi ra đi. Con đường mòn dẫn lên núi băng qua ngọn hải đăng. Lúc anh đi vòng theo Dốc Bà thì gió chợt lặng hẳn như muốn bỡn cợt.
Căn nhà viên trưởng đài hải đăng lặng lẽ như đang say giấc ngủ trưa. Anh có thể nhìn thấy cả tấm lưng một nhân viên trong đài đang ngồi tại bàn giấy. Có tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy thu thanh.
Trèo lên con dốc trong rừng thông phía sau ngọn hải đăng, Shinji bắt đầu thấy mồ hôi rỏ giọt.
Ngọn núi hoàn toàn vắng lặng như tờ. Chẳng có một bóng người mà cũng chẳng có một con chó hoang nào lang thang kiếm mồi quanh đó nữa. Thực ra vì sự húy kỵ đối với vị thần hộ mệnh cho đảo, trên khắp hòn đảo không có lấy cả một con chó hoang chứ đừng nói gì đến một con chó được nuông chiều. Vì hòn đảo có nhiều đồi dốc mà đất đai trồng trọt lại khan hiếm nên cũng chẳng có bò hay ngựa để kéo cầy. Gia súc duy nhất là những con mèo kéo lê đuôi dài qua những bóng đen lỏm chỏm nổi bật trải đá sỏi chen giữa các dãy nhà trong thôn.
Chàng thanh niên treo lên đỉnh núi. Đây là mỏm núi cao nhất trên đảo Uta nhưng vì bị các khóm cây sakaki [1], những bụi thù-du và những đám cỏ gianh phủ kín nên quang cảnh chẳng ra làm sao. Chẳng có gì hết ngoại trừ các tiếng sóng gầm thét dâng cao, len lách qua các lùm cây cò. Con đường mòn dẫn xuống mặt nam đã thực sự bị các bụi cây và cỏ dại che khuất nên bây giờ, phải đi đường vòng một quãng khá xa mới tới được đài quan sát.
Chẳng mấy chốc, ngọn tháp ba tầng bằng xi-măng cốt sắt ló hiện phía bên kia một khu rừng thông nhỏ mọc trên đất cát. Những bức tường màu trắng bỏ hoang, trông thật đầy vẻ yêu quái trong khung cảnh thiên nhiên tịch mịch khắp chung quanh chẳng có bóng người.
Trước kia, binh sĩ đã đứng trên ban công tầng nhì dán mắt vào kính viễn vọng để xác nhận tầm đạn bắn thực tập vào xạ trường Konaka ở mãi tít phía bên kia mỏm Irako. Trong phòng tham mưu, sĩ quan gọi vọng ra hỏi xem đạn rơi xuống điểm nào và binh sĩ kêu réo trả lời cho biết tầm đạn. Nếp sinh hoạt như thế tiếp tục cho đến giai đoạn giữa cuộc chiến và binh sĩ vẫn thường đổ lỗi cho một con hồ ly hiện hồn mỗi khi lương thực bị giảm sút một cách khó hiểu.
Chàng thanh niên ghé mắt nhìn vào tầng dưới tháp canh. Có cả một đống cành và lá thông khô buộc thành từng bó chồng chất sẵn ở đó. Hiển nhiên là tầng dưới trước kia đã được dùng làm nơi chứa đồ, các cửa sổ đều rất nhỏ hẹp, còn vài khung cửa kính vẫn nguyên vẹn chưa vỡ. Người thanh niên bước vào; nhờ ánh sáng lờ mờ lọt qua các khung cửa sổ, anh thấy ngay đống củi mà mẹ anh đánh dấu - những bó củi buộc mảnh vải rách màu đỏ trên có viết tên “Tomi Kubo” bằng nét chữ nguệch ngoạc thực là trẻ con.
Hạ cái khung gỗ đeo trên lưng xuống, Shinji buộc những bó lá và cành thông khô vào đó. Đã lâu lắm anh không lại chơi tháp canh này và bây giờ anh cảm thấy tiếc rẻ chưa muốn về ngay. Đặt bó củi to tướng nằm nguyên chỗ, anh sửa soạn trèo lên các bậc thềm xi-măng. Đúng lúc đó phía trên đầu anh có một tiếng động nhè nhẹ nghe như tiếng đá và gỗ chạm vào nhau. Anh chăm chú lắng nghe. Tiếng động ngừng bặt. Hẳn là tiếng động vừa rồi chỉ có trong trí tưởng tượng mà thôi.
