What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3568 / 4
Cập nhật: 2015-11-23 17:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ẹp quá! Ông Thiên An ngẩn người ra.
Chiếc áo may thật khéo ôm sát thân hình mảnh mai của Như Ý. Bắt gặp đôi mắt ông Thiên An nhìn mình, Như Ý ngượng ngùng. Cô hiểu là mình đang đùa với lửa.
Dĩ nhiên là cô hiểu gã đàn ông đáng tuổi cha của mình muốn gì. Cô có nên rút lui?
Và tốt nhất là nên giữ mình, kẻo con sói già này sẽ nuốt chừng cô.
- Như Ý à! Em đẹp như vầy, đêm chung kết anh sẽ đặt cho em sợi dây chuyền... em đeo vào nhất định sẽ tăng vẻ đẹp quý phái của em hơn nữa.
Bàn tay ông ta không ngừng vuốt ve bờ vai trần của Như Ý, Như Ý cố tránh người ra:
- Ông tổng.
- Như Ý! Nếu ngoan ngoãn em sẽ có tất cả. Em phải biết nếu em đoạt vương niệm hoa hậu, tương lai sáng rỡ đang chờ em.
Như Ý cắn mạnh môi. Cô hiểu chữ ngoan ngoãn của ông ta. Trong lòng cô không khỏi thầm nguyền rủa:
''Đồ trâu già còn muốn đi tìm cỏ non''.
Còn đang khó chịu thì từ bên ngoài, Tri Thức xộc vào, anh lôi ngay Như Ý:
- Về nhà ngay!
Như Ý nhăn mặt ghìm tay lại:
- Em đang thử áo, anh làm gì yậy?
Sáng nay thầy ra quầy mua báo thấy cái này nè.
- Thì ra là cuốn tạp chí phụ nữ in hình Như Ý mặc áo tắm ngay trang bìa, ông Dũng đang nổi giận ở nhà.
Như Ý tái mặt sợ hãi:
- Anh Thức! Em không dám về nhà đâu.
- Anh đang bị thầy mắng cho một trận đây nè, thầy nói anh bao che cho em.
Ông Thiên An xen vào:
- Cô ấy đang thử áo, cậu đi về đi. Có con đẹp cho đi thi hoa hậu, ông ấy la lối cái gì?
Như Ý lắc đầu:
- Ông không biết tính ba tôi đâu. Tôi phải đi về. Anh Thức, chờ em thay áo đã nhé.
Ông Thiên An bực dọc:
- Như Ý! Nếu cô đi về là cô bỏ qua cơ hội thăng tiến cho bản thân cô. Muốn tiến thân phải mạnh dạn lên chử, ba cô sống cả đời để nuôi cô à? Còn Tri Thức!
Cậu đi về đi. Cũng đâu phải cậu không biết tôi đang đi tìm diễn viên đóng vai chính cho bộ phim tôi sắp quay. Đi đi!
Tri Thức nghiêm mặt:
- Như Ý! Anh hỏi em có về không?
Anh Thức, đừng ép em mà.
Từ bên ngoài, Thanh Bình đẩy cửa bước vào:
- Như Ý đã không muốn về với anh, sao anh ép cổ hoài vậy? Cô ấy đi hai phần ba chặn đường rồi, anh đừng có phá bĩnh chứ. Đi theo em.
Như Ý lôi Tri Thức đi:
- Anh sợ cái gì cho Như Ý?
Thanh Bình! Đâu phải em không biết tính cậu của em.
Thanh Bình lạnh lùng:
- Nè, em cảnh cáo anh! Anh đang bôi lọ cậu em. Tuy ông không sinh ra em, nhưng ông là chồng của mẹ em.
- Em có biết Như Ý là như thế nào với em không?
Thanh Bình cười lạt:
Ý anh định nói em và Như Ý là chị em cùng cha à?
- Em không nghĩ như vậy sao?
- Em không có em gái. Em chỉ có một đứa em trai cùng mẹ ở nhà.
