Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
aphne nhảy khỏi cái ván trượt và thu mình dưới đám cỏ dại để ngó vào cái tổ.
Daphne Thấy Thỏ Con
(ghi chép phần mào đầu)
Kevin di chuyển vào khu vực pocket[28]. Sáu mươi lăm nghìn cổ động viên đều đang đứng gào thét, nhưng một sự tĩnh mịch tuyệt đối đang bao trùm trong anh. Anh không mảy may suy nghĩ về đám cổ động viên, về máy quay, hay về bè lũ Bóng bầu dục Tối Thứ Hai[29] phía trong lều. Anh không nghĩ về điều gì trừ một thứ anh được sinh ra để làm – chơi trận đấu được tạo ra cho riêng anh.
Leon Tippett, cầu thủ nhận bóng[30] yêu thích của anh, chạy một đường hoàn hảo và không hề bị ai kèm, sẵn sàng cho thời khắc ngọt ngào khi Kevin gieo bóng vào tay anh ta.
Sau đó, trong một khoảnh khắc, hồi chơi trở nên hỗn độn. Sự an toàn của họ tan đi, cú gieo bóng sắp sửa bị tước đoạt.
Adrenaline chảy rần rật trong cơ thể Kevin. Anh đang ở quá sâu phía sau vạch xuất phát, và anh cần một cầu thủ nhận bóng nữa, nhưng Jamal đang bị down[31], còn Stubs đang bị hai cầu thủ kèm.
Briggs và Washington thâm nhập vào đường biên của đội Ngôi sao, rồi xông tới. Những quái vật phun ra lửa giống hệt nhau kia, ngụy trang dưới lớp vỏ là hai cầu thủ phòng ngự của đội Tampa Bay, đã làm anh trật khớp vai năm ngoái, nhưng Kevin vẫn không định sẽ ném bóng đi. Với sự liều lĩnh đã gây cho anh quá nhiều rắc rối trong thời gian gần đây, anh nhìn sang bên trái… rồi cắt ngang sang phải một đường sắc nhọn, mù quáng và điên rồ. Anh cần một lỗ hổng trong bức tường những chiếc áo trắng đó. Anh muốn nó phải ở đó. Và anh đã tìm thấy.
Với sự lanh lẹ đã trở thành thương hiệu, anh lách qua, bỏ lại Briggs và Washington tóm lấy không khí. Anh xoay người, tống khứ một gã cầu thủ phòng ngự nặng hơn anh đến tám mươi pound.
Một cú cắt ngang nữa. Một điệu nhảy giật gân. Rồi anh đánh cược với nỗ lực của mình.
Ngoài sân bóng, anh là một người đàn ông cao lớn, 6 feet 2 (~ 1,9m)với 193 pound (~ 87,54 kg) cơ bắp, nhưng ở đây giữa Vùng đất những Người Khổng lồ Đột biến, anh trở nên nhỏ bé, duyên dáng và vô cùng nhanh nhẹn. Đôi chân anh xâm chiếm toàn bộ mặt cỏ nhân tạo. Ánh sáng từ mái vòm biến chiếc mũ bảo hiểm màu vàng của anh trở thành sao băng, chiếc áo đấu màu xanh dương của anh trở thành loại vải dệt hạng nhất trên bầu trời. Một sự thi vị rất người. Được Chúa phù hộ. Được ban phúc lành trong số những người đàn ông. Anh mang bóng xuyên qua đường cấm địa vào trong khu cấm địa.
Và khi trọng tài ra dấu ăn điểm trực tiếp[32], Kevin vẫn còn đứng sừng sững.
Bữa tiệc sau trận đấu được tổ chức ở nhà Kinney. Ngay từ lúc Kevin bước vào cửa, đám phụ nữ bắt đầu vồ lấy anh.
"Trận đấu quá đỉnh, Kevin."
"Kevin, querido[33], ở đây này!"
"Anh tuyệt quá! Em hét đến khản cả giọng!"
"Anh có thấy kích thích khi đưa bóng vào không? Chúa ơi, em biết anh cảm thấy bị kích thích, nhưng thực sự cảm giác đó thế nào?"
"Felicitación!"[34]
"Kevin, chéri!"[35]
Sự quyến rũ đến với Kevin một cách dễ dàng, miệng anh lóe sáng một nụ cười khi anh gỡ mình ra khỏi tất cả đám phụ nữ, chỉ trừ hai người dai dẳng nhất.
"Cậu thích một phụ nữ xinh đẹp và và trầm lặng,” Lần gần nhất gặp Kevin, vợ người bạn thân thiết nhất của anh đã nói vậy. “Nhưng hầu hết phụ nữ đều không chịu giữ im lặng, nên cậu chỉ chú tâm vào mấy cô nàng ngoại quốc có vốn tiếng Anh hạn chế. Một trường hợp điển hình cho việc tránh thân mật.”
Kevin nhớ anh đã lười biếng quét mắt khắp người cô. “Thế à? Nghe đây, Tiến sĩ Jane Darlington Bonner. Tôi sẽ thân mật với chị bất cứ lúc nào chị muốn.”
"Bước qua xác tôi đã,” Cal, chồng cô, đáp lại từ phía đối diện bàn ăn.
Dù Cal là người bạn thân thiết nhất của Kevin, anh luôn thích châm chích anh ta. Việc đó diễn ra ngay từ những ngày anh còn là cầu thủ thay thế đầy phẫn uất cho ông bạn già kia. Tuy nhiên, giờ đây Cal đã gĩa từ sự nghiệp bóng bầu dục và bắt đầu ổn định với vai trò bác sĩ chuyên khoa về các loại thuốc dùng bên trong cơ thể tại một bệnh viện ở Bắc Carolina.
Kevin không thể nhịn chọc tức anh ta. "Chỉ là vấn đề về nguyên tắc thôi mà, ông bạn già. Tôi muốn chứng minh cho một quan điểm."
"Phải rồi, đi mà chứng tỏ với người phụ nữ của cậu ấy, để cho người của tôi được yên."
Jane cười vang, đặt một cái hôn lên chồng cô, đưa khăn ăn cho Rosie, con gái họ, và bế Tyler, bé trai mới của họ, vào lòng. Kevin mỉm cười khi nhớ tới phản ứng của Cal khi anh hỏi về đống giấy ghi nhớ nhỏ anh lúc nào cũng nhìn thấy trên bỉm bé Ty.
"Là vì tôi không cho cô ấy viết lên chân thằng bé nữa."
"Cô ấy vẫn vậy nhỉ?"