Anh tiếp tục đi lên cầu thang; tại tầng nhì tháp canh hoang phế, biển cả hiện ra như bị lồng trong cái khung hoang lạnh của các cửa sổ lớn mất cả khung cửa lẫn mặt kính. Ngay cả hàng song sắt tại ban công cũng long mất từ lâu. Trên những bức tường xam xám vẫn còn thấy dấu vết những hàng chữ ngay trước các binh sĩ nguệch ngoạc viết lên bằng phấn.
Shinji vẫn tiếp tục trèo lên. Anh dừng lại đưa mắt nhìn cây cột cờ gẫy gục vươn ra ngoài cửa sổ tầng ba - và lần này anh tin chắc là nghe thấy tiếng người khóc thút thít. Giật mình, anh lao đầu chạy như bay trên đôi giầy tập thể dục, phóng mình lên phía trên nóc tháp.
Chẳng nghe thấy một tiếng chân, đột nhiên thấy một thanh niên chẳng biết từ đâu chợt hiện ra trước mắt, người thiếu nữ giật bắn cả người. Nàng đi một đôi guốc gỗ và vừa mới khóc xong nhưng lúc này nàng đã nín, đứng đờ người ra vì sợ hãi. Đó là Hatsue.
Còn chàng thanh niên thì nghi ngờ cả đôi mắt mình vì chưa bao giờ mơ tưởng đến cái hạnh phúc có một cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế này. Cả hai người đứng đó ngỡ ngàng, giống như hai con thú đồng bạn bất chợt gặp nhau, trong rừng rậm, nhìn thẳng vào mắt nhau nửa phần hiếu kỳ nửa phần cảnh giới. Cuối cùng Shinji lên tiếng:
“Cô là cô Hatsue phải không?”
Hatsue không nghĩ ngợi gì, gật đầu nhận là phải rồi có vẻ ngạc nhiên chẳng hiểu vì sao anh chàng này lại biết tên mình. Tuy nhiên trong đôi mắt đen lánh ngay thật của cái anh chàng đang cố hết sức làm ra vẻ bạo dạn này có một cái gì làm nàng nhớ đến khuôn mặt trẻ trung đã chăm chăm nhìn thẳng mặt mình ngoài bãi bể hôm nọ.
“Chính cô vừa mới khóc, có phải không?”
“Phải, chính tôi đấy”.
“Tại sao cô lại khóc vậy?” Shinji hỏi với cái giọng nghe như một ông cảnh sát.
Cô gái trả lời mau mắn một cách bất ngờ. Bà vợ ông trưởng đài hải đăng có mở lớp dạy về xã giao và nội trợ cho những thiếu nữ có chí học hỏi ở trong thôn; hôm nay Hatsue đi học buổi đầu. Nhưng đến nơi quá sớm, nàng nghĩ là nên trèo lên ngọn núi sau ngôi hải đăng dạo chơi một vòng, chẳng ngờ bị lạc đường không biết lối về nữa.
Ngay lúc đó bóng một con chim lao vút qua đầu hai người. Đó là một con chim cắt. Shinji cho đó là một điềm may. Thế rồi anh thấy lưỡi mình hết cứng đơ và lấy lại thái độ bình thường của thằng con trai, anh bảo nàng là trên đường về, anh có đi qua ngọn hải đăng nên sẽ đưa nàng đến tận đó.
Thiếu nữ mỉm cười, chẳng nghĩ đến việc lau những giọt nước mắt vừa nãy còn ràn rụa trên đôi má. Thật như thể là ánh mặt trời lấp lánh rọi qua làn nước mưa.
Hatsue mặc cái quần nỉ đen, cái áo chẽn dài tay màu đỏ, chân đi bít tất nhung đỏ - loại tất có xẻ ngón chân để đi với guốc. Hatsue khom mình trên lan can xi-măng ngoài viền nóc tháp và hỏi:
“Tòa nhà này là nhà gì vậy?”
Shinji cũng đi ra phía lan can, tuy nhiên đứng hơi xa nàng thiếu niên một chút, trả lời:
“Xưa kia là một cái tháp dùng để quan sát mục tiêu. Người ta đứng ở đây quan sát xem đạn đại bác rơi xuống chỗ nào”.