Như Ý là con gái ba em, dù em muốn chối bỏ đi nữa thì sự thật là sự thật.
Thanh Bình la lớn:
- Em không bao giờ nhận ông ta là cha, anh rõ chưa? Em cũng cấm anh nghĩ bậy bạ cho cậu em. Anh mà còn có tư tưởng xấu thì em và anh đừng có nhìn mặt nhau. Suy cho cùng, anh nói anh yêu em là nói dối, anh thích Như Ý hơn em.
- Anh không nói dối. Mà anh có cảm giác em muốn đẩy Như Ý vào cậu em.
Tại sao vậy, dù gì ông ấy cũng là ba dượng của em.
- Chưa bao giờ ông lăng nhăng bên ngoài mà bỏ mẹ em, mẹ em cũng chưa bao giờ ghen tuông cả, và em làm cái gì có lợi cho công ty thì em làm. Tại sao chưa gì anh nghĩ xấu cho cậu em? Vậy anh xem em là loại người gì đây?
Thanh Bình bật khóc. Tri Thức dịu lại:
- Thật sự anh không muốn nghĩ cậu em là người xấu, mà anh muốn em cư xử với Như Ý như cô ấy là em gái em.
- Không bao giờ! Mẹ của cô ấy rù quến ba em phản bội mẹ làm, họ trốn đi xây tổ uyên ương. Như Y đã giành ba của em. Dù cho cậu có yêu thương em, anh cũng hiểu không thể nào trọn vẹn như người cha ruột thịt. Hồi nhỏ em rất sợ sấm sét, máy bay bay trên trời rầm rĩ, em cũng sợ điếng người, em thèm có ba ôm em, nhưng ba bỏ đi. Còn mẹ sống với cậu, những lúc sấm sét em trùm mền kín mít, muốn nghẹt thở và vã mồ hôi cũng chẩng dám tung mền ra:
Ba em lúc đó đang ở đâu. Ông đang lo cho Như Ý.
Tri Thức thương cảm kéo Thanh Bình vào vòng tay mình, anh lau nước mắt cho cô:
- Anh xin lỗi.
- Anh hãy xác nhận anh yêu em hay yêu Như Ý?
- Tại sao em cứ cho là anh yêu Như Ý?
Anh lo cho Như Ý còn hơn lo cho em.
- Như Ý còn trẻ người non đạ, sự nghèo khó dễ làm cô ấy chóa mắt trước hào quang cuộc đời, anh sợ thầy anh buồn.
Lúc sau này ông có vẻ xuống sức rất nhạnh, anh chẳng biết như thế nào nữa.
- Nhưng lo cho Như Ý, anh cũng phải công bằng với em một chút.
- Được rồi.
- Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cho Như Ý đâu. Em nói như vậy anh yên tâm chưa?
Nhưng anh cần đưa Như Ý về.
- Vậy thì anh đứng đó đợi đi.
Thanh Bình giận dổi bỏ ra xe lái đi. Tri Thức không đuổi theo anh kiên nhẫn đứng đợi Như Ý.
Cộc cộc Tiếng gõ cửa. Ông Dũng cố nén cơn đau đi ra mở cửa:
- Tri Thức về hả con?
Ông khựng lại khi nhìn thấy Thanh Bình:
- Con...
- Tôi muốn nói chuyện với ông một chút.
- Con vào nhà đi.
Thanh Bình bước vào nhà, cô không ngồi mà đưà mất nhìn quanh, căn nhà ngân nắp sạch sẽ, bức ảnh trên tường ông Dũng chụp với Như Ý. Thanh Bình cắn mạnh môi tức giận.
- Con ngồi đi. Con đến đây, mẹ con có biết không?
Biết hay không liên quan đến ông hay sao ông có người phụ nữ khác và mẹ tôi có mái ấm khác. Mười tám năm qua, trong lòng của tôi thật sự không có ông.