"Tay, chân – thằng bé tội nghiệp biến thành quyển sổ khoa học biết đi. Nhưng từ khi tôi bắt đầu nhét đống giấy ghi nhớ vào tất cả các túi của cô ấy thì mọi việc có vẻ chuyển biến tốt hơn."
Thói quen nổi tiếng của Jane là ghi ngay một cách lơ đãng những phương trình toán học phức tạp lên những bề mặt không chính thống, và Rosie Bonner chợt nói leo.
"Một lần mẹ viết cả vào chân cháu. Đúng không Mẹ? Và một lần khác…”
Tiến sĩ Jane nhét một cái cẳng gà vào miệng cô con gái.
Kevin mỉm cười khi nhớ lại ký ức đó, rồi chợt bị gián đoạn bởi cô nàng xinh đẹp người Pháp phía bên phải đang hét lên át tiếng nhạc. “Tu es fatigué[36], chéri?”
Kevin khá giỏi ngoại ngữ, nhưng anh đã học cách giấu khả năng đó. "Cảm ơn, nhưng giờ tôi không muốn ăn gì cả. Này, để tôi giới thiệu Stubs Brady cho cô em. Tôi nghĩ hai người có rất nhiều điểm chung. Và – Heather này, phải không nhỉ? – cậu bạn Leo của tôi đã nhìn cô với ý định dâm đãng[37] suốt cả tối nay đấy.”
"Loại lều[38] nào?
Chắc chắn giờ là lúc phải bỏ rơi vài cô nàng.
Anh chưa từng thừa nhận với Jane rằng cô đã nói đúng về kiểu phụ nữ anh ưa thích. Một vài đồng đội của anh, những người mà muốn được trả bằng việc hôn hít cho quan điểm cống hiến tất cả những gì họ có cho các trận đấu, nhưng Kevin thì khác. Không chỉ cơ thể và tâm hồn, mà cả trái tim anh nữa; và bạn không thể làm vậy với một phụ nữ nhiều đòi hỏi trong cuộc sống của bạn. Xinh đẹp và không đòi hỏi, đó là những gì anh cần, và đám phụ nữ ngoại quốc đáp ứng được các điều kiện ấy.
Chơi cho đội Ngôi sao là tất cả những gì quan trọng đối với anh, và anh không cho phép ai ngáng trở con đường đó. Anh thích mặc lên người bộ đồng phục vàng xanh, thích chiếm lĩnh sân cỏ ở Midwest Sports Dome[39], và hơn hết, anh thích làm việc cho Phoebe và Dan Calebow. Có lẽ đó là hệ quả của thời thơ ấu với tư cách là con của một nhà thuyết giáo; song việc trở thành một cầu thủ của đội Ngôi sao Chicago luôn có gì đó thật đáng tự hào, một điều anh không thể khẳng định đối với mọi đội bóng khác trong Liên đoàn Bóng bầu dục Quốc gia Mỹ - NFL.
Khi chơi cho nhà Calebow, sự tôn trọng dành cho trận đấu là điều cốt yếu nhất. Đội Ngôi sao không phải là đội bóng của những gã côn đồ hay những kẻ thích giận dỗi. Trong sự nghiệp của mình, Kevin đã thấy một số tài năng sáng chói bị bán đi vì họ không đáp ứng được những tiêu chuẩn về tính cách do Phoebe và Dan đặt ra. Kevin không thể tưởng tượng nổi anh có thể chơi cho bất kỳ đội nào khác, và khi không còn hoàn thành tốt nhiệm vụ cho đội Ngôi sao trên sân bóng nữa, anh sẽ rút lui và trở thành huấn luyện viên.
Huấn luyện đội Ngôi sao.
Nhưng ở mùa giải này, có hai việc xảy ra đã gây nguy hại cho giấc mơ của anh. Một việc hoàn toàn do lỗi của anh – đó là cảm giác bồn chồn điên rồ nhằm vào anh ngay khi kết thúc trại huấn luyện. Anh luôn có những thời kỳ bồn chồn như vậy, song, cho tới tận bây giờ, anh vẫn hạn chế nó trong khoảng thời gian không phải mùa giải. Việc thứ hai là chuyến viếng thăm của Daphne Somerville tới phòng ngủ của anh vào nửa đêm. Nó làm tổn hại tới sự nghiệp của anh còn nhiều hơn tất cả các trò nhảy dù hay đua xe đường trường trên thế giới cộng lại.
Bình thường anh luôn ngủ rất ngon, và đó không phải lần đầu tiên anh tỉnh giấc trong khi đang làm tình, nhưng từ trước tới nay, hay chính xác là tới đêm hôm đó, anh luôn chủ động chọn đối tác. Mỉa mai thay, nếu không vì mối liên hệ gia đình của Daphne, anh có thể đã nghĩ tới chuyện chọn cô. Có lẽ đó là sự hấp dẫn của trái cấm, nhưng quả thật khoảng thời gian anh ở bên cô đã rất tuyệt vời. Cô liên tục thu hút sự chú ý của anh và làm cho anh cười. Dù đã cẩn trọng không để cô nhận ra chuyện đó, anh thấy mình cứ luôn dõi theo cô. Bước chân của cô có sự tự tin của một cô gái giàu có, điều khiến anh cảm thấy thật gợi cảm. Cơ thể cô không hào nhoáng, nhưng mọi thứ đều được đặt đúng chỗ, và anh chắc chắn đã để ý tới điều đó.
Dù vậy, anh vẫn giữ khoảng cách. Cô là em gái của sếp anh, mà anh không bao giờ kết thân với những người phụ nữ có liên hệ với đội bóng – như con gái huấn luyện viên, thư ký văn phòng, hay thậm chí các chị em họ của đồng đội. Bất chấp tất cả những việc đó, hãy nhìn xem điều gì đã xảy ra.
Chỉ cần nghĩ tới việc đó cũng khiến anh trở nên sôi máu. Đối với nhà Calebow, kể cả một tiền vệ thủ quân tài năng cũng không thể quan trọng hơn thành viên gia đình. Nếu họ biết được những chuyện đã xảy ra, anh sẽ là người bị họ đi theo đòi giải thích.
Lương tâm sẽ buộc anh gọi cho cô sớm. Chỉ một lần thôi, để đảm bảo rằng không có hậu quả đáng tiếc nào. Sẽ không thể có được, anh tự nhủ, và anh không cần phải lo lắng về chuyện này, đặc biệt là bây giờ, khi mà anh không được phép xao lãng vào bất kỳ vấn đề gì. Chủ nhật này đội anh sẽ chơi trận tranh giải vô địch Cúp AFC[40], nên anh phải đấu một trận hoàn mỹ. Rồi ước mơ lớn nhất của anh sẽ thành hiện thực. Anh sẽ đưa đội Ngôi sao đoạt Siêu Cúp.