Nơi này ở phía nam hòn đảo, có núi ngăn che nên không có gió. Thái Bình Dương mênh mông lấp lánh trải dài ra đến ngoài tầm mắt. Vách đá cheo leo phủ đầy thông xanh chạy dốc tuột xuống. Các mỏm đá nhọn nhô ra bên ngoài, trắng xóa vì nhuộm đầy phân chim đề và nước dưới chân vách đá thì nâu sậm vì màu giống gai thô mọc dưới đáy biển.
Shinji chỉ tay về một mỏm đá cao ngay gần bờ nơi các làn sóng giận dữ điên cuồng đập vào vách đá làm bụi nước bắn lên tung tóe.
“Mỏm đó gọi là Hắc đảo. Đó là nơi cảnh sát viên Suzuki đi câu cá và chết chìm vì bị sóng biển cuốn đi mất”.
Shinji cảm thấy mười phần hạnh phúc; tuy nhiên thời giờ trôi qua quá mau, đã sắp đến lúc Hatsue phải đến ngọn hải đăng mất rồi. Đứng thẳng người lên không dựa vào lan can xi-măng nữa, Hatsue quay về phía Shinji, nói:
“Thôi, bây giờ tôi đi đây”.
Shinji không đáp lại, trên nét mặt thoáng có một vẻ ngạc nhiên. Anh chàng vừa nhìn thấy một vệt đen dài chạy ngang ngực áo chẽn đỏ nàng mặc.
Nhìn theo tia mắt Shinji, Hatsue thấy một vệt bẩn ở đúng chỗ lúc nãy nàng tì vào hàng lan can xi-măng. Nàng cúi đầu xuống, xoe bàn tay phủi mạnh ngực mình. Dưới tấm áo chẽn dường như có che giấu một cái gì cưng cứng, hai gò chum chúm, căng phồng rung rinh nhè nhẹ mỗi khi bàn tay nàng phủi mạnh. Shinji trố mắt nhìn, lòng dạ xốn xang. Hai bầu vú, mỗi khi tay nàng va vào, trông thực giống hệt hai con thú nhỏ bé, nghịch ngợm. Chàng thanh niên rung động, rạo rực cả người trước sự chuyển động nhịp nhàng mềm mại của đôi bầu vú phập phồng.
Cuối cùng vết bẩn đã được phủi sạch.
Shinji xăm xăm đi xuống các bậc thềm xi-măng trước. Hatsue theo sau, tiếng guốc lóc cóc dội vang trong bốn bức tường tòa nhà hoang phế. Nhưng khi hai người xuống tới tầng thứ nhất thì tiếng guốc chợt ngưng bặt. Shinji quay lại nhìn. Cô gái đang đứng đó, bật cười thành tiếng.
“Cái gì vậy?” anh hỏi.
“Tôi đã đen mà anh còn đen hơn; thực là một cái cột nhà cháy”.
“Sao kia?”
“Anh bị cháy nắng thực sự, có phải không?”
Chàng thanh niên cười vẩn vơ rồi cứ tiếp tục bước xuống cầu thang. Hai người vừa sắp sửa ra ngoài thì anh chàng bất chợt dừng lại, chạy ngược vào trong. Suýt nữa thì quên phứt bó củi của mẹ.
Trên đường về qua ngọn hải đăng, Shinji đi trước, trên lưng chất cả một núi củi thông. Trong lúc hai người cất bước trên đường cô gái hỏi tên anh và bấy giờ anh mới tự giới thiệu. Tuy nhiên, anh lại vội vã yêu cầu nàng đừng nói tên anh hoặc đừng nói bất cứ điều gì về cuộc gặp gỡ này cho ai hay biết. Shinji thừa hiểu mồm mép người trong thôn lắm điều lắm lời ra sao rồi. Hatsue hứa với anh là sẽ không nói gì hết. Thế là nỗi e ngại có lý do của họ về cái tật hay xì xào bàn tán của người trong thôn đã biến một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thành một điều bí mật giữa hai người.
Shinji lại lặng lẽ cất bước, nghĩ mãi không biết làm cách nào để hai bên có thể gặp lại nhau lần nữa; chẳng mấy chốc họ đã đi đến chỗ có thể nhìn thẳng xuống ngọn hải đăng. Anh chàng chỉ cho cô nàng con đường tắt dẫn thẳng xuống mặt sau nhà viên trưởng đài rồi chia tay, còn riêng mình thì dụng tâm theo một con đường vòng mà trở về nhà.
Chú thích:
[1] Sakaki thứ cây được coi là thiêng liêng của Thần đạo Nhật Bản.
Tiếng Sóng Tiếng Sóng - Mishima Yukio Tiếng Sóng