Ông Dũng cúi đầu đau khổ:
- Ba biết.
Thanh Bình hằn học:
Ông cũng đừng muốn tôi xem Như như em gái tôi nó tưóng con đường nó đi bằng phẳng lắm hả?
Thanh Bình! Dù gì con cũng không nên xem Như Ý như kẻ thù, nó đáng thương hơn con nghĩ.
- Đáng thương? Ông bỏ mẹ tôi đi sống với người phụ nữ khác mà gọi là đáng thương? Ngày nay ông nghèo là ông trời quả báo ông, kẻ ăn ở không ra gì có đời nào ông trời cho giàu.
Thanh Bình đi ngay ra đường. Ông Dũng đưa tay lên như muốn gọi Thanh Bình lại, song ông ngồi xuống ghế, cơn đau lại về như muốn xé tan cả người ông. Nước mắt ông ứa ra. Mãi mãi con không hiểu được ẩn tình bên trong đâu Thanh Bình ơi. Người mà con gọi cậu và xem ông ta như kẻ gia ân cho con, thật ra là kẻ đã ruồng rẫy vợ con ông ta, mà mẹ con là người góp phần vào việc phá vỡ hôn nhân đó. Ba đã nuói giọt máu của ông ta, cũng như ông ta đã nuôi dưỡng con. Ba sẽ chết và mang theo điều bí mật này mãi mãi.
Ông trời khéo trớ trêu, Như Ý đang tìm về cội nguồn, ông có nên ngăn cản?
- Ba...
- Không biết bao lâu, ông Dũng mới mở mắt ra. Tri Thức lo lắng:
- Tháy ngủ sao không đóng cửa?
Ông Dũng cười gượng:
- Có cái gì đáng giá mà sợ mất. Con đã tìm thấy Như Ý rồi à?
- Ba! Con xin lỗi!
Như Ý cúi gằm mặt chừ cơn thịnh nộ. Ông Dũng xua tay:
- Con mới mười bảy, ba muốn con học, nhưng có lẽ đói và rách quá nên không học được phải không?
Ba ơi! Không phải như vậy, nhưng lên đại học tiền đâu học hả ba? Lương hưu nhà giảo của ba có bao nhiêu đâu.
- Như vậy con muốn giàu lên? Và con tin thi hoa hậu con sẽ kiếm được tiền?
Con... hy vọng ba ạ. Con đã lọt vào vòng chung kết.
- Ba không cản con nũa đâu.
Như Ý há hốc mồm rồi vui mừng:
- Cám ơn ba.
- Nhưng đi đâu nhớ cũng phải có Tri Thức đó.
- Dạ, con đi với anh Thức mà ba.
Như Ý đá nhẹ vào chân Tri Thức. Anh lườm cô xẵng giọng:
- Lương vệ sĩ, cô có tiền trả không?
Như Ý bật cười:
- Chưa có, nhưng sẽ có.
- Thôi, đi lo cơm cho thầy đi. Nhiều chuyện!
Như Ý hớn hở nhảy chân sáo, viễn ảnh tương lai tốt đẹp khiến cô thấy mọi thứ đều đẹp.
Ông Dũng rót nước trà vào hai cái ly đẩy cho Tri Thức.
- Uống đi con.
- Cám ơn thầy.
Tri Thức! Thầy biết con yêu Thanh Bình. Cũng có thể Thanh Bình không thích Như Ý, nhưng con có thể xem Như Ý như em gái mình không?
- Thầy ơi! Chưa chắc ông Thiên An nhận con. Còn con, càng ngày con càng nhận ra con và Thanh Bình dường như không hợp nhau cho lắm.
- Thế sao?
- Con hứa với thầy sẽ lo cho Như Ý.
- Như vậy thầy cám ơn con.
- Thầy... Như Ý và Thanh Bình như thế nào, có phải là chị em cùng cha?