Nhưng sáu ngày sau, ước mơ của anh đã bị tước đoạt. Và anh không thể đổ lỗi cho ai ngoại trừ chính mình.
Molly làm việc suốt ngày đêm, hoàn thành cuốn Daphne Ngã Nhào và gửi đi đúng vào tuần lễ đội Ngôi sao thua trận tranh giải vô địch Cúp AFC. Còn đúng mười lăm giây trên bảng đồng hồ, nhưng Kevin Tucker đã không muốn chơi kiểu an toàn và bị đưa vào thế double coverage[41]. Cú gieo bóng của anh rơi vào tay đối thủ, và đội Ngôi sao đã thua với cách biệt một bàn field[42].
Molly tự pha cho mình một cốc trà ấm để làm dịu đi cái giá lạnh của buổi tối tháng Giêng, rồi đặt nó lên bàn làm việc. Cô có một bài báo sắp phải nộp cho tờ Chik, nhưng thay vì bật cái máy tính xách tay, cô lại nhặt quyển sổ ghi chép trên đi văng để phác ra vài ý tưởng cho cuốn sách mới, Daphne Thấy Thỏ Con.
Cô vừa ngồi xuống thì có tiếng điện thoại kêu. “Xin chào.”
"Daphne? Tôi Kevin Tucker đây."
Trà bắn tung tóe ra đĩa lót, và hơi thở rút hết khỏi cơ thể cô. Trước đây cô đã từng phải lòng người đàn ông này. Giờ thì nghe giọng anh cũng đủ làm cô chết khiếp.
Cô cố hớp không khí. Anh vẫn gọi cô là Daphne, nên chắc chẳn anh vẫn chưa kể với ai về cô. Cô không muốn anh nói chuyện về cô, hay thậm chí nghĩ tới cô. "Sao anh lại có số của tôi?"
"Tôi đã bảo cô đưa cho tôi."
Cô đã cố quên đi việc đó. “Tôi, uhm – Tôi có thể giúp gì anh?”
"Mùa giải kết thúc rồi, tôi chuẩn bị đi vắng một thời gian. Tôi muốn chắc chắn rằng không có bất kỳ… hậu quả không may nào từ… những gì đã xảy ra.”
"Không! Không có hậu quả nào hết. Tất nhiên là không."
"Thế thì tốt."
Cô nhận thấy một cảm giác nhẹ nhõm đằng sau phản ứng lạnh nhạt của anh. Cũng vào lúc đó, cô nghĩ ra một cách khiến cho mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, và cô quyết định thực hiện luôn. "Em đến đây, anh yêu!” Cô gọi to một nhân vật tưởng tượng.
"Tôi có thế thấy cô không ở một mình."
"Vâng, đúng thế.” Cô lớn tiếng lần nữa. “Em đang nói chuyện điện thoại, Benny à! Em ra ngay đây, anh yêu.” Cô rúm người. Cô không thể nghĩ ra cái tên nào hay ho hơn được hay sao?
Con Roo lon ton chạy ra từ nhà bếp để xem chuyện gì đang xảy ra. Cô nắm ống nghe chặt hơn. “Tôi rất cảm kích vì anh đã gọi, Kevin ạ, nhưng không cần thiết đâu.”
"Miễn là mọi thứ –"
"Mọi thứ đều ổn, tôi phải đi đây. Rất tiếc về trận đấu. Và cảm ơn vì đã gọi.” Gác máy rồi mà tay cô vẫn còn run.
Cô vừa nói chuyện với cha của đứa bé trong bụng mình.
Cô đặt bàn tay lên cái bụng vẫn còn phẳng lì. Cô vẫn chưa hoàn toàn hấp thụ được thực tế là cô đang có thai. Khi kỳ kinh của cô không tới đúng ngày, cô tự thuyết phục mình rằng đó là do trạng thái căng thẳng. Nhưng ngực cô ngày càng trở nên nhạy cảm, cô bắt đầu cảm thấy buồn nôn, nên cuối cùng, hai ngày trước cô đã mua một que thử thai tại nhà. Kết quả thử thai khiến cô kinh sợ đến nỗi cô lại vội vàng đi mua một que thử khác.
Không có nhầm lẫn nào hết. Cô đang mang trong mình đứa con của Kevin.
Nhưng suy nghĩ đầu tiên của cô không phải về anh, mà là về Dan và Phoebe. Đối với họ, gia đình là trung tâm cuộc sống, không ai trong số hai người họ có thể tưởng tượng được việc nuôi dạy một đứa trẻ mà không có người kia. Chuyện này sẽ hủy hoại họ.
Khi nghĩ tới Kevin, cô biết mình phải hành động làm sao để chắc rằng anh sẽ không bao giờ biết được. Anh là nạn nhân bất đắc dĩ của cô, và cô sẽ một mình gánh chịu hậu quả.
Sẽ không quá khó khăn để giấu anh. Khi mùa giải kết thúc, gần như không có cơ hội nào để cô tình cờ giáp gặp anh, và cô chỉ cần tránh xa trụ sở đội Ngôi sao khi họ bắt đầu tập luyện vào mùa hè. Ngoại trừ một vài bữa tiệc Dan và Phoebe tổ chức cho đội bóng, cô chưa bao giờ giao thiệp nhiều với các cầu thủ. Cuối cùng Kevin có thể sẽ nghe nói cô có con, nhưng cuộc gọi sáng nay sẽ khiến anh tin rằng đã có một người đàn ông khác trong cuộc đời cô.
Cô nhìn lên bầu trời đông qua ô cửa sổ của căn gác xép. Trời bắt đầu tối, dù chưa tới sáu giờ. Cô vươn người trên đi văng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện làm mẹ độc thân cho tới hai ngày trước. Từ trước tới nay cô không nghĩ nhiều đến việc làm mẹ. Giờ thì cô không thể nghĩ về điều gì khác. Sự bồn chồn dường như luôn gõ nhịp đều đều trong cuộc sống của cô đã biến mất, bỏ lại cô với một cảm giác xa lạ rằng mọi thứ lại trở về với vẻ bình thường. Cuối cùng cô đã có một gia đình của riêng mình.
Con Roo liếm bàn tay đang đu đưa của cô trên cạnh ghế. Cô nhắm mắt và thêu dệt những ảo mộng đã thao túng trí tưởng tượng của cô khi cơn sốc ban đầu qua đi. Một cậu bé? Hay một cô bé? Không quan trọng. Cô đã dành đủ nhiều thời gian cho các cháu trai và cháu gái của mình để biết rằng dù đứa bé là con trai hay con gái, cô vẫn sẽ là một bà mẹ tốt. Cô sẽ yêu đứa bé đủ cho cả phần người cha của nó.