- Tại sao con hỏi như vậy? Chính Thanh Bình cũng mới hỏi thầy. Thầy chỉ có thể trả lời con, thầy xem Như Ý như đứa con thầy tạo ra, nhưng con cần hiểu và không để Như Ý tủi thân.
- Dạ, con hiểu.
- Có vẻ như đang mệt, ông Dũng đứng lên:
- Thầy đi nghỉ.
- Dạ, thầy đi nghỉ.
Tri Thức tần ngần nhìn theo. Trái với suy nghĩ của anh, hôm nay trông thầy lặng lẽ quá, cái dáng vẻ còm cõi như đang chịu điều quá sức khiến anh thấy đau lòng.
Tri Thức đi ra sau tìm Như Ý:
- Em có nhận ra là ba em bệnh nhiều không?
Như Ý cau mày:
- Có. Nhưng em hỏi ba bệnh gì, ba nói bệnh già thôi. Cho nên em muốn nhà có tiền anh. Cuộc thi có thể cho em kiếm chút ít tiền giúp ba em.
Nhưng anh thấy có vẻ ông Thiên An không phải là người tốt.
- Anh dám nói xấu cha vợ tương lai của anh à?
- Có lẽ anh và Thanh Bình yêu để chỉ mà yêu.
- Tại sao anh nói như vậy?
- Ý nghĩ của cô ấy và anh không hợp nhau. Có điều này anh không biết có nên nói với em, không?
- Nói cho em nghe đi!
Thanh Bình là... con ruột của ba em. Như Ý giật nảy người:
- Anh đang kể chuyện cổ tích hả.
- Suỵt! Em khẽ chứ. Thanh Bình không chịu nhận thầy, cho là thầy có lỗi với mẹ cô ấy, cô ấy cũng không nói cha mình với lời lẽ xúc xiểm hỗn hào.
- Anh nói mà em có cảm giác như em từ trên trời rơi xuống đấy, chưa bao giờ ba nói cho em biết gì cả.
- Có một ngày chắc chắn ba em sẽ nói.
Như Ý ngẩn người ra. Không bao giờ cô dám nghĩ là có một mối liên hệ như thế. Ba cô là ba ruột Thanh Bình, vậy cô và Thanh Bình là...chỉ em? Còn cái lão già dê đó, ôi thạt kinh tởm.
Đêm chung kết cuộc thi, dù không tán thành mấy, nhưng Như Ý đã lọt vào vòng chung kết nên ông Dũng bỏ qua để vui lòng cô. Ông bằng lòng đi cùng với Tri Thức đến dự.
Tìm chỗ cho ông ngồi, Tri Thức dặn dò:
- Con đi tác nghiệp. Thầy ngồi đây nghen, con vào hậu trường một chút.
- Con cứ đi đi.
Ông Dũng nhìn quanh. Đã bao nhiêu năm, ông mới đến những chỗ đông người như thế này. Ông sắp ra đi rồi, không nên ích kỷ nữa. Như Ý có quyền đòi hỏi bổn phận làm cha của gã đàn ông vô lương tâm, bạc tình bạc nghĩa.
Không có lý nào ông ta bỏ giọt máu của mình, khi giờ đây Như Ý đã lớn, là một cô gái xinh đẹp thông minh.
Đôi mắt của ông chợt lướt về phía Thanh Bình và một người:
bà.Thiên Ngân. Bà sửng sốt đến lặng người.
Thanh Bình hằn học:
- Mẹ xem ông ta dám đến đây! Ông ta là ba của Như Ý đó mẹ.
- Ba của Như Ý?
- Mẹ đừng có nói với con, con và Như Ý là hai chị em.
- Thanh Bình à! Có những chuyện cậu con nói không hẳn là sự thật.
- Con không có thời giờ nghe mẹ nói đâu. Con đi lên sân khấu đây, đã đến giờ khai mạc.
Thanh Bình bỏ đi lên, cô lại gần bên ông Thiên An, vờ vui vẻ:
- Cậu yên tâm đi, cuộc bình chọn qua mạng đang nghiêng về Như Ý, với số phiếu bình chọn cao ngất ngưỡng.
Ông Thiên An vui ra mặt, ông không muốn khoe với Thanh Bình, trong đó công lớn nhất là của gã trợ lý, và bây giờ trong cuộc thi hôm nay, hoàn toàn nhờ vào tài năng của Như Ý.
Phần thi ban đầu là trang phục truyền thống áo dài, đến áo tắm và cuối cùng là áo dạ hội do thí sinh tự chọn.
Như Ý đẹp một cách hoàn hảo, phần ứng xử cũng xuất sắc, cũng là lúc ông Thiên An nói nhỏ vào tai gã trợ lý:
- Đã đến lúc cậu đòi nợ cho tôi hiểu chứ?
Gã trợ lý xun xoe:
- Dạ hiểu.
Có nghĩa sau phút đăng quang, Như Ý sẽ 1ên xe của ông Thiên An và thay vì ăn mừng ở New Yord thì sẽ là khách sạn năm sao.
- Cô Như Ý! Ông tổng muốn gặp có.
Như Ý lắc đầu:
- Nhưng tôi muốn gặp ba tôi cái đã.
- Ông tổng muốn cô ký hợp đồng, cô nên ngoan ngoãn và tỏ rõ thành ý biết ơn kẻ đã giúp cô. Có cô Thanh Bình nữa mà cô sợ gì?
Thanh Bình gật đầu:
- Được!
Như Ý đi theo gã trợ lý. Gã giải thích:
- Đi cửa sau tiện hơn, tránh mặt ký giả.
Ông Thiên An đang đợi Như Ý trên xe, ông ấn bó hoa vào tay Như Ý:
Chúc mừng em đoạt giải vinh quang. Ông Thiên An! Cô Thanh Bình đâu?
- À, nó đang ở khách sạn năm sao chuẩn bị tiệc đón Như Ý. Lên xe đi.
Không chút nghi ngờ, Như Ý lên xe đi!
- Như Ý!
Tri Thức chạy đi tìm Như Ý, cô đi đâu mất mà không nói một lời với anh.
- Anh Tri Thức!
Thanh Bình chặn Tri Thức lại:
- Anh làm gì chạy tới chạy lui vậy?
Như Ý...Em thấy Như Ý đâu không?
Suốt đêm nay dường như anh không có phút nào dành cho em cả.
- Em làm ơn cho anh biết Như Ý đang ở đâu?
- Đi rồi.
- Đi rồi, mà đi đâu?
- Ký hợp đồng đóng phim.
- Tại sao lại ký vào bây giờ?
- Em đâu có biết! Anh đi mà hỏi họ.
Tri Thức nghiêm mặt:
- Họ ở đâu có phải cậu của em không?
- Em...
Ông Dũng trờ tới nắm vai Tri Thức:
- Như Ý đâu?
- Khoan đã thầy!
Tri Thức nhìn Thanh Bình:
- Em nên nói sự thật đi, Thanh Bình.
Thanh Bình la lên:
- Em biết cái gì mà nói:
Đây là tự Như Ý, cô ta hám danh hám tiền.
Tri Thức lắc mạnh hai vai Thanh Bình, gương mặt anh trở nên dứ dằn đáng sợ:
- Như Ý xảy ra chuyện gì anh không tha cho em đâu. Nói ngay, Như Ý đang ở đâu?
- Anh không thấy ký giả đang kéo nhau đến ''Năm Saó' sao?
Đẩy Tri Thức ra, Thanh Bình thản nhiên:
- Mẹ! Mẹ của Như Ý ngày xưa cướp mất chồng của mẹ, bây giờ Như Ý lại đi rù quến cậu, mẹ mau đến đó đánh một trận cho biết mặt. Con đưa mẹ đi.
Ông Dũng thảng thốt:
- Tri Thức! Chuyện gì xảy ra vậy?