Con của cô. Gia đình của cô.
Cuối cùng thì cô đã có.
Cô vươn người, cảm thấy mãn nguyện đến từng đầu ngón chân. Một gia đình của riêng cô, đây là điều cô đã kiếm tìm suốt những năm qua. Cô không nhớ được có khi nào cô cảm thấy bình yên như thế này không. Thậm chí mái tóc của cô cũng trở nên yên ổn, không còn ngắn một cách tàn bạo nữa và đã trở lại với màu nâu tối ban đầu. Hoàn toàn phù hợp với cô.
Cái mũi ẩm ướt của con Roo thúc vào tay cô.
"Đói hả, anh bạn?" Cô đứng lên và định đi về phía nhà bếp để cho con Roo ăn thì điện thoại lại reo lần nữa. Nhịp tim cô tăng vọt, nhưng lần này chỉ là Phoebe.
"Chị và Dan có một buổi họp tại Lake Forest. Giờ bọn chị đang ở Edens, anh Dan thì đang đói. Em muốn đến nhà hàng Yoshi’s ăn tối cùng anh chị không?"
“Nghe hay đấy."
"Tốt. Nửa tiếng nữa gặp em nhé."
Khi cúp máy, cô nghĩ tới việc mình sắp khiến anh chị đau lòng thế nào, và càng cảm thấy chán nản hơn. Họ muốn cô có được chính xác những gì họ đã có – một tình yêu sâu sắc, vô điều kiện, tạo nên một nền tảng vững chắc cho cuộc sống của cả hai người. Nhưng hầu hết mọi người không may mắn như vậy.
Cô trượt vào trong chiếc áo len Dolce & Gabbana cũ rích và một cái váy màu than nhỏ nhắn dài đến mắt cá chân mà cô đã mua vào mùa xuân năm ngoái với mức giá giảm chỉ còn một nửa tại tiệm Field’s. Cuộc gọi của Kevin đã làm cô rối trí, nên cô bật TV lên ngồi xem. Gần đây cô bắt đầu có thói quen xem những buổi phát lại chương trình Lace, Inc. Nó khiến cô luyến tiếc quá khứ, là sợi dây vô hình nối với một trong số ít những phút giây dễ chịu trong suốt thời thơ ấu của cô.
Cô vẫn thắc mắc về mối liên hệ giữa Kevin và Lilly Sherman. Có lẽ Phoebe biết, nhưng Molly e ngại phải đề cập đến tên anh, dù Phoebe không biết Molly đã ở cùng anh trong căn nhà ở Door County.
"Lace tới đây, thưa các bạn… Lace có thể giải quyết bất kỳ vụ gì, thưa các bạn…”
Ngay sau dòng giới thiệu là chương trình quảng cáo, và rồi Lilly Sherman trong vai Ginger Hill bất chợt nhảy vào màn hình với một cái quần soóc ôm khít người màu trắng, bộ ngực tràn ra phía sau mảnh trên của bộ bikini xanh lá cây sáng. Mái tóc nâu đỏ của bà ta cuộn lên quanh khuôn mặt, những chiếc hoa tai hình vòng vàng quét qua xương gò má, và nụ cười quyến rũ hứa hẹn những khoái cảm tình dục không nói thành lời.
Góc máy quay mở rộng ra, cho thấy cả hai thám tử đang ở trên một bãi biển. Đối nghịch với trang phục thiếu vải của Ginger, Sable mặc quần ống bó cắt cao. Molly nhớ là ở ngoài đời, hai nữ diễn viên này cũng khá thân thiết.
Tiếng chuông ngoài hành lang chợt vang lên. Cô tắt TV, rồi vài phút sau, cô mở cửa cho chị gái và anh rể.
Phoebe hôn phớt vào má cô. “Em trông nhợt nhạt quá. Em không sao chứ?"
"Giờ đang là tháng Giêng ở Chicago mà chị. Ai mà chẳng nhợt nhạt.” Molly ôm chặt chị gái lâu hơn mức cần thiết. Gà mái Celia, một cư dân của Rừng Nightingale với đầy đủ những đức tính của một người mẹ, là nhân vật được Molly tạo ra dựa trên chị gái mình. Trong truyện, Gà mái Celia lúc nào cũng cục tác gọi Daphne.
"Chào, Cô Molly. Bọn anh nhớ em quá.” Như thường lệ, Dan tặng cô cái ôm của một con gấu muốn gãy cả xương sườn.
Khi ôm lại anh, cô chợt nghĩ mình thật may mắn biết bao vì có họ. “Mới hai tuần kể từ kỳ nghỉ năm mới thôi mà.”
"Và hai tuần rồi kể từ khi em về nhà lần cuối cùng. Phoebe trở nên cáu kỉnh rồi đấy.” Anh ném áo khoác lên lưng ghế.
Molly mỉm cười khi cầm lấy áo khoác của Phoebe. Dan vẫn coi nhà anh là ngôi nhà thực sự của Molly. Anh không hiểu được cảm giác của cô dành cho căn hộ này. “Dan, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Em đã cố thuyết phục anh là chị Phoebe đã đánh em.”
"Khó mà quên nổi một chuyện như thế. Anh vẫn nhớ những gì em bảo anh. Em nói cô ấy không hẳn là xấu xa mà chỉ hơi xảo trá thôi.”
Phoebe cười vang. “Những ngày xưa cũ.”
Molly trìu mến nhìn chị gái. “Khi ấy em đúng là một đứa trẻ hợm hĩnh, thật ngạc nhiên là chị đã không đánh em vì chuyện đó. "
"Phụ nữ nhà Somerville phải tự tìm lấy con đường tồn tại theo cách của riêng mình thôi."
Một người trong số chúng ta vẫn còn đang kiếm tìm, Molly nghĩ.
Con Roo rất yêu quý Phoebe, nó lao vào lòng cô ngay khi cô ngồi xuống. “Chị rất vui vì đã được xem bản thảo cuốn Daphne Ngã Nhào trước khi em gửi nó đi. Vẻ mặt của Benny khi cái xe đạp leo núi của cậu ta bị trượt vào vũng nước mưa trông thật khôi hài. Em có ý tưởng nào cho cuốn sách mới chưa?"
Cô ngập ngừng. “Em vẫn đang nghĩ.”
"Hannah cứ cuồng lên lúc Daphne quấn băng chân cho Benny. Chị không nghĩ con bé muốn Daphne tha thứ cho cậu ta."