Thầy ơi! Con không có thời giờ giải thích đâu,đi theo con mau lên.
Ông Dũng chợt nhăn mặt ghìm tay lại.
Cơn đau đến không đúng lúc khiến ông gập người xuống, ông có cảm giác mình không thở nổi.
- Thầy? Thầy làm sao vậy?
- Con nói ngay. Như Ý đi đâu? Mặc kệ thầy, đi tìm nó ngay.
- Con...
- Đi đi!
Ông Dũng đã ngất trên tay Tri Thức, anh bế xốc ông Dũng lên:
Thanh Bình! Nếu Như ý xảy ra chuyện gì anh không tha cho em đâu.
- Cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Tri Thức không có thời gian để nói chuyện, anh bế ông Dũng chạy đi. Bà Thiên Ngân kéo anh ra.
Cậu bế ông ấy ra xe của tôi:
Rồi bà nghiêm khắc nhìn Thanh Bình:
Mẹ không biết con đang bày trò gì, nhưng nếu tiếp tay cho cậu con, cả đời này mẹ và con chấm dứt tình mẹ con.
Xe đã đi Thanh Bình mới tỉnh lại, cô lập cập chạy lại xe của mình lái đi. Vừa lái xe, cô vừa gọi điện thoại cho người trợ lý:
- Tôi muốn anh mở cửa cho ký giả chụp ảnh Như Ý thôi. Ký giả đang đông lắm, không chiều theo ý cậu tôi được đâu.
Trong căn phòng kín bưng của khách sạn năm sao, ông Thiên An đang ngắm Như Ý. Mới hai ly Martin mà cô đã say và thật guyến rũ, chiếc váy ngắn tốc lên đến đùi phô đôi chân thon dài trắng ngần.
Ông đặt tay lên vuốt ve đôi chân thon dài.
Điện thoại reo, ông tức giận quát vào máy:
- Này, giờ này mà cậu gọi điện thoại cho tôi nữa hả?
- Ông tổng... ký giả đang bao quanh trước cửa phòng, ông mau mở cửa thông thoát qua phòng bên cạnh đi.
Ông Thiên An run lập cập vội mặc quần áo vào mở cửa phòng thông sang phòng bên tháo chạy.
- Mở cửa, mở cửa!
Thanh Bình đập mạnh cửa.
Chút lý trí còn lại, Như Ý đứng lên, cô quên mất mình đang khỏa thân, kéo cánh cửa ra.
- Chuyện gì vậy?
Những ống kính nhá đèn lên, thu hết hình ảnh của Như Ý. Gã trợ lý run rẩy đóng cửa lại:
- Cái gì như thế này, cô Thanh Bình?
Cửa phờng cấp cứu đóng im ỉm gần nữa giờ mới mở cữa, lúc ruột gan Tri Thức nóng như lửa đốt. Anh không thể bỏ mặc ông Dũng để đi lo cho Như Ý.
Tri Thức vội bườc nhanh lại:
- Bác sĩ...
- Hai người là người nhà của bệnh nhân?
- Dạ phải. Bác sĩ, thầy của tôi như thế nào?
- Sao để ông ấy nặng như vậy, một lá gan đã nát, ảnh hướng đến lá gan kế.
Cần phẫu thuật gấp. Xin mời người nhà lên văn phòng.
Tri Thức điếng người nhìn bà Thiên Ngân. Thì ra lâu nay ông luôn giấu anh và cả Như Ý căn bệnh của ông. Hiểu ra rồi, Tri Thức đau đớn.
Bà Thiên Ngân xen vào:
- Phải phẩu thuật sao bác sĩ?
- Phải, phẫu thuật mới kéo dài sự sống được.
Vị bác sĩ phụ trách bỏ đi. Tri Thức bước vào phòng nghẹn ngào:
- Thầy!
- Con hả Tri Thức? Như Ý đâu?
- Như Ý sẽ vào ngay, thưa thầy.
- Con đừng cho Như Ý biết bệnh của thầy, thầy không muốn nó lo.