"Daphne là một cô thỏ rất vị tha. Dù là cô nàng đã sử dụng một cái dây màu hồng để băng bó cho cậu ta."
Phoebe cười. “Benny cần phải liên hệ nhiều hơn với bản năng nữ tính trong người cậu ta. Cuốn truyện rất tuyệt, Moll ạ. Em luôn gắn vào đó một trong những bài học cuộc sống quan trọng mà không mất đi tính vui nhộn. Chị rất vui vì giờ em đang viết sách.”
"Đó chính xác là những gì em luôn muốn làm. Trước đây em chỉ không nhận ra thôi."
"Nhân nói đến chuyện đó… Dan, anh có nhớ –” Phoebe ngừng nói khi nhận ra Dan không ở đó. "Chắc anh ấy vào phòng tắm.”
"Mấy ngày rồi em chưa dọn phòng đó. Em hy vọng nó không quá –” Hơi thở của Molly bị rút lại, rồi cô lao đi như gió.
Nhưng đã quá muộn. Dan đang quay lại với hai cái họp rỗng anh nhìn thấy trong thùng rác. Bộ dụng cụ thử thai trông như những quả lựu đạn sắp nổ trên đôi tay to lớn của anh.
Molly cắn môi. Cô chưa muốn nói chuyện này với họ bây giờ. Họ vẫn đang đối mặt với cảm giác thua trận trong Cúp Vô địch AFC, và họ không cần thêm bất cứ thất vọng nào.
Phoebe không nhìn thấy chồng cô đang cầm cái gì cho tới khi anh thả một trong hai cái hộp vào lòng cô. Cô chậm chạp nhặt nó lên. Một tay cô ôm má. "Molly?"
"Anh biết em đã hai mươi bảy tuổi,” Dan mở miệng, “và hai anh chị đều cố gắng tôn trọng quyền riêng tư của em, nhưng anh phải hỏi em về việc này."
Anh trông lo lắng đến mức Molly không thể chịu đựng nổi. Anh thích được làm cha, và anh sẽ chấp nhận chuyện này một cách khó khăn hơn nhiều so với Phoebe.
Molly cầm lấy mấy cái hộp và đặt chúng sang một bên. “Sao anh không ngồi xuống đã?"
Anh chậm rãi gập cơ thể to lớn của mình lên cái đi văng, ngồi cạnh vợ. Tay Phoebe luồn vào tay anh một cách bản năng. Hai người họ đồng hành với nhau, đối mặt với cả thế giới. Đôi khi nhìn thấy tình cảm của họ dành cho nhau khiến Molly cảm thấy cô đơn tới tận đáy lòng.
Cô ngồi xuống cái ghế đối diện họ và cố nở một nụ cười run run. “Thật không dễ để nói với anh chị điều này. Em sắp có một đứa con."
Dan trông lưỡng lự, còn Phoebe dựa người vào anh.
"Em biết đây là một cú sốc, và em xin lỗi. Nhưng em không cảm thấy tiếc về chuyện đứa bé."
"Nói với anh là sẽ có một đám cưới trước đi."
Môi Dan hầu như không cử động, và Molly một lần nữa nhớ lại chính xác anh có thể cứng rắn đến mức nào. Nếu cô không giữ vững quan điểm của mình ngay bây giờ, anh sẽ không để cô yên. “Không có đám cưới. Và không có cha đứa bé. Điều đó sẽ không thay đổi, nên anh cần phải làm quen với nó.”
Phoebe trông thậm chí còn đau buồn hơn. “Chị – chị không biết là em đang gặp gỡ ai đó đặc biệt. Bình thường em luôn kể với chị mà."
Molly không thể để chị cô thăm dò quá sâu. "Em chia sẻ rất nhiều chuyện với chị, Phoeb ạ, nhưng không phải tất cả."
Một thớ cơ bắt đầu giật giật trên quai hàm Dan, hiển nhiên là một dấu hiệu xấu. "Hắn ta là ai?"
"Em sẽ không nói với anh,” Cô lặng lẽ đáp. “Đây là việc của em, không phải của anh ta. Em không muốn có anh ta trong cuộc đời em.”
"Rõ ràng em đã chết tiệt muốn có hắn ta trong cuộc đời đủ lâu để mà mang bầu!”
"Dan, đừng." Phoebe chưa từng bị tính khí nóng nảy của Dan dọa dẫm, và nỗi lo lắng của cô về Molly trông còn lớn hơn nhiều. "Đừng quyết định quá sớm như vậy, Moll. Cái thai được bao lâu rồi?"
"Mới được sáu tuần. Em sẽ không thay đổi quyết định đâu. Sẽ chỉ có em và đứa bé. Và cả hai anh chị nữa, em hy vọng thế.”
Dan đứng lên và bắt đầu đi đi lại lại. “Em không biết mình đang dính vào chuyện gì đâu.”
Cô có thể chỉ ra rằng mỗi năm có hàng ngàn phụ nữ độc thân sinh con, và rằng anh có quan điểm hơi cổ hủ, nhưng cô hiểu anh quá rõ đến mức cô không muốn phí lời. Thay vào đó, cô tập trung vào những vấn đề thực tế.
"Em không thể bảo anh chị ngừng lo lắng được, nhưng anh chị cũng cần nhớ là em được chuẩn bị tốt hơn hầu hết các phụ nữ độc thân nuôi con khác. Em đã gần ba mươi tuổi, em yêu trẻ con, tình cảm của em lại ổn định.” Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy như thể những gì cô nói đều là sự thật.
"Hầu như lúc nào em cũng túng quẫn.” Môi Dan kín bưng.
"Doanh số bán ra của Thỏ Daphne đang dần tăng."
"Rất chậm,” anh nói.
"Em cũng làm việc tự do nhiều hơn nữa. Em thậm chí sẽ không cần trả tiền cho dịch vụ trông trẻ, vì em làm việc ở nhà."
Anh xem xét cô một cách ngoan cố. "Trẻ con cần có cha."
Cô đứng lên và bước về phía anh. “Chúng cần một người đàn ông tốt trong cuộc đời chúng, và em hy vọng anh sẽ ở bên đứa trẻ này, vì anh là người đàn ông tuyệt vời nhất.”
Điều cô nói khiến anh động lòng, và anh ôm cô. “Anh chị chỉ muốn em hạnh phúc."
"Em biết. Thế nên em yêu anh chị rất nhiều."
"Anh chỉ muốn con bé hạnh phúc,” Dan nhắc lại với Phoebe tối hôm đó, khi hai người lái xe về nhà sau một bữa tối căng thẳng.