Bà Thiên Ngân nấc khẽ. Sắp chết nhưng dường như ông chỉ lo cho Như Ý.
Ông Dũng khẽ nhăn mặt:
- Bà đến đây làm gì?
Trong lòng ông chỉ có Như Ý thôi, có đúng không?
- Bây giờ còn nói chuyện ấy làm gì?
- Tại sao không nói. Mười mấy năm nay ông vẫn ở Sài Gòn này, song có bao giờ ông nhìn Thanh Bình?
- Tôi có lỗi với Thanh Bình. Tri Thức, con mau đi tìm Như Ý cho thầy.
Bà Thiên Ngân tức giận:
Ông là người cha khốn nạn, đã như thế tôi không việc gì ở đây cả.
Bà đi nhanh ra ngoài. Tri Thức lo lắng:
- Thầy ơi, thầy nghe trong người như thế nào rồi?
- Thầy mệt lắm. Nhưng thầy muốn con đi lo cho Như Ý.
- Con sẽ đi ngay.
Tri Thức đi lên phòng lãnh đạo, cô nhân viên đưa cho anh tờ giấy:
- Chi phí cho ca mổ là bảy chục triệu, anh cần đóng trước năm chục triệu.
Năm chục triệu, Tri Thức cầm tờ giấy, anh cô cảm giác mọi thứ tối sắm.
Năm chục triệu, ở đâu ra số tiền đó. Cầm tờ giấy đi mà Tri Thức như người mất hồn.
- Làm sao đây?
Đèn trong nhà hất sáng ra, Như Ý đã về Tri Thức đẩy cánh cửa lao vào:
- Như Ý.
Không phải Như Ý mà là Thanh Bình, cô đứng lên khi nhìn thấy Tri Thức.
Tri Thức hỏi như quát.
- Như Ý đâu?
Đang nằm trong phòng, anh làm gì lớn tiếng với em dữ vậy?
Tri Thức chạy nhanh vào bên trong. Như Ý đã tỉnh rượu, cô ngồi dậy.
Tri Thức hét lên:
- Em có biết thầy đang nằm bệnh viện không? Em đã làm cái gì tối nay hả?
Như Ý ứa nước mắt:
Anh cứ mắng em nữa đi. Cô ôm lấy Tri Thức khóc òa lên:
- Chỉ tại em không nghe lời anh.
- Em đã...Trời ơi Như ý, em đã..... Thanh Bình đứng dựa vào cánh cửa châm biếm:
Cô ấy có sứt miếng thịt nào đâu, anh làm gì dữ tợn vậy. Anh làm như em là kẻ xấu xa vạy?
Thanh Bình! Nếu Như Ý có bề gì, anh không tha cho em đâu.
- Đừng có nói với em kiểu đó, là do cô ta tự chọn, cô ta thích hào quang danh vọng.
Dù gì đi nữa Như Ý cũng là em gái của em.
- Cô ta và em không liên hệ.
Như Ý quay nhìn Thanh Bình rồi nhìn Tri Thức:
- Hai người nói gì vậy?
Anh nói ba của em cũng là ba ruột của Thanh Bình.
Như Ý sửng sốt:
- Ai nói với anh như thế?
Thanh Bình khinh bỉ:
- Ba của cô là loại đàn ông xấu xa, ruồng bỏ vợ con, nên hậu quả...ngày nay ông ta như vậy đó. Tôi nói cho cô biết, không bao giờ tôi là chị em với cô, cho nên làm ơn đừng có đến hãng phim hay cho tôi thấy cô.
Thanh Bình bỏ đi. Như Ý nghẹn ngào:
- Anh Thức, em không hiểu gì hết.
- Anh cũng không biết nhiều lắm, có một điều anh biết rõ, mẹ của Thanh Bình đang là vợ ông Thiên An, ngày xưa là vợ của ba em. Thanh Bình và em là hai chị em cùng cha.