"Cả hai ta đều muốn. Nhưng con bé là một phụ nữ độc lập, và nó đã quyết định rồi.” Lông mày cô nhíu lại vẻ lo lắng. “Em nghĩ tất cả những gì chúng ta có thể làm được bây giờ là ủng hộ con bé thôi."
"Chuyện đó xảy ra vào khoảng đầu tháng Mười hai.” Mắt Dan nheo lại. “Anh đảm bảo với em một điều, Phoebe ạ, anh sẽ tìm ra cái gã chết dẫm đã gây ra việc này cho con bé, và anh sẽ vặn cổ hắn ta."
Nhưng nói thì dễ hơn làm, và cứ tuần này đến tuần khác trôi qua, Dan không có thêm tiến triển gì trong việc điều tra sự thật. Anh tìm cớ gọi điện cho bạn bè Molly và moi tin từ họ một cách trơ tráo, nhưng chẳng người nào nhớ được cô có hẹn hò với bất kỳ ai khi đó không. Anh moi móc tin tức từ chính mấy đứa con mình, nhưng cũng không thành công. Cảm thấy vô vọng, anh cuối cùng quyết định thuê một thám tử, một việc mà anh bỏ qua không đề cập với vợ, vì cô chắc chắn sẽ yêu cầu anh đừng nhúng mũi vào chuyện của người khác. Kết quả là anh phải trả một hóa đơn lớn để đổi lấy những thông tin mà anh đều đã biết cả.
Vào giữa tháng hai, Dan và Phoebe đưa đám trẻ tới ngôi nhà ở Door County thưởng thức một kỳ nghỉ cuối tuần dài với trò đi xe trượt tuyết. Họ mời Molly đi cùng, nhưng cô nói cô sắp phải nộp bài cho tờ Chik nên không thể ngừng làm việc. Anh biết lý do thực sự là vì cô không muốn nghe thêm bất cứ bài giáo huấn nào từ anh.
Chiều thứ Bảy, sau chuyến đi xe trượt tuyết cùng Andrew, anh đưa cậu bé vào nhà cho ấm người. Hai bố con đang cởi giày ở phòng khách thì Phoebe xuất hiện.
"Hai bố con đi chơi vui chứ?"
"Tất nhiên!"
Dan cười toe toét khi Andrew, vẫn còn đi tất, chạy như bay qua sàn nhà ướt nhẹp và ném mình vào vòng tay cô, điều anh vẫn thường làm mỗi khi phải xa gia đình nhiều hơn một giờ đồng hồ.
"Mẹ rất vui." Cô hôn lên tóc con trai, rồi thúc cậu bé về hướng nhà bếp. “Đi lấy gói snack của con đi. Món nước táo nóng đấy, để Tess rót cho.”
Khi Andrew đã đi rồi, Dan nhìn Phoebe và quyết định rằng cô trông đặc biệt ngon lành trong cái quần bò vàng và áo len nâu mềm mại đó. Anh vừa mới chạm vào cô thì thấy cô giơ ra một tờ hóa đơn thẻ tín dụng màu vàng. "Em tìm thấy cái này trên gác."
Anh liếc nhìn và thấy tên Molly trên đó.
"Đây là hóa đơn của hiệu thuốc nhỏ trong thị trấn,” Phoebe nói. “Anh nhìn ngày tháng phía trên đi.”
Anh đã thấy, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao cô có vẻ lo ngại đến vậy. “Thì sao?”
Cô dựa vào bồn rửa. “Dan, đấy là lúc Kevin đang ở đây.”
Kevin rời quán café vỉa hè và bắt đầu dạo bước dọc theo khu Cairns Esplanade hướng về phía khách sạn nơi anh ở. Những cành cọ đu đưa trong làn gió nhẹ tháng Hai, và thuyền bè đang nhấp nhô bên bến cảng. Sau năm ngày lặn ở Bờ Biển San Hô với đàn cá mập bơi tung tăng gần Vịnh Cực Bắc của Vỉa San hô Khổng lồ[43], thật tuyệt khi được trở lại với nền văn minh.
Thành phố Cairns nằm trên bờ biển phía đông bắc Queensland, là nhà của môn thể thao lặn thám hiểm. Thị trấn cũng có một vài nhà hàng nổi tiếng và khách sạn năm sao, nên Kevin quyết định ở lại một thời gian. Thành phố này đủ xa Chicago nên sẽ không có nhiều khả năng anh bị một người hâm mộ của đội Ngôi sao bắt gặp và muốn biết tại sao anh lại ném mình vào thế bị hai người kèm ngay trong hiệp thứ tư của Cúp vô địch AFC. Thay vì tặng đội Ngôi sao một chiến thắng để đưa họ đoạt Siêu Cúp, anh đã khiến đồng đội thất vọng, và ngay cả việc bơi với một bầy cá mập đầu búa cũng không thể làm anh quên đi việc đó.
Một cô nàng người Úc nóng bỏng mặc áo dây và quần soóc trắng bó sát ngó anh không chỉ một mà tới tận hai lần, sau đó nở một nụ cười mời mọc. "Cần hướng dẫn viên không, anh chàng Yank[44]?"
"Cảm ơn, nhưng hôm nay thì không."
Cô nàng có vẻ thất vọng. Lẽ ra anh nên chấp nhận lời đề nghị của cô ta, nhưng anh không đủ hứng thú. Anh cũng đã lờ đi lời mời đầy cám dỗ của một cô gái tóc vàng gợi cảm đang chuẩn bị làm luận án tiến sĩ và là đầu bếp trên con thuyền lặn, nhưng điều đó dễ hiểu hơn. Cô ta là một trong những phụ nữ thông minh và khó chiều.
Giờ đang là chính giữa mùa mưa ở Queensland, và vài giọt mưa vừa rơi lộp độp vào người anh. Anh quyết định sẽ rẽ qua câu lạc bộ thể chất của khách sạn một lát, sau đó thẳng tiến tới sòng bạc để làm vài ván blackjack.[45]
Anh vừa mặc vào người bộ quần áo tập thì một tiếng gõ sắc nhọn vang lên bên ngoài. Anh bước tới và mở cửa. “Dan? Anh đang làm gì –”
Anh mới chỉ nói tới đó thì đã bị nắm đấm của Dan đã giơ lên táng thẳng vào mặt.
Kevin loạng choạng lùi lại, túm lấy cạnh của chiếc đi văng, rồi ngã lăn ra.
Adrenaline vọt lên trong cơ thể anh, bức bối và nhanh chóng. Anh đứng lên, sẵn sàng đánh bại Dan. Rồi anh do dự, không phải bởi Dan là sếp anh, mà bởi biểu hiện thịnh nộ nguyên thủy của anh ta báo hiệu một vấn đề gì đó cực kỳ không ổn. Vì mức độ thông cảm của Dan về trận đấu còn nhiều hơn những gì Kevin xứng đáng được nhận, nên Kevin biết điều này không có liên quan gì tới quả gieo bóng ngu ngốc đó.
Anh ép mình hạ nắm đấm xuống và không đánh trả, cho dù việc đó đi ngược với bản chất của anh. "Anh nên có một lý do hợp lý cho cú đấm đó."
"Thằng khốn. Mày thực sự cho là mày có thể bỏ đi như thế à?"
Ruột gan anh như bị thít chặt khi nhìn thấy sự khinh miệt trên khuôn mặt của người đàn ông mà anh luôn kính trọng. "Bỏ đi khỏi cái gì?"
"Việc đó chẳng có ý nghĩa gì với mày đúng không?” Giọng Dan đầy khinh bỉ.
Kevin đợi anh ta tiếp tục nói.
Dan bước tới trước, môi xoắn lại. "Sao mày không nói với tao là mày không ở một mình trong nhà tao đợt tháng Mười hai vừa rồi?"
Tóc gáy Kevin chợt gây cảm giác đau nhói như kim châm. Anh chọn lựa từ ngữ thật cẩn thận. "Tôi không nghĩ mình có thể quyết định điều này. Tôi cho rằng Daphne mới là người nên báo với anh việc cô ấy đã tới đó."
"Daphne?"
Thế là quá đủ rồi, và cơn giận của chính Kevin bùng nổ. “Việc cô em vợ điên khùng của anh tự dưng xuất hiện ở đó không phải lỗi của tôi!”
"Ngay đến cả tên con bé mà mày cũng không biết à?"
Dan trông như thể sắp sửa lồng lên lần nữa, còn Kevin thì tức giận đến mức anh hy vọng là anh ta sẽ làm vậy. "Dừng lại! Cô ta bảo tôi tên cô ta là Daphne.”
"Phải rồi,” Dan giễu cợt. “Nghe đây, thằng khốn, tên con bé là Molly, và giờ thì con bé đang mang bầu đứa con của mày!”
Kevin cảm thấy như thể anh đã bị rút hết sức sống. "Anh đang nói gì vậy?"
"Tao đang nói tới cái thực tế là tao có đầy một dạ dày những vận động viên cao giá, những kẻ cho rằng mình được Chúa ban cho cái quyền vương vãi con rơi ở khắp nơi như thể chúng là rác rưởi."
Kevin cảm thấy muốn bệnh. Khi anh gọi, cô ta đã nói là không có hậu quả nào cả. Lúc đó cô ta còn đang ở với gã bạn trai nữa.
"Ít nhất mày cũng nên lịch sự mà sử dụng một cái bao cao su chết tiệt chứ hả!"
Não anh bắt đầu hoạt động trở lại, và không đời nào anh chịu nhận lỗi về việc này. “Tôi đã nói chuyện với Daph – ý tôi là với em vợ anh trước khi rời Chicago, và cô ấy nói mọi thứ đều ổn. Có lẽ anh nên thảo luận chuyện này với bạn trai của cô ấy."
"Con bé không rảnh rang để mà có bạn trai vào lúc này."
"Cô ấy đang giấu giếm anh," anh nói một cách thận trọng. "Việc anh tới đây thật vô nghĩa. Cô ấy đang hẹn hò với một gã tên Benny."
"Benny?"
"Tôi không biết họ đã yêu nhau bao lâu, nhưng tôi cho rằng anh ta mới là người phải chịu trách nhiệm đối với tình trạng hiện tại của cô ấy.”
"Benny không phải là bạn trai con bé, đồ khốn ngạo mạn! Nó là một con lửng chết dẫm!”
Kevin nhìn Dan chằm chằm, rồi bước tới quầy rượu. "Có lẽ tốt hơn hết chúng ta nên nói chuyện lại từ đầu."
Molly đỗ chiếc Beetle của cô phía sau cái BMW của Phoebe. Vừa bước ra khỏi xe, cô tránh một ụ tuyết xám xịt với lớp vỏ ngoài đóng băng. Khu vực Bắc Illinois đang phải hứng chịu một câu thần chú lạnh lẽo với biểu hiệu nấn ná rõ rệt, nhưng cô không hề thấy phiền. Tháng Hai là thời điểm thích hợp nhất trong năm để cuộn tròn người bên cái máy tính ấm áp với một quyển sổ nháp, hoặc chỉ cần ngồi mơ mộng cũng được.
Daphne rất háo hức chờ tới khi thỏ con đủ lớn để cùng chơi đùa. Chúng sẽ mặc những chiếc váy đính hạt lóng lánh và nói, “Oo-la-la! Cậu trông thật tuyệt diệu!” Rồi chúng sẽ ném bóng nước vào Benny và bạn bè của cậu ta.
Molly thấy vui vì bài diễn thuyết của cô ở buổi tiệc trưa về đề tài văn học đã kết thúc, và vì Phoebe cũng đã đến động viên tinh thần. Cô luôn thích tới các trường học để đọc sách cho bọn trẻ, nhưng diễn thuyết với những người trưởng thành lại khiến cô lo lắng, đặc biệt là khi có một cái dạ dày không thể đoán trước được.
Đã một tháng kể từ khi cô biết mình có thai, và mỗi ngày trôi qua, đứa bé lại trở nên thực hơn đối với cô. Không kìm nén được, cô đã mua một chiếc quần bò yếm nhỏ xíu có thể dùng được cho cả hai giới, và cô rất háo hức được mặc đồ bầu, cho dù việc đó chưa cần thiết, vì cô mới mang thai hai tháng rưỡi.
Cô đi theo chị gái vào trong căn nhà kiểu nông trại làm bằng đá được cơi nới một cách bừa bãi. Nó từng thuộc về Dan trước khi anh và Phoebe kết hôn, và Dan đã không hề thốt ra lời phàn nàn nào khi Molly chuyển tới cùng với cô dâu mới của anh.
Con Roo phóng ra ngoài gầm gừ chào hỏi, trong khi Kanga, chị nó, thì lễ độ hơn, chỉ lon ton đằng sau. Molly đã để con Roo lại đây khi cô tham dự bữa tiệc trưa, và ngay sau khi treo áo khoác, cô cúi xuống nói chuyện với cả hai con chó. "Chào, Roo. Chào, Kanga yêu quý.”