- Có sự thật như vậy, sao ba em chẳng bao giờ nói cho em biết. Anh Thức!
Lúc nãy anh nói ba em nhập viện, vì sao phải nhập viện?
- Em xem giấy này đi.
Như Ý cầm lấy, cô kêu lên:
Viên gan, phải phẫu thuật, bảy chục triệu. Anh Thức, làm sao có tiền?
Một câu hổi mà chính Tri Thức không biết giải đáp bằng cách nào. Như Ý vội lấy áo khoác mặc thêm vào:
- Em phải vào bệnh viện. Anh có đi với em không?
- Anh đưa em đi.
Ngồi trên xe, Như Ý cắn mãi đôi môi đến thật đau. Bảy chục triệu cứu mạng ba, tìm đâu ra số tiền đó.
- Ba!
Như Ý nhủi đầu vào ngực ông Dũng, nước mắt như mưa,.Đêm nay quả là có nhiều biến cố, đậu cuộc thi tuyển hoa hậu, bị chuốc rượu suýt thất thân và bây giờ ba nằm bệnh viện.
- Ba ơi! Con xin lỗi.
Ông Dũng vò đầu Như Ý:
- Con không có lói. Lỗi là do ba quá tồi không kiếm được nhiều tiền cho con cuộc sống sung sướng.
Nhưng con luôn tự hào ba là một nhà giáo.
- Con đừng khóc nhiểu như thế, nằm bệnh viện mọt hai hôm là ba về nhà. Có gì đâu.
Như Ý sụt sùi:
- Ba còn giấu con nữa. Bác sĩ nói tại ba để bệnh quá láụ thành nặng, sao vậy ba. Ba không muốn con lo.
- Nhưng nếu ba có làm sao, con sống với ai đây?
- Như Ý! Có lẽ ha nên nói thật với con chuyện này.
- Chuyện con và chị Thanh Bình, là chị em hả ba?
Tri Thức hay Thanh Bình nói cho con nghe à?
- Dạ. Có đúng không ba?
- Thật ra, con không phải do ba sinh ra đâu.
Như Ý há hốc mồm:
- Vậy con là con của ai?
Mẹ của con ngày xưa cũng vì ham danh vọng, đã dự cuộc thi tuyển làm diễn viên điện ảnh, mẹ con đã mang thai con và cuối cùng bị đuổi đi bị ruồng bỏ.
Như Ý lặng người:
- Vì vậy mà mẹ con mất sau khi sinh con phải không ba?
- Cho nên ba không muốn con đi vào con đường này. Người ruồng bỏ mẹ con là ông Thiên An.
- Thiên An!
Như Ý bật dậy như cái lò xo:
- Ba! Ba còn tỉnh không ba?
- Con có quyền biết sợ thật, có bao giờ ba nói dối con chưa?
Như Ý vụt ôm đầu hét lên:
- Trời ơi! Khốn nạn, khốn nạn...
Chính Tri Thức cũng kinh hoàng, anh chạy đuổi theo Như Ý.
- Như Ý ơi! Bình tĩnh lại em.
Tri Thức càng gọi, Như Ý càng chạy. Cho đến khi cô vấp ngã té sóng soài, anh mới bắt được cô, ôm chặt cô lại:
Đừng đau lòng, Như Ý ơi.
- Tại sao lại như vậy hả anh? Trời ơi một chút nữa thôi... em sống làm sao đây? Nhục nhục... Anh để em đi đâm đầu xuống sông chết cho hết nhục.
- Anh xin em. Em hãy bình tĩnh để còn về lo cho ba.
- Em chịu không nổi sự thật này anh ơi.
Tri Thức cũng muốn khóc, chính anh còn không chịu nổi sự thật này. Chút xíu nữa thôi, có mượn sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tói loạn luân.
Càng nghĩ Tri Thức càng thấy giận Thanh Bình.
Thủy Chung Trọn Đời Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi Thủy Chung Trọn Đời