Hai con chó xù cứ lăn qua lăn lại đòi cô gãi bụng.
Molly đồng ý làm theo thỉnh cầu của chúng. Cô nhìn lên và thấy Phoebe đang nhét cái khăn quàng cổ hiệu Hermes vào trong túi áo khoác của Andrew.
"Chị sao thế?” Molly hỏi. “Cả buổi chiều trông chị xao lãng lắm.”
"Xao lãng? Ý em là sao?"
Molly lấy cái khăn ra và đưa cho chị gái. “Andrew không còn ăn mặc như con gái nữa kể từ khi thằng bé lên bốn tuổi."
"Ồ, em yêu. Chị cho là –” Cô bỏ lửng câu nói khi thấy Dan xuất hiện từ phía sau nhà.
"Anh làm gì ở đây vậy?” Molly hỏi. “Chị Phoebe nói anh đang đi du lịch mà.”
"Anh đi rồi.” Anh hôn vợ. “Vừa về xong.”
"Anh ngủ trong bộ đồ đó đấy à? Trông anh kinh khủng quá.”
"Chuyến bay hơi dài. Molly, em vào phòng gia đình chút nhé?"
"Chắc chắn rồi.”
Cô bước về phía sau ngôi nhà, hai con chó tụt lại đằng sau. Phòng gia đình là một trong số những phần được xây thêm khi gia đình Calebow tăng quân số. Nó có rất nhiều đồ thủy tinh với các chỗ ngồi thoải mái, một vài nơi là ghế có tay tựa để đọc sách, một nơi khác có bàn để làm bài tập hoặc chơi trò chơi. Một dàn âm thanh hiện đại có đủ loại nhạc từ Raffi cho tới Rachmanioff.
"Mà anh đã đi đâu thế? Em tưởng anh đang –” Từ ngữ của Molly tắt ngấm khi cô trông thấy một người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng sẫm đứng ở góc phòng. Đôi mắt xanh lục mà cô từng thấy lôi cuốn giờ đang xem xét cô bằng một vẻ thù địch đặc quánh.
Trái tim cô bắt đầu nện thình thịch. Quần áo của anh cũng nhàu nhĩ như của Dan, và râu lởm chởm phủ kín quai hàm anh. Anh sở hữu một vẻ rám nắng tươi mới, nhưng trông anh không giống với người vừa trải qua một kỳ nghỉ thư giãn. Thay vào đó, anh có vẻ căng thẳng một cách nguy hiểm và sẵn sàng nổ tung bất kỳ lúc nào.
Molly nhớ lại vẻ xao lãng của Phoebe lúc chiều, biểu hiện bí mật của chị cô khi lẻn về phía cuối phòng ngay sau bài phát biểu của Molly để nhận một cuộc điện thoại. Cuộc gặp mặt này không phải tình cờ. Bằng cách nào đó Phoebe và Dan đã phát hiện ra sự thật.
Phoebe lên tiếng với một sự quả quyết lặng lẽ. “Tất cả hãy ngồi xuống.”
"Tôi sẽ đứng,” Kevin nói, môi anh hầu như không nhúc nhích.
Molly cảm thấy hoang mang, giận dữ và muốn bệnh. “Em không biết đang có chuyện gì ở đây, nhưng em sẽ không tham gia bất kỳ phần nào trong đó hết.” Cô quay người, song Kevin đã bước tới trước và chặn cô lại.
"Đừng có nghĩ tới chuyện đó."
"Chuyện này không liên quan tới anh."
"Đó không phải là những gì tôi đã nghe.” Đôi mắt lạnh lùng của anh đâm vào cô như những mảnh băng vỡ màu xanh lục.
"Anh nghe nhầm rồi."
"Molly, ngồi xuống đi để chúng ta có thể thảo luận chuyện này,” Phoebe nói. “Dan đã bay sang tận Australia để tìm Kevin, nên ít nhất em –”
Molly xông tới chỗ anh rể cô. “Anh bay sang tận Australia?”
Anh nhìn cô một cách ngoan cố, giống hệt như cái lần anh từ chối cho phép cô tới một buổi tiệc ngủ lại có cả nam lẫn nữ sau đêm dạ hội cuối cấp. Đó cũng là cái nhìn cô đã thấy khi anh không cho cô hoãn học đại học để du lịch châu Âu. Nhưng cô đã không còn là một đứa trẻ vị thành niên từ nhiều năm nay, và thứ gì đó trong cô chợt nổ tung.
"Anh không có quyền!” Không hề định trước, cô thấy mình ầm ầm bước ngang qua căn phòng về phía anh.
Cô không phải là một người ưa bạo lực. Thậm chí cô vốn không hề nóng tính. Cô yêu thỏ và những khu rừng trong truyện cổ tích, mấy cốc trà trung quốc và áo ngủ bằng lanh. Cô chưa bao giờ đánh ai, chứ đừng nói gì tới việc đánh một ai đó mà cô thương yêu. Bất chấp tất cả những chuyện đó, cô cảm thấy bàn tay mình đang cuộn lại thành nắm đấm và bay thẳng vào anh rể cô.
"Sao anh dám?” Cô đánh vào ngực Dan.
"Molly!" chị cô bắt đầu khóc.
Mắt Dan mở lớn kinh ngạc. Con Roo bắt đầu sủa.
Cảm giác tội lỗi, tức giận và sợ hãi kết lại thành một khối cầu đáng sợ trong Molly. Dan lùi ra xa, nhưng cô đuổi theo anh và đấm thêm một cú. "Đây không phải việc của anh!"
"Molly, dừng lại!” Phoebe la lên.
"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Cô lại vung tay.
"Molly!"
"Đây là cuộc sống của tôi!” Cô nức nở át đi tiếng sủa điên cuồng của con Roo và những lời phản đối của chị cô. "Sao anh không thể tránh xa ra!”
Một cánh tay mạnh mẽ ôm ngang thắt lưng cô trước khi cô có thể giáng thêm một quả đấm nữa. Con Roo tru lên. Kevin kéo cô lại, để lưng cô tỳ vào ngực anh. "Có lẽ tốt hơn hết cô nên bình tĩnh lại."
"Thả tôi ra!” Cô thúc mạnh khuỷu tay vào anh.
Anh càu nhàu nhưng vẫn giữ chặt cô.
Con Roo ngậm chặt mắt cá chân anh.
Kevin kêu lên ăng ẳng, và Molly thúc mạnh vào anh lần nữa.
Kevin bắt đầu chửi thề.
Dan xông vào.
"Ôi, vì thánh Pete!” Một tiếng ồn chói tai khiến cho bầu không khí vỡ toác ra.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)